Manh Phi Đãi Gả
-
Quyển 3 - Chương 14: Tay trong tay
Edit: Boringrain
Chớp mắt, ngày đấu thầu đã cận kề, dạo gần đây Bắc Thành trở nên náo nhiệt vô cùng, thương nhân bên ngoài nườm nượp đổ về, có người đến tìm hiểu, có người đến tham gia, cũng có người đến góp vui…
Lần đầu tiên, vùng Bắc cảnh khỉ ho cò gáy được tiếp đón nhiều đại gia chi tiền hào phóng như vậy. Quán trọ bình thường trong thành đều chật cứng như nêm, nhiều khách trọ không tìm được chỗ ở, phải tự mình nghĩ cách giải quyết, tỷ như vung bạc ngủ nhờ nhà dân!
Trái lại, thương nhân Bắc thành ai cũng mặt ủ mày ê, sớm biết, bọn họ đã đôn đốc xây tân phủ cho xong, thì lúc này nội cho thuê trọ cũng hốt khối bạc. Đáng tiếc, đáng tiếc, tân phủ còn chưa hoàn công, lấy đâu ra mà cho ở trọ.
Còn tửu lâu Bắc thành thì khỏi phải nói, suốt từ sáng sớm đến tận tối mịt, món ăn đưa lên đưa xuống không lúc nào ngớt.
Không khí rạo rực khiến thương nhân Bắc thành thêm đau lòng! Nhưng ngược lại cũng khiến họ khấp khởi vui mừng!
Thư phòng Bắc vương phủ
Thủy Băng Tuyền đặt bút xuống, nặng nề đứng dậy thư giãn gân cốt một lát, chốc sau cầm quyển sổ trên bàn tới ngồi xem ở nhuyễn tháp.
Đọc lướt qua những cái tên xa lạ, hàng mày thanh tú giương cao. Trữ Hy quả là cẩn thận kỹ càng, không những ghi lại tên tuổi thương nhân, mà còn có phần chú thích bên cạnh nữa…
Bỗng một cái tên quen thuộc đập vào mắt, Vân Tại Viễn? Vân gia ư?
Trầm ngâm cố nhớ tới cái người tên Vân Tại Viễn này, Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười lạnh, Trữ Thiên Kỳ ơi là Trữ Thiên Kỳ, ngươi rốt cuộc đã không nhẫn nỗi rồi ư?
Bỏ qua cái tên đó, đôi mắt phượng tiếp tục lia xuống dưới.
Lại thêm một cái tên khiến nàng chú ý, Trầm Nguyệt Chi? Thủy Băng Tuyền chau mày, trong mắt bắn ra tia bén nhọn. Bởi bên cạnh có một ghi chú bắt mắt: Giang hồ Trầm gia.
Trầm gia, một trong tam đại thế lực giang hồ, cầm công vang danh thiên hạ? Sao đột nhiên lại đến Bắc thành?
Theo như nàng biết, Trầm gia đã thoái ẩn, từ lâu không còn hành tẩu giang hồ! Đương nhiên, thoái ẩn thì thoái ẩn, ít nhất cũng phải có cái đổ miệng, sản nghiệp duy trì kế sinh nhai hẳn phải có. Điều nàng không ngờ là Bắc cảnh lại có thể khiến thiếu chủ Trầm gia xuất đầu lộ diện tới lấy thiếp tham dự?
Trầm Nguyệt Chi? Phải chăng vì Hương Hàn? Thủy Băng Tuyền chau mày gọi: “Hương Hàn!”
“Dạ, tiểu thư.” Hương Hàn đẩy cửa đi vào.
Thoáng nhìn Hương Hàn một cái, Thủy Băng Tuyền đóng tập sách lại, trầm ngâm hồi lâu mới dợm hỏi: “Hương Hàn, nói cho ta biết đôi điều về Trầm Nguyệt Chi được không?”
Sắc mặt Hương Hàn khẽ biến, nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt phức tạp: “Tiểu thư…”
Thủy Băng Tuyền rũ mi mắt tiếp lời: “Trầm gia cũng đến!”
Hương Hàn trừng lớn hai mắt như thể không tin vào tai mình. Nàng khó nhọc mở lời: “Tiểu… tiểu thư vừa nói gì ạ?” Nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không, Hương Hàn lên tiếng hỏi lại!
“Ta nói, Trầm gia tới lấy thiếp, nghĩa là rất có thể Trầm Nguyệt Chi sẽ đến! Hương Hàn, ngươi nên chuẩn bị tâm lý thật tốt!” Thủy Băng Tuyền mơ hồ nói. Trầm Nguyệt Chi thật đến vì Hương Hàn ư? Nếu vậy, cớ chi đợi tới giờ mới xuất hiện? Có ẩn tình gì chăng?
Hương Hàn cả kinh thụt lùi về sau vài bước mới trụ vững, trong lòng như sóng triều trào dâng.
Thủy Băng Tuyền thở dài, xem chừng Trầm Nguyệt Chi có ảnh hưởng rất lớn tới Hương Hàn! Hắn thật sự đến vì Hương Hàn ư? Về chuyện này nàng cực kỳ nghi hoặc, cảm giác này rất khó tả! Trực giác mách bảo, người này mục đích không hề đơn giản!
“Chừng như ngươi khó mà đối mặt với hắn!” Thủy Băng Tuyền thờ ơ liếc nhìn Hương Hàn nói.
Hương Hàn chột dạ, cụp mắt, cười khổ: “Tiểu thư, nô tỳ không biết nữa, lòng nô tỳ giờ rối lắm!” Hắn, là ký ức đẹp đẽ nhất của đời nàng, bảo quên, làm sao quên được đây? Nhớ ngày ấy: trời đông rét mướt, mạng cận kề; mai bay đầy trời, cùng người tương ngộ.
Thủy Băng Tuyền gật đầu, nói vẻ cảm thông: “Nên ta nói trước, để ngươi chuẩn bị tâm lý! Dù thế nào, ta vẫn hy vọng ngươi hiểu rõ, nếu hắn muốn đưa ngươi về Trầm gia, và ngươi, Hương Hàn, cũng đồng ý theo hắn, ta sẽ không có ý kiến gì cả. Nhược bằng…”
Thủy Băng Tuyền thoáng ngừng lời, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đã có vẻ hoảng loạn của Hương Hàn, gằn từng chữ, giọng nói trong trẻo cũng không kém phần lạnh lùng: “Hắn có ý đồ khác, đối nghịch với ta, thì Hương Hàn, nhớ kỹ, ta tuyệt đối không vì ngươi mà lưu tình. Cũng vậy, hắn cũng sẽ không vì ngươi mà nhượng bộ!”
“Nô tỳ…” Hương Hàn chấn động, ngẩng đầu yếu ớt nhìn Thủy Băng Tuyền, lòng rối như tơ!
“Lui xuống trước đi! Mong ngươi không khiến ta thất vọng!” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt nói.
Hương Hàn mấp máy môi tính mở lời, lại chẳng biết nói gì đành lẳng lặng lui xuống…
Nhìn Hương Hàn đi khuất, ánh mắt Thủy Băng Tuyền càng trở nên thâm sâu phức tạp. Lòng mãi thắc mắc, Trầm Nguyệt Chi có đến không? Theo lý mà nói, Trầm gia ở tận nơi xa, chẳng có dính líu gì tới Bắc cảnh cả. Ở đây, mối liên hệ duy nhất chỉ có Hương Hàn… Mục đích của hắn thực sự chỉ là Hương Hàn thôi sao? Thủy Băng Tuyền tâm tư bất an suy đoán!
Qua lời Hương Hàn, nàng nhận thấy con người này cực kỹ lạnh nhạt…
“Khởi bẩm vương phi, Trữ quận vương cho người đến báo, khâm sai hoàng thượng phái đi đã đến cổng thành, Trữ quận vương đã ra nghênh tiếp!” Tiếng Cảnh trúc vọng vào cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“Bảo Cảnh An đi xem là được rồi!” Thủy Băng Tuyền sực tỉnh, lạnh nhạt trả lời, Trữ Thiên Kỳ lần này phái ai hộ tống bạc đây?
“Dạ!”
Trong đại sảnh Bắc vương phủ, Thủy Băng Tuyền an vị trên ghế cao, lạnh lùng liếc qua người bên dưới một cái, liền dời mắt!
“Tham kiến Bắc vương phi!” Người này là Binh bộ thị lang Tống đại nhân, tuổi tác trạc ba mươi, trên người khoác bộ nhung trang, thân hình cao lớn khôi ngô, đôi mắt toát vẻ trầm ổn!
“Tống đại nhân không cần đa lễ, ngồi đi.” Thủy Băng Tuyền bình thản đáp.
“Tạ ơn vương phi!” Tống đại nhân cung kính hành lễ rồi ngồi xuống.
“A, phải rồi, lần này tống đại nhân dẫn theo bao nhiêu binh sĩ?” Thủy Băng Tuyền nâng chén trà, ra vẻ thờ ơ hỏi.
“Hồi bẩm vương phi, hạ quan dẫn theo hai nghìn binh sĩ!”
Hai nghìn ư? Khóe môi khẽ nhếch cao: “Trữ quận vương, ngày mai người đông hỗn loạn, huynh hãy tạm mượn số binh sĩ này an bài bảo vệ bách tính trong thành!”
Trữ Hy sửng sốt, thoáng liếc qua Tống đại nhân rồi mới chắp tay đáp: “Dạ!”
“Tống đại nhân hẳn không có ý kiến chứ?” Thủy Băng Tuyền giương mắt nhìn Tống đại nhân nhàn nhạt hỏi.
Tống đại nhân cung kính chắp tay: “Hạ quan không có ý kiến!”
“Tống đại nhân là khâm sai của hoàng thượng, lại đường xa hộ tống bạc, hẳn rất mệt nhọc, nhờ Trữ quận vương tiếp đại Tống đại nhân đây thật chu đáo. Bố trí chỗ ở trong phủ nha đi.” Thủy Băng Tuyền cười khảy trong lòng! Khéo thật nhỉ? Ngày mai đấu thầu, hôm nay khâm sai mới đến… Xem chừng Trữ Thiên Kỳ muốn biết đấu thầu này ra sao mà!
“Ta hiểu rồi!” Trữ Hy khiêm cung gật đầu.
……..
Từ sau đợt tuyết lớn mấy ngày trước, thời tiết tuy đã ấm lên đôi chút nhưng vẫn còn rất lạnh, đêm nay không trăng không sao, u ám tối tăm lại thêm phần lạnh lẽo!
Trong Bắc vương phủ, thân binh qua lại dò xét càng thêm thâm nghiêm cẩn trọng! Vì buổi đấu thầu ngày mai, những kẻ lạ mặt từ bên ngoài lai vãng Bắc thành không ít…
Đã nửa đêm, Thủy Băng Tuyền vẫn chưa ngủ, nửa nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt trầm tư…
“Tuyền Nhi, có việc gì phiền lòng sao?” Giọng nói dễ nghe, trầm ấm vang đến bên tai.
Thủy Băng Tuyền chậm rãi mở mắt, khóe môi mấp máy: “Ta đang đợi huynh!”
Giang Dĩ Bác nhướng mày, con ngươi đen lóe sáng, tựa tiếu phi tiếu “A!” lên một tiếng. Có việc gì khiến nàng muộn phiền lo lắng như vậy?
“Huynh biết những gì về Trầm gia?” Thủy Băng Tuyền không đông tây giông dài, trực tiếp nhập đề!
Giang Dĩ Bác cau mày: “Trầm Nguyệt Chi?”
Thủy Băng Tuyền thấy Giang Dĩ Bác cau mày như vậy, hấp háy mắt: “Xem chừng huynh cũng biết ít nhiều về người này!” Có thể khiến Giang Dĩ Bác nghe tên chau mày, thật đáng quan tâm!
Vẻ mặt hắn ngưng trọng hồi lâu, mới lên tiếng hỏi: “Trầm gia cũng tới ư?” Hắn, vì sao lại đến?
Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Ta không hiểu động cơ của hắn!”
Giang Dĩ Bác ngồi xuống ghế, con ngươi đen thẳm, dáng vẻ đăm chiêu
Nhìn bộ dạng Giang Dĩ Bác như vậy, Thủy Băng Tuyền không khỏi thở dài: “Xem ra lai giả bất thiện*.” Giang Dĩ Bác cảnh giác như vậy, người này hẳn không đơn giản.
*Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt
Giang Dĩ Bác ngước nhìn nàng, mỉm cười chấn an: “Đừng lo gì cả, đã có ta đây”
Nghe vậy, Thủy Băng Tuyền ngẩn ra hồi lâu. Nụ cười của hắn, nhạt như mây, nhẹ tựa gió; lời hắn nói, ngắn gọn giản đơn, chẳng phải ý nặng thâm tình, lại khiến thần trí bất an xao động của nàng bình tâm trở lại!
Nàng im lặng lắng nghe từng nhịp tim an bình đập trong lòng ngực.
Giang Dĩ Bác không chú ý đến dáng vẻ xuất thần của Thủy Băng Tuyền, hắn còn đang mải lo về sự xuất hiện của Trầm Nguyệt Chi! Chỉ một Phong Cô Tình đã đủ phiền lắm rồi, nay lại thêm Trầm Nguyệt Chi! Thể nào Diệp Khinh chẳng đến góp vui!
Xem ra, đúng như Tuyền Nhi nói, đều là lai giả bất thiện cả…
Mà hắn nào e sợ gì Trầm Nguyệt Chi, chỉ e Diệp Khinh mò tới, Tuyền Nhi nhớ lại chuyện đêm đó thì sẽ ra sao đây?
Thủy Băng Tuyền thấy Giang Dĩ Bác cũng lặng im không nói, con ngươi đen nhánh lóe tinh quang! Hắn miên man suy nghĩ chuyện gì, mà lo lắng lấp đầy mắt thế kia?
“Huynh nghĩ gì đó?”
“Không có gì.” Giang Dĩ Bác cười lảng.
Xoáy sâu vào đôi mắt hắn, sự nghi hoặc trong lòng Thủy Băng Tuyền lại càng phình to, đáy mắt trở nên thầm trầm u tối. Nhưng nghĩ lại, nếu mọi suy đoán, lo lắng chỉ là thừa thãi, nàng sẽ thản nhiên chờ đợi, xem rốt cuộc Trầm Nguyệt Chi là thần thánh phương nào!
Aizzz, nằm nghiêng lâu quá, hai chân đều bị chuột rút cả rồi…
Giang Dĩ Bác thấy nàng lấy tay xoa chân, liền đứng lên đỡ nàng dậy, rồi hắn ngồi xổm xuống đất, vận nội lực vào tay, giúp nàng lưu thông khí huyết…
Thủy Băng Tuyền nhìn dáng vẻ ôn nhu của Giang Dĩ Bác, ánh mắt đê mê, lòng cảm động.
Giang Dĩ Bác nhăn trán, thương xót khẽ trách cứ: “Nàng đừng mải suy nghĩ nhập tâm, không khéo lại chuột rút bây giờ!”
Nhìn hắn ngồi xổm bên chân mình, Thủy Băng Tuyền thầm nhủ mình thật may mắn, mất chân tình, lại có được chân tình!
Trên đời quả thực có cái “thương ai thương cả đường đi”, hắn yêu nàng không nề hà đứa trẻ trong bụng, cũng không nề hà trái tim nàng chẳng vẹn toàn.
Nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng nảy nở trên bờ môi!
“Nên năng đi lại..” Giang Dĩ Bác đang nói dở, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng đến ngây ngẩn, đôi mắt Thủy Băng Tuyền lúc này còn rực sáng, diễm lệ hơn sao trên trời…
Tầm mắt giao nhau, bầu không khí giữa họ dần nóng lên bất chấp cái giá lạnh của trời đông!
Thủy Băng Tuyền nở nụ cười tươi, đủ sức tan sương chảy tuyết, như làn gió xuân ấm áp thổi qua cơn đông buốt giá!
Giang Dĩ Bác quên lửng mình đang nói gì, chỉ chăm chăm dán mắt lên khuôn mặt tuyệt mỹ, tú lệ của ai kia.
“Tuyền Nhi.” Hắn như nghe được trái tim đang đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Thủy Băng Tuyền chậm rãi vươn tay..
Hắn sững sờ nhìn bàn tay tinh tế ngọc ngà, trắng nõn mềm mại đưa về phía hắn.
Thấy phản ứng của Giang Dĩ Bác, nàng càng cười tươi, mày liễu nhướng cao, mắt phượng nhìn hắn đầy thâm ý…
Giang Dĩ Bác sực tỉnh cơn mê, nở nụ cười thỏa mãn, không nắm tay nàng mà thong thả đứng dậy, khom lưng cúi người, đưa tay về phía nàng, ánh mắt lấp lánh mong đợi! Bàn tay ấy, to lớn mạnh mẽ, trông rõ cả đường gân.
Thủy Băng Tuyền bật cười ra tiếng… Nam nhân này thật là…
Rồi nâng bàn tay thon nhỏ đặt vào lòng bàn tay hắn, lập tức tay nàng bị ai kia nắm chặt lại! Cảm giác ấm áp bủa vây khiến Thủy Băng Tuyền thả lỏng tâm trí!
Giang Dĩ Bác kéo nàng dậy, ôm vào lòng, đầu cúi xuống, khẽ khàng thủ thỉ bên tai, giọng nam trầm ấm xen lẫn nỗi xúc động vô bờ: “Tuyền Nhi, rốt cuộc đã có thể nắm lấy tay nàng!”
Thủy Băng Tuyền cảm giác chóp mũi có chút chua xót, mắt cay cay. Thì ra yêu và được yêu đều hạnh phúc đến như vậy!
“Giang Dĩ Bác, hình như ta đã bắt đầu thích huynh.” Bây giờ thì nàng đã hiểu, vì sao khi trước hắn chấp nhận hứa hẹn của nàng! Là bởi yêu nên đợi chờ; bởi mạnh mẽ, nên chẳng bao giờ buông tay; bởi hắn biết, hắn có thể dùng chân tình để cảm hóa chân tình!
Nghe những lời ấy, Giang Dĩ Bác cười khẽ bên tai, thỏa mãn như vậy, hạnh phúc đến thế, khiến trái tim Thủy Băng Tuyền cũng lâng lâng theo niềm xúc cảm…
“Từ khoảnh khắc thấy nàng lần đầu tiên ở Thủy phủ, ta đã biết, mình sẽ nắm tay nàng đi suốt cuộc đời!” Dẫu cho quãng đường ấy có những đoạn đớn đau thống khổ, hắn vẫn cam lòng!
Thủy Băng Tuyền từ từ nhắm mắt, lắng nghe từng nhịp đập của tim hắn. Vòng tay hắn khác hẳn vòng tay của Thiên Hợp. Ở trong lòng Thiên Hợp, nàng bình yên nhẹ nhõm, còn ở trong lòng hắn, nàng an toàn dựa dẫm.
“Cho dù trái tim ta không thể trao vẹn cho huynh, huynh vẫn muốn nắm lấy tay ta ư?” Thủy Băng Tuyền ngước mắt lên hỏi.
Giang Dĩ Bác cúi nhìn nàng, cười ôn nhu: “Đúng vậy.”
Thủy Băng Tuyền vuốt ve bụng: “Cả đứa trẻ này nữa ư?”
Ánh mắt nhìn xuống bụng nàng, Giang Dĩ Bác khẽ giật mình, tự hỏi, giờ đã phải lúc chưa?
Không nghe tiếng Giang Dĩ Bác đáp lời, Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu, trông vào ánh mắt ngập tràn sự phức tạp của hắn?
“Huynh đang nghĩ gì vậy?”
Giang Dĩ Bác ngước lên, đối diện với Thủy Băng Tuyền, bắt gặp trong đó đã không còn nỗi hoài nghi. Nàng thấy sự phức tạp trong mắt hắn, nhưng nàng chọn tin tưởng. Điều này khiến hắn ấm lòng, cũng khiến hắn đớn đau!
Nếu lúc này nói hết mọi chuyện, nàng có chịu đựng nổi không? Nếu biết Trữ Thiên Hợp như cơn gió thổi qua đời nàng, ra đi chỉ để lại nỗi thất vọng vô biên, liệu có quá tàn nhẫn chăng? Dù sao người cũng đã mất, hắn thà để cho nàng giữ trọn tình yêu còn hơn khơi lên những đau đớn khiến nàng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn!
Nhưng, nếu để nàng tự nhớ lại, liệu… nàng có trách hắn đã giấu diếm? Dù gì hắn đã có rất nhiều cơ hội để nói ra.
Giang Dĩ Bác rũ mi, nói: “Tuyền Nhi, nếu như…”
“Ừ?” Thủy Băng Tuyền nhíu mày, cảm thấy hắn có chút kỳ quái, nhưng cũng tự dặn lòng tin tưởng.
Lời chực ra tới miệng lại bị Giang Dĩ Bác nuốt ngược vào trong. Hắn nhận ra mình không tài nào nói được, hắn không thể khiến nàng đau khổ dằn vặt!
Nếu như… Vĩnh viễn nàng không nhớ lại? Như vậy, mối tình của nàng và Trữ Thiên Hợp vẫn vẹn nguyên tươi đẹp như ngày nào, như vậy, hắn và nàng sẽ có một khởi đầu mới. Nhưng, thật tốt đẹp vậy chăng? Có công bằng với Tuyền Nhi không?
“Nếu có một việc ta nên nói cho nàng biết, nhưng ta lại không thể nói ra, nàng sẽ làm gì?” Giang Dĩ Bác dợm hỏi.
Thủy Băng Tuyền nheo mắt nghi hoặc, không đáp mà hỏi lại: “Huynh giấu ta việc gì?”
Giang Dĩ Bác thấy sắc mặt nàng, tâm tư chực nhảy dựng, nhưng vẫn ráng cười nói: “Nàng cứ trả lời ta đã!”
“Chỉ cần không phải chuyện ba vợ bốn nàng hầu, thê thiếp thành đàn, còn những chuyện khác… huynh không muốn nói, ta cũng chẳng ép buộc. Có điều, huynh phải biết, chẳng giấy nào gói được lửa cả, sớm muộn ta cũng sẽ biết. Đến lúc đó, ta sẽ cho huynh một cơ hội để giải thích. Còn về phần phản ứng ra sao, bây giờ ta không có cách chi trả lời huynh cả!” Nhưng đã liên quan đến ta, ta hy vọng huynh có thể thẳng thắn! Thủy Băng Tuyền thầm đế thêm một câu.
“Nói cách khác, hậu quả còn tùy tình hình mà ấn định?” Giang Dĩ Bác chăm chú nhìn nàng hỏi.
“Đúng vậy.” Thủy Băng Tuyền càng thêm thắc mắc, rốt cuộc chuyện gì khiến Giang Dĩ Bác chọn cách giấu nhẹm đi?
“Ta có thể thề ta tuyệt đối không có ba vợ bốn nàng hầu, cũng không có thê thiếp thành đàn!” Giang Dĩ Bác trầm mặc hồi lâu mới đá ra một câu như thế.
Thủy Băng Tuyền gật đầu không nói nữa, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Hắn đã không muốn nói, nàng cũng không ép. Chỉ là nàng rất hiếu kỳ, chuyện gì khiến Giang Dĩ Bác có ánh mắt phức tạp đến vậy?
Nhìn nghi hoặc trong mắt Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác thở dài, có phải hắn đã lỡ mất một cơ hội tốt rồi không?
“Bây giờ thử nói xem huynh biết gì về Trầm Nguyệt Chi!”
“Trầm gia có một gia quy, đó là Thiếu chủ Trầm gia phải luyện đến tuyệt đỉnh cầm công mới được xuất môn. Nếu ngày mai Trầm Nguyệt Chi thực đến, chứng tỏ cầm công của hắn đã tới bậc thượng thừa, mỗi lời nói của hắn ở Trầm gia, chính là uy quyền!” Giang Dĩ Bác ôm nàng đến bên giường nghỉ ngơi, mới nhàn nhạt nói.
Thấy hắn cẩn thận trải giường dém chăn, lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua. Giang Dĩ Bác là bậc trượng phu, nào phải loại người tinh tế những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng hắn đối với nàng, lại cực kỳ tỉ mỉ ôn nhu.
Thủy Băng Tuyền vùi trong ổ chăn, nhìn hắn tiếp tục nói, khóe môi mỉm cười.
Giang Dĩ Bác ngưng lại, nhìn bộ dạng hì hì cười của nàng, đôi mắt thêm sâu vô đáy, lòng thầm quyết định sự thật ấy hẵng đợi về sau…
Cánh tay vòng qua người nàng, mắt đen khẽ chớp, bàn tay áp chặt vào sau gáy, cánh môi duyên dáng thong thả tiếp cận mục tiêu, muốn phủ lên bờ môi hồng nhuận còn hơi hé ý cười.
Thủy Băng Tuyền hơi sững giây lát, sau đó… Hai tay vòng qua cổ, ôm hắn kéo sát lại bên mình, chưa đợi hắn phản ứng, cánh môi đã đặt lên môi hắn! Lần này, là nàng hôn hắn!
Thủy Băng Tuyền hé mắt nhìn hắn, đáy mắt hắn sâu hun hút như vực thẳm không đáy, lại bởi sự chủ động của nàng mà có tia sáng kỳ lạ lóe qua, rồi cánh lưỡi mềm mại tiến vào khoang miệng hắn, đảo quanh hàm răng, cuối cùng quấn lấy lưỡi hắn giao hòa…
Không khí trong phòng như bị rút cạn, giữa hai người như có ngọn lửa phừng lên… Giang Dĩ Bác đã bay biến sự quân tử, bàn tay to lớn không yên phận trượt xuống dưới, lần vào lớp áo của nàng, khi bàn tay ấm áp tiếp xúc với làn da mềm mại, Thủy Băng Tuyền run lên như phỏng lửa, mắt thoáng vẻ hờn dỗi, mặt lại đỏ ửng lên, phong tình quyến rũ…
“Ưm…” Thủy Băng Tuyền thở gấp, hai tay nhanh chóng giữ chặt lấy đôi tay làm càn dưới áo…
“Nếu huynh không muốn đi dội nước lạnh thì mau dừng lại đi, hoặc giả ra ngoài tìm nữ nhân hạ nhiệt cũng được?” Thủy Băng Tuyền giận nói.
Giang Dĩ Bác co quắp khóe môi, nhãn thần u tối đến dọa người, nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm, giọng nói khàn khàn lên án: “Nàng cố ý!”
“Ha hả, là huynh biến thành sói, còn trách ta tà ác sao?” Thủy Băng Tuyền cười cười ra vẻ vô tội nói.
“Ta đi tìm nữ nhân đây!” Giang Dĩ Bác tà tà liếc mắt.
“Đi đi! Nhớ tìm cô nào được được một chút, đừng đói quá ăn quàng đấy nhé!” Thủy Băng Tuyền híp mắt, cười dài!
Cuối cùng, trước khi lý trí tan vỡ, Giang Dĩ Bác ngậm ngùi rút tay ra…
“Nếu ta thật sự đi tìm nữ nhân khác, Tuyền Nhi, nàng sẽ làm gì?” Giang Dĩ Bác tươi cười đầy mặt nói.
Thủy Băng Tuyền liếc nhìn nam nhân hỏi ngớ ngẩn: “Huynh thử đi khắc biết!”
Rồi bốn mặt giao nhau, lại nảy cười…
Giang Dĩ Bác thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, Thủy Băng Tuyền nhắm mắt lặng im không nói…
Lúc này họ chẳng thể biết được, cũng chẳng muốn biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì! Dù ra sao, họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.
Ngày mai, một ngày mới sẽ bắt đầu…
Chớp mắt, ngày đấu thầu đã cận kề, dạo gần đây Bắc Thành trở nên náo nhiệt vô cùng, thương nhân bên ngoài nườm nượp đổ về, có người đến tìm hiểu, có người đến tham gia, cũng có người đến góp vui…
Lần đầu tiên, vùng Bắc cảnh khỉ ho cò gáy được tiếp đón nhiều đại gia chi tiền hào phóng như vậy. Quán trọ bình thường trong thành đều chật cứng như nêm, nhiều khách trọ không tìm được chỗ ở, phải tự mình nghĩ cách giải quyết, tỷ như vung bạc ngủ nhờ nhà dân!
Trái lại, thương nhân Bắc thành ai cũng mặt ủ mày ê, sớm biết, bọn họ đã đôn đốc xây tân phủ cho xong, thì lúc này nội cho thuê trọ cũng hốt khối bạc. Đáng tiếc, đáng tiếc, tân phủ còn chưa hoàn công, lấy đâu ra mà cho ở trọ.
Còn tửu lâu Bắc thành thì khỏi phải nói, suốt từ sáng sớm đến tận tối mịt, món ăn đưa lên đưa xuống không lúc nào ngớt.
Không khí rạo rực khiến thương nhân Bắc thành thêm đau lòng! Nhưng ngược lại cũng khiến họ khấp khởi vui mừng!
Thư phòng Bắc vương phủ
Thủy Băng Tuyền đặt bút xuống, nặng nề đứng dậy thư giãn gân cốt một lát, chốc sau cầm quyển sổ trên bàn tới ngồi xem ở nhuyễn tháp.
Đọc lướt qua những cái tên xa lạ, hàng mày thanh tú giương cao. Trữ Hy quả là cẩn thận kỹ càng, không những ghi lại tên tuổi thương nhân, mà còn có phần chú thích bên cạnh nữa…
Bỗng một cái tên quen thuộc đập vào mắt, Vân Tại Viễn? Vân gia ư?
Trầm ngâm cố nhớ tới cái người tên Vân Tại Viễn này, Thủy Băng Tuyền nhếch môi cười lạnh, Trữ Thiên Kỳ ơi là Trữ Thiên Kỳ, ngươi rốt cuộc đã không nhẫn nỗi rồi ư?
Bỏ qua cái tên đó, đôi mắt phượng tiếp tục lia xuống dưới.
Lại thêm một cái tên khiến nàng chú ý, Trầm Nguyệt Chi? Thủy Băng Tuyền chau mày, trong mắt bắn ra tia bén nhọn. Bởi bên cạnh có một ghi chú bắt mắt: Giang hồ Trầm gia.
Trầm gia, một trong tam đại thế lực giang hồ, cầm công vang danh thiên hạ? Sao đột nhiên lại đến Bắc thành?
Theo như nàng biết, Trầm gia đã thoái ẩn, từ lâu không còn hành tẩu giang hồ! Đương nhiên, thoái ẩn thì thoái ẩn, ít nhất cũng phải có cái đổ miệng, sản nghiệp duy trì kế sinh nhai hẳn phải có. Điều nàng không ngờ là Bắc cảnh lại có thể khiến thiếu chủ Trầm gia xuất đầu lộ diện tới lấy thiếp tham dự?
Trầm Nguyệt Chi? Phải chăng vì Hương Hàn? Thủy Băng Tuyền chau mày gọi: “Hương Hàn!”
“Dạ, tiểu thư.” Hương Hàn đẩy cửa đi vào.
Thoáng nhìn Hương Hàn một cái, Thủy Băng Tuyền đóng tập sách lại, trầm ngâm hồi lâu mới dợm hỏi: “Hương Hàn, nói cho ta biết đôi điều về Trầm Nguyệt Chi được không?”
Sắc mặt Hương Hàn khẽ biến, nhìn Thủy Băng Tuyền với ánh mắt phức tạp: “Tiểu thư…”
Thủy Băng Tuyền rũ mi mắt tiếp lời: “Trầm gia cũng đến!”
Hương Hàn trừng lớn hai mắt như thể không tin vào tai mình. Nàng khó nhọc mở lời: “Tiểu… tiểu thư vừa nói gì ạ?” Nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không, Hương Hàn lên tiếng hỏi lại!
“Ta nói, Trầm gia tới lấy thiếp, nghĩa là rất có thể Trầm Nguyệt Chi sẽ đến! Hương Hàn, ngươi nên chuẩn bị tâm lý thật tốt!” Thủy Băng Tuyền mơ hồ nói. Trầm Nguyệt Chi thật đến vì Hương Hàn ư? Nếu vậy, cớ chi đợi tới giờ mới xuất hiện? Có ẩn tình gì chăng?
Hương Hàn cả kinh thụt lùi về sau vài bước mới trụ vững, trong lòng như sóng triều trào dâng.
Thủy Băng Tuyền thở dài, xem chừng Trầm Nguyệt Chi có ảnh hưởng rất lớn tới Hương Hàn! Hắn thật sự đến vì Hương Hàn ư? Về chuyện này nàng cực kỳ nghi hoặc, cảm giác này rất khó tả! Trực giác mách bảo, người này mục đích không hề đơn giản!
“Chừng như ngươi khó mà đối mặt với hắn!” Thủy Băng Tuyền thờ ơ liếc nhìn Hương Hàn nói.
Hương Hàn chột dạ, cụp mắt, cười khổ: “Tiểu thư, nô tỳ không biết nữa, lòng nô tỳ giờ rối lắm!” Hắn, là ký ức đẹp đẽ nhất của đời nàng, bảo quên, làm sao quên được đây? Nhớ ngày ấy: trời đông rét mướt, mạng cận kề; mai bay đầy trời, cùng người tương ngộ.
Thủy Băng Tuyền gật đầu, nói vẻ cảm thông: “Nên ta nói trước, để ngươi chuẩn bị tâm lý! Dù thế nào, ta vẫn hy vọng ngươi hiểu rõ, nếu hắn muốn đưa ngươi về Trầm gia, và ngươi, Hương Hàn, cũng đồng ý theo hắn, ta sẽ không có ý kiến gì cả. Nhược bằng…”
Thủy Băng Tuyền thoáng ngừng lời, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đã có vẻ hoảng loạn của Hương Hàn, gằn từng chữ, giọng nói trong trẻo cũng không kém phần lạnh lùng: “Hắn có ý đồ khác, đối nghịch với ta, thì Hương Hàn, nhớ kỹ, ta tuyệt đối không vì ngươi mà lưu tình. Cũng vậy, hắn cũng sẽ không vì ngươi mà nhượng bộ!”
“Nô tỳ…” Hương Hàn chấn động, ngẩng đầu yếu ớt nhìn Thủy Băng Tuyền, lòng rối như tơ!
“Lui xuống trước đi! Mong ngươi không khiến ta thất vọng!” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt nói.
Hương Hàn mấp máy môi tính mở lời, lại chẳng biết nói gì đành lẳng lặng lui xuống…
Nhìn Hương Hàn đi khuất, ánh mắt Thủy Băng Tuyền càng trở nên thâm sâu phức tạp. Lòng mãi thắc mắc, Trầm Nguyệt Chi có đến không? Theo lý mà nói, Trầm gia ở tận nơi xa, chẳng có dính líu gì tới Bắc cảnh cả. Ở đây, mối liên hệ duy nhất chỉ có Hương Hàn… Mục đích của hắn thực sự chỉ là Hương Hàn thôi sao? Thủy Băng Tuyền tâm tư bất an suy đoán!
Qua lời Hương Hàn, nàng nhận thấy con người này cực kỹ lạnh nhạt…
“Khởi bẩm vương phi, Trữ quận vương cho người đến báo, khâm sai hoàng thượng phái đi đã đến cổng thành, Trữ quận vương đã ra nghênh tiếp!” Tiếng Cảnh trúc vọng vào cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“Bảo Cảnh An đi xem là được rồi!” Thủy Băng Tuyền sực tỉnh, lạnh nhạt trả lời, Trữ Thiên Kỳ lần này phái ai hộ tống bạc đây?
“Dạ!”
Trong đại sảnh Bắc vương phủ, Thủy Băng Tuyền an vị trên ghế cao, lạnh lùng liếc qua người bên dưới một cái, liền dời mắt!
“Tham kiến Bắc vương phi!” Người này là Binh bộ thị lang Tống đại nhân, tuổi tác trạc ba mươi, trên người khoác bộ nhung trang, thân hình cao lớn khôi ngô, đôi mắt toát vẻ trầm ổn!
“Tống đại nhân không cần đa lễ, ngồi đi.” Thủy Băng Tuyền bình thản đáp.
“Tạ ơn vương phi!” Tống đại nhân cung kính hành lễ rồi ngồi xuống.
“A, phải rồi, lần này tống đại nhân dẫn theo bao nhiêu binh sĩ?” Thủy Băng Tuyền nâng chén trà, ra vẻ thờ ơ hỏi.
“Hồi bẩm vương phi, hạ quan dẫn theo hai nghìn binh sĩ!”
Hai nghìn ư? Khóe môi khẽ nhếch cao: “Trữ quận vương, ngày mai người đông hỗn loạn, huynh hãy tạm mượn số binh sĩ này an bài bảo vệ bách tính trong thành!”
Trữ Hy sửng sốt, thoáng liếc qua Tống đại nhân rồi mới chắp tay đáp: “Dạ!”
“Tống đại nhân hẳn không có ý kiến chứ?” Thủy Băng Tuyền giương mắt nhìn Tống đại nhân nhàn nhạt hỏi.
Tống đại nhân cung kính chắp tay: “Hạ quan không có ý kiến!”
“Tống đại nhân là khâm sai của hoàng thượng, lại đường xa hộ tống bạc, hẳn rất mệt nhọc, nhờ Trữ quận vương tiếp đại Tống đại nhân đây thật chu đáo. Bố trí chỗ ở trong phủ nha đi.” Thủy Băng Tuyền cười khảy trong lòng! Khéo thật nhỉ? Ngày mai đấu thầu, hôm nay khâm sai mới đến… Xem chừng Trữ Thiên Kỳ muốn biết đấu thầu này ra sao mà!
“Ta hiểu rồi!” Trữ Hy khiêm cung gật đầu.
……..
Từ sau đợt tuyết lớn mấy ngày trước, thời tiết tuy đã ấm lên đôi chút nhưng vẫn còn rất lạnh, đêm nay không trăng không sao, u ám tối tăm lại thêm phần lạnh lẽo!
Trong Bắc vương phủ, thân binh qua lại dò xét càng thêm thâm nghiêm cẩn trọng! Vì buổi đấu thầu ngày mai, những kẻ lạ mặt từ bên ngoài lai vãng Bắc thành không ít…
Đã nửa đêm, Thủy Băng Tuyền vẫn chưa ngủ, nửa nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt trầm tư…
“Tuyền Nhi, có việc gì phiền lòng sao?” Giọng nói dễ nghe, trầm ấm vang đến bên tai.
Thủy Băng Tuyền chậm rãi mở mắt, khóe môi mấp máy: “Ta đang đợi huynh!”
Giang Dĩ Bác nhướng mày, con ngươi đen lóe sáng, tựa tiếu phi tiếu “A!” lên một tiếng. Có việc gì khiến nàng muộn phiền lo lắng như vậy?
“Huynh biết những gì về Trầm gia?” Thủy Băng Tuyền không đông tây giông dài, trực tiếp nhập đề!
Giang Dĩ Bác cau mày: “Trầm Nguyệt Chi?”
Thủy Băng Tuyền thấy Giang Dĩ Bác cau mày như vậy, hấp háy mắt: “Xem chừng huynh cũng biết ít nhiều về người này!” Có thể khiến Giang Dĩ Bác nghe tên chau mày, thật đáng quan tâm!
Vẻ mặt hắn ngưng trọng hồi lâu, mới lên tiếng hỏi: “Trầm gia cũng tới ư?” Hắn, vì sao lại đến?
Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Ta không hiểu động cơ của hắn!”
Giang Dĩ Bác ngồi xuống ghế, con ngươi đen thẳm, dáng vẻ đăm chiêu
Nhìn bộ dạng Giang Dĩ Bác như vậy, Thủy Băng Tuyền không khỏi thở dài: “Xem ra lai giả bất thiện*.” Giang Dĩ Bác cảnh giác như vậy, người này hẳn không đơn giản.
*Lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt
Giang Dĩ Bác ngước nhìn nàng, mỉm cười chấn an: “Đừng lo gì cả, đã có ta đây”
Nghe vậy, Thủy Băng Tuyền ngẩn ra hồi lâu. Nụ cười của hắn, nhạt như mây, nhẹ tựa gió; lời hắn nói, ngắn gọn giản đơn, chẳng phải ý nặng thâm tình, lại khiến thần trí bất an xao động của nàng bình tâm trở lại!
Nàng im lặng lắng nghe từng nhịp tim an bình đập trong lòng ngực.
Giang Dĩ Bác không chú ý đến dáng vẻ xuất thần của Thủy Băng Tuyền, hắn còn đang mải lo về sự xuất hiện của Trầm Nguyệt Chi! Chỉ một Phong Cô Tình đã đủ phiền lắm rồi, nay lại thêm Trầm Nguyệt Chi! Thể nào Diệp Khinh chẳng đến góp vui!
Xem ra, đúng như Tuyền Nhi nói, đều là lai giả bất thiện cả…
Mà hắn nào e sợ gì Trầm Nguyệt Chi, chỉ e Diệp Khinh mò tới, Tuyền Nhi nhớ lại chuyện đêm đó thì sẽ ra sao đây?
Thủy Băng Tuyền thấy Giang Dĩ Bác cũng lặng im không nói, con ngươi đen nhánh lóe tinh quang! Hắn miên man suy nghĩ chuyện gì, mà lo lắng lấp đầy mắt thế kia?
“Huynh nghĩ gì đó?”
“Không có gì.” Giang Dĩ Bác cười lảng.
Xoáy sâu vào đôi mắt hắn, sự nghi hoặc trong lòng Thủy Băng Tuyền lại càng phình to, đáy mắt trở nên thầm trầm u tối. Nhưng nghĩ lại, nếu mọi suy đoán, lo lắng chỉ là thừa thãi, nàng sẽ thản nhiên chờ đợi, xem rốt cuộc Trầm Nguyệt Chi là thần thánh phương nào!
Aizzz, nằm nghiêng lâu quá, hai chân đều bị chuột rút cả rồi…
Giang Dĩ Bác thấy nàng lấy tay xoa chân, liền đứng lên đỡ nàng dậy, rồi hắn ngồi xổm xuống đất, vận nội lực vào tay, giúp nàng lưu thông khí huyết…
Thủy Băng Tuyền nhìn dáng vẻ ôn nhu của Giang Dĩ Bác, ánh mắt đê mê, lòng cảm động.
Giang Dĩ Bác nhăn trán, thương xót khẽ trách cứ: “Nàng đừng mải suy nghĩ nhập tâm, không khéo lại chuột rút bây giờ!”
Nhìn hắn ngồi xổm bên chân mình, Thủy Băng Tuyền thầm nhủ mình thật may mắn, mất chân tình, lại có được chân tình!
Trên đời quả thực có cái “thương ai thương cả đường đi”, hắn yêu nàng không nề hà đứa trẻ trong bụng, cũng không nề hà trái tim nàng chẳng vẹn toàn.
Nụ cười hạnh phúc từ tận đáy lòng nảy nở trên bờ môi!
“Nên năng đi lại..” Giang Dĩ Bác đang nói dở, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng đến ngây ngẩn, đôi mắt Thủy Băng Tuyền lúc này còn rực sáng, diễm lệ hơn sao trên trời…
Tầm mắt giao nhau, bầu không khí giữa họ dần nóng lên bất chấp cái giá lạnh của trời đông!
Thủy Băng Tuyền nở nụ cười tươi, đủ sức tan sương chảy tuyết, như làn gió xuân ấm áp thổi qua cơn đông buốt giá!
Giang Dĩ Bác quên lửng mình đang nói gì, chỉ chăm chăm dán mắt lên khuôn mặt tuyệt mỹ, tú lệ của ai kia.
“Tuyền Nhi.” Hắn như nghe được trái tim đang đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Thủy Băng Tuyền chậm rãi vươn tay..
Hắn sững sờ nhìn bàn tay tinh tế ngọc ngà, trắng nõn mềm mại đưa về phía hắn.
Thấy phản ứng của Giang Dĩ Bác, nàng càng cười tươi, mày liễu nhướng cao, mắt phượng nhìn hắn đầy thâm ý…
Giang Dĩ Bác sực tỉnh cơn mê, nở nụ cười thỏa mãn, không nắm tay nàng mà thong thả đứng dậy, khom lưng cúi người, đưa tay về phía nàng, ánh mắt lấp lánh mong đợi! Bàn tay ấy, to lớn mạnh mẽ, trông rõ cả đường gân.
Thủy Băng Tuyền bật cười ra tiếng… Nam nhân này thật là…
Rồi nâng bàn tay thon nhỏ đặt vào lòng bàn tay hắn, lập tức tay nàng bị ai kia nắm chặt lại! Cảm giác ấm áp bủa vây khiến Thủy Băng Tuyền thả lỏng tâm trí!
Giang Dĩ Bác kéo nàng dậy, ôm vào lòng, đầu cúi xuống, khẽ khàng thủ thỉ bên tai, giọng nam trầm ấm xen lẫn nỗi xúc động vô bờ: “Tuyền Nhi, rốt cuộc đã có thể nắm lấy tay nàng!”
Thủy Băng Tuyền cảm giác chóp mũi có chút chua xót, mắt cay cay. Thì ra yêu và được yêu đều hạnh phúc đến như vậy!
“Giang Dĩ Bác, hình như ta đã bắt đầu thích huynh.” Bây giờ thì nàng đã hiểu, vì sao khi trước hắn chấp nhận hứa hẹn của nàng! Là bởi yêu nên đợi chờ; bởi mạnh mẽ, nên chẳng bao giờ buông tay; bởi hắn biết, hắn có thể dùng chân tình để cảm hóa chân tình!
Nghe những lời ấy, Giang Dĩ Bác cười khẽ bên tai, thỏa mãn như vậy, hạnh phúc đến thế, khiến trái tim Thủy Băng Tuyền cũng lâng lâng theo niềm xúc cảm…
“Từ khoảnh khắc thấy nàng lần đầu tiên ở Thủy phủ, ta đã biết, mình sẽ nắm tay nàng đi suốt cuộc đời!” Dẫu cho quãng đường ấy có những đoạn đớn đau thống khổ, hắn vẫn cam lòng!
Thủy Băng Tuyền từ từ nhắm mắt, lắng nghe từng nhịp đập của tim hắn. Vòng tay hắn khác hẳn vòng tay của Thiên Hợp. Ở trong lòng Thiên Hợp, nàng bình yên nhẹ nhõm, còn ở trong lòng hắn, nàng an toàn dựa dẫm.
“Cho dù trái tim ta không thể trao vẹn cho huynh, huynh vẫn muốn nắm lấy tay ta ư?” Thủy Băng Tuyền ngước mắt lên hỏi.
Giang Dĩ Bác cúi nhìn nàng, cười ôn nhu: “Đúng vậy.”
Thủy Băng Tuyền vuốt ve bụng: “Cả đứa trẻ này nữa ư?”
Ánh mắt nhìn xuống bụng nàng, Giang Dĩ Bác khẽ giật mình, tự hỏi, giờ đã phải lúc chưa?
Không nghe tiếng Giang Dĩ Bác đáp lời, Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu, trông vào ánh mắt ngập tràn sự phức tạp của hắn?
“Huynh đang nghĩ gì vậy?”
Giang Dĩ Bác ngước lên, đối diện với Thủy Băng Tuyền, bắt gặp trong đó đã không còn nỗi hoài nghi. Nàng thấy sự phức tạp trong mắt hắn, nhưng nàng chọn tin tưởng. Điều này khiến hắn ấm lòng, cũng khiến hắn đớn đau!
Nếu lúc này nói hết mọi chuyện, nàng có chịu đựng nổi không? Nếu biết Trữ Thiên Hợp như cơn gió thổi qua đời nàng, ra đi chỉ để lại nỗi thất vọng vô biên, liệu có quá tàn nhẫn chăng? Dù sao người cũng đã mất, hắn thà để cho nàng giữ trọn tình yêu còn hơn khơi lên những đau đớn khiến nàng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn!
Nhưng, nếu để nàng tự nhớ lại, liệu… nàng có trách hắn đã giấu diếm? Dù gì hắn đã có rất nhiều cơ hội để nói ra.
Giang Dĩ Bác rũ mi, nói: “Tuyền Nhi, nếu như…”
“Ừ?” Thủy Băng Tuyền nhíu mày, cảm thấy hắn có chút kỳ quái, nhưng cũng tự dặn lòng tin tưởng.
Lời chực ra tới miệng lại bị Giang Dĩ Bác nuốt ngược vào trong. Hắn nhận ra mình không tài nào nói được, hắn không thể khiến nàng đau khổ dằn vặt!
Nếu như… Vĩnh viễn nàng không nhớ lại? Như vậy, mối tình của nàng và Trữ Thiên Hợp vẫn vẹn nguyên tươi đẹp như ngày nào, như vậy, hắn và nàng sẽ có một khởi đầu mới. Nhưng, thật tốt đẹp vậy chăng? Có công bằng với Tuyền Nhi không?
“Nếu có một việc ta nên nói cho nàng biết, nhưng ta lại không thể nói ra, nàng sẽ làm gì?” Giang Dĩ Bác dợm hỏi.
Thủy Băng Tuyền nheo mắt nghi hoặc, không đáp mà hỏi lại: “Huynh giấu ta việc gì?”
Giang Dĩ Bác thấy sắc mặt nàng, tâm tư chực nhảy dựng, nhưng vẫn ráng cười nói: “Nàng cứ trả lời ta đã!”
“Chỉ cần không phải chuyện ba vợ bốn nàng hầu, thê thiếp thành đàn, còn những chuyện khác… huynh không muốn nói, ta cũng chẳng ép buộc. Có điều, huynh phải biết, chẳng giấy nào gói được lửa cả, sớm muộn ta cũng sẽ biết. Đến lúc đó, ta sẽ cho huynh một cơ hội để giải thích. Còn về phần phản ứng ra sao, bây giờ ta không có cách chi trả lời huynh cả!” Nhưng đã liên quan đến ta, ta hy vọng huynh có thể thẳng thắn! Thủy Băng Tuyền thầm đế thêm một câu.
“Nói cách khác, hậu quả còn tùy tình hình mà ấn định?” Giang Dĩ Bác chăm chú nhìn nàng hỏi.
“Đúng vậy.” Thủy Băng Tuyền càng thêm thắc mắc, rốt cuộc chuyện gì khiến Giang Dĩ Bác chọn cách giấu nhẹm đi?
“Ta có thể thề ta tuyệt đối không có ba vợ bốn nàng hầu, cũng không có thê thiếp thành đàn!” Giang Dĩ Bác trầm mặc hồi lâu mới đá ra một câu như thế.
Thủy Băng Tuyền gật đầu không nói nữa, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Hắn đã không muốn nói, nàng cũng không ép. Chỉ là nàng rất hiếu kỳ, chuyện gì khiến Giang Dĩ Bác có ánh mắt phức tạp đến vậy?
Nhìn nghi hoặc trong mắt Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác thở dài, có phải hắn đã lỡ mất một cơ hội tốt rồi không?
“Bây giờ thử nói xem huynh biết gì về Trầm Nguyệt Chi!”
“Trầm gia có một gia quy, đó là Thiếu chủ Trầm gia phải luyện đến tuyệt đỉnh cầm công mới được xuất môn. Nếu ngày mai Trầm Nguyệt Chi thực đến, chứng tỏ cầm công của hắn đã tới bậc thượng thừa, mỗi lời nói của hắn ở Trầm gia, chính là uy quyền!” Giang Dĩ Bác ôm nàng đến bên giường nghỉ ngơi, mới nhàn nhạt nói.
Thấy hắn cẩn thận trải giường dém chăn, lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua. Giang Dĩ Bác là bậc trượng phu, nào phải loại người tinh tế những chuyện nhỏ nhặt này, nhưng hắn đối với nàng, lại cực kỳ tỉ mỉ ôn nhu.
Thủy Băng Tuyền vùi trong ổ chăn, nhìn hắn tiếp tục nói, khóe môi mỉm cười.
Giang Dĩ Bác ngưng lại, nhìn bộ dạng hì hì cười của nàng, đôi mắt thêm sâu vô đáy, lòng thầm quyết định sự thật ấy hẵng đợi về sau…
Cánh tay vòng qua người nàng, mắt đen khẽ chớp, bàn tay áp chặt vào sau gáy, cánh môi duyên dáng thong thả tiếp cận mục tiêu, muốn phủ lên bờ môi hồng nhuận còn hơi hé ý cười.
Thủy Băng Tuyền hơi sững giây lát, sau đó… Hai tay vòng qua cổ, ôm hắn kéo sát lại bên mình, chưa đợi hắn phản ứng, cánh môi đã đặt lên môi hắn! Lần này, là nàng hôn hắn!
Thủy Băng Tuyền hé mắt nhìn hắn, đáy mắt hắn sâu hun hút như vực thẳm không đáy, lại bởi sự chủ động của nàng mà có tia sáng kỳ lạ lóe qua, rồi cánh lưỡi mềm mại tiến vào khoang miệng hắn, đảo quanh hàm răng, cuối cùng quấn lấy lưỡi hắn giao hòa…
Không khí trong phòng như bị rút cạn, giữa hai người như có ngọn lửa phừng lên… Giang Dĩ Bác đã bay biến sự quân tử, bàn tay to lớn không yên phận trượt xuống dưới, lần vào lớp áo của nàng, khi bàn tay ấm áp tiếp xúc với làn da mềm mại, Thủy Băng Tuyền run lên như phỏng lửa, mắt thoáng vẻ hờn dỗi, mặt lại đỏ ửng lên, phong tình quyến rũ…
“Ưm…” Thủy Băng Tuyền thở gấp, hai tay nhanh chóng giữ chặt lấy đôi tay làm càn dưới áo…
“Nếu huynh không muốn đi dội nước lạnh thì mau dừng lại đi, hoặc giả ra ngoài tìm nữ nhân hạ nhiệt cũng được?” Thủy Băng Tuyền giận nói.
Giang Dĩ Bác co quắp khóe môi, nhãn thần u tối đến dọa người, nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm, giọng nói khàn khàn lên án: “Nàng cố ý!”
“Ha hả, là huynh biến thành sói, còn trách ta tà ác sao?” Thủy Băng Tuyền cười cười ra vẻ vô tội nói.
“Ta đi tìm nữ nhân đây!” Giang Dĩ Bác tà tà liếc mắt.
“Đi đi! Nhớ tìm cô nào được được một chút, đừng đói quá ăn quàng đấy nhé!” Thủy Băng Tuyền híp mắt, cười dài!
Cuối cùng, trước khi lý trí tan vỡ, Giang Dĩ Bác ngậm ngùi rút tay ra…
“Nếu ta thật sự đi tìm nữ nhân khác, Tuyền Nhi, nàng sẽ làm gì?” Giang Dĩ Bác tươi cười đầy mặt nói.
Thủy Băng Tuyền liếc nhìn nam nhân hỏi ngớ ngẩn: “Huynh thử đi khắc biết!”
Rồi bốn mặt giao nhau, lại nảy cười…
Giang Dĩ Bác thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, Thủy Băng Tuyền nhắm mắt lặng im không nói…
Lúc này họ chẳng thể biết được, cũng chẳng muốn biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì! Dù ra sao, họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.
Ngày mai, một ngày mới sẽ bắt đầu…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook