Manh Phi Đãi Gả
-
Quyển 4 - Chương 2: Đau xé lòng
Edit: Boringrain
Thủy Băng Tuyền lúc này đã cách khá xa vòng đấu mà vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng gió rít gào hòa lẫn với điệu đàn du dương, lồng ngực bỗng nhói lên nỗi hoang mang khó diễn tả thành lời.
“Hồng Hồ, võ công Dĩ Bác có thể thắng Trầm Nguyệt Chi không?” Nàng lo lắng quay sang Hồng Hồ hỏi.
Một thoáng bồn chồn hiện qua mắt Hồng Hồ, y ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “Nếu chỉ mình Trầm Nguyệt Chi, chủ tử nhất định sẽ không thua.” Nhưng lỡ Phong Cô Tình giữa chừng nhảy vào giúp đỡ Trầm Nguyệt Chi, vậy người sẽ lâm vào thế nguy hiểm!
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hồng Hồ, hàng mày liễu của Thủy Băng Tuyền nhíu chặt lại, nàng bặm môi suy nghĩ một lát rồi nói nhanh: “Bây giờ ngươi trở lại chuyển lời của ta tới Phong Cô Tình, nói nếu hắn còn nhớ món nợ với ta thì không được đối phó với Giang Dĩ Bác. Chỉ cần hắn khoanh tay lần này, ân oán giữa ta và hắn chấm dứt từ đây.”
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thủy Băng Tuyền, Hồng Hồ thầm cân nhắc một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ người!” Lỡ như phu nhân và tiểu chủ tử có mệnh hệ gì, hắn thật không thể gánh nổi.
“Ta lệnh cho ngươi trở lại!” Thủy Băng Tuyền vội đến quýnh lên, trừng mắt, cao giọng lệnh cho Hồng Hồ. Nàng không thể để Phong Cô Tình thương hại Dĩ Bác!
Đơn chiến, một Trầm Nguyệt Chi hay Phong Cô Tình có lẽ chẳng thể sánh bằng hắn, nhưng nếu hai kẻ đó liên thủ… Không, nàng không thể lại mất đi người mình yêu thương!
“Hồng Hồ, nếu ngươi còn xem ta là nửa chủ tử trong tương lai, thì bây giờ, ta lệnh cho ngươi lập tức trở lại đó!”
“Phu nhân…” Hồng Hồ lưỡng lự khó nghĩ.
“Đi mau đi!” Thủy Băng Tuyền lại cao giọng đầy kiên quyết!
Dõi mắt nhìn những bóng người thấp thoáng quần thảo nhau phía trước, Hồng Hồ cắn môi nói: “Vậy thuộc hạ sẽ đi mau về mau.” Thật ra, hắn cũng đã lo cho chủ tử nóng sốt cả ruột gan.
Thủy Băng Tuyền gật đầu, lấy tay ôm bụng lui dần về phía sau, nép dựa vào một thân cây. Chỉ hy vọng Phong Cô Tình còn chút cảm giác hổ thẹn với nàng! Lần này, nàng quyết không để Dĩ Bác tuột khỏi tay mình!
Trong bụng bỗng nhói lên một cái, Thủy Băng Tuyền hoảng hốt thì thào: “Con yêu, đừng lo, mẹ sẽ bảo vệ cha con, và cả con nữa. Con cứ ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ nhé!” Giọng nàng nhẹ nhàng đượm chút lo lắng và khẩn thiết.
Nàng nhắm mắt cố bình ổn tâm tình xao động, tự nhủ không được mất bình tĩnh, hít sâu vào… Đúng rồi, lại hít sâu thêm lần nữa… Đúng, phải bình tâm, không được để đứa bé lo lắng! Thủy Băng Tuyền cứ mãi lặp đi lặp lại những suy nghĩ ấy trong đầu, cốt để thêm kiên cường.
Thu Nhi đỡ Hương Hàn đang loạng choạng chạy đến chỗ nàng…
Chỗ đất trống hỗn loạn bên kia…
Bốn lão già của Độc cộc dồn hết sức đấu với Tứ Sát, đôi bên ngang tài, chẳng ai chiếm được thế thượng phong,
Góc khác, Trữ Hy đã giải quyết gọn ghẽ nhóm tỳ nữ của Trầm Nguyệt Chi, hắn vừa quay đầu liền thấy thiếu niên áo đỏ đang vội vàng bôn tới, đôi lông mày tức thì nhíu chặt, y tới đây, còn nàng sao rồi?
Thoáng thấy Phong Cô Tình đã muốn dợm bước tính thời cơ ra tay tham chiến, Hồng Hồ tức khắc hô lớn: “Phong các chủ, Vương phi nói nếu ngươi khoanh tay không tham chiến, ân oán giữa ngươi và Vương phi sẽ xóa bỏ từ đây.”
Phong Cô Tình rụt chân về, ngoái đầu nhìn Hồng Hồ bằng ánh mắt xa xăm, lạnh giá! Lòng như trĩu nặng vài phần, Giang Dĩ Bác với nàng quan trọng đến thế ư?
Giang Dĩ Bác nghe tiếng Hồng Hồ thì cuống lên quát lớn: “Mau trở về!”
“Dạ!” Hồng Hồ lập tức phóng người bay xa!
Đang lúc giao đấu với Giang Dĩ Bác, Trầm Nguyệt Chi bỗng thay đổi hướng tấn công bất chấp đặt tính mạng mình vào thế hiểm nghèo. Âm thanh réo rắt hòa cùng luồng gió sắc bén đánh thẳng về phía Hồng Hồ. Hồng Hồ hốt hoảng, lách người né tránh trong gang tấc, nhưng vẫn bị cơn gió sắc bén xoẹt qua đùi, y ngã phịch xuống đất, máu đỏ tươi ràn rụa chảy ra.
Ngay lúc ấy, mũi kiếm như mãng xà mà bén nhọn khôn cùng của Giang Dĩ Bác đã phá không lao đến, chực đâm thẳng vào Trầm Nguyệt Chi còn mải phân tâm đối phó với Hồng Hồ.
“..Không” Diệp Khinh biến sắc, liều mạng thoát khỏi vòng vây của Hắc Bạch lưỡng ưng, chực lao đến muốn cản đường kiếm của Giang Dĩ Bác. Nhưng tiếc thay, sát khí cuồn cuộn cùng đường kiếm như vũ bão của Giang Dĩ Bác không phải thứ ai cũng có thể đỡ được. Lần này, hắn tuyệt đối không để Trầm Nguyệt Chi lại có cơ hội hại đến Tuyền Nhi, lần này, Trầm Nguyệt Chi phải chết.
Tiếng đàn ngày càng véo von cao vút, sát khí xoay vần quanh thân Trầm Nguyệt Chi, hai tay nàng ta kết hợp nhuần nhuyễn nhảy múa trên dây đàn, dồn toàn bộ nội lực tung ra tầng tâm pháp cao nhất của Trầm gia – Ngọc thạch câu phần (ngọc nát đá tan). Tiếng gió ‘rít’ vào không khí, vụt bắn với tốc độ và sức mạnh không gì cưỡng nỗi, mục tiêu là Thủy Băng Tuyền xa mãi mười trượng.
Chiêu kiếm ấy của Giang Dĩ Bác, nếu nàng dùng toàn lực thối lui, hẳn có thể bảo toàn tín mạng. Nhưng không, Dĩ Bác, kiếp này, đôi ta không thể là tình nhân, vậy hãy trở thành thù nhân trọn kiếp. Đời này, ta không thể có chàng, nhưng chàng phải khắc cốt ghi tâm hình bóng ta, dù chỉ vì thù hận…
Giang Dĩ Bác nghe thấy tiếng đàn xao động ấy thì kinh hoảng, rống lên thống thiết: “Tuyền Nhi…” Thanh kiếm trong tay theo đà đâm tới, găm hẳn vào người Trầm Nguyệt Chi, lực mạnh đến nỗi đẩy nàng ta văng xa vài trượng.
Chẳng chút vui mừng của kẻ chiến thắng, lòng hắn không ngừng gào thét như giông bão: Đừng, đừng mà, đừng mà… Có nằm mơ hắn cũng không thể tưởng tượng nổi chiêu sát thủ cuối cùng ấy lại nhằm vào Tuyền Nhi. Không, hắn bắn người chạy như điên, trái tim chực vọt ra khỏi lồng ngực.
Khoảnh khắc này, hắn hận đôi chân mình không thể chạy nhanh hơn nữa, hận không thể mọc thêm đôi cánh để tức khắc bay đến bên nàng, hận không thể thay nàng lãnh trọn chưởng phong tàn ác kia.
Trữ Hy quay đầu nghe tiếng gió ma sát vào không khí rít gào bên tai, cả người cứng đờ, tim như ngừng đập!
Hồng Hồ giật mình, nhưng cũng rất quyết đoán phi người xông ra, vận lực dồn lên hai tay ngăn trở, nhưng cuối cùng cũng bị đánh bật qua bên…
Phong Cô Tình trợn mắt lớn hết cỡ, đây là Ngọc thạch câu phần trong lời đồn đó ư?
Một chớp nhoáng, hắn chỉ biết mình không thể để nàng chết, dẫu hiểu rằng hắn không đủ sức lãnh trọn chưởng phong ấy, nhưng đôi chân hắn chỉ kịp nghe theo lời trái tim mà lao tới như thiêu thân, vận sức vào hay tay chống đỡ.
Dù đã dốc toàn lực, từ đôi tay vẫn truyền đến cảm giác đau đớn đến tê dại, rồi cơn đau lan rộng khắp kinh mạch toàn thân. Hắn lảo đảo ngã bật ra xa, chỉ còn biết trợn mắt nhìn luồng khí kinh thiên động địa đã bị hắn chắn bớt phần nào mà vẫn cứ như con giao long cuồng ngạo, cuồn cuộn sát khí chực đâm thẳng vào nàng…
Hương Hàn được Thu Nhi loạn choạng đỡ từng bước, còn cách Thủy Băng Tuyền không xa, ngẩng đầu nhác thấy bóng tiểu thư bên gốc cây, chưa kịp mừng tủi đã nghe tiếng đàn hòa trong tiếng gió bay vụt qua, nàng kinh hãi lắc đầu nguầy nguậy, không, chưởng phong ấy không thể đánh trúng tiểu thư được… Ngoái đầu nhìn Thủy Băng Tuyền tay ôm bụng, người nửa tựa vào thân cây, chẳng biết Hương Hàn lấy đâu ra sức lực mà vùng khỏi tay đỡ của Thu Nhi, đoạn gồng hết lực lao tới chắn trước mặt Thủy Băng Tuyền. Một búng máu đỏ tươi phun lên người Thủy Băng Tuyền.
Thoáng nghe thấy tiếng gọi thê lương của Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền vừa ngẩng lên, đập vào mắt nàng là hình ảnh Hương Hàn miệng đầy máu ngã uỵch xuống đất ngay cạnh chân mình…
Bỗng, từ bụng dưới nhói lên từng cơn đau quặn thắt, nàng thở dốc, hai mắt mở bừng, tay đỡ bụng, từ từ ngã xuống…
“Tuyền Nhi!” Giang Dĩ Bác phi như bay tới đỡ nàng ngã ra sau, nét mặt vô cùng hoảng loạn.
“Aaaaaaaaa…!” Thủy Băng Tuyền đau đến thét lớn.
“Tuyền Nhi, nàng sao rồi? Tuyền Nhi?” Giang Dĩ Bác thấy vết máu loang lổ trên y phục nàng, lo đến sốt sắng.
Nàng gắng sức nắm chặt tay Giang Dĩ Bác: “Con…con ta.” Đau đớn từng cơn ập tới như thủy triều, cơn sau mạnh mẽ hơn cơn trước, chực nhấn chìm nàng xuống tận đáy vực sâu. Lòng mải miết cầu khẩn: Con, con ơi… đừng bỏ mẹ con ơi. Dù vậy, nàng vẫn cảm giác được có dòng nước âm ấm đang len chảy giữa hai chân nàng…
Chớp mắt, mọi lý trí và bình tâm của nàng đã bay biến mất tăm, nàng hoảng loạn hét: “Không…Con ơi…”
Giang Dĩ Bác chợt đờ người, cảm giác âm ấm, dinh dính trên tay là…
Ngẩn ngơ chuyển tầm mắt xuống dưới, thấy mặt đất nơi chân nàng đã thấm đầy máu, trên nền y phục trắng tuyết nhuộm những họa tiết đỏ rực chói mắt đến kinh người.
Khuôn mặt hắn còn đang ngập trong nỗi sợ hãi, chớp mắt đã nhăm nhúm đau đớn đến tột cùng. Đôi tay run rẩy, cả người cũng run lên bần bật, nhưng chỉ một thoáng, hắn đã lấy lại sự trấn định, vỗ về nàng: “Tuyền Nhi, đừng sợ, có ta đây rồi, đừng sợ, ta sẽ lập tức đưa nàng đi tìm đại ca, huynh ấy là thần y mà!” Nét mặt vờ trấn định chẳng thể lấp nổi giọng nói run rẩy, lời lẽ lộn xộn của hắn.
“Dĩ… Bác… Cứu…cứu đứa bé!” Thủy Băng Tuyền siết chặt tay hắn, run rẩy thốt không nên lời!
“Tuyền Nhi, đừng sợ, sẽ ổn thôi, nàng đừng sợ…” Mặt mày trắng bệch, Giang Dĩ Bác ôm Thủy Băng Tuyền dậy, dùng hết tốc lực chạy như điên về phía trước. Lòng chỉ còn mỗi một tín niệm, ấy là bảo vệ hai mẫu tử nàng bình an. Hắn, Giang Dĩ Bác, cuồng ngạo xưa nay chưa từng tin vào quỷ thân trời đất, nhưng hôm nay, hắn cầu xin ông trời, cầu xin thần linh, xin đừng cướp mất người hắn yêu thương!
Lòng nóng như lửa đốt, hắn mải miết lao đi, băng băng bất chấp mọi vật cản trên đường…
Dòng máu âm ấm len ra ngoài, chạm phải không khí liền trở nên mát lạnh giữa đôi chân, làn váy ướt đẫm khiến Thủy Băng Tuyền thêm phần sợ hãi, giọt lệ nóng hổi lặng lẽ tràn trên khóe mi. Con à, con còn chưa từng thấy mặt mẹ, chưa từng gọi tiếng cha, sao lại dễ dàng ra đi như vậy? Không, mẹ sẽ không để con đi đâu, hãy ngoan ngoãn ở lại bên mẹ…
Máu đỏ tươi sũng ướt cả y phục, nhỏ thành dòng xuống tay Giang Dĩ Bác, khiến hắn không ngừng run rẩy, chân vội vã lao về phía trước.
Cố dằn xuống cơn đau dằn xé cùng tâm tình hoảng loạn, Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu cầu xin ông trời đừng bắt nàng phải chịu thêm nỗi đau mất con!
“Nhanh… nhanh nữa lên… Con, con không còn động nữa rồi… Dĩ Bác…” Đột nhiên cảm thấy trong bụng yên tĩnh đến kỳ lạ, Thủy Băng Tuyền quýnh lên, lớn tiếng giục Giang Dĩ Bác mà giọng nghèn nghẹt, nước mắt như xối.
Giang Dĩ Bác nghe vậy thì hít sâu một hơi, vượt qua cả giới hạn của bản thân, đạt đến tốc độ trước nay chưa từng có. Hắn nghiến răng siết chặt đôi tay, không để mình run rẩy.
“Không sao đâu, sẽ ổn thôi, Tuyền Nhi, nàng đừng sợ!”
Đoạn đường mười dặm, vốn chẳng hề xa, nhưng khắc này đã trở thành đoạn đường dài dằn dặt với nỗi dày vo đau khổ nhất trong cuộc đời hai người họ.
Thủy Băng Tuyền cắn chặt tay kiềm nén những tiếng thét chực thoát khỏi cổ họng, mắt rưng rưng không ngừng tuôn lệ.
“Tuyền Nhi, tin ta đi, nàng sẽ không sao cả!” Giang Dĩ Bác ráng cười nói, cũng không biết là đang an ủi người run rẩy trong lòng hay an ủi tâm tư run rẩy của chính mình.
Hắn ôm Thủy Băng Tuyền xông thẳng vào Vương gia như một cơn lốc, Thủy Hoằng Văn nhìn kỹ lại thấy hai người đầy máu thì nhất thời đờ người, hít một hơi lạnh vào phổi, đoạn bật người vội chạy đến bắt mạch, sắc mặt trầm xuống: “Nhanh vào phòng trong.”
Vương Yên sợ đến hét ầm lên, Vương lão gia chạy vội tới thấy Thủy Băng Tuyền máu chảy ròng ròng, biết chuyện nghiêm trọng, vội phân phó hạ nhân nhanh tay nhanh chân chuẩn bị phòng.
Trong phòng, Giang Dĩ Bác nắm chặt tay Thủy Băng Tuyền đã gần lâm vào hôn mê, cố gắng an ủi: “Tuyền Nhi, đừng sợ, đại ca là thần y, huynh ấy nhất định sẽ cứu được con!”
Thủy Hoằng Văn mở bọc ngân châm, quay qua gọi Giang Dĩ Bác: “Ngươi đỡ muội ấy dậy, dùng chân khí giữ cho muội ấy tỉnh táo, nếu muộn ấy không sinh con bây giờ, chỉ e một xác hai mạng!”
Hai tay Giang Dĩ Bác run run đặt sau lưng Thủy Băng Tuyền, vận lực giúp nàng phun ra máu đọng…
Tức thì nàng mở mắt, lại cảm thấy cơn đau quặn thắt dưới bụng, không khống chế được mà thét lớn lên: “A…”
“Tuyền Nhi…” Giang Dĩ Bác ôm chặt vai nàng, y phục của hai ngươi đều loang lổ toàn máu.
Thủy Băng Tuyền chộp lấy Thủy Hoằng Văn khẩn thiết kêu gào: “Đại ca, xin huynh, xin huynh hãy cứu con ta.”
Thủy Hoằng Văn nghiêm mặt lớn tiếng: “Tuyền Nhi, bình tĩnh lại!”
Bị gắt, Thủy Băng Tuyền sững một chút rồi lặng thinh, đúng, nàng không thể hoảng, nàng phải giữ sức để sinh con.
Nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn Thủy Hoằng Văn, nói rành rọt: “Vậy huynh nói đi, ta phải làm gì để cứu đứa bé?”
Thủy Hoằng Văn không đáp lời nàng, lập tức chộp lấy cây kéo bên cạnh, ném cho Giang Dĩ Bác: “Cởi y phục cho muội ấy, ta phải thúc sanh!”
Giang Dĩ Bác gật đầu, nhanh tay động thủ!
“Yên Nhi, dặn nhà bếp chuẩn bị nước sôi, lấy hai cái chăn bông lại đây!” Thủy Hoằng Văn hướng ra cửa phân phó.
“Dạ, tướng công.” Yên Nhi vẫn chưa hoàn hồn đứng sững ngoài cửa cũng vội vã đáp.
…….
“Aaaa…” Toàn thân Thủy Băng Tuyền lúc này đã túa đầy mồ hôi, ướt đẫm cả hai cái chăn bông. Cơn đau thập tử nhất sinh tựa đi qua cửa địa ngục, khiến Thủy Băng Tuyền càng thêm tỉnh táo, nàng cắn chặt răng nén những tiếng thét xé lòng, trong thâm tâm chỉ còn mỗi một tín niệm, nhất định phải sinh đứa bé bình an!
Giang Dĩ Bác nắm tay nàng, mặc nàng bấu chặt vào cánh tay mình, nhìn sự đau đớn khổ sở của nàng, tim hắn như bị xé vụn ra từng mảnh nhỏ…
“Tuyền Nhi…” Hắn hận chính mình đã không thể bảo vệ nàng.
“Dĩ Bác, ngươi dùng khăn nóng lau sạch vết máu trên người Tuyền Nhi đi.” Lúc này, mạng người quan trọng hơn hết thảy, mọi giáo điều lễ tiết đều bị Thủy Hoằng Văn xếp xó không màng.
Trời đêm càng lúc càng tối tăm mờ mịt…
Thủy Băng Tuyền cắn răng chịu đựng những cơn đau ập tới chực vùi nàng xuống vực sâu muôn trượng cùng tín niệm duy nhất trong lòng nàng, tín niệm bảo vệ đứa con chưa kịp chào đời!
………….
Sắc mặt Thủy Hoằng Văn ngày càng tối sầm, đứa trẻ này chỉ e…
Thoáng thấy vẻ mặt ấy của Thủy Hoằng Văn, lòng Giang Dĩ Bác như rớm máu nghẹn ngào! Ôm Thủy Băng Tuyền trong tay, lúc này hắn mới hiểu được loại ‘đau’ đến khoét xương róc thịt, chỉ muốn phá hủy cả thế gian.
Mãi đến nửa đêm, qua bao phen thập tử nhất sinh, đứa bé đã lọt lòng, nhưng Thủy Băng Tuyền nằm chờ mãi, chờ mãi, cũng không nghe thấy tiếng khóc chào đời.
“Con… con ta… đã khóc chưa?” Những sợi tóc dài dính bết vào gương mặt đẫm mồ hôi, nàng cố cắn đầu lưỡi, giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, có lẽ, nàng tự trấn an mình, vì quá mệt mỏi nên đã không nghe thấy tiếng của con thơ.
Thủy Hoằng Văn nhắm chặt hai mắt u buồn, đứa bé này đã…
Giang Dĩ Bác chỉ thoáng nhìn rồi ngoảnh mặt quay đi, nước mắt lặng lẽ trào ra, ngực phập phồng, miệng hết đóng lại mở, không nói nổi nên lời. Con hắn, đó là con hắn…
Thủy Băng Tuyền không nghe tiếng trả lời lại càng hoang mang: “Đại ca, đại ca, con ta sao rồi?” Không, không, rõ ràng nàng đã sinh con bình an rồi mà, con ơi…
Đúng lúc này, trong bụng lại trồi lên một cơn đau mới, Thủy Băng Tuyền hoảng hốt thét lên.
Thủy Hoằng Văn chấn kinh, vội ngẩng đầu: “Tuyền Nhi, ráng lên!” Còn một đứa bé nữa, đứa bé này vẫn còn sống!
Thủy Băng Tuyền lại siết chặt cái chăn trên giường…
“Oa…” Tiếng khóc yếu ớt cất lên, khiến Thủy Hoằng Văn tức thì hớn hở, vội ôm lấy đứa bé, nhưng sau đó, sắc mặt hắn lại tái đi lần nữa…
Giang Dĩ Bác nghe thấy tiếng khóc bé nhỏ, lòng cũng nhen nhóm lên niềm hy vọng, đứa bé này, còn sống…
Thủy Băng Tuyền nghe thấy tiếng khóc, vội la lên: “Con à,… đại ca, con ta còn sống phải không?” Rốt cuộc nàng cũng đã nghe thấy tiếng khóc thân thương, nàng giãy dụa muốn gượng mình đứng dậy, để được tận mắt thấy con mình.
Thủy Hoằng Văn thấy vậy vội bế đứa bé đến trước mặt nàng, ý bảo nàng đừng cử động: “Tuyền Nhi, xem này, là một bé trai.” Nhưng tâm tư hắn lại như rơi vào hầm băng giá lạnh. Bởi đứa bé này e cũng không giữ được!
Cuối cùng, Thủy Băng Tuyền cũng nở nụ cười nức nở, lệ tràn mi, môi cười hạnh phúc: “Con ơi, con của ta…”
Nhác thấy thần sắc tái đen của Thủy Hoằng Văn, Giang Dĩ Bác thấy lòng chùng xuống. Nhưng nhìn lại bộ dạng Thủy Băng Tuyền lúc này, hắn đành lén đưa tay quẹt lệ, miễn cưỡng cười nói: “Tuyền Nhi, nàng mệt rồi, mau ngủ trước đi cho lại sức.”
Thủy Băng Tuyền khóc nức hồi lâu, đoạn tỉnh táo trở lại, khóe môi run rẩy nói: “Đưa đứa trẻ kia cho ta xem.” Đứa bé không có nổi tiếng khóc chào đời ấy, nàng chưa được nhìn mặt lấy một lần.
Giang Dĩ Bác lắc đầu: “Tuyền Nhi, nàng mệt rồi, nghỉ trước đi!”
“Ta, nói, đưa, đứa, trẻ, kia, cho, ta xem!” Thủy Băng Tuyền nghiến răng gằn từng chữ một.
Giang Dĩ Bác đau đến nghẹn lời, nhưng vẫn lắc đầu cự tuyệt: “Tuyền Nhi…”
Không biết lấy sức lực ở đâu ra, Thủy Băng Tuyền gượng chống người ngồi dậy, ánh mắt lia tới bọc gấm đặt ngay cuối giường…
Nàng chồm người qua, với bàn tay không ngừng run rẩy chạm đến bọc gấm, nhưng lại bị Giang Dĩ Bác giữ lại. Hắn đau đáu nhìn nàng, nước mắt nam nhi không dễ gì chảy, nay lại đầm đìa trên gương mặt anh tuấn: “Tuyền Nhi, ta xin nàng, đừng nhìn!” Hắn thà để nàng nuối tiếc suốt đời, cũng không muốn nàng suốt đời ảm ảnh đau xót! Cảnh tượng ấy, đứa con này, đã trở thành nỗi đau của cả đời hắn! Nhưng, chỉ cần mình hắn nhớ đến là đủ rồi. Hắn không thể để Tuyền Nhi ôm một bóng ma trong lòng được.
Thủy Hoằng Văn bế đứa bé còn lại, sau khi kiểm tra một lượt thì mặt mày biến sắc u ám: “Tuyền Nhi, ta nghĩ, muội nên quan tâm đến đứa bé này thì hơn.” Lời nói ấy khiến bàn tay của Thủy Băng Tuyền lập tức cứng đờ giữa không trung.
Nàng mấp máy môi lắp bắp nhưng mãi chẳng phát ra thành tiếng, ánh mắt mờ mịt hoang mang nhìn Thủy Hoằng Văn, cảm giác như linh hồn nàng đã tách rời khỏi thể xác!
Giang Dĩ Bác tiến lên, ôm chặt lấy nàng, nhìn Thủy Hoằng Văn, trầm giọng hỏi: “Đứa bé có vấn đề gì?”
Thủy Hoằng Văn lắc đầu khổ sở đáp: “Kinh mạch toàn thân đều bị hao tổn, nếu không sớm nghĩ cách, e cũng chẳng sống nổi!”
Toàn bộ gân xanh trên trán Giang Dĩ Bác đều nổi lên cồm cộm, hắn hít sâu một hơi, khó nhọc mở lời: “Có cách gì?”
Thủy Hoằng Văn chần chờ một lát mới nói: “Nghe nói Vô Trần Tử có một bộ nội công tâm pháp có thể duy trì kinh mạch…”
Giang Dĩ Bác mở bừng mắt, khấp khởi hy vọng, mừng rỡ nói: “Ta biết, Vô Trần Tử là sư phụ ta.”
Nhưng Thủy Hoằng Văn vẫn lắc đầu nguầy nguậy: “Còn phải thay máu nữa, ít nhất là một tháng liền, ngày nào cũng thay liên tục, hơn nữa, phải là máu của người thân cận, tốt nhất là phụ thân đứa bé!” Đây cũng là vấn đề khó khăn nhất, bởi Vương gia đã sớm qua đời.
Trái ngược với vẻ mặt Thủy Hoằng Văn, Giang Dĩ Bác mừng rớm nước mắt, nói ngay: “Bây giờ có thể bắt đầu luôn không? Ta sẽ thay máu cho đứa bé.”
Thủy Hoằng Văn trợn tròn mắt, hết đảo mắt qua Thủy Băng Tuyền lại nhìn sang Giang Dĩ Bác, lòng đầy nỗi nghi hoặc. Nhưng quan trọng nhất lúc này là cứu đứa bé, Tuyền Nhi đã mất một đứa con, hắn phải dùng mọi cách giữ lại đứa con này cho muội ấy.
Đoạn đối thoại của hai người khiến Thủy Băng Tuyền lấy lại tinh thần, nhưng nước mắt vẫn không ngừng xối xuống. Nhìn đứa trẻ yếu ớt trong lòng Thủy Hoằng Văn, lại liếc tới bọc gấm im lìm nơi cuối giường, lòng nàng đau quá, đau như có ai dùng trăm ngàn mũi kim đâm thẳng vào xương tủy. Nàng hận, hận cả thế giới không thể sụp đổ trong cơn đau này.
Trầm Nguyệt Chi, Diệp Khinh, nợ máu này, hai ngươi lấy gì trả lại cho ta đây? Lấy gì trả lại cho ta đây?
Khí huyết công tâm, Thủy Băng Tuyền phun ta một ngụm máu, miệng vẫn không ngớt gào lên: “Trầm Nguyệt Chi, ta sẽ khiến ngươi bị đày vào tận cùng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh…”
Thủy Băng Tuyền lúc này đã cách khá xa vòng đấu mà vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng gió rít gào hòa lẫn với điệu đàn du dương, lồng ngực bỗng nhói lên nỗi hoang mang khó diễn tả thành lời.
“Hồng Hồ, võ công Dĩ Bác có thể thắng Trầm Nguyệt Chi không?” Nàng lo lắng quay sang Hồng Hồ hỏi.
Một thoáng bồn chồn hiện qua mắt Hồng Hồ, y ngập ngừng hồi lâu mới đáp: “Nếu chỉ mình Trầm Nguyệt Chi, chủ tử nhất định sẽ không thua.” Nhưng lỡ Phong Cô Tình giữa chừng nhảy vào giúp đỡ Trầm Nguyệt Chi, vậy người sẽ lâm vào thế nguy hiểm!
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hồng Hồ, hàng mày liễu của Thủy Băng Tuyền nhíu chặt lại, nàng bặm môi suy nghĩ một lát rồi nói nhanh: “Bây giờ ngươi trở lại chuyển lời của ta tới Phong Cô Tình, nói nếu hắn còn nhớ món nợ với ta thì không được đối phó với Giang Dĩ Bác. Chỉ cần hắn khoanh tay lần này, ân oán giữa ta và hắn chấm dứt từ đây.”
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Thủy Băng Tuyền, Hồng Hồ thầm cân nhắc một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Nhiệm vụ của thuộc hạ là bảo vệ người!” Lỡ như phu nhân và tiểu chủ tử có mệnh hệ gì, hắn thật không thể gánh nổi.
“Ta lệnh cho ngươi trở lại!” Thủy Băng Tuyền vội đến quýnh lên, trừng mắt, cao giọng lệnh cho Hồng Hồ. Nàng không thể để Phong Cô Tình thương hại Dĩ Bác!
Đơn chiến, một Trầm Nguyệt Chi hay Phong Cô Tình có lẽ chẳng thể sánh bằng hắn, nhưng nếu hai kẻ đó liên thủ… Không, nàng không thể lại mất đi người mình yêu thương!
“Hồng Hồ, nếu ngươi còn xem ta là nửa chủ tử trong tương lai, thì bây giờ, ta lệnh cho ngươi lập tức trở lại đó!”
“Phu nhân…” Hồng Hồ lưỡng lự khó nghĩ.
“Đi mau đi!” Thủy Băng Tuyền lại cao giọng đầy kiên quyết!
Dõi mắt nhìn những bóng người thấp thoáng quần thảo nhau phía trước, Hồng Hồ cắn môi nói: “Vậy thuộc hạ sẽ đi mau về mau.” Thật ra, hắn cũng đã lo cho chủ tử nóng sốt cả ruột gan.
Thủy Băng Tuyền gật đầu, lấy tay ôm bụng lui dần về phía sau, nép dựa vào một thân cây. Chỉ hy vọng Phong Cô Tình còn chút cảm giác hổ thẹn với nàng! Lần này, nàng quyết không để Dĩ Bác tuột khỏi tay mình!
Trong bụng bỗng nhói lên một cái, Thủy Băng Tuyền hoảng hốt thì thào: “Con yêu, đừng lo, mẹ sẽ bảo vệ cha con, và cả con nữa. Con cứ ngoan ngoãn ở trong bụng mẹ nhé!” Giọng nàng nhẹ nhàng đượm chút lo lắng và khẩn thiết.
Nàng nhắm mắt cố bình ổn tâm tình xao động, tự nhủ không được mất bình tĩnh, hít sâu vào… Đúng rồi, lại hít sâu thêm lần nữa… Đúng, phải bình tâm, không được để đứa bé lo lắng! Thủy Băng Tuyền cứ mãi lặp đi lặp lại những suy nghĩ ấy trong đầu, cốt để thêm kiên cường.
Thu Nhi đỡ Hương Hàn đang loạng choạng chạy đến chỗ nàng…
Chỗ đất trống hỗn loạn bên kia…
Bốn lão già của Độc cộc dồn hết sức đấu với Tứ Sát, đôi bên ngang tài, chẳng ai chiếm được thế thượng phong,
Góc khác, Trữ Hy đã giải quyết gọn ghẽ nhóm tỳ nữ của Trầm Nguyệt Chi, hắn vừa quay đầu liền thấy thiếu niên áo đỏ đang vội vàng bôn tới, đôi lông mày tức thì nhíu chặt, y tới đây, còn nàng sao rồi?
Thoáng thấy Phong Cô Tình đã muốn dợm bước tính thời cơ ra tay tham chiến, Hồng Hồ tức khắc hô lớn: “Phong các chủ, Vương phi nói nếu ngươi khoanh tay không tham chiến, ân oán giữa ngươi và Vương phi sẽ xóa bỏ từ đây.”
Phong Cô Tình rụt chân về, ngoái đầu nhìn Hồng Hồ bằng ánh mắt xa xăm, lạnh giá! Lòng như trĩu nặng vài phần, Giang Dĩ Bác với nàng quan trọng đến thế ư?
Giang Dĩ Bác nghe tiếng Hồng Hồ thì cuống lên quát lớn: “Mau trở về!”
“Dạ!” Hồng Hồ lập tức phóng người bay xa!
Đang lúc giao đấu với Giang Dĩ Bác, Trầm Nguyệt Chi bỗng thay đổi hướng tấn công bất chấp đặt tính mạng mình vào thế hiểm nghèo. Âm thanh réo rắt hòa cùng luồng gió sắc bén đánh thẳng về phía Hồng Hồ. Hồng Hồ hốt hoảng, lách người né tránh trong gang tấc, nhưng vẫn bị cơn gió sắc bén xoẹt qua đùi, y ngã phịch xuống đất, máu đỏ tươi ràn rụa chảy ra.
Ngay lúc ấy, mũi kiếm như mãng xà mà bén nhọn khôn cùng của Giang Dĩ Bác đã phá không lao đến, chực đâm thẳng vào Trầm Nguyệt Chi còn mải phân tâm đối phó với Hồng Hồ.
“..Không” Diệp Khinh biến sắc, liều mạng thoát khỏi vòng vây của Hắc Bạch lưỡng ưng, chực lao đến muốn cản đường kiếm của Giang Dĩ Bác. Nhưng tiếc thay, sát khí cuồn cuộn cùng đường kiếm như vũ bão của Giang Dĩ Bác không phải thứ ai cũng có thể đỡ được. Lần này, hắn tuyệt đối không để Trầm Nguyệt Chi lại có cơ hội hại đến Tuyền Nhi, lần này, Trầm Nguyệt Chi phải chết.
Tiếng đàn ngày càng véo von cao vút, sát khí xoay vần quanh thân Trầm Nguyệt Chi, hai tay nàng ta kết hợp nhuần nhuyễn nhảy múa trên dây đàn, dồn toàn bộ nội lực tung ra tầng tâm pháp cao nhất của Trầm gia – Ngọc thạch câu phần (ngọc nát đá tan). Tiếng gió ‘rít’ vào không khí, vụt bắn với tốc độ và sức mạnh không gì cưỡng nỗi, mục tiêu là Thủy Băng Tuyền xa mãi mười trượng.
Chiêu kiếm ấy của Giang Dĩ Bác, nếu nàng dùng toàn lực thối lui, hẳn có thể bảo toàn tín mạng. Nhưng không, Dĩ Bác, kiếp này, đôi ta không thể là tình nhân, vậy hãy trở thành thù nhân trọn kiếp. Đời này, ta không thể có chàng, nhưng chàng phải khắc cốt ghi tâm hình bóng ta, dù chỉ vì thù hận…
Giang Dĩ Bác nghe thấy tiếng đàn xao động ấy thì kinh hoảng, rống lên thống thiết: “Tuyền Nhi…” Thanh kiếm trong tay theo đà đâm tới, găm hẳn vào người Trầm Nguyệt Chi, lực mạnh đến nỗi đẩy nàng ta văng xa vài trượng.
Chẳng chút vui mừng của kẻ chiến thắng, lòng hắn không ngừng gào thét như giông bão: Đừng, đừng mà, đừng mà… Có nằm mơ hắn cũng không thể tưởng tượng nổi chiêu sát thủ cuối cùng ấy lại nhằm vào Tuyền Nhi. Không, hắn bắn người chạy như điên, trái tim chực vọt ra khỏi lồng ngực.
Khoảnh khắc này, hắn hận đôi chân mình không thể chạy nhanh hơn nữa, hận không thể mọc thêm đôi cánh để tức khắc bay đến bên nàng, hận không thể thay nàng lãnh trọn chưởng phong tàn ác kia.
Trữ Hy quay đầu nghe tiếng gió ma sát vào không khí rít gào bên tai, cả người cứng đờ, tim như ngừng đập!
Hồng Hồ giật mình, nhưng cũng rất quyết đoán phi người xông ra, vận lực dồn lên hai tay ngăn trở, nhưng cuối cùng cũng bị đánh bật qua bên…
Phong Cô Tình trợn mắt lớn hết cỡ, đây là Ngọc thạch câu phần trong lời đồn đó ư?
Một chớp nhoáng, hắn chỉ biết mình không thể để nàng chết, dẫu hiểu rằng hắn không đủ sức lãnh trọn chưởng phong ấy, nhưng đôi chân hắn chỉ kịp nghe theo lời trái tim mà lao tới như thiêu thân, vận sức vào hay tay chống đỡ.
Dù đã dốc toàn lực, từ đôi tay vẫn truyền đến cảm giác đau đớn đến tê dại, rồi cơn đau lan rộng khắp kinh mạch toàn thân. Hắn lảo đảo ngã bật ra xa, chỉ còn biết trợn mắt nhìn luồng khí kinh thiên động địa đã bị hắn chắn bớt phần nào mà vẫn cứ như con giao long cuồng ngạo, cuồn cuộn sát khí chực đâm thẳng vào nàng…
Hương Hàn được Thu Nhi loạn choạng đỡ từng bước, còn cách Thủy Băng Tuyền không xa, ngẩng đầu nhác thấy bóng tiểu thư bên gốc cây, chưa kịp mừng tủi đã nghe tiếng đàn hòa trong tiếng gió bay vụt qua, nàng kinh hãi lắc đầu nguầy nguậy, không, chưởng phong ấy không thể đánh trúng tiểu thư được… Ngoái đầu nhìn Thủy Băng Tuyền tay ôm bụng, người nửa tựa vào thân cây, chẳng biết Hương Hàn lấy đâu ra sức lực mà vùng khỏi tay đỡ của Thu Nhi, đoạn gồng hết lực lao tới chắn trước mặt Thủy Băng Tuyền. Một búng máu đỏ tươi phun lên người Thủy Băng Tuyền.
Thoáng nghe thấy tiếng gọi thê lương của Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền vừa ngẩng lên, đập vào mắt nàng là hình ảnh Hương Hàn miệng đầy máu ngã uỵch xuống đất ngay cạnh chân mình…
Bỗng, từ bụng dưới nhói lên từng cơn đau quặn thắt, nàng thở dốc, hai mắt mở bừng, tay đỡ bụng, từ từ ngã xuống…
“Tuyền Nhi!” Giang Dĩ Bác phi như bay tới đỡ nàng ngã ra sau, nét mặt vô cùng hoảng loạn.
“Aaaaaaaaa…!” Thủy Băng Tuyền đau đến thét lớn.
“Tuyền Nhi, nàng sao rồi? Tuyền Nhi?” Giang Dĩ Bác thấy vết máu loang lổ trên y phục nàng, lo đến sốt sắng.
Nàng gắng sức nắm chặt tay Giang Dĩ Bác: “Con…con ta.” Đau đớn từng cơn ập tới như thủy triều, cơn sau mạnh mẽ hơn cơn trước, chực nhấn chìm nàng xuống tận đáy vực sâu. Lòng mải miết cầu khẩn: Con, con ơi… đừng bỏ mẹ con ơi. Dù vậy, nàng vẫn cảm giác được có dòng nước âm ấm đang len chảy giữa hai chân nàng…
Chớp mắt, mọi lý trí và bình tâm của nàng đã bay biến mất tăm, nàng hoảng loạn hét: “Không…Con ơi…”
Giang Dĩ Bác chợt đờ người, cảm giác âm ấm, dinh dính trên tay là…
Ngẩn ngơ chuyển tầm mắt xuống dưới, thấy mặt đất nơi chân nàng đã thấm đầy máu, trên nền y phục trắng tuyết nhuộm những họa tiết đỏ rực chói mắt đến kinh người.
Khuôn mặt hắn còn đang ngập trong nỗi sợ hãi, chớp mắt đã nhăm nhúm đau đớn đến tột cùng. Đôi tay run rẩy, cả người cũng run lên bần bật, nhưng chỉ một thoáng, hắn đã lấy lại sự trấn định, vỗ về nàng: “Tuyền Nhi, đừng sợ, có ta đây rồi, đừng sợ, ta sẽ lập tức đưa nàng đi tìm đại ca, huynh ấy là thần y mà!” Nét mặt vờ trấn định chẳng thể lấp nổi giọng nói run rẩy, lời lẽ lộn xộn của hắn.
“Dĩ… Bác… Cứu…cứu đứa bé!” Thủy Băng Tuyền siết chặt tay hắn, run rẩy thốt không nên lời!
“Tuyền Nhi, đừng sợ, sẽ ổn thôi, nàng đừng sợ…” Mặt mày trắng bệch, Giang Dĩ Bác ôm Thủy Băng Tuyền dậy, dùng hết tốc lực chạy như điên về phía trước. Lòng chỉ còn mỗi một tín niệm, ấy là bảo vệ hai mẫu tử nàng bình an. Hắn, Giang Dĩ Bác, cuồng ngạo xưa nay chưa từng tin vào quỷ thân trời đất, nhưng hôm nay, hắn cầu xin ông trời, cầu xin thần linh, xin đừng cướp mất người hắn yêu thương!
Lòng nóng như lửa đốt, hắn mải miết lao đi, băng băng bất chấp mọi vật cản trên đường…
Dòng máu âm ấm len ra ngoài, chạm phải không khí liền trở nên mát lạnh giữa đôi chân, làn váy ướt đẫm khiến Thủy Băng Tuyền thêm phần sợ hãi, giọt lệ nóng hổi lặng lẽ tràn trên khóe mi. Con à, con còn chưa từng thấy mặt mẹ, chưa từng gọi tiếng cha, sao lại dễ dàng ra đi như vậy? Không, mẹ sẽ không để con đi đâu, hãy ngoan ngoãn ở lại bên mẹ…
Máu đỏ tươi sũng ướt cả y phục, nhỏ thành dòng xuống tay Giang Dĩ Bác, khiến hắn không ngừng run rẩy, chân vội vã lao về phía trước.
Cố dằn xuống cơn đau dằn xé cùng tâm tình hoảng loạn, Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu cầu xin ông trời đừng bắt nàng phải chịu thêm nỗi đau mất con!
“Nhanh… nhanh nữa lên… Con, con không còn động nữa rồi… Dĩ Bác…” Đột nhiên cảm thấy trong bụng yên tĩnh đến kỳ lạ, Thủy Băng Tuyền quýnh lên, lớn tiếng giục Giang Dĩ Bác mà giọng nghèn nghẹt, nước mắt như xối.
Giang Dĩ Bác nghe vậy thì hít sâu một hơi, vượt qua cả giới hạn của bản thân, đạt đến tốc độ trước nay chưa từng có. Hắn nghiến răng siết chặt đôi tay, không để mình run rẩy.
“Không sao đâu, sẽ ổn thôi, Tuyền Nhi, nàng đừng sợ!”
Đoạn đường mười dặm, vốn chẳng hề xa, nhưng khắc này đã trở thành đoạn đường dài dằn dặt với nỗi dày vo đau khổ nhất trong cuộc đời hai người họ.
Thủy Băng Tuyền cắn chặt tay kiềm nén những tiếng thét chực thoát khỏi cổ họng, mắt rưng rưng không ngừng tuôn lệ.
“Tuyền Nhi, tin ta đi, nàng sẽ không sao cả!” Giang Dĩ Bác ráng cười nói, cũng không biết là đang an ủi người run rẩy trong lòng hay an ủi tâm tư run rẩy của chính mình.
Hắn ôm Thủy Băng Tuyền xông thẳng vào Vương gia như một cơn lốc, Thủy Hoằng Văn nhìn kỹ lại thấy hai người đầy máu thì nhất thời đờ người, hít một hơi lạnh vào phổi, đoạn bật người vội chạy đến bắt mạch, sắc mặt trầm xuống: “Nhanh vào phòng trong.”
Vương Yên sợ đến hét ầm lên, Vương lão gia chạy vội tới thấy Thủy Băng Tuyền máu chảy ròng ròng, biết chuyện nghiêm trọng, vội phân phó hạ nhân nhanh tay nhanh chân chuẩn bị phòng.
Trong phòng, Giang Dĩ Bác nắm chặt tay Thủy Băng Tuyền đã gần lâm vào hôn mê, cố gắng an ủi: “Tuyền Nhi, đừng sợ, đại ca là thần y, huynh ấy nhất định sẽ cứu được con!”
Thủy Hoằng Văn mở bọc ngân châm, quay qua gọi Giang Dĩ Bác: “Ngươi đỡ muội ấy dậy, dùng chân khí giữ cho muội ấy tỉnh táo, nếu muộn ấy không sinh con bây giờ, chỉ e một xác hai mạng!”
Hai tay Giang Dĩ Bác run run đặt sau lưng Thủy Băng Tuyền, vận lực giúp nàng phun ra máu đọng…
Tức thì nàng mở mắt, lại cảm thấy cơn đau quặn thắt dưới bụng, không khống chế được mà thét lớn lên: “A…”
“Tuyền Nhi…” Giang Dĩ Bác ôm chặt vai nàng, y phục của hai ngươi đều loang lổ toàn máu.
Thủy Băng Tuyền chộp lấy Thủy Hoằng Văn khẩn thiết kêu gào: “Đại ca, xin huynh, xin huynh hãy cứu con ta.”
Thủy Hoằng Văn nghiêm mặt lớn tiếng: “Tuyền Nhi, bình tĩnh lại!”
Bị gắt, Thủy Băng Tuyền sững một chút rồi lặng thinh, đúng, nàng không thể hoảng, nàng phải giữ sức để sinh con.
Nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn Thủy Hoằng Văn, nói rành rọt: “Vậy huynh nói đi, ta phải làm gì để cứu đứa bé?”
Thủy Hoằng Văn không đáp lời nàng, lập tức chộp lấy cây kéo bên cạnh, ném cho Giang Dĩ Bác: “Cởi y phục cho muội ấy, ta phải thúc sanh!”
Giang Dĩ Bác gật đầu, nhanh tay động thủ!
“Yên Nhi, dặn nhà bếp chuẩn bị nước sôi, lấy hai cái chăn bông lại đây!” Thủy Hoằng Văn hướng ra cửa phân phó.
“Dạ, tướng công.” Yên Nhi vẫn chưa hoàn hồn đứng sững ngoài cửa cũng vội vã đáp.
…….
“Aaaa…” Toàn thân Thủy Băng Tuyền lúc này đã túa đầy mồ hôi, ướt đẫm cả hai cái chăn bông. Cơn đau thập tử nhất sinh tựa đi qua cửa địa ngục, khiến Thủy Băng Tuyền càng thêm tỉnh táo, nàng cắn chặt răng nén những tiếng thét xé lòng, trong thâm tâm chỉ còn mỗi một tín niệm, nhất định phải sinh đứa bé bình an!
Giang Dĩ Bác nắm tay nàng, mặc nàng bấu chặt vào cánh tay mình, nhìn sự đau đớn khổ sở của nàng, tim hắn như bị xé vụn ra từng mảnh nhỏ…
“Tuyền Nhi…” Hắn hận chính mình đã không thể bảo vệ nàng.
“Dĩ Bác, ngươi dùng khăn nóng lau sạch vết máu trên người Tuyền Nhi đi.” Lúc này, mạng người quan trọng hơn hết thảy, mọi giáo điều lễ tiết đều bị Thủy Hoằng Văn xếp xó không màng.
Trời đêm càng lúc càng tối tăm mờ mịt…
Thủy Băng Tuyền cắn răng chịu đựng những cơn đau ập tới chực vùi nàng xuống vực sâu muôn trượng cùng tín niệm duy nhất trong lòng nàng, tín niệm bảo vệ đứa con chưa kịp chào đời!
………….
Sắc mặt Thủy Hoằng Văn ngày càng tối sầm, đứa trẻ này chỉ e…
Thoáng thấy vẻ mặt ấy của Thủy Hoằng Văn, lòng Giang Dĩ Bác như rớm máu nghẹn ngào! Ôm Thủy Băng Tuyền trong tay, lúc này hắn mới hiểu được loại ‘đau’ đến khoét xương róc thịt, chỉ muốn phá hủy cả thế gian.
Mãi đến nửa đêm, qua bao phen thập tử nhất sinh, đứa bé đã lọt lòng, nhưng Thủy Băng Tuyền nằm chờ mãi, chờ mãi, cũng không nghe thấy tiếng khóc chào đời.
“Con… con ta… đã khóc chưa?” Những sợi tóc dài dính bết vào gương mặt đẫm mồ hôi, nàng cố cắn đầu lưỡi, giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng, có lẽ, nàng tự trấn an mình, vì quá mệt mỏi nên đã không nghe thấy tiếng của con thơ.
Thủy Hoằng Văn nhắm chặt hai mắt u buồn, đứa bé này đã…
Giang Dĩ Bác chỉ thoáng nhìn rồi ngoảnh mặt quay đi, nước mắt lặng lẽ trào ra, ngực phập phồng, miệng hết đóng lại mở, không nói nổi nên lời. Con hắn, đó là con hắn…
Thủy Băng Tuyền không nghe tiếng trả lời lại càng hoang mang: “Đại ca, đại ca, con ta sao rồi?” Không, không, rõ ràng nàng đã sinh con bình an rồi mà, con ơi…
Đúng lúc này, trong bụng lại trồi lên một cơn đau mới, Thủy Băng Tuyền hoảng hốt thét lên.
Thủy Hoằng Văn chấn kinh, vội ngẩng đầu: “Tuyền Nhi, ráng lên!” Còn một đứa bé nữa, đứa bé này vẫn còn sống!
Thủy Băng Tuyền lại siết chặt cái chăn trên giường…
“Oa…” Tiếng khóc yếu ớt cất lên, khiến Thủy Hoằng Văn tức thì hớn hở, vội ôm lấy đứa bé, nhưng sau đó, sắc mặt hắn lại tái đi lần nữa…
Giang Dĩ Bác nghe thấy tiếng khóc bé nhỏ, lòng cũng nhen nhóm lên niềm hy vọng, đứa bé này, còn sống…
Thủy Băng Tuyền nghe thấy tiếng khóc, vội la lên: “Con à,… đại ca, con ta còn sống phải không?” Rốt cuộc nàng cũng đã nghe thấy tiếng khóc thân thương, nàng giãy dụa muốn gượng mình đứng dậy, để được tận mắt thấy con mình.
Thủy Hoằng Văn thấy vậy vội bế đứa bé đến trước mặt nàng, ý bảo nàng đừng cử động: “Tuyền Nhi, xem này, là một bé trai.” Nhưng tâm tư hắn lại như rơi vào hầm băng giá lạnh. Bởi đứa bé này e cũng không giữ được!
Cuối cùng, Thủy Băng Tuyền cũng nở nụ cười nức nở, lệ tràn mi, môi cười hạnh phúc: “Con ơi, con của ta…”
Nhác thấy thần sắc tái đen của Thủy Hoằng Văn, Giang Dĩ Bác thấy lòng chùng xuống. Nhưng nhìn lại bộ dạng Thủy Băng Tuyền lúc này, hắn đành lén đưa tay quẹt lệ, miễn cưỡng cười nói: “Tuyền Nhi, nàng mệt rồi, mau ngủ trước đi cho lại sức.”
Thủy Băng Tuyền khóc nức hồi lâu, đoạn tỉnh táo trở lại, khóe môi run rẩy nói: “Đưa đứa trẻ kia cho ta xem.” Đứa bé không có nổi tiếng khóc chào đời ấy, nàng chưa được nhìn mặt lấy một lần.
Giang Dĩ Bác lắc đầu: “Tuyền Nhi, nàng mệt rồi, nghỉ trước đi!”
“Ta, nói, đưa, đứa, trẻ, kia, cho, ta xem!” Thủy Băng Tuyền nghiến răng gằn từng chữ một.
Giang Dĩ Bác đau đến nghẹn lời, nhưng vẫn lắc đầu cự tuyệt: “Tuyền Nhi…”
Không biết lấy sức lực ở đâu ra, Thủy Băng Tuyền gượng chống người ngồi dậy, ánh mắt lia tới bọc gấm đặt ngay cuối giường…
Nàng chồm người qua, với bàn tay không ngừng run rẩy chạm đến bọc gấm, nhưng lại bị Giang Dĩ Bác giữ lại. Hắn đau đáu nhìn nàng, nước mắt nam nhi không dễ gì chảy, nay lại đầm đìa trên gương mặt anh tuấn: “Tuyền Nhi, ta xin nàng, đừng nhìn!” Hắn thà để nàng nuối tiếc suốt đời, cũng không muốn nàng suốt đời ảm ảnh đau xót! Cảnh tượng ấy, đứa con này, đã trở thành nỗi đau của cả đời hắn! Nhưng, chỉ cần mình hắn nhớ đến là đủ rồi. Hắn không thể để Tuyền Nhi ôm một bóng ma trong lòng được.
Thủy Hoằng Văn bế đứa bé còn lại, sau khi kiểm tra một lượt thì mặt mày biến sắc u ám: “Tuyền Nhi, ta nghĩ, muội nên quan tâm đến đứa bé này thì hơn.” Lời nói ấy khiến bàn tay của Thủy Băng Tuyền lập tức cứng đờ giữa không trung.
Nàng mấp máy môi lắp bắp nhưng mãi chẳng phát ra thành tiếng, ánh mắt mờ mịt hoang mang nhìn Thủy Hoằng Văn, cảm giác như linh hồn nàng đã tách rời khỏi thể xác!
Giang Dĩ Bác tiến lên, ôm chặt lấy nàng, nhìn Thủy Hoằng Văn, trầm giọng hỏi: “Đứa bé có vấn đề gì?”
Thủy Hoằng Văn lắc đầu khổ sở đáp: “Kinh mạch toàn thân đều bị hao tổn, nếu không sớm nghĩ cách, e cũng chẳng sống nổi!”
Toàn bộ gân xanh trên trán Giang Dĩ Bác đều nổi lên cồm cộm, hắn hít sâu một hơi, khó nhọc mở lời: “Có cách gì?”
Thủy Hoằng Văn chần chờ một lát mới nói: “Nghe nói Vô Trần Tử có một bộ nội công tâm pháp có thể duy trì kinh mạch…”
Giang Dĩ Bác mở bừng mắt, khấp khởi hy vọng, mừng rỡ nói: “Ta biết, Vô Trần Tử là sư phụ ta.”
Nhưng Thủy Hoằng Văn vẫn lắc đầu nguầy nguậy: “Còn phải thay máu nữa, ít nhất là một tháng liền, ngày nào cũng thay liên tục, hơn nữa, phải là máu của người thân cận, tốt nhất là phụ thân đứa bé!” Đây cũng là vấn đề khó khăn nhất, bởi Vương gia đã sớm qua đời.
Trái ngược với vẻ mặt Thủy Hoằng Văn, Giang Dĩ Bác mừng rớm nước mắt, nói ngay: “Bây giờ có thể bắt đầu luôn không? Ta sẽ thay máu cho đứa bé.”
Thủy Hoằng Văn trợn tròn mắt, hết đảo mắt qua Thủy Băng Tuyền lại nhìn sang Giang Dĩ Bác, lòng đầy nỗi nghi hoặc. Nhưng quan trọng nhất lúc này là cứu đứa bé, Tuyền Nhi đã mất một đứa con, hắn phải dùng mọi cách giữ lại đứa con này cho muội ấy.
Đoạn đối thoại của hai người khiến Thủy Băng Tuyền lấy lại tinh thần, nhưng nước mắt vẫn không ngừng xối xuống. Nhìn đứa trẻ yếu ớt trong lòng Thủy Hoằng Văn, lại liếc tới bọc gấm im lìm nơi cuối giường, lòng nàng đau quá, đau như có ai dùng trăm ngàn mũi kim đâm thẳng vào xương tủy. Nàng hận, hận cả thế giới không thể sụp đổ trong cơn đau này.
Trầm Nguyệt Chi, Diệp Khinh, nợ máu này, hai ngươi lấy gì trả lại cho ta đây? Lấy gì trả lại cho ta đây?
Khí huyết công tâm, Thủy Băng Tuyền phun ta một ngụm máu, miệng vẫn không ngớt gào lên: “Trầm Nguyệt Chi, ta sẽ khiến ngươi bị đày vào tận cùng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook