Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân
Chương 15: Mời đi vào giấc mộng

"Tôi đang nằm trên giường thì tự nhiên cảm giác có người nhìn tôi, thậm chí còn có gió thổi qua sau gáy..." Tiểu Mã vừa vuốt sau cổ vừa nói: "Thế nhưng lúc mở mắt ra thì không thấy gì cả."

Diệp Thiếu Dương liếc cậu một cái: "Cậu không biết là gặp quỷ nhiều thì nhìn đâu cũng thấy quỷ à, thần kinh cậu nhạy cảm quá rồi đó!".

"Không đúng không đúng, ". Tiểu Mã liên tục xua tay: "Cái cảm giác này rất chân thật, nếu cậu không tin thì đến phòng tôi ngủ thử xem.". Nói xong cậu không nói gì nữa, trực tiếp kéo tay Diệp Thiếu Dương đến phòng của mình.

Diệp Thiếu Dương kiểm tra khắp nơi thì chẳng phát hiện vấn đề, mới nói với Tiểu Mã nhưng cậu không tin, kiên trì bắt Diệp Thiếu Dương ngủ một lúc thử xem.

"Dù sao giường cũng rất rộng, rất rộng đó! Tiểu Diệp tử, đến đây, đến đây đi.".

Diệp Thiếu Dương ỡm ờ, cùng cậu ta leo lên giường.

"Tôi nói, cậu không phải cố ý muốn ngủ chung với tôi sao?"

"Xì, Tiểu Mã ca đây không có khẩu vị đó!". Tiểu Mã khó chịu bảo: "Nhìn cậu dường như không tình nguyện thì phải, phỏng chừng nếu như Chu Tĩnh Như cùng cậu lên giường, đừng nói là chuyện ma quái, kể cả có kêu cậu ngủ ở phòng xác thì cậu cũng đi!".

"Không nói nhảm không được à?". Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, giả như ngày mai Chu Tĩnh Như tìm đến mà không thấy mình trong phòng, lại chạy tới ngủ cùng Tiểu Mã, chẳng biết cô ấy có hiểu lầm hay không?

Hai người mỗi người nằm một bên giường, nằm xuống không lâu sau, Tiểu Mã liền ngáy như sấm, Diệp Thiếu Dương hết sức phiền muộn, còn nói chuyện ma quái, chuyện ma quái còn thơm hơn ngủ chung với cậu.

Giằng co nửa đêm, Diệp Thiếu Dương vừa mệt vừa đuối, dùng chăn che lại đầu, ngăn cản tiếng ngáy, chỉ chốc lát sau cũng ngủ thiếp đi.

Căn phòng trở nên đen tối, rơi vào một khoảng không tịch mịch.

Phía trên đầu giường lộ ra một bức tranh non sông tươi đẹp, phong cảnh diễm lệ, bất ngờ, một ánh sáng trắng hiện lên, bức tranh lại có thêm một thanh niên mặc áo ngủ đang đi dạo trên con đường nhỏ, ngoái đầu nhìn xung quanh, đi một chút rồi dừng lại...

"Đây là chỗ nào?". Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, bên trái là ruộng đồng mênh mông, lúa xanh mơn mởn trải dài, bên phải là một hồ nước, mặt hồ sạch sẽ trong suốt, vô số tôm cá bơi lội tung tăng, hắn chưa bao giờ thấy qua phong cảnh nào đẹp như vậy.

Thế nhưng Diệp Thiếu Dương biết, nơi này có cái gì đó không đúng.

Phía trước cách đó không xa, có một thân ảnh mơ hồ đang đi tới, Diệp Thiếu Dương bước nhanh lại, phát hiện đó là Tiểu Mã, cũng mặc áo ngủ màu trắng y như hắn.

Tiểu Mã thấy hắn, vui vẻ chào hỏi: "Tiểu Diệp tử, cậu cũng tới đây à, ở đây nước mát lắm, chúng ta xuống dưới bơi đi!"

Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói: "Bơi? Cậu biết chỗ này là chỗ nào không? Đây là mộng cảnh!"

"Mộng?". Tiểu Mã ngẩn ra, sau đó nhìn trái nhìn phải, lẩm bẩm nói: "Chân thật như thế, sao lại là mộng cảnh được?".

"Cảnh trong mơ đương nhiên phải chân thật, không tin cậu trả lời tôi mấy vấn đề đi! Thứ nhất, đây là chỗ nào, thứ hai, làm sao cậu tới đây được?"

Người nằm mơ, nếu như không ai nhắc nhở thì căn bản sẽ không lo lắng mấy vấn đề ấy, cho rằng mình đang ở thế giới thực, nhưng mà cảnh trong mơ cũng rất chân thật, cho nên không thể phân biệt nổi.

Tiểu Mã mở to hai mắt, ngập ngừng nói: "Đúng vậy, đây là chỗ nào, hình như tôi chưa bao giờ tới, nhưng mà làm sao lại tới... Tôi thật sự không nhớ rõ."

"Cậu ráng nhớ một chút, gần đây nhất cậu đã làm chuyện gì?"

Tiểu Mã trầm ngâm một lát, đột nhiên vỗ đầu: "A, tôi với cậu tắm rửa xong thì cùng nhau đi ngủ!". Cậu lấm lét nhìn trái nhìn phải một phen, sợ đến mức không cử động được: "Sao chúng ta lại ở đây, chẳng lẽ đang nằm mơ sao, chẳng lẽ... Cậu cũng là giả, là tôi tưởng tượng ra cậu phải không?"

"Chớ có nói nhảm, ảo giác chắc chắn sẽ không hỏi cậu mấy vấn đề này.". Diệp Thiếu Dương thở gấp, nói ra một câu làm người nghe khó có thể tiếp nhận được: "Hai chúng ta, đều rơi vào cùng một giấc mộng.".

Tiểu Mã sửng sốt nửa ngày mới thốt lên: "Sao có thể!?"

"Tôi cũng mới thấy lần đầu tiên. Có thể là do hai chúng ta cùng ngủ trên một cái giường, cậu nói không sai, phòng của cậu có vấn đề.".

Tiểu Mã nhíu mày nói: "Làm sao cậu biết đây là mơ?"

Diệp Thiếu Dương liếc cậu một cái: "Có thể đừng hỏi mấy câu ngu ngốc vậy không, tôi là đạo sĩ, nếu như cái gì cũng không biết thì đã bị bọn tiểu quỷ hại chết từ lâu rồi!"

"...”

“Còn thân thể của chúng ta, hiện giờ đang làm gì?"

"Đương nhiên là đang ngủ!".

Tiểu Mã nuốt một ngụm nước miếng, cảm giác này vô cùng kỳ quái, rõ ràng người ở đây thế nhưng thân thể lại ở chỗ khác. Tiểu Mã gãi đầu, đột nhiên đấm một cái vào mặt Diệp Thiếu Dương, ra đòn rất nặng, làm phần cằm của hắn muốn lệch sang một bên.

Diệp Thiếu Dương xoa cằm, cả giận nói: "Bị điên hả?"

"Người ta bảo trong mộng thì không thấy đau, khì khì, tôi chỉ là thử chút!"

Diệp Thiếu Dương không nói gì.

"Tiểu Diệp tử, chúng ta làm gì bây giờ?"

"Tôi cũng không biết, lẽ ra khi một người nhận thức mình đang nằm mơ thì lập tức sẽ tỉnh lại, thế nhưng chúng ta vẫn không tỉnh, hơn nữa lại ở cùng một giấc mơ, chuyện này rất kỳ lạ."

"Vậy đừng nghĩ nữa, một lát sẽ có người đánh thức chúng ta thôi!"

Tiểu Mã đi đến bên hồ, quan sát hai bên, hưng phấn nói: "Nước này thật trong, tôi phải xuống chơi một chút, coi như thay mặt cậu thử xem, aizzz, chỉ có điều chỗ này thiếu mỹ nữ.".

Ánh mắt cậu ta đột nhiên phóng ra ánh sáng “sắc lang”: "Aizzz, cậu nói xem tiểu Diệp tử, ví dụ nơi này có mỹ nữ thì mọi chuyện đã khác có đúng không, cho dù là mộng thế nhưng cảm giác vẫn rất chân thật. Ôi mẹ nó, vì sao không có mỹ nữ!"

Tiểu Mã cởi y phục nhảy xuống, lắc thân hình trắng tròn của mình, đến giữa hồ, bơi lội một lúc sau, đột nhiên có gió nổi lên, mặt hồ kịch liệt rung động. Tiểu Mã cảm thấy sợ, nhìn Diệp Thiếu Dương kêu to: "Đây chỉ là mơ, nếu tôi chết đuối thì có bị làm sao không, hay là sẽ tỉnh?"

"Làm gì có chuyện tốt như vậy, cậu lên bờ trước đi!".

Tiểu Mã bơi tới bên bờ, định leo lên, đột nhiên một cơn sóng lớn đánh tới, cuốn cậu ra xa, qua tầng tầng lớp lớp sóng, cuối cùng đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm không xong, thế nhưng gặp phải tình huống này hắn cũng không còn cách nào, gấp đến độ xoay vòng vòng. Đột nhiên hắn nghĩ đến, có thể Tiểu Mã bị kẹt trong tà thuật ảo mộng, đối phó với loại tà thuật này hắn vẫn có cách, lập tức sờ soạng bên hông, trang bị pháp khí gì đều không có. Trong tình thế cấp bách, Diệp Thiếu Dương bèn cắn chót lưỡi, máu lập tức chảy ra, nhất thời đánh ầm một tiếng khiến hắn giật mình, cảnh tượng trước mắt vặn vẹo, từ từ chìm vào u tối. Mấy giây sau, hắn cảm thấy thân thể tồn tại, mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường, nhìn Tiểu Mã kế bên tứ chi co quắp, sắc mặt tái xanh, trán đầy mồ hôi, bộ dạng như đang khó thở.

"Tiểu Mã! Tiểu Mã!". Hắn cố sức quạt quạt vài cái lay cậu dậy, thấy vẫn không tỉnh. Diệp Thiếu Dương quyết định thật nhanh, dùng móng tay của ngón cái tay phải rạch vào ngón giữa, ngón tay rỉ máu, đè vào ấn đường Tiểu Mã, niệm quy hồn chú, Tiểu Mã kêu lên "A" một tiếng, bật dậy, hít một hơi thật sâu: "Mẹ kiếp, ngộp chết tôi rồi!"

Cậu cố sức thở hổn hển mấy cái, nhìn Diệp Thiếu Dương bảo: "Tôi nói có sai đâu, chết đuối trong mộng, người sẽ tỉnh lại.".

Diệp Thiếu Dương cười nhạt: "Cậu thì biết cái gì, nếu tôi không cứu cậu, cậu đã khó thở mà chết.". Tiểu Mã vừa nghe hắn nói vậy thì sắc mặt tái xanh.

"Nói như vậy, nếu chết trong mộng thì người ở hiện thực cũng chết? Tại sao?"

"Không biết, nhưng tôi khẳng định, đó là tà thuật.". Diệp Thiếu Dương mở đèn, xuống giường tìm kiếm khắp nơi, hắn tin rằng, nếu đối phương biết dùng tà thuật để khống chế bọn hắn đi vào ảo mộng, thì chắc chắn phải ở gần đây. 80% là đang ở trong căn phòng này.

"Tiểu Diệp tử!" Tiểu Mã hốt hoảng kêu to.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm vào phía trên đầu giường, hắn nhìn sang, thấy được một bức tranh: Hồ nước xanh, ruộng lúa xanh biếc, không sai, chính là chỗ bọn họ vừa nằm mơ đến…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương