Manh Hậu
-
Chương 9
Gần đến Tết Đoan Ngọ, Đỗ Mạn Thanh đang chuẩn bị yến hội, lại cùng Mộ Dung Bội thương nghị, mượn danh ngắm hoa để các vị phu nhân dẫn theo nữ nhi đến tham dự, để cho nàng nhìn thử xem ai thích hợp làm con dâu của mình.
Các vị mệnh phụ nghe nói Thái hậu nương nương tổ chức hoa yến, ai có đầu óc một chút cũng đoán được đây là Thái hậu muốn thay Hoàng thượng tìm Hoàng hậu và phi tần tiến cung.Người muốn cho nữ nhi nhà mình bay lên cành cao thành phượng hoàng, đều cố gắng chuẩn bị để có cơ hội lọt vào mắt xanh của Thái hậu, người không muốn đưa con mình tiến cung thì chuẩn bị tìm cớ lảng tránh, không cho nữ nhi đi theo.
Đỗ Mạn Thanh đang chuẩn bị hoa yến, lại truyền Mộ Dung Bội tới hỏi chuyện:” Hoàng thượng trong mấy năm này, có thân cận với vị tiểu thư nhà ai hay không? Hoặc cùng vị ấy đính ước các loại?”
Mộ Dung Bội suy nghĩ một chút, trả lời:” Ngẫm lại cũng thật kì lạ, Hoàng thượng hồi 12 tuổi, mặc dù không đến nỗi trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng không hề bài xích nữ nhân, còn có thể nói giỡn vài câu. Cũng không biết từ lúc nào, đệ ấy liền không thích có cung nữ đến gần mình, chỉ để Lạc Công Công và một vài cung nữ già hầu hạ. Mấy năm nay, ngoại trừ cùng Lý Đông Dao và Thạch Thu Vân nói chuyện mấy câu khi tình cờ gặp, còn những người khác sau khi các nàng thỉnh an xong liền đi mất.”
“Lý Đông Dao và Thạch Thu Vân?”-Nghe hai cái tên xa lạ, Đỗ Mạn Thanh tò mò hỏi.
Mộ Dung Bội giải thích:” Lý Đông Dao là nữ nhi của Công chúa Văn Hoa, cô cô Hoàng thượng,quan hệ cũng là biểu muội của Hoàng thượng. Còn Thạch Thu Vân là muội muội của Thạch Cố Hành. Hai cha con nhà Thạch gia đều trung thành với Hoàng thượng, Hoàng thượng tất nhiên là ân sủng Thạch gia, sắc mặt đối với Thạch Thu Vân cũng ôn hòa hơn.”
Mộ Dung Bội đang nói, liền nghĩ tới một chuyện lúc xưa, kể:” Phụ Hoàng cùng Mẫu hậu lúc còn sống cũng nhìn trúng được một người, đó là con gái của Lại bộ Thị Lang Lữ Lương, tên là Lữ Hiểu Nguyệt, định lập nàng làm Thái tử phi, sau phụ thân lại bệnh nặng, nên còn dang dở. Sau khi Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, Mẫu hậu cũng sinh bệnh, chuyện của Lữ Hiểu Nguyệt cũng chẳng giải quyết được gì. Chỉ là Lữ Hiểu Nguyệt vẫn chờ đợi, trong lúc vài lần gặp ta, cũng thăm dò về Hoàng thượng. Hình như nàng có ý với Hoàng thượng.”
Đỗ Mạn Thanh nhanh phân tích cho Mộ Dung Bội nghe:” Hoàng tộc đều thích thân càng thêm thân, nhưng chúng ta ở trên trời, thì không cho phép biểu huynh muội thành thân. Ví dụ như Lý Đông Dao, huyết thống quá gần, không thể thành thân cùng Hoàng thượng.”
Mộ Dung Bội kinh ngạc:” Vì sao?”
Đỗ Mạn Thanh nói trả lời:” Nếu hai người lấy nhau rồi sinh hạ hài tử, đứa bé này hoặc là ngoại hình, hoặc là tính cách sẽ có một phần giống với tổ tiên, người ta gọi là di truyền. Còn nếu biểu huynh muội thành thân, bọn họ so với những người khác sẽ truyền lại những đặc điểm không tốt cho đời sau.”
Mộ Dung Bội có chút sợ hãi, nói:” Không đề cập đến những gia đình khác, Hoàng tộc thường thích thân càng thêm thân. Vậy thì…”
Đỗ Mạn Thanh gật đầu:” Tiếp tục như vậy, tất nhiên đời sau sẽ không bằng đời trước.”
Mộ Dung Bội kinh hãi:” Mẫu phi của ta, được xem là biểu muội của Phụ hoàng, vậy thì ta…”
Đỗ Mạn Thanh an ủi:” Đây cũng chỉ là di truyền đặc điểm không tốt, cũng không phải là nhất định sẽ có. Nhìn ngươi xinh đẹp thế này, đương nhiên là nhận được đặc điểm tốt từ Phụ hoàng và Mẫu phi.”
Mộ Dung Bội nghe, hơi thở cũng trở nên ổn định, vỗ ngực:” Làm ta sợ muốn chết.”
Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Bội thở dài ra một hơi, sắc mặt trở về nghiêm túc, giọng trầm xuống:” Biểu huynh muội thành thân, nếu không may thì sẽ khiến đời sau ngu đần.”
Mộ Dung Bội lần thứ hai bị dọa, vội vàng nhớ lại xung quanh đôi nào là anh em họ, quả nhiên trong trí nhớ có một đôi sinh ra hài tử bị ngốc, cảm thấy vô cùng khẩn trương, lẩm bẩm:” Nghiêm trọng như vậy à?”
Đỗ Mạn Thanh kết luận:” Cho nên, những cô nương có quan hệ bà con họ hàng thì loại đầu tiên, không thể để các nàng gả cho Hoàng thượng được.”
Mộ Dung Bội cật lực gật đầu:” Tất cả đều theo ý Thái hậu nương nương.”
Sau đó, Đỗ Mạn Thanh đưa ý kiến truyền hết những cô nương có quan hệ họ hàng với Hoàng thất, giải thích cho họ một lần. Mộ Dung Bội đi vào, nghe những lời đó xong vô cùng mừng rỡ. Quả nhiên là Nữ thần, lời nói rất hiệu quả, không cần chứng minh gì nhiều, chỉ nói thêm vài lời nhưng rất đáng tin.
Mộ Dung Bội trấn định trở lại, châm thêm trà cho Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh hớp một ngụm, gác lại ly trà nói tiếp:” Thạch gia là tướng gia, lập nhiều công lớn, cũng là tâm phúc của Hoàng thượng, nếu Thạch Thu Vân tài mạo song toàn, cũng là một sự lựa chọn tốt.”
Mộ Dung Bội không đồng ý:” Thạch Thu Vân tướng mạo xinh đẹp, tuy nhiên tính cách quá mức ngay thẳng, có chút giống với tác phong của nam tử, chốn thâm cũng này, có lẽ không giữ được nàng.”
Ý của Mộ Dung Bội là, Hoàng hậu được chọn, phải là người đoan trang hào phóng, hiền lương thục đức, tính tình của Thạch Thu Vân thật không thích hợp làm Hoàng hậu.
Đỗ Mạn Thanh vừa nghe, liền hỏi:” Theo ý của ngươi, ai thích hợp nhất làm Hoàng hậu?”
Mộ Dung Bội đáp:” Năm đó, Phụ hoàng cùng Mẫu hậu rất vừa ý Lữ Hiểu Nguyệt.”
Hiện thời, căn cơ của Mộ Dung Khuê chưa ổn định, nếu cưới nữ nhi của đại thần đứng đầu của tứ đại gia tộc làm Hoàng hậu, không những có thể ổn định triều chính, còn có thể ổn định hậu cung. Không những thế, Lữ Hiểu Nguyệt có tướng mạo xuất chúng, lại nổi danh tài hoa, là một sự lựa chọn hoàn hảo.
Đỗ Mạn Thanh cười nói:” Cũng được, khi nào tới hoa yến, ta sẽ quan sát các nàng thật cẩn thận, đến lúc đó rồi lựa chọ Hoàng hậu, nhất định sẽ tìm được một cô nương tài sắc vẹn toàn cho Hoàng thượng.”
Lữ Hiểu Nguyệt nghe nói trong cung tổ chức hoa yến, vui buồn lẫn lộn, vội vàng đi tìm gặp mẫu thân An thị, cúi đầu xin phép:” Mẫu thân, Thái hậu nương nương tổ chức hoa yến, chắc chắn có thâm ý, mong mẫu thân thành toàn cho con, cho phép con đi dự.”
An thị đang phân phó nha đầu, cũng không để Lữ Hiểu Nguyệt đứng lên, chỉ quay đầu qua, hạ giọng nói:” Ngươi vẫn chưa chết tâm sao?”
Lữ Hiểu Nguyệt thấy bọn nô tỳ đã đi hết, bèn quỳ xuống, dập đầu cầu xin:” Mẫu thân, xin người thành toàn cho nữ nhi! Từ lúc nữ nhi gặp Hoàng thượng, đã đem lòng yêu chàng, không dứt ra được, trừ chàng ra, con nguyện ý không lấy chồng.”
“ Không biết tự trọng.” An thị vô cùng tức giận, chỉ tay vào Lữ Hiểu Nguyệt:” Ta kiếp trước tạo nghiệt gì mà sinh ra một nữ nhi như ngươi.”
Nước mắt Lữ Hiểu Nguyệt lăn dài, rơi xuống đất, nức nở:” Mẫu thân nếu không thành toàn cho nữ nhi, con đành phải đi làm ni cô.”
An thị không khỏi buồn khổ, cũng khóc rống lên, vừa khóc vừa nói:” Người của Mộ Dung gia, không phải ai cũng tốt. Ngươi chỉ biết hắn ta là Hoàng thượng thôi, đâu biết tâm đế vương bạc tình. Tương lai của ngươi ta không nói, chỉ sợ liên lụy Lữ gia thôi.”
An thị khi còn trẻ, cũng có hôn ước với Hoàng thất, không ngờ hôn ước bị hủy bỏ, trong lòng vô cùng đau đớn, còn muốn tìm cái chết. Sau mặc dù gả cho Lữ Lương nhưng vô cùng hận Hoàng thất. Từ khi biết Lữ Hiểu Nguyệt nhất kiến chung tình với Tân đế, bà tìm mọi cách khuyên bảo, muốn tâm tư nàng thay đổi, nhưng Lữ Hiểu Nguyệt như bị ma ám, nhất nhất muốn vào cung, dù không làm Hoàng hậu cũng muốn là phi.
An thị biết không thể khuyên nổi con mình, thở dài một tiếng.
Tới ngày hoa yến được tổ chức, An thị dẫn Lữ Hiểu Nguyệt tiến cung.
Đỗ Mạn Thanh ngồi trong đình ngắm hoa, đợi các vị phu nhân dẫn nữ nhi nhà mình đến thỉnh an, cũng cười nói vài câu, nhân tiện quan sát một phen, nếu gặp người xuất sắc thì hỏi khuê danh người đó luôn. Diệu Tâm ở bên cạnh hầu hạ, người nào được Đỗ Mạn Thanh hỏi tên tuổi thì ra hiệu với Thu Tình đứng sau ghi chép lại.
An thị cũng dẫn Lữ Hiểu Nguyệt đến bái kiến, thỉnh an Đỗ Mạn Thanh.
An thị lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh, nhưng bị khuôn mặt của Đỗ Mạn Thanh làm cho ngây người, nghĩ thầm: Ai cũng khen Hiểu Nguyệt có khuôn mặt đẹp, nhưng nếu so sánh với Thái hậu, Hiểu Nguyệt nhìn thấy cũng bình thường. Trách không được năm ấy Tiên đế sủng ái nàng, cho nàng sinh hạ hoàng tử.
Lữ Hiểu Nguyệt thường ngày vẫn tự phụ mình có dung mạo hơn người, nay nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh, cũng cảm thấy ngẩn ngơ, hơn nữa nghe nói nàng là Nữ thần hạ phàm, cảm thấy mình thật không bằng ai, mất đi vẻ sắc sảo, Đỗ Mạn Thanh hỏi một câu, cũng chỉ biết trả lời một câu.
Đỗ Mạn Thanh quan sát Lữ Hiểu Nguyệt cẩn thận, thấy nàng mắt to mày hạnh, hai má ửng hồng, quả nhiên rất xinh đẹp, tất nhiên hài lòng, lại hỏi nàng mấy câu, nàng đều đáp trôi chảy, thanh âm cũng rất dễ nghe, nhớ lại Mộ Dung Bội từng đề cập qua, nàng cũng có cảm tình với Hoàng thượng, rất có hảo cảm, vui vẻ nghĩ: Biết thưởng thức nhi tử nhà mình, coi như ngươi tinh mắt.
Đợi đến khi Thạch Thu Vân cùng Lý Đông Dao đến bái kiến, Đỗ Mạn Thanh đem các nàng ra so sánh, thấy Lữ Hiểu Nguyệt bớt đi một phần xuất sắc, trong đầu liền tính toán: Nhi tử là Hoàng đế, tất nhiên sẽ có tam cung lục viện, bây giờ cưới Lữ Hiểu Nguyệt làm Hoàng hậu, lại nạp Thạch Thu Vân làm phi, sau lại bắt đầu tuyển tú nữ, để các mỹ nữ khai chi tán diệp, còn mình chỉ cần chờ ôm cháu nội, thật tốt nha!
Hoa yến kết thúc, Đỗ Mạn Thanh trở lại Khôn Ninh cung, nhanh chóng nói cung nữ gọi Mộ Dung Bội đến, hứng thú bừng bừng, vô cùng nhiệt huyết mà chọ lựa:” Hôm nay ta xem qua, Nam Chu Quốc đúng là rất nhiều mỹ nữ nha. Các mệnh phụ phu nhân đưa các nàng tới cho ta xem, ai cũng xinh như hoa như ngọc, nếu không phải sợ ủy khuất các nàng, toàn bộ ta đều muốn nạp vào hậu cung.”
Mộ Dung Bội bật cười:” Thái hậu, người thật tham lam.”
Đỗ Mạn Thanh cười vui vẻ:” Ai ta nhìn cũng động tâm, không lẽ không ai làm Hoàng thượng động tâm?”
Mộ Dung Bội lắc đầu:” Khó nói nha!” Mộ Dung Bội nói chuyện, bây giờ mới phát hiện, nàng gặp mặt Đỗ Mạn Thanh tinh thần đã thoải mái hơn nhiều, không gò bó câu nệ như lúc trước, lại quan sát Đỗ Mạn Thanh một chút, thầm nghĩ: Thái hậu nương nương càng ngày càng giống với các cô nương ở trần gian, không còn xa cách lạnh lùng như lúc ban đầu nữa.
Hai người cùng nhau thảo luận, đều nhất trí Lữ Hiểu Nguyệt rất thích hợp làm Hoàng hậu, trọng tâm câu chuyện dần dần xoay xung quanh các đối tượng khác.
Đỗ Mạn Thanh nói chuyện, trên mặt tất cả đều là nụ cười:” Nếu thuyết phục được Hoàng thượng, bây giờ bắt đầu chuẩn bị, cuối năm có thể thành thân. Mùa thu sang năm là ta có thể bế cháu rồi.”
Mộ Dung Khuê đang ở cửa điện, nghe được những lời này, nhất thời chân bước ngừng lại, lông mày nhíu lại, tức giận rời khỏi.
Mộ Dung Khuê trở lại Dưỡng Tâm điện, muốn truyền ai đó đang khí thế nói, nhưng suy nghĩ một chút liền dừng lại, gọi Lạc Công Công vào, bảo hắn suy nghĩ biện pháp:” Mẫu hậu muốn cho trẫm cưới Hoàng hậu, nhưng trẫm muốn giữ trọn đạo hiếu làm con, không muốn đón dâu quá sớm. Nhưng nếu trẫm đến tranh luận với nàng, có thể phá hủy tình cảm. Việc này ngươi mau nghĩ biện pháp, mau chóng xóa đi suy nghĩ này trong đầu Thái hậu.”
Lạc Công Công vô cùng khổ tâm, thấy được cuộc sống gian nan trước mắt.
Các vị mệnh phụ nghe nói Thái hậu nương nương tổ chức hoa yến, ai có đầu óc một chút cũng đoán được đây là Thái hậu muốn thay Hoàng thượng tìm Hoàng hậu và phi tần tiến cung.Người muốn cho nữ nhi nhà mình bay lên cành cao thành phượng hoàng, đều cố gắng chuẩn bị để có cơ hội lọt vào mắt xanh của Thái hậu, người không muốn đưa con mình tiến cung thì chuẩn bị tìm cớ lảng tránh, không cho nữ nhi đi theo.
Đỗ Mạn Thanh đang chuẩn bị hoa yến, lại truyền Mộ Dung Bội tới hỏi chuyện:” Hoàng thượng trong mấy năm này, có thân cận với vị tiểu thư nhà ai hay không? Hoặc cùng vị ấy đính ước các loại?”
Mộ Dung Bội suy nghĩ một chút, trả lời:” Ngẫm lại cũng thật kì lạ, Hoàng thượng hồi 12 tuổi, mặc dù không đến nỗi trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng không hề bài xích nữ nhân, còn có thể nói giỡn vài câu. Cũng không biết từ lúc nào, đệ ấy liền không thích có cung nữ đến gần mình, chỉ để Lạc Công Công và một vài cung nữ già hầu hạ. Mấy năm nay, ngoại trừ cùng Lý Đông Dao và Thạch Thu Vân nói chuyện mấy câu khi tình cờ gặp, còn những người khác sau khi các nàng thỉnh an xong liền đi mất.”
“Lý Đông Dao và Thạch Thu Vân?”-Nghe hai cái tên xa lạ, Đỗ Mạn Thanh tò mò hỏi.
Mộ Dung Bội giải thích:” Lý Đông Dao là nữ nhi của Công chúa Văn Hoa, cô cô Hoàng thượng,quan hệ cũng là biểu muội của Hoàng thượng. Còn Thạch Thu Vân là muội muội của Thạch Cố Hành. Hai cha con nhà Thạch gia đều trung thành với Hoàng thượng, Hoàng thượng tất nhiên là ân sủng Thạch gia, sắc mặt đối với Thạch Thu Vân cũng ôn hòa hơn.”
Mộ Dung Bội đang nói, liền nghĩ tới một chuyện lúc xưa, kể:” Phụ Hoàng cùng Mẫu hậu lúc còn sống cũng nhìn trúng được một người, đó là con gái của Lại bộ Thị Lang Lữ Lương, tên là Lữ Hiểu Nguyệt, định lập nàng làm Thái tử phi, sau phụ thân lại bệnh nặng, nên còn dang dở. Sau khi Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, Mẫu hậu cũng sinh bệnh, chuyện của Lữ Hiểu Nguyệt cũng chẳng giải quyết được gì. Chỉ là Lữ Hiểu Nguyệt vẫn chờ đợi, trong lúc vài lần gặp ta, cũng thăm dò về Hoàng thượng. Hình như nàng có ý với Hoàng thượng.”
Đỗ Mạn Thanh nhanh phân tích cho Mộ Dung Bội nghe:” Hoàng tộc đều thích thân càng thêm thân, nhưng chúng ta ở trên trời, thì không cho phép biểu huynh muội thành thân. Ví dụ như Lý Đông Dao, huyết thống quá gần, không thể thành thân cùng Hoàng thượng.”
Mộ Dung Bội kinh ngạc:” Vì sao?”
Đỗ Mạn Thanh nói trả lời:” Nếu hai người lấy nhau rồi sinh hạ hài tử, đứa bé này hoặc là ngoại hình, hoặc là tính cách sẽ có một phần giống với tổ tiên, người ta gọi là di truyền. Còn nếu biểu huynh muội thành thân, bọn họ so với những người khác sẽ truyền lại những đặc điểm không tốt cho đời sau.”
Mộ Dung Bội có chút sợ hãi, nói:” Không đề cập đến những gia đình khác, Hoàng tộc thường thích thân càng thêm thân. Vậy thì…”
Đỗ Mạn Thanh gật đầu:” Tiếp tục như vậy, tất nhiên đời sau sẽ không bằng đời trước.”
Mộ Dung Bội kinh hãi:” Mẫu phi của ta, được xem là biểu muội của Phụ hoàng, vậy thì ta…”
Đỗ Mạn Thanh an ủi:” Đây cũng chỉ là di truyền đặc điểm không tốt, cũng không phải là nhất định sẽ có. Nhìn ngươi xinh đẹp thế này, đương nhiên là nhận được đặc điểm tốt từ Phụ hoàng và Mẫu phi.”
Mộ Dung Bội nghe, hơi thở cũng trở nên ổn định, vỗ ngực:” Làm ta sợ muốn chết.”
Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Bội thở dài ra một hơi, sắc mặt trở về nghiêm túc, giọng trầm xuống:” Biểu huynh muội thành thân, nếu không may thì sẽ khiến đời sau ngu đần.”
Mộ Dung Bội lần thứ hai bị dọa, vội vàng nhớ lại xung quanh đôi nào là anh em họ, quả nhiên trong trí nhớ có một đôi sinh ra hài tử bị ngốc, cảm thấy vô cùng khẩn trương, lẩm bẩm:” Nghiêm trọng như vậy à?”
Đỗ Mạn Thanh kết luận:” Cho nên, những cô nương có quan hệ bà con họ hàng thì loại đầu tiên, không thể để các nàng gả cho Hoàng thượng được.”
Mộ Dung Bội cật lực gật đầu:” Tất cả đều theo ý Thái hậu nương nương.”
Sau đó, Đỗ Mạn Thanh đưa ý kiến truyền hết những cô nương có quan hệ họ hàng với Hoàng thất, giải thích cho họ một lần. Mộ Dung Bội đi vào, nghe những lời đó xong vô cùng mừng rỡ. Quả nhiên là Nữ thần, lời nói rất hiệu quả, không cần chứng minh gì nhiều, chỉ nói thêm vài lời nhưng rất đáng tin.
Mộ Dung Bội trấn định trở lại, châm thêm trà cho Đỗ Mạn Thanh.
Đỗ Mạn Thanh hớp một ngụm, gác lại ly trà nói tiếp:” Thạch gia là tướng gia, lập nhiều công lớn, cũng là tâm phúc của Hoàng thượng, nếu Thạch Thu Vân tài mạo song toàn, cũng là một sự lựa chọn tốt.”
Mộ Dung Bội không đồng ý:” Thạch Thu Vân tướng mạo xinh đẹp, tuy nhiên tính cách quá mức ngay thẳng, có chút giống với tác phong của nam tử, chốn thâm cũng này, có lẽ không giữ được nàng.”
Ý của Mộ Dung Bội là, Hoàng hậu được chọn, phải là người đoan trang hào phóng, hiền lương thục đức, tính tình của Thạch Thu Vân thật không thích hợp làm Hoàng hậu.
Đỗ Mạn Thanh vừa nghe, liền hỏi:” Theo ý của ngươi, ai thích hợp nhất làm Hoàng hậu?”
Mộ Dung Bội đáp:” Năm đó, Phụ hoàng cùng Mẫu hậu rất vừa ý Lữ Hiểu Nguyệt.”
Hiện thời, căn cơ của Mộ Dung Khuê chưa ổn định, nếu cưới nữ nhi của đại thần đứng đầu của tứ đại gia tộc làm Hoàng hậu, không những có thể ổn định triều chính, còn có thể ổn định hậu cung. Không những thế, Lữ Hiểu Nguyệt có tướng mạo xuất chúng, lại nổi danh tài hoa, là một sự lựa chọn hoàn hảo.
Đỗ Mạn Thanh cười nói:” Cũng được, khi nào tới hoa yến, ta sẽ quan sát các nàng thật cẩn thận, đến lúc đó rồi lựa chọ Hoàng hậu, nhất định sẽ tìm được một cô nương tài sắc vẹn toàn cho Hoàng thượng.”
Lữ Hiểu Nguyệt nghe nói trong cung tổ chức hoa yến, vui buồn lẫn lộn, vội vàng đi tìm gặp mẫu thân An thị, cúi đầu xin phép:” Mẫu thân, Thái hậu nương nương tổ chức hoa yến, chắc chắn có thâm ý, mong mẫu thân thành toàn cho con, cho phép con đi dự.”
An thị đang phân phó nha đầu, cũng không để Lữ Hiểu Nguyệt đứng lên, chỉ quay đầu qua, hạ giọng nói:” Ngươi vẫn chưa chết tâm sao?”
Lữ Hiểu Nguyệt thấy bọn nô tỳ đã đi hết, bèn quỳ xuống, dập đầu cầu xin:” Mẫu thân, xin người thành toàn cho nữ nhi! Từ lúc nữ nhi gặp Hoàng thượng, đã đem lòng yêu chàng, không dứt ra được, trừ chàng ra, con nguyện ý không lấy chồng.”
“ Không biết tự trọng.” An thị vô cùng tức giận, chỉ tay vào Lữ Hiểu Nguyệt:” Ta kiếp trước tạo nghiệt gì mà sinh ra một nữ nhi như ngươi.”
Nước mắt Lữ Hiểu Nguyệt lăn dài, rơi xuống đất, nức nở:” Mẫu thân nếu không thành toàn cho nữ nhi, con đành phải đi làm ni cô.”
An thị không khỏi buồn khổ, cũng khóc rống lên, vừa khóc vừa nói:” Người của Mộ Dung gia, không phải ai cũng tốt. Ngươi chỉ biết hắn ta là Hoàng thượng thôi, đâu biết tâm đế vương bạc tình. Tương lai của ngươi ta không nói, chỉ sợ liên lụy Lữ gia thôi.”
An thị khi còn trẻ, cũng có hôn ước với Hoàng thất, không ngờ hôn ước bị hủy bỏ, trong lòng vô cùng đau đớn, còn muốn tìm cái chết. Sau mặc dù gả cho Lữ Lương nhưng vô cùng hận Hoàng thất. Từ khi biết Lữ Hiểu Nguyệt nhất kiến chung tình với Tân đế, bà tìm mọi cách khuyên bảo, muốn tâm tư nàng thay đổi, nhưng Lữ Hiểu Nguyệt như bị ma ám, nhất nhất muốn vào cung, dù không làm Hoàng hậu cũng muốn là phi.
An thị biết không thể khuyên nổi con mình, thở dài một tiếng.
Tới ngày hoa yến được tổ chức, An thị dẫn Lữ Hiểu Nguyệt tiến cung.
Đỗ Mạn Thanh ngồi trong đình ngắm hoa, đợi các vị phu nhân dẫn nữ nhi nhà mình đến thỉnh an, cũng cười nói vài câu, nhân tiện quan sát một phen, nếu gặp người xuất sắc thì hỏi khuê danh người đó luôn. Diệu Tâm ở bên cạnh hầu hạ, người nào được Đỗ Mạn Thanh hỏi tên tuổi thì ra hiệu với Thu Tình đứng sau ghi chép lại.
An thị cũng dẫn Lữ Hiểu Nguyệt đến bái kiến, thỉnh an Đỗ Mạn Thanh.
An thị lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh, nhưng bị khuôn mặt của Đỗ Mạn Thanh làm cho ngây người, nghĩ thầm: Ai cũng khen Hiểu Nguyệt có khuôn mặt đẹp, nhưng nếu so sánh với Thái hậu, Hiểu Nguyệt nhìn thấy cũng bình thường. Trách không được năm ấy Tiên đế sủng ái nàng, cho nàng sinh hạ hoàng tử.
Lữ Hiểu Nguyệt thường ngày vẫn tự phụ mình có dung mạo hơn người, nay nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh, cũng cảm thấy ngẩn ngơ, hơn nữa nghe nói nàng là Nữ thần hạ phàm, cảm thấy mình thật không bằng ai, mất đi vẻ sắc sảo, Đỗ Mạn Thanh hỏi một câu, cũng chỉ biết trả lời một câu.
Đỗ Mạn Thanh quan sát Lữ Hiểu Nguyệt cẩn thận, thấy nàng mắt to mày hạnh, hai má ửng hồng, quả nhiên rất xinh đẹp, tất nhiên hài lòng, lại hỏi nàng mấy câu, nàng đều đáp trôi chảy, thanh âm cũng rất dễ nghe, nhớ lại Mộ Dung Bội từng đề cập qua, nàng cũng có cảm tình với Hoàng thượng, rất có hảo cảm, vui vẻ nghĩ: Biết thưởng thức nhi tử nhà mình, coi như ngươi tinh mắt.
Đợi đến khi Thạch Thu Vân cùng Lý Đông Dao đến bái kiến, Đỗ Mạn Thanh đem các nàng ra so sánh, thấy Lữ Hiểu Nguyệt bớt đi một phần xuất sắc, trong đầu liền tính toán: Nhi tử là Hoàng đế, tất nhiên sẽ có tam cung lục viện, bây giờ cưới Lữ Hiểu Nguyệt làm Hoàng hậu, lại nạp Thạch Thu Vân làm phi, sau lại bắt đầu tuyển tú nữ, để các mỹ nữ khai chi tán diệp, còn mình chỉ cần chờ ôm cháu nội, thật tốt nha!
Hoa yến kết thúc, Đỗ Mạn Thanh trở lại Khôn Ninh cung, nhanh chóng nói cung nữ gọi Mộ Dung Bội đến, hứng thú bừng bừng, vô cùng nhiệt huyết mà chọ lựa:” Hôm nay ta xem qua, Nam Chu Quốc đúng là rất nhiều mỹ nữ nha. Các mệnh phụ phu nhân đưa các nàng tới cho ta xem, ai cũng xinh như hoa như ngọc, nếu không phải sợ ủy khuất các nàng, toàn bộ ta đều muốn nạp vào hậu cung.”
Mộ Dung Bội bật cười:” Thái hậu, người thật tham lam.”
Đỗ Mạn Thanh cười vui vẻ:” Ai ta nhìn cũng động tâm, không lẽ không ai làm Hoàng thượng động tâm?”
Mộ Dung Bội lắc đầu:” Khó nói nha!” Mộ Dung Bội nói chuyện, bây giờ mới phát hiện, nàng gặp mặt Đỗ Mạn Thanh tinh thần đã thoải mái hơn nhiều, không gò bó câu nệ như lúc trước, lại quan sát Đỗ Mạn Thanh một chút, thầm nghĩ: Thái hậu nương nương càng ngày càng giống với các cô nương ở trần gian, không còn xa cách lạnh lùng như lúc ban đầu nữa.
Hai người cùng nhau thảo luận, đều nhất trí Lữ Hiểu Nguyệt rất thích hợp làm Hoàng hậu, trọng tâm câu chuyện dần dần xoay xung quanh các đối tượng khác.
Đỗ Mạn Thanh nói chuyện, trên mặt tất cả đều là nụ cười:” Nếu thuyết phục được Hoàng thượng, bây giờ bắt đầu chuẩn bị, cuối năm có thể thành thân. Mùa thu sang năm là ta có thể bế cháu rồi.”
Mộ Dung Khuê đang ở cửa điện, nghe được những lời này, nhất thời chân bước ngừng lại, lông mày nhíu lại, tức giận rời khỏi.
Mộ Dung Khuê trở lại Dưỡng Tâm điện, muốn truyền ai đó đang khí thế nói, nhưng suy nghĩ một chút liền dừng lại, gọi Lạc Công Công vào, bảo hắn suy nghĩ biện pháp:” Mẫu hậu muốn cho trẫm cưới Hoàng hậu, nhưng trẫm muốn giữ trọn đạo hiếu làm con, không muốn đón dâu quá sớm. Nhưng nếu trẫm đến tranh luận với nàng, có thể phá hủy tình cảm. Việc này ngươi mau nghĩ biện pháp, mau chóng xóa đi suy nghĩ này trong đầu Thái hậu.”
Lạc Công Công vô cùng khổ tâm, thấy được cuộc sống gian nan trước mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook