CHƯƠNG 10

 .

“Giờ chúng ta đi đâu?”

Ngồi trên lưng ngựa, Giới Nghi hứng gió tạt mạnh, cố sức hỏi. Từ sau lần bị ngã ngựa, Thiên Dương cấm tiệt chuyện học kỵ mã của cậu. Nhưng có vẻ như còn áy náy việc lừa gạt cậu về đại phòng Vân gia, nên nhân lúc đang rảnh rỗi liền dắt cậu bị ngắm cảnh xung quanh.

Phi băng băng một lúc, cuối cùng cả hai cũng lên đến đỉnh núi, nhìn xuống là một mảng thảo nguyên bằng phẳng trải dài. Thiên Dương ngắm nhìn vùng đất phía dưới, mang vẻ kiêu ngạo nói: “Nghi Nhi, mảnh đất ngươi đang trông thấy, toàn bộ đều thuộc về Vân gia.”

Giới Nghi lắp bắp kinh hãi. “Lớn thế!”

Đối với cái gọi là ‘Quan ngoại thủ phủ’ cậu hoàn toàn không có khái niệm, đến giờ thì cậu đại thể đã có thể khái quát được rồi.

“Đúng! rất lớn. Nhưng…” Bất giác mày Thiên Dương nhíu lại. “Không chỉ mỗi Vân gia, tất cả mọi người trên Quan ngoại đều phải sống dựa vào thiên nhiên, chỉ cần một trận bão tuyết tràn về, hay nguồn nước không đủ, tất cả động vật đều có thể bị chết cóng hoặc chết khát, mà ai cũng phải dựa vào chúng để sinh sống, chỉ cần cách mấy năm thiên tai một lần cũng đủ khiến bao công sức tiền của của mọi người đổ sông đổ bể.”

Nhìn hắn chau mày, Giới Nghi áp tay vào ***g ngực hắn, an ủi: “Huynh đừng phiền não, trời không tuyệt đường người, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.”

Thiên Dương xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Có biện pháp, hơn nữa ta đã thử rồi.”

Nói tới đó, Thiên Dương tràn đầy tự tin. “Nghi Nhi, ngươi có biết chúng ta đã bắt đầu thay đổi phương thức chăn nuôi, ngoại trừ việc tích trữ lương thực, ta cũng bắt đầu gieo trồng các giống cỏ làm thức ăn cho động vật, giảm bớt sự dựa vào lão Thiên gia.”

Trông dáng vẻ ngập tràn tự tin của Thiên Dương, bỗng nhiên cậu cảm thấy thần thái hắn lúc này còn phấn chấn hơn, hơn hẳn những lần trước. Vẻ anh tuấn cũng tăng thêm vài phần, thoáng chốc tim cậu nảy lên thùm thụp, đột nhiên cảm thấy có thể ở bên Thiên Dương, thật sự là một niềm kiêu hãnh.

“Chờ sau khi ta thành công, đem phương thức phổ biến cho toàn bộ Quan ngoại, tất cả mọi người đều có thể có được cuộc sống sung túc hơn.”

Giới Nghi nhoẻn cười, vui vẻ nói: “Thiên Dương, huynh rất lợi hại, không chỉ tốt cho mình mà còn muốn mọi người đều có cuộc sống tốt hơn, không làm mấy hành vi giấu giếm ích kỷ, thật sự rất giỏi.”

Thiên Dương cúi đầu nhìn cậu.

Nghi Nhi chân thành khen ngợi làm lòng hắn ấm lại, nương tử hắn lấy tuy là một nam nhân, nhưng hắn vẫn muốn cùng cậu cả đời chung sống.

Mỗi thì hắn nói đến giấc mộng này thì luôn bị người khác cười lạnh xem thường, ai cũng cười hắn làm chuyện dư thừa, nhưng Nghi Nhi lại không thế, cậu hoàn toàn tin tưởng hắn có thể làm được.

Hắn quyết định rồi, kệ người đời nói thế nào, hắn cũng phải đem Nghi Nhi giữ chặt bên người cả đời, vĩnh viễn không để Nghi Nhi rời khỏi hắn.

Hắn cúi đầu hôn cái chụt vào má cậu.

“Nghi nhi, nếu ta đối với ngươi giỏi như ngươi nghĩ, nơi này là nơi ta sinh ra, lớn lên nên cũng hy vọng ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại đây, cùng mọi người sống những ngày tháng bình yên êm ả, chỉ như thế thôi.”

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì?” Giới Nghi bị Thiên Dương hôn lén đã thành quen, ngoại trừ mặt có hơi đỏ chút xíu thì cũng chẳng có phản ứng gì nhiều.

“Hiện tại ta hy vọng ta có thể thành công, vì… ta muốn cho Nghi nhi một cuộc sống không thiếu thốn, cho Nghi Nhi có thể vui sống tại nơi đây.”

Nghe xong, nụ cười nơi khóe miệng dần hạ xuống, vì cậu cảm động, áp má vào ***g ngực Thiên Dương, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ mà hữu lực.

“Ta không sợ cuộc sống thiếu thốn, chỉ cần ở bên huynh, ta đã rất vui rồi!” Cậu cũng không dám yêu cầu cao xa gì. “Nhưng ta biết chắc chắn huynh sẽ thành công, huynh nhất định có thể.”

Niềm cổ vũ ấm áp làm hắn xúc động, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi cậu, ôm chặt thân hình cậu vào lòng, trong cơ thể chợt dâng lên dục vọng nóng bỏng.

Nụ hôn ôn nhu, ngọt ngào, Giới Nghi cũng khép mắt lại, thuận theo mặc cho hắn hôn.

“Nghi Nhi” tâm tình càng thêm kích động, không nhịn được mở miệng: “vĩnh viễn ở lại bên ta được không?”

Tâm tình cậu cũng bị cuốn hút theo, gần như đã muốn gật đầu.

Đã nhiều ngày, Thiên Dương đối với cậu vô cùng tốt, giọng nói dịu dàng, vẻ mặt tươi cười, cả thần thái chính trực, mỗi điều cậu đều yêu thích hết, cậu cũng biết Thiên Dương chân thành muốn cậu ở lại, nhưng…

Ta có thể vĩnh viễn ở đây sao?

Cũng vì yêu Thiên Dương mà cậu không thể hại Thiên Dương bị người đời chê cười. Mỗi lần Vân lão gia thấy cậu là vẻ mặt gượng gạo không biết thể nào cho phải cứ luẩn quẩn, khắc sâu trong đầu cậu, cũng đủ khiến cậu hiểu, cho dù bộ dáng có giống nữ nhi đến mức nào thì chung quy cậu vẫn là nam nhân, không có cách nào có thể vĩnh viễn bên cạnh Thiên Dương.

“Thiên Dương” rốt cuộc cậu cũng lên tiếng, nói lời cự tuyệt Thiên Dương không muốn nghe, “cuối cùng ta vẫn phải rời đi.”

Thiên Dương ôm chặt cơ thể cứng đờ của cậu.

“Đi? đi đâu?” Thiên Dương tỏ vẻ bình tĩnh nói. “Ngươi có thể đi đâu được, ngươi chỉ còn mình ta, không phải sao?”

“Huynh… cũng không phải của ta.” Giới Nghi gian nan cất lời. “Huynh quên rồi sao? Vân lão gia vẫn muốn huynh thành thân.”

“Ta sẽ nói chuyện rõ ràng với ông.”

“Nhưng… Cha huynh đang bệnh, huynh không thể…”

“Cái lão già xấu xa ấy lừa người chết không thèm đền mạng, đừng có tin lão!” Thiên Dương không nhịn được phủi phui nói. “Tất cả mọi người đều bị lão lừa hết!”

Cái lão già đáng ghết, cư nhiên lại dùng chiêu giả bệnh để đạt được mục đích, nếu không phải nhiều ngày tỉ mỉ quan sát, thì cũng không phát hiện cứ khi nào hắn xuất hiện lão mới phát bệnh suy yếu, lúc không có hắn thì khỏe như vâm, đúng là chứng bệnh thần kỳ quá nhỉ!

“Giả bệnh?” Giới Nghi mặc dù còn hơi nghi ngờ, nhưng cũng thành tâm cười thoải mái lên. “Thế không phải tốt hơn sao, cha huynh không có việc gì.”

Thiên Dương bất động một lúc rồi cũng nhẹ nhõm, không ngừng yêu thương ôm chặt cậu.

“Chỉ có ngươi là nghĩ thế thôi, ta thế nhưng thật không nghĩ tới.” Hắn tự giễu mình. “Xem ta đó, lại đi hơn thua với một ông già.”

“Huynh có lý do tức giận!”

“Phải chăm sóc mình thật tốt nhé, thật không muốn xa ngươi chút nào.” Thiên Dương vẫn ôm chặt Giới Nghi không buông, gần đây ôm cậu đã trở thành thói quen của hắn. “Chờ ta trở về, cho dù phải thuyết phục cha, cũng phải thừa nhận vị trí ngươi trong nhà, không để Nghi nhi của ta phải chịu oan ức nữa.”

Có hơi không rõ lời Thiên Dương nói, cậu ngẩng đầu nhìn hắn.

“Huynh phải đi đâu à?”

“Ừ!” Thiên Dương gật gật đầu. “Sáng sớm mai, ta cùng Thiên Nghị tới Tái ngoại*, nghe nói phẩm chất ngựa nơi đó ưu việt hơn, nếu có thể mang ít ngựa đực tốt về, sau này sẽ không phải vất vả thuần, mà còn có thể sinh sản số lượng lớn nữa.”

“Huynh đi bao lâu?”

“Ít nhất cũng chừng một tháng.”

Giới Nghi thở hắt ra, nhăn mặt. Một tháng, lâu thế! – “Ta… ta có thể…”

“Không được!” Thiên Dương thương tiếc vỗ vỗ lên hai má non mịm của cậu. “Dọc đường sương gió vất vả, vô cùng khổ cực.”

“Không không sợ!”

“Nhưng ta không nỡ!” Thiên Dương sủng nịnh vỗ về đầu cậu. “Vừa nghĩ đến ngươi gầy yếu, ta sao nỡ để ngươi đến nơi ấy! Ngoan ngoãn chờ ta trở về, nhé?”

“Ta rất khỏe mà!” Giới Nghi phản bác.

“Ta biết!” Nhưng tâm tình không nỡ để người trong lòng chịu khổ lại là chuyện khác. “Ngươi phải thông cảm cho ta chứ, Nghi Nhi, nam nhân nào cũng muốn bảo hộ người yêu, không để người tâm ái phải chịu khổ!”

“A?” Giới Nghi tròn mắt. Cậu có nghe lầm không? – “Huynh… huynh nói…”

“Tiểu Nghi Nhi, ngươi nhỏ nhắn như thế, làm người khác không nhịn được dâng lên ý muốn bảo hộ ngươi, cho dù biết ngươi kiên cường không cần người khác bảo vệ, nhưng ta vẫn không nỡ.” Thiên Dương áp hai má lên tóc cậu, yêu thương dụi dụi. “Ngươi là ái nhân trong lòng ta.”

Nghe được lời thổ lộ của hắn, cậu run lên một cái, trong lòng vừa vui sướng, vừa khó chịu.

Vui mừng vì cả hai lưỡng tình tương duyệt, khó chịu…

… chung quy sẽ có một ngày chia tay.

“Ta là nam, căn bản không đáng… không đáng được huynh yêu.”

“Bậy nào!” Thiên Dương vỗ về đầu cậu, an ủi không ngớt: “Không có bất cứ ai đáng được yêu hơn ngươi đâu, chỉ có Nghi Nhi của ta khi ta không một xu dính túi vẫn ở bên ta.”

“Nói vậy không công bằng.” Giới Nghi lắc đầu. “Ta đã quen nghèo khổ, mà tiểu thư… nàng trời sinh đã quen giàu sang. Hơn nữa, khi đó ta ích kỷ lưu lại là có mục đích.”

“Mục đích gì?”

“Ta muốn có một gia đình, muốn có những người thân, muốn…” Cậu thành thật nói.

“Vậy chẳng phải giờ đã có rồi đó thôi!” Thiên Dương hứa hẹn.

“Nhưng… tình cảm của chúng ta không được phép.” Cậu khó xử cắn cắn môi. “Ở Giang Nam, dưỡng luyến đồng thì có thể, nhưng chẳng ai thật lòng cả, ta không muốn trở thành luyến đồng.”

“Ta không coi ngươi là ‘luyến đồng’.” Thiên Dương đau lòng ôm cậu. “Suốt kiếp này, trong lòng ta chỉ có một người, cho dù không thể có danh phận phu thê, ta vẫn muốn cả hai bên nhau trọn đời.”

“Nhưng… ta không thể sinh hài tử.”

“Hài tử thì để Thiên Hạo lo.”

“Nhưng… huynh… huynh nói…”

“Ta có nói gì à?”

“Huynh nói nữ nhi ôm vẫn thoái mái hơn…” Giới Nghi nói một hơi, trong lòng nhoi nhói như dao cứa.

“Đó là ta ra ức hiếp ngươi, cũng để lừa dối chính ta.” Thiên Dương bối rối gãi đầu, không nghĩ Nghi Nhi lại nhớ kỹ đến thế, đang thời khắc nùng tình mật ý lại nhớ lại cái của nợ ấy làm gì ~~

“Sao huynh lại muốn gạt chính mình?”

“Chẳng ai có thể ngay lập tức thừa nhận mình ngu ngốc không phân biệt được nam nữ, lại còn yêu luôn cái người giả tân nương đó nữa.”

“A!” Giới Nghi thẹn thùng cúi đầu, không biết nên nói gì.

“Lẽ nào ngươi biết bản thân đã thích ta nên lúc ấy mới không giãy dụa, đúng không?”

“Nói… nói bậy!” lần này thì mặt cậu đỏ bừng. “Ai nói ta thương huynh?”

“Ha? Ngươi không thương ta sao?” Thiên Dương cố tình giật mình nói. “Miệng tuy chưa nói, nhưng… thân thể ngươi đã nói cho ta biết rồi ~~”

“Không… không có.”

“Sao lại không có?” Thiên Dương ngang ngược thẳng thắn nói: “Nếu không thương ta, sao mỗi đêm ta vào phòng ngươi, thoát quần áo, thân thân mật mật, ngươi đều không có một tý ty phản kháng, lại còn mềm nhũn trong ngực ta, ta đương nhiên biết ngươi yêu ta. Nhưng mà, nếu ngươi hiểu rõ được nói ra, ta sẽ càng vui hơn nữa.”

Mặt… đồ mặt dày! Giới Nghi chỉ còn có thể nhìn cái người mặt dày không biết ngượng thao thao bất tuyệt này, nhưng lời hắn nói đều gần như chính xác, làm cậu không tài nào cãi được.

“Thật ra không cần nói, ta cũng hiểu tâm ý ngươi.” Thiên Dương đột nhiên trở nên đứng đắn, “Lần này đi Tái ngoại, đường xá xa xôi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, không nghe được chính miệng ngươi nói thương ta, cũng thấy có chút mất mát. Nhỡ không thể quay trở về, thật đúng là không cam lòng!”

“Đừng có nói bậy!” Giới Nghi lo sợ không yên che cái miệng của hắn lại.

“Nghi Nhi, ngươi thích ta sao?” Thiên Dương giảo hoạt lợi dụng cơ hội.

“Thích, đương nhiên thích.”

Tưởng tượng mất đi Thiên Dương làm người cậu run lên, chủ động ôm cổ Thiên Dương.

“Nếu không thích huynh ta mặt dày ở lại Vân gia, cũng không vứt bỏ tôn nghiêm của một nam nhi để một nam nhân ôm vào ngực.” Cậu giương mắt bình tĩnh nhìn Thiên Dương. “Ta yêu huynh.”

“Giờ thật muốn đè ngươi xuống…” Thiên Dương khàn khàn nói.

Cậu chợt nổi lên cảnh giác, nhưng lập tức yên lòng. Cả hai đang trên ngựa, Thiên Dương sẽ không điên đến mức ấy đâu ~~

“Thật muốn làm bên ngoài một lần.” Thiên Dương lầm bầm một mình, âm lượng đủ để Giới Nghi nghe thấy. “Ngày mai xuất phát rồi, xem ra cũng không còn cơ hội nữa, mà nhỡ như không về được thật, thế không phải vĩnh viễn không được làm sao? Ai~~ Thật không cam lòng…”

Giới Nghi thở dài một hơi, nhất thời hơi do dự.

Cậu muốn cho Thiên Dương vui vẻ khoái hoạt, chỉ là ở bên ngoài làm chuyện đó… hành vi *** đãng này, cậu nào có gan? Chỉ tưởng tượng cảnh đó cũng đủ khiến cậu xấu hổ đến cực điểm rồi.

Lý trí và tình cảm giằng co một hồi, kết quả vẫn là tình cảm chiếm thượng phong, chỉ cần Thiên Dương vui vẻ, cậu có thể làm tất cả.

Lấy hết dũng khí, Giới Nghi dâng đôi môi mình lên miệng Thiên Dương, chủ động hôn một ngụm.

“Huynh… huynh muốn làm thì làm đi!”

“Thật chứ?” Thiên Dương mừng rỡ.

“Tiểu biệt thắng tân hôn!”* những lời này quả nhiên có đạo lý, nhìn dáng vẻ e lệ của Nghi Nhi làm hắn dâng trào nhiệt huyết, cảm giác siêu siêu sướng ~~

Không để Giới Nghi có cơ hội do dự, hắn lập tức bế cậu xuống ngựa, đặt lên một thảm cỏ mềm mượt, hôn thật sâu ~

“Nghi Nhi, ngươi cũng phải hôn lại ta nha!”

“Ta…” Giới Nghi xấu hổ đến toàn thân ửng hồng, chỉ còn biết đem mặt mình chôn sâu vào ***g ngực Thiên Dương, “Ta… ta không…”

Ngay nơi thanh thiên bạch nhật làm lại chuyện này đã đủ làm cậu thẹn đến muốn chui đầu xuống đất, nào còn đủ khả năng ~~

Nhìn vẻ ngượng ngùng của cậu, Thiên Dương lại dục hỏa công tâm, dục vọng bắt đầu rục rịch, cả người nóng như lửa, hắn chưa từng nghĩ tới thân thể của một nam nhi lại khiến hắn chịu đủ loại dày vò như thế.

Nhanh chóng cởi y phục vướng víu của cả hai, trải trên nền cỏ tránh cho cỏ dại làm trầy làn da trắng nõn của cậu, sau đó hắn lập tức giữ đầu cậu, hôn liếm lên đôi môi đang run rẩy.

“Nghi Nhi, để ta dạy ngươi cách hôn lại ta.” Hắn ôn nhu dụ dỗ.

Giới Nghi lẩy bẩy học theo phương thức của hắn, vươn đầu lưỡi se sẽ đáp trả, cùng đầu lưỡi Thiên Dương giao triền quấn quýt, đôi mắt đong đầy nước nhìn Thiên Dương, một sợi tơ bạc theo khóe miệng cậu tý tách sáng.

“Giỏi lắm!” Thiên Dương cười hài lòng, ngón tay hư đốn lần mò xuống dưới, đụng chạm nhụy hoa mẫn cảm trước ngực, làm cậu càng run lên.

Thiên Dương dịu dàng vỗ về niết lộng cặp anh đào hồng hồng, đợi đến khi cảm giác thấy Giới Nghi đã rung động không cưỡng chế được, mới dần luồn tay xuống dưới, len qua đám lông mao mềm mềm, chiếm lấy dục vọng đang dâng cao, xoa nắn lên xuống.

Rốt cuộc cũng không nhẫn được nữa, Thiên Dương ngồi bệt lên lớp cỏ, ôm Giới Nghi ngồi lên chân hắn, mở rộng hai chân cậu giao triền ngay trên đùi hắn.

“Tiểu Nghi Nhi, ngươi cũng không nhịn được sao?” Thiên Dương khàn giọng hỏi, giống như Giới Nghi, cả hai không thể kiềm chế được thở dốc.

Dục hỏa thiêu đốt khiến cậu không nhịn được tràn ra tiếng than thở mị nhân, tiếng ngâm nga tiêu hồn ấy cũng làm chính cậu đỏ mặt, vội vàng bịt chặt miệng mình lại.

“Nghi Nhi, cầm nó đi.” Thiên Dương cầm tay cậu kéo xuống nơi đang nóng hầm hập của hắn.

Không phải lần đầu tiên cậu làm chuyện này, nhưng kỹ xảo cậu vẫn non nớt không biết làm thế nào, đành thuận theo sự chỉ dẫn của Thiên Dương, ngượng đến không dám ngẩng đầu nhìn người hắn.

“Có gì phải ngượng ngùng nào, chúng ta chỉ làm chuyện của những đôi yêu nhau làm thôi mà.”

“Ưm… loại chuyện này, ta chỉ cùng huynh làm.” Cố nhịn xuống ý xấu hổ, cậu thâm tình nói.

“Ta biết, ta cũng chỉ muốn làm với ngươi.” Thiên Dương giữ lấy dục vọng nóng bỏng của hắn lẫn Giới Nghi trong tay, để hai thứ nóng rắn ấy ma sát lần nhau, mang đến khoái cảm làm cả hai như muốn ngạt thở.

“A… ưm… ư… A…”

Chẳng lâu sau, hai dòng dịch thể trắng ngà ngà đồng loạt phun trào, hai âm thanh hừ nhẹ sung sướng cũng phát ra, Giới Nghi xụi lơ ngã vào lòng Thiên Dương.

Tuy vừa phóng một lần, dục vọng Thiên Dương chẳng những không tiêu bớt, mà lại càng thêm thịnh vượng, gầm lên một tiếng trầm thấp, hắn nâng mông Giới Nghi lên, vội vã muốn tiến vào.

Bàn tay Thiên Dương mân mê cặp đùi mỹ miều như nắng xuân, trêu ghẹo lớp cỏ mềm mại giữa hoa hành, thì thào tán thưởng: “Đẹp quá nha, nương tử ta ngay cả chỗ này cũng đẹp hơn người. Sao nam nương tử của ta lại xinh đẹp đến thế nhỉ?”

Lời hạ lưu như vậy mà Thiên Dương cũng nói ra được, Giới Nghi chỉ nghe đã nóng hết cả người ~~

“Huynh… ít nói mấy lời này đi!” Giới Nghi ngượng ngùng khẽ mắng.

Thiên Dương cười sái cả hàm, hiển nhiên hẳn chẳng để ý tới yêu cầu của cậu.

“Nghi Nhi ngoan, đứng dậy nào.” Hắn ôn tồn dỗ cậu.

Mặc dù cậu không rõ lý do, nhưng vẫn chống đỡ hai chân mềm nhũn đứng dậy. Nhưng ngay lúc ấy, hạ thân không được che đậy rơi ngay vào mắt Thiên Dương, phân thân uể oải vừa vặn dừng trước mặt hắn.

“A…” Giới Nghi bối rối muốn che lại mình, nhưng hai tay cậu đã bị Thiên Dương dễ dàng bắt được bằng một tay, quàng ra sau giữ chặt ở sau lưng cậu.

“Đừng thế…” Giới Nghi vội cầu xin.

“Hôm nay không phải đều nghe ta sao?” Thiên Dương tà tà cười, bàn tay còn lại giữ phân thân cậu, hé miệng ra hàm nhập.

Kỹ xảo của hắn hơn hẳn Giới Nghi, nhả ra nuốt vào thuần thục, chỉ thấy hai chân Giới Nghi run rẩy như lá rụng trong gió thu, dường như nếu không chống cỡ cơ thể có thế ngã xuống bất cứ lúc nào, cái miệng nhỏ xinh thỉnh thoảng phát ra những tiếng nỉ non khẽ khàng.

Bất tri bất giác tay Giới Nghi đã được tự do, nhưng cậu không giãy ra khỏi cái ôm cái Thiên Dương, mà ngược lại càng dán sát lại người hắn, hai tay víu chặt vào Thiên Dương, nửa thân trên dường như ghé hẳn vào bả vai Thiên Dương.

“A nha…” Giải phóng xong, Giới Nghi chỉ còn có thể vô lực dựa vào người Thiên Dương, hai chân vì được Thiên Dương chặt chẽ cố định nên mới không ngã.

“Thoải mái chứ?” Thiên Dương xấu xa hỏi, đem dịch thể trắng ngà trong miệng truyền sang miệng cậu, hơi có vị chát làm Giới Nghi nhăn mặt lại.

Nhẹ nhàng xoay người cậu, Thiên Dương vươn đầu lưỡi, đem nơi tư mật cùng nhụy hoa hành hảo hảo yêu thương một phen. Cảm giác vừa ẩm vừa ấm vây quanh phân thân, khoang miệng, đầu lưỡi cùng răng nanh đều ma sát đến những điểm mẫn cảm trên nó, một dòng chảy ngọt ngào loan tỏa toàn thân dưới, tuy không muốn thừa nhận nhưng thật sự khoan khoái quá đi ~~ cơ thể cậu không thể che giấu được phản ứng, chỉ có thể run rẩy vô lực.

Bàn tay gian xảo lần mò xuống sau cặp mông xinh xắn, nhắm ngay huyệt khẩu tiến vào, Giới Nghi ngân một tiếng, dịch thể lại bắn ra. Qua lần phóng này, cậu chỉ còn có thể mỏi nhừ nằm bẹp lên đám y phục đang trải dưới đất.

“Nghi Nhi, nâng mông lên một tý.” Thiên Dương ra lệnh. Ngón tay Thiên Dương vẫn chưa rời khỏi cơ thể cậu, hậu đình bị tay Thiên Dương nhanh chóng trừu sáp, Giới Nghi khi thì nỉ non lúc thì thở dốc.

“A… ư…” Giới Nghi vừa ngượng vừa khó chịu cắn môi, không thể ngờ mình lại bày ra tư thế *** đãng mặc cho người ấy suồng sã trêu đùa như vậy.

Cậu lúc này, cả hai chân lẫn hai tay đều quỳ trên mặt đất, chỉ có cặp mông là nhếch cao cao, y như một con thú đang động dục, Thiên Dương ở phía sau lại tản mát một mùi vị nam tính mê hoặc cậu. Tình cảnh này làm Giới Nghi có ảo giác chính mình đang hóa thân thành một loài thú.

Tư thế mê người của Nghi Nhi làm hắn không khắc chế được mà run lên, gầm nhẹ một tiếng, Thiên Dương rút tay ra, rốt cuộc cũng chẳng còn sức nhẫn nại nữa, động thân tiến nhập vào cơ thể cậu.

Cảm giác trống rỗng trong nháy mắt đã được lấp đầy, lần này không đau đớn, tất cả chỉ là những khoái cảm vô tận. Lại nhớ đến chuyện Thiên Dương sắp đi xa, lòng cậu lại dâng lên cảm giác khó chịu, cậu gắt gao dán sát vào Thiên Dương, cùng nhau nghênh đón từng đợt cao trào.

Bất chấp đang ở ngoài nơi hoang vu hoang dã, tình cảm mãnh liệt một khi đã châm ngòi, tựa như lửa rừng rực cháy, hai người nồng nàn hoan ái đến tận khi trăng treo phía trời đông.

***

.

Cố sức chống đỡ cơ thể đang khó chịu, không để ý đến lời phản đối của Thiên Dương, Giới Nghi vẫn kiên trì muốn tiễn hắn lên đường.

“Tiểu tử ngốc, ta chỉ hù ngươi thôi, đừng đứng dậy, thân thể chưa chịu nổi đâu.” Thiên Dương sủng nịnh dỗ dành. “Tái ngoại không nguy hiểm như ngươi tưởng đâu, đây cũng không phải lần đầu tiên ta đi.”

“Chẳng liên quan, ta chỉ muốn tiễn huynh đi thôi mà!”

Giới Nghi cứng đầu ngồi dậy, tuy người vừa đau vừa khó chịu, nhưng cậu không muốn để Thiên Dương lẻ loi xuất hành.

“Được rồi!” Thiên Dương không lay chuyển được cậu, đành đáp ứng: “Nhưng khi ta đi rồi, ngươi phải trở về phòng nghỉ ngơi đó.”

“Vậy… huynh cũng phải đáp ứng ta…” Giới Nghi xấu hổ nói. “Đến Tại ngoại, phải chiếu cố bản thân thật tốt, đừng ép cơ thể lao lực quá, còn nữa… phải bình an trở về.”

“Ta đáp ứng.” Trong lòng đang ấm vù vù.

Cảm giác có người quan tâm thật là sướng, đột nhiên hắn không muốn xa tiểu Nghi Nhi của hắn. Giờ thì hắn cảm nhận được tâm trạng của những tướng sỹ không nỡ rời xa quê nhà, xa kiều thê khi phải hành quân xa.

“Thiên Dương, thực sự không thể mang ta theo sao?” Giới Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi lần nữa.

“Đừng nói về vấn đề này nữa.” Thiên Dương bật cười. “Cũng không phải sinh ly tử biệt, ta sẽ về nhanh thôi, nhanh đến mức ngươi không cảm thấy ta đi ấy, được chưa nào?”

“… Sao thế được.” Giới Nghi tiến nhập vào ***g ngực Thiên Dương, hít hít mùi hương trên người hắn, mùi hương cậu yêu nhất. “Huynh chỉ đi một chút ta đã bắt đầu nhớ huynh, ngày nào cũng nhớ tới huynh.”

Mấy câu ngắn ngủi lại làm cậu e lệ đỏ mặt. Dù Giới Nghi đem mặt giấu trọn trong ngực Thiên Dương, không muốn cho hắn thấy biểu tình của cậu. Nhưng cả người cậu lại lộ ra mị thái thẹn thùng, Thiên Dương cũng biết cậu lấy hết dũng khí mới dám nói ra, luồng nhiệt huyết trong lòng hắn lại dâng lên.

“… tiểu Nghi Nhi…” Hắn nâng mặt cậu lên, dịu dàng hôn. “Ta cũng sẽ nhớ ngươi, rất nhớ, rất rất nhớ.”

“Vậy… “Giới Nghi mong đợi nhìn hắn.

“Không được, ngươi ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi.”

“Hứ!” Giới Nghi cúi đầu, phùng hai má phụng phịu.

Mất công cậu nhịn xấu hổ nói ra, không ngờ Thiên Dương vẫn không dẫn cậu đi.

“Được rồi, ngoan ngoan, ta phải xuất hành đây.”

Nghe vậy, Giới Nghi cũng không tức giận nữa, vội vội vàng vàng chạy theo Thiên Dương ra khỏi phòng.

Thiên Dương đối với thói quen luôn tụt lại đằng sau của cậu thì cảm thấy bó tay, đành phải cầm tay cậu dắt đi.

Tới đại sảnh, thấy tất cả mọi người đã có mặt, hiển nhiên là chỉ chờ Thiên Dương tới là xuất phát.

Vân Thế Chính nhìn hai người thoải mái tay trong tay bước ra, không khỏi than thở thói đời thay đổi.

“Cuối cùng cũng ra!” Thiên Hạo đã chờ đến mất kiên nhẫn. “Còn tưởng huynh ngủ luôn trong đó rồi!”

Thấy ông anh cùng một nam nhân tay trong tay, hắn cũng chẳng nói gì.

“Ha? Giới Nghi cũng đi hả?” Thiên Nghị cũng là loại thần kinh thô, hai người nắm tay nhau thế hắn cũng coi như không thấy, còn quay sang cười cười với Giới Nghi.

“Không!” Thiên Dương đáp thay.

Giới Nghi cảnh giác rút tay ra.

“Thiên Nghị đại ca, Giới Nghi cũng muốn đi, chỉ là… Thiên Dương không đồng ý.”

Thiên Nghị từng thu dụng cậu, nên cậu rất có thiện cảm với hắn, không nhịn được cáo trạng.

Thiên Nghị nhìn cậu từ trên xuống dưới, cau mày.

“Còn tưởng mấy ngày không gặp ngươi sẽ thêm được mấy lượng thịt, giờ thì thịt chả thấy đâu, mắt lại đen quầng lại, Thiên Dương chăm sóc ngươi kiểu gì thế?”

Vừa nghe Thiên Hạo vừa rúc rích cười.

“Còn không phải Thiên Dương ban đêm rất ‘chăm sóc’ người ta đó sao!”

Nghe xong, khuông mặt trắng nõn của cậu nhuốm hồng, Thiên Dương cũng tức giận trừng nhìn Thiên Hạo.

“A?” Thiên Nghị quan sát vẻ mặt hai người, mới phát hiện ra chút kỳ lạ. “Hay thật, ra là có chuyện như vậy.”

Chả trách mỗi lần hắn hỏi chuyện của Giới Nghi, Thiên Dương đều tỏ ra không vui. Hắn muốn đến nhìn Giới Nghi thì đều bị Thiên Dương cản lại. Ra là có chuyện như vậy!

Khi mới gặp mặt, chỉ thấy thái độ Thiên Dương đối với Giới Nghi không bình thường, không ngờ quả nhiên thế thật.

Thế phong nhật hạ, thế phong nhật hạ nha!*

Vân Thế Chính nhìn nhìn hai thằng con ưu tú, một thằng cháu xuất sắc của mình, chúng nó cứ tự nhiên như không bàn luận to nhỏ về cái chuyện khuê phòng bí sử, xấu hổ cũng không thèm xấu hổ hả? Lão thật là không biết giấu mặt vào đâu nữa!

Cùng đồng cảm với ông, cũng chỉ có Giới Nghi mặt đỏ như Quan Công* kia, mà ở chỗ này cũng chỉ có hai người họ là có dây thần kinh xấu hổ thôi, Vân Thế Chính không khỏi nảy sinh cảm tình đồng bệnh tương lân.

“Ta bảo thế nào là mặt trời lên cao rồi mà Thiên Dương còn chưa ra khỏi phòng, ra là còn bận lưu luyến không muốn ra!” Thiên Nghị bóng gió.

“Giờ thì biết chưa!” Thiên Hạo phụ họa. “Ta đã bảo huynh cứ đợi sẽ biết, huynh còn không tin.”

“Các ngươi hâm mộ à? Hay là đố kị?” Thiên Dương đắc ý. “Nếu hâm mộ, sao không tự tìm một người đi.”

“Đúng là qua cầu rút ván!” Thiên Nghị chậc chậc lắc đầu. “Không ngẫm lại xem, còn không phải ai đó lưu Giới Nghi lại rồi đem cho ngươi”

Ra là mày! Vân Thiên Nghị! Uổng công ta tín nhiệm mày! – Vân Thế Chính ai oán nghĩ. Lại dẫn con hắn đi vào con đường lệch lạc.

“Là do chúng ta có duyên, dù ngươi có không lưu hắn lại, ta cũng tự tìm được hắn trở về.” Thiên Dương cãi chày cãi cối.

“Ừ! Cũng không ngẫm lại xem, tìm nhiều ngày thế cũng không thấy lại còn mạnh mồm!” Thiên Nghị ‘nhỏ giọng’ kề tai Thiên Hạo thì thầm, âm lượng vừa đủ cho mọi người nghe được.

“Ngẫm lại cũng thật dốt!” Thiên Hạo cũng phối diễn lắc lắc đầu. “Ngay mục trường cách vách thôi mà tìm cũng không được! Thật là thiên tài ~~~”

“Đủ rồi! Đủ rồi! Chẳng sớm sủa gì nữa, còn không mau xuất phát còn muốn đến lúc nào nữa?” Vân Thế Chính quyết định không muốn nghe tiếp nữa, vội vàng xua đuổi.

Thiên Dương nhìn sang Giới Nghi, vẻ mặt nhu hòa hẳn. Xem Nghi Nhi của hắn kìa, xấu hổ đến mức muốn tìm cái rãnh nào mà chui xuống rồi, da mặt sao lại mỏng thế chứ?

“Nghi Nhi, ngoan chờ ta về!” Hắn đến sát mặt cậu, dán vào tai xấu xa nói: “Khi ta trở về, ngươi phải hảo hảo ‘chào đón’ ta, biết chưa?”

Giới Nghi mặt lại đỏ. Gật gật đầu, se sẽ “Hảo” một tiếng.

“Huynh… nhanh chóng trở về.”

“Ta biết.”

Không để ý đến ánh mắt mọi người, Thiên Dương ôm Giới Nghi, dùng sức ôm thật chặt, như muốn cậu nhập trong thân thể hắn, sau đó mới buông ra.

“Cha!” Thiên Dương nghiêm túc gọi Vân Thế Chính, thận trọng nói: “Con đem Nghi Nhi giao cho người, xin cha thay con chiếu cố hắn, được không?”

“Ách… kia…” Thằng con lão hiếm khi nào lại hạ mình nhờ cậy người khác, Vân Thế Chính khuất phục chỉ còn biết gật đầu đáp ứng.

“Con tin cha!” Thiên Dương từng câu từng lời: “Nghi Nhi là một người thiện lương, cha sẽ thích hắn!”

“… Ta biết rồi!” Vân Thế Chính càu nhàu.

Mang theo nỗi nhớ nhà da diết, mọi người rốt cuộc cũng lên đường.

“Đừng nhìn nữa, mọi người đi hết rồi.” Vân Thế Chính cau có nhắc nhở đứa đang si ngốc đứng ở cửa;

“Lão gia.” Giới Nghi giật mình, thần trí quay trở về, hành động của mình làm cậu xấu hổ không thôi.

“Ngươi lại đây, ta có lời muốn hỏi.”

“Dạ!”

Cậu biết Vân Thế Chính muốn hỏi cái gì, tâm tình lo lắng bất an đi theo vào phòng trong.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương