【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn
Quyển 2 - Chương 4: Vận tốc sinh tử

Thịt mỡ toàn thân con gấu ngựa lớn kia theo nhịp bước chậm rì rì run lên từng đợt, trong đôi mắt như hạt đậu màu đen kia lóe ra ánh sáng hoang dã tàn bạo, đang hung ngoan nhìn chiếc Lộ Hổ (tên tiếng Trung của Land Rover) loại kéo dài bưu hãn mà kiên cố trước mặt, tựa như mãnh hổ sắt thép đầu thô quánh này trong mắt nó căn bản chẳng đáng e ngại, chỉ cần nó dùng thân thể béo tốt của mình nhẹ nhàng chạm vào, là có thể đẩy nó ngã lăn quay.

Trán Hoắc Tam Nhi mồ hôi lạnh cuồn cuộn lăn xuống, một bên khẩn trương nhìn chằm chằm động tác của con gấu, một bên cẩn thận đem chân chậm rãi rút về trên xe, ngay cả cửa xe cũng không thèm đóng, hung hăng dùng sức giẫm một cước lên ga, nhìn số liệu trên đồng hồ vận tốc nháy mắt vọt lên như bão táp, hắn quyết định liều mạng một phen.

Bánh xe xoay nhanh trong hố băng, thanh âm của bánh xe cùng lớp băng ma sát đinh tai nhức óc, mắt Hoắc Tam Nhi lộ hung quang, nổi khùng đảo cần gạt số một cái, khi ô tô lùi mạnh về phía sau thoát khỏi hố băng, con gấu ngựa nọ cũng đã nhận ra con mồi trước mắt muốn chạy, nổi giận gầm lên một tiếng, triển khai thân hình nặng nề giương miệng lớn đỏ ngòm bắt đầu điên cuồng đuổi theo.

Khung sắt góc cạnh rõ ràng của Land Rover sau khi thoát khỏi hố sâu hơi trượt một chút, xoay tròn trượt xa hơn mười thước, Hoắc Tam Nhi một bên nhanh chóng ngoặc vô lăng một bên quát: "Mau giúp tôi đóng cửa xe!"

Mọi người trong xe bởi vì xóc nảy kịch liệt tất cả đều ngã trái ngã phải, nhưng không ai lên tiếng quấy nhiễu Hoắc Tam Nhi đang cùng con gấu lớn tranh đấu. Ngồi mặt sau ghế điều khiển Bắc Ca vừa nghe nói đóng cửa, lập tức ra sức rướn người, tay phải vững vàng bắt lấy ghế xe, tay trái nỗ lực vươn đến cửa xe vẫn đang rộng mở kia.

Ở Kekexili trên loại băng nguyên này, xe việt dã bình thường nhiều nhất chỉ có thể chạy đến vận tốc khoảng 80km/h, mà xe tính năng cường lực như Land Rover Hummer này nhiều nhất cũng chỉ hơn trăm cây số, một khi vượt mốc, rất có khả năng sẽ xe hủy người vong. Xe việt dã vốn không phải loại xe tốc độ chiến đấu, nó để ý chính là sức kéo và sức chịu đựng, có thể đi trên con đường mà xe cộ bình thường không thể đi, có sức chịu khảo nghiệm của thời gian cùng mặt đường. Chúng nó tựa như người lính, dùng chính khung sắt bóng loáng và nghị lực ương ngạnh của mình để đạt được thắng lợi.

Do đó khi ga bị thúc ép giẫm đến 130, Land Rover đã chịu không nổi áp lực cao độ như vậy, suýt nữa đem tất cả mọi người trong xe hất văng ra ngoài. May nhờ kỹ thuật lái của Hoắc Tam Nhi ngang tàng, dùng thân thể của chính mình cứng rắn ngăn chặn được chiếc Land Rover phát cuồng này. Nhưng chỉ trong một chốc đó, cũng đủ để con gấu lớn kia đuổi tới.

Thân thể như quả núi nhỏ thình lình đánh lên thân xe, người bên trong xe không nhịn được đều lật nghiêng về một phía, tập thể cùng phát ra tiếng kinh hô. Tay Hoắc Tam Nhi thuần thục đặt trên cần số, đánh mạnh vô lăng, trong miệng cũng thô lỗ kêu: "Mẹ nó để tâm dùm chút đi! Lê xác qua bên kia mà đè, đừng để cho xe bị lật chứ!"

"Ta đệt! Thằng đần kia đưa súng cho lão tử!" Với khuôn mặt như thổ phỉ Bắc Ca thấy tình cảnh này thoáng cái liền nổi giận, vừa nghe lời dùng thân thể đè trụ thân xe đang nhếch lên, vừa hướng người ngồi phía sau quát: "Con mẹ nó thế nào cũng phải đập chết con gấu xiếc này mới được!"

Giản Tam Sinh vừa nghe lời này hận không thể lập tức quay đầu lại bốp đầu Bắc Ca một cái, tiếc rằng hai tay đều đang cầm đồ đạc, chính mình còn chưa ngồi ổn định cũng không cách nào dạy dỗ được người khác, chỉ có thể mắng ngoài miệng: "Mày là con nít lên năm hay sao còn muốn đánh gấu?! Da nó như vậy mày đánh vào thế nào được, nếu chọc giận thứ này chúng ta hôm nay đều toi hết!"

Ngồi phía sau Vương Tử Khiêm một tay vững vàng che chở Giản Vô Tranh trong ngực, một tay vịn chuôi nắm trên trần xe ổn định thân thể của hai người, đôi đồng tử đen nhánh lạnh lùng nhìn bên ngoài, khi Hoắc Tam Nhi đánh vô lăng về bên trái xe bỗng dưng mở miệng nói: "Đừng đi qua hướng đó."

Mặc dù trong xe vô cùng hỗn loạn, nhưng Hoắc Tam Nhi vẫn nghe được thanh âm trầm thấp của Vương Tử Khiêm, vừa vô thức quay đầu nhìn, quả nhiên, ở nơi cách đó không xa có một con bò hoang Tây Tạng cũng lớn chẳng kém con gấu ngựa kia là bao. Loại bò hoang Tây Tạng này tính công kích so với gấu lớn chỉ có hơn chứ không kém, thường thường những vật thể chỉ hơi chút tiếp cận chúng nó, sẽ bị chúng nó dùng sừng trâu cực kỳ sắc bén húc bay. Cho dù là xe tải dưới công kích điên cuồng loại này cũng không có cách nào chống cự.

Hít ngược một ngụm khí lạnh, Hoắc Tam Nhi không thể làm gì khác hơn là rẽ xe về hướng phải, bánh xe dưới loại rẽ ngoặc cực hạn này phát ra tiếng ma sát chói tai, cũng trùng hợp tránh thoát một kích hung mãnh của con gấu lớn phía sau.

Trên cánh đồng hoang vu ở Kekexili không một bóng người này, đám người Giản Tam Sinh cùng con gấu ngựa vất vả đọ sức, Hoắc Tam Nhi đem hết tất cả bản lãnh của mình thoát khỏi truy đuổi của con gấu lớn, nhưng vì sợ lật xe mà không dám lái hết tốc lực. Chiếc Land Rover dữ tợn như biết được suy nghĩ của chủ nhân, dùng tốc độ cao nhất gào thét lướt trên mặt băng, thân xe lại vẫn vững vàng như thường.

Dưới bầu trời xanh biếc, băng nguyên mênh mông nọ cùng ngọn núi tuyết xa xa nối liền với nhau, vẻ xinh đẹp thuần khiết thần thánh khiến kẻ khác không dám mơ mộng viễn vông. Không trung thỉnh thoảng có vài con ưng trọc bay qua, lượn quanh ở nơi nào đó thật lâu không chịu rời đi, rình rập đánh lén những con bò sát trên mặt đất. Bên đường chân trời, một con linh dương Tây Tạng lạc đàn đang cúi đầu gặm ăn gì đó, bóng lưng cô độc nọ dưới vòm trời càng tôn thêm vẻ thê lương. Cả hình ảnh giống như một bức tranh thủy mặc khí thế hào hùng, làm cho người ta trong rung động đồng thời sinh ra một cỗ xúc động muốn hòa vào đó.

Nhưng mọi người trong xe lại không rảnh rỗi để tinh tế thưởng thức những thứ này, phía sau con gấu ngựa vẫn đuổi theo không bỏ như trước rít gào, phảng phất như không đem đám người bọn họ cắn nuốt vào bụng, nó tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Giản Vô Tranh bỗng dưng cảm giác tiếng rung động ình ình phía sau cách bọn họ càng ngày càng xa, liền ngẩng đầu nhìn lại phía sau, ấy vậy mà lại thấy con gấu lớn nọ phảng phất như đang nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, đột ngột bỏ qua miếng mồi đến miệng này, hướng ra ngoài cấp tốc chạy đi.

"Nhị ca, gấu đã chạy về hướng khác rồi!" Giản Vô Tranh nhờ vào cánh tay của Vương Tử Khiêm ổn định thân thể, nỗ lực bỏ qua cảm giác chóng mặt mãnh liệt bởi xóc nảy quá mức mà ra, cố gắng nói.

Giản Tam Sinh nghe vậy nhìn vào kính chiếu hậu một chút, quả nhiên con gấu kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa, lúc này mới nhớ tới tiểu tổ tông say xe, vội vàng nói với tài xế Hoắc Tam Nhi: "Tam Nhi, lái chậm một chút, đừng để lát nữa mọi người đều ói cả ra, lúc nãy chúng ta mới vừa ăn sáng xong."

Hoắc Tam Nhi phát hiện con gấu không còn đuổi theo, cục đá treo trong lòng rốt cuộc cũng thả xuống, vừa giảm tốc độ xe vừa hầm hừ cả giận: "Nhị gia anh đừng nói lung tung nữa, bây giờ cũng đã giữa trưa rồi, chút điểm tâm kia đã sớm tiêu hóa hết, bây giờ nên ăn cơm trưa thôi."

"Cơm trưa cái rắm, ăn đại chút đồ hộp lót bụng là được, đến tận trưa chỉ mới đi được chút lộ trình như vậy, mộ kia chúng ta lúc nào mới tới được đây." Giản Tam Sinh khịt mũi khó chịu nói với Hoắc Tam Nhi, bỗng dưng lại nghĩ tới gì đó, liền quay đầu hỏi: "Lăng Mộ à, cậu tính toán nữa xem chúng ta bây giờ cách chỗ đó có xa lắm không, mới vừa rồi bị gấu đuổi theo cũng không biết đã đi lệch bao nhiêu rồi."

Gật gật đầu, Lăng Mộ Dương móc la bàn ra quay kính xe xuống chuẩn bị bắt đầu tính toán, không ngờ tới vừa nhìn ra ngoài liền phát hiện một chuyện khó lường: "Nhị, Nhị gia! Con gấu kia trở lại nữa kìa!"

Mọi người kinh hô một tiếng, đồng loạt hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn lại, vốn tưởng rằng con gấu lớn kia là trở về tìm bọn họ, nhưng lại phát hiện con gấu kia chỉ đang cuống quít chạy vụt qua bên cạnh bọn họ, thân thể nặng nề nhìn qua vụng về nhưng thực tế tốc độ không hề chậm, trong mồm gấu đỏ lòm hồng hộc thở.

Mà phía sau con gấu lớn kia, lại đi theo một động vật đầu lớn tai nhỏ, mõm ngắn mà thô, miệng há cực rộng, lưng thẳng bụng hõm, toàn thân bị lông rậm đen nhánh bao trùm, tứ chi như cột trụ, thân hình mạnh mẽ vô cùng, bộ dáng hung hãn dị thường.

Tất cả mọi người trong xe đều bị cảnh tượng này dọa khiếp vía, đến tột cùng là loài vật gì có thể làm cho con gấu ngựa trời không sợ đất không sợ, thân thể như tường thành rắn chắc kia liều mạng chạy trốn?

"Đó, đó là sư tử?" Quách đầu to ngồi bên cạnh Bắc Ca lau mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hỏi.

"Không phải sư tử." Vốn mang la bàn ra chuẩn bị tính toán vị trí Lăng Mộ Dương giờ phút này đang đưa tay vươn đến, một bên cẩn thận chuyển động la bàn một bên nói: "Thứ lớn như trâu ấy là động vật đặc biệt chỉ có ở vùng này, Ngao Tạng Ngao Tạng, các anh trước đó chưa từng nghe nói sao?"

"Ngao tạng?!" Nghe Lăng Mộ Dương nói, ngay cả Bắc Ca cũng nhịn không được: "Ngao tạng là chó mà, một thứ lớn như vậy, cũng là chó?"

"Không phải chó bình thường." Lúc này tốc độ xe đã ổn định, Giản Vô Tranh liền từ trong ngực Vương Tử Khiêm giãy ra, hồi tưởng lại ở đại học mình từng nghe một vị giáo sư có nói qua, liền bảo: "Ngao Tạng là giống khuyển hung mãnh nhất, trung thành nhất, hình thể lớn nhất mà toàn thế giới đều công nhận, là đặc sản vùng Tây Tạng, trong cơ thể của nhiều danh khuyển trên thế giới đều chảy dòng máu của Ngao Tạng, một con Ngao Tạng thuần chủng bình thường có thể bán được hơn mười vạn."

Nghe vậy, vừa nhìn đã không giống người tốt Bắc Ca trừng to hai mắt: "Hơn mười vạn, vậy tôi còn đào mộ làm gì, mỗi ngày đến đây bắt chó là được!"

Vứt cho hắn một cái liếc mắt, Giản Vô Tranh nhìn hai bóng dáng bên ngoài xe từ từ đi xa nói: "Anh nghĩ loài vật vừa rồi anh có thể bắt được sao, tôi nghĩ anh vẫn cứ đào mộ kiếm tiền có khi còn nhanh hơn đấy."

Bắc Ca suy nghĩ một chút, thoáng cái liền ủ rũ mất tinh thần, vừa rồi con Ngao Tạng có thể so với sư tử kia quả thật không giống như loại có thể bị bắt được, loài vật này bẩm sinh khí phách cuồng ngạo, còn có thể làm cho con gấu lớn mạnh mẽ hung mãnh kia bị buộc đến bất đắc dĩ chạy trốn khắp nơi, cũng không phải loại khuyển bình thường có thể sở hữu.

"Nhị gia, chúng ta quả thật đã đi trật không ít, mau chóng quay đầu thôi." Lăng Mộ Dương thu hồi la bàn, thở dài, đưa tay chỉ về bên phải.

Giản Tam Sinh nhìn thoáng qua hướng ngón tay, liền hất cằm với Hoắc Tam Nhi: "Lái qua bên đó."

Ô tô vững vàng chuyển đầu, lái chưa được bao xa, cư nhiên lại đụng phải con gấu lớn ngu ngốc kia. Lúc này con gấu lớn đã thương tích đầy mình, da thịt phính mỡ bị róc ngược ra ngoài, động tác cũng trở nên trì trệ, nhìn kỹ hơn nữa, mắt trái của con gấu đã mù, chỉ còn lại một lỗ máu trống hoác, bộ dáng dữ tợn mà thê thảm.

Mà bên cạnh nó, chính là con Ngao Tạng phóng khoáng uy mãnh tựa bậc vương giả, bước chân tản bộ tao nhã, mỗi móc sắc trên vuốt theo mỗi bước đi đều vững vàng cắm vào trong đất, khi rút ra còn mang theo chút bùn đất.

Con gấu ngựa biết mình đã khó thoát khỏi cái chết, chuẩn bị liều mạng, nổi giận gầm một tiếng, liền kéo thân hình tàn tạ nhằm phía Ngao Tạng.

Một kích mười phần thô bạo này đủ để tông hủy một chiếc xe tải, nhưng không khiến cho Ngao Tạng e ngại chút nào, chỉ thấy nó tính chuẩn thời cơ gấu lớn xông tới, linh hoạt bật lên, thân thể vọt giữa không trung, sau đó mạnh mẽ hạ xuống đầu gấu lớn. Con gấu ngựa lập tức đứng dậy nghênh đón, Ngao Tạng cũng không chút khách khí, răng nanh sắc bén hung ác cắn trên mặt gấu ngựa, đâm thẳng vào phần mềm.

Một kích kia tuyệt đối chí mạng, gấu lớn kêu thảm một tiếng, thân hình nặng nề té trên mặt đất, không còn đứng lên được nữa.

Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt, mà ngay cả tài xế Hoắc Tam Nhi cũng không nhịn được ngừng công tác trong tay, ngơ ngác nhìn về phía Ngao Tạng đang dùng tư thế của người thắng cuộc đứng bên cạnh gấu lớn đã ngã xuống.

Ngao Tạng nọ đã giải quyết gấu lớn, nhưng không lập tức ăn ngay, mà đem đôi mắt hung ác lợi hại nọ chuyển về hướng chiếc Land Rover cách đó không xa. Bị loại ánh mắt này nhìn thẳng vào, mọi người trong xe đều cảm thấy cả người một trận hàn ý rét lạnh, cảm giác này ngay cả khi vừa rồi bị gấu đuổi theo cũng không hề có.

"Chết tiệt......" Hoắc Tam Nhi chết lặng bắt đầu nhấn ga kéo cần số đánh vô lăng, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm: "Đừng nói là lại đến một trận rượt đuổi điên cuồng trên băng nữa nha......!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương