Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ
Chương 48: Ngoại truyện: Bức thư tình mười năm sau

Liệt Tình,

Không biết đến bao giờ cậu mới nhận được bức thư này, thật sự là mười năm sau sao? Nếu như vậy, tớ muốn hỏi rằng cậu có khỏe không? Vẫn đang làm một lữ khách ở New York sao? Mỗi ngày vẫn ăn trứng chiên à? Còn giữ thói quen mỗi thứ năm hàng tuần uống một cốc cafe Mocha không thêm bơ không? Còn nữa, cậu có hạnh phúc không?

Hãy tha lỗi cho tớ không có sự hài hước của Hạo tử, không có tài văn chương của Ái Ái, đây chỉ là một bức thư rất bình thường, là bức thư tình thứ hai sau bức thư tình từ hồi trẻ con trước đây. Cậu biết không? Tớ từng nghĩ rằng cả đời này tớ sẽ không bao giờ viết thư cho cậu nữa, vì dù sao tớ cũng là một người rất tự ái, chuyện từ hồi con nít đến giờ tớ vẫn còn để tâm…

Hôm nay là ngày 16 tháng 9 năm 2004, trời quang đãng, 26 độ, không có gió.

Bầu trời rất xanh giống như màu trong xanh trên mặt biển ngày nắng, yên tĩnh và có một chút bất an mơ hồ. Tớ ngồi trước bàn máy vi tính trong kí túc, gõ mấy dòng chữ, haiz, rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói với cậu nhưng tại sao khi thực sự phải viết ra lại chẳng biết nên mở lời thế nào?

À, cây quế ngoài cửa sổ đang nở hoa, cánh hoa màu vàng óng bay lên trên bàn phím đen, bất chợt tớ lại nghĩ đến cậu, nghĩ đến bóng dáng cậu thoắt ẩn thoắt hiện ở quầy bán quà vặt trường Thập Trung, mái tóc xoăn bồng bềnh tự nhiên của cậu, tớ luôn nhận ra cậu rất nhanh trong đám đông.

Liệt Tình, cậu có tin vào chuyện nhân quả trên đời này không?

Lúc cấp ba, tớ chỉ biết mình học cùng một trường với cậu. Mỗi giờ thể dục buổi sáng tớ vừa chỉnh đốn hàng ngũ vừa nghiêng đầu tìm lớp cậu, cứ tan học chiều là tớ lại xách quả bóng đá vừa cười vừa đi qua sân tập của đội tuyển điền kinh các cậu… Ngày đầu tiên của lớp 12, cậu sẽ không hiểu được cảm giác của tớ khi trông thấy tên cậu xuất hiện trên bảng đen của lớp mới là như thế nào đâu, lúc ấy trái tim tớ dường như muốn bay ra ngoài mà đập với tốc độ như khi vừa chạy 1500 mét về đích, nắm chặt bàn tay tớ mới dám ngồi xuống chỗ của mình, sau đó trông thấy cậu mặc một chiếc áo phông rộng đầu lắc lư lắc lư bước vào lớp, nhìn thấy cậu nhíu mày nhìn vị trí trên bảng rồi lại mở miệng ra chửi thề, có phải khi ấy cậu đã nhìn thấy tên của tớ nên mới có biểu hiện đó? A, đó chính là khởi đầu cho tất cả mọi chuyện.

Tớ nghĩ lúc đầu cậu cũng không ghét tớ, nhớ lại thuở tiểu học tớ và cậu còn vắt nước mũi cho nhau, cầm chìa khóa rồi cùng nhau chạy như điên, nhớ lại khi tớ trêu chọc bạn cùng lớp bị phạt nhảy ếch, khi đó tớ thấy cậu cầm khăn giấy vừa khóc vừa đá cho bạn cùng lớp kia một cái, tớ nghĩ đó chỉ là tình cảm của một người bạn khi thấy bạn mình gặp hoạn nạn, chỉ là một loại cứu giúp mà thôi. Lúc đó chúng ta đúng là ấu trĩ, lại quen nhau từ bé, người lớn thường gán ghép tớ và cậu, tớ là đứa trẻ từ nhỏ đã được quý mến, vô cùng vui vẻ mà thức suốt đêm viết thư tình rồi đưa tận tay cậu. Thực ra thì cái đó đâu có thể coi là thư tình, haha, gan tớ khi bé cũng phải to bằng bây giờ ấy nhỉ?

Tớ phải cảm ơn Ái Ái và Hạo tử, vì có họ nên chúng ta mới có thể lại nói chuyện với nhau, bởi vì có họ nên cậu mới có cơ hội lừa tớ ăn loại kẹo Tú đậu chua lòm ấy, nhưng tớ lại bắt đầu nghĩ rằng nếu như chúng ta không quen nhau vậy có phải sẽ sống rất tốt hay không? Nếu như Ái Ái không quen tớ, nếu như tớ không biết cậu,, có phải là sẽ tốt hơn nhiều không?

Liệt Tình, hãy nghe tớ nói, tớ không biết cậu của bây giờ đã học được cách buông bỏ, học được cách trưởng thành hay chưa, nhưng xin cậu đừng trách cứ Tống Tiểu Kiều. Đời này của tớ có hai chuyện khó quên nhất, một là việc chúng ta ở lại trong trường cấp ba đêm hôm đó, việc còn lại chính là ngày đầu tiên của kì nghỉ hè năm ấy, Tiểu Kiều nhảy từ thính phòng xuống dưới, khoảng khắc cô ấy ôm chân, mặt mày tái nhợt ngã xuống đất. Hai chuyện đó, cviệc trước giúp tớ học được cách biết ơn, việc sau giúp tớ học được cách chịu trách nhiệm. Lần đầu tiên tớ hiểu rằng có những chuyện không phải chỉ cần chịu đòn là có thể giải quyết, có một số chuyện còn kinh khủng hơn cả bị đánh đòn nhiều lần.

Thực ra, tớ vẫn luôn khâm phục Tống Tiểu Kiều, cô ấy dũng cảm hơn bất kì ai trong chúng ta, tớ vẫn còn nhớ năm đó, tớ chỉ biết đeo một cái cặp sách to đùng cả ngày chạy như điên, ngay cả bản thân tớ cũng cảm thấy thật nực cười, vậy mà cô gái nhỏ luôn ngại ngùng dè dặt đi theo sau lại có thể  theo chân tớ tận mười năm trời. Kỳ thực, tính cách tớ không hề tốt đẹp một tẹo nào, mọi người đều là như vậy: những người thoáng nhìn có vẻ hiền hòa thì tính tình tương đối khó chịu, còn những người trông không tốt lắm thì thực ra lại là người khá đơn thuần đáng yêu. Bình thường tớ và Tiểu Kiều hay khắc khẩu, tớ hay nổi giận với cô ấy, còn hút thuốc trước mặt cô ấy… Thế nhưng cô ấy vẫn ở bên cạnh tớ, đợi chờ tớ như vậy, tớ cảm thấy cô ấy mới là người trung thành nhất và có lẽ cô ấy mới là người hiểu rõ tớ nhất, tớ hiểu điều đó nhưng lại bị điều ấy làm cho bực mình. Tình cảm đó ép chặt tớ tới mức không thở nổi, nhưng lại không thể bỏ được.

Tớ nghĩ, đối với cô ấy, thực sự cả đời này tớ cũng không cách nào bỏ rơi được, hiện tại thì lại càng không, tớ không biết phải làm sao mới có thể bù đắp cho cô ấy? Liệt Tình, vì sao lại thành thế này? Vì sao cậu lại không xuất hiện sớm một chút? Hoặc giả, vì sao cậu không tiếp tục hạnh phúc? Chỉ có như vậy tớ mới có thể không tiếp tục yêu cậu hoặc không dao động vì cậu. Liệt Tình, phải làm thế nào đây? Mấy hôm nay tớ tự vấn mình hết lần này đến lần khác.

Ồ, mặt trời đã bắt đầu tỏa nắng rồi, ánh nắng chiếu vào bàn tay đang gõ phím của tớ, cho dù nhìn không thấy sờ không được thì đó cũng là một loại ấm áp khó hiểu.

Liệt Tình, cậu rất thích cười, khi cậu cười tươi thì trên gương mặt bầu bĩnh của cậu sẽ đỏ hồng lên, đôi má lúm đồng tiền sẽ càng sâu hơn, ảnh chụp chung của chúng ta năm lớp 12 đã được tớ kẹp vào trong một quyển sách, đặt ngay đầu giường. Tớ cũng không thể phân biệt rốt cuộc thích cậu hay là thích sức khỏe vô biên của cậu, cậu giống như một mặt trời nhỏ cực nóng, truyền nhiệt tình cho mọi người xung quanh, ngay cả người tro tàn nguội lạnh như tớ cũng bị cậu hâm nóng cho tan chảy.

Nhớ lúc ấy, người lớn thường nói: các con còn nhỏ, biết thế nào gọi là tình yêu!

Liệt Tình, tớ không nghĩ thế là đúng!

Thực ra, người hiểu tình yêu nhất lại chính là chúng ta! Phải không? Chỉ là, đạo lý này chúng ta phải đợi rất nhiều năm sau, khi chúng ta đã trưởng thành hơn nhiều mới có thể bất giác phát hiện được.

Liệt Tình, thật tình tớ vẫn biết chúng ta không thể nào ở bên nhau, cậu cũng biết phải không? Trong lòng hai chúng ta đều biết rõ điều ấy. Tớ từng nghĩ cứ như bây giờ thật là tốt, làm tri kỷ cả đời của cậu, là người đầu tiên cậu tìm đến khi yếu lòng, vậy là đủ rồi!

Nhưng, tớ cũng có những lúc không kiềm chế được, tớ nghe thấy cậu cười nói với Ái Ái là “Ông xã nhà tớ” khi nói về mấy tên con trai bên Mỹ, ngoại từ việc giữ im lặng tớ còn có thể làm được gì? Tớ cố gắng để nặn ra một nụ cười, dỏng tai lắng nghe, nhưng cậu có nhìn thấy khóe môi tớ mím lại càng ngày càng chặt không? Tớ tự nói với mình, vẫn may, vẫn may, cậu vẫn còn nhớ tớ thích ăn kem ly vị dâu tây, vẫn may, vẫn may… Thế nhưng, tớ biết, tới cùng rồi chúng ta cũng sẽ trở thành người xa lạ mà thôi.

Liệt Tình, tớ chỉ mong cậu có thể hạnh phúc, thậm chí giây phút cậu nói cậu đã có bạn trai, tớ vẫn nghĩ rằng thật may mắn, cuối cùng cũng đã có người ở bên chăm sóc cậu. Nhưng thực ra tớ lại cho rằng bất kể là ai cũng đều không xứng với cậu, bao gồm cả tớ.

Hai hôm trước, Ái Ái hỏi tớ vì sao tớ và cậu không thể ở bên nhau? Vì sao lại không thể nhỉ?

Liệt Tình, giữa hai người chúng ta có thể coi là gì đây? Thậm chí tớ còn chưa từng được nắm tay cậu đi trong vườn trường, tớ cũng chưa từng hôn lên môi cậu, thậm chí ngay cả tóc cậu tớ cũng không dám vuốt…

Như vậy, sao tớ lại có thể thích cậu một lần nữa? Vì sao tớ lại có thể thích cậu như thế?

Một thứ tình yêu như vậy, giấu giếm thật cẩn thận kỹ càng, không dám phô bày ra ngoài.

Tối hôm đó, tớ đi trong sân trường tối mịt, tay cầm di động, ngón tay cũng run rẩy, tớ tưởng tượng ra tình cảnh khi tớ thổ lộ với cậu, tưởng tượng ra vẻ mặt mừng rỡ của cậu nhưng cũng rất khổ sở, vì tớ có trách nhiệm, có đạo đức của tớ, còn nữa, nếu tớ nói cho cậu, liệu chúng ta có tương lai không?

Cậu sẽ về nước? Tớ sẽ sang Mỹ?

Sau này cậu sẽ vì nhớ tớ mà khóc một mình?

Tớ sẽ bất lực khi nghe thấy cậu khóc và hối hận vì quyết định của mình?

Dường như tớ mãi mãi là con người như vậy, tưởng tượng ra nhiều thứ, lo lắng nhiều điều, những viễn cảnh tớ nghĩ ra tất cả chèn ép vào cổ họng tớ, khiến tớ không thể hô hấp nổi…

Tối hôm đó tớ cứ đi đi lại lại không mục đích như thế, nghĩ có nên mở miệng hay không, hoa dành dành trong sân trường đang nở, bông hoa nhỏ trắng tinh rung rung trong bóng đêm, trông rất đẹp, tớ đột nhiên cảm thấy mình như đang đứng trên đỉnh núi, biết rõ bên dưới là vực sâu vạn trượng nhưng vì cảnh trí xung quanh quá mức đẹp đẽ mà không đành lòng dừng chân lại.

Đêm đó, Tiểu Kiều xảy ra chuyện, tớ cũng không thể nào nói hết mọi chuyện ra, khi ngồi xổm ở hành lang bệnh viện, việc đầu tiên tớ nghĩ đến chính là: may quá, vẫn chưa nói gì, thật tốt, vẫn chưa nói ra lời, tớ nợ bao nhiêu thì phải trả bấy nhiêu, sau khi tiểu Kiều tỉnh lại, cô ấy mắng mỏ tớ, trách cứ tớ thế nào, tớ đều bằng lòng!

Liệt Tình, cảm ơn cậu, tớ thực sự đã từng ước mơ, một ngày trước khi tớ chùn bước, chí ít, tớ có một lần, một lần duy nhất có thể đứng gần hạnh phúc như vậy!

Liệt Tình, tớ biết cậu sẽ mắng tớ, thực sự, tớ cũng không thể tha thứ cho chính mình, nhưng mọi việc đã ép tớ đến mức không thể thở nổi nữa, tớ căm hận bản thân mình nhưng tớ không cách nào đi tâm sự với bất cứ một ai cả, tớ cầm một tờ giấy trắng, cầm thước kẻ dọc một đường ở giữa liệt kê các lý do để sống tiếp vào một bên, bên kia liệt kê các lý do phải chết… Tớ phát hiện dường như không còn lý do gì khiến tớ có thể dũng cảm sống tiếp. Xin lỗi, tớ là một người hèn nhát, tớ sợ phải đối mặt với những lời xì xào, những điều đó đều khiến tớ trở tay không kịp, tớ sợ phải đối mặt với Tiểu Kiều, tớ mắc nợ Ái Ái… Thấy chưa, tớ tồn tại, mọi người bất hạnh đến mức nào! Nói cái gì mà có dũng khí sống tiếp mới là tốt, nói cái gì mà sống hèn mọn, người không dám đến gần một bước là tư vị của tuyệt vọng gì gì đó. Liệt Tình, tớ đúng là một người hèn nhát nhỉ?

Liệt Tình, cuộc đời này không có hạnh phúc tuyệt đối, cũng như không có tuyệt vọng hoàn toàn…

Tớ uống một chút rượu,, hút vài điếu thuốc, tớ cũng biết tớ sắp làm gì, cũng không phải tớ đã hoàn toàn tuyệt vọng, bởi vì giờ khắc này thậm chí tớ vẫn còn có thể tưởng tượng ra mọi người mười năm sau sẽ như thế nào?

Hạo tử vẫn mồm mép như vậy?

Ái Ái và Âu Dương sẽ sống cùng nhau? Cô ấy là một cô gái tốt, thật đấy, nếu như tớ không gặp cậu, nếu tớ không ở bên Tiểu Kiều, tớ nhất định sẽ yêu thương Ái Ái một cách chân thành nhất. Nhưng, trên đời này không tồn tại nếu như…

Liệt Tình, cậu vẫn như vậy à? Khi cười tươi trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền thật sâu, haha, có dáng dấp của người lớn rồi nhỉ?

Tại đây, trong lúc này tớ vẫn đang nghĩ như thế nào mới là cuộc sống của chúng ta?

Tớ lấy vợ, vui vẻ cầm bàn tay dính đầy bùn đất của đứa nhỏ, giữa trưa nắng, tớ lặng lẽ lau mặt cho nó, chờ vợ bưng cơm đặt lên bàn.

Vậy còn cậu? ở một nơi khác dưới bầu trời này, có phải cũng sống cuộc sống như vậy? Hỏi ông xã nhà cậu có nên cho thêm nước tương vào thức ăn hay không, rồi bện tóc thật đẹp cho con gái?

Liệt Tình, rõ ràng là một cuộc sống êm ấm bình yên như vậy, nhưng vì sao khi tớ nghĩ đến hai viễn cảnh này lại chỉ cảm thấy buồn bã không thôi? Nước biển mặn chát sắp cuốn trôi tớ rồi…

Liệt Tình, tớ thường nói với người khác là phải hạnh phúc, nhưng chính tớ lại là một người không tin vào hạnh phúc, nhiều người bất hạnh vì tớ như vậy, tớ hẳn là đã bị hạnh phúc bỏ qua từ lâu.

Liệt Tình, tiếng loa phát thanh trong trường lại bắt đầu rè rè rồi, phía canteen lại bắt đầu phun ra làn khói trắng, máy giặt bên cạnh lại bắt đầu chuyển động, những bạn cùng phòng cũng đang về, bầu trời chính là xanh thẳm như vậy nhưng đến ngày mai nó còn có thể trong suốt như thế không?

Tớ vô cùng vô cùng mong muốn có thể trải qua tuổi thanh xuân tươi đẹp này cùng mọi người, nhưng, hãy tha thứ cho tớ, tha thứ cho tớ đã bỏ cuộc giữa chừng, tớ không dám đối mặt nữa rồi…

Ngày 16 tháng 9 năm 2004, 5h12 chiều, tớ viết xong bức thư cuối cùng, muốn bắt đầu từ hôm nay trở thành người hạnh phúc nhất.

Tớ đặt ngày gửi đi là 16 tháng 9 năm 2014, mười năm sau, khi ấy hãy tiếp nhận lời xin lỗi của tớ, mọi người hãy chấp nhận nỗi áy náy của tớ, phải nhất định nhất định quên tớ đi, sau đó dũng cảm và mỉm cười mà sống tiếp, Liệt Tình, cậu là một cô bé thích cười, nụ cười đó nhất định phải nhớ kỹ nhé!

Cuối cùng, chúc cậu cả đời hạnh phúc!!!

BY Phương Ca

Ngày 16 tháng 9 năm 2004

Ngày 16 tháng 9 năm 2014, San Francisco, nước Mỹ, trời quang, 23 độ, không gió,

SG Building, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên chiếc bút máy màu bạc trên bàn làm việc, ngồi trước bàn làm việc là một cô gái tóc xoăn, mặc một bộ tây trang màu đen, tất chân màu xám, hai chân vắt lên nhau, đang chậm rãi đàm phán với một khách hàng Italy ngồi đối diện, âm lưỡi chuẩn xác vang vọng trong phòng làm việc.

Đột nhiên máy vi tính báo hiệu: ngài có một email mới. Cô vốn dĩ là không muốn đọc, tiện tay định đóng vào, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tên người gửi thì như bị giật điện, ngây người ra, bút máy trong tay rơi xuống mặt đất “cạch” một tiếng…

Nửa giờ sau, khách hàng Italy vẫn đang dùng giọng mũi của ông ta gọi lớn: “Thưa cô, cô không sao chứ?”

Cô khoát khoát tay, lắc đầu, đẩy ghế xoay ra, khom lưng xuống định nhặt chiếcc bút máy dưới đất lên

Đột nhiên, “đùng” một tiếng, người khách hàng Italy vội vã chạy đến xem, chỉ thấy cô gái vẫn còn rất trẻ kia, một nữ cường nhân đang làm mưa làm gió trong giới kinh doanh ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh buốt, trốn đằng sau bàn làm việc làm từ gỗ đào, bưng mặt, mascara nhòe nhoẹt ngồi khóc…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương