Manh Sủng Liệt Thê
Chương 51: Đại hôn (2)

Edit: Hồ Điệp Nhi

~~~

“Tử Tịch tỷ tỷ, tỷ đi theo muội như vậy, hữu hộ pháp có thể không vui hay không?”

Quân Tiểu Tà vừa cân thảo dược, vừa hỏi Tử Tịch đang bào chế thuốc.

“Không đâu, nhưng mà tỷ sợ đến lúc đó quân chủ lại trách tội.”

“Vì sao sư phụ phải trách tỷ?” Quân Tiểu Tà không hiểu, cho dù có muốn trách phạt gì chăng nữa cũng phải do nàng chịu, có liên quan gì đến Tử Tịch? Tuy rằng xúi giục người khác bỏ nhà trốn đi cũng không phải là hành động tốt đẹp gì, nhưng làm chuyện này là muốn kháng nghị với Nguyên Thần Trường Không mà.

Tử Tịch hơi mỉm cười liếc mắt nhìn Quân Tiểu Tà ngây thơ một cái: “Muội muội ngây thơ của ta, muội thật không biết?” Thần kinh cũng quá không bình thường đi.

“Không biết, muội chính là thấy sư phụ hơi quá đáng khi không tác thành cho tỷ.” Quân Tiểu Tà đến bây giờ còn tức giận bất bình: “Cho dù hắn không có người muốn lấy, tại sao lại không đồng ý cho Sơ Lâu Anh cưới tỷ?”

Quân chủ không có người muốn?

Tử Tịch chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Muội muội, ai nói quân chủ chúng ta không có người muốn?”

Nếu quân chủ nói muốn tìm nữ nhân, chỉ sợ nữ nhân xếp thành hàng dài từ kinh thành đến Nam Lăng.

“Hắn trừ bỏ khuôn mặt, thân thể cân đối, những cái khác sẽ không làm cho người ta thích. Khắt khe, lời nói ác độc, keo kiệt lại nham hiểm, cả người hắn đều là khuyết điểm, nữ nhân nào bị mù mới muốn lấy hắn!” Quân Tiểu Tà càng nói càng tức giận, đem cái cân để trên bàn, bắt đầu quở trách Nguyên Thần Trường Không.

Cùng Vong Xuyên bàn bạc kế hoạch Sơ Lâu Anh giả vừa lúc đi đến cửa, nghe hai người đang nói về bản thân mình, liền dừng chân. Ai ngờ, lại nghe được những lời chê bai bản thân mình từ người ngày đêm mình thương nhớ, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đen lại có thể vắt ra nước.

Nhờ được tu dưỡng tốt hắn mới không nổi cơn giận tại chỗ, mặt mày âm u, đợi người nào đó nói đến miệng đắng lưỡi khô dừng nói để uống nước, hắn mới gõ cửa.

“Ai?”

“Tả hộ pháp, ta là Sơ Lâu.” Người ngoài cửa lạnh nhạt nói, liền đẩy cửa mở ra cũng không nhìn đến Tử Tịch, mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm Quân Tiểu Tà, ánh mắt kia mang ý vị sâu xa cơ hồ có thể nhìn Quân Tiểu Tà thành hai cái lỗ thủng.

Trong lòng Tử Tịch không vui, tới gần hai bước, một mùi hương đặc trưng xông vào mũi, liền dừng bước, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, giọng nói có chút cứng nhắc: “Hộ pháp, ngươi tới nơi này có việc gì sao?”

“Quân chủ cho ngươi trở về Yểm cung, hỗ trợ hắn xử lý một chút việc vặt vãnh.”

“vâng, hộ pháp.” Tử Tịch lo lắng liếc mắt nhìn Quân Tiểu Tà một cái, muốn mượn ánh mắt nói cho nàng biết, nhưng vẻ mặt Quân Tiểu Tà đề phòng trừng mắt nhìn Sơ Lâu Anh giả, không chú ý tới ánh mắt cảnh cáo của Tử Tịch.

Không xong.

“Hộ pháp còn không mau lên đường?” Trên mặt mang ý cười, nhưng trong giọng nói mang theo ý uy hiếp làm cho Tử Tịch sợ run cả người, nhanh chân rời khỏi phòng. Muội tử, ngươi tự mình cầu phúc đi.

“Hữu hộ pháp, ngươi làm gì nhìn ta chằm chằm vậy?” Quân Tiểu Tà ôm ngực, nhíu mày.

Sơ Lâu Anh giả ngã người trên giường mêm mại, vừa nhàn nhã vừa lười biếng nằm nghiêng ở trên giường, chậm rãi nói: “Quân Tiểu Tà cô nương, cô nương có biết sư phụ của cô nương sắp thành thân hay không?”

“Hắn thành thân thì có liên quan gì tới ta? Ta cũng không có tiền đưa bao lì xì.” Quân Tiểu Tà lơ đễnh hừ một tiếng.

Ba giây sau.

“A!” Quân Tiểu Tà giống như con mèo, lông dựng đứng, hai tay nắm cổ áo Sơ Lâu Anh giả, hai mắt gần như phun ra lửa: “Hắn thành thân với ai?”

“Quân cô nương, phản ứng của cô nương rất kích động nha.” Trong lòng Sơ Lâu Anh giả vẫn còn sợ hãi bị tiếng hét như sư tử Hà Đông làm điếc lỗ tai, nghĩ thấy sợ nói: “Quân chủ lão nhân gia hắn lại không muốn bao lì xì của cô nương.”

“Đưa cái rắm!” Quân Tiểu Tà tức giận, nước miếng văng khắp nơi: “Nói mau, là nữ nhân nào muốn gả cho hắn!”

Suy nghĩ của người nào đó không được ngay thẳng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trên mặt lại mang đầy vẻ tiếc hận: “Nghe nói là phái Hoa Sơn đưa tới, cụ thể là ai, ta cũng không rõ ràng lắm.”

Đầu óc Quân Tiểu Tà trống rỗng, bỏ áo của hắn ra, như người điên chạy ra bên ngoài.

“Ngươi chạy đi đâu?”

“Ta muốn đi tìm đôi gian phu dâm phụ kia tính sổ!” Trong lòng rất khó chịu, tại sao có thể như vậy? Vì sao trong lòng ta đau quá? Quân Tiểu Tà như người điên chạy vội ra ngoài, hoàn toàn quên mất bản thân không mang hài, lại không hề cảm nhận được sự đau đớn do lòng bàn chân bị rách da truyền đến.

Vui đùa hơi quá rồi.

Nguyên Thần Trường Không vội vàng đuổi theo nàng, đuổi theo Quân Tiểu Tà đã đi vào nơi cát vàng.

“Quân Tiểu Tà, ngươi đứng lại đó cho ta!” Nhìn vết máu loang lổ dưới dấu chân thưa thớt kia, trái tim Nguyên Thần Trường Không co rút lại, không khỏi giận dữ hét.

Người phía trước giống như vẫn không tỉnh lại, trong đầu đều là hình ảnh sư phụ cùng người khác thành thân.

Từ lúc gặp nhau cho đến giờ, hắn chưa từng nói thích nàng, cũng chưa bao giờ hứa hẹn gì với nàng, hắn thành thân làm đồ nhi như nàng hẳn là phải vui vẻ không phải sao? Vì sao nàng lại khó chịu như vậy? Nếu nàng nói cho hắn biết nàng thích hắn, hắn sẽ thế nào?

Có thể thay đổi được sao?

Quân Tiểu Tà cũng không biết, mờ mịt giơ tay lên, bầu trời âm u, trời muốn mưa sao?

Thì ra, mọi chuyện đều do chính nàng tự cho là đúng, nghĩ đến hắn là sư phụ của nàng, nàng yêu thương sư phụ, nàng có thể danh chính ngôn thuận đứng ở phía sau hắn, có thể hưởng thụ sự che chở của hắn.

Nếu hắn sớm có vợ con, có lẽ nàng sẽ chặt đứt ý niệm này trong đầu. Nhưng hiện tại.... Giống như đã muộn.

“Hữu hộ pháp, ngươi có thể cho ta mượn một ít tiền được không?” Quân Tiểu Tà vô lực ngồi ở trên bãi cát vàng, thở hổn hển.

Nguyên Thần Trường Không sửng sốt: “Cần tiền làm cái gì?”

“Mua lễ vật tân hôn cho sư phụ.” Quân Tiểu Tà ha ha nở nụ cười, nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn. Nguyên Thần Trường Không ngồi xổm xuống, muốn cười lại cảm thấy đau lòng: “Nàng khóc.”

“Đúng vậy, ta cảm thấy khổ sở cho nữ nhân sắp gả cho sư phụ, nam nhân vô lương tâm như sư phụ, làm sao nàng ta lại có thể đem hạnh phúc cả đời trao cho hắn được.” Quân Tiểu Tà xoay đầu, buồn bã nói:

“Sư phụ có tính ưa thích sạch sẽ một chút, lại không thích ăn cay, sư phụ lại thích bắt nạt người khác một chút, lại nói lời thực ác độc, sư phụ rất nham hiểm, võ công lại rất cao, lại không thích giết người, lúc sư phụ tức giận sẽ cười, lúc sư phụ tức giận rất đáng sợ, sư phụ… Ngươi nói khuyết điểm của sư phụ ta nhiều như vậy, một nữ nhân sao có thể chịu được?”

Ánh mắt Nguyên Thần Trường Không suy sụp: “Thực sự không chịu nổi hắn như vậy sao?”

“Không biết, ta cũng không biết vì sao, nam nhân giống hắn như vậy, rốt cuộc ta coi trọng hắn ở điểm nào?” Quân Tiểu Tà thở một hơi thật dài: “Ngươi nói đầu của ta có phải bị lừa đá hư hay không? Ta lại thích người giống sư phụ như vậy.”

“Bị lừa đá cũng không đến mức đó, ta xem ngươi giống như não bị thấm nước.” Vẻ mặt Nguyên Thần Trường Không âm trầm: “Quân chủ của chúng ta là nhân vật lớn như vậy lại thích một nữ nhân như ngươi, tám phần là bị sét đánh.”

“Ngươi mới bị sét đánh, cả nhà ngươi đều bị sét đánh!” Quân Tiểu Tà trở tay đẩy Nguyên Thần Trường Không ra, đang chuẩn bị chửi ầm lên, phút chốc dừng lại: “Sơ Lâu Anh, ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Sư phụ thích ta? GOD! Đây là sự thật sao?

Nguyên Thần Trường Không mất tự nhiên vội ho một tiếng: “Ta không nói gì cả.”

“Đi chết đi!” Quân Tiểu Tà thở hổn hển đi về phía trước: “Thích thì có ích gì, hắn sắp phải cưới người khác. Ngươi không chịu cho ta mượn tiền, ta đành phải dùng cái này hiếu kính lão nhân gia hắn.”

Nguyên Thần Trường Không: “…”

“Hắc hắc, đây là thuốc ta cực khổ nghiên cứu chế tạo ra tên là ba bước đổ, ta làm cho hắn không có cách nào động phòng, ta muốn làm cho nữ nhân kia sống ba năm như quả phụ!”

“Đồ nhi, ngươi muốn sống ba năm như quả phụ vi sư không có ý kiến, nhưng vì sao ngươi lại muốn cướp đoạt vi sư…” Mọi người biết. Người nào đó ác liệt nở nụ cười.

Muội muội ngây thơ Quân Tiểu Tà xoay người, nói lên án: “Ai cho ngươi bắt chước cách nói chuyện của sư phụ của ta? Ngươi mà nói như vậy nữa, ta sẽ thiến ngươi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương