Manh Manh Chọc Tức Khiến Anh Yêu
-
Chương 46
Lúc Tô Tiểu Manh thức dậy đã là trưa hôm sau, mũi cô vẫn còn hơi nghẹt, nhưng cảm giác đã dễ chịu hơn chiều hôm qua rất nhiều.
Sau khi rửa mặt bước ra khỏi phòng, nhìn thấy phòng khách trống trơn, cô chớp mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Ân Thời Tu ở đâu.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều, mà tự mình đi xuống phòng bếp, đang định kiếm chút gì đó để ăn thì phát hiện trong nồi đã nấu cháo rồi, còn bỏ mấy nguyên liệu mà tối qua hai người vẫn chưa ăn hết, mùi cực kỳ thơm.
Cô cũng chẳng khách sáo, múc ra một bát rồi ngồi xuống sofa, mở TV lên, vừa ăn vừa xem.
Cô ăn được một nửa thì Ân Thời Tu quay về, lúc bước vào nhà còn cầm theo mấy hộp đồ ăn.
“Em đã uống thuốc chưa?”
Anh vừa thay giày vừa hỏi.
Tô Tiểu Manh vỗ đầu, vội vàng đứng dậy quay về phòng ngủ uống thuốc.
Ân Thời Tu cau mày, ăn cơm thì nhớ mà uống thuốc lại quên.
Lúc cô quay về phòng khách, trên bàn trà đã có thêm mấy món ăn, với đủ loại màu sắc hương vị, Tô Tiểu Manh nhất thời vui vẻ rồi giận dữ.
“Chú ấy biết rõ mình không thể ăn mấy thứ này, còn cố ý đặt trước mặt mình, mình đâu phải là người ham ăn đến thế...”
Cô ủ rũ ngồi xuống sofa, so với mấy hộp đồ ăn mà Ân Thời Tu mang về, cô phát hiện cháo trong bát của mình đã không còn thơm như trước nữa.
Ân Thời Tu vừa rửa tay xong đi ra ngoài thì nghe thấy cô đang lẩm bẩm oán trách, nên đi tới cười nói: “Em có thể ăn mấy món này.”
Tô Tiểu Manh trợn tròn mắt nhìn anh.
Cô có thể ăn ư? Hôm qua anh còn không cho phép cô ăn, vậy mà hôm nay đã được ăn rồi.
Ân Thời Tu gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát của cô: “Đây là món thuốc do chuyên gia dinh dưỡng nấu.”
“...”
“Sao thế? Em vẫn không yên tâm à?” Ân Thời Tu thấy cô vẫn nhìn chằm chằm mình thì không khỏi lên tiếng: “Tối qua lúc em nhúng thịt bò, tôi đâu có nhìn thấy em bất an như vậy?”
Tô Tiểu Manh đỏ mặt, nhìn chỗ khác, rồi gắp thịt gà bỏ vào miệng.
Thịt tươi ngon, quả thật có mang theo mùi thảo dược, nhưng không đắng như thuốc Đông y, mà hơi ngọt.
Món thuốc đều ăn ngon như vậy à? Tô Tiểu Manh nếm được vị ngọt, lặng lẽ gắp miếng thịt bỏ vào miệng.
Lúc cô ăn được lửng dạ mới bất giác nhìn về phía Ân Thời Tu: “Chú...!Buổi sáng chú ra ngoài là vì cái này à?”
Ân Thời Tu nhất thời ngừng hành động trong tay, khẽ đáp “ừm”.
Tô Tiểu Manh liền bị cảm động, hoàn toàn không phát hiện ra chữ “ừm” của Ân Thời Tu chột dạ đến cỡ nào.
“Thật ra không cần phải rắc rối như vậy đâu...!Cháo cũng rất ngon rồi.”
“Bổ sung chất dinh dưỡng sẽ khỏi bệnh nhanh hơn.” Ân Thời Tu lại gắp cho cô một miếng cá.
Tô Tiểu Manh hơi xấu hổ gật đầu.
Ân Thời Tu thấy vành tai đỏ ửng của cô thì khóe miệng khẽ cong lên nụ cười không dễ phát giác, cảm giác mệt mỏi vào buổi sáng tan thành mây khói.
Sáng sớm anh đã quay về nhà họ Ân để chịu tội với ông cụ, ông cụ cũng chẳng so đo với anh, nhưng bà cụ lại ở bên cạnh nói mãi.
Ngoài ra, ông cụ còn đưa cho anh một bản danh sách, đa số đều là nhân vật quyền quý đã đến vào tối hôm qua vì anh, nhưng lại không gặp mặt anh, nên bảo anh gọi điện hỏi thăm từng người một.
Coi như sự giày vò cả buổi sáng đã được kết thúc, còn món thuốc...!chẳng qua là vì anh đã nhìn thấy chuyên gia dinh dưỡng nên mới nhớ ra.
“Chiều nay em muốn làm gì?”
Ân Thời Tu hỏi.
Tô Tiểu Manh khịt mũi nhìn anh: “Chú không đi làm à?”
“Hôm nay là thứ bảy.”
“...!Ồ.” Tô Tiểu Manh ngẫm nghĩ, rồi chỉ vào TV ở trước mặt: “Hay là chúng ta xem phim đi?”
“Được, em tìm một bộ phim mà em thích đi.”
Lúc Ân Thời Tu thu dọn bát đũa xong thì Tô Tiểu Manh cũng đã tìm xong đĩa phim, điều khiến anh bất ngờ là cô đã chọn một bộ phim Hollywood.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt sáng như sao: “Chú, chắc chắn chú sẽ thích bộ phim này.”
“...”
Ân Thời Tu cũng không quá yêu thích thể loại phim nào, nên cũng thuận miệng đáp ứng, thấy Tô Tiểu Manh chỉ mặc một chiếc áo mỏng thì quay về phòng lấy một tấm thảm đưa cho cô.
Phim Mỹ luôn mang theo sắc thái chủ nghĩa anh hùng, nhân vật chính sau khi gặp phải tổ chức phản bội sẽ thành lập tổ nhỏ tình báo riêng tư, lúc đối mặt với uy hiếp lớn của quốc gia, sẽ gạt bỏ muôn vàn khó khăn để bảo vệ tổ quốc.
Nội dung bộ phim rất nhàm chán, nhưng phân cảnh lại làm cực kỳ hùng tráng.
Nhưng tiếc rằng, Tô Tiểu Manh và Ân Thời Tu đều không xem hết đã mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong phòng đang bật máy sưởi, Tô Tiểu Manh còn quấn một tấm thảm, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ ấm, cô từ từ chui vào ngực của Ân Thời Tu, rồi ôm eo anh như đang ôm một con gấu bông lớn.
Cô ngủ rất say, còn Ân Thời Tu luôn là người tỉnh ngủ, bị Tô Tiểu Manh giày vò như vậy liền thức giấc.
Phản ứng đầu tiên của anh là sửng sốt, rồi mới tới mấy...!cảm xúc khác thường không thể nói rõ.
Một cô nhóc chỉ mới mười chín tuổi, tại sao luôn khiến anh rung động một cách dễ dàng như vậy?
Về tuổi tác, thân phận, bối cảnh, địa vị...
Cô và anh giống như hai đường thẳng song song, vốn không bao giờ tồn tại điểm tiếp xúc nào, nhưng bây giờ không chỉ tiếp xúc, mà còn trùng khít, nhưng...!bọn họ có thể trùng khít được bao lâu?
“Ô...!chú...”
“Hả?” Ân Thời Tu tưởng cô đã tỉnh dậy, nên vô thức đáp lại, nhưng một lúc sau vẫn không nghe cô đáp lại.
“...”
Anh cúi đầu thì phát hiện cô vẫn đang nhắm chặt mắt, cặp lông mi dày chẳng hề động đậy, đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn hơi chu lên.
Lúc Ân Thời Tu hoàn hồn lại đã hôn lên đôi môi mềm mại trêu ngươi của cô rồi....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook