Mãnh Phi Giá Đáo, Chọc Giận Cao Lãnh Tàn Vương
-
Chương 34: Ta có người thích
Trong đình Dẫn Hoa, Nhàn Vương ngồi ở trên xe ngắm cảnh, Lưu Vân Thiên Sơn ở phía sau, bên cạnh có hai nha hoàn lần lượt bóc nho đen đưa đến bên miệng hắn ăn, nhìn cảnh tượng như vậy khỏi phải nói là có bao nhiêu khoan khoái dễ chịu.
Thấy Tống Đại Mãnh trở về, hắn liền ra hiệu cho hai nha hoàn cùng với Lưu Vân Thiên Sơn lui ra ngoài.
"Có phải ngươi gần sắp chết rồi phải không?" Nhìn thấy hắn khỏe mạnh đang ngồi ở đó ngắm cảnh, đầu tiên là Tống Đại Mãnh tức giận, vừa mới khổ sở bị nha hoàn kia kéo ra khỏi cung nhưng bây giờ không biết nha hoàn đó đã đi nơi nào rồi.
Nàng đi tới trước bàn, cầm lấy mấy trái nho nhét vào trong miệng, tỏ vẻ bực bộ phẫn nộ nhìn Nhàn Vương, "Lừa gạt người thú vị lắm hay sao? Nói y như liền muốn đi điện Diêm La nên mới đưa tin báo như thế, ngươi có biết ngươi dọa người như vậy rất đáng sợ không?"
Nhưng mà trong lòng cũng có chút vui vì hắn không có làm sao, nàng tức giận là vì tên Vương gia chết tiệt này nói những lời không tốt. Làm lòng người ta hoang mang, chơi như rất vui sao? Trong lòng tức giận nghĩ ngợi, rồi lại cầm một ề nho nhét vào miệng sau đó nhổ từng hột nho lên trên người Nhàn Vương.
"Căn bản Bổn vương cảm thấy chơi không có vui, nhưng mà bây giờ Bổn vương mới cảm thấy rất thú vị." Đối mặt với từng hột nho đang xông tới mặt, nhưng chẳng biết tại sao Nhàn Vương lại không có tức giận đứng dậy. Nhìn thấy Tống Đại Mãnh tức giận, trong lòng hắn rất vui vẻ.
Mắt đảo qua y phục của nàng, rồi nói: "Bổn vương sẽ tặng ngươi một cái tên mới, ngươi cảm thấy sao?"
"Tên gì?" Tống Đại Mãnh thuận thế ngồi xuống, lấy hai mắt tức giận theo dõi Nhàn Vương. Nghĩ thầm nếu lúc đó nàng ở Thần Y cư hắn kêu người đến đưa nàng trở về, không thể không đạp chết hắn!
Lúc này khuôn mặt lạnh lẽo của Nhàn Vương không có di chuyển ra chỗ khác mà nhìn chằm chằm Tống Đại Mãnh, một lát sau, hắn nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Tống, Hồng, Hạnh."
"Ngươi đi chết đi!" Mặt Tống Đại Mãnh thay đổi liền ngay lập tức, nàng nhanh chóng đứng dậy, từ trên khay cầm lấy một chùm nho rồi hướng về mặt nạ của Nhàn Vương mà đập, "Bổn tiểu thu đi ăn cơm, hừ..."
Đi còn đạp xe đẩy một đạp, nhưng mà lần này nàng không dám dùng sức đạp, nếu đạp chết hắn đến hấp hối, nàng cũng sống không nỗi qua một ngày. Nhưng mà kỳ lạ, lần này Nhàn Vương cũng không có quát lại nàng. Khi nàng đi ra dình Dẫn Hoa, đi tới cuối hành lang, thì nghe thấy tiếng di chuyển của xe lăn trong đình Dẫn Hoa.
Vào lúc này, bên trong phòng bếp không có người nào, cũng không cần lén lén lút lút. Tống Đại Mãnh vô cùng tự nhiên đi vào bếp, chuẩn bị ăn cơm tối. Hai ngày này thật sự rất kỳ quái, thông thường thì canh ba giờ Tuất mọi người mới đến, nhưng mà hôm nay sao lại không thấy người đâu? Mặc kệ, miễn sao có ăn là được.
Cũng giống như hôm qua, khi nàng cầm bát đũa đi tới bàn cơm chuẩn bị ăn cơm, thì một con Bạch Hi đẹp đẽ lại cướp đoạt ở trước mặt nàng, vừa đưa mắt nhìn quả thậy là Tứ Hiền.
"Tống cô nương lại tới dùng cơm." Một bát cơm tẻ được đưa tới, coi như người kia có khuôn mặt xinh đẹp một lần nữa xuất hiện ở trước mặt nàng.
Cái nháy mắt kia, làm trong lòng Tống Đại Mãnh dâng lên một cảm giác thụ sủng nhược kinh, người đàn ông này, quá kinh diễm, lại sợ nàng nhìn nhiều sẽ không chịu nỗi. Hắn thật sự rất đẹp!
"Đúng đấy, ngươi cũng tới." Trong lòng nàng đang cố gắng khắc chế khí huyết mình mún phun trào, nàng làm bộ không có gì liền đi tới lấy bát cơm trong tay Tứ Hiền, rồi bay thẳng đi đến bên cạnh bàn.
Cả đồ ăn còn chưa bưng qua, không phải là vì nàng biết Tứ Hiền bưng tới, mà là... Nghĩ đến dung mạo tuyệt mỹ kia không gì sánh nỗi, trên mặt nàng lại bất tri bất giác ửng đỏ.
Bày đồ ăn chỗ của Tứ Hiền đang đứng, nàng muốn đi lấy đồ ăn thì phải đi qua chỗ hắn, còn phải nhìn thẳn ggiao tiếp với hắn, có lẽ lúc đi qua bên cạnh hắn thì vẫn không thể cùng hắn lướt qua nhau. Nàng sợ mình bị tê dại ngất đi, dù sao nàng cũng có người trong lòng, bộ dạng này cũng không được tốt.
Đang nghĩ ngợi, Tứ Hiền liền bưng đồ ăn qua tới, vô tư ngồi đối diện với nàng. Trong lòng nàng rất hoảng sợ, có thể ngồi xa một chút hay không? Cái này không phải là gieo tai họa cho người khác sao?
"Làm sao vậy, Vương gia không cho cô nương ăn cơm sao?" Đúng là Tứ Hiền vô cùng tự nhiên ăn cơm, đột nhiên hắn dùng đũa gắp một miếng thịt cho nàng, quan tâm nói: "Này, ăn nhiều một chút, ngươi rất gầy, sau này ngươi mệt mỏi bệnh tật thì làm sao chiếu cố Vương gia được.:
Mở miệng là Vương gia Vương gia, vừa rồi Tống Đại Mãnh còn khó xử nhưng bây giờ nàng lại thay đổi: "Ăn cơm, ngươi nhắc đến tên Vương gia đó làm gì? Hừ..."
"Được, ta không nói nữa." Thấy thế, Tứ Hiền không nói nữa. Đôi mắt mê người của hắn lúc này giống như trăng khuyết trong bầu trời trong sáng, làn da Bạch Hi cùng với son môi phụ trợ khiến hắng càng gợi cảm.
Chỉ là hắn cúi đầu ăn vài miếng cơm, lại không nhịn được hỏi: "Nhưng mà ta rất tò mò, vì sao ngươi lại chán ghét Vương gia như thế? Có nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là do hắn xấu?"
"Ta không trông mặt mà bắt hình dong." Tống Đại Mãnh nhớ lại, phát hiện ban đầu Nhàn Vương cũng không đối vàng nàng thế, là do nàng ngay từ đầu có thái độ không tốt với Vương gia, trêu tức hắn, vì vậy cho tới nay hai người gặp nhau vừa nhìn là đã cái nhau.
Nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, nàng muốn trở về hiện đjai, mà nàng đã có một nữa kia... Tống Đại Mãnh ngẩn người ra. Phải về hiện đại? Nhưng Trầm ngự y...
"Tống cô nương? Cô làm sao vậy?" Thấy Tống Đại Mãnh thất thần, Tứ Hiền lấy tay quơ quơ. Đang tính chạm vào trán nàng, lúc này Tống Đại Mãnh phục hồi tinh thần lại, không nghĩ nhiều liền đẩy tay hắn Tứ Hiền ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, "Nói chung không nên nói nữa, ta có người trong lòng, cho dù tay chân Vương gia có bình thường ta cũng không thích hắn."
Nói cái gì mà đặt cho nàng một cái tên là Tống Hồng Hạnh, ta khinh! Nghĩ đến chuyện này, nàng có thể thích hắn mới là lạ!
"Nếu Vương gia có bộ dáng đẹp giống như ta? Người có còn chát ghét hắn?" Tứ Hiều vẫn không tha, một đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.
Nếu Nhàn Vương có bộ dạng giống Tứ Hiền?
"Cũng không được." Tống Đại Mãnh không chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Ta nói rồi, ta đã có người trong lòng, sẽ không thích ainữa. Nếu hắn có bộ dạng giống ngươi, ta cũng không thích."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Ta chắc chắn!"
"Vậy ta đây, nếu ta không trêu chọc ngươi, ngươi sẽ thích ta chứ?"
"Ngươi?" Rốt cuộc nam nhân này muốn gì? Tống Đại Mãnh chần chờ lắc đầu, "Ta nói rồi, ta đã có người trong lòng, ngươi không có vị trí." Thật sự là dày vò, lại không nghĩ tới nói chuyện phiếm lại mệt như vậy.
"Vậy ta liền cướp ngươi đi, lôi tên trong lòng của ngươi ra ngoài." Tứ Hiền nói đùa, vẻ mặt cười cười nhìn nàng, "Như vậy trong lòng ngươi liền có vị trí cho ta rồi."
"..."
Tống Đại Mãnh tràn đầy hắc tuyến. Dễ dàng đoạt đi như vậy, chẳng lẽ bảy năm tình cảm của nàng và Trầm Ngạo là giả dối thôi sao?
Thấy Tống Đại Mãnh trở về, hắn liền ra hiệu cho hai nha hoàn cùng với Lưu Vân Thiên Sơn lui ra ngoài.
"Có phải ngươi gần sắp chết rồi phải không?" Nhìn thấy hắn khỏe mạnh đang ngồi ở đó ngắm cảnh, đầu tiên là Tống Đại Mãnh tức giận, vừa mới khổ sở bị nha hoàn kia kéo ra khỏi cung nhưng bây giờ không biết nha hoàn đó đã đi nơi nào rồi.
Nàng đi tới trước bàn, cầm lấy mấy trái nho nhét vào trong miệng, tỏ vẻ bực bộ phẫn nộ nhìn Nhàn Vương, "Lừa gạt người thú vị lắm hay sao? Nói y như liền muốn đi điện Diêm La nên mới đưa tin báo như thế, ngươi có biết ngươi dọa người như vậy rất đáng sợ không?"
Nhưng mà trong lòng cũng có chút vui vì hắn không có làm sao, nàng tức giận là vì tên Vương gia chết tiệt này nói những lời không tốt. Làm lòng người ta hoang mang, chơi như rất vui sao? Trong lòng tức giận nghĩ ngợi, rồi lại cầm một ề nho nhét vào miệng sau đó nhổ từng hột nho lên trên người Nhàn Vương.
"Căn bản Bổn vương cảm thấy chơi không có vui, nhưng mà bây giờ Bổn vương mới cảm thấy rất thú vị." Đối mặt với từng hột nho đang xông tới mặt, nhưng chẳng biết tại sao Nhàn Vương lại không có tức giận đứng dậy. Nhìn thấy Tống Đại Mãnh tức giận, trong lòng hắn rất vui vẻ.
Mắt đảo qua y phục của nàng, rồi nói: "Bổn vương sẽ tặng ngươi một cái tên mới, ngươi cảm thấy sao?"
"Tên gì?" Tống Đại Mãnh thuận thế ngồi xuống, lấy hai mắt tức giận theo dõi Nhàn Vương. Nghĩ thầm nếu lúc đó nàng ở Thần Y cư hắn kêu người đến đưa nàng trở về, không thể không đạp chết hắn!
Lúc này khuôn mặt lạnh lẽo của Nhàn Vương không có di chuyển ra chỗ khác mà nhìn chằm chằm Tống Đại Mãnh, một lát sau, hắn nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Tống, Hồng, Hạnh."
"Ngươi đi chết đi!" Mặt Tống Đại Mãnh thay đổi liền ngay lập tức, nàng nhanh chóng đứng dậy, từ trên khay cầm lấy một chùm nho rồi hướng về mặt nạ của Nhàn Vương mà đập, "Bổn tiểu thu đi ăn cơm, hừ..."
Đi còn đạp xe đẩy một đạp, nhưng mà lần này nàng không dám dùng sức đạp, nếu đạp chết hắn đến hấp hối, nàng cũng sống không nỗi qua một ngày. Nhưng mà kỳ lạ, lần này Nhàn Vương cũng không có quát lại nàng. Khi nàng đi ra dình Dẫn Hoa, đi tới cuối hành lang, thì nghe thấy tiếng di chuyển của xe lăn trong đình Dẫn Hoa.
Vào lúc này, bên trong phòng bếp không có người nào, cũng không cần lén lén lút lút. Tống Đại Mãnh vô cùng tự nhiên đi vào bếp, chuẩn bị ăn cơm tối. Hai ngày này thật sự rất kỳ quái, thông thường thì canh ba giờ Tuất mọi người mới đến, nhưng mà hôm nay sao lại không thấy người đâu? Mặc kệ, miễn sao có ăn là được.
Cũng giống như hôm qua, khi nàng cầm bát đũa đi tới bàn cơm chuẩn bị ăn cơm, thì một con Bạch Hi đẹp đẽ lại cướp đoạt ở trước mặt nàng, vừa đưa mắt nhìn quả thậy là Tứ Hiền.
"Tống cô nương lại tới dùng cơm." Một bát cơm tẻ được đưa tới, coi như người kia có khuôn mặt xinh đẹp một lần nữa xuất hiện ở trước mặt nàng.
Cái nháy mắt kia, làm trong lòng Tống Đại Mãnh dâng lên một cảm giác thụ sủng nhược kinh, người đàn ông này, quá kinh diễm, lại sợ nàng nhìn nhiều sẽ không chịu nỗi. Hắn thật sự rất đẹp!
"Đúng đấy, ngươi cũng tới." Trong lòng nàng đang cố gắng khắc chế khí huyết mình mún phun trào, nàng làm bộ không có gì liền đi tới lấy bát cơm trong tay Tứ Hiền, rồi bay thẳng đi đến bên cạnh bàn.
Cả đồ ăn còn chưa bưng qua, không phải là vì nàng biết Tứ Hiền bưng tới, mà là... Nghĩ đến dung mạo tuyệt mỹ kia không gì sánh nỗi, trên mặt nàng lại bất tri bất giác ửng đỏ.
Bày đồ ăn chỗ của Tứ Hiền đang đứng, nàng muốn đi lấy đồ ăn thì phải đi qua chỗ hắn, còn phải nhìn thẳn ggiao tiếp với hắn, có lẽ lúc đi qua bên cạnh hắn thì vẫn không thể cùng hắn lướt qua nhau. Nàng sợ mình bị tê dại ngất đi, dù sao nàng cũng có người trong lòng, bộ dạng này cũng không được tốt.
Đang nghĩ ngợi, Tứ Hiền liền bưng đồ ăn qua tới, vô tư ngồi đối diện với nàng. Trong lòng nàng rất hoảng sợ, có thể ngồi xa một chút hay không? Cái này không phải là gieo tai họa cho người khác sao?
"Làm sao vậy, Vương gia không cho cô nương ăn cơm sao?" Đúng là Tứ Hiền vô cùng tự nhiên ăn cơm, đột nhiên hắn dùng đũa gắp một miếng thịt cho nàng, quan tâm nói: "Này, ăn nhiều một chút, ngươi rất gầy, sau này ngươi mệt mỏi bệnh tật thì làm sao chiếu cố Vương gia được.:
Mở miệng là Vương gia Vương gia, vừa rồi Tống Đại Mãnh còn khó xử nhưng bây giờ nàng lại thay đổi: "Ăn cơm, ngươi nhắc đến tên Vương gia đó làm gì? Hừ..."
"Được, ta không nói nữa." Thấy thế, Tứ Hiền không nói nữa. Đôi mắt mê người của hắn lúc này giống như trăng khuyết trong bầu trời trong sáng, làn da Bạch Hi cùng với son môi phụ trợ khiến hắng càng gợi cảm.
Chỉ là hắn cúi đầu ăn vài miếng cơm, lại không nhịn được hỏi: "Nhưng mà ta rất tò mò, vì sao ngươi lại chán ghét Vương gia như thế? Có nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là do hắn xấu?"
"Ta không trông mặt mà bắt hình dong." Tống Đại Mãnh nhớ lại, phát hiện ban đầu Nhàn Vương cũng không đối vàng nàng thế, là do nàng ngay từ đầu có thái độ không tốt với Vương gia, trêu tức hắn, vì vậy cho tới nay hai người gặp nhau vừa nhìn là đã cái nhau.
Nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, nàng muốn trở về hiện đjai, mà nàng đã có một nữa kia... Tống Đại Mãnh ngẩn người ra. Phải về hiện đại? Nhưng Trầm ngự y...
"Tống cô nương? Cô làm sao vậy?" Thấy Tống Đại Mãnh thất thần, Tứ Hiền lấy tay quơ quơ. Đang tính chạm vào trán nàng, lúc này Tống Đại Mãnh phục hồi tinh thần lại, không nghĩ nhiều liền đẩy tay hắn Tứ Hiền ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, "Nói chung không nên nói nữa, ta có người trong lòng, cho dù tay chân Vương gia có bình thường ta cũng không thích hắn."
Nói cái gì mà đặt cho nàng một cái tên là Tống Hồng Hạnh, ta khinh! Nghĩ đến chuyện này, nàng có thể thích hắn mới là lạ!
"Nếu Vương gia có bộ dáng đẹp giống như ta? Người có còn chát ghét hắn?" Tứ Hiều vẫn không tha, một đôi mắt nhìn chằm chằm nàng.
Nếu Nhàn Vương có bộ dạng giống Tứ Hiền?
"Cũng không được." Tống Đại Mãnh không chút nghĩ ngợi lắc đầu, "Ta nói rồi, ta đã có người trong lòng, sẽ không thích ainữa. Nếu hắn có bộ dạng giống ngươi, ta cũng không thích."
"Ngươi chắc chắn chứ?"
"Ta chắc chắn!"
"Vậy ta đây, nếu ta không trêu chọc ngươi, ngươi sẽ thích ta chứ?"
"Ngươi?" Rốt cuộc nam nhân này muốn gì? Tống Đại Mãnh chần chờ lắc đầu, "Ta nói rồi, ta đã có người trong lòng, ngươi không có vị trí." Thật sự là dày vò, lại không nghĩ tới nói chuyện phiếm lại mệt như vậy.
"Vậy ta liền cướp ngươi đi, lôi tên trong lòng của ngươi ra ngoài." Tứ Hiền nói đùa, vẻ mặt cười cười nhìn nàng, "Như vậy trong lòng ngươi liền có vị trí cho ta rồi."
"..."
Tống Đại Mãnh tràn đầy hắc tuyến. Dễ dàng đoạt đi như vậy, chẳng lẽ bảy năm tình cảm của nàng và Trầm Ngạo là giả dối thôi sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook