Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
-
Chương 2860: Truy sát 1
Dịch: Sói già đơn độc
***
Hơn nữa, Thạch Đạo Nhân mặc dù đang gặp sự uy hiếp, nhưng hắn cũng đồng mưu trong vụ này.
Sở hữu những manh mối, mặc dù đều để người không rõ ràng, thế nhưng thông qua những điều này, Diệp Thiếu Dương bắt đầu hiểu ra được một việc: Thân phận của Trần Duyệt, tuyệt đối không tầm thường, điều này có lẽ ngay cả nàng cũng không biết.
“Rời xa thế giới Pháp Thuật, điều này còn có thể giải thích được, nhưng tại sao lại phải đều phòng những vị cường giả trẻ tuổi? Có ý gì?” điều này khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng tò mò.
“Ý nghĩa của những chữ này, ta thật sự không thể nào hiểu được.”
“Vậy phải hạng người như thế nào mới được coi là tuyệt thế cường giả trẻ tuổi? ”
“Giống như ngươi vậy.”
Trần Duyệt liếc hắn một cái, Diệp Thiếu Dương cũng quay lại nhìn nàng, bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Được rồi, vậy đây là lý do ngươi không thích ta sao?”
“Ta không muốn nói chuyện này nữa, ta muốn được yên tĩnh một lúc, mấy vấn đề này, để tới ngày mai rồi nói tiếp đi.”
“Được rồi vậy giờ ta về, ngươi cũng nên đi xuống núi sớm chút đi, đêm về sương xuống lạnh lắm.” Diệp Thiếu Dương xoay người đi hai bước, nhớ tới điều gì đó, cởi áo khoác đang mặc ở trên người ra, quàng lên người nàng, lại bị Trần Duyệt bắt dùng tay ngăn lại, nàng ngẩng đầu nhìn chính hắn.
Diệp Thiếu Dương thất thần một chút, không đợi cho hắn mở miệng, Trần Duyệt nhẹ nhàng nói: “Thiếu Dương, ngươi có thấy mệt không?”
“Hả? Không có, ta rất khỏe.”
“Vậy ngươi ở lại nói chuyện với ta một lúc đi.”
“Ở đây sao? Nhưng ở đây rất lạnh.” Tuy nói vậy nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn ngồi xuống cùng nàng.
Trần Duyệt lấy áo khoác trên vai, một nửa áo khoác lên vai hắn, còn người thì co lại sát bên cạnh, ngay khi Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút do dự, trong tai nghe thấy tiếng nói của Trần Duyệt: “Ngươi đừng có hiểu nhầm, Thiếu Dương, ngươi bây giờ là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng, nhưng ngươi yên tâm, ta không hề có ý đồ gì khác đối với ngươi.” (chẹp, ý đồ khác là gì nhỉ hehehe)
Diệp Thiếu Dương vốn đang lúng túng không biết làm sao, nghe nàng nói như thế, trong lòng bình tâm lại, không gấp gáp nữa, lúc này mới chịu dựa vào người nàng.
Trần Duyệt yếu ớt nói rằng: “Ngươi tại sao lại xử tốt với ta như vậy?”
“hả, ta đối xử tốt với ngươi ư?”
“Ngươi là người đã cứu ta thoát khỏi thế giới kia, ta vốn mang ơn của ngươi, giờ ngươi lại theo ta tới nơi này... Hai chúng ta vốn là bèo nước gặp nhau, ngoài con sói già đơn độc ở BNS, ngươi là người luôn luôn đối xử tốt với ta, tại sao vậy?”
“Ngươi...” Diệp Thiếu Dương nhức đầu, “đây là điều tất nhiên thôi, nếu như ta đã gặp được, khẳng định không thể thấy ngươi như vậy mặc kệ, ta đối với bạn bè đều như vậy.”
“Bạn bè sao? Ngươi thật sự coi ta là bạn của ngươi sao?”
“Đúng vậy!”
Trần Duyệt xoay đầu lại, nhìn hắn, nói: "Thiếu Dương, không biết ngươi có đang suy nghĩ giống như ta không?, ta sợ lắm, ta sợ rằng tất cả những chuyện này..... đều không phải sự thật, ta thực sự chỉ là một người phụ nữ có chồng đã qua đời trong thế giới kia, còn ngươi chính là em chồng của ta, Qua Qua là con của ta....Thế giới đó chân thực như vậy, so với thế giới thật này còn đáng tin hơn, ngươi có cảm thấy vậy không?
Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu một cái.
“Ngươi không suy nghĩ như vậy, bởi vì bên canh ngươi còn có bạn bè cùng người thân, còn có cả người mà ngươi yêu nữa, còn ta... Chỉ có một sư phụ, nhưng người còn bỏ rơi ta.” Trần Duyệt nở nụ cười chua xót, cánh tay của nàng, ngay khi định đưa lên chạm nhẹ vào khuôn mặt Diệp Thiếu Dương, lại ngay lập tức thả tay xuống, lắc đầu nói rằng: “Ngươi bây giờ ngồi gần ta như vậy, nhưng ta vẫn không thể xác định, ngươi có phải đang thật sự tồn tại, lài Diệp Thiếu Dương bằng xương bằng thịt hay vẫn là người em chồng mà ta quen.”
Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nói rằng: “Không giấu gì ngươi, khi ta ở thế giới kia, khi mọi người còn đang trong cơn mê thì ta vẫn giữ được lý trí của bản thân, ta cũng đã nghĩ rằng ký ức của bản thân và thế giới này không hề giống nhau. Rốt cuộc ta nên tin vào bản thân của ta, hay nên tin tưởng cái thế giới này.”
Trần Duyệt lẳng lặng nghe.
“Về sau ta mới sực nhớ đến những lời Tĩnh Như đã từng nói với ta,” (nghĩ đến Chu Tĩnh Như, trong lòng Diệp Thiếu Dương lại nổi lên một chút xót xa), Diệp Thiếu Dương nhìn nàng nói rằng, “Cô ấy có tri thức, cô ấy nói cho ta biết một quan điểm: Ta nghĩ từ xưa đến nay, người duy nhất có thể giúp bản thân xác định được đúng hay sai,cũng chỉ có chính bản thân của mình, những điều còn lại cũng không thể phán đoán, thế nhưng tất cả cũng có thể là giả, điều đó chỉ có chính bản thân ngươi mới có thể xác định, ngươi tin tưởng điều đó là thật, thì nó chính là sự thật.”
Trần Duyệt bình tĩnh nhìn kỹ hắn rồi nói: “Trước đó, ta vẫn còn hoài nghi, thế nhưng tới bây giờ ta đã không còn chút nghi ngờ gì nữa. Với khoảng cách gần như vậy ta nhìn ngươi, ta tin tưởng, ngươi không phải là ảo giác do bản thân ta tạo ra, ngươi là thật, nếu ngươi tin tưởng thế giới này cũng là thật, vậy ta cũng tin theo ngươi.”
Đây căn bản không có chút nào ăn khớp, nhưng Diệp Thiếu Dương lại có thể lý giải cảm giác của nàng, từ giờ khắc này trở đi, hắn biết mình đã chân chính đi vào nội tâm của Trần Duyệt, trở thành bạn bè chân chính của cô ấy.
“Từ trước tới nay, ngươi cảm thấy ta là con người như thế nào?” Trần Duyệt mỉm cười hỏi hắn.
“Ách, nói thật, trước đây ta cảm thấy ngươi là một con người tẻ nhạt khó chịu, nhưng bây giờ ta mới phát hiện,hóa ra ngươi là một con người thú vị, nội tâm rất phong phú.”
Trần Duyệt cười nói: “Mỗi người nội tâm đều rất phong phú, nhưng với điều kiện đối tượng người đó nói chuyện là ai thôi.”
Diệp Thiếu Dương biểu thị tán thành.
Trần Duyệt lại hỏi hắn về tình huống của liên minh Tróc Quỷ. Nói về cái này, Diệp Thiếu Dương bắt sóng nói không ngừng nghỉ, Trần Duyệt lúc đầu cũng chỉ vì tò mò nên hỏi thử thôi, ai biết được nghe một tí đã cảm thấy cực kỳ yêu thích, biểu hiện ra hứng thú mãnh liệt.
“Như vậy đi!” Diệp Thiếu Dương nói xong vỗ đùi, “Sư phụ ngươi không phải để ngươi rời xa cái thế giới Pháp Thuật ư, ngươi về sau ở cùng một chỗ với chúng ta đi, đảm bảo với ngươi ở nhân gian này, không có pháp sư dám xem thường ngươi hết.”
Trần Duyệt nói: “Các ngươi không phải cũng là một thành viên trong giới Pháp Thuật sao?, hơn nữa ngươi lại còn là một vị tuyệt thế cường giả vô cùng trẻ tuổi nữa.”
“Cái này...”
“Ta đùa ngươi thôi,” Trần Duyệt nháy mắt mấy cái, “Chỉ cần ngươi không chê bản lĩnh của ta yếu kém, ta nguyện ý gia nhập Tróc Quỷ liên minh, nhưng có cần nghi thức nào không?”
“Khác biệt nghi thức cũng không có gì, chính là muốn ngươi hôn ta"
Trần Duyệt ngây người. “Cái này... ngay cả con trai mà ngươi cũng muốn hay sao?”
Diệp Thiếu Dương cười ha ha.
Trần Duyệt lúc này mới nhận ra mình bị đùa, tức giận muốn bóp chết hắn.
Náo loạn một lúc, hai người đều cảm thấy có chút lạnh, thế là nói với nhau một lúc rồi mỗi người chúc nhau ngủ ngon, nhưng ngay lúc đó, Trần Duyệt lại gọi hắn.
“Làm sao thế?” Diệp Thiếu Dương nhìn thấy biểu hiện khác thường của nàng nên hỏi.
“Không có gì, ta chỉ muốn cám ơn ngươi, chí ít ngươi khiến ta cảm thấy, ta không phải hai bàn tay trắng.”
Diệp Thiếu Dương về phòng nhìn xem biểu hiện, cũng đã hơn hai giờ sáng, lên giường thổ nạp hai cái chu thiên, bình tâm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn bị ai đó nắm lỗ mũi đánh thức.
“Rời giường ăn sáng nào.” Trần Duyệt trong tay mang theo một cái bọc giấy, bên trong bọc lại mấy cây bánh quẩy, hướng hắn lắc lắc.
“Ách, sớm như vậy?” Diệp Thiếu Dương xoa xoa mắt, đứng lên nhìn vào điện thoại di động, cũng mới hơn tám giờ, hiếu kỳ hỏi nàng: “Trên vùng núi này ngươi tìm đâu ra chỗ bán bánh quẩy?”
“Ta tự làm đó, sư phụ ta thích ăn bánh quẩy, thế nhưng xuống núi quá xa, ta liền tự học tự làm, có đôi khi gặp khách nào về quê ngủ lại, ta cũng sẽ làm một chút cho họ ăn.”
Diệp Thiếu Dương mặc quần áo đứng lên (đầu óc ta đen tối quá), lấy bàn chải đánh răng của mình do quán mang tới, đi vào trong đánh răng, xong rồi vào nhà cùng ăn cơm với Trần Duyệt. Qua Qua không vốn không cần ăn gì, nên ngồi ở trên bệ cửa sổ xem bọn họ ăn.
“Đúng, Thiếu Dương, tối hôm qua cái người mặc áo đen nghe trộm chúng ta nói chuyện, đó là kẻ nào?” Trần Duyệt vừa ăn bánh quẩy vừa nói.
***
Hơn nữa, Thạch Đạo Nhân mặc dù đang gặp sự uy hiếp, nhưng hắn cũng đồng mưu trong vụ này.
Sở hữu những manh mối, mặc dù đều để người không rõ ràng, thế nhưng thông qua những điều này, Diệp Thiếu Dương bắt đầu hiểu ra được một việc: Thân phận của Trần Duyệt, tuyệt đối không tầm thường, điều này có lẽ ngay cả nàng cũng không biết.
“Rời xa thế giới Pháp Thuật, điều này còn có thể giải thích được, nhưng tại sao lại phải đều phòng những vị cường giả trẻ tuổi? Có ý gì?” điều này khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng tò mò.
“Ý nghĩa của những chữ này, ta thật sự không thể nào hiểu được.”
“Vậy phải hạng người như thế nào mới được coi là tuyệt thế cường giả trẻ tuổi? ”
“Giống như ngươi vậy.”
Trần Duyệt liếc hắn một cái, Diệp Thiếu Dương cũng quay lại nhìn nàng, bất đắc dĩ nhún nhún vai. “Được rồi, vậy đây là lý do ngươi không thích ta sao?”
“Ta không muốn nói chuyện này nữa, ta muốn được yên tĩnh một lúc, mấy vấn đề này, để tới ngày mai rồi nói tiếp đi.”
“Được rồi vậy giờ ta về, ngươi cũng nên đi xuống núi sớm chút đi, đêm về sương xuống lạnh lắm.” Diệp Thiếu Dương xoay người đi hai bước, nhớ tới điều gì đó, cởi áo khoác đang mặc ở trên người ra, quàng lên người nàng, lại bị Trần Duyệt bắt dùng tay ngăn lại, nàng ngẩng đầu nhìn chính hắn.
Diệp Thiếu Dương thất thần một chút, không đợi cho hắn mở miệng, Trần Duyệt nhẹ nhàng nói: “Thiếu Dương, ngươi có thấy mệt không?”
“Hả? Không có, ta rất khỏe.”
“Vậy ngươi ở lại nói chuyện với ta một lúc đi.”
“Ở đây sao? Nhưng ở đây rất lạnh.” Tuy nói vậy nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn ngồi xuống cùng nàng.
Trần Duyệt lấy áo khoác trên vai, một nửa áo khoác lên vai hắn, còn người thì co lại sát bên cạnh, ngay khi Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút do dự, trong tai nghe thấy tiếng nói của Trần Duyệt: “Ngươi đừng có hiểu nhầm, Thiếu Dương, ngươi bây giờ là người duy nhất mà ta có thể tin tưởng, nhưng ngươi yên tâm, ta không hề có ý đồ gì khác đối với ngươi.” (chẹp, ý đồ khác là gì nhỉ hehehe)
Diệp Thiếu Dương vốn đang lúng túng không biết làm sao, nghe nàng nói như thế, trong lòng bình tâm lại, không gấp gáp nữa, lúc này mới chịu dựa vào người nàng.
Trần Duyệt yếu ớt nói rằng: “Ngươi tại sao lại xử tốt với ta như vậy?”
“hả, ta đối xử tốt với ngươi ư?”
“Ngươi là người đã cứu ta thoát khỏi thế giới kia, ta vốn mang ơn của ngươi, giờ ngươi lại theo ta tới nơi này... Hai chúng ta vốn là bèo nước gặp nhau, ngoài con sói già đơn độc ở BNS, ngươi là người luôn luôn đối xử tốt với ta, tại sao vậy?”
“Ngươi...” Diệp Thiếu Dương nhức đầu, “đây là điều tất nhiên thôi, nếu như ta đã gặp được, khẳng định không thể thấy ngươi như vậy mặc kệ, ta đối với bạn bè đều như vậy.”
“Bạn bè sao? Ngươi thật sự coi ta là bạn của ngươi sao?”
“Đúng vậy!”
Trần Duyệt xoay đầu lại, nhìn hắn, nói: "Thiếu Dương, không biết ngươi có đang suy nghĩ giống như ta không?, ta sợ lắm, ta sợ rằng tất cả những chuyện này..... đều không phải sự thật, ta thực sự chỉ là một người phụ nữ có chồng đã qua đời trong thế giới kia, còn ngươi chính là em chồng của ta, Qua Qua là con của ta....Thế giới đó chân thực như vậy, so với thế giới thật này còn đáng tin hơn, ngươi có cảm thấy vậy không?
Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu một cái.
“Ngươi không suy nghĩ như vậy, bởi vì bên canh ngươi còn có bạn bè cùng người thân, còn có cả người mà ngươi yêu nữa, còn ta... Chỉ có một sư phụ, nhưng người còn bỏ rơi ta.” Trần Duyệt nở nụ cười chua xót, cánh tay của nàng, ngay khi định đưa lên chạm nhẹ vào khuôn mặt Diệp Thiếu Dương, lại ngay lập tức thả tay xuống, lắc đầu nói rằng: “Ngươi bây giờ ngồi gần ta như vậy, nhưng ta vẫn không thể xác định, ngươi có phải đang thật sự tồn tại, lài Diệp Thiếu Dương bằng xương bằng thịt hay vẫn là người em chồng mà ta quen.”
Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nói rằng: “Không giấu gì ngươi, khi ta ở thế giới kia, khi mọi người còn đang trong cơn mê thì ta vẫn giữ được lý trí của bản thân, ta cũng đã nghĩ rằng ký ức của bản thân và thế giới này không hề giống nhau. Rốt cuộc ta nên tin vào bản thân của ta, hay nên tin tưởng cái thế giới này.”
Trần Duyệt lẳng lặng nghe.
“Về sau ta mới sực nhớ đến những lời Tĩnh Như đã từng nói với ta,” (nghĩ đến Chu Tĩnh Như, trong lòng Diệp Thiếu Dương lại nổi lên một chút xót xa), Diệp Thiếu Dương nhìn nàng nói rằng, “Cô ấy có tri thức, cô ấy nói cho ta biết một quan điểm: Ta nghĩ từ xưa đến nay, người duy nhất có thể giúp bản thân xác định được đúng hay sai,cũng chỉ có chính bản thân của mình, những điều còn lại cũng không thể phán đoán, thế nhưng tất cả cũng có thể là giả, điều đó chỉ có chính bản thân ngươi mới có thể xác định, ngươi tin tưởng điều đó là thật, thì nó chính là sự thật.”
Trần Duyệt bình tĩnh nhìn kỹ hắn rồi nói: “Trước đó, ta vẫn còn hoài nghi, thế nhưng tới bây giờ ta đã không còn chút nghi ngờ gì nữa. Với khoảng cách gần như vậy ta nhìn ngươi, ta tin tưởng, ngươi không phải là ảo giác do bản thân ta tạo ra, ngươi là thật, nếu ngươi tin tưởng thế giới này cũng là thật, vậy ta cũng tin theo ngươi.”
Đây căn bản không có chút nào ăn khớp, nhưng Diệp Thiếu Dương lại có thể lý giải cảm giác của nàng, từ giờ khắc này trở đi, hắn biết mình đã chân chính đi vào nội tâm của Trần Duyệt, trở thành bạn bè chân chính của cô ấy.
“Từ trước tới nay, ngươi cảm thấy ta là con người như thế nào?” Trần Duyệt mỉm cười hỏi hắn.
“Ách, nói thật, trước đây ta cảm thấy ngươi là một con người tẻ nhạt khó chịu, nhưng bây giờ ta mới phát hiện,hóa ra ngươi là một con người thú vị, nội tâm rất phong phú.”
Trần Duyệt cười nói: “Mỗi người nội tâm đều rất phong phú, nhưng với điều kiện đối tượng người đó nói chuyện là ai thôi.”
Diệp Thiếu Dương biểu thị tán thành.
Trần Duyệt lại hỏi hắn về tình huống của liên minh Tróc Quỷ. Nói về cái này, Diệp Thiếu Dương bắt sóng nói không ngừng nghỉ, Trần Duyệt lúc đầu cũng chỉ vì tò mò nên hỏi thử thôi, ai biết được nghe một tí đã cảm thấy cực kỳ yêu thích, biểu hiện ra hứng thú mãnh liệt.
“Như vậy đi!” Diệp Thiếu Dương nói xong vỗ đùi, “Sư phụ ngươi không phải để ngươi rời xa cái thế giới Pháp Thuật ư, ngươi về sau ở cùng một chỗ với chúng ta đi, đảm bảo với ngươi ở nhân gian này, không có pháp sư dám xem thường ngươi hết.”
Trần Duyệt nói: “Các ngươi không phải cũng là một thành viên trong giới Pháp Thuật sao?, hơn nữa ngươi lại còn là một vị tuyệt thế cường giả vô cùng trẻ tuổi nữa.”
“Cái này...”
“Ta đùa ngươi thôi,” Trần Duyệt nháy mắt mấy cái, “Chỉ cần ngươi không chê bản lĩnh của ta yếu kém, ta nguyện ý gia nhập Tróc Quỷ liên minh, nhưng có cần nghi thức nào không?”
“Khác biệt nghi thức cũng không có gì, chính là muốn ngươi hôn ta"
Trần Duyệt ngây người. “Cái này... ngay cả con trai mà ngươi cũng muốn hay sao?”
Diệp Thiếu Dương cười ha ha.
Trần Duyệt lúc này mới nhận ra mình bị đùa, tức giận muốn bóp chết hắn.
Náo loạn một lúc, hai người đều cảm thấy có chút lạnh, thế là nói với nhau một lúc rồi mỗi người chúc nhau ngủ ngon, nhưng ngay lúc đó, Trần Duyệt lại gọi hắn.
“Làm sao thế?” Diệp Thiếu Dương nhìn thấy biểu hiện khác thường của nàng nên hỏi.
“Không có gì, ta chỉ muốn cám ơn ngươi, chí ít ngươi khiến ta cảm thấy, ta không phải hai bàn tay trắng.”
Diệp Thiếu Dương về phòng nhìn xem biểu hiện, cũng đã hơn hai giờ sáng, lên giường thổ nạp hai cái chu thiên, bình tâm ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hắn bị ai đó nắm lỗ mũi đánh thức.
“Rời giường ăn sáng nào.” Trần Duyệt trong tay mang theo một cái bọc giấy, bên trong bọc lại mấy cây bánh quẩy, hướng hắn lắc lắc.
“Ách, sớm như vậy?” Diệp Thiếu Dương xoa xoa mắt, đứng lên nhìn vào điện thoại di động, cũng mới hơn tám giờ, hiếu kỳ hỏi nàng: “Trên vùng núi này ngươi tìm đâu ra chỗ bán bánh quẩy?”
“Ta tự làm đó, sư phụ ta thích ăn bánh quẩy, thế nhưng xuống núi quá xa, ta liền tự học tự làm, có đôi khi gặp khách nào về quê ngủ lại, ta cũng sẽ làm một chút cho họ ăn.”
Diệp Thiếu Dương mặc quần áo đứng lên (đầu óc ta đen tối quá), lấy bàn chải đánh răng của mình do quán mang tới, đi vào trong đánh răng, xong rồi vào nhà cùng ăn cơm với Trần Duyệt. Qua Qua không vốn không cần ăn gì, nên ngồi ở trên bệ cửa sổ xem bọn họ ăn.
“Đúng, Thiếu Dương, tối hôm qua cái người mặc áo đen nghe trộm chúng ta nói chuyện, đó là kẻ nào?” Trần Duyệt vừa ăn bánh quẩy vừa nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook