Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương
-
Chương 73: Ta sẽ bồi ngươi cùng chết
Edit: Chickenliverpate
Có lẽ Tống Đại Mãnh cũng không ngờ, bản thân khó khăn lắm mới đào được địa đạo trốn ra khỏi Nhàn vương phủ, nhưng vừa mới xoay người đã phải quay trở về. Mà mục đích của lần trở về này lại là vì Trầm Ngạo.
Một mình trên đường trở về nàng đã do dự rất lâu, trong lòng vô cùng mâu thuẫn và rối rắm. Nghĩ đến phải hạ phệ tâm tán vào thức ăn của Nhàn vương, trong lòng nàng liền xuất hiện một loại kích động và áy náy không thể nào diễn tả.
Tận đáy lòng nàng không hề muốn hại Nhàn vương, nhưng khi nghĩ đến nếu Nhàn vương không chết, thì Trầm Ngạo sẽ phải chết, đôi tay đang cầm độc dược không ngừng run lên, nàng nên làm gì bây giờ...
Lúc này, bởi vì Tống Đại Mãnh chạy trốn, mà từ trên xuống dưới Nhàn vương phủ đều chó gà không yên. Từ địa đạo phía dưới chiếc giường bên trong phòng, Lưu Vân khom người tiếp tục đi xuống dưới, rồi đi ra từ một cái động bên ngoài tường viện của vương phủ.
"Tống Đại Mãnh!"
Nhàn vương đang ngồi trên xe lăn bên ngoài cửa động, sắc mặt còn băng lãnh hơn cái mặt nạ ngân sắc đang che phủ gương mặt hắn, tức giận ngập tràn trong đôi mắt.
"Vương gia!" Lúc này, có một người bất ngờ kêu lên. "Vương phi đang ở đằng kia!"
Trái tim Nhàn vương run lên, cố gắng không quay đầu nhìn lại, hiện tại bởi vì chuyện Tống Đại Mãnh đào địa đạo bỏ trốn mà tức giận đến nảy sinh ác độc, trong lòng đang suy nghĩ nên trừng trị tiểu nữ nhân đó như thế nào.
Nhưng trong lúc hắn đang nóng giận, lại có người kêu lên sợ hãi:
"Không ổn, Vương phi té xỉu rồi!"
Nhàn vương cả kinh, lúc này mới quay đầu nhìn lại. Ngay ngưỡng cửa chính, thủ vệ đã bắt đầu vây quanh. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Vương gia, Lưu Vân liền đẩy xe lăn qua, Thiên Sơn đi phía trước mở đường.
Bởi vì liên quan đến địa động, rất nhiều nha hoàn hạ nhân trong vương phủ đều đã chạy tới xem, ngẫu nhiên cũng có vài người qua đường đi ngang qua, nhưng may mắn là không ảnh hưởng đến người bên ngoài.
Lúc này, Tống Đại Mãnh sớm đã cạn kiệt sức lực, còn chưa kịp tiến vào vương phủ, đã bất lực ngã xuống đất rồi ngất đi. Vừa tới nơi, Nhàn vương đã thấy Tống Đại Mãnh không còn ý thức, giận dữ và phẫn nộ vừa rồi bỗng chốc tan biến, trở thành sốt ruột và lo lắng. Hắn lập tức kêu người đưa Tống Đại Mãnh vào vương phủ, những người còn lại đang đứng xem, đều do Thiên Sơn lưu lại xử lý.
...
"Tống Đại Mãnh, tỉnh lại cho Bổn vương..." Sau khi lang trung rời đi, hiện tại Nhàn vương đang túc trực trước giường, luôn miệng nói chuyện: "Bổn vương còn chưa tính sổ với nàng, nàng không được chết nhanh như vậy, Tống Đại Mãnh."
Thay vì nói là kêu gọi, không bằng nói là triệu hồn thì hay hơn. Cứ thô bạo, gào thét một cách không khách khí như vậy, cho dù người chết cũng bò ra khỏi quan tài.
Tống Đại Mãnh khó khăn mở mắt, liền nhìn thấy một gương mặt phóng đại đang lắc lư ngay trước mặt mình. Suýt chút nữa đã bị hắn dọa chết, khi phản ứng kịp thời, nhận ra đó là Nhàn vương, thì trong lòng mệt mỏi, bắt đầu áy náy.
Có đôi lúc Nhàn vương cũng làm cho nàng chán ghét, nhưng lại không hề đáng chết. Nàng thật sự nên vì Trầm Ngạo mà sát hại Nhàn vương sao?
Rối rắm mâu thuẫn một lúc, đột nhiên nhớ đến bình phệ tâm tán, trong lòng nhất thời hốt hoảng. Nàng té xỉu ngay tại cửa chính, nhưng lại được Nhàn vương cứu về, vậy cái bình đó đang ở đâu? Sẽ không phải bị hắn phát hiện rồi chứ?
Nghĩ vậy, nàng vội vàng đưa tay lên sờ sờ túi tiền treo bên hông, phát hiện bình phệ tâm tán vẫn còn, thì thấp thỏm bất an trong lòng rốt cục cũng buông xuống.
"Tống Đại Mãnh, ngươi thật to gan!" Nhàn vương nhìn thấy nàng tỉnh lại, liền bắt đầu nghiêm mặt, lạnh lùng nói. Trong lòng Tống Đại Mãnh căng thẳng, không phải là hắn đã phát hiện ra rồi chứ? Ngay lúc nàng đang khẩn trương, thì nghe Nhàn vương không khách khí gầm nhẹ với nàng: "Ngươi phá hoại vương phủ, phải bị tội gì!"
"..."
Nghe vậy, Tống Đại Mãnh mới thả lỏng tâm tình đang treo lơ lửng. Còn tưởng rằng hắn muốn nói đến phệ tâm tán, không ngờ lại là chuyện đó.
"Đang nói chuyện với ngươi đó, Tống Đại Mãnh, không phải chột dạ đó chứ!" Vốn muốn phát hỏa, không ngờ khi mở miệng lại nói ra chuyện không đâu vào đâu. Nhàn vương vừa thẹn vừa giận, đến thời điểm này hắn đã không thể nào tức giận với nàng được nữa, thật sự là quá kỳ quái rồi.
"Ta, ta chột dạ cái gì." Cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn mặt nạ băng lãnh của Nhàn vương cũng có chút đáng yêu, trong lòng Tống Đại Mãnh lại càng thêm áy náy.
Trong đầu nàng cứ lặp đi lặp lại cả trăm ngàn lần ba chữ, thật xin lỗi, thật xin lỗi...
"Ngươi đào một cái đường hầm bên trong vương phủ, mà còn dám dõng dạc nói không chột dạ!" Thấy nàng nói chuyện, nhàn vương cảm thấy nhẹ nhõm, liền thở dài một hơi, hắn còn tưởng rằng nàng đào địa động đào đến bản thân câm điếc luôn rồi chứ.
Câm điếc... Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh một người, trong chốc lát, sắc mặt lại trở nên băng lãnh đến tận cùng. Chết tiệt... Hiện tại hắn không nguyện ý nhất chính là nghĩ tới cái tên câm điếc kia!
"Ta dõng dạc như thế nào?" Tống Đại Mãnh cố gắng đứng lên. "Nếu không phải người nào đó giam cầm bản tiểu thư, ta có cần đào đường hầm trong địa bàn của ngươi để đi ra hay không?"
Cho nên, tất cả là hắn tự làm tự chịu, không thể trách nàng, là chính hắn tạo ra, ai biểu hắn làm Vương gia, ai biểu hắn nhận sủng ái của hoàng đế, trở thành uy hiếp của thái tử và hoàng hậu, ai biểu hắn...
Càng suy nghĩ lại càng sinh ra khó chịu, hơn nữa Nhàn vương vẫn còn ở trước mặt
Những lời phản bác thập phần tinh khí trên miệng nàng vừa thốt ra, bản thân lại không thể tự chủ mà khóc nức nở: "Hức..."
Không thể kìm chế nức nở, nước mắt lại không ngừng chảy xuống. Làm ướt cả tấm chăn bông, Nhàn vương nhìn thấy mà sốt ruột.
"Sao nàng lại khóc, Tống Đại Mãnh, được rồi, Bổn vương không trách nàng là được, nàng đừng khóc nữa!" Không thể lau nước mắt cho nàng, cũng không thể ôm nàng vào lòng mà an ủi, Nhàn vương chỉ có thể nhìn nàng lo lắng. Mà hắn càng như vậy, Tống Đại Mãnh lại càng khóc nức nở lợi hại hơn.
Nhàn vương ngồi trên xe lăn, nhìn dáng vẻ nức nở của nàng, than thở: "Tống Đại Mãnh, nàng đừng khóc nữa."
Trời mới biết hắn có bao nhiêu không đành lòng, trước khi nàng xuất hiện, hắn chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào khác. Không ngờ sau khi gặp nàng, những nguyên tắc trước đây của hắn, tất cả đều trở nên lộn xộn.
Hiện giờ nàng đang khóc, hắn lại không có cách nào. Tưởng rằng nàng thương tâm vì những lời hắn vừa nói, hắn chỉ có thể không ngừng giải thích:
"Tống Đại Mãnh, Bổn vương nhận lỗi với nàng vẫn không được sao?"
"Nàng đừng khóc được không, Tống Đại Mãnh..."
"Đáng chết... Này! Tống Đại Mãnh!"
...
Một lúc sau.
"Ta đói bụng." Tống Đại Mãnh cũng dần dần an tĩnh lại, nàng lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt nhìn hắn cười. "Vương gia, thực xin lỗi, vừa rồi đã khiến cho ngươi lo lắng rồi. Đừng hiểu lầm, không phải vì Vương gia ta mới khóc, là vì ta quá đói, dẫn ta đi ăn cơm, được không? Thật sự rất đói đó."
Nói đến đây, nàng đưa tay xoa xoa cái bụng, nhìn hắn bằng ánh mắt xin lỗi. Vẻ mặt đó giống như biểu cảm của một người không hề xảy ra chuyện gì, nếu không phải trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt, thật sự không thể tin được nàng vừa mới khóc xong.
"Được. Chỉ cần nàng không khóc thì sao cũng được."
Thấy cuối cùng nàng cũng điều chỉnh lại tâm trạng, Nhàn vương nhẹ nhỏm thở dài một hơi. Rồi xoay mặt ra cửa gọi Lưu Vân, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Lưu Vân, Vô Hoa và Linh Âm đồng loạt tiến vào.
Lưu Vân giúp Nhàn vương ra khỏi phòng, Vô Hoa và Linh Âm lưu lại thay y phục cho Tống Đại Mãnh.
Trong lúc thay y phục, Tống Đại Mãnh mới để ý căn phòng hiện tại mình đang ở không phải là hôn phòng cùng Nhàn vương lúc trước, nhưng trong phòng vẫn còn mấy chữ hỉ đỏ rực, màu đỏ tươi rực rỡ đó như kim đâm vào trong mắt nàng đau đớn.
Trong ống tay áo, bình phệ tâm tán bị nàng siết chặt trong lòng bàn tay. Dưới sự hộ tống của hai người Vô Hoa, khoảng cách của nàng với thiên sảnh cũng càng lúc càng gần lại.
Nàng biết, mình rất có lỗi với Tàn vương.
Nhưng nàng tuyệt đối không thể để cho Trầm Ngạo chết được.
Trong thiên sảnh, Nhàn vương đã ngồi ở trước bàn ăn, chờ nàng đến. Khi nhìn thấy nàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
"Nàng đến rồi."
"Ừ, ta đến rồi."
Chẳng qua là mang theo độc dược mà đến...
Đúng là không có vấn đề gì, ta sẽ bồi ngươi cùng chết.
Có lẽ Tống Đại Mãnh cũng không ngờ, bản thân khó khăn lắm mới đào được địa đạo trốn ra khỏi Nhàn vương phủ, nhưng vừa mới xoay người đã phải quay trở về. Mà mục đích của lần trở về này lại là vì Trầm Ngạo.
Một mình trên đường trở về nàng đã do dự rất lâu, trong lòng vô cùng mâu thuẫn và rối rắm. Nghĩ đến phải hạ phệ tâm tán vào thức ăn của Nhàn vương, trong lòng nàng liền xuất hiện một loại kích động và áy náy không thể nào diễn tả.
Tận đáy lòng nàng không hề muốn hại Nhàn vương, nhưng khi nghĩ đến nếu Nhàn vương không chết, thì Trầm Ngạo sẽ phải chết, đôi tay đang cầm độc dược không ngừng run lên, nàng nên làm gì bây giờ...
Lúc này, bởi vì Tống Đại Mãnh chạy trốn, mà từ trên xuống dưới Nhàn vương phủ đều chó gà không yên. Từ địa đạo phía dưới chiếc giường bên trong phòng, Lưu Vân khom người tiếp tục đi xuống dưới, rồi đi ra từ một cái động bên ngoài tường viện của vương phủ.
"Tống Đại Mãnh!"
Nhàn vương đang ngồi trên xe lăn bên ngoài cửa động, sắc mặt còn băng lãnh hơn cái mặt nạ ngân sắc đang che phủ gương mặt hắn, tức giận ngập tràn trong đôi mắt.
"Vương gia!" Lúc này, có một người bất ngờ kêu lên. "Vương phi đang ở đằng kia!"
Trái tim Nhàn vương run lên, cố gắng không quay đầu nhìn lại, hiện tại bởi vì chuyện Tống Đại Mãnh đào địa đạo bỏ trốn mà tức giận đến nảy sinh ác độc, trong lòng đang suy nghĩ nên trừng trị tiểu nữ nhân đó như thế nào.
Nhưng trong lúc hắn đang nóng giận, lại có người kêu lên sợ hãi:
"Không ổn, Vương phi té xỉu rồi!"
Nhàn vương cả kinh, lúc này mới quay đầu nhìn lại. Ngay ngưỡng cửa chính, thủ vệ đã bắt đầu vây quanh. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Vương gia, Lưu Vân liền đẩy xe lăn qua, Thiên Sơn đi phía trước mở đường.
Bởi vì liên quan đến địa động, rất nhiều nha hoàn hạ nhân trong vương phủ đều đã chạy tới xem, ngẫu nhiên cũng có vài người qua đường đi ngang qua, nhưng may mắn là không ảnh hưởng đến người bên ngoài.
Lúc này, Tống Đại Mãnh sớm đã cạn kiệt sức lực, còn chưa kịp tiến vào vương phủ, đã bất lực ngã xuống đất rồi ngất đi. Vừa tới nơi, Nhàn vương đã thấy Tống Đại Mãnh không còn ý thức, giận dữ và phẫn nộ vừa rồi bỗng chốc tan biến, trở thành sốt ruột và lo lắng. Hắn lập tức kêu người đưa Tống Đại Mãnh vào vương phủ, những người còn lại đang đứng xem, đều do Thiên Sơn lưu lại xử lý.
...
"Tống Đại Mãnh, tỉnh lại cho Bổn vương..." Sau khi lang trung rời đi, hiện tại Nhàn vương đang túc trực trước giường, luôn miệng nói chuyện: "Bổn vương còn chưa tính sổ với nàng, nàng không được chết nhanh như vậy, Tống Đại Mãnh."
Thay vì nói là kêu gọi, không bằng nói là triệu hồn thì hay hơn. Cứ thô bạo, gào thét một cách không khách khí như vậy, cho dù người chết cũng bò ra khỏi quan tài.
Tống Đại Mãnh khó khăn mở mắt, liền nhìn thấy một gương mặt phóng đại đang lắc lư ngay trước mặt mình. Suýt chút nữa đã bị hắn dọa chết, khi phản ứng kịp thời, nhận ra đó là Nhàn vương, thì trong lòng mệt mỏi, bắt đầu áy náy.
Có đôi lúc Nhàn vương cũng làm cho nàng chán ghét, nhưng lại không hề đáng chết. Nàng thật sự nên vì Trầm Ngạo mà sát hại Nhàn vương sao?
Rối rắm mâu thuẫn một lúc, đột nhiên nhớ đến bình phệ tâm tán, trong lòng nhất thời hốt hoảng. Nàng té xỉu ngay tại cửa chính, nhưng lại được Nhàn vương cứu về, vậy cái bình đó đang ở đâu? Sẽ không phải bị hắn phát hiện rồi chứ?
Nghĩ vậy, nàng vội vàng đưa tay lên sờ sờ túi tiền treo bên hông, phát hiện bình phệ tâm tán vẫn còn, thì thấp thỏm bất an trong lòng rốt cục cũng buông xuống.
"Tống Đại Mãnh, ngươi thật to gan!" Nhàn vương nhìn thấy nàng tỉnh lại, liền bắt đầu nghiêm mặt, lạnh lùng nói. Trong lòng Tống Đại Mãnh căng thẳng, không phải là hắn đã phát hiện ra rồi chứ? Ngay lúc nàng đang khẩn trương, thì nghe Nhàn vương không khách khí gầm nhẹ với nàng: "Ngươi phá hoại vương phủ, phải bị tội gì!"
"..."
Nghe vậy, Tống Đại Mãnh mới thả lỏng tâm tình đang treo lơ lửng. Còn tưởng rằng hắn muốn nói đến phệ tâm tán, không ngờ lại là chuyện đó.
"Đang nói chuyện với ngươi đó, Tống Đại Mãnh, không phải chột dạ đó chứ!" Vốn muốn phát hỏa, không ngờ khi mở miệng lại nói ra chuyện không đâu vào đâu. Nhàn vương vừa thẹn vừa giận, đến thời điểm này hắn đã không thể nào tức giận với nàng được nữa, thật sự là quá kỳ quái rồi.
"Ta, ta chột dạ cái gì." Cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn mặt nạ băng lãnh của Nhàn vương cũng có chút đáng yêu, trong lòng Tống Đại Mãnh lại càng thêm áy náy.
Trong đầu nàng cứ lặp đi lặp lại cả trăm ngàn lần ba chữ, thật xin lỗi, thật xin lỗi...
"Ngươi đào một cái đường hầm bên trong vương phủ, mà còn dám dõng dạc nói không chột dạ!" Thấy nàng nói chuyện, nhàn vương cảm thấy nhẹ nhõm, liền thở dài một hơi, hắn còn tưởng rằng nàng đào địa động đào đến bản thân câm điếc luôn rồi chứ.
Câm điếc... Trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh một người, trong chốc lát, sắc mặt lại trở nên băng lãnh đến tận cùng. Chết tiệt... Hiện tại hắn không nguyện ý nhất chính là nghĩ tới cái tên câm điếc kia!
"Ta dõng dạc như thế nào?" Tống Đại Mãnh cố gắng đứng lên. "Nếu không phải người nào đó giam cầm bản tiểu thư, ta có cần đào đường hầm trong địa bàn của ngươi để đi ra hay không?"
Cho nên, tất cả là hắn tự làm tự chịu, không thể trách nàng, là chính hắn tạo ra, ai biểu hắn làm Vương gia, ai biểu hắn nhận sủng ái của hoàng đế, trở thành uy hiếp của thái tử và hoàng hậu, ai biểu hắn...
Càng suy nghĩ lại càng sinh ra khó chịu, hơn nữa Nhàn vương vẫn còn ở trước mặt
Những lời phản bác thập phần tinh khí trên miệng nàng vừa thốt ra, bản thân lại không thể tự chủ mà khóc nức nở: "Hức..."
Không thể kìm chế nức nở, nước mắt lại không ngừng chảy xuống. Làm ướt cả tấm chăn bông, Nhàn vương nhìn thấy mà sốt ruột.
"Sao nàng lại khóc, Tống Đại Mãnh, được rồi, Bổn vương không trách nàng là được, nàng đừng khóc nữa!" Không thể lau nước mắt cho nàng, cũng không thể ôm nàng vào lòng mà an ủi, Nhàn vương chỉ có thể nhìn nàng lo lắng. Mà hắn càng như vậy, Tống Đại Mãnh lại càng khóc nức nở lợi hại hơn.
Nhàn vương ngồi trên xe lăn, nhìn dáng vẻ nức nở của nàng, than thở: "Tống Đại Mãnh, nàng đừng khóc nữa."
Trời mới biết hắn có bao nhiêu không đành lòng, trước khi nàng xuất hiện, hắn chưa từng tiếp xúc với nữ tử nào khác. Không ngờ sau khi gặp nàng, những nguyên tắc trước đây của hắn, tất cả đều trở nên lộn xộn.
Hiện giờ nàng đang khóc, hắn lại không có cách nào. Tưởng rằng nàng thương tâm vì những lời hắn vừa nói, hắn chỉ có thể không ngừng giải thích:
"Tống Đại Mãnh, Bổn vương nhận lỗi với nàng vẫn không được sao?"
"Nàng đừng khóc được không, Tống Đại Mãnh..."
"Đáng chết... Này! Tống Đại Mãnh!"
...
Một lúc sau.
"Ta đói bụng." Tống Đại Mãnh cũng dần dần an tĩnh lại, nàng lau khô nước mắt trên mặt, ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt nhìn hắn cười. "Vương gia, thực xin lỗi, vừa rồi đã khiến cho ngươi lo lắng rồi. Đừng hiểu lầm, không phải vì Vương gia ta mới khóc, là vì ta quá đói, dẫn ta đi ăn cơm, được không? Thật sự rất đói đó."
Nói đến đây, nàng đưa tay xoa xoa cái bụng, nhìn hắn bằng ánh mắt xin lỗi. Vẻ mặt đó giống như biểu cảm của một người không hề xảy ra chuyện gì, nếu không phải trên mặt vẫn còn lưu lại nước mắt, thật sự không thể tin được nàng vừa mới khóc xong.
"Được. Chỉ cần nàng không khóc thì sao cũng được."
Thấy cuối cùng nàng cũng điều chỉnh lại tâm trạng, Nhàn vương nhẹ nhỏm thở dài một hơi. Rồi xoay mặt ra cửa gọi Lưu Vân, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Lưu Vân, Vô Hoa và Linh Âm đồng loạt tiến vào.
Lưu Vân giúp Nhàn vương ra khỏi phòng, Vô Hoa và Linh Âm lưu lại thay y phục cho Tống Đại Mãnh.
Trong lúc thay y phục, Tống Đại Mãnh mới để ý căn phòng hiện tại mình đang ở không phải là hôn phòng cùng Nhàn vương lúc trước, nhưng trong phòng vẫn còn mấy chữ hỉ đỏ rực, màu đỏ tươi rực rỡ đó như kim đâm vào trong mắt nàng đau đớn.
Trong ống tay áo, bình phệ tâm tán bị nàng siết chặt trong lòng bàn tay. Dưới sự hộ tống của hai người Vô Hoa, khoảng cách của nàng với thiên sảnh cũng càng lúc càng gần lại.
Nàng biết, mình rất có lỗi với Tàn vương.
Nhưng nàng tuyệt đối không thể để cho Trầm Ngạo chết được.
Trong thiên sảnh, Nhàn vương đã ngồi ở trước bàn ăn, chờ nàng đến. Khi nhìn thấy nàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
"Nàng đến rồi."
"Ừ, ta đến rồi."
Chẳng qua là mang theo độc dược mà đến...
Đúng là không có vấn đề gì, ta sẽ bồi ngươi cùng chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook