Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương
-
Chương 55: Thật sự
Edit: Chickenliverpate
"Lưu Vân, sao ngươi nói vậy?"
Nhàn Vương giật mình, trong lòng chợt xuất hiện một loại cảm giác xao xuyến khó tả.
Hơn nữa, sau khi nghe những lời của Lưu Vân, dường như cảm giác kì lạ mà Tống Đại Mãnh mang đến cho hắn có vẻ đã sâu hơn một tầng.
"Vương gia, trước khi Vương Phi gả vào Vương phủ, cho đến bây giờ, người đều ăn nói rất có ý tứ. Ngày thường, ngoại trừ trao đổi với Hoàng thượng và Trầm Ngự y, rất hiếm khi nói chuyện với người khác, lại càng không thể bộc lộ ra mặt sự khẩn trương, rối rắm và những cảm xúc mâu thuẫn. Tính tình lại rất lạnh lùng." Lưu Vân cười nói, khóe miệng nở một cười yếu ớt: "Sau khi Vương Phi đến đây, Người bắt đầu nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, giận dữ cũng nhiều hơn, đôi lúc đấu võ mồm với Vương Phi như một tiểu hài tử. Hiện giờ, ngoại trừ trong lòng Người xuất hiện thêm rất nhiều những cảm xúc mà trước đây không có khả năng xuất hiện, người còn có thể quan tâm người khác, chiếu cố người khác, biến hóa lớn như vậy, thuộc hạ thấy được, Vương gia, Người đã thật sự thay đổi."
Vị Vương Gia đang ở trước mắt này, chính là Vương gia mặt lạnh mà bọn hắn đi theo trước kia sao? Thay đổi lớn như vậy, tuyệt đối là công lao của Vương Phi rồi.
"Bổn Vương... thật sự đã thay đổi sao?" Nghe Lưu Vân nói chuyện cả buổi, cảm giác kì lạ trong lòng đã làm phiền hắn mấy ngày nay đang dần dần sáng tỏ. Lưu Vân đáp: "Vương Gia, là thật."
Ngay cả một người luôn ít nói như Lưu Vân cũng cảm khái như vậy, xem ra hắn đã thật sự thay đổi. Nhàn Vương nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng thở dài: "Là vì Tống Đại Mãnh sao, nữ nhân kia thô lỗ tùy hứng như thế, lại còn có chút ngu xuẩn, nhưng hiện tại Bổn Vương đối với nàng thật sự là một điểm chán ghét cũng không có."
"Vương Gia, có thể Người đang dần dần chấp nhận Vương Phi." Lưu Vân cảm thán. "Nữ tử có thể thay đổi Vương Gia, chỉ sợ ít càng thêm ít, mà hiện tại, Vương Phi chính là người đầu tiên. Thuộc hạ cho rằng, thực ra Vương phi rất tốt, so với bất luận nữ tử nào cũng đều rất tốt."
"Ngươi cũng thấy như vậy sao?" Hiện tại chỉ cần nghe được bất kỳ một chữ nào liên quan đến Tống Đại Mãnh, trong lòng giống như có một dòng nước ấm áp chảy vào. Lúc này gương mặt Nhàn Vương đỏ bừng, hắn vẫn không hiểu cái cảm giác sâu sắc này đối với Tống Đại Mãnh: "Bổn Vương đối với Tống Đại Mãnh, thật sự không chán ghét."
Hắn xác định chính mình không chán ghét Tống Đại Mãnh, cũng đồng ý với cách nói của Lưu Vân về việc hắn đang dần tiếp nhận Tống Đại Mãnh, lại càng biết rõ bản thân ít nhiều cũng có một chút cảm giác vi diệu đối với Tống Đại Mãnh.
Lưu Vân nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy, Vương Gia, có lẽ Người đã thích Vương Phi rồi."
Những án văn chương, thư tịch trước mắt ngay tại thời điểm này hết thảy bỗng nhiên biến thành gương mặt của Tống Đại Mãnh.
Đáy mắt Nhàn Vương bắt đầu gợn sóng:
"... Thật sự."
...
Chớp mắt đã đến giờ Tuất, mặt trời đang lặn dần về phía tây, hoàng hôn buông xuống khiến vạn vật trông có vẻ mông lung mờ ảo.
Tống Đại Mãnh đang trên đường đi đến phòng bếp, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn một cái xem có người nào đi theo hay không. Bởi vì sau khi tỉnh lại, ngoài trừ lúc dùng bữa trưa, thời gian còn lại, dường như Vô Hoa và Linh Âm đều đi theo nàng, việc này khiến cho nàng cực kì phiền não.
Trong Vương phủ là một hình ảnh hài hòa yên tĩnh, nha hoàn, hạ nhân, khi nhìn thấy các nàng không chỗ nào không chào hỏi. Đôi khi nàng cũng có suy nghĩ, nếu cứ sống như vậy ở Nhàn vương phủ cũng rất tốt. Nhưng chỉ cần nhớ đến lời nói của Khôi Để, trong nháy mắt tinh thần cũng trở nên phấn chấn. Ừm, nàng nhất định phải trở về thế kỷ hai mươi mốt!
Ở nơi đó, có một nam tử tuấn lãng gọi là Trầm Ngạo, đó là người nàng yêu sâu đậm.
Về phần Trầm Ngự y ở thời không này, nàng đã buông tay.
Đêm nay Nhàn Vương không trở về vương phủ, điều đó cũng rất hợp ý nàng. Cũng đã lâu chưa gặp Tứ Hiền, nàng đến phòng bếp giải quyết bữa tối, nghĩ thầm có lẽ còn có thể gặp Tứ Hiền. Dù sao đối với nàng mà nói, Tứ Hiền chính là bằng hữu duy nhất của nàng ở đây. Thời điểm nàng thương tâm khổ sở vì Trầm Ngự y, Tứ Hiền cũng đã xuất hiện để giúp đỡ nàng, ngày thường tại phòng bếp ăn cơm, đối xử với nàng cũng không tệ.
Trù phòng yên ắng, bốn bề vắng lặng. Trước khi nàng tiến vào, đã thấy ánh đèn sáng trưng hắt ra ngoài cửa.
"Lưu Vân, sao ngươi nói vậy?"
Nhàn Vương giật mình, trong lòng chợt xuất hiện một loại cảm giác xao xuyến khó tả.
Hơn nữa, sau khi nghe những lời của Lưu Vân, dường như cảm giác kì lạ mà Tống Đại Mãnh mang đến cho hắn có vẻ đã sâu hơn một tầng.
"Vương gia, trước khi Vương Phi gả vào Vương phủ, cho đến bây giờ, người đều ăn nói rất có ý tứ. Ngày thường, ngoại trừ trao đổi với Hoàng thượng và Trầm Ngự y, rất hiếm khi nói chuyện với người khác, lại càng không thể bộc lộ ra mặt sự khẩn trương, rối rắm và những cảm xúc mâu thuẫn. Tính tình lại rất lạnh lùng." Lưu Vân cười nói, khóe miệng nở một cười yếu ớt: "Sau khi Vương Phi đến đây, Người bắt đầu nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, giận dữ cũng nhiều hơn, đôi lúc đấu võ mồm với Vương Phi như một tiểu hài tử. Hiện giờ, ngoại trừ trong lòng Người xuất hiện thêm rất nhiều những cảm xúc mà trước đây không có khả năng xuất hiện, người còn có thể quan tâm người khác, chiếu cố người khác, biến hóa lớn như vậy, thuộc hạ thấy được, Vương gia, Người đã thật sự thay đổi."
Vị Vương Gia đang ở trước mắt này, chính là Vương gia mặt lạnh mà bọn hắn đi theo trước kia sao? Thay đổi lớn như vậy, tuyệt đối là công lao của Vương Phi rồi.
"Bổn Vương... thật sự đã thay đổi sao?" Nghe Lưu Vân nói chuyện cả buổi, cảm giác kì lạ trong lòng đã làm phiền hắn mấy ngày nay đang dần dần sáng tỏ. Lưu Vân đáp: "Vương Gia, là thật."
Ngay cả một người luôn ít nói như Lưu Vân cũng cảm khái như vậy, xem ra hắn đã thật sự thay đổi. Nhàn Vương nhắm mắt lại, rồi chậm rãi mở mắt ra, nhẹ giọng thở dài: "Là vì Tống Đại Mãnh sao, nữ nhân kia thô lỗ tùy hứng như thế, lại còn có chút ngu xuẩn, nhưng hiện tại Bổn Vương đối với nàng thật sự là một điểm chán ghét cũng không có."
"Vương Gia, có thể Người đang dần dần chấp nhận Vương Phi." Lưu Vân cảm thán. "Nữ tử có thể thay đổi Vương Gia, chỉ sợ ít càng thêm ít, mà hiện tại, Vương Phi chính là người đầu tiên. Thuộc hạ cho rằng, thực ra Vương phi rất tốt, so với bất luận nữ tử nào cũng đều rất tốt."
"Ngươi cũng thấy như vậy sao?" Hiện tại chỉ cần nghe được bất kỳ một chữ nào liên quan đến Tống Đại Mãnh, trong lòng giống như có một dòng nước ấm áp chảy vào. Lúc này gương mặt Nhàn Vương đỏ bừng, hắn vẫn không hiểu cái cảm giác sâu sắc này đối với Tống Đại Mãnh: "Bổn Vương đối với Tống Đại Mãnh, thật sự không chán ghét."
Hắn xác định chính mình không chán ghét Tống Đại Mãnh, cũng đồng ý với cách nói của Lưu Vân về việc hắn đang dần tiếp nhận Tống Đại Mãnh, lại càng biết rõ bản thân ít nhiều cũng có một chút cảm giác vi diệu đối với Tống Đại Mãnh.
Lưu Vân nhoẻn miệng cười: "Đúng vậy, Vương Gia, có lẽ Người đã thích Vương Phi rồi."
Những án văn chương, thư tịch trước mắt ngay tại thời điểm này hết thảy bỗng nhiên biến thành gương mặt của Tống Đại Mãnh.
Đáy mắt Nhàn Vương bắt đầu gợn sóng:
"... Thật sự."
...
Chớp mắt đã đến giờ Tuất, mặt trời đang lặn dần về phía tây, hoàng hôn buông xuống khiến vạn vật trông có vẻ mông lung mờ ảo.
Tống Đại Mãnh đang trên đường đi đến phòng bếp, thỉnh thoảng xoay đầu nhìn một cái xem có người nào đi theo hay không. Bởi vì sau khi tỉnh lại, ngoài trừ lúc dùng bữa trưa, thời gian còn lại, dường như Vô Hoa và Linh Âm đều đi theo nàng, việc này khiến cho nàng cực kì phiền não.
Trong Vương phủ là một hình ảnh hài hòa yên tĩnh, nha hoàn, hạ nhân, khi nhìn thấy các nàng không chỗ nào không chào hỏi. Đôi khi nàng cũng có suy nghĩ, nếu cứ sống như vậy ở Nhàn vương phủ cũng rất tốt. Nhưng chỉ cần nhớ đến lời nói của Khôi Để, trong nháy mắt tinh thần cũng trở nên phấn chấn. Ừm, nàng nhất định phải trở về thế kỷ hai mươi mốt!
Ở nơi đó, có một nam tử tuấn lãng gọi là Trầm Ngạo, đó là người nàng yêu sâu đậm.
Về phần Trầm Ngự y ở thời không này, nàng đã buông tay.
Đêm nay Nhàn Vương không trở về vương phủ, điều đó cũng rất hợp ý nàng. Cũng đã lâu chưa gặp Tứ Hiền, nàng đến phòng bếp giải quyết bữa tối, nghĩ thầm có lẽ còn có thể gặp Tứ Hiền. Dù sao đối với nàng mà nói, Tứ Hiền chính là bằng hữu duy nhất của nàng ở đây. Thời điểm nàng thương tâm khổ sở vì Trầm Ngự y, Tứ Hiền cũng đã xuất hiện để giúp đỡ nàng, ngày thường tại phòng bếp ăn cơm, đối xử với nàng cũng không tệ.
Trù phòng yên ắng, bốn bề vắng lặng. Trước khi nàng tiến vào, đã thấy ánh đèn sáng trưng hắt ra ngoài cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook