【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn
-
Quyển 2 - Chương 11: Thanh Long vs Bạch Hổ
"Thằng nhóc chết tiệt kia tới cùng đã chạy đi đâu?!" Giản Tam Sinh mắng một câu, nhìn kẻ thủ lăng phía trước càng ngày càng đến gần, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tìm tòi biện pháp giải quyết.
Trong lòng Giản Vô Tranh mãi nghĩ đến hướng đi của Vương Tử Khiêm, đã chẳng quan tâm gì đến tình hình trước mắt nữa, chỉ nói một câu: "Em đi tìm Khiêm Tử!" Liền xoay người chạy về hành lang phía sau.
"Trở lại đây!" Giản Tam Sinh đưa tay túm lấy, nhưng không bắt được, chỉ có thể tức giận dậm chân một cái, thở hắt ra, mắng: "Hai đứa lộn xộn này!"
Lăng Mộ Dương ở một bên thấy tình cảnh này, trong đầu đột nhiên nghĩ đến gì đó, cũng không nói hai lời liền đi theo Giản Vô Tranh biến mất sâu bên trong hành lang, lưu lại Giản Tam Sinh mang theo ba người Bắc Ca cùng kẻ thủ lăng cách đó vài thước mắt to trừng mắt nhỏ.
Thật vất vả đuổi theo Giản Vô Tranh, Lăng Mộ Dương lập tức túm lấy cổ tay đối phương, thở hổn hển nói: "Tiểu tổ tông à.......Kỹ thuật chạy của cậu thật sự là...... Muốn mạng già của tôi mà."
Giản Vô Tranh vẻ mặt lo lắng, bị Lăng Mộ Dương kéo càng tỏ ra cực kỳ mất kiên nhẫn, nhưng cũng lười đuổi đối phương về, nói một câu: "Vừa đi vừa nói." Rồi xoay người tiếp tục đi tìm Vương Tử Khiêm.
Dùng sức gắt gao chặn lại Giản Vô Tranh, Lăng Mộ biết không thể cãi vã tiếp, vội vàng nói: "Không đúng không đúng, tôi muốn nói cậu tiếp tục tìm như vậy không phải cách, phỏng chừng người còn chưa tìm được, cậu đã tự đưa mình vào......Tôi đi cùng cậu, cam đoan sẽ giúp cậu tìm được người ngay."
Nghe nói thế, Giản Vô Tranh lập tức ngừng lại, quay đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Còn có thể tìm người? Phong thủy của đại rỏm anh thật đúng là rất vô địch đó."
Thở dài một hơi, Lăng Mộ Dương vuốt mặt, sau đó giơ tay trái Giản Vô Tranh lên nói: "Đó là vì có cậu ở đây, tôi mới có thể nắm chắc tìm được Thanh Long, cậu không biết, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người các cậu, thì biết ngay cậu là người trong mệnh của y, loại thiên mệnh này có khi là từ nhỏ đã định, cũng có khi là sau này mới hình thành, tôi mặc dù không dám chắc hai người các cậu là loại tình huống nào, nhưng chỉ cần có một trong hai người ở đây, tôi có thể tìm được người kia."
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của Giản Vô Tranh, Lăng Mộ hèn mọn cười cười, tiếp tục nói: "Chiêu này rất đơn giản, dùng tay là có thể xác định, hai người các cậu trong cả cuộc đời có vô số đường mệnh lần lượt đan xen, y đời này cũng sẽ không rời khỏi cậu, do đó tôi chỉ cần dựa vào sợi dây trên tay cậu đây là có thể tìm được tên Thanh Long kia."
"Đường mệnh đan xen......" Giản Vô Tranh cúi đầu, cùng Lăng Mộ Dương nhìn tay trái mình, hồi lâu lại nhíu chặt mày: "Mặc kệ anh nói là thật hay giả, tôi cũng sẽ không để cậu ấy rời đi......Bây giờ tôi có cảm giác rất xấu, chúng ta phải mau chóng tìm được Khiêm Tử."
Điểm vài cái trên lòng bàn tay trái của Giản Vô Tranh, lại bấm ngón tay tính toán, Lăng Mộ gật đầu, nghiêm túc nói: "Tốt, chúng ta hiện tại đi từ bên này, không lâu sau là có thể tìm được người."
Nói xong, Lăng Mộ Dương kéo Giản Vô Tranh quẹo vào một mộ đạo, nhưng không chú ý tới đôi mắt người phía sau kia có chút ảm đạm.
Trong truyền thuyết, Nhiếp Xích Tán Phổ vốn là con trai của thiên thần, về sau trong lúc hàng lâm đến nhân thế, đến thần sơn Khương Thoát cảnh nội Sơn Nam, được 12 dân chăn thả nhìn thấy. Ngôn ngữ cử chỉ của chàng trai này cùng người dân bản địa bất đồng, dân chăn thả không biết xảy ra chuyện gì, cũng không rõ phải xử trí người trẻ tuổi này thế nào, liền phái người trở về khu dân cư báo cáo một chút. Trưởng lão phái ra 12 giáo đồ pháp sư khá thông minh lên núi, gặng hỏi chàng trai này từ đâu tới, Nhiếp Xích Tán Phổ không nói lời nào, chỉ lấy tay chỉa chỉa trời xanh trên đỉnh đầu mình.
Đám người này liền cho rằng chàng trai nọ là đến từ trời, là "Con của thiên thần", vô cùng cao hứng. Kẻ đứng đầu trong 12 người rướn cổ lên, làm kiệu cưỡi cho "Đứa con của thiên thần" này, đánh trống khua chiên nâng hắn xuống núi. Nhóm người ở khu dân cư đều vây đến, bái kiến chàng trai từ trời mà đến này, đây là vị đứng đầu bộ lạc về sau có tên là "Thổ Phiên" -- Nhiếp Xích Tán Phổ.
Nhưng kỳ thật, 12 dân chăn thả trong truyền thuyết kia, đều là tín đồ Bôn giáo, Nhiếp Xích Tán Phổ dựa vào bọn họ mà trở thành thủ lĩnh, bản thân tất nhiên cũng vô cùng tôn sùng Bôn giáo.
Chính bởi điểm ấy, trong mộ Nhiếp Xích Tán Phổ có rất nhiều bích họa vẽ thần linh của Bôn giáo.
Lăng Mộ Dương và Giản Vô Tranh đi trong mộ đạo, ngọn đèn màu đỏ cam của đèn pin mắt sói rọi vào những bích họa đường nét súc tích này, có vẻ vô cùng âm trầm đáng sợ.
"Nữ thần bốn mặt.......Ngũ Chủ Không Hành Mẫu......" Lăng Mộ Dương một bên thì thào kể tên của thần linh trên bích họa, một bên nói: "Xem ra vị Nhiếp Xích Tán Phổ này là tín đồ trung thành của Bôn giáo đây."
(Tiêu: Không Hành Mẫu, dịch âm Phạn là "Dakini", ý là người đi lại trên không trung. Trong mật tông của phật giáo Tạng truyền, Không Hành Mẫu là nữ thần đại biểu cho trí tuệ và từ bi.)
"Bức tranh trên này là gì, yêu ma quỷ quái?" Giản Vô Tranh đi theo sau Lăng Mộ, cũng kỳ quái nhìn những bích họa kia.
"Không phải yêu ma quỷ quái." Lắc lắc đầu, Lăng Mộ thấp giọng nói: "Đây đều là thần linh của Bôn giáo, cùng thần của Phật giáo chênh lệch rất lớn, thần của Phật giáo thoạt nhìn đều vui vẻ hòa nhã, mà thần của Bôn giáo trong mắt người thường càng giống yêu quái hơn."
Hé hé miệng, Giản Vô Tranh muốn hỏi gì đó, lại chợt bị tay Lăng Mộ ngăn lại, nhìn thấy đối phương ra hiệu đừng lên tiếng, Giản Vô Tranh cũng im lặng chú tâm lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Chỉ nghe trong bóng tối, truyền đến một tiếng thở dốc quen thuộc, thanh âm kia cực kỳ cực kỳ thấp, nhưng Giản Vô Tranh vẫn nghe được ngay, hơn nữa kích động muốn chạy tới.
Lăng Mộ Dương đứng bên cạnh hiển nhiên cũng nghe được thanh âm này rồi, nhưng không làm bừa như Giản Vô Tranh, ngược lại tay mắt lanh lẹ kéo đối phương, thấp giọng nói: "Đừng qua đó, bây giờ chưa phải lúc!"
Giản Vô Tranh vừa muốn mở miệng phản bác, Lăng Mộ Dương đã vội vàng kéo cậu đến sau một phiến đá thật to, tự mình ló đầu ra trước một chút, sau đó ra dấu nói: "Cậu tới nhìn xem, cẩn thận một chút đừng làm ra động tĩnh quá lớn!"
Trừng mắt liếc Lăng Mộ Dương một cái, Giản Vô Tranh nửa tin nửa ngờ ló đầu ra, nhưng lại nhìn thấy giữa thạch động cách đó không xa, một cái đèn pha rơi xuống trên mặt đất, trong ngọn đèn cực sáng, đứng sừng sững hai bóng người một gầy một tráng.
Người con trai cao gầy nọ, tay phải nắm một thanh trường kiếm, tay trái kỳ quái đặt lên tay phải, gắt gao nhìn chằm chằm bóng người cao lớn tráng kiện phía trước, giữa đôi môi mỏng không ngừng phun ra tiếng thở dốc trầm thấp. Giản Vô Tranh ở mặt sau phiến đá nhìn mà kinh hãi không thôi, người nọ rõ ràng là Khiêm Tử, chỉ là không biết sao y lại biến thành như vậy.
Đang lúc Giản Vô Tranh muốn đứng dậy chạy tới, người con trai cao lớn nọ đột nhiên mở miệng nói: "Thanh Long, tại loại địa phương này ngươi đã mất tiên cơ, khẳng định phải bại bởi ta; Đừng cứng rắn chống đỡ nữa, nếu không cánh tay kia của ngươi sẽ lập tức bị phế đi."
Thanh âm trầm thấp hồn hậu, nhưng cũng lộ ra một tia mệt mỏi cùng cứng rắn chống đỡ, tựa hồ chủ nhân của thanh âm cũng sắp gắng gương không được nữa.
Quay đầu lại vứt cho Lăng Mộ Dương một ánh mắt nghi hoặc, Giản Vô Tranh rất muốn biết người có thể làm cho Khiêm Tử chống đỡ đến mức này, đến tột cùng là ai.
Bất đắc dĩ thở dài, trong lòng Lăng Mộ Dương có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói: "Kia chính là Bạch Hổ, người sáng lập ngũ hành thuật, là thằng cha cực kỳ **, bất quá không ngờ Thanh Long cư nhiên sẽ thua trong tay hắn, vốn tưởng rằng trong tứ thú lợi hại nhất chính là Thanh Long, hiện giờ xem ra......"
"Câm miệng." Hung hăng trừng mắt liếc đối phương, Giản Vô Tranh không nhịn được nói: "Khiêm Tử không thua."
"Còn không thua?" Lăng Mộ Dương cười cười trào phúng, đi qua chỉ vào dưới chân hai người đối diện nói: "Cậu nhìn thấy ba con chuột Thìn vị (tọa hướng Đông) bên cạnh Bạch Hổ không? Nó tên là Tam Thử Vận Thủy, thuộc tính ngũ hành nổi bật của Thanh Long là hỏa, hắn có ba con chuột đem thủy vận cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho hắn, là có thể ngăn chặn hỏa của Thanh Long, khiến y không thể động đậy. Cậu lại nhìn năm con rắn nhỏ ở Thân vị (tọa hướng Tây Nam), đó là Ngũ Long Hộ Chúa, dùng rắn thuộc tính thổ ngăn cản Thanh Long tới gần, còn có hai khối măng đá phía trên y, hình thành thế kiếm sắc bén nhắm thẳng vào Thanh Long, là dùng kim công kích. Mà Thanh Long đại ca của chúng ta thì sao, chỉ có trên tay thanh Thái A kia, rõ ràng là nằm dưới thế Bạch Hổ rồi, hiện tại phỏng chừng chỉ có một đường nhận thua chờ chết mà thôi."
Nghe xong giải thích của Lăng Mộ Dương, Giản Vô Tranh chau mày, lại nhìn về hướng Vương Tử Khiêm, phát hiện cánh tay phải từng bị thương của Khiêm Tử giờ đã máy chảy thành sông, máu tươi đỏ sẫm theo Thái A kiếm chậm rãi chảy trên mặt đất, nhìn mà phát hoảng.
"Khiêm Tử......" Giản Vô Tranh thấp giọng lẩm bẩm, máu tươi chói mắt kia khiến cậu đau lòng không thôi, rồi lại không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể hỏi Lăng Mộ Dương vẻ mặt bi thương bên cạnh: "Tôi muốn giúp cậu ấy, anh nói cho tôi biết làm như thế nào đi!"
Giương mắt nhìn Giản Vô Tranh, Lăng Mộ Dương lắc đầu hết cách, nói: "Tam gia, cậu bảo tôi giải thích thì tôi có thể, chứ cậu muốn tôi nghĩ biện pháp phá giải, tôi đây quả thật không có chút biện pháp nào, cậu bỗng dưng qua đó, nhiễu loạn bố trí khí của ngũ hành, không chừng còn hại Thanh Long đó......Bạch Hổ không dễ chọc đâu, tôi đã sớm nói...... "
Thấy Lăng Mộ Dương đã hoàn toàn không tin cậy được nữa, Giản Vô Tranh càng thêm lo lắng nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Vương Tử Khiêm, một bên sợ hãi y sẽ làm ra động tác gì đó tăng thêm vết thương cho chính mình, một bên suy xét đối sách trong lòng.
Một mực yên lặng không lên tiếng Vương Tử Khiêm phảng phất như biết trong đầu tiểu tổ tông đang nghĩ gì, cũng đè nén đau đớn từ cánh tay phải, cường ngạnh tiến về phía trước từng bước, chỉ thấy cánh tay vốn bị thương nghiêm trọng kia nháy mắt máu tươi từng đợt phun trào như suối. Lúc này không những Giản Vô Tranh và Lăng Mộ Dương, mà ngay cả Bạch Hổ cũng lấy làm kinh hãi, chỉ có anh chàng mặt vẫn không chút thay đổi kia là không có phản ứng gì, phảng phất như máu đó căn bản không phải của y vậy.
"Thanh Long......." Bạch Hổ mở miệng lần nữa, trong thanh âm ngoại trừ kinh ngạc, còn xen lẫn một tia bội phục: "Ngươi đây, cư nhiên dùng chính máu mình để phá trận của ta........"
Nghe vậy, vốn đang phờ phạc rũ rượi Lăng Mộ Dương lăn lông lốc bò lên, thò đầu nhìn thế cục bên trong thạch động, sau đó hưng phấn hướng về phía Giản Vô Tranh nói: "Hắc, phải nói nha, con rồng đầu gỗ nhà cậu thật là có bản lĩnh, lấy máu hóa thủy phá giải khí của ngũ hành, thật không biết là y đoán mò hay tự mình nghĩ ra được nữa."
"Anh là nói Khiêm Tử thắng rồi?" Ánh mắt Giản Vô Tranh sáng lên, níu quần áo Lăng Mộ lo lắng hỏi.
"Nếu hai ta không tới, y có thể thắng hay không còn chưa biết, bất quá nếu đã tới...... Tôi sẽ không để một thân bách tà bất xâm này của cậu lãng phí đâu." Không kịp giải thích cho Giản Vô Tranh cái gì gọi là bách tà bất xâm, Lăng Mộ Dương chỉ chỉ một khối đá nhỏ bên trái Bạch Hổ cấp tốc nói: "Cậu hiện tại qua đó đứng bên cạnh tảng đá, nhớ kỹ, trong lúc đó đụng phải cái gì cũng đừng ngừng lại, cắm đầu mà đi, chỉ cần cậu tới trước tảng đá đó rồi, Thanh Long nhất định sẽ thắng!"
Trong lòng Giản Vô Tranh mãi nghĩ đến hướng đi của Vương Tử Khiêm, đã chẳng quan tâm gì đến tình hình trước mắt nữa, chỉ nói một câu: "Em đi tìm Khiêm Tử!" Liền xoay người chạy về hành lang phía sau.
"Trở lại đây!" Giản Tam Sinh đưa tay túm lấy, nhưng không bắt được, chỉ có thể tức giận dậm chân một cái, thở hắt ra, mắng: "Hai đứa lộn xộn này!"
Lăng Mộ Dương ở một bên thấy tình cảnh này, trong đầu đột nhiên nghĩ đến gì đó, cũng không nói hai lời liền đi theo Giản Vô Tranh biến mất sâu bên trong hành lang, lưu lại Giản Tam Sinh mang theo ba người Bắc Ca cùng kẻ thủ lăng cách đó vài thước mắt to trừng mắt nhỏ.
Thật vất vả đuổi theo Giản Vô Tranh, Lăng Mộ Dương lập tức túm lấy cổ tay đối phương, thở hổn hển nói: "Tiểu tổ tông à.......Kỹ thuật chạy của cậu thật sự là...... Muốn mạng già của tôi mà."
Giản Vô Tranh vẻ mặt lo lắng, bị Lăng Mộ Dương kéo càng tỏ ra cực kỳ mất kiên nhẫn, nhưng cũng lười đuổi đối phương về, nói một câu: "Vừa đi vừa nói." Rồi xoay người tiếp tục đi tìm Vương Tử Khiêm.
Dùng sức gắt gao chặn lại Giản Vô Tranh, Lăng Mộ biết không thể cãi vã tiếp, vội vàng nói: "Không đúng không đúng, tôi muốn nói cậu tiếp tục tìm như vậy không phải cách, phỏng chừng người còn chưa tìm được, cậu đã tự đưa mình vào......Tôi đi cùng cậu, cam đoan sẽ giúp cậu tìm được người ngay."
Nghe nói thế, Giản Vô Tranh lập tức ngừng lại, quay đầu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Còn có thể tìm người? Phong thủy của đại rỏm anh thật đúng là rất vô địch đó."
Thở dài một hơi, Lăng Mộ Dương vuốt mặt, sau đó giơ tay trái Giản Vô Tranh lên nói: "Đó là vì có cậu ở đây, tôi mới có thể nắm chắc tìm được Thanh Long, cậu không biết, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người các cậu, thì biết ngay cậu là người trong mệnh của y, loại thiên mệnh này có khi là từ nhỏ đã định, cũng có khi là sau này mới hình thành, tôi mặc dù không dám chắc hai người các cậu là loại tình huống nào, nhưng chỉ cần có một trong hai người ở đây, tôi có thể tìm được người kia."
Nhìn thấy vẻ mặt không tin của Giản Vô Tranh, Lăng Mộ hèn mọn cười cười, tiếp tục nói: "Chiêu này rất đơn giản, dùng tay là có thể xác định, hai người các cậu trong cả cuộc đời có vô số đường mệnh lần lượt đan xen, y đời này cũng sẽ không rời khỏi cậu, do đó tôi chỉ cần dựa vào sợi dây trên tay cậu đây là có thể tìm được tên Thanh Long kia."
"Đường mệnh đan xen......" Giản Vô Tranh cúi đầu, cùng Lăng Mộ Dương nhìn tay trái mình, hồi lâu lại nhíu chặt mày: "Mặc kệ anh nói là thật hay giả, tôi cũng sẽ không để cậu ấy rời đi......Bây giờ tôi có cảm giác rất xấu, chúng ta phải mau chóng tìm được Khiêm Tử."
Điểm vài cái trên lòng bàn tay trái của Giản Vô Tranh, lại bấm ngón tay tính toán, Lăng Mộ gật đầu, nghiêm túc nói: "Tốt, chúng ta hiện tại đi từ bên này, không lâu sau là có thể tìm được người."
Nói xong, Lăng Mộ Dương kéo Giản Vô Tranh quẹo vào một mộ đạo, nhưng không chú ý tới đôi mắt người phía sau kia có chút ảm đạm.
Trong truyền thuyết, Nhiếp Xích Tán Phổ vốn là con trai của thiên thần, về sau trong lúc hàng lâm đến nhân thế, đến thần sơn Khương Thoát cảnh nội Sơn Nam, được 12 dân chăn thả nhìn thấy. Ngôn ngữ cử chỉ của chàng trai này cùng người dân bản địa bất đồng, dân chăn thả không biết xảy ra chuyện gì, cũng không rõ phải xử trí người trẻ tuổi này thế nào, liền phái người trở về khu dân cư báo cáo một chút. Trưởng lão phái ra 12 giáo đồ pháp sư khá thông minh lên núi, gặng hỏi chàng trai này từ đâu tới, Nhiếp Xích Tán Phổ không nói lời nào, chỉ lấy tay chỉa chỉa trời xanh trên đỉnh đầu mình.
Đám người này liền cho rằng chàng trai nọ là đến từ trời, là "Con của thiên thần", vô cùng cao hứng. Kẻ đứng đầu trong 12 người rướn cổ lên, làm kiệu cưỡi cho "Đứa con của thiên thần" này, đánh trống khua chiên nâng hắn xuống núi. Nhóm người ở khu dân cư đều vây đến, bái kiến chàng trai từ trời mà đến này, đây là vị đứng đầu bộ lạc về sau có tên là "Thổ Phiên" -- Nhiếp Xích Tán Phổ.
Nhưng kỳ thật, 12 dân chăn thả trong truyền thuyết kia, đều là tín đồ Bôn giáo, Nhiếp Xích Tán Phổ dựa vào bọn họ mà trở thành thủ lĩnh, bản thân tất nhiên cũng vô cùng tôn sùng Bôn giáo.
Chính bởi điểm ấy, trong mộ Nhiếp Xích Tán Phổ có rất nhiều bích họa vẽ thần linh của Bôn giáo.
Lăng Mộ Dương và Giản Vô Tranh đi trong mộ đạo, ngọn đèn màu đỏ cam của đèn pin mắt sói rọi vào những bích họa đường nét súc tích này, có vẻ vô cùng âm trầm đáng sợ.
"Nữ thần bốn mặt.......Ngũ Chủ Không Hành Mẫu......" Lăng Mộ Dương một bên thì thào kể tên của thần linh trên bích họa, một bên nói: "Xem ra vị Nhiếp Xích Tán Phổ này là tín đồ trung thành của Bôn giáo đây."
(Tiêu: Không Hành Mẫu, dịch âm Phạn là "Dakini", ý là người đi lại trên không trung. Trong mật tông của phật giáo Tạng truyền, Không Hành Mẫu là nữ thần đại biểu cho trí tuệ và từ bi.)
"Bức tranh trên này là gì, yêu ma quỷ quái?" Giản Vô Tranh đi theo sau Lăng Mộ, cũng kỳ quái nhìn những bích họa kia.
"Không phải yêu ma quỷ quái." Lắc lắc đầu, Lăng Mộ thấp giọng nói: "Đây đều là thần linh của Bôn giáo, cùng thần của Phật giáo chênh lệch rất lớn, thần của Phật giáo thoạt nhìn đều vui vẻ hòa nhã, mà thần của Bôn giáo trong mắt người thường càng giống yêu quái hơn."
Hé hé miệng, Giản Vô Tranh muốn hỏi gì đó, lại chợt bị tay Lăng Mộ ngăn lại, nhìn thấy đối phương ra hiệu đừng lên tiếng, Giản Vô Tranh cũng im lặng chú tâm lắng nghe động tĩnh chung quanh.
Chỉ nghe trong bóng tối, truyền đến một tiếng thở dốc quen thuộc, thanh âm kia cực kỳ cực kỳ thấp, nhưng Giản Vô Tranh vẫn nghe được ngay, hơn nữa kích động muốn chạy tới.
Lăng Mộ Dương đứng bên cạnh hiển nhiên cũng nghe được thanh âm này rồi, nhưng không làm bừa như Giản Vô Tranh, ngược lại tay mắt lanh lẹ kéo đối phương, thấp giọng nói: "Đừng qua đó, bây giờ chưa phải lúc!"
Giản Vô Tranh vừa muốn mở miệng phản bác, Lăng Mộ Dương đã vội vàng kéo cậu đến sau một phiến đá thật to, tự mình ló đầu ra trước một chút, sau đó ra dấu nói: "Cậu tới nhìn xem, cẩn thận một chút đừng làm ra động tĩnh quá lớn!"
Trừng mắt liếc Lăng Mộ Dương một cái, Giản Vô Tranh nửa tin nửa ngờ ló đầu ra, nhưng lại nhìn thấy giữa thạch động cách đó không xa, một cái đèn pha rơi xuống trên mặt đất, trong ngọn đèn cực sáng, đứng sừng sững hai bóng người một gầy một tráng.
Người con trai cao gầy nọ, tay phải nắm một thanh trường kiếm, tay trái kỳ quái đặt lên tay phải, gắt gao nhìn chằm chằm bóng người cao lớn tráng kiện phía trước, giữa đôi môi mỏng không ngừng phun ra tiếng thở dốc trầm thấp. Giản Vô Tranh ở mặt sau phiến đá nhìn mà kinh hãi không thôi, người nọ rõ ràng là Khiêm Tử, chỉ là không biết sao y lại biến thành như vậy.
Đang lúc Giản Vô Tranh muốn đứng dậy chạy tới, người con trai cao lớn nọ đột nhiên mở miệng nói: "Thanh Long, tại loại địa phương này ngươi đã mất tiên cơ, khẳng định phải bại bởi ta; Đừng cứng rắn chống đỡ nữa, nếu không cánh tay kia của ngươi sẽ lập tức bị phế đi."
Thanh âm trầm thấp hồn hậu, nhưng cũng lộ ra một tia mệt mỏi cùng cứng rắn chống đỡ, tựa hồ chủ nhân của thanh âm cũng sắp gắng gương không được nữa.
Quay đầu lại vứt cho Lăng Mộ Dương một ánh mắt nghi hoặc, Giản Vô Tranh rất muốn biết người có thể làm cho Khiêm Tử chống đỡ đến mức này, đến tột cùng là ai.
Bất đắc dĩ thở dài, trong lòng Lăng Mộ Dương có chút sợ hãi, nhưng vẫn nói: "Kia chính là Bạch Hổ, người sáng lập ngũ hành thuật, là thằng cha cực kỳ **, bất quá không ngờ Thanh Long cư nhiên sẽ thua trong tay hắn, vốn tưởng rằng trong tứ thú lợi hại nhất chính là Thanh Long, hiện giờ xem ra......"
"Câm miệng." Hung hăng trừng mắt liếc đối phương, Giản Vô Tranh không nhịn được nói: "Khiêm Tử không thua."
"Còn không thua?" Lăng Mộ Dương cười cười trào phúng, đi qua chỉ vào dưới chân hai người đối diện nói: "Cậu nhìn thấy ba con chuột Thìn vị (tọa hướng Đông) bên cạnh Bạch Hổ không? Nó tên là Tam Thử Vận Thủy, thuộc tính ngũ hành nổi bật của Thanh Long là hỏa, hắn có ba con chuột đem thủy vận cuồn cuộn không ngừng cung cấp cho hắn, là có thể ngăn chặn hỏa của Thanh Long, khiến y không thể động đậy. Cậu lại nhìn năm con rắn nhỏ ở Thân vị (tọa hướng Tây Nam), đó là Ngũ Long Hộ Chúa, dùng rắn thuộc tính thổ ngăn cản Thanh Long tới gần, còn có hai khối măng đá phía trên y, hình thành thế kiếm sắc bén nhắm thẳng vào Thanh Long, là dùng kim công kích. Mà Thanh Long đại ca của chúng ta thì sao, chỉ có trên tay thanh Thái A kia, rõ ràng là nằm dưới thế Bạch Hổ rồi, hiện tại phỏng chừng chỉ có một đường nhận thua chờ chết mà thôi."
Nghe xong giải thích của Lăng Mộ Dương, Giản Vô Tranh chau mày, lại nhìn về hướng Vương Tử Khiêm, phát hiện cánh tay phải từng bị thương của Khiêm Tử giờ đã máy chảy thành sông, máu tươi đỏ sẫm theo Thái A kiếm chậm rãi chảy trên mặt đất, nhìn mà phát hoảng.
"Khiêm Tử......" Giản Vô Tranh thấp giọng lẩm bẩm, máu tươi chói mắt kia khiến cậu đau lòng không thôi, rồi lại không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể hỏi Lăng Mộ Dương vẻ mặt bi thương bên cạnh: "Tôi muốn giúp cậu ấy, anh nói cho tôi biết làm như thế nào đi!"
Giương mắt nhìn Giản Vô Tranh, Lăng Mộ Dương lắc đầu hết cách, nói: "Tam gia, cậu bảo tôi giải thích thì tôi có thể, chứ cậu muốn tôi nghĩ biện pháp phá giải, tôi đây quả thật không có chút biện pháp nào, cậu bỗng dưng qua đó, nhiễu loạn bố trí khí của ngũ hành, không chừng còn hại Thanh Long đó......Bạch Hổ không dễ chọc đâu, tôi đã sớm nói...... "
Thấy Lăng Mộ Dương đã hoàn toàn không tin cậy được nữa, Giản Vô Tranh càng thêm lo lắng nhìn chăm chăm vào nhất cử nhất động của Vương Tử Khiêm, một bên sợ hãi y sẽ làm ra động tác gì đó tăng thêm vết thương cho chính mình, một bên suy xét đối sách trong lòng.
Một mực yên lặng không lên tiếng Vương Tử Khiêm phảng phất như biết trong đầu tiểu tổ tông đang nghĩ gì, cũng đè nén đau đớn từ cánh tay phải, cường ngạnh tiến về phía trước từng bước, chỉ thấy cánh tay vốn bị thương nghiêm trọng kia nháy mắt máu tươi từng đợt phun trào như suối. Lúc này không những Giản Vô Tranh và Lăng Mộ Dương, mà ngay cả Bạch Hổ cũng lấy làm kinh hãi, chỉ có anh chàng mặt vẫn không chút thay đổi kia là không có phản ứng gì, phảng phất như máu đó căn bản không phải của y vậy.
"Thanh Long......." Bạch Hổ mở miệng lần nữa, trong thanh âm ngoại trừ kinh ngạc, còn xen lẫn một tia bội phục: "Ngươi đây, cư nhiên dùng chính máu mình để phá trận của ta........"
Nghe vậy, vốn đang phờ phạc rũ rượi Lăng Mộ Dương lăn lông lốc bò lên, thò đầu nhìn thế cục bên trong thạch động, sau đó hưng phấn hướng về phía Giản Vô Tranh nói: "Hắc, phải nói nha, con rồng đầu gỗ nhà cậu thật là có bản lĩnh, lấy máu hóa thủy phá giải khí của ngũ hành, thật không biết là y đoán mò hay tự mình nghĩ ra được nữa."
"Anh là nói Khiêm Tử thắng rồi?" Ánh mắt Giản Vô Tranh sáng lên, níu quần áo Lăng Mộ lo lắng hỏi.
"Nếu hai ta không tới, y có thể thắng hay không còn chưa biết, bất quá nếu đã tới...... Tôi sẽ không để một thân bách tà bất xâm này của cậu lãng phí đâu." Không kịp giải thích cho Giản Vô Tranh cái gì gọi là bách tà bất xâm, Lăng Mộ Dương chỉ chỉ một khối đá nhỏ bên trái Bạch Hổ cấp tốc nói: "Cậu hiện tại qua đó đứng bên cạnh tảng đá, nhớ kỹ, trong lúc đó đụng phải cái gì cũng đừng ngừng lại, cắm đầu mà đi, chỉ cần cậu tới trước tảng đá đó rồi, Thanh Long nhất định sẽ thắng!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook