Mảnh Vá Trái Tim
-
Chương 10
Cô hôn môi anh, vòng tay qua eo anh, vùi đầu vào vòm ngực luôn khiến cô cảm thấy bình yên.
Cô xót xa cho anh.
- Đúng rồi! Anh phải chứng minh cho em thấy anh còn đang trong độ tuổi trai tráng! - Anh cười, vì cô, đáy mắt ngời sáng.
Chỉ có với cô, anh mới nở nụ cười thật lòng.
- Ông già háo sắc! - Cô cười mắng yêu, cốc nhẹ vào đầu anh.
Ai nói chồng cô nghiêm khắc ai cũng phải sợ? Ít ra, anh thường nói đùa với cô.
Lời chưa nói dứt, cô đã bị vồ lấy, anh bế thốc cô lên, đặt xuống giữa giường - Anh sẽ làm em rút lại từ "già" đó! - Một khi anh bị sỉ nhục thì nhất định phải rửa bằng được nỗi nhục này!
- Đừng đùa nữa, sắp một giờ rồi kìa! - Tám giờ sáng mai anh còn phải dậy đi làm!
Anh khoá môi cô lại.
Lửa tình trong phút chốc đốt cháy cả gian phòng.
Cô thôi không vùng vẫy nữa, vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn anh say đắm.
Hai người ngã xuống giường, tạm quên đi những buồn bã âu lo, họ quấn lấy nhau.
Lần này anh đi công tác bảy ngày, mỗi lần anh về, họ đều quấn nhau rất cuồng nhiệt. Người khác nói, tiểu biệt thắng tân hôn. Mỗi lần họ tạm xa nhau, quả thật còn mặn nồng hơn cả tân hôn, chỉ muốn lập tức vồ lấy nhau.
Mới được một lát, cô đã bị anh lột trần trụi, còn anh, áo ngủ trên người và quần lót cũng đã sớm nằm lăn lóc dưới đất.
Anh hôn cô, mạnh mẽ và cuồng nhiệt, từng bộ phận trên cơ thể cô đều in dấu môi anh.
Anh cắn vào bầu ngực trắng ngần của cô, bộ phận quan trọng đang áp vào đùi cô, bởi vì cô mà căng đến sắp nổ tung.
Cô ngây ngất bởi những nụ hôn của anh, ngay lúc cô tưởng rằng anh đi thẳng vào trong cô thì anh lại vẫn giống mọi lần, từ từ hôn xuống dưới.
Anh luôn rất coi trọng cảm xúc của cô.
Cô run lên bần bật.
Hai người ở bên nhau quá lâu, anh biết tất cả những chỗ nhảy cảm trên cơ thể cô, anh có rất nhiều cách đem lại khoái cảm cho cô.
Anh dùng lưỡi, tiến công hết lần này đến lần khác, khiến cô chảy cả nước mắt, như muốn lịm đi.
Khoái cảm điên cuồng giày vò cô.
Cô không ngừng vặn người, còn lưỡi anh thì không ngừng tăng tốc, nhấm nháp vẻ đẹp chân thật nhất của cô, mang đến cho cô niềm sung sướng vô bờ.
Bị ngọn lửa tình thiêu đốt, cô van vỉ, cô hổn hển, cô mềm nhũn, suýt chút nữa bật khóc thành tiếng.
Đến lúc anh thể hiện cho cô thấy rồi! Anh ham muốn cô, sắp không chịu được nữa!
Nhưng tay anh lúc mò được chiếc hộp thì nó đã trống không.
- Go, hell! - Hiếm khi anh chửi thề.
Chết tiệt!
Bao cao su trước lúc anh đi công tác đã dùng hết sạch rồi, anh quên mua thêm.
Làm sao bây giờ? Cơ thể đã căng như dây đàn rồi!
- Thâm. . . - Cô không nhìn, ánh mắt đờ đẫn, ôm lấy anh, đợi anh đi vào.
Cắn cắn răng, anh nhẫn tâm đẩy cô ra một chút - Anh đi mua bao!
Cô còn chưa thoát ra được cơn lửa tình, anh đã vội vàng mặc quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra.
Họ ở lưng chừng núi, cứ cho là anh chạy nhanh thì tính cả đi và về siêu thị tiện lợi gần nhất cũng phải mất tầm bốn mươi phút.
Thật ra, chu kỳ của cô hôm qua đã hết sạch sẽ, hôm nay là giai đoạn an toàn, nhưng anh không dám mạo hiểm.
Lúc đẩy cửa phòng bước vào, đèn đầu giường vẫn sáng, chắc là cô không đợi được anh, mệt lả, cuộn mình bên mép giường ngủ thiếp đi.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, dục vọng cuồn cuộn bỗng chốc được lấp đầy bởi tình yêu thương.
Anh bế cô lên, sửa lại tư thế ngủ cho cô thoải mái, vuốt ve gương mặt đang say ngủ của cô - Chức Tâm, gặp anh em có hối hận không? - Mấy năm nay, cô luôn phải chịu khổ, cơ thể vốn dĩ khỏe mạnh bị giày vò thành ra thế này.
Đôi mắt sáng, mở ra một con, nhìn anh chớp chớp.
- Ông già, anh về rồi đấy à! - Rồi nhảy bổ vào lòng anh.
Vừa nãy, cô giả vờ ngủ, muốn xem bộ dạng giày vò đến không chịu đựng được của anh.
Không ngờ, lại nghe thấy. . . Hứa Ngạn Thâm, nếu được bắt đầu lại, em cũng sẽ chọn anh, cho dù có đau đớn thế nào đi nữa.
Câu nói này, cô giấu trong tim.
Cuộc sống luôn như thế, chẳng thể hoàn hảo, hạnh phúc luôn song hành với tiếc nuối.
Đạo lý này, cô hiểu.
Cô xót xa cho anh.
- Đúng rồi! Anh phải chứng minh cho em thấy anh còn đang trong độ tuổi trai tráng! - Anh cười, vì cô, đáy mắt ngời sáng.
Chỉ có với cô, anh mới nở nụ cười thật lòng.
- Ông già háo sắc! - Cô cười mắng yêu, cốc nhẹ vào đầu anh.
Ai nói chồng cô nghiêm khắc ai cũng phải sợ? Ít ra, anh thường nói đùa với cô.
Lời chưa nói dứt, cô đã bị vồ lấy, anh bế thốc cô lên, đặt xuống giữa giường - Anh sẽ làm em rút lại từ "già" đó! - Một khi anh bị sỉ nhục thì nhất định phải rửa bằng được nỗi nhục này!
- Đừng đùa nữa, sắp một giờ rồi kìa! - Tám giờ sáng mai anh còn phải dậy đi làm!
Anh khoá môi cô lại.
Lửa tình trong phút chốc đốt cháy cả gian phòng.
Cô thôi không vùng vẫy nữa, vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn anh say đắm.
Hai người ngã xuống giường, tạm quên đi những buồn bã âu lo, họ quấn lấy nhau.
Lần này anh đi công tác bảy ngày, mỗi lần anh về, họ đều quấn nhau rất cuồng nhiệt. Người khác nói, tiểu biệt thắng tân hôn. Mỗi lần họ tạm xa nhau, quả thật còn mặn nồng hơn cả tân hôn, chỉ muốn lập tức vồ lấy nhau.
Mới được một lát, cô đã bị anh lột trần trụi, còn anh, áo ngủ trên người và quần lót cũng đã sớm nằm lăn lóc dưới đất.
Anh hôn cô, mạnh mẽ và cuồng nhiệt, từng bộ phận trên cơ thể cô đều in dấu môi anh.
Anh cắn vào bầu ngực trắng ngần của cô, bộ phận quan trọng đang áp vào đùi cô, bởi vì cô mà căng đến sắp nổ tung.
Cô ngây ngất bởi những nụ hôn của anh, ngay lúc cô tưởng rằng anh đi thẳng vào trong cô thì anh lại vẫn giống mọi lần, từ từ hôn xuống dưới.
Anh luôn rất coi trọng cảm xúc của cô.
Cô run lên bần bật.
Hai người ở bên nhau quá lâu, anh biết tất cả những chỗ nhảy cảm trên cơ thể cô, anh có rất nhiều cách đem lại khoái cảm cho cô.
Anh dùng lưỡi, tiến công hết lần này đến lần khác, khiến cô chảy cả nước mắt, như muốn lịm đi.
Khoái cảm điên cuồng giày vò cô.
Cô không ngừng vặn người, còn lưỡi anh thì không ngừng tăng tốc, nhấm nháp vẻ đẹp chân thật nhất của cô, mang đến cho cô niềm sung sướng vô bờ.
Bị ngọn lửa tình thiêu đốt, cô van vỉ, cô hổn hển, cô mềm nhũn, suýt chút nữa bật khóc thành tiếng.
Đến lúc anh thể hiện cho cô thấy rồi! Anh ham muốn cô, sắp không chịu được nữa!
Nhưng tay anh lúc mò được chiếc hộp thì nó đã trống không.
- Go, hell! - Hiếm khi anh chửi thề.
Chết tiệt!
Bao cao su trước lúc anh đi công tác đã dùng hết sạch rồi, anh quên mua thêm.
Làm sao bây giờ? Cơ thể đã căng như dây đàn rồi!
- Thâm. . . - Cô không nhìn, ánh mắt đờ đẫn, ôm lấy anh, đợi anh đi vào.
Cắn cắn răng, anh nhẫn tâm đẩy cô ra một chút - Anh đi mua bao!
Cô còn chưa thoát ra được cơn lửa tình, anh đã vội vàng mặc quần áo, cầm chìa khóa xe đi ra.
Họ ở lưng chừng núi, cứ cho là anh chạy nhanh thì tính cả đi và về siêu thị tiện lợi gần nhất cũng phải mất tầm bốn mươi phút.
Thật ra, chu kỳ của cô hôm qua đã hết sạch sẽ, hôm nay là giai đoạn an toàn, nhưng anh không dám mạo hiểm.
Lúc đẩy cửa phòng bước vào, đèn đầu giường vẫn sáng, chắc là cô không đợi được anh, mệt lả, cuộn mình bên mép giường ngủ thiếp đi.
Ánh mắt anh trở nên dịu dàng, dục vọng cuồn cuộn bỗng chốc được lấp đầy bởi tình yêu thương.
Anh bế cô lên, sửa lại tư thế ngủ cho cô thoải mái, vuốt ve gương mặt đang say ngủ của cô - Chức Tâm, gặp anh em có hối hận không? - Mấy năm nay, cô luôn phải chịu khổ, cơ thể vốn dĩ khỏe mạnh bị giày vò thành ra thế này.
Đôi mắt sáng, mở ra một con, nhìn anh chớp chớp.
- Ông già, anh về rồi đấy à! - Rồi nhảy bổ vào lòng anh.
Vừa nãy, cô giả vờ ngủ, muốn xem bộ dạng giày vò đến không chịu đựng được của anh.
Không ngờ, lại nghe thấy. . . Hứa Ngạn Thâm, nếu được bắt đầu lại, em cũng sẽ chọn anh, cho dù có đau đớn thế nào đi nữa.
Câu nói này, cô giấu trong tim.
Cuộc sống luôn như thế, chẳng thể hoàn hảo, hạnh phúc luôn song hành với tiếc nuối.
Đạo lý này, cô hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook