Manh Phi Đãi Gả
Quyển 1 - Chương 37: Thua

Edit: Boringrain

“Hoàng thượng, Lục hoàng tử đã quỳ ngoài điện rất lâu rồi!” Lưu công công cẩn thận lên tiếng.

Sí Đế nhướng mày lên, ánh mắt sắt bén bắn thẳng đến Lưu công công: “Lưu công công”

“Có nô tài” Sau khi đưa quý phi nương nương hồi cung, Lục hoàng tử trở lại, quỳ trước cửa gần hai canh giờ rồi (2 canh giờ=4 tiếng). Hôm qua là quý phi nương nương quỳ gối ngoài điện, hôm nay lại đến lượt lục hoàng tử, chuyện này khiến cả cung điện đều xôn xao, hoảng sợ! Ai ai cũng suy đoán chuyện gì đã xảy ra?

“Truyền hắn vào.” Tuy thần sắc hoàng thượng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng cả người vẫn tản ra uy nghi của bậc đế vương, đôi mắt sắc bén ẩn chứa hàn khí khiến Lưu công công không dám nhìn thẳng. Theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, hắn hiển nhiên hiểu rõ hoàng thượng bây giờ đang vô cùng tức giận. Hy vọng hoàng thượng sẽ không nổi trận lôi đình với Lục hoàng tử.

“Truyền lục hoàng tử” Thanh âm của thái giám cất cao lên từng đợt từng đợt, truyền đến tận bên ngoài điện…

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Sí Đế nhìn thoáng qua Trữ Thiên Kỳ, cũng không cho hắn bình thân, chỉ thả quyển sách trên tay xuống, đứng dậy thong thả đi đến giữa điện. Dừng lại trước mặt Trữ Thiên Kỳ, ánh mắt bao quát nhìn người đang quỳ dưới đất.

“Muốn gặp trẫm có chuyện gì?” Thanh âm nhàn nhạt của Sí Đế làm Trữ Thiên Kỳ lòng thêm hoảng hốt. Hôm qua, phụ hoàng trách phạt mẫu phi, hôm nay hắn lại quỳ bên ngoài tận hai canh giờ mới có thể diện kiến phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại lạnh nhạt như vậy? Trong lòng âm thầm cân nhắc một chút, mới cẩn thận trả lời: “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần quấy rối phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội, chỉ là nhi thần quả thật có chuyện quan trọng muốn thỉnh cầu.”

“Nói đi”

“Dạ, nhi thần cùng Vân gia tiểu thư tình đầu ý hợp, mong phụ hoàng tác hợp.” Trữ Thiên Kỳ dập đầu cung kính nói.

Thanh âm vừa xong, trong điện liền trở nên im lặng đến lạ thường, Sí Đế không nói gì cả, tựa như không hề nghe thấy lời thỉnh cầu vừa rồi, thong thả ngồi xuống nhuyễn tháp, sắc mặt khó đoán, nhìn Trữ Thiên Kỳ.

Hai khắc lặng lẽ trôi qua nhưng phụ hoàng vẫn im lặng không nói gì, Trữ Thiên Kỳ cẩn thận lên tiếng: “Phụ hoàng…”, ánh mắt thấp thỏm nhìn Sí Đế, thấy Sí Đế cũng đang lặng lẽ quan sát hắn.

(hai khắc=30 phút)

“Là Vân gia bát tiểu thư?” Sí Đế rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Hồi bẩm phụ hoàng, đúng vậy.”

“Hôn ước của ngươi cùng Thủy gia tam tiểu thư ồn ào, ầm ĩ, khiến cả thiên hạ chê cười, việc này ngươi giải thích với trẫm thế nào đây?” Lòng dạ Thiên Kỳ quả thật thâm sâu. Hắn nhận thấy Thủy gia của Thủy Băng Tuyền không thể trợ giúp gì cho mình, liền chuyển qua Vân gia!

“Phụ hoàng thứ tội!” Trữ Thiên Kỳ vội vàng dập đầu xuống đất thỉnh tội, lòng lại thầm nghĩ, chuyện từ hôn phụ hoàng chưa từng ra mặt phản đối, Vì sao bây giờ lại lôi chuyện cũ ra chất vấn hắn?…Đây…là có ý gì?

“Hôn ước của ngươi và Thủy phủ đã định từ lâu, ngươi lại kiên quyết từ hôn, mang danh bội bạc. Thân là nam nhân, đây là chuyện tối kỵ, huống hồ ngươi lại là người của hoàng gia? Vậy mà đến hôm nay, ngươi cũng chưa từng gặp trẫm để thỉnh tội, Thiên Kỳ, trẫm đối với người vô cùng thất vọng.”

Rõ ràng là hỏi tội, nhưng giọng nói lại không hề có chút giận dữ. Trữ Thiên Kỳ hạ mi mắt xuống, bây giờ phụ hoàng quay ra chất vấn, hắn đã hiểu rõ, thái tử trong lòng phụ hoàng chắc chắn không phải hắn! Nếu không phụ hoàng sẽ không ngồi im xem hắn giải quyết hôn sự với Thủy gia như thế nào! Hắn thật ngu xuẩn, vì sao lại không thấy dụng tâm của phụ hoàng chứ?

Phụ hoàng biết rõ trong tay lão thừa tướng có thánh chỉ, nhưng lại không đứng ra ngăn cản hắn từ hôn, đó là muốn dùng thánh chỉ buộc hắn cưới Thủy Băng Tuyền, hơn nữa cũng khiến hắn mất mặt với người trong thiên hạ. Đến lúc đó, hắn sẽ vì cái gánh hôn sự này mà không thể không rời khỏi kinh thành…Phong làm Bắc Vương! Thế nhưng phụ hoàng không ngờ tới Thủy Băng Tuyền lại đột nhiên đồng ý hủy hôn? Hàn khí trong lòng Trữ Thiên Kỳ lại dâng lên dâng lên từng chút khiến cả cõi lòng hắn đóng băng.

“Nhi thần biết tội” Hắn thật sự biết tội, là tội quá tự tin, tin rằng hắn chính là chân mệnh thái tử. Cho nên mới muốn từ hôn Thủy Băng Tuyền, không ngờ lại trở thành nhược điểm để phụ hoàng hỏi tội ngược lại… Trong lòng thầm cười nhạo chính mình.

“Trẫm cũng không phải phản đối hôn sự với Vân gia.” Dời tầm nhìn khỏi người đang quỳ trong điện, Sí Đế thầm than một tiếng rồi nhắm mắt lại.

“Thỉnh phụ hoàng nói rõ” Thanh âm của Trữ Thiên Kỳ không nén được bi thương. Giờ phút này trong lòng hắn hoàn toàn không có chút tuyệt vọng, mà là thất vọng! Hắn thất vọng vì hóa ra trong lòng phụ hoàng hắn chẳng là gì cả?

“Vân tiểu thư là trắc phi, Thủy tam tiểu thư làm chính phi! Trẫm đợi tin tốt của ngươi tại thọ yến mừng sinh nhật hoàng hậu. Lui ra đi!

Trữ Thiên Kỳ câu khóe miệng lên như vầng trăng lạnh, che khuất đi tinh quang bén nhọn trong mắt. Phụ hoàng, người muốn làm khó nhi thần hay là đang muốn ngăn chặn nhi thần?

…….

Bên trong lương đình, Đông Uyển, Thủy phủ

Giang Dĩ Bác chăm chú nhìn ván cờ trên mặt bàn, tập trung suy nghĩ, ánh mắt thận trọng chưa từng có, ngón tay thon dài cầm một quân cờ nhẹ nhàng thả xuống.

Trái ngược với vẻ trầm tư của Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền lại tỏ ra một bộ dáng ung dung tự tại, ánh mắt nhàn nhã ngắm hoa bên ngoài, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn lên bàn cờ trước mặt.

Nhìn thoáng qua Giang Dĩ Bác đang ngồi suy nghĩ phía đối diện, Thủy Băng Tuyền âm thầm tán thưởng, kỳ nghệ của Giang Dĩ Bác quả thật cao thâm, nếu không phải đụng phải nàng, có thể nói là cao thủ trong các cao thủ.

Nhìn hắn đặt quân cờ xuống, Thủy Băng Tuyền cười khẽ: “Ngươi thua rồi.” Biết rõ sẽ thua, nhưng vẫn đi bước cờ này, đủ thấy tác phong hành sự của hắn.

Giang Dĩ Bác ưu nhã nâng chén trà trên bàn, chậm rãi thưởng thức, một lúc lâu mới lên tiếng: “Thắng bại sớm đã định, nhưng không đến cuối cùng, Dĩ Bác nhất định sẽ không từ bỏ, đơn giản là vì một lời hứa của tam tiểu thư.” Nàng nói nếu hắn thắng nàng, nàng sẽ cho hắn cơ hội. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ! Hắn không thắng nổi nàng! Có điều hắn vẫn muốn tận lực đi đến hết ván cờ. Nhìn dung nhan tươi cười của nàng như đóa hoa nở rộ. Giang Dĩ Bác giật mình, thất thần…

“Thế nào? Tự tôn bị đả kích nên không chịu nổi sao?” Thấy Giang Dĩ Bác ngồi đờ ra, Thủy Băng Tuyền hơi nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn hắn.

Trên mặt Giang Dĩ Bác hiện lên ý cười làm cho khuôn mặt vốn trầm tĩnh lại hiện lên nét đẹp tuấn mỹ, đôi mắt sâu không thấy đáy, sắc môi hơi hồng câu lên thành một vòng cung ưu nhã: “Dĩ Bác chỉ nuối tiếc vì thua câu nói kia của Tuyền nhi.”

Thủy Băng Tuyền hơi nhích đuôi mày, vẻ mặt tràn đầy ý cười: “Thật đáng tiếc, nhưng ta cũng không thể làm gì, Mời…” Nói rồi nâng chén trà lên thong thả uống, cũng không nhìn đến hắn.

Đặt chén trà xuống, Thủy Băng Tuyền hướng Giang Dĩ Bác nói: “Kỳ nghệ của ngươi thật ra rất tốt, tin rằng trong thiên hạ không có mấy người có thể so được.” đây là lời thật lòng. Chơi cờ là thứ duy nhất nàng cảm thấy hứng thú, tự nhiên sẽ dốc lòng học hỏi và nghiên cứu. Mà Giang Dĩ Bác thua nàng chỉ vỏn vẹn vài bước, đủ thấy hắn thông minh, tài trí cỡ nào.

“Cho đến nay, trong số người cùng Dĩ Bác đánh cờ, chỉ có Tuyền nhi mới khiến Dĩ Bác thua tâm phục khẩu phục” Hắn chăm chú nhìn nàng, cũng chăm chú nói.

“Ha hả, chúng ta hôm nay xem như không đánh không quen.” Thủy Băng Tuyền vừa nói vừa đưa tay ra. Nàng thích giao tiếp với người thông minh, như vậy sẽ không làm hao phí tinh lực của nàng. Hơn nữa… Sau này, hẳn cũng có chuyện cần nhờ hắn trợ giúp? Dù sao ở thời đại này, nàng là kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, vì sự nghiệp nhàn hạ tự tại sau này, nàng phải mượn chút thế lực, làm chơi ăn thật. Cũng là tiết kiệm không ít thời gian của nàng. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là…mùa hè sắp tới, nàng còn muốn “nghỉ hè” nữa. (nguyên văn là “hạ miên” tức là “ngủ hè”, mà mình không có cái khái niệm ngủ hè đó, nên mình sửa là nghỉ hè.)

Giang Dĩ Bác nhìn cánh tay đang vươn ra của nàng, ánh mắt nghi hoặc.

“Nào, đưa tay phải ra” Thủy Băng Tuyền cười thầm, đây chính là chứng tỏ tình bằng hữu của nàng!

Lời nói ra làm Giang Dĩ Bác hơi nhướn mi, nhưng vẫn giơ tay ra. Thủy Băng Tuyền tươi cười vô cùng phóng khoáng, tay phải đưa tới: “Mong là chúng ta có thể trở thành bằng hữu.” Nam nhân này có đủ tư cách trở thành bằng hữu của nàng.

Nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, Giang Dĩ Bác lần thứ hai thất thần…Bằng hữu sao? Hắn không chỉ muốn làm bằng hữu của nàng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương