Mảnh Vá Trái Tim
-
Chương 79: Mộng giàu sang nhan hiểu tinh ngoại truyện
“Cô Nhan, rất xin
lỗi, qua kiểm tra, cái thai trong bụng cô đã chết lưu rồi.” Bác sĩ bước
ra, nói kết quả kiểm tra với cô bằng giọng rất tiếc.
Sao lại có thể như thế? Sao có thể?
Nhan Hiểu Tinh run rẩy.
Cô cần một đứa con trai, cần một đứa con trai để củng cố địa vị của mình, nhưng, vì sao lại ra thế này?
Vương Đại Lực vốn đã gần sáu mươi rồi, không có con trai nối dõi, là cô có ý đồ, mới vô tình hữu ý nói đốc vào, bỏ ra bao nhiêu công sức, Vương Đại Lực cuối cùng cũng động lòng.
Nhưng, vì sao bây giờ lại ra thế này?
“Bác sĩ, vì sao tôi hai lần đều như thế?” Vì bị giáng một cú quá mạnh, cô không đủ bình tĩnh để giả vờ hiền thục nữa, giọng nói bắt đầu khó nghe, như thể gặp chuyện bực mình, không phải do lỗi của cô mà là do tay nghề của bác sĩ có vấn đề.
Thực ra cô cũng đã đổi mấy bác sĩ rồi.
“Cô Nhan, tôi hỏi cô một lần nữa, trước đây cô có thật chưa từng sinh con hay làm phẫu thuật bỏ thai không?” Bác sĩ thận trọng hỏi.
“Không có!” Cô một mực phủ nhận.
Cô không thể nói cho bác sĩ biết, cô đã từng làm phẫu thuật vá màn trinh.
Đêm đầu tiên với Vương Đại Lực, cô giả vờ vô cùng đau đớn, chính vì vậy, Vương Đại Lực đã từng ngủ với bao nhiêu loại phụ nữ, mới giữ cô ở lại, mới đầu tư làm phim cho cô.
Đã chọn con đường này, cô bắt buộc phải học thông minh một chút.
Vương Đại Lực tuy không còn trẻ và đẹp trai như Hứa Ngạn Thâm, nhưng lại được hơn anh ở chỗ dễ “chung sống”, tuy về mặt tình dục, ông ta có hơi…
“Cô Nhan, nhóm máu của cô khá đặc biệt, nếu cô đã từng có tiền sử sinh con hay phá thai, thì máu của thai nhi sẽ hòa vào máu mẹ, kháng thể trong máu thai nhi kích thích máu của mẹ, dẫn đến việc một lượng lớn kháng thể rời khỏi bào thai hòa vào cơ thể mẹ, từ đó sẽ phá vỡ hồng cầu của thai nhi thứ hai, khiến cho những lần mang thai tiếp theo, thai nhi sẽ bị tán huyết với mẹ.”
Mặt cô biến sắc.
Cô còn nhớ, Thẩm Chức Tâm cũng gặp phải tình trạng này, lúc đó, cô còn cố ý lặp đi lặp lại mấy chữ không sinh được con để kích động đối phương.
“Bác sĩ, nghe nói bệnh này không phải lúc sinh con chỉ cần tiêm kháng nguyên anti-D vào là có thể ngăn ngừa sao?” Tuy miệng phủ nhận mình từng sinh con nhưng cô lại từ từ thăm dò.
Cô đã rất cẩn thận rất cẩn thận rồi mà.
Bác sĩ nghiêm túc nói, “Cô Nhan, y học chẳng có kháng nguyên nào là có hiệu quả trăm phần trăm hết, nó chỉ làm giảm vài phần trăm thôi, nhưng rất rõ ràng, cô dị ứng rất mạnh với kháng nguyên D.”
Có nghĩa là cô rất xui xẻo đúng không?
Mắt Nhan Hiểu Tinh đỏ hoe.
…….
Dù có khóc cũng vô hiệu, Nhan Hiểu Tinh đành chấp nhận bỏ thai.
Gương mặt trắng bệch, cô suy nhược trở về căn hộ cao cấp của mình ở trung tâm thành phố.
Cô lười nhác nằm trên sô pha, chuyển tới chuyển lui giữa các kênh trên ti vi.
Cô tự nhận mình là cô gái rất thông minh, ban đầu Hứa Ngạn Thâm sắp xếp cho cô bước chân vào làng giải trí, nhưng tuổi thanh xuân của người con gái được mấy năm? Cho nên khi Vương Đại Lực có lời mời cô, suy đi nghĩ lại, cô đã đồng ý.
Đây là cơ hội, nếu may mắn thì có thể bám vào kẻ có tiền, còn nếu “không may” cũng có phim mới để diễn.
Huống hồ gì, tuổi tác Vương Đại Lực không còn ít nữa, cô hy vọng mình có thể gặp được vận may như Thẩm Chức Tâm, bỗng chốc trở thành triệu phú, cả đời ăn sung mặc sướng.
Cuộc giao dịch này, tính thế nào cô cũng thấy lời.
Nhưng cô không ngờ lại vấp phải chướng ngại này.
Cô chuyển sang kênh tin tức, đài đang đưa tin, Hạ thị vốn lớn thế mạnh, có ác ý muốn mua lại Tạp chí Thành Đô trong vòng một năm, chẳng ngờ chưa nhận được lợi lộc gì, ngược lại còn bị đối phương cho một đòn hồi mã thương, nuốt phải một tảng đá lớn.
Người đang nắm quyền sở hữu Tạp chí Thành Đô là Hứa Ngạn Thâm, nghe nói anh có một trai một gái, Hứa Ngạn Thâm còn công khai tuyên bố, con trai nuôi sẽ là người thừa kế anh trong tương lai.
Giới truyền thông không biết bao lần muốn phỏng vấn nhưng anh đều khước từ.
Nghe bản tin đưa tin về nhân vật thần kỳ này, lửa giận trong lòng cô lại bốc lên.
“Đồ điên!” Cô ném điều khiển vào màn hình ti vi.
Người khác không nhận ra anh, cô còn không nhận ra anh sao? Hứa Ngạn Thâm là một kẻ cố chấp điên khùng, chính là một thằng điên!
Cảnh còn mời cô tham gia vào kho máu trong dân do gã đó lập ra nữa chứ, cô điên à? Cô chưa điên! Chuyện không có lợi, sao cô lại phải tham gia chứ?!
Cô có gì không tốt nào? Cô có gì không bằng Thẩm Chức Tâm nào?
Vừa nghĩ đến hôm trèo lên giường anh, suýt chút nữa bị anh hại chết, cô đã rầu rĩ.
Cô thật sự đã từng yêu anh đến mê muội!
“Mắng ai là đồ điên đấy?” Ngoài cửa có tiếng nói sang sảng vọng vào.
Là Đại Lực? Ông ta một thời gian rồi không thấy ghé qua.
Cô nở nụ cười tươi xinh, chạy ra đón.
“Vừa có người nói chuyện sao? Em sao có thể mắng ai được chứ?” Cô giương đôi mắt vô tội.
Vương Đại Lực thô lỗ bẹo má cô, “Cũng đúng, cục cưng bé nhỏ của anh sao nào biết mắng người?!”
Ông bước vào phòng, nhìn ti vi đang đưa tin về Hứa Ngạn Thâm, mặt sa sầm xuống.
“Mẹ, cái thằng điên này.” Lầm bầm chửi rủa, ông tắt ti vi cái rụp.
Chính vì tên điên này, mà đứa con gái bảo bối của ông bị nhốt trong tù đến bây giờ vẫn chưa được thả ra.
May mà, bây giờ ông có “con trai” rồi.
Ông quay người lại, hỏi theo thói quen, “Cục cưng, con trai anh dạo này vẫn khỏe chứ?”
Dù Nhan Hiểu Tinh lần đầu tiên với ông giả vờ còn là trinh nữ, cũng rất non nớt trong chuyện chăn gối, nhưng, scandal truyền ra khiến ông không vui, trước đó để đảm bảo mình không nuôi con giùm người khác, ông đã tìm bác sĩ xét nghiệm ADN đứa con trong bụng Nhan Hiểu Tinh, tiện thể chứng thực luôn là một đứa con trai.
Sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch, nhưng vẫn cười tươi, “Vẫn khỏe, con trai rất khỏe!” Sau ba tháng, cô sẽ nghĩ cách tìm một đứa bé trai để thế chỗ.
“Đại Lực, lần trước anh nói anh tặng em một công ty, lúc nào thì làm thủ tục sang tên cho em thế?” Cô ngả vào lòng ông, nũng nịu hỏi.
“Đợi con trai sinh ra rồi hẵng nói.” Ông ta qua quýt.
Cái thai thứ nhất cô đã kèo nhèo chịu không nổi, đành lấy cô về, để cô được gả vào nhà giàu sang.
Chỉ là không ngờ lại ra một mớ hỗn độn thế này.
Lại thế rồi? Nụ cười trên môi Nhan Hiểu Tinh khựng lại, nhưng không dám xị mặt xuống.
Tay ông ta bắt đầu vần vò ngực cô, rất mạnh, rất thô bạo.
Cô vội vàng đưa tay ngăn đôi môi dày tham lam của ông ta lại, kéo bàn tay định kéo phéc mơ tuya quần cô ra, thẹn thùng nói, “Đại Lực, bây giờ vẫn chưa được, ba tháng đầu thai kỳ rất nguy hiểm, phải nghĩ đến con trai chứ.”
Ông ta cảm thấy mất hứng, “Mẹ kiếp, phiền thật, lúc chưa mang bầu muốn chơi em cũng được, bây giờ cái này không được cái kia không được! Thôi đi thôi đi, anh ra ngoài kiếm con đàn bà khác chơi!” Chịu lấy cô, một phần là vì cô rất biết “phối hợp”, rất biết “chịu khổ” trên gường.
Ông ta tức giận phẩy tay đi lên lầu, không để ý đến cô gái vì câu nói của mình mà mặt trở nên trắng bệch.
Nhan Hiểu Tinh hít thở thật sâu, dùng sức hít thở thật sâu.
Đây không phải là lần đầu tiên, Vương Đại Lực thậm chí còn dẫn gái về nhà, làm loạn trước mặt cô.
Cô phải nhịn nhục, cô không cần thứ danh dự không đáng giá một xu đó, cô chỉ cần củng cố địa vị. Dù sao chỉ cần chịu đựng, đợi đến khi ông ta già chết, cô sẽ có tiền.
Nói thế nào, cô bây giờ cũng là quý phu nhân của nhà quyền quý, tất nhiên là phải có phong thái hơn người khác rồi.
Đột nhiên, Vương Đại Lực xồng xộc đi xuống lầu, lúc cô định nở nụ cười dịu dàng, thì một cái bạt tai ập đến.
“Á!”
Cô ngã xuống đất.
“Mẹ, thì ra thai sảy rồi mà còn định lừa lão tử hả!” Vương Đại Lực cầm kết quả chẩn đoán mà cô giấu dưới gối, một cái tát nữa lại giáng xuống.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Cô ôm đầu, cầu xin.
Nhưng ông ta tay đấm chân đá, “Loại gà mái không biết đẻ trứng như mày, lại còn dám lừa lão tử hả!”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Cô ôm lấy chân ông ta, cầu xin.
Lần trước sở dĩ có scandal với Cảnh cũng là vì cô bị Vương Đại Lực đánh trọng thương, Cảnh vội vàng đưa cô vào bệnh viện.
Nhưng, gã đàn ông trong lúc giận dữ vẫn không ngừng tay, đánh đến nỗi mặt cô đã sưng hết lên.
Thấy sắp đoạt mạng người, một lúc sau, ông ta mới dừng tay.
“Mẹ kiếp, đồ tiện nhân! Không đẻ được sao không nói sớm để lão tử còn tìm con khác đẻ!” Ông ta đẩy cô ra, tức giận sập cửa bỏ đi.
Cô nằm trên sàn nhà, nước mắt không ngừng rơi.
Không sao, đợi Đại Lực nguôi giận, cô còn có trăm phương ngàn kế dỗ dành ông ta, ông ta sẽ gọi cô là cục cưng trở lại.
Cô có bản lĩnh đó, cô làm được!
Nằm trên nền gạch, lạnh lẽo rất lâu, rất lâu sau đó, cô đấu tranh tư tưởng, bò tới chỗ máy điện thoại bàn, gọi đến một số.
Cô rất muốn nghe giọng người đó.
Đối phương nhận điện thoại, cô khẩn cầu, “Anh cả, xin anh cho em nghe tiếng của Lãng Lãng được không?”
Tính ra, con trai cô năm nay cũng đã được sáu tuổi rồi.
Cô đã bao lâu rồi không gặp con? Ít nhất cũng đã năm năm rồi.
“Sao cô lại gọi đến đây?” Trong điện thoại vọng tới tiếng thở dài, rất rõ ràng, cô khiến đối phương không vui.
“Anh cả, em nhớ con…” Nước mắt không ngừng rơi, một số là thật, một số là giả.
“Cô không gặp được Lãng Lãng đâu, còn nữa đừng để em dâu thứ hai biết cô gọi điện thoại đến, nếu không cô ấy sẽ lại đối phó với cô.” Anh cả dặn dò, giọng nói vẫn rất hiền hòa.
Chính vì vợ của Hứa Ngạn Ý nổi cơn ghen, mà nghiệp diễn viên của cô cũng tan tành mây khói.
Vì cô cũng gặp nhiều khó khăn rồi nên anh cả không thể nào hà khắc với cô.
“Anh cả, Lãng Lãng rốt cuộc là con trai của anh hay là của anh hai…” Cô chỉ muốn biết đáp án này.
“Đừng hỏi nữa, được không? Đây là bí mật của Hứa gia chúng tôi.” Nhưng, anh cả từ tốn cắt ngang cô.
Cô nuốt nước mắt.
Ngày nào cô cũng thắp nhang cầu Trời khấn Phật, hy vọng Lãng Lãng là con ruột của anh cả.
Anh cả là người tốt.
Mấy năm nay, mỗi lần gặp chuyện không vừa ý, cô đều muốn nghe giọng nói hiền từ của anh cả.
Giọng anh cả, rất giống Cảnh.
Nhưng, Cảnh bao lâu rồi không nói với cô bằng giọng dịu dàng đó nữa? Cậu lúc nào cũng phê bình cô, bắt cô phải tỉnh ngộ!
Cô không cần, cô biết sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ có rất nhiều tiền!
Cô có con trai, cô còn có con trai, cho dù một ngày giấc mộng giàu sang của cô tan tành, thật sự bị Đại Lực đuổi ra khỏi nhà, cô vẫn còn Lãng Lãng để nương tựa.
Giàu sang, cô nắm chắc trong tay rồi! Con trai, phải lớn mau lên nhé!
Sao lại có thể như thế? Sao có thể?
Nhan Hiểu Tinh run rẩy.
Cô cần một đứa con trai, cần một đứa con trai để củng cố địa vị của mình, nhưng, vì sao lại ra thế này?
Vương Đại Lực vốn đã gần sáu mươi rồi, không có con trai nối dõi, là cô có ý đồ, mới vô tình hữu ý nói đốc vào, bỏ ra bao nhiêu công sức, Vương Đại Lực cuối cùng cũng động lòng.
Nhưng, vì sao bây giờ lại ra thế này?
“Bác sĩ, vì sao tôi hai lần đều như thế?” Vì bị giáng một cú quá mạnh, cô không đủ bình tĩnh để giả vờ hiền thục nữa, giọng nói bắt đầu khó nghe, như thể gặp chuyện bực mình, không phải do lỗi của cô mà là do tay nghề của bác sĩ có vấn đề.
Thực ra cô cũng đã đổi mấy bác sĩ rồi.
“Cô Nhan, tôi hỏi cô một lần nữa, trước đây cô có thật chưa từng sinh con hay làm phẫu thuật bỏ thai không?” Bác sĩ thận trọng hỏi.
“Không có!” Cô một mực phủ nhận.
Cô không thể nói cho bác sĩ biết, cô đã từng làm phẫu thuật vá màn trinh.
Đêm đầu tiên với Vương Đại Lực, cô giả vờ vô cùng đau đớn, chính vì vậy, Vương Đại Lực đã từng ngủ với bao nhiêu loại phụ nữ, mới giữ cô ở lại, mới đầu tư làm phim cho cô.
Đã chọn con đường này, cô bắt buộc phải học thông minh một chút.
Vương Đại Lực tuy không còn trẻ và đẹp trai như Hứa Ngạn Thâm, nhưng lại được hơn anh ở chỗ dễ “chung sống”, tuy về mặt tình dục, ông ta có hơi…
“Cô Nhan, nhóm máu của cô khá đặc biệt, nếu cô đã từng có tiền sử sinh con hay phá thai, thì máu của thai nhi sẽ hòa vào máu mẹ, kháng thể trong máu thai nhi kích thích máu của mẹ, dẫn đến việc một lượng lớn kháng thể rời khỏi bào thai hòa vào cơ thể mẹ, từ đó sẽ phá vỡ hồng cầu của thai nhi thứ hai, khiến cho những lần mang thai tiếp theo, thai nhi sẽ bị tán huyết với mẹ.”
Mặt cô biến sắc.
Cô còn nhớ, Thẩm Chức Tâm cũng gặp phải tình trạng này, lúc đó, cô còn cố ý lặp đi lặp lại mấy chữ không sinh được con để kích động đối phương.
“Bác sĩ, nghe nói bệnh này không phải lúc sinh con chỉ cần tiêm kháng nguyên anti-D vào là có thể ngăn ngừa sao?” Tuy miệng phủ nhận mình từng sinh con nhưng cô lại từ từ thăm dò.
Cô đã rất cẩn thận rất cẩn thận rồi mà.
Bác sĩ nghiêm túc nói, “Cô Nhan, y học chẳng có kháng nguyên nào là có hiệu quả trăm phần trăm hết, nó chỉ làm giảm vài phần trăm thôi, nhưng rất rõ ràng, cô dị ứng rất mạnh với kháng nguyên D.”
Có nghĩa là cô rất xui xẻo đúng không?
Mắt Nhan Hiểu Tinh đỏ hoe.
…….
Dù có khóc cũng vô hiệu, Nhan Hiểu Tinh đành chấp nhận bỏ thai.
Gương mặt trắng bệch, cô suy nhược trở về căn hộ cao cấp của mình ở trung tâm thành phố.
Cô lười nhác nằm trên sô pha, chuyển tới chuyển lui giữa các kênh trên ti vi.
Cô tự nhận mình là cô gái rất thông minh, ban đầu Hứa Ngạn Thâm sắp xếp cho cô bước chân vào làng giải trí, nhưng tuổi thanh xuân của người con gái được mấy năm? Cho nên khi Vương Đại Lực có lời mời cô, suy đi nghĩ lại, cô đã đồng ý.
Đây là cơ hội, nếu may mắn thì có thể bám vào kẻ có tiền, còn nếu “không may” cũng có phim mới để diễn.
Huống hồ gì, tuổi tác Vương Đại Lực không còn ít nữa, cô hy vọng mình có thể gặp được vận may như Thẩm Chức Tâm, bỗng chốc trở thành triệu phú, cả đời ăn sung mặc sướng.
Cuộc giao dịch này, tính thế nào cô cũng thấy lời.
Nhưng cô không ngờ lại vấp phải chướng ngại này.
Cô chuyển sang kênh tin tức, đài đang đưa tin, Hạ thị vốn lớn thế mạnh, có ác ý muốn mua lại Tạp chí Thành Đô trong vòng một năm, chẳng ngờ chưa nhận được lợi lộc gì, ngược lại còn bị đối phương cho một đòn hồi mã thương, nuốt phải một tảng đá lớn.
Người đang nắm quyền sở hữu Tạp chí Thành Đô là Hứa Ngạn Thâm, nghe nói anh có một trai một gái, Hứa Ngạn Thâm còn công khai tuyên bố, con trai nuôi sẽ là người thừa kế anh trong tương lai.
Giới truyền thông không biết bao lần muốn phỏng vấn nhưng anh đều khước từ.
Nghe bản tin đưa tin về nhân vật thần kỳ này, lửa giận trong lòng cô lại bốc lên.
“Đồ điên!” Cô ném điều khiển vào màn hình ti vi.
Người khác không nhận ra anh, cô còn không nhận ra anh sao? Hứa Ngạn Thâm là một kẻ cố chấp điên khùng, chính là một thằng điên!
Cảnh còn mời cô tham gia vào kho máu trong dân do gã đó lập ra nữa chứ, cô điên à? Cô chưa điên! Chuyện không có lợi, sao cô lại phải tham gia chứ?!
Cô có gì không tốt nào? Cô có gì không bằng Thẩm Chức Tâm nào?
Vừa nghĩ đến hôm trèo lên giường anh, suýt chút nữa bị anh hại chết, cô đã rầu rĩ.
Cô thật sự đã từng yêu anh đến mê muội!
“Mắng ai là đồ điên đấy?” Ngoài cửa có tiếng nói sang sảng vọng vào.
Là Đại Lực? Ông ta một thời gian rồi không thấy ghé qua.
Cô nở nụ cười tươi xinh, chạy ra đón.
“Vừa có người nói chuyện sao? Em sao có thể mắng ai được chứ?” Cô giương đôi mắt vô tội.
Vương Đại Lực thô lỗ bẹo má cô, “Cũng đúng, cục cưng bé nhỏ của anh sao nào biết mắng người?!”
Ông bước vào phòng, nhìn ti vi đang đưa tin về Hứa Ngạn Thâm, mặt sa sầm xuống.
“Mẹ, cái thằng điên này.” Lầm bầm chửi rủa, ông tắt ti vi cái rụp.
Chính vì tên điên này, mà đứa con gái bảo bối của ông bị nhốt trong tù đến bây giờ vẫn chưa được thả ra.
May mà, bây giờ ông có “con trai” rồi.
Ông quay người lại, hỏi theo thói quen, “Cục cưng, con trai anh dạo này vẫn khỏe chứ?”
Dù Nhan Hiểu Tinh lần đầu tiên với ông giả vờ còn là trinh nữ, cũng rất non nớt trong chuyện chăn gối, nhưng, scandal truyền ra khiến ông không vui, trước đó để đảm bảo mình không nuôi con giùm người khác, ông đã tìm bác sĩ xét nghiệm ADN đứa con trong bụng Nhan Hiểu Tinh, tiện thể chứng thực luôn là một đứa con trai.
Sắc mặt cô càng lúc càng trắng bệch, nhưng vẫn cười tươi, “Vẫn khỏe, con trai rất khỏe!” Sau ba tháng, cô sẽ nghĩ cách tìm một đứa bé trai để thế chỗ.
“Đại Lực, lần trước anh nói anh tặng em một công ty, lúc nào thì làm thủ tục sang tên cho em thế?” Cô ngả vào lòng ông, nũng nịu hỏi.
“Đợi con trai sinh ra rồi hẵng nói.” Ông ta qua quýt.
Cái thai thứ nhất cô đã kèo nhèo chịu không nổi, đành lấy cô về, để cô được gả vào nhà giàu sang.
Chỉ là không ngờ lại ra một mớ hỗn độn thế này.
Lại thế rồi? Nụ cười trên môi Nhan Hiểu Tinh khựng lại, nhưng không dám xị mặt xuống.
Tay ông ta bắt đầu vần vò ngực cô, rất mạnh, rất thô bạo.
Cô vội vàng đưa tay ngăn đôi môi dày tham lam của ông ta lại, kéo bàn tay định kéo phéc mơ tuya quần cô ra, thẹn thùng nói, “Đại Lực, bây giờ vẫn chưa được, ba tháng đầu thai kỳ rất nguy hiểm, phải nghĩ đến con trai chứ.”
Ông ta cảm thấy mất hứng, “Mẹ kiếp, phiền thật, lúc chưa mang bầu muốn chơi em cũng được, bây giờ cái này không được cái kia không được! Thôi đi thôi đi, anh ra ngoài kiếm con đàn bà khác chơi!” Chịu lấy cô, một phần là vì cô rất biết “phối hợp”, rất biết “chịu khổ” trên gường.
Ông ta tức giận phẩy tay đi lên lầu, không để ý đến cô gái vì câu nói của mình mà mặt trở nên trắng bệch.
Nhan Hiểu Tinh hít thở thật sâu, dùng sức hít thở thật sâu.
Đây không phải là lần đầu tiên, Vương Đại Lực thậm chí còn dẫn gái về nhà, làm loạn trước mặt cô.
Cô phải nhịn nhục, cô không cần thứ danh dự không đáng giá một xu đó, cô chỉ cần củng cố địa vị. Dù sao chỉ cần chịu đựng, đợi đến khi ông ta già chết, cô sẽ có tiền.
Nói thế nào, cô bây giờ cũng là quý phu nhân của nhà quyền quý, tất nhiên là phải có phong thái hơn người khác rồi.
Đột nhiên, Vương Đại Lực xồng xộc đi xuống lầu, lúc cô định nở nụ cười dịu dàng, thì một cái bạt tai ập đến.
“Á!”
Cô ngã xuống đất.
“Mẹ, thì ra thai sảy rồi mà còn định lừa lão tử hả!” Vương Đại Lực cầm kết quả chẩn đoán mà cô giấu dưới gối, một cái tát nữa lại giáng xuống.
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Cô ôm đầu, cầu xin.
Nhưng ông ta tay đấm chân đá, “Loại gà mái không biết đẻ trứng như mày, lại còn dám lừa lão tử hả!”
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Cô ôm lấy chân ông ta, cầu xin.
Lần trước sở dĩ có scandal với Cảnh cũng là vì cô bị Vương Đại Lực đánh trọng thương, Cảnh vội vàng đưa cô vào bệnh viện.
Nhưng, gã đàn ông trong lúc giận dữ vẫn không ngừng tay, đánh đến nỗi mặt cô đã sưng hết lên.
Thấy sắp đoạt mạng người, một lúc sau, ông ta mới dừng tay.
“Mẹ kiếp, đồ tiện nhân! Không đẻ được sao không nói sớm để lão tử còn tìm con khác đẻ!” Ông ta đẩy cô ra, tức giận sập cửa bỏ đi.
Cô nằm trên sàn nhà, nước mắt không ngừng rơi.
Không sao, đợi Đại Lực nguôi giận, cô còn có trăm phương ngàn kế dỗ dành ông ta, ông ta sẽ gọi cô là cục cưng trở lại.
Cô có bản lĩnh đó, cô làm được!
Nằm trên nền gạch, lạnh lẽo rất lâu, rất lâu sau đó, cô đấu tranh tư tưởng, bò tới chỗ máy điện thoại bàn, gọi đến một số.
Cô rất muốn nghe giọng người đó.
Đối phương nhận điện thoại, cô khẩn cầu, “Anh cả, xin anh cho em nghe tiếng của Lãng Lãng được không?”
Tính ra, con trai cô năm nay cũng đã được sáu tuổi rồi.
Cô đã bao lâu rồi không gặp con? Ít nhất cũng đã năm năm rồi.
“Sao cô lại gọi đến đây?” Trong điện thoại vọng tới tiếng thở dài, rất rõ ràng, cô khiến đối phương không vui.
“Anh cả, em nhớ con…” Nước mắt không ngừng rơi, một số là thật, một số là giả.
“Cô không gặp được Lãng Lãng đâu, còn nữa đừng để em dâu thứ hai biết cô gọi điện thoại đến, nếu không cô ấy sẽ lại đối phó với cô.” Anh cả dặn dò, giọng nói vẫn rất hiền hòa.
Chính vì vợ của Hứa Ngạn Ý nổi cơn ghen, mà nghiệp diễn viên của cô cũng tan tành mây khói.
Vì cô cũng gặp nhiều khó khăn rồi nên anh cả không thể nào hà khắc với cô.
“Anh cả, Lãng Lãng rốt cuộc là con trai của anh hay là của anh hai…” Cô chỉ muốn biết đáp án này.
“Đừng hỏi nữa, được không? Đây là bí mật của Hứa gia chúng tôi.” Nhưng, anh cả từ tốn cắt ngang cô.
Cô nuốt nước mắt.
Ngày nào cô cũng thắp nhang cầu Trời khấn Phật, hy vọng Lãng Lãng là con ruột của anh cả.
Anh cả là người tốt.
Mấy năm nay, mỗi lần gặp chuyện không vừa ý, cô đều muốn nghe giọng nói hiền từ của anh cả.
Giọng anh cả, rất giống Cảnh.
Nhưng, Cảnh bao lâu rồi không nói với cô bằng giọng dịu dàng đó nữa? Cậu lúc nào cũng phê bình cô, bắt cô phải tỉnh ngộ!
Cô không cần, cô biết sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ có rất nhiều tiền!
Cô có con trai, cô còn có con trai, cho dù một ngày giấc mộng giàu sang của cô tan tành, thật sự bị Đại Lực đuổi ra khỏi nhà, cô vẫn còn Lãng Lãng để nương tựa.
Giàu sang, cô nắm chắc trong tay rồi! Con trai, phải lớn mau lên nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook