Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương
Chương 63: Ngụy Lạc Xuyến (2)

Trầm Ngạo tự nhiên biết nàng thắc mắc cái gì, đối mặt với sự tức giận của nàng, hắn rất là kiên nhẫn lấy hai tay vịn chặt vào vai nàng, rồi nhẹ nhàng nói: "Nàng hãy nghe ta nói, tuy Lạc Xuyến là muội muội của Thái tử phi, là nữ nhi của Thừa tướng, nhưng mà nàng ấy không giống với tỷ tỷ và phụ thân của mình. Ta đảm bảo, sau khi nàng thấy Lạc Xuyến chắc chắn nàng sẽ thích."

"Thật sự?" Tống Đại Mãnh bán tin bán nghi nói.

Trầm Ngạo gật đầu, hai con mắt lúc này cũng ôn nhu lại như trước, "Thật sự, hãy tin ta."

Cuối cùng Tống Đại Mãnh vẫn lựa chọn tin tưởng lời nói của Trầm Ngạo, nàng quyết định gặp Ngụy Lạc Xuyến kia một lần.

Không ngờ lại như vậy, đúng như lời Trầm Ngạo đã nói, Ngụy Lạc Xuyến cùng với tỷ tỷ và phụ thân nàng ấy rất khác nhau (ý nói tích cách mỗi người khác nhau). Từ nhỏ Thái tử phi đã quen sống trong nhung lụa nên tính tình cũng trở nên ngang ngược ngông cuồng hay đố kị với người khác, mà Ngụy Lạc Xuyến, thân là nữ nhi của Thừa tướng, thân phận cũng cao quý, nhưng lại không có dáng vẻ của một tiểu thư kiêu ngạo...

Bê trong Bắc Nhạc Hiên, sau khi Ngụy Lạc Xuyến thấy Tống Đại Mãnh đầu tiền là sửng sốt, sau đó rồi nhìn về người đang đứng ở bên cạnh nàng Trầm Ngạo, đúng là tràn đầy vẻ vui sướng. Ngụy Lạc Xuyến tiến lên kéo nàng lại, vui vẻ nói: "Nói như vậy, tỷ là người mà mấy ngày nay Ngạo ca ca đã nhắc tới. Hôm nay vừa nhìn thấy tỷ, quả nhiên là một người đẹp.  Con mắt của Ngạo ca ca rất tốt, lần đầu tiên gặp tỷ tỷ, Lạc Xuyến rất vui."

Đồng thời lúc đó, Lạc Xuyến cũng giương mắt lên nháy nháy mắt với Trầm Ngạo một cái, "Ngạo ca ca, cảm ơn huynh đã đưa tỷ tỷ tới đây, rốt cuộc sau này Lạc Xuyên cũng có bạn để nói chuyện rồi."

"Lạc Xuyến, hôm nay huynh đưa Đại Mãnh tới đây là muốn muội nói giúp cho huynh một chuyện." Trầm Ngạo liếc mắt ra hiệu với Lạc Xuyến. Ngụy Lạc Xuyến hiểu ý, ngược lại còn chưa để cho Đại Mãnh tỉnh táo lại thì Lạc Xuyến nói tiếp: "Tỷ tỷ, tỷ cũng thấy đấy, từ nhỏ muội đã giống như một người hầu đi theo Ngạo ca ca, cũng xem huynh ấy chính là ca ca của mình. Đã mấy ngày nay bởi vì hiểu lầm của tỷ tỷ, mà Ngạo ca ca đã không ăn cơm không uống trà, hôm qua muội cố hỏi nên mới biết nguyên nhân là vì tỷ tỷ... Hiện giờ không có hiểu lầm, tỷ cũng đừng suy nghĩ lung tung nữa."

"Đại Mãnh, nàng nghe chưa, ta và Lạc Xuyến..."

"Không... Thật là xấu hổ. Là ta... Là ta không tốt." Sau khi biết chân tướng mọi việc, bọn họ trong sạch thì Tống Đại Mãnh bày ra vẻ mặt có lỗi rồi cười cười với hai huynh muội bọn họ.

Đây cũng là lần đầu tiếp xúc, khúc mắc ở trong lòng nàng cũng đã biến mất. Từ trong đáy lòng liền thay đổi cách nhìn với Ngụy Lạc Xuyến, căn bản Ngụy Lạc Xuyến giống như lời Trầm Ngạo đã nói, đừng nhìn nàng có thế lực của tỷ tỷ, phụ thân thì giảo hoạt có tâm cơ... Nhưng mà Lạc Xuyến lại có tâm hồn lương thiện hồn nhiên trong sáng, còn không có dáng vẻ của một tiểu thư nhà giàu mà kiêu ngạo ngông cuồng, một người có tính cách như vậy thật không có dễ dàng gì.

Nói thẳng ra, đầy là công lao của Trầm Ngạo. Nàng lại đưa mắt lên nhìn Trầm Ngạo, lại phát hiện Trầm Ngạo vẫn đang nhìn mình bằng một ánh mắt cưng chiều, trong lòng nàng vừa ấm áp vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ vừa cúi đầu.

Trên khuôn mặt non nớt của Ngụy Lạc Xuyến cũng không nhịn được mà cười cười, Lạc Xuyến nắm chặt tay của Đại Mãnh nói: "Tỷ tỷ, chuyện đó không có sai nha..., muội và Ngạo ca ca rất bình thường, nếu đột nhiên Lạc Xuyến thấy người mình thích đi cùng với một nữ tử khác, thì trong lòng nhất định cũng sẽ đau buồn khổ sở. Cho nên cái này không trách tỷ tỷ được, đều là Ngạo ca ca không tốt, không sớm để cho chúng ta gặp mặt."

"Tiểu nha đầu này, rõ là..." Nghe vậy, Trầm Ngạo giả bộ tức giận bóp bóp cái mũi của Ngụy Lạc Xuyến, rồi trêu trọc nàng nói: "Lạc Xuyến cũng có người trong lòng, hay muội nói cho bọn ta biết một chút, người đó là ai vậy."

"Muội không nói cho huynh biết." Ngụy Lạc Xuyến hừ rồi cười một tiếng, "Đây là chuyện bí mật của nữ nhân, muội muốn nói cùng với tỷ tỷ, không nói cho huynh biết đâu." Dứt lời, Lạc Xuyến liền kéo Đại Mãnh đi.

Nghe hai người bọn họ nói chuyện, trong lòng Tống Đại Mãnh rất là ấm áp, loại cảm giác này, thật giống như ở nơi đất khách mà gặp bằng hữu thì rất vui và hạnh phúc như nào, đặc biệt rất ấm áp. Nàng quay đầu lại lần nữa thì đều thấy ánh mắt ôn nhu của Trầm Ngạo, hắn gật đầu rồi cười cười với nàng.

Mãi đến khi đi xa Trầm Ngạo, Lạc Xuyến mới dẫn nàng tới một cái bàn rồi dừng lại.

"Đại Mãnh tỷ tỷ, muội lén nói cho tỷ biết, vạn lần tỷ tỷ không được nói với Ngạo ca ca." Sau khi Ngụy Lạc Xuyến quay đầu lại thì thấy Trầm Ngạo đang đứng ở rất xa, lúc này mới yên tâm lại, sau đó lại nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình sang một bên, thần thần bí bí nói với Đại Mãnh, "Kỳ thật..."

Nàng đưa lỗ tai lên nghe, Ngụy Lạc Xuyến cẩn thận thì thầm một phen, Tống Đại Mãnh nghe vậy thì hơi kinh ngạc nói: "Không thể nào? Muội còn không biết người muội thích là ai?" Rốt cuộc tới cùng Lạc Xuyến là người như thế nào!

"Đừng lớn tiếng, cẩn thận không Ngạo ca ca nghe được." Vẻ mặt Ngụy Lạc Xuyến rất là kích động, sau đó để ngón tay lên trên môi của nàng để không cho nàng nói nữa, rất lâu không thấy Trầm Ngạo đi tới, một mặt Lạc Xuyến thẹn thùng cầm lấy hai tay của mình, cúi đầu nhớ lại nói: "Đúng vậy, đó là chuyện khi muội còn nhỏ. Muội chỉ nhìn thấy có một lần người đó đến đây. Hình như là lúc muội sáu tuổi, ngày ấy ở bên trong chùa ở ngoài thành Bắc Sơn, muội cùng phụ thân, đại tỷ và nhị ca cùng đi lên chùa ở Bắc Sơn thắp hương, bởi vì ham chơi, phụ thân và mọi người cũng không biết muội đi đâu. Trời đã gần tối, một mình muội rất là sợ hãi, chính vào lúc này thì người ca ca có dung mạo rất đẹp xuất hiện. Hắn đưa muội về kinh thành, chỉ là còn không để phụ thân muội ban thưởng cho hắn, thì hắn liền rời đi."

Lúc này từ trong người Ngụy Lạc Xuyến lấy ra một viên ngọc màu đỏ thẫm, một mặt viên ngọc có khắc chữ "Đại", Lạc Xuyến nhìn nhìn viên ngọc rồi lại giống như nhớ về người trong ký ức đó, "Tỷ biết không, lúc đó hắn chỉ để lại một món đồ. Nhưng mà không phải hắn cho muội, là hắn vội đi nên không cẩn thận làm rơi nói, vừa lúc muội thấy muội nhặt được. Vốn là định gọi hắn lại để trả lại cho hắn, nhưng muội lại không gọi. Tỷ tỷ, có phải muội rất xấu không, không biết hắn vội đi đâu mà làm rớt viên ngọc này. Nhưng mà muội quá sốt ruột, cũng đã nhiều năm như vậy, mười năm rồi. Không biết vị đại ca đó đã thành thân rồi sinh con chưa."

Ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, căn bản là trên khuôn mặt hồn nhiên vui vẻ này giờ phút này lại tràn đầy nổi phiền muộn.

"Nhất định có cơ hội muội sẽ gặp lại hắn." Cũng vì nhớ lại chuyện hồi trước mà tinh thần của Ngụy Lạc Xuyến cũng xuống theo, nhất thời Tống Đại Mãnh cũng không biết nói gì để an ủi Lạc Xuyến nên chỉ có thể an ủi bằng cách vỗ vỗ lưng của Lạc Xuyến.

"Có thật như vậy không?" Ngụy Lạc Xuyến nghe vậy liền nín khóc rồi vui vẻ trở lại, vẻ mặt rất là vui sướng, "Thật sự sẽ gặp lại hắn sao?"

"Ừ, nhất định sẽ gặp lại người trong đời, mặc kệ nó dài bao lâu, nhất định cơ hội cuối cùng cũng sẽ xuất hiện." Tống Đại Mãnh cười nói, nàng ngẩng đầu lên rồi nhìn Trầm Ngạo đang đứng ở phía xa, nhất thời đáy lòng rất là hạnh phúc.

"Muội biết, giống như tỷ và Ngạo ca ca phải không?" Chú ý tới ánh mắt của Đại Mãnh, Ngụy Lạc Xuyến ngầm hiểu. Rồi Lạc Xuyên cầm miếng ngọc đang trong tay đó đặt ở tim mình, kiên định nói: "Muội tin, muội và vị đại ca đó nhất định sẽ giống như tỷ và Ngạo ca ca, nhất định sẽ có một cơ hội xuất hiện, dù cho có mười năm thì như thế nào, nhất định bọn muội sẽ gặp lại nhau."

"Uhm, nhất định sẽ gặp."

"Tỷ tỷ, tỷ biết không, vị đại ca kia, thật sự có bộ dáng rất hoàn hảo."

"Hoàn hảo đến cỡ nào?"

"Haiz... Tuy đã mười năm, nhưng muội còn nhớ rất rõ bộ dáng của hắn. Lạc Xuyến cảm giác là trên đời này người có bộ dáng đẹp nhất đó chính là vị ca ca kia."

"Đẹp đến như vậy sao..."

"Đúng..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương