Manh Phu Tướng Quân
-
8: Có Phải Thanh Niên Văn Vẻ Này Bị Bệnh Rồi Không
Đương nhiên là không thể nhường cho rồi.
Tống Ngạn bị điên mới giao quyền khống chế cho một người không đáng tin cậy.
Sau khi xác nhận phi thuyền không có vấn đề, cậu từ từ lái phi thuyền rời khỏi bến cảng: “Ngồi xuống đi, đừng vô nghĩa.”
Tạ Thần Vũ nói: “Tôi đã từng lái phi thuyền thật rồi, kinh nghiệm phong phú, để tôi.”
Tống Ngạn không dao động: “Đây là khoang mô phỏng, chúng ta có thể ghép chung với nhau, chứng minh chúng ta có cùng kinh nghiệm như nhau.”
Tạ Thần Vũ tiến hành lọc suy nghĩ: “Hiểu rồi, cậu thực sự chưa từng lái phi thuyền bao giờ.” Bằng không tám phần mười cậu đã bật lại một câu “Tôi cũng đã từng lái phi thuyền” rồi.
Tống Ngạn bị nói trúng tim đen, nén nhịn cảm xúc muốn nổ súng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh: “Bởi vì tôi vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành, nên chưa được phép lái phi thuyền.”
Du Kình toàn là một đám hành xử khác người, trên cơ bản sẽ không có ai tuân theo tinh pháp.
Thế nhưng một đám người như vậy, thế mà lại thống nhất quan điểm một cách kỳ lạ.
Có thể học kỹ năng chiến đấu, thiện xạ để phòng thân tự bảo vệ mình.
Có thể nghịch các dụng cụ thiết bị cũng như các cơ giáp, dù sao thì đó cũng là một kỹ năng.
Nhưng phi thuyền thì lại không được, bởi vì tinh pháp quy định, người chưa đủ tuổi trưởng thành không được phép khởi động phi thuyền.
Tống Ngạn cảm thấy dường như cậu và đám người này không học cùng một bộ tinh pháp rồi, bởi vì dựa theo tinh pháp cậu không được phép đụng vào các vũ khí như súng, nhưng dường như người của Du Kình lại không cảm thấy vấn đề gì.
Tóm lại, Du Kình có dạy cậu lý thuyết khởi động phi thuyền, nhưng trong thế giới hiện thực, tạm thời không cho phép cậu chạm vào.
Cậu có thể đoán được băn khoăn lo lắng của bọn họ, nhưng dù vậy cậu cũng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Tạ Thần Vũ nghe xong liền ngẩn ra: “Cậu chưa đủ tuổi trưởng thành?”
Anh nhịn không được mở xem thông tin đối phương, phát hiện đối phương không để thông tin công khai, bèn nói: “Chứng cứ.”
Tống Ngạn hỏi: “Nếu tôi lấy ra cho anh xem, anh có thể yên lặng một chút, không gây phiền phức không?”
Tạ Thần Vũ rất hào phóng: “Có thể.”
Tống Ngạn liền bớt chút thời gian mở công khai thông tin, Tạ Thần Vũ nhìn qua, quả nhiên liền thấy icon chưa đủ tuổi trưởng thành, việc này chứng tỏ mỗi ngày cậu sẽ bị hạn chế thời gian huấn luyện.
Một đứa nhỏ chưa đủ tuổi trưởng thành mà đã thân thủ lợi hại, có thể tiếp được vài chiêu của mình rồi.
Tạ Thần Vũ tò mò kỹ thuật điều khiển của cậu, không còn rối rắm về vấn đề có khả năng sẽ đạt số điểm thấp nhất nữa, bèn xoay người ngồi xuống.
Tống Ngạn hỏi: “Không tranh nữa sao?”
Tạ Thần Vũ nói: “Nhường thuyền trưởng cho cậu, nghe cậu sắp xếp.”
Tống Ngạn thấy dáng vẻ không hề có chút miễn cưỡng của anh, ngẫm lại thái độ của anh thay đổi thật nhanh, bèn đoán có lẽ anh là người kính già yêu trẻ, liền thu hồi nét mặt lạnh lùng và không kiên nhẫn đi, bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn nói: “Trước đó cháu vẫn luôn chơi đơn, nổ súng với chú là vì muốn tiễn chú đi, muốn xem thử xem cháu ở lại một mình trên chiếc phi thuyền này với một bản đồ có độ khó cao thì có thể đi được bao xa, vậy nên chú có thể giúp cháu hoàn thành ý muốn của mình được không?”
Há, nhóc con này trở mặt cũng nhanh nhỉ?
Tạ Thần Vũ nhìn cậu: “Chú gì chứ? Gọi anh ơi.”
Tống Ngạn hỏi: “Cháu gọi thì chú sẽ giúp cháu chứ?”
Tạ Thần Vũ có chút buồn cười: “Ừ.”
Tống Ngạn co được dãn được: “Anh ơi.”
Tạ Thần Vũ cười “Ơi” một tiếng, anh thả lỏng thân mình dựa vào ghế, làm một tư thế mời với cậu, yên lặng đứng ngoài quan sát.
Tống Ngạn liền tự động xem như anh không hề tồn tại, vẻ mặt bắt đầu chuyên chú.
Trước mắt là một vũ trụ rộng lớn tối đen như mực, phía xa xa là những vì sao tinh tú, vừa nguy nga mà cũng vừa bí ẩn.
Tạ Thần Vũ nhìn bản đồ tinh cầu đang hiện ra ở giữa không trung, thầm nghĩ, đúng là không khác gì “Bụi gai lốc xoáy”.
“Bụi gai lốc xoáy” là một trong những biên giới của tinh vực đã được khám phá đến.
Nơi đó có một số tinh cầu tài nguyên rất phong phú, nhưng do môi trường kém nên việc phát triển rất khó khăn.
Trong khu vực đó, từ trường bị rối loạn, thường xuyên xảy ra lỗ sâu (worm-hole) và có nhiều vành đai thiên thạch hỗn loạn.
Toàn bộ giống như một vòng xoáy khổng lồ đang quay chậm.
Trước mắt nhân loại chỉ mới khám phá được một phần nhỏ, ngoại trừ vài tinh cầu tài nguyên ra, tạm thời vẫn chưa có được phát hiện mới.
Bản đồ này sử dụng mục tiêu khó “Bụi gai lốc xoáy” để làm điểm hot, nên cũng chỉ cho trước một vài tọa độ.
Tạ Thần Vũ đánh giá, các tọa độ cho trước này chỉ chiếm một phần mười toàn bộ bản đồ, phần lớn các khu vực còn lại phải dựa vào người chơi tự mình khám phá.
Cho dù là một phần mười bản đồ thì tình huống cũng không mấy lạc quan, cũng may năng lực của nhóc con này xác thật không tồi, toàn bộ quá trình xem như là hữu kinh vô hiểm.
Phi thuyền tiếp tục đi về phía trước, đi vào một khu vực không biết tên.
Tạ Thần Vũ nhìn tình trạng phi thuyền một chút.
Hai bên thân thuyền đã bị va chạm bởi các thiên thạch, nhưng bởi vì kịp thời điều chỉnh phương hướng, nên bên ngoài chỉ bị trầy xướt đôi chút, với một tình huống phải lái phi thuyền đi qua một khu vực trắc trở thế này, nếu là một người chưa có sự hiểu biết thông thuộc về bản đồ của khu vực, đổi lại là anh, anh cũng chỉ làm được như thế.
Về sau không có bản đồ tinh cầu nhắc nhở nữa, nhóc con này có thể đi được bao xa đây?
Tống Ngạn đã quên bên cạnh cậu vẫn còn có người.
Vẻ mặt của cậu càng lúc càng chuyên chú, không buông tha bất luận một chi tiết nào ở phía trước.
Nếu có một vành đai thiên thạch không thể tránh khỏi cản đường, hãy dùng hỏa lực để thổi bay chúng.
Nếu không gian bắt đầu không ổn định, hãy tăng tốc trước để tránh lỗ sâu.
Bị va chạm cũng đừng hoảng hốt, hãy cố gắng giảm thiểu thiệt hại nhỏ nhất có thể.
Vẫn còn có thể đi tiếp được.
Cậu gắt gao nhìn chằm chằm một mảnh tối đen ở trước mặt, nghĩ thầm, vẫn còn có thể đi tiếp được.
Mô phỏng huấn luyện sử dụng khoang thực tế ảo là để con người có thể hòa mình vào trong hoàn cảnh huấn luyện đưa ra.
Theo tốc độ di chuyển đụng phải va chạm của phi thuyền, Tạ Thần Vũ cũng bị xốc nảy vô cùng kịch liệt, bên tai là một loạt các cảnh báo chói tai, trước mắt là một loạt các ánh đèn đỏ liên tục chớp tắt.
Anh ổn định thân thể nhìn về phía vị trí thuyền trưởng, cảm giác nhóc con đang giãy giụa tiến về phía trước này, dường như đang lộ ra một ít cảm xúc hung tàn dữ tợn.
Không còn là lạnh nhạt không kiên nhẫn, cũng không còn giả vờ ngoan ngoãn hiền lành.
Mà là mạnh mẽ, tràn đầy sức sống và không khuất phục.
Vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên chỗ ngồi lại bị va chạm xốc nảy kịch liệt, vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy một tảng thiên thạch lớn đang cận kề gần ngay trước mắt.
Tống Ngạn đang điều chỉnh phương hướng phi thuyền, thấy thế liền lập tức ấn vào hỏa lực, ngay sau đó lại nhảy dựng trong lòng.
Không được, chậm một nhịp rồi, không kịp rồi…… Cậu trơ mắt nhìn tảng thiên thạch càng lúc càng tiến tới gần, đợi chờ kết thúc huấn luyện, thế nhưng ngay sau đó cậu lại chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.
Tạ Thần Vũ đã nổ pháo bắn vỡ thiên thạch, ngồi thẳng thân mình.
“Thể nghiệm của cậu tạm thời kết thúc,” anh nói, “Quan sát và hỏa lực cứ để cho tôi, tiếp tục đi.”
Tống Ngạn biết đây đã là giới hạn cuối cùng của cậu khi một mình đi vào khu vực này rồi, bèn “Dạ” một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Có một đồng đội kỹ thuật xuất sắc chia sẻ nhiệm vụ, Tống Ngạn giảm bớt được gánh nặng, thế nhưng dù sao thì phi thuyền cũng bị hao tổn quá mức nghiêm trọng, nếu lại gặp phải một lỗ sâu khác, có lẽ hai người họ sẽ không thể tránh thoát.
Tạ Thần Vũ nói: “Nếu không thoát ra được, tại sao không……”
Tống Ngạn quyết đoán nói: “Tháo bỏ kho vũ khí.”
Tạ Thần Vũ cũng nghĩ như vậy, anh không hề do dự tháo bỏ kho vũ khí, chỉ chừa lại một ít hỏa lực cho khẩu pháo đang dùng.
Ngay lập tức, vụ nổ gây ra một làn sóng không khí, phi thuyền bị đẩy mạnh ra ngoài, thành công thoát khỏi lực hấp dẫn của lỗ sâu.
Thế nhưng mất đi hỏa lực, khó khăn càng lúc càng chồng chất.
Rất nhanh, hai người lại gặp phải một vành đai thiên thạch khác, Tạ Thần Vũ nhìn phi thuyền bị đánh bay, liền mỉm cười buông tay, nhìn thoáng qua người bên cạnh đang ấn vào khoang thoát hiểm, thầm nghĩ, đến đây là đủ rồi.
Bên trong khoang thoát hiểm, không thể tiến hành bất kỳ thao tác nào, cũng không có tầm nhìn.
Hai người ngồi chờ trong khoang thoát hiểm tối đen như mực tầm năm phút, đến khi màn hình hiển thị ra popup “Thất bại”, điều này chứng tỏ khoang thoát hiểm cũng đã bị đâm cháy.
Khoang mô phỏng lại sáng lên.
Tạ Thần Vũ nhìn người bên cạnh, vừa rồi nhóc con này còn mang vẻ mặt hăng hái nay lại bình tĩnh, trở về dáng vẻ lạnh nhạt ban đầu.
Tống Ngạn đứng lên: “Ngủ đây, tạm biệt.”
Tạ Thần Vũ nói: “Đợi……”
Nói còn chưa dứt lời, người trước mặt đã nhanh chóng biến mất.
Tạ Thần Vũ dở khóc dở cười, anh cũng không còn tâm trạng chơi thêm nữa, đành thoát khỏi thực tế ảo.
“Tin” một tiếng.
Lúc này, máy truyền tin của anh lại nhận được một tin tức: Đại ca, điều tra xong rồi.
Tạ Thần Vũ nhướng mày.
Anh không phải loại người luôn muốn điều tra toàn bộ tư liệu về một người như vậy, kết hôn với Tống Ngạn là vì trước đó có nghe ông nội giới thiệu sơ qua về cậu, và vì cũng hiểu biết về nhà họ Tống, cho nên anh mới không tiến hành điều tra kỹ càng, nếu không phải thái độ của cậu nhỏ kỳ quái, anh cũng sẽ không điều tra lại làm gì.
Không nghĩ tới, ban ngày vừa mới giao nhiệm vụ, mới đó mà đã có kết quả rồi.
Anh trả lời: Nói đi.
Người bên kia liền báo cáo: Cha của Tống Ngạn còn có một thân phận khác, danh hiệu là Phong Động, là người sáng lập nên Du Kình.
Bà Tống cũng là thành viên của Du Kình, nghe nói năm đó xảy ra chuyện là do khi đi làm nhiệm vụ, phi thuyền rơi xuống bụi gai lốc xoáy, đến nay vẫn chưa vớt ra được.
Tạ Thần Vũ chợt co rút đồng tử.
Người bên kia lo lắng sốt ruột: Anh xác định đây chỉ là hôn nhân thỏa thuận đúng không? Đám Du Kình kia toàn là đám điên luôn luôn bênh vực người của mình, Tống Ngạn là con trai của ông trùm nhà bọn họ, nếu anh ức hiếp cậu ta, để bọn họ biết được, bọn họ sẽ xé xác anh luôn đấy.
Tạ Thần Vũ trả lời bâng quơ hai câu liền tống người đi, đứng yên không nhúc nhích.
Khó trách cậu nhỏ lại thích Tống Ngạn như thế, hóa ra là người quen cũ.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, mối quan hệ của cậu nhỏ và Phong Động không tồi, thậm chí còn có một chút ấn tượng mơ hồ, vẫn còn nhớ đến khi còn nhỏ, anh đã từng ôm con trai bé bỏng của Phong Động vào trong lồng ngực.
Hóa ra, đứa nhỏ cười vô cùng ngọt ngào năm đó chính là Tống Ngạn, mới đó mà đã lớn thế này rồi.
Lần đầu tiên Tạ Thần Vũ chợt nảy sinh một cảm xúc phức tạp đối với Tống Ngạn, anh theo bản năng click mở khung chat của cậu.
Ngón tay dừng lại trên giao diện nhập hai giây, kế đến anh lại bình tĩnh muốn tắt nó đi, thế nhưng lại ngoài ý muốn nhấn nhầm vào nút chào hỏi, lập tức một tin nhắn đã được gửi qua.
Tạ Thần Vũ chớp mắt, tiếp theo cả người đều cảm thấy không ổn.
Tuyệt đối không thể thừa nhận là ấn nhầm, bằng không sẽ phải giải thích vì sao đã hơn nửa đêm rồi lại mở khung chat của người ta ra làm gì, càng bôi càng đen.
Anh vội vàng sửa chữa sai lầm, chạy vào phòng bếp chụp một bức ảnh.
Lúc này, Tống Ngạn đang thay áo ngủ.
Phi thuyền không bay qua được cũng không khiến cậu buồn bực uể oải, dù sao thì mô phỏng và hiện thực vẫn có chút chênh lệch, huống chi cậu vẫn chưa từng điều khiển một chiếc phi thuyền thật sự và kỹ thuật vẫn chưa đạt tới trình độ đứng đầu, cậu biết một ngày nào đó, cậu cũng sẽ vượt qua được tầng lớp bụi gai kia thôi.
Tống Ngạn chợt nghe thấy máy truyền tin vang lên một tiếng, chờ thay quần áo xong lại nghe thấy vang lên hai tiếng nữa, cậu bèn click mở ra xem, bên trên giao diện có ba tin nhắn.
Tạ Thần Vũ: Này, có đó không?
Tạ Thần Vũ: [hình ảnh]
Tạ Thần Vũ: Nhìn nè, Elizabeth nhà tôi tự tay làm đồ ngọt cho tôi đấy!
Tống Ngạn: “……”
Đêm hôm khuya khoắt không chịu ngủ, có phải thanh niên văn vẻ này bị bệnh rồi không?
Đã nói là sẽ không làm phiền nhau rồi mà?
Tống Ngạn tắt đèn nằm xuống, lười phản ứng.
Vài giây sau, cậu lại bật dậy, thầm nghĩ, không thể thua được, hơn nữa cũng không phù hợp với tính cách nhân vật.
Thế nhưng nếu khoe ngược trở về thì lại có chút kém cỏi, hơn nữa hiện tại mình cũng không có món đồ nào có thể chụp gửi qua được, vì thế sau khi nghĩ ngợi một hồi, cậu lại bắt đầu gõ chữ.
Tạ Thần Vũ thành công đối phó ải này, bèn thở ra một hơi.
Anh thả đồ ngọt lại quầy, chờ cậu trả lời.
Tống Ngạn: Ngạn Ngạn ngủ rồi, thân thể em ấy không tốt, luôn luôn ngủ rất sớm.
Tạ Thần Vũ: ……À.
Tống Ngạn: Ngài Tạ có chuyện quan trọng thì cứ nói, ngày mai tôi sẽ chuyển lời lại cho em ấy.
Tạ Thần Vũ: Không cần đâu, không có việc gì.
Tống Ngạn: Ừ.
Tống Ngạn: Ngạn Ngạn ngủ không sâu, nếu sau này không có chuyện gì quan trọng, hy vọng ngài sẽ không quấy rầy em ấy trễ như vậy nữa.
Dù sao cũng là thỏa thuận kết hôn, hy vọng ngài có thể tuân thủ thỏa thuận, chúc ngài và người yêu du lịch vui vẻ.
Tạ Thần Vũ: “……”
Thân là một học sinh xuất sắc, từ trước đến nay đều là người ta theo đuổi anh, đây là lần đầu tiên anh bị một tên Alpha chỉ thẳng vào mũi và nói “Cách xa Omega của tôi một chút”, quan trọng là anh lại không thể mắng ngược lại đối phương, ai bảo anh là người nhắn tin qua trước làm chi?
Anh nhẫn nhịn cảm xúc muốn chặt bay cánh tay của mình, lạnh lùng tắt khung chat.
Tống Ngạn ở bên kia đợi vài giây, thấy Tạ Thần Vũ không hé răng, liền tiếp tục ngã lưng xuống giường, toàn thân thoải mái.
======================
Hài ẻ =)))))))))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook