Manh Hậu
-
Chương 2
Mẫu hậu? Đỗ Mạn Thanh nhìn vào ánh mắt của Mộ Dung Khuê,thấy được hình ảnh phản chiếu của mình,nhất thời trong đầu lại trống rỗng.
Mộ Dung Khuê giương mắt nhìn tượng đài,lại nhìn vào người trong ngực,giọng nói cũng khẳng định một ít,hô:” Mẫu hậu”
Đỗ Mạn Thanh nhìn theo tầm mắt của Mộ Dung Khuê,nâng mắt hướng bên cạnh nhìn một chút,lại thấy tượng của Đỗ thị,dưới là dòng chữ:” Hiền Đức thái hậu” thì tâm trạng hồi hộp, tim đập thình thịch, suy đoán: Đây là tượng của một vị thái hậu,dung mạo và trang phục của nàng lại giống mình như đúc, vừa lúc bản thân xuyên không tới, liền bị hiểu lầm là thái hậu hạ phàm.
Mộ Dung Khuê lại hô một tiếng mẫu hậu, tiếng gọi này chứa đầy tình cảm thắm thiết.
Giọng nam trầm ấm dễ nghe, nhưng Đỗ Mạn Thanh lại cảm giác như tiếng sấm ầm ầm bên tai, nàng chưa thể tin đây là sự thật,lấy tay bóp bóp một bên cánh tay của Mộ Dung Khuê,hỏi:” Đau không?”
Mộ Dung Khuê bị đau, gương mặt tuấn tú thoáng vặn vẹo một chút,mãnh liệt gật đầu nói:” Đau, không phải là mơ.”
Một khắc trước,nữ tử trong ngực hắn dồi dào sức sống,một khắc sau lại ngất đi,có cảm giác mềm mại trên tay. Mộ Dung Khuê từ trong sợ hãi liền phục hồi tinh thần, có chút mờ mịt, không tin tưởng lắm, nhưng lúc cô gái này xuất hiện,cũng không phải là làm bộ.
Mộ Dung Khuê ôm Đỗ Mạn Thanh xoay người nói với quần thần:”Này…”
Đỗ Bá Ngọc kích động đến rối loạn,giành nói:”Nàng là tỷ tỷ của ta,là tỷ tỷ của ta.”
Chúng thần vừa nhìn thấy ánh sáng chói mắt,lại thấy Đỗ Mạn Thanh đột nhiên xuất hiện, đều nhất tề run giọng hô:” Thái hậu nương nương thánh an.”
Mộ Dung Khuê lại nhìn vào tượng Thái hậu,rồi từ đường,vừa tin tưởng có thần tích,vừa sợ thần tích.
Còn Đỗ Bá Ngọc thấy Đỗ Mạn Thanh không có động tĩnh gì,sốt sắng hỏi:” Tỷ tỷ làm sao thế?”
Mộ Dung Khuê kinh ngạc đáp:” Hôn mê rồi.” Nói xong liền bừng tỉnh, vội vàng hướng bên cạnh gọi Lạc Công Công:” Mau truyền ngự y.”
Lạc Công Công đang lúc mờ mịt nghe được lệnh của Hoàng thượng tỉnh lại,vội vàng cao giọng mời Ngự y.
Chương Ngự y được gọi đến,vì chạy nhanh nên hơi đau thắt lưng,thấp giọng:” Bệ hạ gọi thần có gì phân phó?”
Mộ Dung Khuê hơi tức giận:” Không thấy Mẫu hậu của Trẫm đã ngất đi sao? Còn không mau bắt mạch?”
Chương Ngự y cũng vừa tận mắt thấy cảnh kì diệu,dịch bước đi qua,đặt tay lên cổ tay Đỗ Mạn Thanh,ngưng thần chẩn mạch,mở miệng nói:” Thái hậu nương nương hạ phàm,đã nhiễm tục khí,nhất thời mệt mỏi mà thôi,không đáng lo ngại.Chỉ cần điều dưỡng ít ngày,thân thể sẽ tốt lên.” Vừa nói chuyện,tầm mắt của ngự y rơi vào tay Đỗ Mạn Thanh,nàng đang nắm vật gì đó.
Mộ Dung Khuê cũng chú ý tới,tuy rằng Đỗ Mạn Thanh đang hôn mê nhưng trong tay nàng vẫn nắm thật chặt một vật.Mộ Dung Khuê nhẹ nhàng từ từ nâng đầu nàng,nhìn bàn tay đang nắm chặt vật kia,nghiên cứu một lát,cũng không được gì,liền hướng Công bộ thị lang nói:”Nhanh tới đây.”
Công bộ thị lang đang quỳ liền dịch dịch đến chỗ Đỗ Mạn Thanh, dưới chỉ thị của Mộ Dung Khuê bắt đầu xem xét vật đó,run giọng nói:” Nhìn chung mà nói nó là một khối thủy tinh đen, không phải vàng, không phải ngọc, thần cũng không biết là vật gì. Thứ này,chắc là bảo vật tùy thân của Thái hậu nương nương.”
Mộ Dung Khuê gật đầu,dù sao hắn cũng không phải là người thường, rất nhanh đã trấn tĩnh lại, hướng quần thần đang quỳ, nói:” Mẫu hậu đã hạ phàm, rơi vào người Trẫm, đây là trời ban ân đức. Trẫm muốn đưa Mẫu hậu hồi cung phụng dưỡng, hết lòng báo hiếu, để tạ trời ban ơn.”
Chúng thần lễ bái, nhất tề hô vang:” Trời ban thánh mẫu, khấu tạ ân đức.”
Mộ Dung Khuê nắm chặt bàn tay, nhìn thấy nữ tử trong lòng mình, đột nhiên cũng cảm thấy rung động.Đây là trời ban thần nữ…à không,Mẫu hậu…
Đỗ Mạn Thanh tuy rằng đang hôn mê, nhưng vẫn còn một tia ý thức, chỉ cảm giác mình bị ôm lên một chiếc xe ngựa. Người nam tử đang ôm mình còn ngồi lẩm bẩm:” Mẫu hậu, thật là Mẫu hậu.”
Đỗ Mạn Thanh trong lòng muốn phun máu, này, bản thân có lớn bao nhiêu lại mọc ra một đứa con là Hoàng đế, chẳng lẽ mình đã già rồi nha? >..< Nàng không từ bỏ ý định, bấm một dãy số, thử gọi, nhưng ngay cả một độnh tĩnh cũng không có, còn không có cả mấy tiếng bíp bíp. T_T
Mộ Dung Khuê và Chương ngự y thấy nàng nghịch nghịch thì bảo vật liền sáng lên, lại còn hiện ra những kí tự kì lại thì vô cùng kinh hãi.
Bên giường, mấy vị cung nữ bị dọa, quỳ xuống lễ bái không ngớt, còn có hai người chân mềm nhũn ra quỳ xuống không nổi.
Đỗ Mạn Thanh làm mọi cách, điện thoại vẫn không phản ứng, thở dài một lượt rồi từ bỏ loại hoạt động nhàm chán này, chỉ đem điện thoại làm thành một cái gương, nhìn qua gương mặt của mình, thì nghệt mặt ra. Bản thân không những không già đi mà còn thấy mặt mình trẻ lại.
Đỗ Mạn Thanh đứng lên, giương mắt tìm,hỏi:” Gương đâu?”
Mộ Dung Khuê thấy nàng hồi phục như lời Chương ngự y nói, thở phào nhẹ nhõm, liền đứng lên, đưa tay để lên giường nhấn một cái, tấm bình phong từ từ di chuyển, lộ ra một chiếc gương lớn.
Đỗ Mạn Thanh kinh ngạc nhìn..a..thì ra cổ đại cũng rất tiến bộ nha. Nàng bước xuống đất, sớm đã có cung nữ chuẩn bị giầy, giúp nàng đứng lên ngay ngắn.
Đỗ Mạn Thanh xua tay để cung nữ lui ra, chính cô đứng ở trước gương, xem kĩ bản thân, đúng là trẻ ra nhiều nha. Da lại mịn màng, trắng nộn, nhìn qua cũng thấy bản thân chỉ 18 tuổi.
Đỗ Mạn Thanh rất là vui vẻ, lấy điện thoại ra tạo dáng chuẩn bị chụp ảnh tự sướng. Tuy rằng không có tín hiệu để gọi điện nhưng chụp ảnh vẫn rất tốt nha. Có khi chỉ cần chụp một tấm, ánh sáng lóe lên là mình đã trở về hiện đại. =D
Đỗ Mạn Thanh tinh thần tỉnh táo, lại nhìn qua mỹ nam Hoàng đế, rồi ngọc ngà châu báu xa hoa tráng lệ xung quanh, ngẫm nghĩ: tạm biệt nha bé con hoàng đế, tạm biệt nha cổ đại à!
Mộ Dung Khuê thấy nàng nhìn qua, tưởng nàng có việc gì phân phó, đi đến bên người Đỗ Mạn Thanh, đúng lúc nàng nhấn nút chụp. Tách! Nàng thành công chụp chung với mỹ nam hoàng đế.
Mộ Dung Khuê giương mắt nhìn tượng đài,lại nhìn vào người trong ngực,giọng nói cũng khẳng định một ít,hô:” Mẫu hậu”
Đỗ Mạn Thanh nhìn theo tầm mắt của Mộ Dung Khuê,nâng mắt hướng bên cạnh nhìn một chút,lại thấy tượng của Đỗ thị,dưới là dòng chữ:” Hiền Đức thái hậu” thì tâm trạng hồi hộp, tim đập thình thịch, suy đoán: Đây là tượng của một vị thái hậu,dung mạo và trang phục của nàng lại giống mình như đúc, vừa lúc bản thân xuyên không tới, liền bị hiểu lầm là thái hậu hạ phàm.
Mộ Dung Khuê lại hô một tiếng mẫu hậu, tiếng gọi này chứa đầy tình cảm thắm thiết.
Giọng nam trầm ấm dễ nghe, nhưng Đỗ Mạn Thanh lại cảm giác như tiếng sấm ầm ầm bên tai, nàng chưa thể tin đây là sự thật,lấy tay bóp bóp một bên cánh tay của Mộ Dung Khuê,hỏi:” Đau không?”
Mộ Dung Khuê bị đau, gương mặt tuấn tú thoáng vặn vẹo một chút,mãnh liệt gật đầu nói:” Đau, không phải là mơ.”
Một khắc trước,nữ tử trong ngực hắn dồi dào sức sống,một khắc sau lại ngất đi,có cảm giác mềm mại trên tay. Mộ Dung Khuê từ trong sợ hãi liền phục hồi tinh thần, có chút mờ mịt, không tin tưởng lắm, nhưng lúc cô gái này xuất hiện,cũng không phải là làm bộ.
Mộ Dung Khuê ôm Đỗ Mạn Thanh xoay người nói với quần thần:”Này…”
Đỗ Bá Ngọc kích động đến rối loạn,giành nói:”Nàng là tỷ tỷ của ta,là tỷ tỷ của ta.”
Chúng thần vừa nhìn thấy ánh sáng chói mắt,lại thấy Đỗ Mạn Thanh đột nhiên xuất hiện, đều nhất tề run giọng hô:” Thái hậu nương nương thánh an.”
Mộ Dung Khuê lại nhìn vào tượng Thái hậu,rồi từ đường,vừa tin tưởng có thần tích,vừa sợ thần tích.
Còn Đỗ Bá Ngọc thấy Đỗ Mạn Thanh không có động tĩnh gì,sốt sắng hỏi:” Tỷ tỷ làm sao thế?”
Mộ Dung Khuê kinh ngạc đáp:” Hôn mê rồi.” Nói xong liền bừng tỉnh, vội vàng hướng bên cạnh gọi Lạc Công Công:” Mau truyền ngự y.”
Lạc Công Công đang lúc mờ mịt nghe được lệnh của Hoàng thượng tỉnh lại,vội vàng cao giọng mời Ngự y.
Chương Ngự y được gọi đến,vì chạy nhanh nên hơi đau thắt lưng,thấp giọng:” Bệ hạ gọi thần có gì phân phó?”
Mộ Dung Khuê hơi tức giận:” Không thấy Mẫu hậu của Trẫm đã ngất đi sao? Còn không mau bắt mạch?”
Chương Ngự y cũng vừa tận mắt thấy cảnh kì diệu,dịch bước đi qua,đặt tay lên cổ tay Đỗ Mạn Thanh,ngưng thần chẩn mạch,mở miệng nói:” Thái hậu nương nương hạ phàm,đã nhiễm tục khí,nhất thời mệt mỏi mà thôi,không đáng lo ngại.Chỉ cần điều dưỡng ít ngày,thân thể sẽ tốt lên.” Vừa nói chuyện,tầm mắt của ngự y rơi vào tay Đỗ Mạn Thanh,nàng đang nắm vật gì đó.
Mộ Dung Khuê cũng chú ý tới,tuy rằng Đỗ Mạn Thanh đang hôn mê nhưng trong tay nàng vẫn nắm thật chặt một vật.Mộ Dung Khuê nhẹ nhàng từ từ nâng đầu nàng,nhìn bàn tay đang nắm chặt vật kia,nghiên cứu một lát,cũng không được gì,liền hướng Công bộ thị lang nói:”Nhanh tới đây.”
Công bộ thị lang đang quỳ liền dịch dịch đến chỗ Đỗ Mạn Thanh, dưới chỉ thị của Mộ Dung Khuê bắt đầu xem xét vật đó,run giọng nói:” Nhìn chung mà nói nó là một khối thủy tinh đen, không phải vàng, không phải ngọc, thần cũng không biết là vật gì. Thứ này,chắc là bảo vật tùy thân của Thái hậu nương nương.”
Mộ Dung Khuê gật đầu,dù sao hắn cũng không phải là người thường, rất nhanh đã trấn tĩnh lại, hướng quần thần đang quỳ, nói:” Mẫu hậu đã hạ phàm, rơi vào người Trẫm, đây là trời ban ân đức. Trẫm muốn đưa Mẫu hậu hồi cung phụng dưỡng, hết lòng báo hiếu, để tạ trời ban ơn.”
Chúng thần lễ bái, nhất tề hô vang:” Trời ban thánh mẫu, khấu tạ ân đức.”
Mộ Dung Khuê nắm chặt bàn tay, nhìn thấy nữ tử trong lòng mình, đột nhiên cũng cảm thấy rung động.Đây là trời ban thần nữ…à không,Mẫu hậu…
Đỗ Mạn Thanh tuy rằng đang hôn mê, nhưng vẫn còn một tia ý thức, chỉ cảm giác mình bị ôm lên một chiếc xe ngựa. Người nam tử đang ôm mình còn ngồi lẩm bẩm:” Mẫu hậu, thật là Mẫu hậu.”
Đỗ Mạn Thanh trong lòng muốn phun máu, này, bản thân có lớn bao nhiêu lại mọc ra một đứa con là Hoàng đế, chẳng lẽ mình đã già rồi nha? >..< Nàng không từ bỏ ý định, bấm một dãy số, thử gọi, nhưng ngay cả một độnh tĩnh cũng không có, còn không có cả mấy tiếng bíp bíp. T_T
Mộ Dung Khuê và Chương ngự y thấy nàng nghịch nghịch thì bảo vật liền sáng lên, lại còn hiện ra những kí tự kì lại thì vô cùng kinh hãi.
Bên giường, mấy vị cung nữ bị dọa, quỳ xuống lễ bái không ngớt, còn có hai người chân mềm nhũn ra quỳ xuống không nổi.
Đỗ Mạn Thanh làm mọi cách, điện thoại vẫn không phản ứng, thở dài một lượt rồi từ bỏ loại hoạt động nhàm chán này, chỉ đem điện thoại làm thành một cái gương, nhìn qua gương mặt của mình, thì nghệt mặt ra. Bản thân không những không già đi mà còn thấy mặt mình trẻ lại.
Đỗ Mạn Thanh đứng lên, giương mắt tìm,hỏi:” Gương đâu?”
Mộ Dung Khuê thấy nàng hồi phục như lời Chương ngự y nói, thở phào nhẹ nhõm, liền đứng lên, đưa tay để lên giường nhấn một cái, tấm bình phong từ từ di chuyển, lộ ra một chiếc gương lớn.
Đỗ Mạn Thanh kinh ngạc nhìn..a..thì ra cổ đại cũng rất tiến bộ nha. Nàng bước xuống đất, sớm đã có cung nữ chuẩn bị giầy, giúp nàng đứng lên ngay ngắn.
Đỗ Mạn Thanh xua tay để cung nữ lui ra, chính cô đứng ở trước gương, xem kĩ bản thân, đúng là trẻ ra nhiều nha. Da lại mịn màng, trắng nộn, nhìn qua cũng thấy bản thân chỉ 18 tuổi.
Đỗ Mạn Thanh rất là vui vẻ, lấy điện thoại ra tạo dáng chuẩn bị chụp ảnh tự sướng. Tuy rằng không có tín hiệu để gọi điện nhưng chụp ảnh vẫn rất tốt nha. Có khi chỉ cần chụp một tấm, ánh sáng lóe lên là mình đã trở về hiện đại. =D
Đỗ Mạn Thanh tinh thần tỉnh táo, lại nhìn qua mỹ nam Hoàng đế, rồi ngọc ngà châu báu xa hoa tráng lệ xung quanh, ngẫm nghĩ: tạm biệt nha bé con hoàng đế, tạm biệt nha cổ đại à!
Mộ Dung Khuê thấy nàng nhìn qua, tưởng nàng có việc gì phân phó, đi đến bên người Đỗ Mạn Thanh, đúng lúc nàng nhấn nút chụp. Tách! Nàng thành công chụp chung với mỹ nam hoàng đế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook