Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ
Chương 51: Ngày tốt nghiệp nói chia tay – P.1

Năm thứ tư tất cả mọi người đều rất bận rộn, có người vội vã chia tay, có người vội vã yêu đương

Tô Ái Ái lại một lần nữa phải cảm thán trước sức mạnh của tình yêu, không ngờ Đường Đường và Anh bạn nhỏ lại fall in love nhau

Chưa cần nói đến vườn trường nhỏ hẹp, chỉ cần nói đến quan hệ thân thiết giữa Tô Ái Ái và các bạn cùng phòng của Âu Dương, Đường Đường và Anh bạn nhỏ trong ba năm ít nhất cũng đã có một trăm lần lướt qua nhau, nhưng lần này chính là vào một buổi tối trời cao gió mát, Tô Ái Ái kéo Đường Đường đi lấy nước, đúng lúc gặp phải Âu Dương và Anh bạn nhỏ vừa đi ra từ phòng photocopy, chính lúc lướt qua nhau ấy đã tạo ra tình yêu sét đánh trong truyền thuyết.

Mặc kệ nguyên nhân sâu xa của chuyện đó là phản ứng hóa hợp của tình yêu quá mức mạnh hay là khát vọng muốn nắm cái đuôi của tuổi thanh xuân quá lớn thì trong mùa đông thứ hai trải qua ở trường, cuối cùng Đường Đường đã có người nắm tay, trong khi tuổi thanh xuân sắp biến mất cô ấy đã có thể vứt bỏ chiếc găng tay cũ xì của mình đi và thay vào đó là một bàn tay ấm áp khác.

Cô gái lớn tiếng hô “Tôi phải yêu đương” trong buổi khai giảng đầu tiên tại trường đại học cuối cùng  đã kịp chen lên được đoàn toàn tốc hành tình yêu khi tuổi thanh xuân đã dần trôi xa. các cô gái của phòng 513 cuối cùng cũng bán được hết hàng, cho dù là phương thức yêu đương khác xa nhau nhưng biểu hiện của hạnh phúc thì đều là cùng một dạng,

Tô Ái Ái chưa từng thấy thứ gì lợi hại hơn tình yêu, bao gồm cả liệu pháp tẩy não

Đường Đường lúc trước luôn kêu gào đòi giảm béo vì muốn chiều theo phong tục dân tộc Tạng của Anh bạn nhỏ mà tình yêu tha thiết với món ngô giăm bông mua ở siêu thị sinh viên giàu chất xơ đã biến thành thịt dê nướng ở chợ sau, mỗi ngày mười một giờ về phòng, khi chạy vù vào cửa còn mang theo hương vị của bột thì là, vì sợ tăng cân nên khi đã tắt đèn vẫn còn chăm chỉ lắc vòng ngoài hành lang, Tô Ái Ái trốn trong chăn buôn điện thoại với Âu Dương bèn kéo chăn xuống nhìn Đường Đường vẫn đang thở phì phò cô thuận miệng hỏi luôn: “Này, anh bạn nhỏ phòng anh đã về chưa? Đang làm gì vậy?”

Âu Dương ở đầu bên kia nói: “vừa mới về, đang vừa hát vừa đánh răng. Em tìm cậu ta hả?”

Ái Ái vội vàng lắc đầu: “Không! Không phải! Em thấy Đường Đường về thì thuận miệng hỏi thế thôi. Anh nói hai người này có gì kì lạ không?”

Âu Dương cười cô: “Nhiều chuyện quá!!!”

“Nói ai nhiều chuyện! Nói ai nhiều chuyện!”

“Ờ… Anh vừa nói đến đâu rồi nhỉ? Chúng ta nói chuyện khác đi?”

Khi đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay tới, Tô Ái Ái vẫn nhớ Âu Dương đã từng hứa hẹn với cô là lần sau sẽ đưa cô đi đến Hồ Huyền Vũ ngắm tuyết rơi, nhưng trông thấy Âu Dương bận bịu vất vả chạy ngược chạy xuôi như vậy, cô không tài nào mở miệng nổi

Ngày hôm sau tuyết vẫn rơi, đã qua đợt ôn tập cuối kì nên Tô Ái Ái cũng lười ra khỏi cửa, mặt không rửa, đầu không chải, vẫn cuộn mình trong chăn ấm, ôm túi chườm nóng, vươn cánh tay ra ngoài lật giở quyển giáo trình môn Thuế vụ, những con người lười biếng đúng là dễ tụ thành một quần thể, các cô bạn khác trong phòng cũng không ai chịu ra ngoài, đều chui trong chăn, không ai nói câu nào, người thì chơi máy tính, người thì đọc sách, tĩnh lặng đến mức chỉ có tiếng giở sách soàn soạt hoặc tiếng bàn phím cạnh cạch mà thôi

Đột nhiên Bụp một tiếng, cửa sổ hình như bị thứ gì đó màu trắng đập vào, mọi người đều chui trong chăn cũng lười ngẩng lên, dường như cũng chỉ còn sức lực mắng mỏ người khác mà thôi, lão Tiền ngoảnh mặt ra lớn tiếng mắng: “Ai thế? Ném tuyết thế à?”

Cô còn chưa mắng xong thì đã nghe thấy tiếng gọi ở dưới lầu vọng lên: “Đường Đường!”

Là giọng của Anh bạn nhỏ

Đường Đường lười biếng cố gắng đứng lên, nhanh chóng trèo xuống giường, ván giường cũ kĩ kêu lên vài tiếng kèn kẹt, Tiểu Mỹ che miệng nói khẽ: “Tớ cứ tưởng có động đất cơ!”

Đồng chí Đường Đường vội vã vớ lấy một chiếc áo khoác, dáng người khỏe mạnh nhanh chóng chạy ra cánh cửa, vừa mở cửa ra gió đã thổi đưa bông tuyết vào phòng, Tô Ái Ái lạnh run người, lập tức trùm chăn kín đầu

Chỉ có mình Đường Đường là được sức mạnh tình yêu trợ lực, mặc tạm một chiếc áo khoác rồi lập tức giơ tay vẫy vẫy với người bên dưới rồi nói vọng xuống: “Chờ chút, em xuống ngay đây!”

Đóng cửa, lập tức thay quần áo, đi giày, tốc độ ấy còn nhanh hơn cả bộ đội hành quân

Tô Ái Ái ngồi trên giường trêu bạn: “Hey, chúc may mắn nhé! Tốc độ của báo, sức mạnh của gấu!”

Đường Đường vừa đi giày vừa lườm cô: “Cậu đừng cười tớ, tớ vừa mới trông thấy Âu Dương cũng đang đứng chờ dưới kia đấy, cậu kiểm tra xem điện thoại của cậu có bị tắt máy hay không đi là vừa!”

Tô Ái Ái lập tức rút điện thoại đặt dưới gối ra, quả nhiên là tắt máy, chuông khởi động vừa vang lên thì tin nhắn của Âu Dương đã tới: “Anh bây giờ đang ở dưới khu kí túc của em!”

Cô kêu lên một tiếng, rồi lăn xuống đất tìm quần áo, tìm tất chân, trời ơi, mặt còn chưa rửa nữa! Đầu vẫn chưa chải!

Những cô gái đại học đều có một cách sống giống nhau thế này: dù trên giường có bày biện lộn xộn thế nào chăng nữa, dù ở trong phòng đầu xù tóc rối thì khi bạn trai đứng bên dưới vừa gọi đã lập tức biến thành một nữ chiến sĩ xinh đẹp, chỉ trong vài giây đã có thể đi giày, cầm theo túi xách nhỏ, xuống dưới diện kiến

Khi xuống cầu thang Ái Ái vẫn còn đang trách móc Âu Dương: muốn đến là đến, không thèm thông báo một tiếng!

Giây tiếp theo, cô thấy Âu Dương đang đứng trước mặt cô xoay xoay camera, cầm tay cô nói: ”Nào, năm nay không đi được Hồ Huyền Vũ, thì chúng ta có thể ngắm tuyết ngay trong sân trường!”

Tô Ái Ái lập tức quên mất mình đang trách móc anh điều gì, bị anh kéo đi luôn

Miền nam hiếm khi thời tiết lạnh như vậy, trên mặt đất đã kết một lớp tuyết rất rất dày, Tô Ái Ái đội một chiếc mũi vải thô màu trắng, bước đi không vững vàng, Âu Dương ở bên cạnh liền ôm lấy vai cô: “Ái Ái cô nương, quay lại đây!”

Cô trề môi quay đầu lại, “tách” một tiếng đã bị Âu Dương chụp ngay một tấm hình, Tô Ái Ái nổi cáu, giơ nanh múa vuốt định cướp máy ảnh: “Xóa đi, xóa đi, xấu lắm!”

Mặt đất rất trơn, trượt chân là chuyện dĩ nhiên, cả người nghiêng ngả lập tức được Âu Dương ôm lấy: “Không! Vì sao phải xóa? Anh lại không cho người khác xem, bản quyền duy nhất thuộc về Âu Dương, cất giấu trong nhà thôi!”

Trời có tuyết rơi, những đôi nam nữ tay trong tay đi dạo trong vườn trường quả thực không ít, Ái Ái và Âu Dương đi tới đi lui lại gặp phải Đường Đường và Anh bạn nhỏ

Tô Ái Ái kiên quyết đòi chụp ảnh cho hai người họ, hai người họ lúng túng chỉnh trang lại quần áo, Âu Dương không quan tâm, tay chống cằm nhìn rất nhàn hạ: “Hai người đừng coi thường khả năng chụp ảnh của cô ấy, cứ để yên cho cô ấy chụp đi!”

Đường Đường và Anh bạn nhỏ nhìn nhau bật cười, hai người nhìn vào ống kính, đứng rất sát nhau, hai tay gần nhau thì nắm lấy, còn tay bên kia đều tạo thành tư thế tay hình chữ V, nụ cười trong sáng hơn cả tuyết trắng mùa đông

Tô Ái Ái đứng trong tuyết bấm nút chụp ảnh, hai người đúng là đẹp đôi, một người mặc áo trắng, một người mặc áo đỏ, thật giống đôi búp bê sứ đứng trong tuyết

Thần thái rực rỡ của tuổi thanh xuân sẽ không bị những bộ quần áo dày cộp che đi,

Ái Ái và Âu Dương lại tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, hồ tình nhân như đã bị đóng băng từ lâu, những cành cây khẳng khiu, trơ trụi bên cạnh cũng bị tuyết phủ kín

Tô Ái Ái kéo mũ, che hai tai đi

Âu Dương hỏi: “Lạnh không? Về nhé!”

Tô Ái Ái liều mạng lắc đầu: “Không lạnh, đi thêm một lúc nữa.”

Thực tế, câu không lạnh đó tuyệt đối là lừa người! Lúc cô đi xuống dưới cầu thang, mặc dù đã nhồi rất nhiều quần áo nhưng vừa bước ra khỏi cửa hai hàm răng đã lập cập đánh vào nhau, nhưng cô lại không muốn phải chia tay anh sớm như vậy, cảnh tuyết rơi, vườn trường dẹp đẽ này không biết còn có thể đi bao lâu nữa?

Âu Dương vươn tay ôm lấy cô, đem toàn thân Ái Ái ôm chặt vào ngực mình, xoa xoa chóp mũi đã ửng đỏ vì lạnh của cô: “Ái Ái, anh đã tìm được việc rồi.”

Một bông tuyết bay vào mi mắt, Tô Ái Ái trừng mắt nhìn, e dè hỏi: “Như vậy sau khi làm lễ tốt nghiệp xong anh sẽ không về đây nữa à?”

Thực ra cô vẫn luôn muốn hỏi câu đó nhưng lại không biết mở miệng kiểu gì

“Ừm, về nhà một chuyến, về thăm bố mẹ rồi sẽ quay lại ngay!” Âu Dương đưa tay xoa xoa má cô, cụng trán vào trán cô, hơi thở nóng bỏng của anh phả lên đôi môi cô: “Anh chờ em cùng tốt nghiệp!”

“Thật không?”

“Thật! ĐỒng chí Tô Ái Ái, em có cảm động không? Cảm động thì hãy hôn anh đi!”

“Chụt~”

“Nè, không phải hôn má đâu! ở đây cơ mà!”

“…”

Ngày hôm đó rõ ràng là lạnh đến phát run, nhưng ở trước mặt ai đó bạn lại không muốn mặc quá nhiều quần áo, không muốn biến mình thành một cục bông!

Ngày hôm đó rõ ràng là ngón tay đã bị đông cứng thành kem nhưng bạn vẫn kiên quyết không muốn đeo găng tay, bởi vì bạn thích mười ngón tay được sưởi ấm bằng thân nhiệt của ai đó;

Ngày hôm đó tuyết lớn làm bầu trời mù mịt rõ ràng là nhìn cái gì cũng không rõ nhưng bạn lại cảm thấy đây là cảnh đẹp nhất trong đời

Đi dạo trong tuyết xong, Đường Đường bắt đầu viết nhật kí, phải biết rằng con người lười biếng vô địch như Đường Đường có thể mỗi ngày viết 20 chữ đã là một kì tích rồi!

Tô Ái Ái cảm thán: “Sức mạnh tình yêu thật là vĩ đại!”

Đường Đường nằm trên giường viết nhật kí: “Gì chứ! Đây là lần đầu tiên tớ yêu đương, thời gian tuy là ngắn ngủi nhưng tớ vẫn phải ghi lại cẩn thận!” Nói xong vẫn ấm ức bén giơ chân đá vào giường Tô Ái Ái: “Cái gì mà tình yêu vĩ đại? Tình yêu vốn dĩ luôn vĩ đại mà, cậu chưa từng thay đổi vì tình yêu sao? Hừ, tớ không tin!”

Tô Ái Ái nằm sấp nhìn Đường Đường, cuộn chặt đến mức chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, dáng nằm thật kì quái, cô kéo kéo đôi mắt làm ra một cái mặt quỷ: “Đúng là tình yêu vĩ đại thật, nhưng con người thì không thể thay đổi! UNDERSTAND?”

Trên thực tế, Tô Ái Ái rất nhanh đã muốn cầm tảng đá tự đập vào chân mình

Mùa xuân vừa tới, thời tiết Giang Nam liền thay đổi quá lớn, đâu đâu cũng thấy người bị cảm. Đồng chí Âu Dương trước giờ luôn khỏe mạnh, ăn no ngủ kĩ không ngờ cũng bị trúng đạn, một tay làm luận văn tốt nghiệp, một tay cầm khăn giấy sì mũi, thật hiếm khi nhìn thấy anh chăm chỉ ở trong phòng và “hắt xì” nhiều như vậy

Âu Dương bị cảm còn không cho Ái Ái đến thăm, nói cái mà sẽ bị lây bệnh, điều đó làm Tô Ái Ái rất sốt ruột, rõ ràng người thì ở trong sân trường nhưng tâm hồn thì không biết đã chu du phương nào

Tô Ái Ái từ lần trước Âu Dương bảo sẽ ở lại trường vì cô (cô tự cho rằng việc Âu Dương ở lại nhất định là vì mình) thì đã coi Âu Dương còn thân thiết hơn cả cha mẹ ruột của mình, đã là người một nhà đương nhiên phải đối xử với anh thật tốt.

Tô Ái Ái là người rất thích dùng hành động để chứng minh, không do dự lôi Tiểu Mỹ đi siêu thị mua một chiếc nồi cơm điện, còn mua thêm cả nửa cân gạo nữa

Đường Đường gõ lên chiếc vung nồi cơm điện đó tạo thành những tiếng cộp cộp, than vãn: “Ái Ái, mười ngón tay cậu chưa từng đụng đến nước, mua cái này về làm gì?”

Tô Ái Ái nhảy ra diễn thuyết, cô có một người mẹ nội trợ giỏi như thế đương nhiên là không phải mó tay đến việc nhà rồi, nhưng đây là lần đầu tiên vào bếp nấu cho ai đó một chút cháo.

Cô gái họ Tô nghiên cứu đã nửa ngày trời, quyết định xin trợ giúp của người thân, lấy di động ra: “Alo, mẹ hả? Muốn nấu cháo đậu đỏ thì phải nấu đậu đỏ trước hay nấu gạo trước?”

“hả? Đậu đỏ còn phải ngâm nước ư? Vậy phải nấu bao lâu?”

Sau khi đã nhận được sự hướng dẫn chuẩn xác, cái gái họ Tô xắn tay áo bắt đầu chiến đấu

Đường Đường tiến lại trêu chọc: “Ái Ái à, cháo cậu nấu có cả phần của bọn tớ phải không?”

Tô Ái Ái cười, nụ cười gian điển hình, một chậu đậu đỏ rơi thẳng vào lòng Đường Đường: “Không thành vấn đề, đương nhiên là có phần rồi!” Rồi bày ra một bộ mặt ác độc: “Đầu tiên rửa đậu giúp tớ đi!”

Lần đầu tiên nấu cháo vì ai đó, đúng là vô cùng thú vị, Tô Ái Ái vươn tay ngoáy chỗ gạo trong nước kia hết lần này đến lần khác, giơ chậu đỗ lên kiểm tra, Tiểu Mỹ trông thấy bèn nói: “Được rồi, đừng do dự nữa, cứ thế này thì mấy trăm năm mới được nồi cháo!”

Cả một buổi chiều nhàn rỗi, cô mượn được một quyển sách, ngồi đọc ngay bên cạnh nồi cơm điện, vừa thấy vung nồi cơm có hơi cô đã vội vã nhảy lên, muốn mở ra xem và bị Tiểu Mỹ ngăn lại: “Gượm đã! Đậu đỏ phải nhừ, cậu chưa từng nghe phải ninh đậu đỏ sao? Nào có nhanh như thế được!”

Tô Ái Ái lật sách rồi thở dài: “Haiz, đúng là ninh! Lúc nào mới nhừ đây?”

Lão Tiền chuẩn bị đi nghe giảng cùng anh bạn trai khoa kinh tế học của cô nàng, nghe vậy liền hừ một tiếng trong khi vẫn tiếp tục thoa nốt phấn má hồng: “Nếu cậu không ninh cho nhừ đi không khéo ăn vào còn bệnh thêm ấy…” rồi thở dài thườn thượt: “Không ngờ Ái Ái của chúng ta cũng là một người phụ nữ “mẹ hiền vợ đảm” nha, thật là nhìn không ra!”

Tô Ái Ái đỏ mặt, quay về phía nồi cơm điện: “Cái gì mà mẹ hiền vợ đảm? Người ta thực sự không làm được đâu! Tớ chỉ nấu một ít cháo thôi, cũng không khó lắm…”

Mấy cô gái trong phòng tất nhiên không thể nhịn được mà cười ầm lên, Đường Đường cao giọng cảm thán: “Haiz, tình yêu ơi!!!”

Ái Ái bụm mặt không nói năng gì, thực ra chính cô cũng không tin bản thân có thể đạt đến cảnh giới “mẹ hiền vợ đảm”

Chiều, vạn lí trường chinh cuối cùng cũng có kết quả, Tô Ái Ái mở vung ra, những luồng khí nóng hổi đập thẳng vào mặt cô, sau khi khói đã bay hết, thứ hiện lên là những hạt gạo nở to màu đo đỏ, hạt đậu tròn trịa, rất đáng yêu

Đường Đường vỗ tay: “Tốt lắm, tốt lắm, cuối cùng cũng có thành phẩm rồi, Âu Dương phu nhân, mang đi thôi!”

Tô Ái Ái đỏ mặt mắng người: “Đừng nói linh tinh, tớ chỉ đem đi một ít, còn lại mọi người chia nhau!”

Đi tới dưới sân khu kí túc xá nam, gọi vào máy di động của Âu Dương, rõ ràng cô rất kích động, rất phấn khích muốn tạo cho anh một sự bất ngờ, nhìn cốc giữ nhiệt trong tay, cô khẽ nói: “Âu Dương công tử, anh xuống đây một lát đi!”

Âu Dương khịt mũi, giọng nặng nề: “Hừm, Ái Ái cô nương, sao em lại không nghe lời thế hả? Đã nói em đừng tới rồi mà!”

Chỉ một lát sau vẫn là khoác thêm một cái áo gió đi tới, lúc Tô Ái Ái nhìn tháy bóng dáng của Âu Dương xuất hiện trên cầu thang liền giơ cao cốc giữ nhiệt lên, há miệng cười: “Leng keng, leng keng, quan khách, đây là cháo đặc biệt của Tô thị!”

Hơn nửa tiếng sau, ngồi trên bậc cầu thang phía sau của khu kí túc xá nam, Tô Ái Ái giơ cao cốc cháo lên, thổi mạnh vào những hạt đậu đỏ bám trên thành cốc, khẽ nói: “Cái này… Hơi bị khê, đậu đỏ hình như cũng chưa nhừ!” càng về sau giọng càng nhỏ đi rồi lấy ra một chiếc khăn giấy

Âu Dương đón lấy khăn giấy, lau miệng: “Ừm, không vấn đề, ngon lắm!”

Tô Ái Ái ngẩng đầu, mở to mắt: “Thật à?”

Âu Dương cười meo meo gật đầu, đôi mắt vì ngủ nhiều mà hơi sưng, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến khí chất, anh đứng lên, vỗ ngực bồm bộp: “Âu Dương là nhãn hiệu vàng, tuyệt đối không nói dối!”

Tựa lưng vào lan can, đôi mắt đẹp híp lại, vươn ngón tay cái ra thay cho lời khen: “ừ thì hơi khê một chút, cũng hơi nhạt một chút, nhưng tất cả chỉ có một chút thôi!” Nhắm một đôi mắt lại, tiến sát đến, nói thật nhỏ

Có người lên cầu thang, Tô Ái Ái ngại ngùng đứng lên nhường đường, cô dựa lưng lên lan can bên cạnh Âu Dương, thở dài, cô cứ tưởng rằng nấu cơm cũng giống như học hành, cho dù là nấu lần đầu chỉ cần thông minh một chút thì sẽ chẳng có vấn đề gì, xem ra kinh nghiệm vẫn là một thứ cực kì quan trọng

Âu Dương nhìn dnág vẻ buồn bã của Ái Ái, anh bật cười rồi giơ tay xoa đầu cô, nói rát nghiêm trang: “Đồng chí Tô Ái Ái, Âu Dươnganh  lấy danh dự suốt đời của mình ra đảm bảo, em tuyệt đối sẽ là một người vợ đảm đang.”

Tô Ái Ái ngẩng mặt, hỏi: “Thật không? Vậy sau này ngày nào em cũng nấu cháo đậu đỏ cho anh!”

Nói ra xong lại đỏ mặt, dường như đó chính là một lời hứa hẹn, một lời hứa hẹn thiên trường địa cửu.

Cây mơ phía sau khu kí túc bắt đầu nở hoa, nụ hoa màu vàng nổi bật trên cánh hoa trắng mịn, tập trung nhiều ở đầu các cành cây, những cơn gió chiều khẽ thổi qua làm cánh hoa lả tả rơi xuống trên bậc thang đá cẩm thạch.

Tô Ái Ái dắt tóc mai vào sau tai, ngay cả vành tai cô cũng thấy nong nóng

Âu Dương xoa đầu cô rồi cúi xuống mỉm cười, khuôn mặt sáng rực dưới ánh sáng nhẹ dịu, trong chớp mắt sự mệt mỏi dường như đã biến mất hoàn toàn: “Ái Ái cô nương, dù sao em cũng phải đổi món chứ, anh không thể suốt đời ăn cháo đậu đỏ được! Món đó chỉ thích hợp cho dân tị nạn thôi!”

Khom lưng, cúi đầu, rõ ràng là trách cứ nhưng khi nghe vào tai lại thấy như có một chút gì đó vui mừng, một chút cam tâm tình nguyện, đôi đồng tử dưới ánh nắng chớp chớp

Tô Ái Ái ôm lấy thắt lưng Âu Dương: “Xin lỗi, em nấu lần đầu, và đây cũng là lần đầu em nấu cho một người con trai ăn.”

Âu Dương bật cười, giọng mũi mang theo  cả rung động trong lòng, giống như một tiếng chuông thời cổ, rất trầm nhưng vẫn được làn gió kéo đi, thả vào tai người khác

Tô Ái Ái cảm khái: “Anh nói xem, tại sao tình yêu lại kì diệu như thế?”

“Đường Đường của bọn em ngày nào cũng uống trà bơ mà Anh bạn nhỏ của bọn anh tặng, cô ấy cho em thử một ngụm thiếu chút nữa phun ra, thế mà cô ấy có thể uống hàng ngày!”

“Rồi nói đến em đi, một người ngay cả nồi cơm điện dùng thế nào cũng không biết thế mà lại nấu cháo cho người yêu.”

“Trợi ạ, đây là thế giới gì vậy? Em chưa thấy thứ gì lợi hại hơn tình yêu, còn hiệu quả hơn cả phương thức tẩy não!”

Âu Dương xoa đầu cô: “Chính vì vậy nên người Trung Quốc chúng ta mới có câu ‘phải dạy dỗ bằng tình yêu’!”

Tô Ái Ái đấm Âu Dương: “Anh nói cái tình yêu đó là tình yêu này sao?”

“Anh có nói tình yêu đó là tình yêu này đâu? Yêu có nhiều loại mà!”

“…”

“Ái Ái!”

“Gì?”

“Cảm ơn, cháo ăn ngon lắm.”

Một cô gái thường không dễ quên những thứ lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên đan khăn quàng cổ cho một người con trai, lần đầu tiên nấu cơm cho người yêu… Những lần đầu tiên này bao giờ cũng có chút ngốc nghếch, cho dù những lần tiếp theo có thể làm xuất sắc tới đâu thì những lần đầu tiên này cũng không dễ quên được, cho dù thời gian đổi thay thế nào thì chúng vẫn luôn đọng lại trong kí ức, khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ của năm tháng, tỏa sáng rực rỡ…

Ai cũng bảo mùa xuân đã tới. Vậy mùa hè có còn xa không? Lại một thời khắc chia tay nữa sắp tới!

Ai cũng bảo ngày tốt nghiệp nói chia tay, nhưng, lời chia tay nói ngày tốt nghiệp đó nếu không phải là xuất phát từ một kẻ khốn nạn thì chắc chắn là vì bất đắc dĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương