Manh Quỷ Phố
4: Tối Nay Cậu Có Muốn Tìm Hiểu Không


Editor: Bắc Chỉ.
Hề Manh và Kim Tiểu Du đang cố gắng ổn định cái ô giữa làn mưa rền gió dữ, tán ô đã bị lật ngược lên không biết bao nhiêu lần, Hề Manh hận không thể vứt bà nó cái ô đi, bất chấp mà chạy.

Cuối cùng, chữ "Mãn Đình Express Hotel" vàng chóe to đùng cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Cô vội vàng chạy vào đại sảnh khách sạn, Hề Manh nặng nề thở hổn hển một hơi thật sâu, ném cái ba lô leo núi nặng trịch xuống đất, mệt đến quá sức, cũng bất chấp cả người toàn nước mưa, run rẩy tay chân, đặt mông ngồi xuống sofa trong đại sảnh.
"Thời tiết ở đây, cực cực cực con mịe nó kỳ lạ!" Bọn Chu Cường đã tới trước một bước rồi, hai người như con gà rớt vào nồi canh lấy khăn giấy trên bàn ra lau mặt, hùng hổ mắng.
"Trời giống như bị thủng lớn ấy!"
"Mưa thế này có khi mai lụt luôn ấy nhỉ."
"Ai biết được."......
Lâm Nghiên là người tới sau cùng, khi mới vào cửa hai mắt đã sưng đỏ, một tay ôm balo da bị đứt một quai, một tay cầm ô bị gió thổi không ra hình dạng cái ô.

Búi tóc vốn dĩ gọn gàng sau đầu của cô nàng giờ đã bị gỡ bay, tóc thì đông một cọng tây một cọng dính hết vào mặt, bộ dáng rất là chật vật.
Sinh ra là đại tiểu thư trong một gia đình kinh doanh giàu có, Lâm Nghiên lớn chừng này chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như vậy, thời tiết kiểu này không có xe đón đưa thì cũng thôi, ấy thế mà còn không có đứa con trai nào ga lăng cầm túi giúp, làm cái túi coach cô mới mua mấy hôm trước đã hỏng rồi, còn có cái dù hỏng kia nữa, chất lượng dỏm thế không biết.
Lâm Nghiên còn chưa kịp thở ra hơi, Chu Cường giống như phát hiện ra thế giới mới chỉ vào mắt Lâm Nghiên bị nhòe mất lớp mascara, bỗng nhiên cười to: "Không, không nghĩ tới, Lâm, Lâm đại tiểu thư đã biến thành con gấu trúc, ha ha ha......"
Mặt Lâm Nghiên cứng đờ.
Hề Manh mới vừa bình ổn lại hơi thở, nghe xong lời của cậu, cảm thấy thằng nhóc Chu Cường này được đấy, dưới tình huống khó khăn như vậy mà cũng có thể tìm được niềm vui cho riêng mình.
Cô ném gối ôm về phía Chu Cường, "Cậu thôi đi."
Chu Cường ngồi trên quầy bar bị gối ôm đập trúng mặt, xua xua tay, giọng điệu vẫn vui vẻ, "Được được được, không cười, tớ không cười, đám con cái các cậu cùng một giuộc, ha ha, coi như tớ chưa nhìn thấy đi."
"Chu Cường!" Lâm Nghiên đang định nổi bão, Tưởng Quân Hào đang ngồi trên ghế cao vội đứng lên, lau bọt nước trên mặt, đúng lúc xen ngang vào lời của cô nàng, "Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta lên tầng chia phòng đi."
Chu Cường chống tay nhảy xuống quầy bar, làm lơ ánh mắt phẫn nội của Lâm Nghiên, vỗ vỗ tay nói: "Ờ ờ ờ, lần đầu tiên ở khách sạn miễn phí, tớ đây không khách khí lên chọn phòng trước nhé."
"Mới là cái khách sạn ba sao nhỏ bé mà đã đắc ý như thế." Lâm Nghiên thấp giọng mắng.

Cãi tiếp thì chẳng biết lúc nào ngừng.

Chu Cường làm như không nghe thấy, mọi người cũng tự giác giả vờ làm lơ.
Tưởng Quân Hào từ dưới quầy bar rút ra một thẻ cửa phòng buộc bằng dây chun, "Mọi người đi chung với nhau đi, tốt nhất nên tập trung lại với nhau, lỡ như xảy ra chuyện gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau."
Lý Kiện Kiện đang ngửa đầu nhìn bảng giá trên tường quầy bar, bổ sung thêm một câu: "Chúng ta đến thẳng tầng 5 đi, mấy tầng dưới này là phòng tiêu chuẩn hành chính."
Mọi người khen ngợi Lý Kiện Kiện tinh mắt.
Trước khi lên tầng, Hề Manh chạy tới quầy bar, nhìn thấy máy tính để bàn trên quầy bar đang bật, liền vươn tay cầm lấy con chuột.
Tưởng Quân Hào thấy thế, quay đầu nói thêm: "Nếu cậu muốn thử xem điện thoại có kết nối được không thì tớ đã làm thử rồi, điện thoại cố định cũng không có tín hiệu."
Hề Manh chú ý không phải điện thoại bên cạnh con chuột, cô cầm chuột di chuyển, click mở phần mềm đăng ký, chú ý tới tờ đăng ký mới nhất, cô nhíu mày.
Tưởng Quân Hào và Trương Nghị thấy thế đều tiến lại gần, "Sao thế?"
Hề Manh chỉ vào màn hình, "Các cậu nhìn xem."
Trương Nghị nhìn nội dung đăng ký, phát hiện ra vấn đề thứ nhất, "Lần cuối cùng khách sạn này đăng ký phòng là lúc 4:03 chiều nay, sau đó không có thông tin nhận phòng hay trả phòng."
"Nói cách khác, cho đến 4h, Khâu Khê vẫn có người hoạt động?!" Tưởng Quân Hào tiếp lời nói, dừng một chút, hắn ngửa đầu chú ý tới cái cục đen treo trên trần nhà ngay phía trên quầy bar.
Ba người trăm miệng một lời: "Camera!"
Một tiếng kêu to này thành công hấp dẫn mọi người lại đây.
Tưởng Quân Hào có chút đắc ý cong khóe miệng, nhìn quanh bốn phía: "Đêm nay có muốn tìm hiểu đến cùng không?"
"Được......" Chu Cường đang định đồng ý, Lâm Nghiên hiếm khi khó chịu với lời của Tưởng Quân Hào.
"Này, có chuyện gì không thể để mai nghiên cứu à? Quần áo, tóc tai, đều ướt rượt hết đây này."
Lý Kiện Kiện nhìn về phía Kim Tiểu Du, "Đúng đấy, con trai còn đỡ, các bạn nữ mà không thay quần áo có khi bị ốm đấy."
Không nghĩ tới lời đề nghị bị từ chối, Tưởng Quân Hào ngẩn người, tầm mắt dừng lại trên người các cô gái một lát, sau đó ho khan một tiếng vội vàng nhìn qua chỗ khác, "Nếu vậy, e hèm, mọi người về phòng tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, sau đó có hứng thú thì cùng xem camera."
Thật ta Hề Manh muốn xem camera của khách sạn trước, chỉ là váy jean áo ngắn tay trên người đều ướt đẫm, dán ở trên người quả thực không thoải mái.


Cô còn đỡ, Lâm Nghiên mặc có mỗi cái áo phông trắng, dính nước có chút nhìn thấu, mơ hồ có thể thấy được nội y kẻ sọc bên trong, quả thật là có chút xấu hổ.
"Chúng ta đi lên đi."
Năm phút sau, Tưởng Quân Hào quẹt thẻ, đẩy cửa phòng tiêu chuẩn hành chính ra, Chu Cường dẫn đầu nhìn xung quanh, thấy không gian trong phòng ngoài sức tưởng tượng của mình, cậu ta sửng sốt hài lòng, "Thật ra, người ở đây mất tích cũng không có gì là không tốt......"
Lâm Nghiên một phút cũng không quên đấu võ mồm với cậu, "Đúng vậy đó, nếu cậu thích thì cứ ở lại đi, ngày mai nhớ rõ là chả ai ép cậu đi."
Tưởng Quân Hào bị làm ồn mà nhíu mày, "Các cậu đủ rồi đấy, chia phòng đi, phòng đầu này ai muốn ở?"
Hắn nhìn về phía các nữ sinh, nghĩ tới cái gì dừng một chút, "Đúng rồi, ba người các cậu chia như nào? Một người một phòng hay là......"
Hề Manh sợ Lâm Nghiên tự quyết định, vội nói trước: "Ba người chúng tớ chung một phòng đi, giờ chưa rõ tình hình thế nào, ai mà biết trước được buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì."
Lâm Nghiên vốn không muốn ở cùng Kim Tiểu Du, nghe Hề Manh nói vậy lại có chút sợ hãi, không đợi Kim Tiểu Du đáp lại.

"Chúng ta ở cùng nhau đi."
Chuyện đám con gái đã giải quyết xong, bốn thằng con trai liền dễ xử lý hơn nhiều.

Tưởng Quân Hào và Trương Nghị ở phòng đầu tiên phía đông, ở giữa là phòng đám con gái, phía tây là Chu Cường và Lý Kiện Kiện.
Hề Manh khóa kỹ cửa phòng, Lâm Nghiên không nói hai lời vừa vào cửa liền chui tọt vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Kim Tiểu Du ngồi cạnh cửa sổ, lôi đống quần áo ướt đẫm ra, trên mặt viết hoa hai chữ buồn bực.
"Nếu cậu không chê thì mặc quần áo của tớ ứng phó trước đi," Hề Manh thấy túi của cô bé không khác gì cái thùng nước, vì thế đưa một cái áo sơmi với một cái quần bò qua, thuận miệng nói, "May mà tớ mang nhiều quần áo."
Kim Tiểu Du cảm kích mà nhìn cô.
"Với lại, tớ nhờ Tưởng Quân Hào lấy thẻ phòng tổng hợp quyền quản lý, có thể mở các phòng khác.


Cậu có muốn sang phòng khác tắm rửa rồi quay lại không?" Hề Manh lôi khăn lông khô từ balo leo núi ra, xoa đầu hỏi.
Nghe thấy Hề Manh hỏi, Kim Tiểu Du hiển nhiên do dự một lúc, sau đó quay người lại, cô bé không khỏi lấy làm lạ nói: "Hề Manh, cậu không sợ sao?"
Hề Manh bị cô bé hỏi cánh tay đang xoa không khỏi cứng đờ.
Sợ?
Không biết vì sao, từ khi biết mình bước vào thế giới trò chơi kỳ quái này tới nay, dù có bao nhiêu điều kỳ lạ xung quanh cũng không khiến cô sợ hãi lắm.

Chẳng lẽ, là do trò chơi đã lấy đi trí nhớ của cô, làm cô cảm giác đơn giản rằng đây chỉ là một trò chơi, không có người nhà, không có vướng bận, băn khoăn cũng không có, giống như gân cây dọc theo cốt truyện của thế giới trò chơi đi xuống, đi một bước là một bước, tràn đầy mê mang đối với tương lai.
"Tớ thấy hôm nay chúng ta gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, ba người chúng mình chỉ có cậu là phản ứng bình tĩnh nhất, cũng, cũng không có ý gì khác đâu." Kim Tiểu Du đột nhiên cảm thấy câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn, sao có thể không sợ cho được, chắc là mặt ngoài bình tĩnh thôi.
Hề Manh lại sửng sốt một lát, đứng đó một lúc, nói thêm: "Tớ đi sang phòng đối diện tắm rửa", rồi xách túi quần áo đi ra khỏi cửa.
Phòng đối diện cho khách chính là phòng hành chính giường kingsize, đương nhiên cũng trống không.

Hề Manh cắm thẻ mở điện, sau đó chui vào phòng vệ sinh.
Cởi ra áo sơ mi ngắn tay ướt đẫm, cô chui vào dưới vòi hoa sen, ngẩng mặt nhắm mắt lại, tùy ý để dòng nước ấm áp cuốn trôi khí lạnh trên người.
Giờ phút này, cô cảm giác giờ mới có thể thả lỏng thể xác và tinh thần.
Chỉ là câu nói của Kim Tiểu Du không ngừng xoay chuyển trong đầu.
Hề Manh, cậu không sợ sao?
Không sợ sao?......
Hề Manh lau khô thân thể, thay quần áo sạch sẽ, đi đến phòng vệ sinh trước gương.

Lau sạch hơi nước, cô bày ra vẻ mặt tươi cười trước mặt gương bóng loáng, trên gương cũng phản chiếu cho cô khuôn mặt của thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên ấy.

Mười tám tuổi là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời, cũng không biết thế giới thật của mình, có phải đã qua cái tuổi vô ưu vô lo, bắt đầu làm lụng vất vả lo cho gia đình hay chưa.
"Không đúng." Hề Manh đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, cô vỗ đùi, suýt nữa thì bị thế giới game hư ảo này che mắt.
Một nhân vật game không có vướng bận tự nhiên sẽ không để ý nhiều đến sống chết của bản thân, nhưng thế giới này không phải là game online, đã chết rồi lại hồi sinh tại chỗ, chán rồi thì logout.


Cô là một con người thực sự, chỉ có một cái mạng, cho dù cô chọn loại nhân vật gì, đều phải hoàn thành xong nhiệm vụ đã đặt ra, qua màn thành công.

Nếu không, dựa theo quy tắc trò chơi, cô vĩnh viễn sẽ bị khẹt lại trong thị trấn quỷ quái này.
Hề Manh xác định bản thân mình ở thế giới thật nhất định có người nhà, có người mà cô quan tâm, có người vẫn đang nhớ thương cô mất tích, cho dù thế nào, cô cũng phải tìm lại ký ức của mình, ngoan cường đi ra ngoài.
Một mình ở trong căn phòng xa lạ tắm rửa, trước mặt là nửa mặt tường gương, thật đúng là hiện trường dành cho ma quỷ trong phim kinh dị, chẳng trách Kim Tiểu Du không dám tới.
Hề Manh mỉm cười bất lực, một mặt không rõ nhân vật ma mà chẳng phải ma này của mình, một mặt chuốt lại đầu tóc ướt dầm dề chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa định bước chân ra khỏi cửa phòng tắm, cô vô thức quay đầu lại nhìn mặt mình trên gương, đột nhiên cô nhận ra được điều gì đó.
Ngón tay lạnh ngắt, dừng ở tại chỗ.
Lần này, tầm mắt của cô thực sự không thể rời mắt khỏi gương.
Cô thong thả đối diện với ánh đèn rọi trên tường phòng tắm, trái phải trên dưới đong đưa túi quần áo.

Lại cẩn thận di chuyển bước chân, bên trái, bên phải, tiến lên, lùi về.
Kết quả phản chiếu trong gương hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ thông thường của cô.

Hề Manh không biết giải thích thế nào về hiện tượng kỳ lạ mà cô tình cờ phát hiện ra này.
Ở ngoài rõ ràng dưới chân Hề Manh có một cái bóng không dài lắm, túi quần áo cũng có một khối hình chiếu, hình chiếu nhỏ này được phản chiếu trong gương một cách bình thường.
Nhưng trong gương, lại không có bóng của cô!!
20/5/2022 – Hoàn thành.
Lời editor: Ủng hộ nhiệt liệt nhé, bộ này hay chấn động, đảm bảo bằng công sức tui bỏ ra:v
Không đáng sợ lắm đâu, nó kiểu truy tìm sự thật, phá án trinh thám, tìm tòi cả thân phận, cốt truyện của mình, hệ thống nó chả cho tí dữ liệu nào đâu, toàn tự nữ chính suy luận ngược ra.

hay vl luôn:vvv.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương