Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ
-
Chương 53: Tuổi sau đại học
Sau khi Âu Dương tốt nghiệp xong rất nhanh đã đến lượt Tô Ái Ái tốt nghiệp.
Khoảng thời gian của năm thứ tư đại học không tính là quá bận rộn, những thứ cần học thì đã học trong ba năm học trước rồi, nhưng cho dù là đã học xong thì cũng phải đi tìm một vài thứ gì đó để học tiếp.
Chứng chỉ, bằng cấp giống như một cơn cảm cúm, một người mắc bệnh thì rất nhanh sẽ truyền cho những người khác, trong phòng kí túc, người này có chứng chỉ này thì người kia cũng phải lập tức đi thi, dù cảm thấy nó chẳng có tác dụng gì nhưng khi cầm chứng chỉ trong tay vẫn cảm thấy khá an toàn.
Tôn Tiểu Mỹ – “mẹ hiền vợ đảm” nhất trong phòng Tô Ái Ái vì yêu xa nên những chiếc ôm ấp tình cảm, lãng mạn không có nơi thực hiện, chỉ có thể đem cái đầu nhiệt tình như lửa chui vào trong sự nghiệp bằng cấp vĩ đại mà phát huy.
Tiên phong dẫn dắt mọi người trong phòng kiếm từng loại chứng chỉ một: chứng chỉ kế toán, chứng chỉ dịch thuật, chứng chỉ khai báo hải quan… Thi nhiều đến nỗi không còn một khoảng trống để thi cái khác nữa ấy vậy mà vẫn đang cân nhắc xem có nên đi thi chứng chỉ tiếng phổ thông hay không
Buổi tối, Tiểu Mỹ ở trong phòng đọc báo.
Đường Đường đang thu dọn lại gói trà bơ mà Anh bạn nhỏ tặng cô, nghe nói hai người không làm được uyên ương thì vẫn có thể làm bạn bè tâm giao của nhau. Tô Ái Ái mỗi khi đi cùng Đường Đường đến kiểm tra hòm thư đều cảm thấy thật khó hiểu, cô thật không thể tưởng tượng được nếu cô và Âu Dương chia tay thì sau đó mối quan hệ của hai người sẽ đi về đâu.
Đường Đường nghe thấy tiếng tập đọc của Tiểu Mỹ liền bật cười: “lần này tớ quyết tâm không thi nữa, sắp tốt nghiệp rồi hãy để tớ yên đi!!!”
Tiểu Mỹ buông tờ báo xuống, nghiêm nghị nói: “Bây giờ rất nhiều công ty có yêu cầu cao đối với kĩ năng giao tiếp bằng tiếng phổ thông! Học nhiều một chút chẳng thừa.”
Tô Ái Ái nằm trên giường nghịch di động, cả ngày nay cô không nhận được tin nhắn nào của Âu Dương cả, trong lòng hơi buồn bực, cô nói: “Công ty cũng đòi hỏi chứng chỉ tiếng phổ thông ư? Lẽ nào tớ không có chứng chỉ thì có nghĩa là không nói được? Tớ nghĩ, những công ty đang tuyển người này cũng không yêu cầu đến mức ấy đâu, chỉ cần thấy nét mặt tự tin là đã biết có nói được hay không rồi.”
Lão Tiền đang tỉa lông mày, giơ tay lên một cái là lập tức một chiếc lông mày rơi xuống, đau đến mức cô ấy phải hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không quên trêu chọc: “Nè, Ái Ái, hôm sao cậu sao thế? Sao tới bây giờ tớ mới biết cậu là một người dễ nổi nóng nhỉ?”
Tô Ái Ái không nói nữa, tiếp tục nghịch di động., vừa nãy khi cô xuống lầu mua đồ, cô trông thấy một nam sinh tay cầm phích nước tay kia bỏ túi quần đứng dưới lầu kí túc xá nữ, hình dáng quen thuộc ấy khiến cô không cưỡng được mà bước chậm lại, quả nhiên chỉ một lát sau đã có một cô gái xách phích nước chạy nhanh xuống dưới, mỉm cười níu cánh tay người con trai kia rồi nói: “Xong rồi, đi thôi!” Tô Ái Ái bất giác dừng hẳn bước chân, đợi cho hai người đang cầm tay nhau kia đi ra khỏi tầm mắt của cô, cô lại mỉm cười, hai người đó thật giống Âu Dương và bản thân cô năm đó. Cười xong lại cảm thấy buồn vô cớ, hơi hơi có cảm giác thất bại.
Tô Ái Ái bây giờ rất hồ đồ, cô không biết nếu không còn ngôi trường này thì quan hệ giữa cô và Âu Dương sẽ trở thành dạng gì? Trường đại học thì nằm ở ven ô thành phố, công ty truyền thông mà Âu Dương làm việc thì lại ở trung tâm thành phố, anh đã tìm được nhà trọ ở quanh công ty, nếu đi từ đó đến trường cô cũng mất gần hai giờ xe, cô không thể nào gặp anh hàng ngày, anh về thăm cô cũng không dễ dàng
Cahcs liên lạc duy nhất của họ lúc này chính là gọi điện thoại, nhưng những cuộc nấu cháo điện thoại hai ba tiếng giống như khi anh còn ở trường đã không còn tồn tại nữa, vì phải đi làm nên anh thường dậy từ rất sớm, cô sợ hôm sau anh mệt mỏi nên vừa mới nhấc máy đã khuyên anh đi ngủ sớm, lúc đầu anh kiên quyết không nghe nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn “ừm” một tiếng rồi đi ngủ, lại đến bây giờ, mỗi ngày cô đều đặt điện thoại ngay bên gối, nhưng thứ cô nhận được chỉ là những tin nhắn của anh, đôi khi là phải làm thêm giờ, đôi khi là đi xã giao cùng lãnh đạo, đôi khi nói thẳng: “Mệt quá, anh phải ngủ!”
Tô Ái Ái không thể trách Âu Dương được, dù sao sự mệt mỏi khi đi làm của anh cô không thể biết được, dù sao thì việc anh ở lại đây cũng là vì cô, cô cùng biết anh đi làm bận rộn, anh mệt đến chết đi, nhưng dù thế nào cô cũng không thể bỏ được thói quen chờ đợi để mỗi ngày được nghe giọng nói của anh, nhưng mỗi đêm chỉ chờ được vài câu nói ngắn ngủi của anh, giống như việc dọn sạch một chiếc ghế nhỏ, ngồi trong ánh hoàng hôn nhìn sự héo tàn của ngày tháng, dù đã biết rõ kết cục nhưng ngoại trừ đợi chờ thì chẳng biết làm gì khác, tràn đầy cảm giác bất lực.
Lão Tiền thực sự yêu đương với tài tử rất có thiện cảm học kinh tế kia, cô ấy không kể quá nhiều về chuyện yêu đương của mình, nói chung kết quả rất tốt đẹp, cô ấy đã vẽ xong mascara chuẩn bị ra ngoài, liền quay đầu lại tặng Tiểu Mỹ một nụ hôn gió: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí tiếp túc cô gắng!” Rồi hiên ngang bước ra cửa
Haiz, cũng là tình yêu mà lại có thể chênh lệch lớn như vậy.
Tô Ái Ái vứt di động ở đó, lên mạng, thấy avatar chim cánh cụt sáng lên, cô nghĩ ngợi một lát rồi không kìm lòng được mà gọi.
Cô càng ngày càng ít online QQ, vốn dĩ lên QQ là để tám chuyện với Liệt Tình, nhưng thực tế cô và Liệt Tình đã lâu rồi cũng không nói chuyện gì, cô vừa thấy Liệt Tình là đã nghĩ ngay đến Phương Ca, vì thế mỗi lần online cô đều sợ trông thấy Liệt Tình
Tô Ái Ái nghĩ “vậy Liệt Tình thì thế nào?” Có phải cô ấy cũng giống như cô, không muốn trông thấy đối phương, không muốn vết sẹo đỏ tươi còn chưa lành hẳn đã bị người ta vạch ra cho máu tươi chảy đầm đìa?
Vừa mới đăng nhập đã trông thấy Liệt Tình buzz cô một cái, có lẽ là tin nhắn, Ái Ái mở ra vẫn là những kí tự nhức mắt như trước, giống như cá tính của Liệt Tình, cô ấy viết: Ái Ái, đừng lo lắng cho tớ, sau khi trải qua chuyện này mọi thứ đã dần phai nhạt rồi, tớ sẽ cố gắng để bản thân hạnh phúc!”
Tô Ái Ái sửng sốt thật lâu, vô thức nhìn tin nhắn này nhưng lại nhớ đến chuyện của vài tháng trước
Cô ngồi bó gối trên ghế, không biết nên nhắn lại cái gì, Phương Ca đã bỏ đi nhưng cuộc sống của cô thì vẫn tiếp tục, càng ngày càng có nhiều người không còn ở bên cô nữa, ngày nào cũng có rất nhiều chuyện xảy ra, cô bị những thứ náo nhiệt này làm cho buồn bã không còn rảnh rang mà nghĩ đến chuyện của Phương Ca nữa, hoặc là trong ý nghĩ của cô đã tránh chuyện này đi một cách vô thức, thế nhưng còn Liệt Tình cô đơn bên nước Mỹ xa xôi thì sao? Cô ấy dùng cách nào để điều tiết mọi chuyện?
Tô Ái Ái mở ngăn kéo, lấy tấm ảnh đã chụp từ lâu ra, cô vẫn kẹp tấm ảnh này trong cuốn “Hoàng tử bé”, không dám lấy ra xem, sợ trông thấy nụ cười của cậu thiếu niên kia. Còn bây giờ, cô lấy nó ra lần thứ hai, cô trông thấy Liệt Tình với mái tóc xoăn tự nhiên, thấy Hạo tử – người lưu ý đến hình tượng nhiều nhất đang rẽ ngôi tóc, thấy Phương Ca đứng trang nghiêm, thấy cả bản thân cô đang cười ngượng ngùng nữa, bất chợt cô có cảm giác như được quay ngược thời gian, mọi người thực sự đã trưởng thành và đã rời khỏi đó hết rồi, rõ ràng là đã từng thân mật nắm tay, đứng sóng vai trong một khoảng cách gần như thế, vậy mà bây giờ đã không còn nhìn thấy trên đời này nữa, lại còn kéo dài vô hạn… Bầu trời xanh thẳm đầu hè năm ấy, những lá cây ngô đồng xanh biếc, dường như tất cả chỉ còn có thể xuất hiện trong bức ảnh mà thôi…
Tô Ái Ái cắn môi, gõ nhanh: “Liệt Tình, cậu nhất định, nhất định phải hạnh phúc”
Rất nhanh, QQ của Liệt Tình sáng lên, thì ra cô ấy cũng đang online, cô ấy gõ: “Ái Ái, cảm ơn cậu, sống vô ưu vô lo mới là hạnh phúc, tớ cũng rất muốn sống đơn giản, trong sáng… nhưng đã không thể nữa rồi.”
Avatar lại một lần nữa tắt ngúm, Ái Ái gõ thật nhanh: “Liệt Tình, cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân, thật đấy, tớ sẽ cùng chờ với cậu!”
Avatar cũng không sáng lên nữa, nhưng Ái Ái tin rằng Liệt Tình có thể đọc được, tình bạn hồi trẻ con cùng uống một cốc trà sữa, cả hai đã nói sẽ tìm được hạnh phúc, nhất định sẽ có một ngày như vậy!
Mãi đến khi lên giường đi ngủ mà Âu Dương vẫn chưa có tin tức gì, Tô Ái Ái hơi tức giận, như vậy thì mỗi đêm đặt điện thoại bên gối có ý nghĩa gì đâu!
Đột nhiên điện thoại lại rung lên, màn hình hiển thị: Âu Dương công tử!
Điện thoại rung một lúc Tô Ái Ái mới ý thức được phải nhấc máy, sau khi nhấc rồi lại cảm thấy hơi hối hận, chờ anh lâu như vậy chẳng lẽ bỏ qua sao? Tại sao lại gọi tới muộn như vậy?
Vì vậy hỏi một câu rất khách sáo: “Alo, chào bạn, xin hỏi tìm ai ạ?”
Bên kia im lặng một lát rồi rất nhanh tiếng cười trầm trầm của Âu Dương đã truyền tới: “Alo, chào bạn, tớ tìm bạn đấy!”
Tô Ái Ái mím môi, “hứ” một tiếng rồi vô tội nói: “Ờ, bạn còn nhớ tớ là ai không?”
Âu Dương lại cười, nụ cười có một chút nịnh nọt, một chút mờ ám: “Sao? Em giận rồi hả?”
Tô Ái Ái lại bắt đầu cảm thấy mình thật trẻ con, có một vài người không phải cứ giận dỗi là được, thấy hơi hối hận nên giọng nói cũng dịu đi vài phần, lúng túng: “Không đâu, anh làm việc có mệt không?”
Thực ra anh là người vất vả nhất, cô thầm khinh thường bản tính trẻ con ấy của mình
Hai người nói chuyện một hồi, Âu Dương không hỏi về dự định sau khi tốt nghiệp của Ái ÁI, dường như trên phương diện này hai người có một sự ăn ý ngầm, thực tế, cha Tô đã từng đề cập, nói là muốn Tô Ái Ái quay về Nam Kinh làm việc, ông đã giúp cô sắp xếp ổn cả rồi, nhưng Tô Ái Ái vẫn lưỡng lư, cô không muốn làm bố mẹ buồn nên không từ chối, nhưng cũng không thể gật đầu ngay được
Âu Dương hỏi: “Ái Ái kiếp sau em muốn làm gì?”
Ái Ái nói: “Làm người! nếu không làm một chú chó con cũng được, ăn ngon ngủ ngon!”
Âu Dương cười cô: “Chỉ biết ăn thôi!”
Ái Ái không phục: “Vậy anh muốn làm gì?”
Âu Dương ngừng một lát rồi nói: “Kiếp sau chúng ta làm hai con chuột nhé?”
Tô Ái Ái “hừ” một tiếng khinh thường: “Em ghét nhất là chuột!”
Giọng nói trầm trầm của Âu Dương lại vang lên: “nếu có kiếp sau,hãy để chúng ta là một đôi chuột nho nhỏ, ngốc nghếch yêu thương nhau, ngốc nghếch sinh tồn, vụng về ở bên nhau, cho dù gió mưa bão tuyết vẫn có thể ấm áp ở trong cùng một hang, ôm chặt lấy nhau, khẽ cắn tai nhau!!!”
Câu nói “Khẽ cắn tai nhau” của anh chất chứa dịu dàng, vui vẻ đánh vào màn đêm tĩnh mịch, tai Tô Ái Ái chợt đỏ ửng lên.
Rõ ràng là giận anh, rõ ràng là bất an, rõ ràng là không thấy được con đường phía trước nhưng vào khoảnh khắc này gió thổi âm thầm làm tung bay rèm cửa, trong di động truyền đến tiếng hút thở nhẹ nhàng của anh… Ừ thì cứ làm một đôi chuột ngốc nghếch như vậy đi!
Khoảng thời gian của năm thứ tư đại học không tính là quá bận rộn, những thứ cần học thì đã học trong ba năm học trước rồi, nhưng cho dù là đã học xong thì cũng phải đi tìm một vài thứ gì đó để học tiếp.
Chứng chỉ, bằng cấp giống như một cơn cảm cúm, một người mắc bệnh thì rất nhanh sẽ truyền cho những người khác, trong phòng kí túc, người này có chứng chỉ này thì người kia cũng phải lập tức đi thi, dù cảm thấy nó chẳng có tác dụng gì nhưng khi cầm chứng chỉ trong tay vẫn cảm thấy khá an toàn.
Tôn Tiểu Mỹ – “mẹ hiền vợ đảm” nhất trong phòng Tô Ái Ái vì yêu xa nên những chiếc ôm ấp tình cảm, lãng mạn không có nơi thực hiện, chỉ có thể đem cái đầu nhiệt tình như lửa chui vào trong sự nghiệp bằng cấp vĩ đại mà phát huy.
Tiên phong dẫn dắt mọi người trong phòng kiếm từng loại chứng chỉ một: chứng chỉ kế toán, chứng chỉ dịch thuật, chứng chỉ khai báo hải quan… Thi nhiều đến nỗi không còn một khoảng trống để thi cái khác nữa ấy vậy mà vẫn đang cân nhắc xem có nên đi thi chứng chỉ tiếng phổ thông hay không
Buổi tối, Tiểu Mỹ ở trong phòng đọc báo.
Đường Đường đang thu dọn lại gói trà bơ mà Anh bạn nhỏ tặng cô, nghe nói hai người không làm được uyên ương thì vẫn có thể làm bạn bè tâm giao của nhau. Tô Ái Ái mỗi khi đi cùng Đường Đường đến kiểm tra hòm thư đều cảm thấy thật khó hiểu, cô thật không thể tưởng tượng được nếu cô và Âu Dương chia tay thì sau đó mối quan hệ của hai người sẽ đi về đâu.
Đường Đường nghe thấy tiếng tập đọc của Tiểu Mỹ liền bật cười: “lần này tớ quyết tâm không thi nữa, sắp tốt nghiệp rồi hãy để tớ yên đi!!!”
Tiểu Mỹ buông tờ báo xuống, nghiêm nghị nói: “Bây giờ rất nhiều công ty có yêu cầu cao đối với kĩ năng giao tiếp bằng tiếng phổ thông! Học nhiều một chút chẳng thừa.”
Tô Ái Ái nằm trên giường nghịch di động, cả ngày nay cô không nhận được tin nhắn nào của Âu Dương cả, trong lòng hơi buồn bực, cô nói: “Công ty cũng đòi hỏi chứng chỉ tiếng phổ thông ư? Lẽ nào tớ không có chứng chỉ thì có nghĩa là không nói được? Tớ nghĩ, những công ty đang tuyển người này cũng không yêu cầu đến mức ấy đâu, chỉ cần thấy nét mặt tự tin là đã biết có nói được hay không rồi.”
Lão Tiền đang tỉa lông mày, giơ tay lên một cái là lập tức một chiếc lông mày rơi xuống, đau đến mức cô ấy phải hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không quên trêu chọc: “Nè, Ái Ái, hôm sao cậu sao thế? Sao tới bây giờ tớ mới biết cậu là một người dễ nổi nóng nhỉ?”
Tô Ái Ái không nói nữa, tiếp tục nghịch di động., vừa nãy khi cô xuống lầu mua đồ, cô trông thấy một nam sinh tay cầm phích nước tay kia bỏ túi quần đứng dưới lầu kí túc xá nữ, hình dáng quen thuộc ấy khiến cô không cưỡng được mà bước chậm lại, quả nhiên chỉ một lát sau đã có một cô gái xách phích nước chạy nhanh xuống dưới, mỉm cười níu cánh tay người con trai kia rồi nói: “Xong rồi, đi thôi!” Tô Ái Ái bất giác dừng hẳn bước chân, đợi cho hai người đang cầm tay nhau kia đi ra khỏi tầm mắt của cô, cô lại mỉm cười, hai người đó thật giống Âu Dương và bản thân cô năm đó. Cười xong lại cảm thấy buồn vô cớ, hơi hơi có cảm giác thất bại.
Tô Ái Ái bây giờ rất hồ đồ, cô không biết nếu không còn ngôi trường này thì quan hệ giữa cô và Âu Dương sẽ trở thành dạng gì? Trường đại học thì nằm ở ven ô thành phố, công ty truyền thông mà Âu Dương làm việc thì lại ở trung tâm thành phố, anh đã tìm được nhà trọ ở quanh công ty, nếu đi từ đó đến trường cô cũng mất gần hai giờ xe, cô không thể nào gặp anh hàng ngày, anh về thăm cô cũng không dễ dàng
Cahcs liên lạc duy nhất của họ lúc này chính là gọi điện thoại, nhưng những cuộc nấu cháo điện thoại hai ba tiếng giống như khi anh còn ở trường đã không còn tồn tại nữa, vì phải đi làm nên anh thường dậy từ rất sớm, cô sợ hôm sau anh mệt mỏi nên vừa mới nhấc máy đã khuyên anh đi ngủ sớm, lúc đầu anh kiên quyết không nghe nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn “ừm” một tiếng rồi đi ngủ, lại đến bây giờ, mỗi ngày cô đều đặt điện thoại ngay bên gối, nhưng thứ cô nhận được chỉ là những tin nhắn của anh, đôi khi là phải làm thêm giờ, đôi khi là đi xã giao cùng lãnh đạo, đôi khi nói thẳng: “Mệt quá, anh phải ngủ!”
Tô Ái Ái không thể trách Âu Dương được, dù sao sự mệt mỏi khi đi làm của anh cô không thể biết được, dù sao thì việc anh ở lại đây cũng là vì cô, cô cùng biết anh đi làm bận rộn, anh mệt đến chết đi, nhưng dù thế nào cô cũng không thể bỏ được thói quen chờ đợi để mỗi ngày được nghe giọng nói của anh, nhưng mỗi đêm chỉ chờ được vài câu nói ngắn ngủi của anh, giống như việc dọn sạch một chiếc ghế nhỏ, ngồi trong ánh hoàng hôn nhìn sự héo tàn của ngày tháng, dù đã biết rõ kết cục nhưng ngoại trừ đợi chờ thì chẳng biết làm gì khác, tràn đầy cảm giác bất lực.
Lão Tiền thực sự yêu đương với tài tử rất có thiện cảm học kinh tế kia, cô ấy không kể quá nhiều về chuyện yêu đương của mình, nói chung kết quả rất tốt đẹp, cô ấy đã vẽ xong mascara chuẩn bị ra ngoài, liền quay đầu lại tặng Tiểu Mỹ một nụ hôn gió: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí tiếp túc cô gắng!” Rồi hiên ngang bước ra cửa
Haiz, cũng là tình yêu mà lại có thể chênh lệch lớn như vậy.
Tô Ái Ái vứt di động ở đó, lên mạng, thấy avatar chim cánh cụt sáng lên, cô nghĩ ngợi một lát rồi không kìm lòng được mà gọi.
Cô càng ngày càng ít online QQ, vốn dĩ lên QQ là để tám chuyện với Liệt Tình, nhưng thực tế cô và Liệt Tình đã lâu rồi cũng không nói chuyện gì, cô vừa thấy Liệt Tình là đã nghĩ ngay đến Phương Ca, vì thế mỗi lần online cô đều sợ trông thấy Liệt Tình
Tô Ái Ái nghĩ “vậy Liệt Tình thì thế nào?” Có phải cô ấy cũng giống như cô, không muốn trông thấy đối phương, không muốn vết sẹo đỏ tươi còn chưa lành hẳn đã bị người ta vạch ra cho máu tươi chảy đầm đìa?
Vừa mới đăng nhập đã trông thấy Liệt Tình buzz cô một cái, có lẽ là tin nhắn, Ái Ái mở ra vẫn là những kí tự nhức mắt như trước, giống như cá tính của Liệt Tình, cô ấy viết: Ái Ái, đừng lo lắng cho tớ, sau khi trải qua chuyện này mọi thứ đã dần phai nhạt rồi, tớ sẽ cố gắng để bản thân hạnh phúc!”
Tô Ái Ái sửng sốt thật lâu, vô thức nhìn tin nhắn này nhưng lại nhớ đến chuyện của vài tháng trước
Cô ngồi bó gối trên ghế, không biết nên nhắn lại cái gì, Phương Ca đã bỏ đi nhưng cuộc sống của cô thì vẫn tiếp tục, càng ngày càng có nhiều người không còn ở bên cô nữa, ngày nào cũng có rất nhiều chuyện xảy ra, cô bị những thứ náo nhiệt này làm cho buồn bã không còn rảnh rang mà nghĩ đến chuyện của Phương Ca nữa, hoặc là trong ý nghĩ của cô đã tránh chuyện này đi một cách vô thức, thế nhưng còn Liệt Tình cô đơn bên nước Mỹ xa xôi thì sao? Cô ấy dùng cách nào để điều tiết mọi chuyện?
Tô Ái Ái mở ngăn kéo, lấy tấm ảnh đã chụp từ lâu ra, cô vẫn kẹp tấm ảnh này trong cuốn “Hoàng tử bé”, không dám lấy ra xem, sợ trông thấy nụ cười của cậu thiếu niên kia. Còn bây giờ, cô lấy nó ra lần thứ hai, cô trông thấy Liệt Tình với mái tóc xoăn tự nhiên, thấy Hạo tử – người lưu ý đến hình tượng nhiều nhất đang rẽ ngôi tóc, thấy Phương Ca đứng trang nghiêm, thấy cả bản thân cô đang cười ngượng ngùng nữa, bất chợt cô có cảm giác như được quay ngược thời gian, mọi người thực sự đã trưởng thành và đã rời khỏi đó hết rồi, rõ ràng là đã từng thân mật nắm tay, đứng sóng vai trong một khoảng cách gần như thế, vậy mà bây giờ đã không còn nhìn thấy trên đời này nữa, lại còn kéo dài vô hạn… Bầu trời xanh thẳm đầu hè năm ấy, những lá cây ngô đồng xanh biếc, dường như tất cả chỉ còn có thể xuất hiện trong bức ảnh mà thôi…
Tô Ái Ái cắn môi, gõ nhanh: “Liệt Tình, cậu nhất định, nhất định phải hạnh phúc”
Rất nhanh, QQ của Liệt Tình sáng lên, thì ra cô ấy cũng đang online, cô ấy gõ: “Ái Ái, cảm ơn cậu, sống vô ưu vô lo mới là hạnh phúc, tớ cũng rất muốn sống đơn giản, trong sáng… nhưng đã không thể nữa rồi.”
Avatar lại một lần nữa tắt ngúm, Ái Ái gõ thật nhanh: “Liệt Tình, cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc cho bản thân, thật đấy, tớ sẽ cùng chờ với cậu!”
Avatar cũng không sáng lên nữa, nhưng Ái Ái tin rằng Liệt Tình có thể đọc được, tình bạn hồi trẻ con cùng uống một cốc trà sữa, cả hai đã nói sẽ tìm được hạnh phúc, nhất định sẽ có một ngày như vậy!
Mãi đến khi lên giường đi ngủ mà Âu Dương vẫn chưa có tin tức gì, Tô Ái Ái hơi tức giận, như vậy thì mỗi đêm đặt điện thoại bên gối có ý nghĩa gì đâu!
Đột nhiên điện thoại lại rung lên, màn hình hiển thị: Âu Dương công tử!
Điện thoại rung một lúc Tô Ái Ái mới ý thức được phải nhấc máy, sau khi nhấc rồi lại cảm thấy hơi hối hận, chờ anh lâu như vậy chẳng lẽ bỏ qua sao? Tại sao lại gọi tới muộn như vậy?
Vì vậy hỏi một câu rất khách sáo: “Alo, chào bạn, xin hỏi tìm ai ạ?”
Bên kia im lặng một lát rồi rất nhanh tiếng cười trầm trầm của Âu Dương đã truyền tới: “Alo, chào bạn, tớ tìm bạn đấy!”
Tô Ái Ái mím môi, “hứ” một tiếng rồi vô tội nói: “Ờ, bạn còn nhớ tớ là ai không?”
Âu Dương lại cười, nụ cười có một chút nịnh nọt, một chút mờ ám: “Sao? Em giận rồi hả?”
Tô Ái Ái lại bắt đầu cảm thấy mình thật trẻ con, có một vài người không phải cứ giận dỗi là được, thấy hơi hối hận nên giọng nói cũng dịu đi vài phần, lúng túng: “Không đâu, anh làm việc có mệt không?”
Thực ra anh là người vất vả nhất, cô thầm khinh thường bản tính trẻ con ấy của mình
Hai người nói chuyện một hồi, Âu Dương không hỏi về dự định sau khi tốt nghiệp của Ái ÁI, dường như trên phương diện này hai người có một sự ăn ý ngầm, thực tế, cha Tô đã từng đề cập, nói là muốn Tô Ái Ái quay về Nam Kinh làm việc, ông đã giúp cô sắp xếp ổn cả rồi, nhưng Tô Ái Ái vẫn lưỡng lư, cô không muốn làm bố mẹ buồn nên không từ chối, nhưng cũng không thể gật đầu ngay được
Âu Dương hỏi: “Ái Ái kiếp sau em muốn làm gì?”
Ái Ái nói: “Làm người! nếu không làm một chú chó con cũng được, ăn ngon ngủ ngon!”
Âu Dương cười cô: “Chỉ biết ăn thôi!”
Ái Ái không phục: “Vậy anh muốn làm gì?”
Âu Dương ngừng một lát rồi nói: “Kiếp sau chúng ta làm hai con chuột nhé?”
Tô Ái Ái “hừ” một tiếng khinh thường: “Em ghét nhất là chuột!”
Giọng nói trầm trầm của Âu Dương lại vang lên: “nếu có kiếp sau,hãy để chúng ta là một đôi chuột nho nhỏ, ngốc nghếch yêu thương nhau, ngốc nghếch sinh tồn, vụng về ở bên nhau, cho dù gió mưa bão tuyết vẫn có thể ấm áp ở trong cùng một hang, ôm chặt lấy nhau, khẽ cắn tai nhau!!!”
Câu nói “Khẽ cắn tai nhau” của anh chất chứa dịu dàng, vui vẻ đánh vào màn đêm tĩnh mịch, tai Tô Ái Ái chợt đỏ ửng lên.
Rõ ràng là giận anh, rõ ràng là bất an, rõ ràng là không thấy được con đường phía trước nhưng vào khoảnh khắc này gió thổi âm thầm làm tung bay rèm cửa, trong di động truyền đến tiếng hút thở nhẹ nhàng của anh… Ừ thì cứ làm một đôi chuột ngốc nghếch như vậy đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook