Mãnh Lực Tình Yêu
-
Chương 8
Brice tiếp tục giữ Karen trong vòng tay, nhưng không phải vì đam mê. Một phần đã đi khi Karen bắt đầu ho, một phần khi anh nhận ra nàng có tiềm năng trong việc lay chuyển ý nghĩ anh. Brice không tính toán trong tình yêu. Anh không cảm nhận được cảm xúc khi kề cận phụ nữ từ khi... không, anh chưa bao giờ cảm nhận nó trước đây.
Hôn nhân của anh giống như một cuộc kinh doanh được lên chương trình chu đáo, thiếu tính thanh thoát lẫn đam mê. Sau khi mối quan hệ vợ chồng âm thầm cáo chung, anh quyết định rằng anh thật sự không biết tình yêu là gì.
Giờ đây Brice bắt đầu thấm nhuần một tình cảm, mặc dù chưa rõ nét, quá mãnh liệt và sâu sắc đến nỗi, nếu đó là tình yêu, anh cảm thấy sự hổ thẹn vì những thành kiến trong quá khứ. Tình cảm mơ hồ đó làm anh sợ. Anh sợ rằng nó chỉ là ảo tưởng; rồi một lần nữa, anh sợ rằng nó sẽ là hiện thực và bằng cách nào đó anh lại vung tay phá nó đi. Trong mối quan hệ liên đới cá nhân, anh không có thành tích tốt. Anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái cùng với đồng nghiệp, những người ngang hàng, đồng lứa tuổi; ngoài ra từ sau cuộc hôn nhân, anh không bao giờ hẹn hò với bất kỳ người phụ nữ nào. Mối quan hệ với Karen là một trang mới trong đời anh. Brice đột nhiên cảm thấy có quá nhiều mối đe dọa phía trước.
Nhẹ nhàng, anh buông nàng ra. Lặng lẽ và một ít dè dặt, anh rời khỏi giường trở lại việc vô bao. Không nhìn nàng, anh đoán nàng tự tìm cho mình những món linh tinh dùng khi tắm rửa.
Với vẻ không tự nhiên lắm, Karen cáo lỗi anh để vào phòng tắm một lúc. Lòng nàng vẫn còn rung động, nhưng không phải vì ho. Nếu nụ hôn đầu tiên của Brice đạt tỉ lệ chín phần mười, thì nụ hôn này là mười bốn phần mười. Không, Karen sửa lại, nó thâm nhập vào một lãnh vực hoàn toàn mới; nó hoàn toàn không nằm trong cùng một hạng mục như nụ hôn thứ nhất.
Hiệp đầu nàng không tham gia. Hiệp này, nàng nhập cuộc, và nó tuyệt vời... tuyệt vời, nhưng hầu như không dủ. Karen đang ở trong trạng thái hụt hẫng, lòng nặng trĩu. Nhưng đó là một kinh nghiệm mới mẻ dành cho nàng.
Lần lượt Karen thu gom khăn tắm, bàn chải đánh răng, xà phòng... rồi trở ra đặt chúng vào bao vải. Brice đứng tại cửa sổ, lưng quay về hướng nàng, đôi vai rộng vươn thẳn. Karen tự hỏi anh đang nghĩ gì, liệu anh có hối tiếc về nụ hôn hay anh còn muốn thêm nữa. Anh là người đàn ông ở vào lứa tuổi sung mãn nhất. Karen biết anh đã bị kích thích; nàng cảm nhận sức mạnh của anh tác động lên nàng, nghe được tiếng thở dồn dập, thấy được lửa trong mắt anh. Ồ, phải, anh đã bị kích thích, nhưng điều đó có làm anh vui hay không là chuyện khác.
Đến bàn viết, Karen loay hoay chất các bài khóa, giấy tờ, sách vở vào túi đựng sách đến khi cảm thấy đầy đủ mọi thứ mình cần, Karen đóng khóa kéo lại và đi về hướng Brice. Anh đang chờ với vẻ mặt đăm chiêu. Sau khi quan sát nàng một lúc, anh chớp mắt và nét diễn cảm biến mất.
- Tất cả được vô bao rồi chứ?
Brice dịu dàng hỏi. Karen gật đầu. Quàng dây đeo của bao vải lên một vai, vai kia là túi chứa sách vở, anh ra
hiệu nàng tiến ra cửa.
* * *
Khó có thể mô tả chính xác tâm trạng Brice suốt khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó. Anh bỏ Karen ở lại nhà, đến bệnh viện, trở về nhà, và khám cho các bệnh nhân mãi đến xế chiều, vì thế đầu óc anh không bị điều gì khác xâm chiếm. Brice dành nhiều thời gian làm việc trên mảnh đất quen thuộc. Chỉ khi nghĩ đến Karen anh mới cảm thấy đầu óc rối tung.
Cùng lúc, Karen cũng đang hướng tình ý riêng tư của mình sang việc viếng thăm bà Rowena. Bà đón mừng nàng bằng nụ cười méo xệch và một chuổi từ dài nhất nàng từng nghe nơi bà:
- Cháu kh... khỏe chứ? Bà lo. Brice không thích bà quá... quá lo... nh... nhưng bà không biết bà có... co thể tin nó không khi... nó... no nói cháu khá hơn. Ch... cháu trông quá yếu th... thứ Sáu rồi.
Karen nhăn nhó cười. Nụ cười làm ấm lòng:
- Đúng vậy. Nhưng bây giờ cháu khá hơn nhiều.
Ánh mắt bà Rowena tập trung vào nụ cười đó:
- Kể bà, điều... điều gì xảy ra ngày thứ Sáu.
Cảm thấy phải làm cái gì đó cho bà vui bằng một phần của câu chuyện, Karen kể bà nghe việc nàng băng mình trong tuyết và được Brice bế lên. Nàng kể về việc nàng thoát khỏi cơn bệnh như thế nào và đã ngủ hầu hết những ngày cuối tuần.
- Còn B... Brice?
- Anh ấy khỏe.
- Nó cọc... cọc... tánh.
- Điều đó không quan trọng. Điều cháu cần là một nơi ấm áp để nằm nghỉ. Anh ấy đã cho cháu điều đó, lại thêm thuốc men và trà nóng.
Miệng bà Rowena thậm chí còn nhăn nhiều hơn.
- Bà ghét trà.
Karen suýt bật cười trước lối diễn cảm không ưa của bà già:
- Cháu cũng vậy. Nhưng nó nóng và nó hỗ trợ. Brice biết những gì anh ấy làm khi anh mang nó về.
- Ân cần?
- Anh ấy hả?
Karen hỏi lại, rồi gật đầu.
- Thật?
Bà Rowena yêu cầu, ánh mắt có vẻ trách móc.
- Anh ấy rất ân cần.
- Luôn luôn?
- Bất cứ lúc nào cháu cần anh ấy, anh ấy sẽ túc trực bên cháu.
- Karen...
Karen nắm lấy bàn tay xương ẩu của bà và nói dịu dàng nhưng kiên quyết:
- Anh ấy thật sự tốt, bà Rowena ạ. Anh ấy có tâm sự buồn. Anh ấy có thể cộc lốc, thậm chí thô lỗ. Nhưng anh ấy chăm sóc cháu. Bà có thể hãnh diện về anh ấy.
Bà Rowena dường như chỉ hài lòng về điều đó ở ngoài mặt. Karen nói tiếp, mong muốn làm bà vui hơn.
- Cháu sẽ ở nhà anh ấy một thời gian nữa. Anh ấy thuyết phục rằng cách duy nhất để cháu có thời gian cần thiết nghỉ ngơi là anh ấy sẽ giám sát thời kỳ dưỡng bệnh của cháu. Thoạt tiên cháu nghĩ ý kiến đó nực cười, nhưng anh ấy tiên liệu đúng.
Nàng kể về những ngày nghỉ phép anh đã sắp xếp cho nàng khỏi đi làm:
- Anh ấy thậm chí còn tiếp xúc với một người để chở cháu tới Syracuse và trở lại khi cháu có tiết học. Người đàn ông thất nghiệp, hai đứa con ông ta là bệnh nhân của Brice và ông ta khôn trả nổi hóa đơn. Điều đó không làm phiền Brice, nhưng nó làm người đàn ông này áy náy. Brice nghĩ rằng tạo cho ông ấy một việc gì đó để làm nhằm trao đổi chi phí thuốc men của con ông ta và để giúp ông giữ lòng tự trọng. Cháu đồng ý.
Bà Rowena càng lúc càng hài lòng:
- Cháu... m... mến nó.
- Ai? Brice?
Ánh mắt bà nhìn Karen ra vẻ thạo đời như muốn nói “còn ai khác?”.
- Cháu kính trọng anh ấy.
- Mến anh ấy.
Bà Rowena cả quyết.
Karen không phải suy nghĩ liệu nàng có mến anh hay không, mà chỉ suy nghĩ liệu nàng nên thừa nhận nó hay không. Bất cứ điều gì tồn tại giữa Brice và nàng đều có thể tan thành mây khói bất cứ khi nào trong cơn lũ giận dữ đột kéo về. Không nên để bà Rowena đặt nhiều hy vọng.
Karen tiếp tục bằng lối giải thích sự thật theo ý nàng:
- Phải, cháu mến anh ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa sẽ tiến xa hơn. Brice có cuộc sống anh ấy, cháu có của cháu. Cả hai chúng cháu đều độc thân. Không ai trong cúng cháu quen sống với người khác.
- Cháu có... có... thể quen nó.
- Có thể, nhưng tánh Brice khó khăn. Cháu không biết cháu muốn quen điều đó hay không.
- Nó cần cháu.
- Anh ấy có thể cần một phụ nữ. Cháu không đoán chắc anh ấy cần cháu không. Cháu e mình là người nhắc anh nhớ những điều bất hạnh.
- Giống tai nạn.
Karen gật đầu.
- Anh ấy nhìn cháu và nhớ rằng chính xe cháu đụng phải bà.
- Có thể... một... một lần thôi. Không nhiều... hơn... hơn đâu.
- Làm sao bà biết?
- Giọng nó.
Khi Karen lắc đầu chối bỏ điều đó, bà Rowena hỏi:
- Tại sao... cháu... cháu đồng ý ở lại với... với nó?
Karen nhún một vai:
- Cháu không biết. Có thể vì cháu yêu ngôi nhà.
Bà Rowena mím môi. Karen tiếp lời với nỗ lực tạo hòa khí cho cuộc tranh luận:
- Đó là một ngôi nhà đẹp, rộng và ấm. Brice giữ lò sưởi phòng khách cháy suót. Cháu chưa bao giờ thấy nơi nào thoải mái như thế.
Giọng bà Rowena rất bình tĩnh:
- Không.
Vì thế Karen cố gắng lần nữa:
- Có Meg ởđó. Thật hay khi cháu không cô đơn.
- Có thể.
- Có thể Brice đúng. Cháu cần nghỉ ngơi. Nếu cháu về nhà, cháu sẽ dành hết thời gian học hành. Anh ấy sẽ không để cháu làm điều đó.
- Tốt.
- Nhưng cháu không nghĩ như vậy. Cháu sẵn sàng bắt tay vào làm việc.
- Cháu nên nhờ người khác làm hộ.
- Đó là điều Brice nói. Anh ấy nói nó là giải pháp để khỏi tụt hậu, vì nếu cháu không làm việc, cháu có thể nhờ ai đó làm thế để không tự đào hố chôn mình.
- Nó m..m.. muốn cháu ở đó.
- Anh ấy đảm nhận vai trò người thầy thuốc một cách nghiêm túc.
- Nó m..m.. muốn cháu ở đó.
- Ngôi nhà đồ sộ. Anh ấy có thể về và đi mà không gặp cháu.
- Không phải. Nó muốn... gặp... gặp cháu.
- Nhưng anh ấy muốn cháu ở đó như thế nào trong khi anh ấy không có bà ở đó?
Ngay khi các từ vừa được thốt ra, Karen thấy hối hận, nhưng chúng đã ám ảnh trong đầu nàng quá lâu. Không sớm thì muộn chúng cũng phải tuôn ra.
Bà Rowena không có vẻ gì bối rối. Ngược lại dường như bà chững chạc hơn trong chiếc ghế:
- Nó không có bà ở đó... bởi... bởi bà không muốn ở... ở đó.
Karen bị một cú đá ngược:
- Ý bà... anh ấy có yêu cầu?
- Yêu cầu, năn... năn nỉ, lệnh, rồi chửi... chửi bới lung tung... nó muốn bà sống với... với nó trước tai... tai nạn. Bà từ chối. Bây giờ bà... c... cảm thấy nó còn mạnh... mạnh mẽ hơn. Nếu bà ở nhà... B... B..rice, bà sẽ cô đơn. Ở đây bà có... có bạn.
- Nhưng anh ấy là gia đình.
Karen cãi và nhanh chóng cảm nhận bàn tay bà Rowena nắm lấy tay nàng:
- Cháu cảm thấy điều đó vì cháu.. kh... không có gia đình. Bà có. Brice và bây giờ là cháu.
Karen xiết tay bà mạnh hơn.
- Bà có..t... tiền cho chỗ này. Bà sẽ kh.. không là gánh nặng cho bất cứ ai.
- Bà không là gánh nặng.
- Lời nói.. m.. mất lòng. Nhưng ch... chăm sóc hằng ngày là chăm sóc hằng... hằng ngày. Bà cũng có tâm sự buồn. Lá.. r... rụng về cội.
- Cháu chưa bao giờ thấy bà buồn.
- Brice thấy.
- Ồ.
- Ngoài... ngoài... ra, nó cần cô đơn.
Khi Karen nhíu mày, bà Rowena hít vào một hơi rồi tiếp tục:
- Nó phải thấm thía sự cô đơn... đê... để biết nó không muốn.. ch... chuyện đó. Để cầu... cầu đến bà là điều quá dễ dàng cho nó. Nhưng bà sẽ không còn đi đây đi đó nữa. Và sau đó nó.. s.. s.. sẽ ở đâu? Nó cần vợ và con. Nó yêu con trẻ.
- Cháu đoán thế.
- Bà biết thế.
Karen không thể thôi nhăn mặt vì cách trả lời nhanh nhảu của bà. Đến lượt bà Rowena không thể nín bình phẩm cái nhăn đó:
- Cháu trông kh... khá hơn. Thư giãn hơn. Vui vẻ hơn.
Nhìn xuống bàn tay đang nắm bàn tay bà Rowena, Karen suy nghĩ điều đó một lúc, rồi nhỏ nhẹ thừa nhận:
- Đúng là cháu cảm thấy khỏe hơn, không bị ức chế.
Rồi ngẩng mắt lên, nàng nhìn vào đôi mắt người bạn già:
- Nhưng thật là sai lầm nếu cháu tiếp tục dựa vào Brice giống như hiện giờ. Mọi việc trong đời sống của cháu trước đây sẽ khởi động lại không tới một tháng nữa. Nếu cháu hỏng đời...
- Không đâu.
- Cháu bi quan về điều này.
- Đừng.
- Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu...
Ánh mắt bà Rowena hối thúc câu nói hoàn chỉnh,nhưng Karen không thể nói tiếp. Nàng định hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu nàng yêu Brice và anh ấy không đáp ứng tình yêu của nàng.Nhưng đó không phải là lỗi do bà Rowena. Nó là của Karen... chỉ của Karen.
* * *
Karen không cho phép mình nghĩ đến điều đó sau khi nàng rời bà Rowena. Nàng trở về ngôi nhà và trải qua một giờ để nghiền ngẫm những ghi chú mà từ đó nàng lập dàn bài để viết lịch sử. Với nổi u uất trong lòng, Karen thiếp đi trên chiếc sofa trong phòng khách, trước lò sưởi cháy hồng, và bài viết trong lòng.
Khi Karen tỉnh giấc, nàng thấy Brice trong nhà bếp đang cắt lát miếng thịt Meg đã nấu.
- Em có thể làm gì nào?
Brice ném cho nàng một cái liếc:
- Muốn dọn bàn không?
- Chắc rồi.
Bước tới các hộc và ngăn tủ nàng thấy anh đến đêm trước, Karen lấy các món họ cần, sắp đặt mọi thứ trên bàn, rồi im lặng ngồi vào ghế. Vài phút sau, Brice bê hai đĩa thịnh soạn gồm món thịt kèm khoai tây và cà rốt, rót đầy hai ly sữa mang đến ngồi cùng nàng.
Đây là bữa ăn đáng ngạc nhiên đối với Karen vì nó yên bình từ lúc khởi đầu đến lúc kết thúc. Brice muốn biết sức khỏe bà Rowena ; Karen nói, rồi kể anh nghe về mục báo nàng đã đọc cho bà nghe về xưởng đóng tàu ở Nantuket:
- Bà Rowena nói trước đây bà từng làm chủ một con tàu.
- Đúng vậy. Nó là thuyền nhỏ một buồm. Bà và anh đã dùng nó để ra khỏi vùng duyên hải Maine. Bà từng có khu nhà ngoài đó.
- Anh đã ở ngoài đó với bà ấy à?
- Những kỳ nghĩ phép và mùa hè. Cha mẹ anh không có điều kiện rời xa thành phố hơn một tuần, vì thế bà quyết định ở đó với anh. Bà nghĩ nó quan trọng.
Ánh mắt Brice lan man hướng xuống sàn nhà khi anh nói câu cuối, rồi nhanh chóng hướng về Karen:
- Nhiều năm nay, bà không có thuyền. Bà bán nó cùng với ngôi nhà, khi bà quyết định rằng bà thích rong ruổi đây đó hơn là cùng đến một nơi mãi.
- Khi đó anh đã trưởng thành?
Brice gật đầu:
- Và quá bận để hưởng vài ngày nghĩ phép ở bất cứ nơi nào.
- Hiện giờ vẫn vậy?
- Bận hay không là tùy anh. Nhưng quá bận thì không tốt. Hiện giờ anh sắp xếp thời gian để đi nghỉ phép.
Karen nhấm nháp một ít, rồi thản nhiên thay đổi đề tài:
- Bà Rowena đang nghĩ đến một chuyến hải hành.
Ngay sau khi chấm dứt chủ đề, tư tưởng nàng vội thủ thế để đón một cơn phản đối mãnh liệt từ Brice. Nó không hề xảy ra.
Thái độ Brice bình thản không kém:
- Bà có thể xoay xở được chuyện đó.
Karen hỏi, sau khi thở phào:
- Thật vậy hả?
- Cùng với một người bạn đồng hành, phải vậy thôi. Tình trạng bà không ở mức khủng hoảng nào cả, hoặc đại khái như vậy. Bà đang tự cải thiện đều đặn. Yếu tố tốt nhất cho bà là đời sống. Rất có thể bà khoái một chuyế viễn du. Bà là mẫu người đặc biệt.
- Còn anh?
Thoạt đầu, Brice từ chối chuyện đó. Anh tuyên bố rằng anh cần một đề nghị tích cực hơn một chuyên hải hành. Sau đó Karen bắt đầu ôn lại một số sự kiện nàng lượm lặt được trong các mục báo nàng đọc, và Brice suy xét trở lại. Những loại hải trình nàng mô tả khác lạ hơn nhiều so với khuôn mẫu sẵn có. Brice khỏi cần phải hỏi nàng có muốn tham gia một trong những loại du lịch đường biển kỳ thú đó hay không. Chỉ nhìn sự nhiệt tình tỏa sáng trong đôi mắt, giọng nói nàng, nét linh hoạt trên gương mặt nàng là đủ hiểu. Và đó là một hiện tượng hay lây. Anh bỗng thấy mình càng lúc càng hỏi nhiều, như thể nàng là nhân viên hãng du lịch, còn anh là một khách hàng tiềm năng. Cả hai đang say sưa trong một thực tế mộng tưởng, và nó đáng yêu.
Ba giờ, với nhiều thức ăn đồ uống và trao đổi ý kiến, trôi qua khi Karen ngáp. Nàng không thể nhớ lần cuối mình đã thực hiện cuộc thảo luận dai dẳng như thế với một người độc nhất vào lúc nào. Brice cũng vậy, anh dường như kinh ngạc khi nhìn đồng hồ mình.
Tự bỏ lỗi cho mình khi Brice không để nàng phụ dọn dẹp bát đĩa, Karen gom bài viết từ phòng khách và đi thẳng về giường. Lại một lần nữa, nàng ngủ gục với mớ bài viết trong lòng. Sáng hôm sau, khi Karen tỉnh giấc, chúng đã được xếp gọn gàng trên bàn trang điểm kèm theo mẫu giấy nhắn: “Nếu em muốn sử dụng bàn viết, cứ tự nhiên, trong phòng làm việc của anh. Bàn đánh máy và vi tính trong phòng lưu trữ kế bên. Đừng làm quá sức. Anh nghĩ, tối nay chúng ta sẽ đi ăn tiệm”.
Tim Karen đập nhịp đôi khi nàng đọc lại mẫu giấy. Viễn cảnh đi ăn tiệm với Brice làm nàng hồi hộp. Anh đã vui vẻ với nàng tối qua.
Để khỏi nóng ruột khi trông đợi, Karen cố chuyên tâm vào việc viết bài nghiên cứu. Nàng dừng lại lúc giữa trưa để dùng bữa với Meg, và thậm chí cho phép mình chợp mắt lúc xế trưa, trước khi hoàn thành một đoạn gồm năm trang. Lúc Karen đang đánh máy thì Brice ghé qua.
Anh đứng phía trên vai nàng, đọc vài hàng trong trang giấy nàng vừa đánh:
- Nghe có vẻ thú vị.
- Thật sự là không. À, có thể một ít. Không có quá nhiều công việc chậm trễ trong các khóa học dành cho sinh viên dự bị. Em thật sự muốn nói lên một đề tài lịch sử khác hẳn, nhưng điều đó không có trong danh sách lựa chọn.
- Giáo sư không dành trường hợp ngoại lệ cho em à?
- Tại sao ông ta nên làm vậy?
- Bởi vì em lớn tuổi hơn những sinh viên còn lại và rõ ràng viết như thế nghiêm túc hơn. - Em không làm thế.
Được tưởng thưởng bởi lá phiếu tín nhiệm của Brice, Karen quay lại tiếp tục đánh máy. Nhưng Brice sừng sững tại vai nàng. Karen nhận biết sâu sắc về anh, về khổ người anh và sức nóng của nó. Và một điều gì khác nữa. Với khứu giác dần dần phục hồi, Karen bắt được mùi hương thơm thoang thoảng. Nó phản phất. Nàng không chắc đó là mùi nước hoa, xà phòng, hay đơn giản là mùi nam tính, nhưng nó kích thích sự tò mò của nàng.
Khi Karen thấy mình sắp sửa chồng hình ảnh Brice lên các từ nàng định đánh, nàng hạ thấp hai bàn tay xuống lòng và nhỏ nhẹ:
- Em không thể làm cái này khi có anh đứng xem.
- Tại sao không?
- Anh làm em căng thẳng.
- Anh đang lấn ép em hả?
- Không. Nhưng anh đứng đó.
Karen ngước lên, chạm ánh mắt anh. Một lần nữa thơm xộc xuống nàng. Karen chợt nhận thấy một cảm giác kỳ lạ ở hai đầu gối và thầm cám ơn nàng đang ngồi.
- Để xem em có tự đánh máy được bao nhiêu. Em mất ít thời gian viết bài hơn là em dự kiến, như vậy công việc của em thật tiến triển.
- Nhưng anh muốn ra ngoài ăn.
Brice nói nghe có vẻ quá hờn dỗi đến nỗi Karen không thể nén nụ cười được:
- Đói thiệt?
- Ừ.
Giọng Brice khàn khàn trước nụ cười nàng tặng cho anh:
- Một địa điểm anh ghi trong đầu có món phi lê tuyệt hảo. Có thể ởđây anh chưa bao giờ nếm nó với hương vị tuyệt vời như thế.
Karen bắt đầu tiết nước bọt:
- Nhà hàng này cần chưng diện không? Em không mang cái gì chưng diện cả.
- Chiếc váy xám và áo thun len của em là đủ rồi.
- Anh chắc không?
- Chắc chứ.
* * *
Karen nhận thấy cả hai hoàn hảo. Thực khách tại nhà hàng ăn mặc mọi thứ, từ những chiếc áo đầm bằng lụa đến những bộ đồ liền cánh bằng vải bông chéo sặc sỡ. Bộ đồ Brice đề nghị đặt nàng vào vị trí trung bình. Chẳng những thế, anh còn cộng tác với cách ăn mặc của nàng bằng cách diện một chiếc quần xám mặc thường ngày và áo cộc tay bằng len xù xì. Karen phải công nhận, chiếc sơ mi trắng thô cứng làm nổi bật màu da khỏe mạnh của anh và chiếc cà vạt có họa tiết cánh hoa được thắt gọn ghẽ khiến anh trong bảnh bao. Và điều đó làm nàng hãnh diện khi đi chung với anh.
Brice đang trãi qua những cảm giác tương tự. Có một điều là anh không thường xuyên dẫn phụ nữ đến những nơi đông người ở Ithaca. Thường xuyên nhất là ở quá khứ, lúc cảm thấy cần có người chung chăn sẻ gối, anh đã trải qua những ngày cuối tuần ở Manhattan, nơi ít tình cờ gặp người quen hơn. Anh cố tình tránh né cuộc sống giao du ở Ithaca.
Nhưng Brice muốn dẫn Karen ra ngoài. Anh muốn nàng ăn diện đẹp, với mái tóc chải ngược và buông dài. Anh muốn đối đãi nàng một cách nào đó mà rất có thể nàng không được nhận nhiều trước đây.
Bữa ăn diễn ra thân tình như bữa ăn tối hôm trước. Brice biết khống chế lưỡi mình. Anh chỉ đưa ra một câu đanh gọn khi nói về cặp vợ chồng mà anh đã trị cho con của họ vì những tổn thương khác nhau cách đây không lâu.
- Có lẽ đó là phần gây cho anh thất vọng nhiều nhất trong cuộc đời hành nghề của anh.
Anh tiếp tục giải thích cho Karen sau khi hớp một ngụm rượu vang:
- Thật là thương tâm khi một đứa trẻ được mang đến trong tình trạng chịu đau đớn vì một chứng bệnh nghiêm trọng. Trong năm qua anh điều trị một số trẻ với những trường hợp chẩn đoán mới mẻ về loạn dưỡng cơ bắp và chứng xơ hóa nang. Không ai muốn mình bị những chứng bệnh như thế; chúng muốn đến là cứ đến. Nhưng khi thấy một đứa trẻ bị hành hạ, tàn nhẫn, không đáng có, liên hồi, anh giận sôi máu.
Karen để ý đến miệng anh hơi xếch ngược và thầm cảm ơn lần này không phải do nàng gây ra.
- Anh có cho cha mẹ chúng biết không?
- Chắc rồi. Đồng tiền vạn năng. Khi gia đình có tiền và có một thanh danh để bảo vệ, họ sẽ làm bất cứ điều gì để ém việc đối xử tệ với con khỏi ánh sáng. Gia đình đặc biệt đó là một trong những gia đình có tiếng tăm trong khu vực, được mọi người trọng vọng. Họ là những nhà hoạt động tại trường đại học nhiều năm. Chẳng bao lâu, sau khi báo cáo một loạt tổn thương với những nguyên nhân đáng ngờ, anh nhận một cuộc viếng thăm từ luật sư của họ nói rõ rằng nếu anh còn dám thổi một từ nào gây xôn xao dư luận dù là nhẹ nhất, anh sẽ bị đá văng bằng một vụ kiện về tội phỉ báng đáng giá hàng triệu đô la.
- Anh không bỏ cuộc, đúng không?
Gương mặt cau có hiện thêm nét diễn cảm cả quyết:
- Em đang đùa hả? Anh bảo gã rằng, nếu anh ta muốn nói chuyện hăm dọa, chúng ta có thể đi xuống văn phòng ủy viên công tố địa phương, là nơi, anh nói với anh ta, dù sao anh đã có ý định đến.
- Vậy hả?
- Chắc vậy rồi.
- Điều gì đã xảy ra?
Brice búng muỗng lăn qua lăn lại. Sau đó anh chậm rãi ngước mắt nhìn Karen:
- Lần cuối cùng anh nghe, vụ án không được đem ra xét xử vì thiếu chứng cứ. Nó sẽ được tái xét xử, chỉ nếu sau đó đứa bé chịu đau đớn nhiều hơn.
Karen cảm thấy sự chán nản trong đôi mắt anh:
- Anh sẽ gặp lại đứa trẻ chứ?
- Anh sẽ rất mừng nếu được vậy, nhưng em có thể tin rằng cha mẹ nó sẽ không để anh gặp.
Anh trở nên trầm mặt. Đầu hơi cúi xuống, ánh mắt tập trung vào chiếc muỗng khi anh xoay nó quay lại. Karen chăm chú nhìn anh, nghĩ đến lòng nhiệt tình cống hiến, tâm trạng nản chí và nhận thấy sao chúng khăng khít nhau quá, thì cũng đúng lúc người hầu bàn tiếp thức ăn cho họ.
Trong một thoáng luồng suy tư cảm thông với Brice bị cắt ngang, nàng hớn hở trước sự tinh xảo của bữa ăn, sau khi được nhân viên tiếp tân trải khăn ăn trên lòng. Brice, quen với những nhà hàng sang trọng hơn, anh cảm thấy vui lây trước cái vui của nàng. Khi vui một điều gì đó, anh thư giãn; để tâm sự lắng xuống, và trở nên xa vắng.
Brice muốn biết những khóa học Karen đang theo. Sự cởi mở là chuyện tự nhiên, khi nàng đang được phục vụ những món cao lương mỹ vị. Karen liệt kê chúng, đưa ra những mô tả ngắn gọn, trả lời những câu hỏi của anh về những môn học bắt buộc và không bắt buộc. Rồi, khi nàng dừng lại để ăn miếng bít tết kèm khoai tây nấu hành, Brice đặt vấn đề:
- Em tự ý lên kế hoạch học đại học ở Syracuse, hay đã chọn nó vì bà nội anh?
Karen nuốt chửng miếng khoai tây. Nàng ngạc nhiên không phải vì câu anh hỏi bởi nàng quen cái tánh đớ đẩn của anh, mà vì anh đã hỏi một cách vô thưởng vô phạt. Nàng theo dõi nét mặt anh, tìm những dấu hiệu khinh ghét và không thấy gì hết. Cái mà Karen tìm thấy là đôi mắt ấm áp, ít bạnh ra hơn bình thường, một chiếc mũi cao nhưng thư giãn, một cái miệng rất, rất nam tính.
Nuốt mạnh một lần nữa để chắc chắn miếng khoai tây trôi xuống cổ họng, Karen tự trấn tĩnh:
- Cách đây năm năm, em vẫn sống cùng với gia đình ở Connecticut. Sau khi mẹ em qua đời, em chuyển về New York để làm việc và học tập, nhưng cuộc sống ở đó không thú vị như em mơ tưởng. Khi đến thời điểm chọn trường, em nghĩ em muốn thử về miền Tây.
- Tại sao là miền Tây?
Brice hỏi bằng giọng dịu dàng và nhỏ.
- Bởi vì em chưa bao giờ đến đó. Em thích tới những địa điểm em chưa bao giờ đến, và em biết rằng, điều đó chỉ kéo dài có bốn năm.
Karen hít một hơi rồi tiếp tục một cách tự tin như nàng có thể:
- Em được nhận vào trường Emory, ở Atlanta. Sau tai nạn, em quyết định ở hẳn đây.
Brice lập lại câu hỏi trước:
- Đó là vì bà nội của anh phải không?
Anh không có ý chỉ trích. Đơn giản là anh tò mò.
- Phải.
- Vậy tại sao không phải là Cornel? Nó ở ngay đây trong thành phố.
- Em không vào Cornel. Syracuse tặng em học bổng.
Vừa im lặng dùng miếng bít tết, Brice suy nghĩ về những thất vọng nàng chịu đựng trong cuộc sống. Ai phải từng trải những thất vọng; không ai có cuộc sống suôn sẻ mà không bị vấp váp. Mọi người chia nhau nhấm nháp nỗi thất vọng. Nhưng dường như nàng lãnh phần chia nhiều hơn.
Cornel không có quyền loại nàng, anh tập trung vào việc điều khiển muỗng, nĩa; Karen cũng thế. Khi đã ăn hết mức dạ dày cho phép, Karen buông nĩa, thở phào và nhận xét:
- Với món nấu của Meg và bữa ăn giống thế này, em nghĩ em đã tăng được năm cân.
Brice hy vọng thế. Anh kiểm tra gương mặt nàng bằng ánh mắt hiển nhiên:
- Năm cân hợp với em đấy.
- Nhưng nếu cứ tiếp tục cái đà ấy, em sẽ thành cái lu mất.
- Không.
- Em quen tập thể dục. Ở Syracuse lúc nào em cũng tập. Công việc hầu bàn giống như một đêm tập thể dục nhịp điệu đủ giờ.
- Anh thích em không làm bất cứ thứ gì đến khi em khỏe hơn.
- Em khỏe hơn rồi.
Brice uống một hơi nước, chầm chậm, kéo dài trước khi thốt:
- Vậy thì anh sẽ chỉnh lại câu đó. Anh thích em không làm bất cứ thứ gì đến khi em nhận đợt cuối thuốc penici- line. Cơ thể em cần thời gian để hồi phục.
Một lần nữa Brice tạm ngưng, lần này anh tự hỏi có nên tiếp tục bình phẩm về sức khỏe của nàng không. Nhưng có vẻ nàng không ớn. Có thể nàng quen dần cá tính anh. Bằng giọng nhát gừng, Brice lên tiếng:
- Khi lành, em có thể chạy với anh.
Ánh mắt Karen sáng hẳn lên:
- Chạy? Anh chạy? Khi nào?
Brice nín thở. Tạm quên đi vấn đề sức khỏe của nàng, anh nhe răng cười khiến gương mặt nhăn nhở vừa tức cười:
- Đó là kiểu Rowena kinh điển.
- Là cái gì?
- Là những gì em vừa làm, hỏi liền ba câu hỏi không kịp thở. Khi một chyện gì đó thu hút bà, bà muốn biết mọi ngóc ngách về nó ngay lập tức.
- Chạy bộ hấp dẫn em. Anh có chạy thường xuyên không?
- Mỗi sáng.
- Từ nhà?
Brice gật đầu.
- Mấy giờ?
- Sớm... sáu, đôi khi năm giờ.
- Đó là lý do anh bận bộ đồ thể thao khi anh đánh thức em dậy sáng hôm qua.
Brice gật đầu và ướm lời:
- Em chạy không?
Karen rùng vai và hé cười hồn nhiên:
- Không.
- Tại sao không?
Karen suy nghĩ một chút trước khi trả lời:
- Nếu có thể thì em nói rằng em sẽ không an toàn khi chạy một mình, nhưng thật ra em không có năng lượng. Vào buổi sáng em quá mệt mỏi, về tối cũng vậy, vả suốt ngày em không có thời gian.
Một lần nữa, cơ hàm Brice nhúc nhích. Karen nhận thấy điều đó xảy ra chỉ khi anh có ý định bắt bẻ, vì thế nàng vội tiếp tục:
- Em biết. Anh cảm thấy em làm quá sức, và có thể đúng như thế. Nhưng đó là chuyên bên lề. Hãy kể em nghe về việc chạy bộ của anh đi.
Mong muốn tránh sự u buồn, giống như nàng, cho dù nhỏ nhất, Brice vui vẻ làm theo ý nàng. Qua tách cà phê sữa, anh nói về tham vọng có sức khỏe khi còn vị thành niên, rồi tham vọng có thể hình đẹp lúc trưởng thành. Qua bánh xốp kem Anh, anh kể nàng nghe về việc tham dự những cuộc chạy đua dài mười kí lô mét, về việc tự mình khám phá có thêm nhiều năng lượng sau những bài tập chạy buổi sáng. Qua một ly cà phê nữa, anh nói nàng có thể hình thích hợp với thể thao và nàng sẽ thích nó.Rồi khi Karen ngồi thẳng lên, no ứ, và cảm thấy giống như một cô heo được nhồi nhét, Brice phác họa một chương trình mẫu để hướng dẫn nàng khởi động.
Karen toét miệng cười về chuyện đó, và khi Brice đột nhiên trở nên nghiêm trang, khi mắt anh sẫm tối và tập trung khá lâu trên miệng nàng, Karen thừa nhận một điều về bữa ăn. Nó vui vẻ, yên bình và thú vị. Nó cũng khơi dậy những khía cạnh hòan toàn nằm bên ngoài trí thức. Chỉ có tri thức đang ngân vang trong lòng nàng. Karen biết chính Brice vực dậy, nhưng nàng không trông đợi cái gì đó lãng mạn ở nơi công cộng như thế này. Cũng vậy, Brice chỉ đặt nhẹ bàn tay vào lưng nàng khi anh dìu nàng đến bàn ăn. Nhưng Karen cảm nhận được anh. Nàng cảm nhận vẻ bề thế của anh. Nàng cảm nhận được sự khác biệt giữa cơ thể anh và nàng. Và nàng cảm nhận được ánh mắt anh, xám sẫm và ngời sáng, gởi một thông điệp nàng không thể dửng dưng.
Trước đây, không ánh mắt người đàn ông nào thu hút nàng giống thế này. Đôi má Karen chợt ửng hồng, và chắc nàng sẽ tự biến mình thành kẻ ngốc nghếch bằng cách lắp bắp nói cái gì đó không đầu không đuôi, nếu Brice không hoàn hồn trước và đằm thắm lên tiếng:
- Chúng ta đi nhé?
Karen gật đầu. Anh đứng lên, tiến đến ghế nàng và kéo nó ra khi nàng đứng lên, rồi tay trong tay, anh dìu nàng ra cửa.
Bầu không khí trong xe trên đường về nhà yên ắng. Karen không dám nhìn Brice, e rằng ánh mắt mình bộc lộ niềm khao khát; còn Brice nhìn chăm chăm mặt đường.
Không một từ nào được phát ra đến khi họ trở về nhà, và cố giữ thái độ nhã nhặn để trấn áp nỗi sợ, Karen ngước nhìn anh:
- Cám ơn anh. Thật là vui thú.
Treo áo khoác vào khung quần áo, Brice quay lại lấy áo nàng, nhưng khi nhìn nàng, nhu cầu trong anh lại bừng bừng trỗi dậy. Duy bây giờ nó được phóng đại. Nàng quá đáng yêu khi nhìn, quá đáng yêu khi kề cận. Nàng sáng chói và nhu mì, có cá tính và ý thức trách nhiệm. Và nàng có đôi mắt chỉ dành cho anh. Giữa đám đông người tại nhà hàng, nàng làm anh có cảm giác mình là người duy nhất ở đó. Đó là một kỳ tích. Anh cần nàng như cá cần nước.
Trước khi cưỡng lại bản thân, Brice hạ thấp đầu xuống, đón lấy môi nàng. Một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi mạnh hơn khi nàng đáp lại. Nhưng trước khi sắp sửa xiết nàng vào lòng, Brice bật ngược ra.
- Không.
Anh rít lên, vừa nói với chính bản thân mình vừa với nàng:
- Anh không phải dẫn em đi ăn tối vì điều này.
Chộp lấy áo khoác khỏi đôi tay xương xẩu của nàng, anh nói theo kiểu ra lệnh như trước kia:
- Đi ngủ, Karen.
Karen vẫn đứng đó. Nàng khao khát được giữ anh trong vòng tay, nàng muốn cảm nhận anh...
Gần đây có quá nhiều diễn biến xảy ra trong nội tâm. Nàng cần khoảng không gian để suy nghĩ. Với hơi thở run rẩy và trên đôi chân khỏe hơn, Karen quay lại và leo lên các bậc thang và về giường ngủ.
Hôn nhân của anh giống như một cuộc kinh doanh được lên chương trình chu đáo, thiếu tính thanh thoát lẫn đam mê. Sau khi mối quan hệ vợ chồng âm thầm cáo chung, anh quyết định rằng anh thật sự không biết tình yêu là gì.
Giờ đây Brice bắt đầu thấm nhuần một tình cảm, mặc dù chưa rõ nét, quá mãnh liệt và sâu sắc đến nỗi, nếu đó là tình yêu, anh cảm thấy sự hổ thẹn vì những thành kiến trong quá khứ. Tình cảm mơ hồ đó làm anh sợ. Anh sợ rằng nó chỉ là ảo tưởng; rồi một lần nữa, anh sợ rằng nó sẽ là hiện thực và bằng cách nào đó anh lại vung tay phá nó đi. Trong mối quan hệ liên đới cá nhân, anh không có thành tích tốt. Anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái cùng với đồng nghiệp, những người ngang hàng, đồng lứa tuổi; ngoài ra từ sau cuộc hôn nhân, anh không bao giờ hẹn hò với bất kỳ người phụ nữ nào. Mối quan hệ với Karen là một trang mới trong đời anh. Brice đột nhiên cảm thấy có quá nhiều mối đe dọa phía trước.
Nhẹ nhàng, anh buông nàng ra. Lặng lẽ và một ít dè dặt, anh rời khỏi giường trở lại việc vô bao. Không nhìn nàng, anh đoán nàng tự tìm cho mình những món linh tinh dùng khi tắm rửa.
Với vẻ không tự nhiên lắm, Karen cáo lỗi anh để vào phòng tắm một lúc. Lòng nàng vẫn còn rung động, nhưng không phải vì ho. Nếu nụ hôn đầu tiên của Brice đạt tỉ lệ chín phần mười, thì nụ hôn này là mười bốn phần mười. Không, Karen sửa lại, nó thâm nhập vào một lãnh vực hoàn toàn mới; nó hoàn toàn không nằm trong cùng một hạng mục như nụ hôn thứ nhất.
Hiệp đầu nàng không tham gia. Hiệp này, nàng nhập cuộc, và nó tuyệt vời... tuyệt vời, nhưng hầu như không dủ. Karen đang ở trong trạng thái hụt hẫng, lòng nặng trĩu. Nhưng đó là một kinh nghiệm mới mẻ dành cho nàng.
Lần lượt Karen thu gom khăn tắm, bàn chải đánh răng, xà phòng... rồi trở ra đặt chúng vào bao vải. Brice đứng tại cửa sổ, lưng quay về hướng nàng, đôi vai rộng vươn thẳn. Karen tự hỏi anh đang nghĩ gì, liệu anh có hối tiếc về nụ hôn hay anh còn muốn thêm nữa. Anh là người đàn ông ở vào lứa tuổi sung mãn nhất. Karen biết anh đã bị kích thích; nàng cảm nhận sức mạnh của anh tác động lên nàng, nghe được tiếng thở dồn dập, thấy được lửa trong mắt anh. Ồ, phải, anh đã bị kích thích, nhưng điều đó có làm anh vui hay không là chuyện khác.
Đến bàn viết, Karen loay hoay chất các bài khóa, giấy tờ, sách vở vào túi đựng sách đến khi cảm thấy đầy đủ mọi thứ mình cần, Karen đóng khóa kéo lại và đi về hướng Brice. Anh đang chờ với vẻ mặt đăm chiêu. Sau khi quan sát nàng một lúc, anh chớp mắt và nét diễn cảm biến mất.
- Tất cả được vô bao rồi chứ?
Brice dịu dàng hỏi. Karen gật đầu. Quàng dây đeo của bao vải lên một vai, vai kia là túi chứa sách vở, anh ra
hiệu nàng tiến ra cửa.
* * *
Khó có thể mô tả chính xác tâm trạng Brice suốt khoảng thời gian còn lại của ngày hôm đó. Anh bỏ Karen ở lại nhà, đến bệnh viện, trở về nhà, và khám cho các bệnh nhân mãi đến xế chiều, vì thế đầu óc anh không bị điều gì khác xâm chiếm. Brice dành nhiều thời gian làm việc trên mảnh đất quen thuộc. Chỉ khi nghĩ đến Karen anh mới cảm thấy đầu óc rối tung.
Cùng lúc, Karen cũng đang hướng tình ý riêng tư của mình sang việc viếng thăm bà Rowena. Bà đón mừng nàng bằng nụ cười méo xệch và một chuổi từ dài nhất nàng từng nghe nơi bà:
- Cháu kh... khỏe chứ? Bà lo. Brice không thích bà quá... quá lo... nh... nhưng bà không biết bà có... co thể tin nó không khi... nó... no nói cháu khá hơn. Ch... cháu trông quá yếu th... thứ Sáu rồi.
Karen nhăn nhó cười. Nụ cười làm ấm lòng:
- Đúng vậy. Nhưng bây giờ cháu khá hơn nhiều.
Ánh mắt bà Rowena tập trung vào nụ cười đó:
- Kể bà, điều... điều gì xảy ra ngày thứ Sáu.
Cảm thấy phải làm cái gì đó cho bà vui bằng một phần của câu chuyện, Karen kể bà nghe việc nàng băng mình trong tuyết và được Brice bế lên. Nàng kể về việc nàng thoát khỏi cơn bệnh như thế nào và đã ngủ hầu hết những ngày cuối tuần.
- Còn B... Brice?
- Anh ấy khỏe.
- Nó cọc... cọc... tánh.
- Điều đó không quan trọng. Điều cháu cần là một nơi ấm áp để nằm nghỉ. Anh ấy đã cho cháu điều đó, lại thêm thuốc men và trà nóng.
Miệng bà Rowena thậm chí còn nhăn nhiều hơn.
- Bà ghét trà.
Karen suýt bật cười trước lối diễn cảm không ưa của bà già:
- Cháu cũng vậy. Nhưng nó nóng và nó hỗ trợ. Brice biết những gì anh ấy làm khi anh mang nó về.
- Ân cần?
- Anh ấy hả?
Karen hỏi lại, rồi gật đầu.
- Thật?
Bà Rowena yêu cầu, ánh mắt có vẻ trách móc.
- Anh ấy rất ân cần.
- Luôn luôn?
- Bất cứ lúc nào cháu cần anh ấy, anh ấy sẽ túc trực bên cháu.
- Karen...
Karen nắm lấy bàn tay xương ẩu của bà và nói dịu dàng nhưng kiên quyết:
- Anh ấy thật sự tốt, bà Rowena ạ. Anh ấy có tâm sự buồn. Anh ấy có thể cộc lốc, thậm chí thô lỗ. Nhưng anh ấy chăm sóc cháu. Bà có thể hãnh diện về anh ấy.
Bà Rowena dường như chỉ hài lòng về điều đó ở ngoài mặt. Karen nói tiếp, mong muốn làm bà vui hơn.
- Cháu sẽ ở nhà anh ấy một thời gian nữa. Anh ấy thuyết phục rằng cách duy nhất để cháu có thời gian cần thiết nghỉ ngơi là anh ấy sẽ giám sát thời kỳ dưỡng bệnh của cháu. Thoạt tiên cháu nghĩ ý kiến đó nực cười, nhưng anh ấy tiên liệu đúng.
Nàng kể về những ngày nghỉ phép anh đã sắp xếp cho nàng khỏi đi làm:
- Anh ấy thậm chí còn tiếp xúc với một người để chở cháu tới Syracuse và trở lại khi cháu có tiết học. Người đàn ông thất nghiệp, hai đứa con ông ta là bệnh nhân của Brice và ông ta khôn trả nổi hóa đơn. Điều đó không làm phiền Brice, nhưng nó làm người đàn ông này áy náy. Brice nghĩ rằng tạo cho ông ấy một việc gì đó để làm nhằm trao đổi chi phí thuốc men của con ông ta và để giúp ông giữ lòng tự trọng. Cháu đồng ý.
Bà Rowena càng lúc càng hài lòng:
- Cháu... m... mến nó.
- Ai? Brice?
Ánh mắt bà nhìn Karen ra vẻ thạo đời như muốn nói “còn ai khác?”.
- Cháu kính trọng anh ấy.
- Mến anh ấy.
Bà Rowena cả quyết.
Karen không phải suy nghĩ liệu nàng có mến anh hay không, mà chỉ suy nghĩ liệu nàng nên thừa nhận nó hay không. Bất cứ điều gì tồn tại giữa Brice và nàng đều có thể tan thành mây khói bất cứ khi nào trong cơn lũ giận dữ đột kéo về. Không nên để bà Rowena đặt nhiều hy vọng.
Karen tiếp tục bằng lối giải thích sự thật theo ý nàng:
- Phải, cháu mến anh ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa sẽ tiến xa hơn. Brice có cuộc sống anh ấy, cháu có của cháu. Cả hai chúng cháu đều độc thân. Không ai trong cúng cháu quen sống với người khác.
- Cháu có... có... thể quen nó.
- Có thể, nhưng tánh Brice khó khăn. Cháu không biết cháu muốn quen điều đó hay không.
- Nó cần cháu.
- Anh ấy có thể cần một phụ nữ. Cháu không đoán chắc anh ấy cần cháu không. Cháu e mình là người nhắc anh nhớ những điều bất hạnh.
- Giống tai nạn.
Karen gật đầu.
- Anh ấy nhìn cháu và nhớ rằng chính xe cháu đụng phải bà.
- Có thể... một... một lần thôi. Không nhiều... hơn... hơn đâu.
- Làm sao bà biết?
- Giọng nó.
Khi Karen lắc đầu chối bỏ điều đó, bà Rowena hỏi:
- Tại sao... cháu... cháu đồng ý ở lại với... với nó?
Karen nhún một vai:
- Cháu không biết. Có thể vì cháu yêu ngôi nhà.
Bà Rowena mím môi. Karen tiếp lời với nỗ lực tạo hòa khí cho cuộc tranh luận:
- Đó là một ngôi nhà đẹp, rộng và ấm. Brice giữ lò sưởi phòng khách cháy suót. Cháu chưa bao giờ thấy nơi nào thoải mái như thế.
Giọng bà Rowena rất bình tĩnh:
- Không.
Vì thế Karen cố gắng lần nữa:
- Có Meg ởđó. Thật hay khi cháu không cô đơn.
- Có thể.
- Có thể Brice đúng. Cháu cần nghỉ ngơi. Nếu cháu về nhà, cháu sẽ dành hết thời gian học hành. Anh ấy sẽ không để cháu làm điều đó.
- Tốt.
- Nhưng cháu không nghĩ như vậy. Cháu sẵn sàng bắt tay vào làm việc.
- Cháu nên nhờ người khác làm hộ.
- Đó là điều Brice nói. Anh ấy nói nó là giải pháp để khỏi tụt hậu, vì nếu cháu không làm việc, cháu có thể nhờ ai đó làm thế để không tự đào hố chôn mình.
- Nó m..m.. muốn cháu ở đó.
- Anh ấy đảm nhận vai trò người thầy thuốc một cách nghiêm túc.
- Nó m..m.. muốn cháu ở đó.
- Ngôi nhà đồ sộ. Anh ấy có thể về và đi mà không gặp cháu.
- Không phải. Nó muốn... gặp... gặp cháu.
- Nhưng anh ấy muốn cháu ở đó như thế nào trong khi anh ấy không có bà ở đó?
Ngay khi các từ vừa được thốt ra, Karen thấy hối hận, nhưng chúng đã ám ảnh trong đầu nàng quá lâu. Không sớm thì muộn chúng cũng phải tuôn ra.
Bà Rowena không có vẻ gì bối rối. Ngược lại dường như bà chững chạc hơn trong chiếc ghế:
- Nó không có bà ở đó... bởi... bởi bà không muốn ở... ở đó.
Karen bị một cú đá ngược:
- Ý bà... anh ấy có yêu cầu?
- Yêu cầu, năn... năn nỉ, lệnh, rồi chửi... chửi bới lung tung... nó muốn bà sống với... với nó trước tai... tai nạn. Bà từ chối. Bây giờ bà... c... cảm thấy nó còn mạnh... mạnh mẽ hơn. Nếu bà ở nhà... B... B..rice, bà sẽ cô đơn. Ở đây bà có... có bạn.
- Nhưng anh ấy là gia đình.
Karen cãi và nhanh chóng cảm nhận bàn tay bà Rowena nắm lấy tay nàng:
- Cháu cảm thấy điều đó vì cháu.. kh... không có gia đình. Bà có. Brice và bây giờ là cháu.
Karen xiết tay bà mạnh hơn.
- Bà có..t... tiền cho chỗ này. Bà sẽ kh.. không là gánh nặng cho bất cứ ai.
- Bà không là gánh nặng.
- Lời nói.. m.. mất lòng. Nhưng ch... chăm sóc hằng ngày là chăm sóc hằng... hằng ngày. Bà cũng có tâm sự buồn. Lá.. r... rụng về cội.
- Cháu chưa bao giờ thấy bà buồn.
- Brice thấy.
- Ồ.
- Ngoài... ngoài... ra, nó cần cô đơn.
Khi Karen nhíu mày, bà Rowena hít vào một hơi rồi tiếp tục:
- Nó phải thấm thía sự cô đơn... đê... để biết nó không muốn.. ch... chuyện đó. Để cầu... cầu đến bà là điều quá dễ dàng cho nó. Nhưng bà sẽ không còn đi đây đi đó nữa. Và sau đó nó.. s.. s.. sẽ ở đâu? Nó cần vợ và con. Nó yêu con trẻ.
- Cháu đoán thế.
- Bà biết thế.
Karen không thể thôi nhăn mặt vì cách trả lời nhanh nhảu của bà. Đến lượt bà Rowena không thể nín bình phẩm cái nhăn đó:
- Cháu trông kh... khá hơn. Thư giãn hơn. Vui vẻ hơn.
Nhìn xuống bàn tay đang nắm bàn tay bà Rowena, Karen suy nghĩ điều đó một lúc, rồi nhỏ nhẹ thừa nhận:
- Đúng là cháu cảm thấy khỏe hơn, không bị ức chế.
Rồi ngẩng mắt lên, nàng nhìn vào đôi mắt người bạn già:
- Nhưng thật là sai lầm nếu cháu tiếp tục dựa vào Brice giống như hiện giờ. Mọi việc trong đời sống của cháu trước đây sẽ khởi động lại không tới một tháng nữa. Nếu cháu hỏng đời...
- Không đâu.
- Cháu bi quan về điều này.
- Đừng.
- Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu...
Ánh mắt bà Rowena hối thúc câu nói hoàn chỉnh,nhưng Karen không thể nói tiếp. Nàng định hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu nàng yêu Brice và anh ấy không đáp ứng tình yêu của nàng.Nhưng đó không phải là lỗi do bà Rowena. Nó là của Karen... chỉ của Karen.
* * *
Karen không cho phép mình nghĩ đến điều đó sau khi nàng rời bà Rowena. Nàng trở về ngôi nhà và trải qua một giờ để nghiền ngẫm những ghi chú mà từ đó nàng lập dàn bài để viết lịch sử. Với nổi u uất trong lòng, Karen thiếp đi trên chiếc sofa trong phòng khách, trước lò sưởi cháy hồng, và bài viết trong lòng.
Khi Karen tỉnh giấc, nàng thấy Brice trong nhà bếp đang cắt lát miếng thịt Meg đã nấu.
- Em có thể làm gì nào?
Brice ném cho nàng một cái liếc:
- Muốn dọn bàn không?
- Chắc rồi.
Bước tới các hộc và ngăn tủ nàng thấy anh đến đêm trước, Karen lấy các món họ cần, sắp đặt mọi thứ trên bàn, rồi im lặng ngồi vào ghế. Vài phút sau, Brice bê hai đĩa thịnh soạn gồm món thịt kèm khoai tây và cà rốt, rót đầy hai ly sữa mang đến ngồi cùng nàng.
Đây là bữa ăn đáng ngạc nhiên đối với Karen vì nó yên bình từ lúc khởi đầu đến lúc kết thúc. Brice muốn biết sức khỏe bà Rowena ; Karen nói, rồi kể anh nghe về mục báo nàng đã đọc cho bà nghe về xưởng đóng tàu ở Nantuket:
- Bà Rowena nói trước đây bà từng làm chủ một con tàu.
- Đúng vậy. Nó là thuyền nhỏ một buồm. Bà và anh đã dùng nó để ra khỏi vùng duyên hải Maine. Bà từng có khu nhà ngoài đó.
- Anh đã ở ngoài đó với bà ấy à?
- Những kỳ nghĩ phép và mùa hè. Cha mẹ anh không có điều kiện rời xa thành phố hơn một tuần, vì thế bà quyết định ở đó với anh. Bà nghĩ nó quan trọng.
Ánh mắt Brice lan man hướng xuống sàn nhà khi anh nói câu cuối, rồi nhanh chóng hướng về Karen:
- Nhiều năm nay, bà không có thuyền. Bà bán nó cùng với ngôi nhà, khi bà quyết định rằng bà thích rong ruổi đây đó hơn là cùng đến một nơi mãi.
- Khi đó anh đã trưởng thành?
Brice gật đầu:
- Và quá bận để hưởng vài ngày nghĩ phép ở bất cứ nơi nào.
- Hiện giờ vẫn vậy?
- Bận hay không là tùy anh. Nhưng quá bận thì không tốt. Hiện giờ anh sắp xếp thời gian để đi nghỉ phép.
Karen nhấm nháp một ít, rồi thản nhiên thay đổi đề tài:
- Bà Rowena đang nghĩ đến một chuyến hải hành.
Ngay sau khi chấm dứt chủ đề, tư tưởng nàng vội thủ thế để đón một cơn phản đối mãnh liệt từ Brice. Nó không hề xảy ra.
Thái độ Brice bình thản không kém:
- Bà có thể xoay xở được chuyện đó.
Karen hỏi, sau khi thở phào:
- Thật vậy hả?
- Cùng với một người bạn đồng hành, phải vậy thôi. Tình trạng bà không ở mức khủng hoảng nào cả, hoặc đại khái như vậy. Bà đang tự cải thiện đều đặn. Yếu tố tốt nhất cho bà là đời sống. Rất có thể bà khoái một chuyế viễn du. Bà là mẫu người đặc biệt.
- Còn anh?
Thoạt đầu, Brice từ chối chuyện đó. Anh tuyên bố rằng anh cần một đề nghị tích cực hơn một chuyên hải hành. Sau đó Karen bắt đầu ôn lại một số sự kiện nàng lượm lặt được trong các mục báo nàng đọc, và Brice suy xét trở lại. Những loại hải trình nàng mô tả khác lạ hơn nhiều so với khuôn mẫu sẵn có. Brice khỏi cần phải hỏi nàng có muốn tham gia một trong những loại du lịch đường biển kỳ thú đó hay không. Chỉ nhìn sự nhiệt tình tỏa sáng trong đôi mắt, giọng nói nàng, nét linh hoạt trên gương mặt nàng là đủ hiểu. Và đó là một hiện tượng hay lây. Anh bỗng thấy mình càng lúc càng hỏi nhiều, như thể nàng là nhân viên hãng du lịch, còn anh là một khách hàng tiềm năng. Cả hai đang say sưa trong một thực tế mộng tưởng, và nó đáng yêu.
Ba giờ, với nhiều thức ăn đồ uống và trao đổi ý kiến, trôi qua khi Karen ngáp. Nàng không thể nhớ lần cuối mình đã thực hiện cuộc thảo luận dai dẳng như thế với một người độc nhất vào lúc nào. Brice cũng vậy, anh dường như kinh ngạc khi nhìn đồng hồ mình.
Tự bỏ lỗi cho mình khi Brice không để nàng phụ dọn dẹp bát đĩa, Karen gom bài viết từ phòng khách và đi thẳng về giường. Lại một lần nữa, nàng ngủ gục với mớ bài viết trong lòng. Sáng hôm sau, khi Karen tỉnh giấc, chúng đã được xếp gọn gàng trên bàn trang điểm kèm theo mẫu giấy nhắn: “Nếu em muốn sử dụng bàn viết, cứ tự nhiên, trong phòng làm việc của anh. Bàn đánh máy và vi tính trong phòng lưu trữ kế bên. Đừng làm quá sức. Anh nghĩ, tối nay chúng ta sẽ đi ăn tiệm”.
Tim Karen đập nhịp đôi khi nàng đọc lại mẫu giấy. Viễn cảnh đi ăn tiệm với Brice làm nàng hồi hộp. Anh đã vui vẻ với nàng tối qua.
Để khỏi nóng ruột khi trông đợi, Karen cố chuyên tâm vào việc viết bài nghiên cứu. Nàng dừng lại lúc giữa trưa để dùng bữa với Meg, và thậm chí cho phép mình chợp mắt lúc xế trưa, trước khi hoàn thành một đoạn gồm năm trang. Lúc Karen đang đánh máy thì Brice ghé qua.
Anh đứng phía trên vai nàng, đọc vài hàng trong trang giấy nàng vừa đánh:
- Nghe có vẻ thú vị.
- Thật sự là không. À, có thể một ít. Không có quá nhiều công việc chậm trễ trong các khóa học dành cho sinh viên dự bị. Em thật sự muốn nói lên một đề tài lịch sử khác hẳn, nhưng điều đó không có trong danh sách lựa chọn.
- Giáo sư không dành trường hợp ngoại lệ cho em à?
- Tại sao ông ta nên làm vậy?
- Bởi vì em lớn tuổi hơn những sinh viên còn lại và rõ ràng viết như thế nghiêm túc hơn. - Em không làm thế.
Được tưởng thưởng bởi lá phiếu tín nhiệm của Brice, Karen quay lại tiếp tục đánh máy. Nhưng Brice sừng sững tại vai nàng. Karen nhận biết sâu sắc về anh, về khổ người anh và sức nóng của nó. Và một điều gì khác nữa. Với khứu giác dần dần phục hồi, Karen bắt được mùi hương thơm thoang thoảng. Nó phản phất. Nàng không chắc đó là mùi nước hoa, xà phòng, hay đơn giản là mùi nam tính, nhưng nó kích thích sự tò mò của nàng.
Khi Karen thấy mình sắp sửa chồng hình ảnh Brice lên các từ nàng định đánh, nàng hạ thấp hai bàn tay xuống lòng và nhỏ nhẹ:
- Em không thể làm cái này khi có anh đứng xem.
- Tại sao không?
- Anh làm em căng thẳng.
- Anh đang lấn ép em hả?
- Không. Nhưng anh đứng đó.
Karen ngước lên, chạm ánh mắt anh. Một lần nữa thơm xộc xuống nàng. Karen chợt nhận thấy một cảm giác kỳ lạ ở hai đầu gối và thầm cám ơn nàng đang ngồi.
- Để xem em có tự đánh máy được bao nhiêu. Em mất ít thời gian viết bài hơn là em dự kiến, như vậy công việc của em thật tiến triển.
- Nhưng anh muốn ra ngoài ăn.
Brice nói nghe có vẻ quá hờn dỗi đến nỗi Karen không thể nén nụ cười được:
- Đói thiệt?
- Ừ.
Giọng Brice khàn khàn trước nụ cười nàng tặng cho anh:
- Một địa điểm anh ghi trong đầu có món phi lê tuyệt hảo. Có thể ởđây anh chưa bao giờ nếm nó với hương vị tuyệt vời như thế.
Karen bắt đầu tiết nước bọt:
- Nhà hàng này cần chưng diện không? Em không mang cái gì chưng diện cả.
- Chiếc váy xám và áo thun len của em là đủ rồi.
- Anh chắc không?
- Chắc chứ.
* * *
Karen nhận thấy cả hai hoàn hảo. Thực khách tại nhà hàng ăn mặc mọi thứ, từ những chiếc áo đầm bằng lụa đến những bộ đồ liền cánh bằng vải bông chéo sặc sỡ. Bộ đồ Brice đề nghị đặt nàng vào vị trí trung bình. Chẳng những thế, anh còn cộng tác với cách ăn mặc của nàng bằng cách diện một chiếc quần xám mặc thường ngày và áo cộc tay bằng len xù xì. Karen phải công nhận, chiếc sơ mi trắng thô cứng làm nổi bật màu da khỏe mạnh của anh và chiếc cà vạt có họa tiết cánh hoa được thắt gọn ghẽ khiến anh trong bảnh bao. Và điều đó làm nàng hãnh diện khi đi chung với anh.
Brice đang trãi qua những cảm giác tương tự. Có một điều là anh không thường xuyên dẫn phụ nữ đến những nơi đông người ở Ithaca. Thường xuyên nhất là ở quá khứ, lúc cảm thấy cần có người chung chăn sẻ gối, anh đã trải qua những ngày cuối tuần ở Manhattan, nơi ít tình cờ gặp người quen hơn. Anh cố tình tránh né cuộc sống giao du ở Ithaca.
Nhưng Brice muốn dẫn Karen ra ngoài. Anh muốn nàng ăn diện đẹp, với mái tóc chải ngược và buông dài. Anh muốn đối đãi nàng một cách nào đó mà rất có thể nàng không được nhận nhiều trước đây.
Bữa ăn diễn ra thân tình như bữa ăn tối hôm trước. Brice biết khống chế lưỡi mình. Anh chỉ đưa ra một câu đanh gọn khi nói về cặp vợ chồng mà anh đã trị cho con của họ vì những tổn thương khác nhau cách đây không lâu.
- Có lẽ đó là phần gây cho anh thất vọng nhiều nhất trong cuộc đời hành nghề của anh.
Anh tiếp tục giải thích cho Karen sau khi hớp một ngụm rượu vang:
- Thật là thương tâm khi một đứa trẻ được mang đến trong tình trạng chịu đau đớn vì một chứng bệnh nghiêm trọng. Trong năm qua anh điều trị một số trẻ với những trường hợp chẩn đoán mới mẻ về loạn dưỡng cơ bắp và chứng xơ hóa nang. Không ai muốn mình bị những chứng bệnh như thế; chúng muốn đến là cứ đến. Nhưng khi thấy một đứa trẻ bị hành hạ, tàn nhẫn, không đáng có, liên hồi, anh giận sôi máu.
Karen để ý đến miệng anh hơi xếch ngược và thầm cảm ơn lần này không phải do nàng gây ra.
- Anh có cho cha mẹ chúng biết không?
- Chắc rồi. Đồng tiền vạn năng. Khi gia đình có tiền và có một thanh danh để bảo vệ, họ sẽ làm bất cứ điều gì để ém việc đối xử tệ với con khỏi ánh sáng. Gia đình đặc biệt đó là một trong những gia đình có tiếng tăm trong khu vực, được mọi người trọng vọng. Họ là những nhà hoạt động tại trường đại học nhiều năm. Chẳng bao lâu, sau khi báo cáo một loạt tổn thương với những nguyên nhân đáng ngờ, anh nhận một cuộc viếng thăm từ luật sư của họ nói rõ rằng nếu anh còn dám thổi một từ nào gây xôn xao dư luận dù là nhẹ nhất, anh sẽ bị đá văng bằng một vụ kiện về tội phỉ báng đáng giá hàng triệu đô la.
- Anh không bỏ cuộc, đúng không?
Gương mặt cau có hiện thêm nét diễn cảm cả quyết:
- Em đang đùa hả? Anh bảo gã rằng, nếu anh ta muốn nói chuyện hăm dọa, chúng ta có thể đi xuống văn phòng ủy viên công tố địa phương, là nơi, anh nói với anh ta, dù sao anh đã có ý định đến.
- Vậy hả?
- Chắc vậy rồi.
- Điều gì đã xảy ra?
Brice búng muỗng lăn qua lăn lại. Sau đó anh chậm rãi ngước mắt nhìn Karen:
- Lần cuối cùng anh nghe, vụ án không được đem ra xét xử vì thiếu chứng cứ. Nó sẽ được tái xét xử, chỉ nếu sau đó đứa bé chịu đau đớn nhiều hơn.
Karen cảm thấy sự chán nản trong đôi mắt anh:
- Anh sẽ gặp lại đứa trẻ chứ?
- Anh sẽ rất mừng nếu được vậy, nhưng em có thể tin rằng cha mẹ nó sẽ không để anh gặp.
Anh trở nên trầm mặt. Đầu hơi cúi xuống, ánh mắt tập trung vào chiếc muỗng khi anh xoay nó quay lại. Karen chăm chú nhìn anh, nghĩ đến lòng nhiệt tình cống hiến, tâm trạng nản chí và nhận thấy sao chúng khăng khít nhau quá, thì cũng đúng lúc người hầu bàn tiếp thức ăn cho họ.
Trong một thoáng luồng suy tư cảm thông với Brice bị cắt ngang, nàng hớn hở trước sự tinh xảo của bữa ăn, sau khi được nhân viên tiếp tân trải khăn ăn trên lòng. Brice, quen với những nhà hàng sang trọng hơn, anh cảm thấy vui lây trước cái vui của nàng. Khi vui một điều gì đó, anh thư giãn; để tâm sự lắng xuống, và trở nên xa vắng.
Brice muốn biết những khóa học Karen đang theo. Sự cởi mở là chuyện tự nhiên, khi nàng đang được phục vụ những món cao lương mỹ vị. Karen liệt kê chúng, đưa ra những mô tả ngắn gọn, trả lời những câu hỏi của anh về những môn học bắt buộc và không bắt buộc. Rồi, khi nàng dừng lại để ăn miếng bít tết kèm khoai tây nấu hành, Brice đặt vấn đề:
- Em tự ý lên kế hoạch học đại học ở Syracuse, hay đã chọn nó vì bà nội anh?
Karen nuốt chửng miếng khoai tây. Nàng ngạc nhiên không phải vì câu anh hỏi bởi nàng quen cái tánh đớ đẩn của anh, mà vì anh đã hỏi một cách vô thưởng vô phạt. Nàng theo dõi nét mặt anh, tìm những dấu hiệu khinh ghét và không thấy gì hết. Cái mà Karen tìm thấy là đôi mắt ấm áp, ít bạnh ra hơn bình thường, một chiếc mũi cao nhưng thư giãn, một cái miệng rất, rất nam tính.
Nuốt mạnh một lần nữa để chắc chắn miếng khoai tây trôi xuống cổ họng, Karen tự trấn tĩnh:
- Cách đây năm năm, em vẫn sống cùng với gia đình ở Connecticut. Sau khi mẹ em qua đời, em chuyển về New York để làm việc và học tập, nhưng cuộc sống ở đó không thú vị như em mơ tưởng. Khi đến thời điểm chọn trường, em nghĩ em muốn thử về miền Tây.
- Tại sao là miền Tây?
Brice hỏi bằng giọng dịu dàng và nhỏ.
- Bởi vì em chưa bao giờ đến đó. Em thích tới những địa điểm em chưa bao giờ đến, và em biết rằng, điều đó chỉ kéo dài có bốn năm.
Karen hít một hơi rồi tiếp tục một cách tự tin như nàng có thể:
- Em được nhận vào trường Emory, ở Atlanta. Sau tai nạn, em quyết định ở hẳn đây.
Brice lập lại câu hỏi trước:
- Đó là vì bà nội của anh phải không?
Anh không có ý chỉ trích. Đơn giản là anh tò mò.
- Phải.
- Vậy tại sao không phải là Cornel? Nó ở ngay đây trong thành phố.
- Em không vào Cornel. Syracuse tặng em học bổng.
Vừa im lặng dùng miếng bít tết, Brice suy nghĩ về những thất vọng nàng chịu đựng trong cuộc sống. Ai phải từng trải những thất vọng; không ai có cuộc sống suôn sẻ mà không bị vấp váp. Mọi người chia nhau nhấm nháp nỗi thất vọng. Nhưng dường như nàng lãnh phần chia nhiều hơn.
Cornel không có quyền loại nàng, anh tập trung vào việc điều khiển muỗng, nĩa; Karen cũng thế. Khi đã ăn hết mức dạ dày cho phép, Karen buông nĩa, thở phào và nhận xét:
- Với món nấu của Meg và bữa ăn giống thế này, em nghĩ em đã tăng được năm cân.
Brice hy vọng thế. Anh kiểm tra gương mặt nàng bằng ánh mắt hiển nhiên:
- Năm cân hợp với em đấy.
- Nhưng nếu cứ tiếp tục cái đà ấy, em sẽ thành cái lu mất.
- Không.
- Em quen tập thể dục. Ở Syracuse lúc nào em cũng tập. Công việc hầu bàn giống như một đêm tập thể dục nhịp điệu đủ giờ.
- Anh thích em không làm bất cứ thứ gì đến khi em khỏe hơn.
- Em khỏe hơn rồi.
Brice uống một hơi nước, chầm chậm, kéo dài trước khi thốt:
- Vậy thì anh sẽ chỉnh lại câu đó. Anh thích em không làm bất cứ thứ gì đến khi em nhận đợt cuối thuốc penici- line. Cơ thể em cần thời gian để hồi phục.
Một lần nữa Brice tạm ngưng, lần này anh tự hỏi có nên tiếp tục bình phẩm về sức khỏe của nàng không. Nhưng có vẻ nàng không ớn. Có thể nàng quen dần cá tính anh. Bằng giọng nhát gừng, Brice lên tiếng:
- Khi lành, em có thể chạy với anh.
Ánh mắt Karen sáng hẳn lên:
- Chạy? Anh chạy? Khi nào?
Brice nín thở. Tạm quên đi vấn đề sức khỏe của nàng, anh nhe răng cười khiến gương mặt nhăn nhở vừa tức cười:
- Đó là kiểu Rowena kinh điển.
- Là cái gì?
- Là những gì em vừa làm, hỏi liền ba câu hỏi không kịp thở. Khi một chyện gì đó thu hút bà, bà muốn biết mọi ngóc ngách về nó ngay lập tức.
- Chạy bộ hấp dẫn em. Anh có chạy thường xuyên không?
- Mỗi sáng.
- Từ nhà?
Brice gật đầu.
- Mấy giờ?
- Sớm... sáu, đôi khi năm giờ.
- Đó là lý do anh bận bộ đồ thể thao khi anh đánh thức em dậy sáng hôm qua.
Brice gật đầu và ướm lời:
- Em chạy không?
Karen rùng vai và hé cười hồn nhiên:
- Không.
- Tại sao không?
Karen suy nghĩ một chút trước khi trả lời:
- Nếu có thể thì em nói rằng em sẽ không an toàn khi chạy một mình, nhưng thật ra em không có năng lượng. Vào buổi sáng em quá mệt mỏi, về tối cũng vậy, vả suốt ngày em không có thời gian.
Một lần nữa, cơ hàm Brice nhúc nhích. Karen nhận thấy điều đó xảy ra chỉ khi anh có ý định bắt bẻ, vì thế nàng vội tiếp tục:
- Em biết. Anh cảm thấy em làm quá sức, và có thể đúng như thế. Nhưng đó là chuyên bên lề. Hãy kể em nghe về việc chạy bộ của anh đi.
Mong muốn tránh sự u buồn, giống như nàng, cho dù nhỏ nhất, Brice vui vẻ làm theo ý nàng. Qua tách cà phê sữa, anh nói về tham vọng có sức khỏe khi còn vị thành niên, rồi tham vọng có thể hình đẹp lúc trưởng thành. Qua bánh xốp kem Anh, anh kể nàng nghe về việc tham dự những cuộc chạy đua dài mười kí lô mét, về việc tự mình khám phá có thêm nhiều năng lượng sau những bài tập chạy buổi sáng. Qua một ly cà phê nữa, anh nói nàng có thể hình thích hợp với thể thao và nàng sẽ thích nó.Rồi khi Karen ngồi thẳng lên, no ứ, và cảm thấy giống như một cô heo được nhồi nhét, Brice phác họa một chương trình mẫu để hướng dẫn nàng khởi động.
Karen toét miệng cười về chuyện đó, và khi Brice đột nhiên trở nên nghiêm trang, khi mắt anh sẫm tối và tập trung khá lâu trên miệng nàng, Karen thừa nhận một điều về bữa ăn. Nó vui vẻ, yên bình và thú vị. Nó cũng khơi dậy những khía cạnh hòan toàn nằm bên ngoài trí thức. Chỉ có tri thức đang ngân vang trong lòng nàng. Karen biết chính Brice vực dậy, nhưng nàng không trông đợi cái gì đó lãng mạn ở nơi công cộng như thế này. Cũng vậy, Brice chỉ đặt nhẹ bàn tay vào lưng nàng khi anh dìu nàng đến bàn ăn. Nhưng Karen cảm nhận được anh. Nàng cảm nhận vẻ bề thế của anh. Nàng cảm nhận được sự khác biệt giữa cơ thể anh và nàng. Và nàng cảm nhận được ánh mắt anh, xám sẫm và ngời sáng, gởi một thông điệp nàng không thể dửng dưng.
Trước đây, không ánh mắt người đàn ông nào thu hút nàng giống thế này. Đôi má Karen chợt ửng hồng, và chắc nàng sẽ tự biến mình thành kẻ ngốc nghếch bằng cách lắp bắp nói cái gì đó không đầu không đuôi, nếu Brice không hoàn hồn trước và đằm thắm lên tiếng:
- Chúng ta đi nhé?
Karen gật đầu. Anh đứng lên, tiến đến ghế nàng và kéo nó ra khi nàng đứng lên, rồi tay trong tay, anh dìu nàng ra cửa.
Bầu không khí trong xe trên đường về nhà yên ắng. Karen không dám nhìn Brice, e rằng ánh mắt mình bộc lộ niềm khao khát; còn Brice nhìn chăm chăm mặt đường.
Không một từ nào được phát ra đến khi họ trở về nhà, và cố giữ thái độ nhã nhặn để trấn áp nỗi sợ, Karen ngước nhìn anh:
- Cám ơn anh. Thật là vui thú.
Treo áo khoác vào khung quần áo, Brice quay lại lấy áo nàng, nhưng khi nhìn nàng, nhu cầu trong anh lại bừng bừng trỗi dậy. Duy bây giờ nó được phóng đại. Nàng quá đáng yêu khi nhìn, quá đáng yêu khi kề cận. Nàng sáng chói và nhu mì, có cá tính và ý thức trách nhiệm. Và nàng có đôi mắt chỉ dành cho anh. Giữa đám đông người tại nhà hàng, nàng làm anh có cảm giác mình là người duy nhất ở đó. Đó là một kỳ tích. Anh cần nàng như cá cần nước.
Trước khi cưỡng lại bản thân, Brice hạ thấp đầu xuống, đón lấy môi nàng. Một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi mạnh hơn khi nàng đáp lại. Nhưng trước khi sắp sửa xiết nàng vào lòng, Brice bật ngược ra.
- Không.
Anh rít lên, vừa nói với chính bản thân mình vừa với nàng:
- Anh không phải dẫn em đi ăn tối vì điều này.
Chộp lấy áo khoác khỏi đôi tay xương xẩu của nàng, anh nói theo kiểu ra lệnh như trước kia:
- Đi ngủ, Karen.
Karen vẫn đứng đó. Nàng khao khát được giữ anh trong vòng tay, nàng muốn cảm nhận anh...
Gần đây có quá nhiều diễn biến xảy ra trong nội tâm. Nàng cần khoảng không gian để suy nghĩ. Với hơi thở run rẩy và trên đôi chân khỏe hơn, Karen quay lại và leo lên các bậc thang và về giường ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook