Mảnh Vá Trái Tim
-
Chương 20
- Thật kỳ lạ - Phi Phi khó hiểu.
Cô lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa - Ồ?
- Yên tĩnh quá! Hứa Ngạn Thâm không gọi điện cho cậu à – Phi Phi chỉ ra chỗ không bình thường – Bây giờ Los Angeles đang là buổi trưa mà.
- Chắc anh ấy đang dùng cơm trưa với khách. Hoặc bận rộn gì đó mà quên cả bữa trưa.
- Không đúng, không đúng! – Phi Phi lắc đầu – Mấy hôm nay chúng ta đều cùng nhau đi mua sắm, ăn cơm, nhưng anh ấy không gọi lấy một cuộc điện thoại nào.
Theo như trước đây, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, điện thoại của Chức Tâm không ngừng réo vang, cho dù Hứa Ngạn Thâm lúc nào cũng chỉ nói vài câu tủn ngủn và nhàm chán: “Ăn cơm chưa?”, “Đang làm gì đó?”, “Về sớm đi nhé.”
Phi Phi tự nhận nếu mình phải chịu đựng một người đàn ông như Hứa Ngạn Thâm, chắc chắn sẽ bị bức chết. Loại đàn ông này, mặt lúc nào cũng khó đăm đăm, quá tự phụ, quá chín chắn, bất kỳ việc gì cũng bình tĩnh như thể tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh ta, càng giống như trên đời này chẳng có việc gì có thể khiến anh ta lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Cô rất thông cảm với Chức Tâm, bị một người đàn ông khô khan giữ khư khư, nhưng Chức Tâm lại không nghĩ như vậy mà rất vui lòng để anh quản lý cô.
Chức Tâm thở dài, thẳng thắn với bạn thân – Hai tuần rồi. Đã hai tuần anh ấy không gọi điện – Từ hôm đi công tác, đến cả gọi báo bình an anh cũng chẳng hề gọi.
Phi Phi kinh ngạc.
Bình thường Hứa Ngạn Thâm ngày nào cũng gọi cho Chức Tâm hai, ba lần, nếu đi công tác, mỗi lần nói vài câu một ngày cả chục cuộc là chuyện thường tình.
- Haizzz không biết có phải bị phần cơm hộp đó làm cho câm rồi không – Cô thở dài châm chọc, tìm niềm vui trong đau khổ.
Tay nghề của cô chỉ thế thôi biết làm sao bây giờ? Trước đây lúc còn đi học cô chỉ cần làm theo hướng dẫn của chị giúp việc là xong, nhưng Nhan Hiểu Tinh chỉ nói mình có thể giúp cô làm cơm hộp chứ không muốn hướng dẫn cô.
Kết quả thịt bò bị cháy, dai nhách, rau thì thâm xì, ngoài nước luộc trứng muối có thể miễn cưỡng cho vào miệng ra, những thứ khác đều thảm hại, đến nhìn còn không muốn nhìn huống gì là ăn, nhưng cô biết tính của Ngạn Thâm, nếu cô để Nhan Hiểu Tinh làm giúp thì tội còn nặng hơn là làm anh bị ngộ độc thức ăn.
Tốt rồi, giờ ăn phải “thuốc độc” rồi, cho rằng cô không cố gắng không hao tâm tổn sức nên giận à? Còn nữa, vì sáng hôm đó cô không ra sân bay tiễn anh lại đi làm nên anh giận à? Hôm đó ở đài có cuộc họp tháng, cô không thể không tham dự.
Biết trước thì tối đó đã không giận dỗi anh làm gì.
Cô nhớ anh, nhớ rất nhiều.
Nhưng mỗi lần gọi điện tìm anh, anh đều không bắt máy, làm bây giờ cô không dám gọi nữa.
- Anh ấy chỉ gửi một tấm vé máy bay cho chị - Trợ lý chuyển lời anh, giống như thông điệp cuối cùng.
Rút tấm vé trong giỏ xách ra, cô càng không biết phải làm thế nào.
Thật là, có thể đừng bá đạo như thế có được không?
- Thế thì cậu xin nghỉ phép đi, đừng chọc giận đàn ông, không chừng có chuyện gì xảy ra thật – Phi Phi giấu nụ cười.
Thì ra là chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng, một người vô duyên vô cớ buồn bực, ngốc nghếch, một kẻ thì không nhận cũng không gọi điện, còn gửi một tấm vé máy bay uy hiếp, thật thú vị!
- Anh ấy không vậy đâu – Tính anh điềm đạm, không phải là loại đàn ông giận quá hóa cuồng.
Chức Tâm nhìn tấm vé nhíu mày.
Chuyến bay ngày mốt? Anh nghĩ cô là kẻ thất nghiệp ăn không ngồi rồi chắc, muốn đi Los Angeles là có thể đi ngay được sao? Tấm vé này bất luận thế nào cũng phải hủy thôi.
- Thế cậu phải làm thế nào? – Phi Phi truy hỏi.
- Tiết mục Chức Tâm thì không thành vấn đề, có thể thu trước, vấn đề là tiết mục âm nhạc thịnh hành – Cô khổ sở.
Hứa Ngạn Thâm muốn gián tiếp bắt cô từ bỏ vị trí dẫn chương trình tiết mục này sao? Cô lờ mờ hiểu ra tuy anh gật đầu đồng ý nhưng sau khi phối hợp với các nam minh tinh được vài tuần, thái độ Hứa Ngạn Thâm đã bắt đầu không vui.
Nhất là tuần trước, “Phong bão” trong Truyền kỳ bị hỏi thích loại phụ nữ thế nào lại trả lời là dịu dàng, đáng yêu, thân hình đẹp như cô dẫn chương trình xinh đẹp Chức Tâm.
Người ta chỉ là tiện miệng nói vui để không khí chương trình sôi nổi hơn mà thôi nhưng tối đó sắc mặt Hức Ngạn Thâm khó coi muốn chết được.
- Làm xong kỳ này, kỳ sau là đến lượt ‘Ảnh’ rồi, tớ sẽ thương lượng với cậu ta xem có thể đổi thành cầu truyền hình trực tiếp không? – Nếu Cảnh Trúc gật đầu đồng ý, cô sẽ dời nơi làm việc sang Mỹ, dành hai tuần để ở bên Ngạn Thâm.
Nhưng cầu truyền hình trực tiếp, một người ở Mỹ một người ở Trung Quốc, không thể trao đổi trước kịch bản, rất dễ xảy ra sự cố. Giới nghệ sĩ rất giữ gìn danh tiếng của mình, chắc sẽ không dễ dàng đồng ý.
Cô vẫn đang rất khó nghĩ!
- Biết ngay là cậu thương chồng mà! – Phi Phi chế nhạn sự yếu đuối của cô.
- Ngạn Thâm rất dễ dỗ dành – Cô cười nhẹ.
Vợ chồng là thế, bạn dỗ dành anh ấy, anh ấy dỗ dành bạn, hai người đều hiểu hy sinh, nhường nhịn thì hôn nhân mới lâu dài.
Mở cửa ngoài, cô khoác tay Phi Phi bước vào nhà.
Căn nhà tối đen và nóng nực! Nhan Hiểu Tinh đi đâu rồi? Còn Lãng Lãng?
Phòng khách thời gian lâu không bật điều hòa vô cùng oi nồng, bình nước nóng trong bếp cũng lạnh ngắt, nồi cơm điện cũng chẳng có cơm thừa.
Nhưng sáng nay lúc ra khỏi nhà, cô còn dặn dò Nhan Hiểu Tinh lúc cô không ở nhà thì đừng đi ra ngoài mà.
Cô hoảng lên.
- Tiểu Tinh? Lãng Lãng? – Cô kiếm từng phòng một, rồi chạy ra ngoài vườn hoa bên ngoài nhưng chẳng thấy bóng dáng hai người đâu.
Từng bản tin bắt cóc trẻ con lởn vởn trong đầu cô, khiến tay chân cô rụng rời.
Cô vội vàng chạy vào phòng Nhan Hiểu Tinh, mở tủ quần áo, may mà quần áo thường ngày của con bé vẫn còn ở đây, cô mới thở phào.
- Chức Tâm, có một lá thư này! – Phi Phi gọi lớn.
Cô vội vàng giựt lấy lá thư, mở ra xem:
Chị, có chút việc gấp, em xin nghỉ phép một thời gian, Lãng Lãng theo em quen rồi nên em bế nó đi luôn.
Cô trợn mắt, không thể tin được, Phi Phi kêu lên: - Cái gì mà Lãng Lãng theo quen cô ta rồi chứ? Con bé bảo mẫu này nghĩ mình là ai vậy? Tưởng mình là mẹ đẻ của nó sao? Chức Tâm, cậu báo cảnh sát ngay đi!
- Để mình tìm xem cô ta có để giấy tờ gì ở đây không! – Cô không muốn trách oan người khách nhưng lần này Nhan Hiểu Tinh thật là quá đáng!
Lãng Lãng là con trai của cô, cô ta sao có thể không nói một lời mà bế nó đi như thế?!
Vì lo lắng cho Lãng Lãng, cô sợ hãi, run lẩy bẩy mở ngăn kéo tủ của đối phương.
- Tớ giúp cậu! – Phi Phi xộc tới, thô lỗ kéo mạnh ngăn kéo, lục lọi toàn bộ những thứ có trong đó.
“Rầm” những thứ trong ngăn kéo đều bị vứt lăn lóc dưới đất.
Quả nhiên có chứng minh thư, cô vội vàng quỳ xuống nhặt, nhưng Phi Phi nhanh hơn nhặt một thứ khác lên.
Chi phiếu.
Phi Phi nhìn rõ con số và chữ ký trên tấm chi phiếu, nét mặt kinh ngạc, lập tức nhặt sổ tiết kiệm dưới đất lên, sau đó kêu to - Chức Tâm, cậu mau lại đây! Thì ra con bé bảo mẫu nhà cậu là một triệu phú đấy! – Quá kinh ngạc, một cô gái ăn mặc xuềnh xoàng lại có thể gửi ngân hàng nhiều tiền thế này, vượt xa lương cả mấy năm trời cộng lại của một kẻ làm công ăn lương như cô.
Một cô gái có nhiều tiền tiết kiệm như thế, đến nhà cô xin làm bảo mẫu, luôn miệng nói cuộc sống khó khăn, là có ý đồ gì?
- Chức Tâm, cậu xem! Từ tháng 9/2009, cứ ngày mười lăm hàng tháng đều có mười vạn gửi vào tài khoản của cô ta. Thời đại này sao dễ kiếm tiền thế nhỉ! – Phi Phi cười gằn.
Không nghi ngờ gì nữa, là có người bao cô ta!
Chuyện này Chức Tâm lờ mờ biết được một chút.
Theo trực giác của cô, Nhan Hiểu Tinh nói dối một số chuyện.
- Tháng 4/2010, một triệu tệ được gửi vào tài khoản của cô ta, xem ra rất giống chi phí chia tay, nhưng. . . – Phi Phi đấu tranh tư tưởng, không biết có nên nói cho Chức Tâm biết phát hiện mới của cô hay không.
- Chức Tâm, Hứa Ngạn Thâm và cô bảo mẫu bé nhỏ, xinh đẹp này sống trong cùng một mái nhà, bình thường cậu có cảm thấy có gì lạ không? – Phi Phi mặt mày căng thẳng hỏi.
Ngạn Thâm? Việc này có liên quan gì đến Ngạn Thâm chứ?
Cô hoang mang lắc đầu.
Hứa Ngạn Thâm vừa về nhà không nhốt mình trong thư phòng làm việc thì cũng là đọc sách, xem TV trong phòng ngủ, anh rất ít nói chuyện với Nhan Hiểu Tinh, cho dù có nói, thái độ cũng không nóng không lạnh.
- Chức Tâm, tớ nghi ngờ. . . chỉ là nghi ngờ thôi. . . – Phi Phi chìa tấm chi phiếu ra.
Có lẽ là cô quá nhạy cảm nhưng số tiền viết trên tấm chi phiếu thật làm cho người ta quá nhạy cảm!
Cô nghi hoặc cầm lấy tấm chi phiếu, mở ra.
Số tiền mười vạn tròn trĩnh.
Nhìn vào ô ký tên, chữ ký chính là người đầu gối tay ấp vô cùng quen thuộc với cô.
Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây.
- Cậu nói xem có phải Hứa Ngạn Thâm và Nhan Hiểu Tinh. . . có mối quan hệ không bình thường không? – Phi Phi thận trọng hỏi.
Tấm chi phiếu này, thật quá dễ dàng để người ta liên tưởng!
- Không đâu! – Chức Tâm định thần lại, ngước mắt lên, ánh mắt quả quyết – Tớ rất hiểu con người Ngạn Thâm, anh ấy không làm chuyện vô liêm sỉ này đâu! – Cô nói chắc như đinh đóng cột.
Hai vợ chồng cần phải tin tường nhau, cô quyết không nghi ngờ đạo đức của chồng.
Cô nắm chặt lấy tấm chi phiếu, ngón tay trắng bệch – Nhất định cô ta có khó khăn gì mới hỏi mượn tiền Ngạn Thâm.
- Cô ta giàu có như vậy, cần phải mượn tiền sao? – Đối với cô bạn thận tin tưởng chồng một cách vô điều kiện này, Phi Phi thật tức muốn chết.
Đổi lại là cô, đã mất đi lý trí từ lâu rồi!
- Chuyện này. . . tớ sẽ đi Mỹ, đích thân hỏi Ngạn Thâm cho ra lẽ - Chức Tâm trấn tĩnh nói.
Dù thế nào giữa hai vợ chồng cũng không nên giấu nhau bất cứ chuyện gì. Tuy số tiền này, đối với anh chỉ là một con số lẻ, nhưng cô muốn hỏi Ngạn Thâm thật rõ ràng.
- Cậu tin tưởng anh ta đến thế sao? – Phi Phi cảm thấy không thể hiểu nổi, người bình thường đều sẽ nghĩ như cô – Nhan Hiểu Tinh là một người đẹp hiếm có, chỉ cần cô ta có dã tâm, sống dưới một mái nhà đàn ông khó mà giữ được mình.
- Phi Phi, cậu còn nhớ Vương Đan không? – Cô cười nhạt hỏi.
- ’Nhà vệ sinh công cộng?’ Bọn con trai rõ ràng đều biết ‚tai tiếng’ của cô ta nhưng vẫn bám theo mê mệt, ngoại từ Hứa Ngạn Thâm – Nói rồi Phi Phi cũng nở nụ cười – Anh ta trước mặt Vượng Đan tỏ tình với cậu – Nếu là người đàn ông đa tình, chắc chắn sẽ không có thái độ này.
- Tớ đã ở bên anh ấy tám năm, anh ấy đối với tớ thế nào, lòng tớ hiểu rất rõ, nếu anh ấy muốn có nhân tình bên ngoài thì cũng sẽ không phải là Nhan Hiểu Tinh – Cô lắc đầu.
Nhan Hiểu Tinh quả thật rất đẹp nhưng những cô gái đẹp như cô ta cũng chẳng hiếm.
Tuy rất ít khi hỏi han nhưng thật sự cô cũng lờ mờ biết được rất nhiều cô gái tìm mọi cơ hội để lao vào vòng tay Hứa Ngạn Thâm, nếu anh muốn, những cô gái đó đều có cơ hội trở thành ngôi sao truyền hình nổi tiếng rồi.
Cho dù rất nhiều lời ong tiếng ve, nhưng chỉ cần không phải chính mắt cô nhìn thấy, không phải chính miệng anh thừa nhận, thì cô sẽ không tin lời bất cứ người nào.
Cô cất lại tấm chi phiếu vào ngăn kéo của Nhan Hiểu Tinh.
Bây giờ, việc cấp bách nhất, quan trọng nhất chính là Lãng Lãng!
Cô gọi cho Ngạn Thâm, anh khóa máy, thế là cô lập tức gọi cho Hứa Tâm Ngữ, đối phương vừa nghe điện thoại.
- Tâm Ngữ, em giúp chị liên lạc với anh trai em có được không?
Cô hấp tấp thỉnh cầu.
- Chị dâu, xảy ra chuyện gì vậy? – Nghe giọng cô không bình thường, Tâm Ngữ cũng căng thẳng theo – Anh đang có cuộc họp quan trọng, chắc phải đợi mấy tiếng nữa!
Làm sao bây giờ?
Phi Phi bên cạnh cũng sốt ruột không kém, đã chuẩn bị sẵn giấy bút, vội vàng ghi lại số chứng minh thư và số tài khoản của Nhan Hiểu Tinh.
Ngân hàng HSBC đúng chứ? Cô có một người bạn cũ đang làm trưởng phòng ở đây! Cô sẽ từng bước từng bước lôi kẻ bao cô gái này ra ánh sáng, để xem số tiền này rốt cuộc ở đâu ra.
Đầu dây bên kia.
- Tâm Ngữ, em có cách nào giúp chị điều tra một người không?
- Chị dâu, em làm được! Chị đưa tên người đó cho em – Dù gì cũng là người nhà họ Hứa, chỉ cần không gấp, điều tra gia cảnh một người, Tâm Ngữ vẫn có thể làm được!
- Cô ta tên là Nhan Hiểu Tinh, là bảo mẫu mới nhận việc trong nhà chị, nhưng hôm nay chị về nhà phát hiện cô ta đã bế Lãng Lãng mất tích rồi! – Cô sốt ruột kể tình hình cho em chồng nghe.
- Nhan Hiểu Tinh. . . – Trong điện thoại, giọng Tâm Ngữ bồng nhiên run lên – Chị là nói cái cô Nhan Hiểu Tinh, năm nay hai mươi hai tuổi? Mắt rất to, cằm. . . nhỏ, mặt mũi rất xinh đẹp?
- Đúng! Sao em biết? – Cô gật đầu, một cảm giác khác lạ vây chặt lấy cô.
Tâm Ngữ hình như quen với Nhan Hiểu Tinh.
- Chị. . .chị dâu, tuyệt đối đừng giữ cô gái này bên cạnh! – Tâm trạng Tâm Ngữ đột nhiên rất kích động, rất hoảng hốt – Chuyện Lãng Lãng, giao cho em, giao cho em! Chị dâu, chị đừng lo gì hết!
Tâm Ngữ đặt điện thoại xuống, tim đập thình thịch, như thế mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, nhưng thật ra cô biết rõ anh mình không thản nhiên đến thế.
Sao có thể đưa Lãng Lãng đi xét nghiệm ADN? Nếu xét nghiệm, cuộc hôn nhân giữa anh và Chức Tâm chắc chắn sẽ tan nát!
Anh trai kiên cường, chỉ là giả vờ trấn tĩnh mà thôi!
Cô lấy chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa - Ồ?
- Yên tĩnh quá! Hứa Ngạn Thâm không gọi điện cho cậu à – Phi Phi chỉ ra chỗ không bình thường – Bây giờ Los Angeles đang là buổi trưa mà.
- Chắc anh ấy đang dùng cơm trưa với khách. Hoặc bận rộn gì đó mà quên cả bữa trưa.
- Không đúng, không đúng! – Phi Phi lắc đầu – Mấy hôm nay chúng ta đều cùng nhau đi mua sắm, ăn cơm, nhưng anh ấy không gọi lấy một cuộc điện thoại nào.
Theo như trước đây, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, điện thoại của Chức Tâm không ngừng réo vang, cho dù Hứa Ngạn Thâm lúc nào cũng chỉ nói vài câu tủn ngủn và nhàm chán: “Ăn cơm chưa?”, “Đang làm gì đó?”, “Về sớm đi nhé.”
Phi Phi tự nhận nếu mình phải chịu đựng một người đàn ông như Hứa Ngạn Thâm, chắc chắn sẽ bị bức chết. Loại đàn ông này, mặt lúc nào cũng khó đăm đăm, quá tự phụ, quá chín chắn, bất kỳ việc gì cũng bình tĩnh như thể tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay anh ta, càng giống như trên đời này chẳng có việc gì có thể khiến anh ta lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Cô rất thông cảm với Chức Tâm, bị một người đàn ông khô khan giữ khư khư, nhưng Chức Tâm lại không nghĩ như vậy mà rất vui lòng để anh quản lý cô.
Chức Tâm thở dài, thẳng thắn với bạn thân – Hai tuần rồi. Đã hai tuần anh ấy không gọi điện – Từ hôm đi công tác, đến cả gọi báo bình an anh cũng chẳng hề gọi.
Phi Phi kinh ngạc.
Bình thường Hứa Ngạn Thâm ngày nào cũng gọi cho Chức Tâm hai, ba lần, nếu đi công tác, mỗi lần nói vài câu một ngày cả chục cuộc là chuyện thường tình.
- Haizzz không biết có phải bị phần cơm hộp đó làm cho câm rồi không – Cô thở dài châm chọc, tìm niềm vui trong đau khổ.
Tay nghề của cô chỉ thế thôi biết làm sao bây giờ? Trước đây lúc còn đi học cô chỉ cần làm theo hướng dẫn của chị giúp việc là xong, nhưng Nhan Hiểu Tinh chỉ nói mình có thể giúp cô làm cơm hộp chứ không muốn hướng dẫn cô.
Kết quả thịt bò bị cháy, dai nhách, rau thì thâm xì, ngoài nước luộc trứng muối có thể miễn cưỡng cho vào miệng ra, những thứ khác đều thảm hại, đến nhìn còn không muốn nhìn huống gì là ăn, nhưng cô biết tính của Ngạn Thâm, nếu cô để Nhan Hiểu Tinh làm giúp thì tội còn nặng hơn là làm anh bị ngộ độc thức ăn.
Tốt rồi, giờ ăn phải “thuốc độc” rồi, cho rằng cô không cố gắng không hao tâm tổn sức nên giận à? Còn nữa, vì sáng hôm đó cô không ra sân bay tiễn anh lại đi làm nên anh giận à? Hôm đó ở đài có cuộc họp tháng, cô không thể không tham dự.
Biết trước thì tối đó đã không giận dỗi anh làm gì.
Cô nhớ anh, nhớ rất nhiều.
Nhưng mỗi lần gọi điện tìm anh, anh đều không bắt máy, làm bây giờ cô không dám gọi nữa.
- Anh ấy chỉ gửi một tấm vé máy bay cho chị - Trợ lý chuyển lời anh, giống như thông điệp cuối cùng.
Rút tấm vé trong giỏ xách ra, cô càng không biết phải làm thế nào.
Thật là, có thể đừng bá đạo như thế có được không?
- Thế thì cậu xin nghỉ phép đi, đừng chọc giận đàn ông, không chừng có chuyện gì xảy ra thật – Phi Phi giấu nụ cười.
Thì ra là chiến tranh lạnh giữa hai vợ chồng, một người vô duyên vô cớ buồn bực, ngốc nghếch, một kẻ thì không nhận cũng không gọi điện, còn gửi một tấm vé máy bay uy hiếp, thật thú vị!
- Anh ấy không vậy đâu – Tính anh điềm đạm, không phải là loại đàn ông giận quá hóa cuồng.
Chức Tâm nhìn tấm vé nhíu mày.
Chuyến bay ngày mốt? Anh nghĩ cô là kẻ thất nghiệp ăn không ngồi rồi chắc, muốn đi Los Angeles là có thể đi ngay được sao? Tấm vé này bất luận thế nào cũng phải hủy thôi.
- Thế cậu phải làm thế nào? – Phi Phi truy hỏi.
- Tiết mục Chức Tâm thì không thành vấn đề, có thể thu trước, vấn đề là tiết mục âm nhạc thịnh hành – Cô khổ sở.
Hứa Ngạn Thâm muốn gián tiếp bắt cô từ bỏ vị trí dẫn chương trình tiết mục này sao? Cô lờ mờ hiểu ra tuy anh gật đầu đồng ý nhưng sau khi phối hợp với các nam minh tinh được vài tuần, thái độ Hứa Ngạn Thâm đã bắt đầu không vui.
Nhất là tuần trước, “Phong bão” trong Truyền kỳ bị hỏi thích loại phụ nữ thế nào lại trả lời là dịu dàng, đáng yêu, thân hình đẹp như cô dẫn chương trình xinh đẹp Chức Tâm.
Người ta chỉ là tiện miệng nói vui để không khí chương trình sôi nổi hơn mà thôi nhưng tối đó sắc mặt Hức Ngạn Thâm khó coi muốn chết được.
- Làm xong kỳ này, kỳ sau là đến lượt ‘Ảnh’ rồi, tớ sẽ thương lượng với cậu ta xem có thể đổi thành cầu truyền hình trực tiếp không? – Nếu Cảnh Trúc gật đầu đồng ý, cô sẽ dời nơi làm việc sang Mỹ, dành hai tuần để ở bên Ngạn Thâm.
Nhưng cầu truyền hình trực tiếp, một người ở Mỹ một người ở Trung Quốc, không thể trao đổi trước kịch bản, rất dễ xảy ra sự cố. Giới nghệ sĩ rất giữ gìn danh tiếng của mình, chắc sẽ không dễ dàng đồng ý.
Cô vẫn đang rất khó nghĩ!
- Biết ngay là cậu thương chồng mà! – Phi Phi chế nhạn sự yếu đuối của cô.
- Ngạn Thâm rất dễ dỗ dành – Cô cười nhẹ.
Vợ chồng là thế, bạn dỗ dành anh ấy, anh ấy dỗ dành bạn, hai người đều hiểu hy sinh, nhường nhịn thì hôn nhân mới lâu dài.
Mở cửa ngoài, cô khoác tay Phi Phi bước vào nhà.
Căn nhà tối đen và nóng nực! Nhan Hiểu Tinh đi đâu rồi? Còn Lãng Lãng?
Phòng khách thời gian lâu không bật điều hòa vô cùng oi nồng, bình nước nóng trong bếp cũng lạnh ngắt, nồi cơm điện cũng chẳng có cơm thừa.
Nhưng sáng nay lúc ra khỏi nhà, cô còn dặn dò Nhan Hiểu Tinh lúc cô không ở nhà thì đừng đi ra ngoài mà.
Cô hoảng lên.
- Tiểu Tinh? Lãng Lãng? – Cô kiếm từng phòng một, rồi chạy ra ngoài vườn hoa bên ngoài nhưng chẳng thấy bóng dáng hai người đâu.
Từng bản tin bắt cóc trẻ con lởn vởn trong đầu cô, khiến tay chân cô rụng rời.
Cô vội vàng chạy vào phòng Nhan Hiểu Tinh, mở tủ quần áo, may mà quần áo thường ngày của con bé vẫn còn ở đây, cô mới thở phào.
- Chức Tâm, có một lá thư này! – Phi Phi gọi lớn.
Cô vội vàng giựt lấy lá thư, mở ra xem:
Chị, có chút việc gấp, em xin nghỉ phép một thời gian, Lãng Lãng theo em quen rồi nên em bế nó đi luôn.
Cô trợn mắt, không thể tin được, Phi Phi kêu lên: - Cái gì mà Lãng Lãng theo quen cô ta rồi chứ? Con bé bảo mẫu này nghĩ mình là ai vậy? Tưởng mình là mẹ đẻ của nó sao? Chức Tâm, cậu báo cảnh sát ngay đi!
- Để mình tìm xem cô ta có để giấy tờ gì ở đây không! – Cô không muốn trách oan người khách nhưng lần này Nhan Hiểu Tinh thật là quá đáng!
Lãng Lãng là con trai của cô, cô ta sao có thể không nói một lời mà bế nó đi như thế?!
Vì lo lắng cho Lãng Lãng, cô sợ hãi, run lẩy bẩy mở ngăn kéo tủ của đối phương.
- Tớ giúp cậu! – Phi Phi xộc tới, thô lỗ kéo mạnh ngăn kéo, lục lọi toàn bộ những thứ có trong đó.
“Rầm” những thứ trong ngăn kéo đều bị vứt lăn lóc dưới đất.
Quả nhiên có chứng minh thư, cô vội vàng quỳ xuống nhặt, nhưng Phi Phi nhanh hơn nhặt một thứ khác lên.
Chi phiếu.
Phi Phi nhìn rõ con số và chữ ký trên tấm chi phiếu, nét mặt kinh ngạc, lập tức nhặt sổ tiết kiệm dưới đất lên, sau đó kêu to - Chức Tâm, cậu mau lại đây! Thì ra con bé bảo mẫu nhà cậu là một triệu phú đấy! – Quá kinh ngạc, một cô gái ăn mặc xuềnh xoàng lại có thể gửi ngân hàng nhiều tiền thế này, vượt xa lương cả mấy năm trời cộng lại của một kẻ làm công ăn lương như cô.
Một cô gái có nhiều tiền tiết kiệm như thế, đến nhà cô xin làm bảo mẫu, luôn miệng nói cuộc sống khó khăn, là có ý đồ gì?
- Chức Tâm, cậu xem! Từ tháng 9/2009, cứ ngày mười lăm hàng tháng đều có mười vạn gửi vào tài khoản của cô ta. Thời đại này sao dễ kiếm tiền thế nhỉ! – Phi Phi cười gằn.
Không nghi ngờ gì nữa, là có người bao cô ta!
Chuyện này Chức Tâm lờ mờ biết được một chút.
Theo trực giác của cô, Nhan Hiểu Tinh nói dối một số chuyện.
- Tháng 4/2010, một triệu tệ được gửi vào tài khoản của cô ta, xem ra rất giống chi phí chia tay, nhưng. . . – Phi Phi đấu tranh tư tưởng, không biết có nên nói cho Chức Tâm biết phát hiện mới của cô hay không.
- Chức Tâm, Hứa Ngạn Thâm và cô bảo mẫu bé nhỏ, xinh đẹp này sống trong cùng một mái nhà, bình thường cậu có cảm thấy có gì lạ không? – Phi Phi mặt mày căng thẳng hỏi.
Ngạn Thâm? Việc này có liên quan gì đến Ngạn Thâm chứ?
Cô hoang mang lắc đầu.
Hứa Ngạn Thâm vừa về nhà không nhốt mình trong thư phòng làm việc thì cũng là đọc sách, xem TV trong phòng ngủ, anh rất ít nói chuyện với Nhan Hiểu Tinh, cho dù có nói, thái độ cũng không nóng không lạnh.
- Chức Tâm, tớ nghi ngờ. . . chỉ là nghi ngờ thôi. . . – Phi Phi chìa tấm chi phiếu ra.
Có lẽ là cô quá nhạy cảm nhưng số tiền viết trên tấm chi phiếu thật làm cho người ta quá nhạy cảm!
Cô nghi hoặc cầm lấy tấm chi phiếu, mở ra.
Số tiền mười vạn tròn trĩnh.
Nhìn vào ô ký tên, chữ ký chính là người đầu gối tay ấp vô cùng quen thuộc với cô.
Đầu óc cô trống rỗng trong vài giây.
- Cậu nói xem có phải Hứa Ngạn Thâm và Nhan Hiểu Tinh. . . có mối quan hệ không bình thường không? – Phi Phi thận trọng hỏi.
Tấm chi phiếu này, thật quá dễ dàng để người ta liên tưởng!
- Không đâu! – Chức Tâm định thần lại, ngước mắt lên, ánh mắt quả quyết – Tớ rất hiểu con người Ngạn Thâm, anh ấy không làm chuyện vô liêm sỉ này đâu! – Cô nói chắc như đinh đóng cột.
Hai vợ chồng cần phải tin tường nhau, cô quyết không nghi ngờ đạo đức của chồng.
Cô nắm chặt lấy tấm chi phiếu, ngón tay trắng bệch – Nhất định cô ta có khó khăn gì mới hỏi mượn tiền Ngạn Thâm.
- Cô ta giàu có như vậy, cần phải mượn tiền sao? – Đối với cô bạn thận tin tưởng chồng một cách vô điều kiện này, Phi Phi thật tức muốn chết.
Đổi lại là cô, đã mất đi lý trí từ lâu rồi!
- Chuyện này. . . tớ sẽ đi Mỹ, đích thân hỏi Ngạn Thâm cho ra lẽ - Chức Tâm trấn tĩnh nói.
Dù thế nào giữa hai vợ chồng cũng không nên giấu nhau bất cứ chuyện gì. Tuy số tiền này, đối với anh chỉ là một con số lẻ, nhưng cô muốn hỏi Ngạn Thâm thật rõ ràng.
- Cậu tin tưởng anh ta đến thế sao? – Phi Phi cảm thấy không thể hiểu nổi, người bình thường đều sẽ nghĩ như cô – Nhan Hiểu Tinh là một người đẹp hiếm có, chỉ cần cô ta có dã tâm, sống dưới một mái nhà đàn ông khó mà giữ được mình.
- Phi Phi, cậu còn nhớ Vương Đan không? – Cô cười nhạt hỏi.
- ’Nhà vệ sinh công cộng?’ Bọn con trai rõ ràng đều biết ‚tai tiếng’ của cô ta nhưng vẫn bám theo mê mệt, ngoại từ Hứa Ngạn Thâm – Nói rồi Phi Phi cũng nở nụ cười – Anh ta trước mặt Vượng Đan tỏ tình với cậu – Nếu là người đàn ông đa tình, chắc chắn sẽ không có thái độ này.
- Tớ đã ở bên anh ấy tám năm, anh ấy đối với tớ thế nào, lòng tớ hiểu rất rõ, nếu anh ấy muốn có nhân tình bên ngoài thì cũng sẽ không phải là Nhan Hiểu Tinh – Cô lắc đầu.
Nhan Hiểu Tinh quả thật rất đẹp nhưng những cô gái đẹp như cô ta cũng chẳng hiếm.
Tuy rất ít khi hỏi han nhưng thật sự cô cũng lờ mờ biết được rất nhiều cô gái tìm mọi cơ hội để lao vào vòng tay Hứa Ngạn Thâm, nếu anh muốn, những cô gái đó đều có cơ hội trở thành ngôi sao truyền hình nổi tiếng rồi.
Cho dù rất nhiều lời ong tiếng ve, nhưng chỉ cần không phải chính mắt cô nhìn thấy, không phải chính miệng anh thừa nhận, thì cô sẽ không tin lời bất cứ người nào.
Cô cất lại tấm chi phiếu vào ngăn kéo của Nhan Hiểu Tinh.
Bây giờ, việc cấp bách nhất, quan trọng nhất chính là Lãng Lãng!
Cô gọi cho Ngạn Thâm, anh khóa máy, thế là cô lập tức gọi cho Hứa Tâm Ngữ, đối phương vừa nghe điện thoại.
- Tâm Ngữ, em giúp chị liên lạc với anh trai em có được không?
Cô hấp tấp thỉnh cầu.
- Chị dâu, xảy ra chuyện gì vậy? – Nghe giọng cô không bình thường, Tâm Ngữ cũng căng thẳng theo – Anh đang có cuộc họp quan trọng, chắc phải đợi mấy tiếng nữa!
Làm sao bây giờ?
Phi Phi bên cạnh cũng sốt ruột không kém, đã chuẩn bị sẵn giấy bút, vội vàng ghi lại số chứng minh thư và số tài khoản của Nhan Hiểu Tinh.
Ngân hàng HSBC đúng chứ? Cô có một người bạn cũ đang làm trưởng phòng ở đây! Cô sẽ từng bước từng bước lôi kẻ bao cô gái này ra ánh sáng, để xem số tiền này rốt cuộc ở đâu ra.
Đầu dây bên kia.
- Tâm Ngữ, em có cách nào giúp chị điều tra một người không?
- Chị dâu, em làm được! Chị đưa tên người đó cho em – Dù gì cũng là người nhà họ Hứa, chỉ cần không gấp, điều tra gia cảnh một người, Tâm Ngữ vẫn có thể làm được!
- Cô ta tên là Nhan Hiểu Tinh, là bảo mẫu mới nhận việc trong nhà chị, nhưng hôm nay chị về nhà phát hiện cô ta đã bế Lãng Lãng mất tích rồi! – Cô sốt ruột kể tình hình cho em chồng nghe.
- Nhan Hiểu Tinh. . . – Trong điện thoại, giọng Tâm Ngữ bồng nhiên run lên – Chị là nói cái cô Nhan Hiểu Tinh, năm nay hai mươi hai tuổi? Mắt rất to, cằm. . . nhỏ, mặt mũi rất xinh đẹp?
- Đúng! Sao em biết? – Cô gật đầu, một cảm giác khác lạ vây chặt lấy cô.
Tâm Ngữ hình như quen với Nhan Hiểu Tinh.
- Chị. . .chị dâu, tuyệt đối đừng giữ cô gái này bên cạnh! – Tâm trạng Tâm Ngữ đột nhiên rất kích động, rất hoảng hốt – Chuyện Lãng Lãng, giao cho em, giao cho em! Chị dâu, chị đừng lo gì hết!
Tâm Ngữ đặt điện thoại xuống, tim đập thình thịch, như thế mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, nhưng thật ra cô biết rõ anh mình không thản nhiên đến thế.
Sao có thể đưa Lãng Lãng đi xét nghiệm ADN? Nếu xét nghiệm, cuộc hôn nhân giữa anh và Chức Tâm chắc chắn sẽ tan nát!
Anh trai kiên cường, chỉ là giả vờ trấn tĩnh mà thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook