Manh Sủng
-
Chương 18: Cảm nhận được ngươi ở bên cạnh, ta mới ngủ được
Edit: Tiểu Phiến
Chương 18: Chỉ khi cảm nhận được ngươi đang ở bên cạnh, ta mới có thể ngủ được.
Phòng cưới ở Kỷ Vương phủ rất lớn, ở cửa phía đông có chạm trổ hoa văn tinh xảo, vừa đẩy cửa đi vào là thấy gian ngoài rộng rãi, bên trong gian ngoài chính là phòng ngủ của Từ Nam Phong cùng Kỷ Vương. Phòng ngủ rất rộng, cửa sổ ở phía tây cũng được chạm trổ hoa văn, thẳng ngay cửa sổ là bóng cây lắc lư ở trong đình.
Từ Nam Phong hình như nghe được tiếng vang trên mái ngói, tiếng động giống như mèo hoang đi qua, nhưng lúc nàng cẩn thận nghe ngóng thì bốn phía lại yên tĩnh lại.
Đột nhiên, một vật phát ra hàn quang phá cửa sổ phi vào, phá tan màn che lơ lửng trên giường, một đường thẳng tắp lao về phía Kỷ Vương.
"Cẩn thận!" Biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt, Từ Nam Phong không kịp nghĩ gì, đẩy ngã Kỷ Vương nằm trên giường, bản thân nàng thì dùng toàn bộ thân thể che chở cho hắn.
Vật kia bay qua thái dương Kỷ Vương, phập một tiếng đóng ở trên giường. Dải lụa đỏ trên mắt Kỷ Vương bị đứt, theo gió rơi xuống, làm lộ ra đôi mắt thâm thúy không có tiêu cự, trong không khí bay ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Từ Nam Phong liền bừng tỉnh trong nháy mắt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đôi mắt được giấu dưới dải lụa trắng của Kỷ Vương ở khoảng cách gần đến vậy.
Bên dưới mày kiếm là một đôi mắt lạnh nhạt mà thâm thúy, gò má bằng phẳng làm cho nét mặt ôn hòa của hắn thêm phần mạnh mẽ. Đáng tiếc cho một đôi mắt đẹp, dù đẹp tới mấy thì nó cũng không có tiêu điểm, Từ Nam Phong thậm chí có thể tưởng tượng, nếu đôi mắt này không bị mù, lúc hắn chăm chú nhìn ngắm một người thì ánh mắt đó là ánh mắt sâu không thấy đáy.
"Nam Phong!" Trong đôi mắt của Kỷ Vương tràn ngập sự lo lắng, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy nhưng rất khó để phát hiện ra, hắn đưa tay ra, mờ mịt vuốt ve khuôn mặt của Từ Nam Phong đang nằm rạp trên người hắn, lo lắng nói, "Ngươi có bị thương không?"
"Ta không sao." Lúc này Từ Nam Phong mới hoàn hồn, có chút chật vật bò ra khỏi người Kỷ Vương. Nàng liếc nhìn cửa sổ đã bị phá, cảnh giác, "Một đòn này không trúng, hắn nhất định chạy trốn rồi, cũng không biết rốt cuộc là người nào lớn mật như thế."
Kỷ Vương ngồi thẳng người dậy, theo bản năng dùng tay sờ sờ thái dương, trầm giọng nói, "Vừa mới nãy thích khách dùng ám khí gì?"
Tầm mắt Từ Nam Phong rơi xuống giường nhỏ, rút ám khí có hình dáng giống như chiếc lá ra, cẩn thận quan sát, nói, "Khá giống phi tiêu, nhưng mỏng hơn, nhưng sắc bén hơn phi tiêu, độ dài khoảng một ngón tay, bên trên có khắc Vong Linh Đồ Đằng...."
Giống như nghĩ tới điều gì, Từ Nam Phong hơi nhướn mày, "Lại nói, ta đã từng gặp cái này ở trong một quyển sách tranh binh khí, hình như là thích khách Đông Doanh thường dùng một loại ám khí. Bởi vì loại ám khí này mỏng như giấy, nên thường ngày có thể bí mật mang theo ở kẽ ngón tay mà không sợ bị người nhìn thấy, vì vậy ám khí đó được gọi là "chỉ đao". Thích khách này có thể ném chỉ đao từ khoảng cách xa như vậy, lại còn tính toán chuẩn xác, có thể thấy là một người rất mạnh."
Từ Nam Phong càng nói càng bất an, bỗng nhiên nàng bật dậy, nói, "Không được, ta phải ra ngoài xem xét!"
Sắc mặt Kỷ Vương có chút hòa hoãn, hắn nắm lấy tay Từ Nam Phong.
Từ Nam Phong xoay người lại, "Sao vậy?"
Kỷ Vương ngẩng đầu, hắn quay người về phía nàng đang đứng, "Đừng đi, bên ngoài nguy hiểm."
Ngữ khí Từ Nam Phong rất kiên định, "Nhưng nếu không nhổ mầm mống tai họa này, thì ngươi có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. "
"Ta đoán được đại khái người kia là ai rồi, tin tưởng ta đi, không có việc gì." Giọng nói Kỷ Vương nhẹ nhàng, hắn nhoẻn miệng cười, "Huống hồ giờ ngươi đuổi theo, thích khách kia cũng đã sớm chạy rồi."
"Ta biết, nhưng chung quy ta cũng phải đi ra ngoài giải quyết, vương phủ to lớn như vậy, thích khách lại như đi vào chỗ không người, thật sự rất nguy hiểm."
Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Từ Nam Phong, Kỷ Vương thực sự không đành lòng nói cho nàng biết đây chẳng qua là trò đùa dai của người tẻ nhạt nào đó mà thôi, hắn liền siết tay nàng, nhẹ giọng nói, "Ngươi đi rồi, nếu thích khách quay lại thì phải làm sao?"
"........." Từ Nam Phong nghĩ thầm, bình thường thích khách sẽ không đần đến nỗi đã ám sát một lần thất bại thì lại quay lại lần thứ hai.
Có điều Kỷ Vương trông giống như rất sợ sệt?
Ôi, nàng quen biết hắn tuy không lâu, nhưng vẫn bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, thiếu chút nữa quên mất Kỷ Vương nhát gan mềm yếu trong lời đồn.
Thôi thôi, nếu hắn đã sợ như thế, nàng sẽ hầu ở bên cạnh hắn thôi. Huống hồ mắt hắn không nhìn thấy, để hắn ở lại một mình trong phòng nàng không yên tâm.
Nghĩ đến đây, Từ Nam Phong từ bỏ ý định đuổi theo thích khách mà ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vương, động viên hắn, "Được, ta không đi, ngươi đừng sợ."
Kỷ Vương có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Hắn nắm chặt lấy tay Từ Nam Phong, lưu luyến không nỡ rời đi bàn tay ấm áp này.
Từ Nam Phong vỗ vỗ mu bàn tay Kỷ Vương, than thở trong lòng: Nhìn xem, thích khách dọa Vương gia nhà ta ra sao rồi, giờ hắn nắm tay nàng mãi vẫn không chịu buông ra đây.
Nàng hắng giọng một cái, hô lên, "Người đến!"
Cửa kẹt kẹt mở ra một khe hở, Bát Bảo đỏ mặt thò đầu vào, nhưng nàng lại phát hiện cảnh tưởng trong phòng không kiều diễm phong tình giống như nàng tưởng tượng, nhất thời không khỏi sững sờ, hỏi, "Phu nhân có gì phân phó?"
Lòng Từ Nam Phong vẫn còn sợ hãi nói, "Để thị vệ trong phủ đề phòng hơn đi, mới nãy thích khách đã trà trộn vào đây có biết không?"
"A, thích khách?!" Gương mặt hồng hào của Bát Bảo đột nhiên trắng bệch, nàng vội vã mở cửa xông vào, "Người cùng Vương gia có bị thương không?"
"Không sao, cũng may phu nhân nhanh nhẹn, đúng lúc đó bảo vệ bổn vương." Kỷ Vương không chút lưu tình hạ lệnh trục xuất khách, nói với Bát Bảo, "Ngươi nói cho Diêu Dao một tiếng, đêm nay hắn không được ngủ, lập tức đi lĩnh phạt ở chỗ Diêu quản gia."
Từ Nam Phong không có chút cảm kích nào gật đầu phụ họa, "Cho dù là sơ ý để thích khách lẻn vào thì cũng nên bị phạt."
Khoé miệng Kỷ Vương giãn ra suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn không vạch trần trò đùa dai của Diêu Dao.
Nếu Kỷ Vương cùng Vương phi không lên tiếng thì Bát Bảo cũng không cần nhiều lời nữa mà theo lệnh lui xuống.
Cánh cửa treo chữ hỉ đỏ đóng lại, trong phòng cũng liền khôi phục yên tĩnh.
Từ Nam Phong sợ Kỷ Vương vì kinh sợ mà khó ngủ nên đánh vỡ sự yên tĩnh, nhẹ nhàng nói, "Thị tỳ trong phủ ngươi đều có tên rất độc đáo, Quế Viên, Bát Bảo, thêm Liên Tử liền gom đủ thành một nồi cháo."
Ai ngờ nàng vừa nói xong thì có một thị tỳ khuôn mặt tròn tròn mở cửa ngó vào, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm khẽ chớp, "Phu nhân, người gọi nô tỳ sao?"
Từ Nam Phong, "....."
Thật sự có người tên Liên Tử sao?
Kỷ Vương nghiêng đầu đi, cố kiềm chế bả vai đang run lên của hắn, hiển nhiên là hắn đang nín cười, chốc lát hắn mới phẩy tay với Liên Tử một cái, "Đi ra ngoài đi, không có lệnh của ta, không cho phép ai tiến vào.",
Liên Tử kêu "A"một tiếng, nhỏ giọng đáp lại rồi chạy ra ngoài.
Từ Nam Phong rút tay mình ra khỏi tay Kỷ Vương, cứng nhắc lảng tránh sang chuyện khác, "Sẽ không có nguy hiểm nữa, ngươi đừng lo lắng, mau ngủ đi."
Năm ngón tay Kỷ Vương nắm vào hư không, hắn ngoan ngoãn gật đầu, "Đươc."
Ánh nến chiếu vào không khí tràn ngập vui vẻ, ánh nến hắt lên mặt hắn, làm lông mi hắn giống như đang phát sáng. Đôi mắt đẹp của hắn phảng phất giống như phản chiếu đang phản chiếu những thứ sáng nhất trên thế gian, làm sao có thể mù mãi mãi được.
Nhan sắc tuấn mỹ ở trước mặt không khỏi làm nàng có chút động lòng. Nàng thấp giọng ho khan một tiếng, nghiêng mặt không nhìn Kỷ Vương nữa, nói, "Không còn sớm nữa, ngươi mau ngủ thôi."
Kỷ Vương vẫn gật đầu, giọng nói trầm thấp mà ấm áp, "Được."
Đã trải qua một lần suýt bị ám sát, thần kinh Từ Nam Phong liền căng thẳng không dứt, nàng cũng không an tâm ngủ, vì vậy liền quyết định gác đêm một đêm, tránh cho việc bất ngờ xảy ra. Dù sao Kỷ Vương hao tốn nhiều tiền như vậy để cưới nàng vào phủ, nàng không thể ăn cơm mà không làm việc.
Suy nghĩ miên man một hồi, Kỷ Vương đã bắt đầu cởi áo nới thắt lưng rồi.
Mắt hắn không nhìn thấy, chỉ có thể mò mẫm cởi xiêm y, nhưng hôm nay lại mặc trang phục kết hôn nên có rất nhiều lớp. So với xiêm y bình thường cũng rườm rà phức tạp hơn không ít. Từ Nam Phong nhìn ngón tay thon dài của hắn đang phân cao thấp với một đống cúc áo, cho dù làm thế nào cũng không cởi ra được, nàng không đành lòng, mở miệng, "Ta giúp ngươi."
Vừa nói, tay nàng đã chạm vào tay Kỷ Vương.
Vừa chạm, hai bàn tay lại tách nhau ra.
Từ Nam Phong ngượng ngùng, trên mặt bỗng hiện lên một tầng đỏ ửng. Dừng một chút, nàng nói, "Ngươi bỏ tay ra trước đi."
Kỷ Vương nghe lời nàng buông tay ra, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Kỳ quái, ánh mắt này có gì giống người mù đâu?
Đầu ngón tay Từ Nam Phong hơi cử động, nhẹ nhàng cởi cúc thứ nhất trên xiêm y của hắn, bầu không khí lúc này hơi kỳ lạ, nàng không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện để nói, "Ta vẫn tò mò không biết vì sao ngươi lại phải bịt mắt."
A, gay go rồi.
Tự dưng rạch sẹo của người ta ra, cái đề tài này thực sự gay go rồi! Từ Nam Phong, ngươi có thể nói chuyện bình thường được không?
Nàng tự phỉ nhổ bản thân trong lòng, nhưng Kỷ Vương lại không để ý chút nào, mỉm cười giải thích, "Bởi vì mắt bị thương nên không thể gặp ánh sáng mạnh. Với lại, bên trên dải lụa che mắt này có thuốc, có thể giúp mắt hồi phục."
Thì ra là như vậy, thể nào lúc thanh chỉ đao rạch đứt dải lụa trên mắt hắn, nàng ngửi được một ít mùi thuốc nhè nhẹ.
Từ Nam Phong giúp hắn cởi áo ngoài, mang áo choàng đỏ thẫm treo trên kệ, hỏi, "Mắt có thể trị hết được sao?"
"Không biết." Kỷ Vương thản nhiên nói, "Nhưng dù sao cũng phải thử xem, hiện tại đã có thể mơ hồ thấy được một chút ánh sáng rồi."
"À." Từ Nam Phong rất muốn hỏi hắn rốt cuộc mắt hắn mù có phải là do thái tử làm không, nhưng lời đến miệng rồi lại không thể nói ra.
Không vội, sau này còn nhiều thời gian tìm hiểu.
Kỷ Vương mặc một thân y phục trắng ngồi trên giường, hắn đợi hồi lâu vẫn không thấy Từ Nam Phong có động tĩnh gì liền hỏi, "Nam Phong, ngươi không ngủ sao?"
Từ Nam Phong nhìn hắn, trong mắt Kỳ Vương giống như có một chút mong đợi, lại giống như không có gì cả.
Nàng vội ho một tiếng, nói, "Ngươi ngủ trước đi, chốc nữa ta ngủ."
Kỷ Vương cụp mắt, lông mi dài run lên, thăm dò hỏi, "Phu nhân là không muốn ngủ cùng giường với ta?"
Phụt --
Nếu như trong miệng nàng có một ngụm trà, Từ Nam Phong nhất định sẽ phun ra ngoài.
Kỷ Vương lại nói, "Nam Phong yên tâm, giường rất rộng, hai người nằm vẫn thừa, ta sẽ không mạo phạm ngươi."
Từ Nam Phong giải thích, "Không phải vậy đâu, ta chỉ lo lắng ban đêm có biến cố nên muốn canh một lát rồi ngủ."
"Vậy ngươi ngồi bên cạnh ta cũng chính là bảo vệ." Kỷ Vương cởi giày trèo lên giường, dịch chuyển thân mình vào phía sát tường, vỗ vỗ phần giường lớn bên cạnh, mong đợi nói, "Nam Phong, lại đây. Chỉ khi cảm nhận được ngươi đang ở bên cạnh, ta mới có thể ngủ được."
"... " Từ Nam Phong: Kỷ Vương vạch rõ ràng như vậy...hình như không đúng lắm?
Thôi thôi, chính mình đã gả cho người ta rồi, cho dù có khóc cũng phải tự dỗ.
Nàng cởi giày thêu, áo khoác ra, nằm xuống bên cạnh Kỷ Vương, nói, "Được rồi, ngủ đi."
Chương 18: Chỉ khi cảm nhận được ngươi đang ở bên cạnh, ta mới có thể ngủ được.
Phòng cưới ở Kỷ Vương phủ rất lớn, ở cửa phía đông có chạm trổ hoa văn tinh xảo, vừa đẩy cửa đi vào là thấy gian ngoài rộng rãi, bên trong gian ngoài chính là phòng ngủ của Từ Nam Phong cùng Kỷ Vương. Phòng ngủ rất rộng, cửa sổ ở phía tây cũng được chạm trổ hoa văn, thẳng ngay cửa sổ là bóng cây lắc lư ở trong đình.
Từ Nam Phong hình như nghe được tiếng vang trên mái ngói, tiếng động giống như mèo hoang đi qua, nhưng lúc nàng cẩn thận nghe ngóng thì bốn phía lại yên tĩnh lại.
Đột nhiên, một vật phát ra hàn quang phá cửa sổ phi vào, phá tan màn che lơ lửng trên giường, một đường thẳng tắp lao về phía Kỷ Vương.
"Cẩn thận!" Biến cố phát sinh chỉ trong nháy mắt, Từ Nam Phong không kịp nghĩ gì, đẩy ngã Kỷ Vương nằm trên giường, bản thân nàng thì dùng toàn bộ thân thể che chở cho hắn.
Vật kia bay qua thái dương Kỷ Vương, phập một tiếng đóng ở trên giường. Dải lụa đỏ trên mắt Kỷ Vương bị đứt, theo gió rơi xuống, làm lộ ra đôi mắt thâm thúy không có tiêu cự, trong không khí bay ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Từ Nam Phong liền bừng tỉnh trong nháy mắt, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đôi mắt được giấu dưới dải lụa trắng của Kỷ Vương ở khoảng cách gần đến vậy.
Bên dưới mày kiếm là một đôi mắt lạnh nhạt mà thâm thúy, gò má bằng phẳng làm cho nét mặt ôn hòa của hắn thêm phần mạnh mẽ. Đáng tiếc cho một đôi mắt đẹp, dù đẹp tới mấy thì nó cũng không có tiêu điểm, Từ Nam Phong thậm chí có thể tưởng tượng, nếu đôi mắt này không bị mù, lúc hắn chăm chú nhìn ngắm một người thì ánh mắt đó là ánh mắt sâu không thấy đáy.
"Nam Phong!" Trong đôi mắt của Kỷ Vương tràn ngập sự lo lắng, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy nhưng rất khó để phát hiện ra, hắn đưa tay ra, mờ mịt vuốt ve khuôn mặt của Từ Nam Phong đang nằm rạp trên người hắn, lo lắng nói, "Ngươi có bị thương không?"
"Ta không sao." Lúc này Từ Nam Phong mới hoàn hồn, có chút chật vật bò ra khỏi người Kỷ Vương. Nàng liếc nhìn cửa sổ đã bị phá, cảnh giác, "Một đòn này không trúng, hắn nhất định chạy trốn rồi, cũng không biết rốt cuộc là người nào lớn mật như thế."
Kỷ Vương ngồi thẳng người dậy, theo bản năng dùng tay sờ sờ thái dương, trầm giọng nói, "Vừa mới nãy thích khách dùng ám khí gì?"
Tầm mắt Từ Nam Phong rơi xuống giường nhỏ, rút ám khí có hình dáng giống như chiếc lá ra, cẩn thận quan sát, nói, "Khá giống phi tiêu, nhưng mỏng hơn, nhưng sắc bén hơn phi tiêu, độ dài khoảng một ngón tay, bên trên có khắc Vong Linh Đồ Đằng...."
Giống như nghĩ tới điều gì, Từ Nam Phong hơi nhướn mày, "Lại nói, ta đã từng gặp cái này ở trong một quyển sách tranh binh khí, hình như là thích khách Đông Doanh thường dùng một loại ám khí. Bởi vì loại ám khí này mỏng như giấy, nên thường ngày có thể bí mật mang theo ở kẽ ngón tay mà không sợ bị người nhìn thấy, vì vậy ám khí đó được gọi là "chỉ đao". Thích khách này có thể ném chỉ đao từ khoảng cách xa như vậy, lại còn tính toán chuẩn xác, có thể thấy là một người rất mạnh."
Từ Nam Phong càng nói càng bất an, bỗng nhiên nàng bật dậy, nói, "Không được, ta phải ra ngoài xem xét!"
Sắc mặt Kỷ Vương có chút hòa hoãn, hắn nắm lấy tay Từ Nam Phong.
Từ Nam Phong xoay người lại, "Sao vậy?"
Kỷ Vương ngẩng đầu, hắn quay người về phía nàng đang đứng, "Đừng đi, bên ngoài nguy hiểm."
Ngữ khí Từ Nam Phong rất kiên định, "Nhưng nếu không nhổ mầm mống tai họa này, thì ngươi có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. "
"Ta đoán được đại khái người kia là ai rồi, tin tưởng ta đi, không có việc gì." Giọng nói Kỷ Vương nhẹ nhàng, hắn nhoẻn miệng cười, "Huống hồ giờ ngươi đuổi theo, thích khách kia cũng đã sớm chạy rồi."
"Ta biết, nhưng chung quy ta cũng phải đi ra ngoài giải quyết, vương phủ to lớn như vậy, thích khách lại như đi vào chỗ không người, thật sự rất nguy hiểm."
Thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Từ Nam Phong, Kỷ Vương thực sự không đành lòng nói cho nàng biết đây chẳng qua là trò đùa dai của người tẻ nhạt nào đó mà thôi, hắn liền siết tay nàng, nhẹ giọng nói, "Ngươi đi rồi, nếu thích khách quay lại thì phải làm sao?"
"........." Từ Nam Phong nghĩ thầm, bình thường thích khách sẽ không đần đến nỗi đã ám sát một lần thất bại thì lại quay lại lần thứ hai.
Có điều Kỷ Vương trông giống như rất sợ sệt?
Ôi, nàng quen biết hắn tuy không lâu, nhưng vẫn bị sắc đẹp của hắn mê hoặc, thiếu chút nữa quên mất Kỷ Vương nhát gan mềm yếu trong lời đồn.
Thôi thôi, nếu hắn đã sợ như thế, nàng sẽ hầu ở bên cạnh hắn thôi. Huống hồ mắt hắn không nhìn thấy, để hắn ở lại một mình trong phòng nàng không yên tâm.
Nghĩ đến đây, Từ Nam Phong từ bỏ ý định đuổi theo thích khách mà ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vương, động viên hắn, "Được, ta không đi, ngươi đừng sợ."
Kỷ Vương có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Hắn nắm chặt lấy tay Từ Nam Phong, lưu luyến không nỡ rời đi bàn tay ấm áp này.
Từ Nam Phong vỗ vỗ mu bàn tay Kỷ Vương, than thở trong lòng: Nhìn xem, thích khách dọa Vương gia nhà ta ra sao rồi, giờ hắn nắm tay nàng mãi vẫn không chịu buông ra đây.
Nàng hắng giọng một cái, hô lên, "Người đến!"
Cửa kẹt kẹt mở ra một khe hở, Bát Bảo đỏ mặt thò đầu vào, nhưng nàng lại phát hiện cảnh tưởng trong phòng không kiều diễm phong tình giống như nàng tưởng tượng, nhất thời không khỏi sững sờ, hỏi, "Phu nhân có gì phân phó?"
Lòng Từ Nam Phong vẫn còn sợ hãi nói, "Để thị vệ trong phủ đề phòng hơn đi, mới nãy thích khách đã trà trộn vào đây có biết không?"
"A, thích khách?!" Gương mặt hồng hào của Bát Bảo đột nhiên trắng bệch, nàng vội vã mở cửa xông vào, "Người cùng Vương gia có bị thương không?"
"Không sao, cũng may phu nhân nhanh nhẹn, đúng lúc đó bảo vệ bổn vương." Kỷ Vương không chút lưu tình hạ lệnh trục xuất khách, nói với Bát Bảo, "Ngươi nói cho Diêu Dao một tiếng, đêm nay hắn không được ngủ, lập tức đi lĩnh phạt ở chỗ Diêu quản gia."
Từ Nam Phong không có chút cảm kích nào gật đầu phụ họa, "Cho dù là sơ ý để thích khách lẻn vào thì cũng nên bị phạt."
Khoé miệng Kỷ Vương giãn ra suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng, hắn do dự một lúc, cuối cùng vẫn không vạch trần trò đùa dai của Diêu Dao.
Nếu Kỷ Vương cùng Vương phi không lên tiếng thì Bát Bảo cũng không cần nhiều lời nữa mà theo lệnh lui xuống.
Cánh cửa treo chữ hỉ đỏ đóng lại, trong phòng cũng liền khôi phục yên tĩnh.
Từ Nam Phong sợ Kỷ Vương vì kinh sợ mà khó ngủ nên đánh vỡ sự yên tĩnh, nhẹ nhàng nói, "Thị tỳ trong phủ ngươi đều có tên rất độc đáo, Quế Viên, Bát Bảo, thêm Liên Tử liền gom đủ thành một nồi cháo."
Ai ngờ nàng vừa nói xong thì có một thị tỳ khuôn mặt tròn tròn mở cửa ngó vào, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm khẽ chớp, "Phu nhân, người gọi nô tỳ sao?"
Từ Nam Phong, "....."
Thật sự có người tên Liên Tử sao?
Kỷ Vương nghiêng đầu đi, cố kiềm chế bả vai đang run lên của hắn, hiển nhiên là hắn đang nín cười, chốc lát hắn mới phẩy tay với Liên Tử một cái, "Đi ra ngoài đi, không có lệnh của ta, không cho phép ai tiến vào.",
Liên Tử kêu "A"một tiếng, nhỏ giọng đáp lại rồi chạy ra ngoài.
Từ Nam Phong rút tay mình ra khỏi tay Kỷ Vương, cứng nhắc lảng tránh sang chuyện khác, "Sẽ không có nguy hiểm nữa, ngươi đừng lo lắng, mau ngủ đi."
Năm ngón tay Kỷ Vương nắm vào hư không, hắn ngoan ngoãn gật đầu, "Đươc."
Ánh nến chiếu vào không khí tràn ngập vui vẻ, ánh nến hắt lên mặt hắn, làm lông mi hắn giống như đang phát sáng. Đôi mắt đẹp của hắn phảng phất giống như phản chiếu đang phản chiếu những thứ sáng nhất trên thế gian, làm sao có thể mù mãi mãi được.
Nhan sắc tuấn mỹ ở trước mặt không khỏi làm nàng có chút động lòng. Nàng thấp giọng ho khan một tiếng, nghiêng mặt không nhìn Kỷ Vương nữa, nói, "Không còn sớm nữa, ngươi mau ngủ thôi."
Kỷ Vương vẫn gật đầu, giọng nói trầm thấp mà ấm áp, "Được."
Đã trải qua một lần suýt bị ám sát, thần kinh Từ Nam Phong liền căng thẳng không dứt, nàng cũng không an tâm ngủ, vì vậy liền quyết định gác đêm một đêm, tránh cho việc bất ngờ xảy ra. Dù sao Kỷ Vương hao tốn nhiều tiền như vậy để cưới nàng vào phủ, nàng không thể ăn cơm mà không làm việc.
Suy nghĩ miên man một hồi, Kỷ Vương đã bắt đầu cởi áo nới thắt lưng rồi.
Mắt hắn không nhìn thấy, chỉ có thể mò mẫm cởi xiêm y, nhưng hôm nay lại mặc trang phục kết hôn nên có rất nhiều lớp. So với xiêm y bình thường cũng rườm rà phức tạp hơn không ít. Từ Nam Phong nhìn ngón tay thon dài của hắn đang phân cao thấp với một đống cúc áo, cho dù làm thế nào cũng không cởi ra được, nàng không đành lòng, mở miệng, "Ta giúp ngươi."
Vừa nói, tay nàng đã chạm vào tay Kỷ Vương.
Vừa chạm, hai bàn tay lại tách nhau ra.
Từ Nam Phong ngượng ngùng, trên mặt bỗng hiện lên một tầng đỏ ửng. Dừng một chút, nàng nói, "Ngươi bỏ tay ra trước đi."
Kỷ Vương nghe lời nàng buông tay ra, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.
Kỳ quái, ánh mắt này có gì giống người mù đâu?
Đầu ngón tay Từ Nam Phong hơi cử động, nhẹ nhàng cởi cúc thứ nhất trên xiêm y của hắn, bầu không khí lúc này hơi kỳ lạ, nàng không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện để nói, "Ta vẫn tò mò không biết vì sao ngươi lại phải bịt mắt."
A, gay go rồi.
Tự dưng rạch sẹo của người ta ra, cái đề tài này thực sự gay go rồi! Từ Nam Phong, ngươi có thể nói chuyện bình thường được không?
Nàng tự phỉ nhổ bản thân trong lòng, nhưng Kỷ Vương lại không để ý chút nào, mỉm cười giải thích, "Bởi vì mắt bị thương nên không thể gặp ánh sáng mạnh. Với lại, bên trên dải lụa che mắt này có thuốc, có thể giúp mắt hồi phục."
Thì ra là như vậy, thể nào lúc thanh chỉ đao rạch đứt dải lụa trên mắt hắn, nàng ngửi được một ít mùi thuốc nhè nhẹ.
Từ Nam Phong giúp hắn cởi áo ngoài, mang áo choàng đỏ thẫm treo trên kệ, hỏi, "Mắt có thể trị hết được sao?"
"Không biết." Kỷ Vương thản nhiên nói, "Nhưng dù sao cũng phải thử xem, hiện tại đã có thể mơ hồ thấy được một chút ánh sáng rồi."
"À." Từ Nam Phong rất muốn hỏi hắn rốt cuộc mắt hắn mù có phải là do thái tử làm không, nhưng lời đến miệng rồi lại không thể nói ra.
Không vội, sau này còn nhiều thời gian tìm hiểu.
Kỷ Vương mặc một thân y phục trắng ngồi trên giường, hắn đợi hồi lâu vẫn không thấy Từ Nam Phong có động tĩnh gì liền hỏi, "Nam Phong, ngươi không ngủ sao?"
Từ Nam Phong nhìn hắn, trong mắt Kỳ Vương giống như có một chút mong đợi, lại giống như không có gì cả.
Nàng vội ho một tiếng, nói, "Ngươi ngủ trước đi, chốc nữa ta ngủ."
Kỷ Vương cụp mắt, lông mi dài run lên, thăm dò hỏi, "Phu nhân là không muốn ngủ cùng giường với ta?"
Phụt --
Nếu như trong miệng nàng có một ngụm trà, Từ Nam Phong nhất định sẽ phun ra ngoài.
Kỷ Vương lại nói, "Nam Phong yên tâm, giường rất rộng, hai người nằm vẫn thừa, ta sẽ không mạo phạm ngươi."
Từ Nam Phong giải thích, "Không phải vậy đâu, ta chỉ lo lắng ban đêm có biến cố nên muốn canh một lát rồi ngủ."
"Vậy ngươi ngồi bên cạnh ta cũng chính là bảo vệ." Kỷ Vương cởi giày trèo lên giường, dịch chuyển thân mình vào phía sát tường, vỗ vỗ phần giường lớn bên cạnh, mong đợi nói, "Nam Phong, lại đây. Chỉ khi cảm nhận được ngươi đang ở bên cạnh, ta mới có thể ngủ được."
"... " Từ Nam Phong: Kỷ Vương vạch rõ ràng như vậy...hình như không đúng lắm?
Thôi thôi, chính mình đã gả cho người ta rồi, cho dù có khóc cũng phải tự dỗ.
Nàng cởi giày thêu, áo khoác ra, nằm xuống bên cạnh Kỷ Vương, nói, "Được rồi, ngủ đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook