Manh Thê Phúc Hắc
-
Chương 87: C87: Đại kết cục
Sau khi mua đầy đủ, đám người trẻ tuổi tập hợp nhau ở khu nhà phụ của biệt thự tránh làm phiền ba mẹ Diệp nghỉ ngơi.
Nhà phụ không lớn lắm, nhưng đồ đạc nội thất cần có thì vẫn có. Đám người bọn họ ban đầu còn chia làm hai nhóm do ngại vì chưa thân. Nhưng dưới sự nhiệt tình cầu nối cầu bắc của Diệp Cẩn Dao và Đường Dạ thì không thân cũng thành thân.
- Chị ơi!
Hạ An túm góc áo Vân Tịch thủ thỉ gọi nhỏ. Nếu không phải thính lực của Vân Tịch tốt thì giữa cái bầu không khí sôi nổi, náo nhiệt này mà với chất giọng của cô bé quả thực rất khó chú ý.
- Sao vậy?
Nhìn ra được sự ngại ngùng của Hạ An, Vân Tịch xoa đầu cô bé, môi cong lên tạo một nụ cười, nét mặt vô cùng dịu dàng.
Nhìn người chị dịu dàng trước mặt, Hạ An bất giác không còn căng thẳng nữa, cô bé ghé vào tai nhỏ giọng nói.
- Chị dạy em trang điểm được không?
Chút tâm tư nhỏ bé của thiếu nữ mới lớn này rất nhanh đã bị Vân Tịch nhìn ra, cô hòa sảng đồng ý. Lại nói bắt đầu từ ngày mai bắt đầu học.
Cứ thế chín, mười người vừa nói chuyện vừa chơi game đến tận hai ba giờ sáng mới trở về phòng ngủ. Biệt phủ Acacia lớn, nhiều phòng lên Diệp Cẩn Dao bảo họ tùy ý chọn, thích phòng nào thì cứ vào mà ngủ.
Đối mắt to tròn của Diệp Cẩn Dao hơi nhíu lại, đáy mắt tỏ ý đánh giá người trước mặt. Chân dài, vai rộng eo thon.
Ừm, không tệ.
Bỗng nhận thấy có gì không đúng lắm Diệp Cẩn Dao tức giận chỉ tay thẳng mặt người trước mặt, nghiến răng nghiến lợi.
- Lục Tử Dương, anh chạy vào phòng em làm gì?
Khuôn mặt vốn sinh ra đã không hay thể hiện cảm xúc làm người ta cảm thấy xa cách nay lại tỏ ra đáng thương, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, đáy mắt thoáng hiện lên mấy phần tủi thân. Nhìn biểu cảm không hợp với tính cách của Lục Tử Dương làm Diệp Cẩn Dao có mấy phần buồn cười.
Cô hắng giọng, cố ra vẻ nghiêm túc.
- Em vẫn chưa hết giận đâu. Anh thành thành thật thật sang phòng khác ngủ đi!
Vốn Lục Tử Dương còn tính mặt dày chút, dai dẳng bán manh nhưng lại thấy ánh mắt kiên quyết của cô liền biết dù anh có thể làm gì cũng không thể lay chuyển được.
Nhìn bóng lưng to lớn hơi khom xuống, tủi thân rời đi của Lục Tử Dương, Diệp Cẩn Dao tuy rằng có chút không nỡ nhưng hơn hết là thấy buồn cười. Cô lấy ta che miệng, cười không ngừng.
Bởi vì phải giải quyết cho rõ ràng việc của Triệu Thạc nên chọn ngày không bằng gặp ngày. Ngay sáng hôm sau nhóm Diệp Cẩn Dao ăn mặc chỉnh tề đi cùng Vân Tịch tới Mạc gia.
Người giúp việc của Mạc gia thấy khí thế hừng hực của họ như đi đòi nợ liền bị dọa sợ. Tất cả mọi người thận trọng khom người hành lễ trước thái tử và công chúa.
Sau khi có sự xuất hiện của chủ nhà, người giúp việc lại ai làm việc nấy mà rời đi. Nhưng lại có mấy người giúp việc trẻ tuổi vì tò mò mà lén lút ngó lại.
- Điện hạ, mời vào trong.
Mạc Kha hơi gật đầu chào hỏi, tiếp lại dẫn mọi người vào trong thư phòng nói chuyện.
Vừa mở cửa vào bọn họ ai lấy đều sững sờ chôn chân tại chỗ, mắt đối mắt với người đợi sắn trong phòng. Nam Uyển Nhược, người như tên dáng vẻ mảnh mai, gương mặt được bảo dưỡng tốt nhìn rất trẻ, toàn thân toát lên dáng vẻ thanh tao, nhã nhặn của một phu nhân đài các.
Mấy người bọn họ đều không nhịn được mà cùng cảm thán: Ầu woa, không hổ là mỹ nhân giới hào môn.
Khác với sự cảm thán của mấy người Diệp Cẩn Dao, khi ánh mắt Nam Uyển Nhược liếc tới phía Vân Tịch, khóe mắt bà bỗng trở lên đỏ hoen, những giọt lệ ấm nóng cũng dần xuất hiện trên mặt.
Nhận thấy sự thất lễ của mình, Nam Uyển Nhược lấy tay nhanh chóng lau nước mắt rồi đứng dậy lịch sự chào hỏi.
Hơn nửa cuộc đời nhớ nhung con gái, bao nhiêu lần tưởng tượng dáng vẻ của con gái mình, tưởng chừng như sẽ không thể nào được tận mắt nhìn thấy, nhưng giờ đây ông trời cũng chiếu cố cho bà gặp lại được con gái mình.
Lúc trước khi nhìn thấy Mạc Kha, dòng cảm xúc của Vân Tịch cũng chỉ dao động đôi chút. Nhưng hiện tại nhìn thấy Nam Uyển Nhược dường như trong lòng cô xuất hiện một dòng cảm xúc kì lạ nào đó mà không thể diễn thành lời.
Có thể là do dáng vẻ liễu yếu đào tơ, cố nén nước mắt vào trong của Nam Uyển Nhược khiến Vân Tịch động lòng. Cũng có thể là vốn dĩ mẫu tử tình thâm, là cục thịt trên người dứt ra nên cảm xúc có mấy phần tương giao.
Mấy người họ ngồi xuống cẩn thận nói lại những sự việc sẽ diễn ra. Có thể nhìn ra được tình cảm của nhà họ Mạc đối với Mạc Yên, cứ nói được hai ba câu họ sẽ tỏ ý xin hãy giảm nhẹ hình phạt cho cô ấy.
Mà những lần như thế họ đều cố ý lén nhìn Vân Tịch xem thái độc của cô ấy như thế nào. Một bên nào máu mủ ruột thịt, một bên là nuôi dưỡng hai mấy năm trời. Cái nào nặng cái nào nhẹ khó mà cân đo đong đếm được.
- Mọi người không cần xin, cô ấy không có tội. Cô ấy chỉ đóng kịch để moi tin từ Triệu Thạc cho chúng tôi thôi! Mẫu độc tính trong cơ thể hai người cũng là cô ấy đưa cho để có thể nhanh chóng điều chế thuốc giải mà không cần bước xét nghiệm.
Nghe lời giải thích của Đường Dạ, ba người nhà họ Mạc tròn mắt ngạc nhiên, dường như mọi chuyện đều nằm trong sự suy đoán của họ. Mạc Kha không khỏi cảm thán bọn họ đúng là tuổi trẻ tài cản.
Ngoài cửa Mạc Yên được người hầu gọi đến đã nghe được mấy phần câu chuyện. Khóe mắt cô ấy bất giác ươn ướt mà không hề biết.
Cả cuộc đời đời trước cô nghe theo vợ chồng Triệu Thạc, người yêu mình thì không quan tâm, người lợi dụng mình lại hèn mọn mong cầu hạnh phúc.
Mạc Yên đưa tay lau nhẹ giọt nước đọng nơi khóe mắt, cúi đầu để người khác không nhìn thấy được biểu cảm của mình. Cô hít một hơi thật sâu như để lấy được chút dũng khí, ngẩng đầu, đẩy mạnh cửa vào trong.
Thời gian cứ thế trôi qua một cách bình lặng, mọi thứ cũng trở lại đúng quỹ đạo của nó, ai làm việc lấy. Vân Tịch cách hai, ba ngày lại chạy đến biệt phủ Acacia chơi và dạy cho Hạ An các kĩ năng làm đẹp từ cơ bản tới nâng cao. Bởi vì Sở Nhiên đã về nước nên sự tới lui của Vân Tịch làm Hạ An cảm thấy vui vẻ không ít.
Nơi nào có sự xuất hiện của Vân Tịch sẽ có mặt Poseidon, vì thế mà Hạ An mỗi ngày đều điên cuồng ship cp. Ánh mắt cô bé nhìn các hoạt động tương tác giữa Vân Tịch và
Một tuần cuối cùng của tháng tám, người Diệp gia về nước chuẩn bị cho năm học cao trung cuối cùng của Diệp Minh, để lại hai chị em Diệp Cẩn Dao ở lại Anh Quốc.
Tiết trời cuối hạ đầu thu chuyển biến thất thường lại vô cùng oi bức. Hôm nay là ngày nhập học trên toàn quốc sau kì nghỉ hè, học sinh tấp lập từng tốp từng tốp giảo bước vào trường, tiếng nói cười rít rít cả một khoảng trời làm cho ngày nhập học càng thêm náo nhiệt.
Dưới cái nắng oi bức, chàng thiếu niên lớn lên tuấn tú chân dài gập lại, lưng dựa vào tường, mắt thỉnh thoảng như liếc nhìn phía trước như tìm gì đó.
Bóng dáng một cô gái nhỏ vội vàng chạy về phía chàng thiếu niên, ánh sáng chiếu rọi theo từng cử động của cô gái nhỏ mang theo hơi thở thanh xuân dũng cảm tiến về phía trước không do dự, phong cảnh hữu tình này hệt như dáng vẻ thanh xuân vườn trường trong tiểu thuyết.
- Xin lỗi mình ngủ quên mất! Cậu đợi lâu chưa?
Bởi vì chạy nhanh nên các tế bào bây giờ đang thay nhau lấy oxi, Hạ An liên tục thở gấp hận không thể thu hết không khí vào trong người mình. Diệp Minh rũ mắt lướt qua nhìn cô, cậu không nói gì, khẽ chỉnh lại tóc rồi quay người đi vào trường.
Suốt dọc đường đi, Hạ An ríu rít không ngừng Diệp Minh chỉ lặng im nghe thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
- Ồ!
Hai người bọn họ vừa bước vào lớp người bên trong lập tức ồ lên quay ra nhìn họ chằm chằm. Một cậu trai eo thon vai rộng, mặt mũi tuấn tú không nhanh không chậm bước tới khoác vai Diệp Minh.
- Cậu khá đấy, vậy mà lại giấu việc có chị gái là công chúa với bổn đại thiếu gia!
Cậu trai nọ là Lâm Du Dương, phú nhị đại của Lâm Thị, đương thời cũng là bạn thân của Diệp Minh và Hạ An.
Diệp Minh đẩy cậu ta ra, sửa soạn lại quần áo.
- Đại thiếu gia ơi, tôi cũng mới biết đó.
Du Dương bày ra vẻ mặt ‘cậu nghĩ tôi tin sao?’ nhưng lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu bạn mình liền biết Diệp Minh nói thật.
Không thèm để ý đến Diệp Minh nữa, Lâm Du Dương quay qua nhìn Hạ An.
- An An, cậu làm bài tập hè chưa?
Hạ An bối rối gật gật đầu. Mặc dù là bạn thân nhưng do khác biệt giới tính mà mỗi lần nói chuyện với Lâm Du Dương cô bé vẫn hơi bối rối.
- Mình làm rồi, mấy bài khó chị Diệp Thiên cũng chỉ cho mình rồi!
Ba người bọn họ lập một nhóm chat riêng ngoài nhóm lớp, vẫn luôn chia sẻ mấy chuyện lặt vặt với nhau nên Lâm Du Dương cũng biết mấy tháng này đi du lịch ở Anh.
Nếu không phải năm sau thi đại học, ba mẹ bắt cậu đi học mấy lớp học thêm ngoài thì cậu cũng muốn chạy tới Anh chơi với hai người bạn của mình.
Từng hồi chuông vai lên báo hiệu giờ vào, tiếng loa máy móc ồm ồm thông báo các lớp xuống tập trung. Các học sinh ùa ra khỏi lớp đông nghẹt như ong vỡ tổ, tiếng cười đùa trêu chọc của các bạn nam, tiếng nói chuyện luyên thuyên của các bạn nữ làm môi trường học được thêm không khí vui vẻ náo nhiệt chứ không còn quá căng thẳng, cứng nhắc vì áp lực học tập.
Bởi hôm nay là khai giảng lên người ngoài có thể dễ dàng vào trường, Diệp Cẩn Dao mặc áo khoác đồng phục trường cấp ba Nhất Trung đứng ở cuối lớp khối mười nhìn lên trên nghe hiệu trưởng phát biểu.
Khóe môi cô cong cong hình vòng cung, nét mặt dịu dàng tươi tắn.
- Thầy hiệu trưởng vẫn phát biểu dông dài như cũ vậy!
Diệp Cẩn Dao nét mặt dịu dàng quay qua than thở với chàng trai đang đến gần phía mình. Miệng thì than thở như vậy nhưng trong lòng không khỏi hoài niệm lại thời cấp ba của mình.
Thăm thú xong trường cấp ba, Diệp Cẩn Dao nhờ Lục Tử Dương đưa mình tới bệnh viện Đồng Nhân. Quả nhiên như Diệp Cẩn Dao dự đoán, cô vừa xuất hiện mọi người trong bệnh viện đã đổ dồn ánh mắt về phía cô nhưng lại không một ai đến bắt chuyện với cô như trước nữa.
Chắc mọi người xem tin tức nên mới dè chừng cô đây mà!
- Xin lỗi, cháu gây phiền phức cho người rồi.
Diệp Cẩn Dao chân thân cúi người khom lưng xin lỗi viện trưởng. Chỉ thấy ông cúi đầu nhìn hai tờ giấy đơn từ chức trong tay, mãi lâu sau mới nghe thấy một hơi thở dài.
- Thôi vậy, là số trời rồi, cháu còn mạnh khỏe đứng đây là ta yên tâm rồi!
Viện trưởng đặt tờ đơn lên bàn, nắm lấy hai tay Diệp Cẩn Dao vỗ vỗ tay cô, giọng điệu vừa vui mừng vừa có chút tiếc nuối vì cùng lúc để hai nhân tài rời đi.
Nhận ra sự bất thường của viện trưởng, Diệp Cẩn Dao không tình nguyện lên tiếng an ủi.
- Khi nào ngài cần cháu thì cứ gọi, cháu sẽ đến giúp.
Ngập ngừng một lúc cô nháy mắt với viện trưởng, nói tiếp.
- Đương nhiên không phải miễn phí!
Nghe được lời này, viện trưởng lòng vui như mở hội. Ông nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ cơm, ôm nhanh chóng kéo cô đi đến một tiệm cơm gần đấy, không hề cho Diệp Cẩn Dao cơ hội từ chối.
Bọn họ đến một quán ăn tầm trung ở gần bệnh viện, biển quán trắng đơn giản đề một cái tên in bằng mực đen ’ Nắng’. Đây là quán tủ của viện trưởng và chị em Diệp Cẩn Dao. Những hôm nào việc không quá bận bọn họ thường lẻn ra đây ăn trưa thay vì ăn ở căntin bệnh viện.
Quán ‘Nắng’ tọa lạc ở một nơi khá dễ nhìn ở đường lớn, cách bệnh viện tầm năm phút đi bộ. Quán không lớn lắm nhưng bày biện gọn gàng, sạch sẽ đồ ăn cũng đảm bảo vệ sinh, hơn hết lại đảm bảo tiêu chí ngon - bổ - rẻ.
Chiếc chuông nhỏ trước cửa reo lên theo chuyển động của cánh cửa. Chuông vừa reo, từ cánh cửa phụ phía sau quầy thu ngân xuất hiện một người phụ nữ trẻ từ trong bước ra.
Người phụ nữ vừa thấy người đến là nhóm người viện trưởng mặt mày liền hớn hở, còn chưa đợi bọn họ chọn bàn ngồi người phụ nữ đã xoay người vào trong, lớn giọng nói vọng ra ngoài.
- Mọi người vẫn gọi như cũ nhỉ? Đợi một lát tôi liền mang ra cho mọi người trước.
Giờ đang đúng vào giờ cơm trưa nên quán rất đông người, các bàn đều chật kín người ngồi, giờ có thêm người ngoài vào cũng không còn bàn mà ngồi.
Ngó nghiêng một lúc Diệp Cẩn Dao giống như đã quen với việc này, cô bước vào cánh cửa sau quầy thu ngân rồi biến mất tăm để lại viện trưởng và Lục Tử Dương đứng nhìn nhau đầy sượng chân vì không biết nói gì.
Qua một lúc lâu sau, Diệp Cẩn Dao liền từ trong cánh cửa đi ra, trên tay còn cầm một chồng ghế nhựa. Thấy thế, Lục Tử Dương vội tiến lại gần bẻ giúp cô.
Diệp Cẩn Dao xếp ba chiếc ghế ngay ngắn trước quầy thu ngân. Lục Tử Dương còn chưa hiểu gì thì viện trưởng và Diệp Cẩn Dao đã không hẹn mà gặp cùng lúc ngồi ngay ngắn trước quầy thu ngân.
Mãi không thấy người đàn ông ngồi xuống, Diệp Cẩn Dao vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu ngồi xuống. Lục Tử Dương cũng ngoan ngoãn ngồi theo.
Người phụ nữ trẻ kia cũng nhanh chóng bưng đờ ăn ra, không hề ngạc nhiên trước việc có người ngồi trước quầy thu ngân, cô chủ quán thản nhiên đặt thức ăn xuống.
Thức ăn gồm ba mặn một canh đơn giản như thịt kho trứng, cá sốt chua ngọt, cơm chiên và canh trứng cà chua. Đều là những món trong bữa cơm bình thường.
- Cháu giấu áo gile cũng kĩ quá nhỉ?
Bị câu nói của viện trưởng làm cho giật mình, miếng cá vừa được Diệp Cẩn Dao đưa đũa gắp lên lại rơi xuống. Cô xấu hổ, bối rối trả lời.
- Nếu như không phải thân bất do kỉ, cả đời này cháu cũng không muốn lộ ra cái thân phận đó, phiền phức!
Đùa thì đùa vậy thôi chứ viện trưởng đương nhiên biết rõ việc trèo càng cao ngã càng đau. Đi đôi với danh phận ’ công chúa ’ là trách nhiệm vô cùng to lớn, phạm sai một lỗi liền thành tội nhân lưu danh muôn đời. Huống hồ Diệp Cẩn Dao chỉ là con nuôi, lại càng phải cẩn thận hơn người khác rất nhiều.
Chỉ có thể nói, đời người biến hóa vô thường đi bước nào tính bước đó.
—Hoàn chính văn—
Nhà phụ không lớn lắm, nhưng đồ đạc nội thất cần có thì vẫn có. Đám người bọn họ ban đầu còn chia làm hai nhóm do ngại vì chưa thân. Nhưng dưới sự nhiệt tình cầu nối cầu bắc của Diệp Cẩn Dao và Đường Dạ thì không thân cũng thành thân.
- Chị ơi!
Hạ An túm góc áo Vân Tịch thủ thỉ gọi nhỏ. Nếu không phải thính lực của Vân Tịch tốt thì giữa cái bầu không khí sôi nổi, náo nhiệt này mà với chất giọng của cô bé quả thực rất khó chú ý.
- Sao vậy?
Nhìn ra được sự ngại ngùng của Hạ An, Vân Tịch xoa đầu cô bé, môi cong lên tạo một nụ cười, nét mặt vô cùng dịu dàng.
Nhìn người chị dịu dàng trước mặt, Hạ An bất giác không còn căng thẳng nữa, cô bé ghé vào tai nhỏ giọng nói.
- Chị dạy em trang điểm được không?
Chút tâm tư nhỏ bé của thiếu nữ mới lớn này rất nhanh đã bị Vân Tịch nhìn ra, cô hòa sảng đồng ý. Lại nói bắt đầu từ ngày mai bắt đầu học.
Cứ thế chín, mười người vừa nói chuyện vừa chơi game đến tận hai ba giờ sáng mới trở về phòng ngủ. Biệt phủ Acacia lớn, nhiều phòng lên Diệp Cẩn Dao bảo họ tùy ý chọn, thích phòng nào thì cứ vào mà ngủ.
Đối mắt to tròn của Diệp Cẩn Dao hơi nhíu lại, đáy mắt tỏ ý đánh giá người trước mặt. Chân dài, vai rộng eo thon.
Ừm, không tệ.
Bỗng nhận thấy có gì không đúng lắm Diệp Cẩn Dao tức giận chỉ tay thẳng mặt người trước mặt, nghiến răng nghiến lợi.
- Lục Tử Dương, anh chạy vào phòng em làm gì?
Khuôn mặt vốn sinh ra đã không hay thể hiện cảm xúc làm người ta cảm thấy xa cách nay lại tỏ ra đáng thương, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, đáy mắt thoáng hiện lên mấy phần tủi thân. Nhìn biểu cảm không hợp với tính cách của Lục Tử Dương làm Diệp Cẩn Dao có mấy phần buồn cười.
Cô hắng giọng, cố ra vẻ nghiêm túc.
- Em vẫn chưa hết giận đâu. Anh thành thành thật thật sang phòng khác ngủ đi!
Vốn Lục Tử Dương còn tính mặt dày chút, dai dẳng bán manh nhưng lại thấy ánh mắt kiên quyết của cô liền biết dù anh có thể làm gì cũng không thể lay chuyển được.
Nhìn bóng lưng to lớn hơi khom xuống, tủi thân rời đi của Lục Tử Dương, Diệp Cẩn Dao tuy rằng có chút không nỡ nhưng hơn hết là thấy buồn cười. Cô lấy ta che miệng, cười không ngừng.
Bởi vì phải giải quyết cho rõ ràng việc của Triệu Thạc nên chọn ngày không bằng gặp ngày. Ngay sáng hôm sau nhóm Diệp Cẩn Dao ăn mặc chỉnh tề đi cùng Vân Tịch tới Mạc gia.
Người giúp việc của Mạc gia thấy khí thế hừng hực của họ như đi đòi nợ liền bị dọa sợ. Tất cả mọi người thận trọng khom người hành lễ trước thái tử và công chúa.
Sau khi có sự xuất hiện của chủ nhà, người giúp việc lại ai làm việc nấy mà rời đi. Nhưng lại có mấy người giúp việc trẻ tuổi vì tò mò mà lén lút ngó lại.
- Điện hạ, mời vào trong.
Mạc Kha hơi gật đầu chào hỏi, tiếp lại dẫn mọi người vào trong thư phòng nói chuyện.
Vừa mở cửa vào bọn họ ai lấy đều sững sờ chôn chân tại chỗ, mắt đối mắt với người đợi sắn trong phòng. Nam Uyển Nhược, người như tên dáng vẻ mảnh mai, gương mặt được bảo dưỡng tốt nhìn rất trẻ, toàn thân toát lên dáng vẻ thanh tao, nhã nhặn của một phu nhân đài các.
Mấy người bọn họ đều không nhịn được mà cùng cảm thán: Ầu woa, không hổ là mỹ nhân giới hào môn.
Khác với sự cảm thán của mấy người Diệp Cẩn Dao, khi ánh mắt Nam Uyển Nhược liếc tới phía Vân Tịch, khóe mắt bà bỗng trở lên đỏ hoen, những giọt lệ ấm nóng cũng dần xuất hiện trên mặt.
Nhận thấy sự thất lễ của mình, Nam Uyển Nhược lấy tay nhanh chóng lau nước mắt rồi đứng dậy lịch sự chào hỏi.
Hơn nửa cuộc đời nhớ nhung con gái, bao nhiêu lần tưởng tượng dáng vẻ của con gái mình, tưởng chừng như sẽ không thể nào được tận mắt nhìn thấy, nhưng giờ đây ông trời cũng chiếu cố cho bà gặp lại được con gái mình.
Lúc trước khi nhìn thấy Mạc Kha, dòng cảm xúc của Vân Tịch cũng chỉ dao động đôi chút. Nhưng hiện tại nhìn thấy Nam Uyển Nhược dường như trong lòng cô xuất hiện một dòng cảm xúc kì lạ nào đó mà không thể diễn thành lời.
Có thể là do dáng vẻ liễu yếu đào tơ, cố nén nước mắt vào trong của Nam Uyển Nhược khiến Vân Tịch động lòng. Cũng có thể là vốn dĩ mẫu tử tình thâm, là cục thịt trên người dứt ra nên cảm xúc có mấy phần tương giao.
Mấy người họ ngồi xuống cẩn thận nói lại những sự việc sẽ diễn ra. Có thể nhìn ra được tình cảm của nhà họ Mạc đối với Mạc Yên, cứ nói được hai ba câu họ sẽ tỏ ý xin hãy giảm nhẹ hình phạt cho cô ấy.
Mà những lần như thế họ đều cố ý lén nhìn Vân Tịch xem thái độc của cô ấy như thế nào. Một bên nào máu mủ ruột thịt, một bên là nuôi dưỡng hai mấy năm trời. Cái nào nặng cái nào nhẹ khó mà cân đo đong đếm được.
- Mọi người không cần xin, cô ấy không có tội. Cô ấy chỉ đóng kịch để moi tin từ Triệu Thạc cho chúng tôi thôi! Mẫu độc tính trong cơ thể hai người cũng là cô ấy đưa cho để có thể nhanh chóng điều chế thuốc giải mà không cần bước xét nghiệm.
Nghe lời giải thích của Đường Dạ, ba người nhà họ Mạc tròn mắt ngạc nhiên, dường như mọi chuyện đều nằm trong sự suy đoán của họ. Mạc Kha không khỏi cảm thán bọn họ đúng là tuổi trẻ tài cản.
Ngoài cửa Mạc Yên được người hầu gọi đến đã nghe được mấy phần câu chuyện. Khóe mắt cô ấy bất giác ươn ướt mà không hề biết.
Cả cuộc đời đời trước cô nghe theo vợ chồng Triệu Thạc, người yêu mình thì không quan tâm, người lợi dụng mình lại hèn mọn mong cầu hạnh phúc.
Mạc Yên đưa tay lau nhẹ giọt nước đọng nơi khóe mắt, cúi đầu để người khác không nhìn thấy được biểu cảm của mình. Cô hít một hơi thật sâu như để lấy được chút dũng khí, ngẩng đầu, đẩy mạnh cửa vào trong.
Thời gian cứ thế trôi qua một cách bình lặng, mọi thứ cũng trở lại đúng quỹ đạo của nó, ai làm việc lấy. Vân Tịch cách hai, ba ngày lại chạy đến biệt phủ Acacia chơi và dạy cho Hạ An các kĩ năng làm đẹp từ cơ bản tới nâng cao. Bởi vì Sở Nhiên đã về nước nên sự tới lui của Vân Tịch làm Hạ An cảm thấy vui vẻ không ít.
Nơi nào có sự xuất hiện của Vân Tịch sẽ có mặt Poseidon, vì thế mà Hạ An mỗi ngày đều điên cuồng ship cp. Ánh mắt cô bé nhìn các hoạt động tương tác giữa Vân Tịch và
Một tuần cuối cùng của tháng tám, người Diệp gia về nước chuẩn bị cho năm học cao trung cuối cùng của Diệp Minh, để lại hai chị em Diệp Cẩn Dao ở lại Anh Quốc.
Tiết trời cuối hạ đầu thu chuyển biến thất thường lại vô cùng oi bức. Hôm nay là ngày nhập học trên toàn quốc sau kì nghỉ hè, học sinh tấp lập từng tốp từng tốp giảo bước vào trường, tiếng nói cười rít rít cả một khoảng trời làm cho ngày nhập học càng thêm náo nhiệt.
Dưới cái nắng oi bức, chàng thiếu niên lớn lên tuấn tú chân dài gập lại, lưng dựa vào tường, mắt thỉnh thoảng như liếc nhìn phía trước như tìm gì đó.
Bóng dáng một cô gái nhỏ vội vàng chạy về phía chàng thiếu niên, ánh sáng chiếu rọi theo từng cử động của cô gái nhỏ mang theo hơi thở thanh xuân dũng cảm tiến về phía trước không do dự, phong cảnh hữu tình này hệt như dáng vẻ thanh xuân vườn trường trong tiểu thuyết.
- Xin lỗi mình ngủ quên mất! Cậu đợi lâu chưa?
Bởi vì chạy nhanh nên các tế bào bây giờ đang thay nhau lấy oxi, Hạ An liên tục thở gấp hận không thể thu hết không khí vào trong người mình. Diệp Minh rũ mắt lướt qua nhìn cô, cậu không nói gì, khẽ chỉnh lại tóc rồi quay người đi vào trường.
Suốt dọc đường đi, Hạ An ríu rít không ngừng Diệp Minh chỉ lặng im nghe thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
- Ồ!
Hai người bọn họ vừa bước vào lớp người bên trong lập tức ồ lên quay ra nhìn họ chằm chằm. Một cậu trai eo thon vai rộng, mặt mũi tuấn tú không nhanh không chậm bước tới khoác vai Diệp Minh.
- Cậu khá đấy, vậy mà lại giấu việc có chị gái là công chúa với bổn đại thiếu gia!
Cậu trai nọ là Lâm Du Dương, phú nhị đại của Lâm Thị, đương thời cũng là bạn thân của Diệp Minh và Hạ An.
Diệp Minh đẩy cậu ta ra, sửa soạn lại quần áo.
- Đại thiếu gia ơi, tôi cũng mới biết đó.
Du Dương bày ra vẻ mặt ‘cậu nghĩ tôi tin sao?’ nhưng lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu bạn mình liền biết Diệp Minh nói thật.
Không thèm để ý đến Diệp Minh nữa, Lâm Du Dương quay qua nhìn Hạ An.
- An An, cậu làm bài tập hè chưa?
Hạ An bối rối gật gật đầu. Mặc dù là bạn thân nhưng do khác biệt giới tính mà mỗi lần nói chuyện với Lâm Du Dương cô bé vẫn hơi bối rối.
- Mình làm rồi, mấy bài khó chị Diệp Thiên cũng chỉ cho mình rồi!
Ba người bọn họ lập một nhóm chat riêng ngoài nhóm lớp, vẫn luôn chia sẻ mấy chuyện lặt vặt với nhau nên Lâm Du Dương cũng biết mấy tháng này đi du lịch ở Anh.
Nếu không phải năm sau thi đại học, ba mẹ bắt cậu đi học mấy lớp học thêm ngoài thì cậu cũng muốn chạy tới Anh chơi với hai người bạn của mình.
Từng hồi chuông vai lên báo hiệu giờ vào, tiếng loa máy móc ồm ồm thông báo các lớp xuống tập trung. Các học sinh ùa ra khỏi lớp đông nghẹt như ong vỡ tổ, tiếng cười đùa trêu chọc của các bạn nam, tiếng nói chuyện luyên thuyên của các bạn nữ làm môi trường học được thêm không khí vui vẻ náo nhiệt chứ không còn quá căng thẳng, cứng nhắc vì áp lực học tập.
Bởi hôm nay là khai giảng lên người ngoài có thể dễ dàng vào trường, Diệp Cẩn Dao mặc áo khoác đồng phục trường cấp ba Nhất Trung đứng ở cuối lớp khối mười nhìn lên trên nghe hiệu trưởng phát biểu.
Khóe môi cô cong cong hình vòng cung, nét mặt dịu dàng tươi tắn.
- Thầy hiệu trưởng vẫn phát biểu dông dài như cũ vậy!
Diệp Cẩn Dao nét mặt dịu dàng quay qua than thở với chàng trai đang đến gần phía mình. Miệng thì than thở như vậy nhưng trong lòng không khỏi hoài niệm lại thời cấp ba của mình.
Thăm thú xong trường cấp ba, Diệp Cẩn Dao nhờ Lục Tử Dương đưa mình tới bệnh viện Đồng Nhân. Quả nhiên như Diệp Cẩn Dao dự đoán, cô vừa xuất hiện mọi người trong bệnh viện đã đổ dồn ánh mắt về phía cô nhưng lại không một ai đến bắt chuyện với cô như trước nữa.
Chắc mọi người xem tin tức nên mới dè chừng cô đây mà!
- Xin lỗi, cháu gây phiền phức cho người rồi.
Diệp Cẩn Dao chân thân cúi người khom lưng xin lỗi viện trưởng. Chỉ thấy ông cúi đầu nhìn hai tờ giấy đơn từ chức trong tay, mãi lâu sau mới nghe thấy một hơi thở dài.
- Thôi vậy, là số trời rồi, cháu còn mạnh khỏe đứng đây là ta yên tâm rồi!
Viện trưởng đặt tờ đơn lên bàn, nắm lấy hai tay Diệp Cẩn Dao vỗ vỗ tay cô, giọng điệu vừa vui mừng vừa có chút tiếc nuối vì cùng lúc để hai nhân tài rời đi.
Nhận ra sự bất thường của viện trưởng, Diệp Cẩn Dao không tình nguyện lên tiếng an ủi.
- Khi nào ngài cần cháu thì cứ gọi, cháu sẽ đến giúp.
Ngập ngừng một lúc cô nháy mắt với viện trưởng, nói tiếp.
- Đương nhiên không phải miễn phí!
Nghe được lời này, viện trưởng lòng vui như mở hội. Ông nhìn đồng hồ thấy cũng đến giờ cơm, ôm nhanh chóng kéo cô đi đến một tiệm cơm gần đấy, không hề cho Diệp Cẩn Dao cơ hội từ chối.
Bọn họ đến một quán ăn tầm trung ở gần bệnh viện, biển quán trắng đơn giản đề một cái tên in bằng mực đen ’ Nắng’. Đây là quán tủ của viện trưởng và chị em Diệp Cẩn Dao. Những hôm nào việc không quá bận bọn họ thường lẻn ra đây ăn trưa thay vì ăn ở căntin bệnh viện.
Quán ‘Nắng’ tọa lạc ở một nơi khá dễ nhìn ở đường lớn, cách bệnh viện tầm năm phút đi bộ. Quán không lớn lắm nhưng bày biện gọn gàng, sạch sẽ đồ ăn cũng đảm bảo vệ sinh, hơn hết lại đảm bảo tiêu chí ngon - bổ - rẻ.
Chiếc chuông nhỏ trước cửa reo lên theo chuyển động của cánh cửa. Chuông vừa reo, từ cánh cửa phụ phía sau quầy thu ngân xuất hiện một người phụ nữ trẻ từ trong bước ra.
Người phụ nữ vừa thấy người đến là nhóm người viện trưởng mặt mày liền hớn hở, còn chưa đợi bọn họ chọn bàn ngồi người phụ nữ đã xoay người vào trong, lớn giọng nói vọng ra ngoài.
- Mọi người vẫn gọi như cũ nhỉ? Đợi một lát tôi liền mang ra cho mọi người trước.
Giờ đang đúng vào giờ cơm trưa nên quán rất đông người, các bàn đều chật kín người ngồi, giờ có thêm người ngoài vào cũng không còn bàn mà ngồi.
Ngó nghiêng một lúc Diệp Cẩn Dao giống như đã quen với việc này, cô bước vào cánh cửa sau quầy thu ngân rồi biến mất tăm để lại viện trưởng và Lục Tử Dương đứng nhìn nhau đầy sượng chân vì không biết nói gì.
Qua một lúc lâu sau, Diệp Cẩn Dao liền từ trong cánh cửa đi ra, trên tay còn cầm một chồng ghế nhựa. Thấy thế, Lục Tử Dương vội tiến lại gần bẻ giúp cô.
Diệp Cẩn Dao xếp ba chiếc ghế ngay ngắn trước quầy thu ngân. Lục Tử Dương còn chưa hiểu gì thì viện trưởng và Diệp Cẩn Dao đã không hẹn mà gặp cùng lúc ngồi ngay ngắn trước quầy thu ngân.
Mãi không thấy người đàn ông ngồi xuống, Diệp Cẩn Dao vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh ra hiệu ngồi xuống. Lục Tử Dương cũng ngoan ngoãn ngồi theo.
Người phụ nữ trẻ kia cũng nhanh chóng bưng đờ ăn ra, không hề ngạc nhiên trước việc có người ngồi trước quầy thu ngân, cô chủ quán thản nhiên đặt thức ăn xuống.
Thức ăn gồm ba mặn một canh đơn giản như thịt kho trứng, cá sốt chua ngọt, cơm chiên và canh trứng cà chua. Đều là những món trong bữa cơm bình thường.
- Cháu giấu áo gile cũng kĩ quá nhỉ?
Bị câu nói của viện trưởng làm cho giật mình, miếng cá vừa được Diệp Cẩn Dao đưa đũa gắp lên lại rơi xuống. Cô xấu hổ, bối rối trả lời.
- Nếu như không phải thân bất do kỉ, cả đời này cháu cũng không muốn lộ ra cái thân phận đó, phiền phức!
Đùa thì đùa vậy thôi chứ viện trưởng đương nhiên biết rõ việc trèo càng cao ngã càng đau. Đi đôi với danh phận ’ công chúa ’ là trách nhiệm vô cùng to lớn, phạm sai một lỗi liền thành tội nhân lưu danh muôn đời. Huống hồ Diệp Cẩn Dao chỉ là con nuôi, lại càng phải cẩn thận hơn người khác rất nhiều.
Chỉ có thể nói, đời người biến hóa vô thường đi bước nào tính bước đó.
—Hoàn chính văn—
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook