Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ
Chương 39: Những lời hứa hẹn

Liệt Tình từng nói: “Có ba thứ tuyệt đối không thể tin tưởng: lời hứa hẹn của đàn ông, nước mắt của phụ nữ và lời nói trong lúc uống rượu của bạn bè.”

Nhóm “Hi bá bá” thành danh chỉ sau một bữa dạ tiệc hôm đó, Âu Dương công tử có vẻ chẳng thích thú gì với việc đó, nhưng thật ra anh đã có thêm không ít cái FANS, lúc đi lấy nước cùng Ái Ái hay ăn cơm trong canteen đều sẽ có người ở bên cạnh xì xào: “Là anh ấy sao? Phải rồi! Chính là Hi bá bá đó!” Còn có người gọi thẳng: “Bá bá!”

Tô Ái Ái đang bê khay cơm liếc sang bên cạnh nhìn thấy Âu Dương đang nhíu mày cau mũi, cô phải cố gắng mím môi thật chặt.

Vừa đặt khay cơm xuống bàn cô không thể chịu nổi nữa cười “haha” thành tiếng, vừa gắp cho Âu Dương một miếng thịt bò kho tiêu vừa nói: “nào, bá bá, ăn nhiều một chút!”

Lúc đó, A Đan và Anh bạn nhỏ vừa lúc tan học cho nên đến ngồi cùng bàn với họ, hai người đã phải cố nén cười từ lâu lại nghe thấy Ái Ái gọi như thế, cười đến mức ngã cả ra đằng sau.

Âu dương một tay cầm đũa, một tay giơ ra nhéo má Tô Ái Ái: “Nói ai đấy? Không nghĩ lại xem là do ai làm hại?”

Tô Ái Ái đập lên tay Âu Dương, kéo áo xuống rồi ngồi ngay ngắn: “Nè, nè, đang ở chốn đông người, đừng có lôi lôi kéo kéo như vậy chứ! Tốt xấu gì em cũng là bạn gái của hot boy! Cần phải chú ý hình tượng!”

Miếng canh trong miệng Anh bạn nhỏ thiếu chút nữa bị phun thẳng ra ngoài, còn A Đan thì đập bàn đập ghế rất ghê gớm.

Âu Dương thì vừa bực mình vừa buồn cười, đứng dậy, giơ tay nâng cằm Tô Ái Ái, đôi mắt hoa đào chợt sáng lên, nói rất nghiêm chỉnh: “Tô Ái Ái, nếu anh trở thành hot boy, anh sẽ lột sạch cho em xem đầu tiên!”

Tô Ái Ái cảm thấy rất xấu hổ, ở dưới gầm bạn đá vào chân Âu Dương một cái, và cũng không dám nhiều lời nữa.

Haiz, bên trong kẻ xấu luôn có một con quỷ!

Ăn được một nửa, cô nghe thấy có một tiếng gọi rất dịu dàng: “Âu Dương!”

Tô Ái Ái ngẩng đầu lên rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Ồ, là bạn gái cũ của Âu Dương, người đẹp khoa kinh doanh trong nước.

Tô Ái Ái chuyên tâm gắp hành trong phần thịt bò kho tiêu bỏ ra, nghe thấy Âu Dương ở đối diện hờ hững hỏi: “Có việc gì?” Và cũng chẳng thèm đứng lên.

Giọng nói của người đẹp kia rất tinh tế như thể là chỉ cần bóp nhẹ một cái cũng sẽ chảy thành nước: “lần trước cảm ơn anh đã giúp bạn trai em, em đã nhắn tin cho anh… Anh có nhận được không?”

Lúc người đẹp nói chuyện thì vài sợi tóc trước ngực cô ta bị gió thổi tung, chắc là đuôi tóc cô ta đã quẹt vào mắt Ái Ái, Ái Ái dụi mắt rất lâu, haiz, canteen này làm ăn vớ vẩn quá, trong thịt bò kho tiêu còn có cả miếng khoai tây nữa chứ!

Âu Dương lập tức ngắt lời người đẹp: “Anh không đọc tin nhắn đó! Chuyện đó cũng không phải là một mình anh xử lý, chẳng liên quan gì đến anh hết, vốn dĩ là A Đan và đối phương có xích mích từ trước, anh chỉ tiện tay giúp bạn anh mà thôi, không tin thì em hỏi A Đan đi!” Nói xong gắp vào bát Ái Ái một miếng thịt bò to.

A Đan đứng lên, gãi đầu: “Tống Giai Ngữ, thế này nhé, là bởi vì bạn trai em và bọn anh có quen nhau, suy cho cùng cũng không thể mặc kệ để cậu ta bị đánh như thế, cho nên không liên quan quá nhiều đến Âu Dương!”

Người đẹp vuốt vuốt tóc, Tô Ái Ái vội vàng đưa tới một chiếc buộc tóc, để cô ta buộc mái tóc lòa xòa của mình lại.

Người đẹp nói: “ĐƯợc rồi, cũng không có gì, em đã nói tiếng cảm ơn rồi, sau này sẽ không tới tìm anh nữa!”

Tô Ái Ái ngẩng đầu nhìn Âu Dương, ngay cả mi mắt Âu Dương cũng không hề động đậy, gật đầu “Ừ” một tiếng.

Người đẹp xoay người, mái tóc bồng bềnh xoăn lọn rung rung, đay nghiến nói: “Âu Dương Diệp Bách, hèn chi những bạn gái trước đây của anh đều nói anh rất tuyệt tình, đúng là không sai chút nào!” Nói xong còn lườm cái thìa mà Tô Ái Ái đang cầm trong tay!

Sau khi ăn xong, Tô Ái Ái và Âu Dương sóng vai cùng đi trong vườn trường, xoa xoa tay vào nhau sau đó hà hơi lên chúng.

Haiz, cho dù đã đến đây được hai tháng nhưng mùa đông vẫn chưa chịu đi/

Âu Dương đưa tay muốn cầm túi xách giùm Tô Ái Ái: “Đưa cho anh!”

Trước đây Ái Ái chưa từng trải qua giai đoạn yêu đương như thế này với bất kì bạn trai nào, ngẩng đầu nhìn Âu Dương với vẻ khó hiểu: “Vì sao anh phải cầm cho em?”

Âu Dương thở dài, chỉ vào một đôi yêu nhau gần đó: “Ái Ái cô nương, không phải là bạn trai nào cũng cầm túi xách giúp bạn gái sao?” Thói quen cầm túi xách cho bạn gái của anh thực ra đã được huấn luyện từ lâu rồi.

Tô Ái Ái nhìn trái nhìn phải, cô đã quá quen thuộc với con đường đi từ giảng đường về kí túc xá, nhưng khi đến cổng kí túc cô mới phát hiện xung quanh đều là như thế này:  một tay bạn trai cầm túi xách của bạn gái, một tay còn lại thì cầm tay bạn gái, những lời tán tỉnh yuê đương ngọt ngào nói ra cũng thấy tự nhiên hơn.

Tô Ái Ái suy nghĩ một chút, lắc lắc túi xách nhỏ của mình, bên trong chỉ có một cái bút, một tấm thẻ cơm, một ví tiền và một quyển  “Mao khái” (đại loại là đại cương tư tưởng – chú thích của tác giả)

Thực sự là không hề nặng, cô vẫn lắc đầu: “Túi xách của mình thì tự mình xách, em cũng không phải thiếu tay thiếu chân, vả lại cũng không nặng nề gì!”

Âu Dương cười phá lên, xoa đầu Ái Ái: “Đó không phải là vấn đề có nặng hay không, đây là thành ý!”

Tô Ái Ái không hiểu: “Anh giúp em xách một cái túi nhỏ xíu là thể hiện rằng anh rất tốt với em sao? Một đứa con trai lớn tướng xách túi xách của bạn gái lắc lư trên đường trông thật khó coi!”

Chuyển tầm nhìn, suy nghĩ một chút, cười lấy lòng đến mức làm lộ ra cả hai má lúm đồng tiền nhỏ: “Âu Dương công tử, anh muốn giúp em xách thì cũng phải xách một cái túi to thật to, giúp như lần trước giúp em vác hành lí về quên ấy, phải dùng cơ bắp một chút, như vậy mới là anh hùng có nơi dụng võ!” Lại bước thêm một bước nữa, đung đưa túi xách, lắc lên rồi lại lắc xuống sau đó còn nháy mắt mấy cái: “Hơn nữa, nhỡ anh thiếu tiền, thừa dịp em không để ý liền cầm theo túi xách của em chạy mất thì em biết lấy tiền đâu mà sống đây?”

Tô Ái Ái vừa nói vừa đi rất nhanh, cô đi nhanh như vậy thực sự là có nguyên nhân của nó, nhìn xem, Âu Dương thoắt cái đã đuổi kịp, giữa mùa đông, bnà tay lạnh giá chạm thảng vào cổ cô, giả vờ bóp cổ cô, ngoài miệng thì rõ ràng là trách móc nhưng khuôn mặt lại chỉ có nụ cười: “Tô Ái Ái, em nói xem nào, trong đầu em rốt cuộc đang suy nghĩ cái quái gì vậy?”

Mùa đông là mùa của lạnh giá nhưng ánh nắng hiếm hoi của nó khi chiếu lên người thì lại đặc biệt ấm áp, giống như khi một người ngáp thật thoải mái, mỗi khớp xương đều giãn ra hết cỡ, tiếng cười “haha” giòn tan của những người yêu nhau thật là đẹp…

Vẫn còn lâu mới đến giờ học, Ái Ái còn tranh thủ uống trà sữa nóng khi ngồi cùng Âu Dương ở bồn hoa trước khu giảng đường, trên những cành cây khô khốc mấy tháng trời nay không biết có phải vì ánh mặt trời hôm nay ấm áp hơn mọi người hay không mà lại có một vài chiếc lá màu xanh nõn mọc trên đó…

Tô Ái Ái chọc chọc xuống đáy cốc làm hạt trân châu nổi lên trên, vụng trộm liếc nhìn khuôn mặt Âu Dương, mũi cao, môi vừa phải, lỗ chân lông trên mặt được mặt trời chiếu sáng lộ ra màu vàng kim mượt mà, nhỏ đến mức nhìn không ra.

Tô Ái Ái mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Âu Dương là ở trên con đường tình nhân, lúc ấy anh đang hẹn hò còn cô và các bạn trong phòng thì rình để coi trộm. (cái này ở chương 1 phần 2 nhé)

Haiz, lại có đôi người yêu như vậy sao?

Âu Dương lắc lắc cốc trà sữa trong tay Tô Ái Ái, thấy Ái Ái đang nhìn mình, anh phụt cười, véo má cô, nháy mắt, thoạt nhìn thật giống kiểu trẻ con bắt nạt ông già: “Ái Ái cô nương, em đang tính toán cái gì thế?”

Tô Ái Ái thở dài, có phải anh cũng đã từng xách túi xách giúp Tống Giai Ngữ hay không? Có phải anh cũng từng mua cho Tống Giai Ngữ trà sữa không?

Chà! Tất nhiên rồi, người này nửa đêm còn đến đưa sữa đậu nành cho người ta cơ mà

Nhưng, với người anh đã từng đối xử dốc lòng hết sức đến như vậy làm sao có thể nói chia tay là chia tay, sau khi chia tay lại có thể tuyệt tình đến thế? Đó không phải là người anh từng thích sao?

Tô Ái Ái nheo mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời mùa đông dù mặt trời có đẹp đến mức nào thì cũng rất nhạt nhòa.

Cô vừa cúi đầu xuống vừa vặn trông thấy ngoài cửa lớp, Phương Ca và Tống Tiểu Kiều nắm tay nhau đi qua, Phương Ca còn giơ tay lên vẫy vẫy với Tô Ái Ái.

Tô Ái Ái nhảy xuống khỏi bồn hoa, cố hết sức vẫy tay với Phương Ca, anh đi Hồng Kông đã về rồi sao? Đã lâu lắm không gặp anh bây giờ lại đột nhiên gặp được thế này, chẳng biết vì sao lại cảm thấy thật ấm áp.

Hai người ở cách xa nhau, không hề nói chuyện nhưng đã vô cùng hài lòng, Tô Ái Ái lại nhảy lên bồn hoa ngồi tiếp,

Âu Dương rung rung chân, nói rất nghiêm túc: “Đồng chí Tô Ái Ái, ông xã của đồng chí vẫn còn ngồi ở đây!” chớp mắt một cái, lại quay về với nụ cười rực rỡ thường ngày, không hiểu là người này có phải đang ghen hay không nữa?

Chuôngbáo tan học vừa rung lên, phòng học trên lầu bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Tô Ái Ái vẫn chuyên tâm hút trân châu trong cốc trà sữa, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Âu Dương, vì sao anh và Tống Giai Ngữ lại chia tay?”

Hỏi xong cô cũng không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhìn trộm Âu Dương, ánh mắt chỉ biết chăm chú nhìn cốc trà sữa, có chút hối hận khi hỏi ra câu đó.

Cứ tưởng anh sẽ không trả lời, ai ngờ anh lại nói: “Tính cách không hợp!”

Tô Ái Ái “ờ” một tiếng, tiếp tục uống trà sữa, câu trả lời đó có cũng như không/

Trà sữa đã cạn thấy đáy, Tô Ái Ái vừa hút một cái liền phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” nhưng có vẻ như cô không nghe thấy, vẫn tiếp tục hút.

Âu Dương chặn lấy cốc trà sữa của cô, đôi mắt dài nhỏ nhìn thẳng, bốn mắt đối diện nhau, hỏi: “Suy cho cùng là em muốn hỏi điều gì?”

Ái Ái quăng vỏ cốc đi, lắc lắc chân, cúi đầu nói: “Âu Dương, em không hiểu vì sao anh có thể dứt khoát với chuyện tình cảm như vậy” dường như cô không biết nên nói gì tiếp theo, lại lắc chân: “ý em là… người mà mình đã từng thích như vậy, khoảng thời gian hai người ở bên nhau đều không quan trọng sao? Sao lại không thể làm bạn?”

Đối với Phương Ca, đến lúc này khi cô nhớ tới chuyện quá khứ đều cảm thấy không hề hối hận, cho dù gặp nhau cũng không thể vờ như không thấy, đi lướt qua nhau như người xa lạ được, nếu như bắt cô coi Phương Ca là người dưng nhất định là chuyện khó nhất trên đời,

Nếu vậy, làm sao Âu Dương lại có thể làm được?

Vậy thì, nếu sau này Âu Dương và Ái Ái chia tay thì sao? Cũng sẽ trở thành người xa lạ gặp thoáng qua hay sao? Trở thành một tiếng “Ờ” nhẹ nhàng như vậy?

Cô nghĩ đến đã cảm thấy thật đáng sợ.

Tagore nói: “Có một lần, tôi mơ thấy chúng tôi là người xa lạ của nhau. Sau khi tỉnh lại mới phát hiện chúng tôi là những người thân thuộc nhất!”

Tô Ái Ái cúi đầu, đôi giày thể thao màu trắng, hai bàn chân đặt xa nhau, hai gót chân kề sát nhau, thoắt cái đã có thể tạo ra chữ “bát”, một giây sau, trên mặt đất có một con kiến bò qua, giống hệt như một hạt gạo đen rồi chui thẳng vào một cái hang nào đó…

Giọng nói của Âu Dương vương vấn ngay bên tai, trầm trầm nhưng rất kiên định: “Ái Ái, anh không nhẫn tâm như vậy đâu, chuyện bạn trai của Tống Giai Ngữ và đám học sinh trường bên cạnh đánh nhau đúng là anh có giúp đỡ, nếu có thể giúp được anh sẽ giúp, nhưng, anh có thể đồng ý với lời mời ăn cơm trong tin nhắn của Tống Giai Ngữ gửi đến sao? Quá khứ thì đã là quá khứ, không tuyệt tình một chút ngược lại mới là đang hại người ta, không có ích với bản thân anh, không có ích với cô ấy, và không có ích với cả em nữa. Có đôi lúc, liều thuốc chữa nỗi đau lại chính là một liều thuốc độc.”

Âu Dương xoay khuôn mặt đang cúi rất thấp của Tô Ái Ái về phía anh, đôi mắt của người này đột nhiên phóng đại trong mắt cô, tay anh siết chặt trên đôi vai cô, hơi đau một chút: “Ái Ái, anh và em không thể làm bạn, cái giây phút đầu tiên khi anh quyết định ở bên em anh đã nói rồi, chúng ta không thể làm bạn bè, cho dù là sau khi chia tay!”

Tô Ái Ái sững sờ, Âu Dương bình thường vẫn không nghiêm túc lại nói chuyện với cô một cách nghiêm túc như vậy, ngược lại cô cảm thấy sợ.

Anh nói rõ ràng từng chữ: “Em là người duy nhất không thể làm bạn anh trong suốt cuộc đời này!”

Kỳ thực, trong một khoảng thời gian rất dài Ái Ái vẫn không hiểu tại sao không thể làm bạn, cô chỉ là muốn biết anh sống có tốt không, có hạnh phúc hay không mà thôi. Lúc rảnh rỗi có thể hẹn nhau ra ngoài tụ tập giống như một người bạn lâu năm, nhờ một chút “đã từng” mà có thể làm ra mọi chuyện như vậy, không phải là tốt sao?

Liệt Tình nói: “Ái Ái, cậu suy nghĩ quá đơn giản, cũng không còn ở bên nhau nữa, người ta có sống tốt hay không, có vui vẻ hay không thì liên quan gì đến cậu?”

Nhưng Ái Ái không hề biết rằng, sau đó Âu Dương lại nói với A Đan: “Đối với Ái ÁI, nếu như chia tay, tớ có thể mãi mãi chúc phúc cho cô ấy, nhưng, tớ sẽ không muốn gặp lại cô ấy một lần nào nữa, bởi vì, tớ sợ tớ vẫn luôn yêu cô ấy!”

Có một loại người, sau khi chia tay có thể gặp lại, có thể làm bạn bè. Nhưng cũng có một loại người, khi đã chia tay thì cả đời không nên nhung nhớ…

Tô Ái Ái lúc đó không biết đến đạo lý này, đôi mắt Âu Dương quá sắc sảo, ánh sáng trong đôi mắt đó quá thâm tình, hoặc giả hôm đó ánh mặt trời rất chói lọi cho nên cô đã bị thiêu đốt trong  tình cảm nóng bỏng ấy…

Âu Dương vuốt ve đôi má Ái Ái, khuôn mặt khí chất cao ngất cười thoải mái: “nếu như bạn trai của em đánh nhau với người ta, nhất định anh sẽ là người đầu tiên xông lên đánh chết anh bạn trai đó!”

Tô Ái Ái nhảy lên đấm Âu Dương: “Không ngờ anh lại là người như vậy!”

Âu Dương cười phá lên, dịu dàng,  dứoi ánh mặt trời, khuôn mặt bất cần cũng trở nên ấm áp và ôn hòa hơn nhiều., lại giống như một cậu bé bướng bỉnh, tóm lấy tay Ái ÁI, dí sát mặt vào mặt cô: “Xem em còn dmá đi tìm bạn trai nữa không?”

Ái Ái một tay bị kìm hãm trong lòng bàn tay nóng hổi và cứng như đá của Âu Dương, xấu hổ vươn tay kia ra nhổ một cây cỏ dại trong bồn hoa.

Dường như mùa xuân đã sắp tới rồi, cô hít một hơi: “Năm nay không có tuyết rơi!”

Âu Dương mỉm cười, trong đôi mắt sáng rực như ngọc,còn sáng hơn cả ánh mặt trời rực rỡ hôm nay, anh ôm lấy Ái Ái, khẽ cắn lên vành tai cô: “Không sao, lần sau có tuyết rơi anh sẽ đưa em đến hồ Huyền Vũ ngắm tuyết!”

“Âu Dương!”

“Hử?”

“Nếu một ngày nào đó anh không còn thích em nữa, hãy nói cho em biết!”

“…”

“Nếu như có một ngày, em nói là nếu như, thật sự có một ngày như vậy, khi tình yêu đã không còn nữa thì cũng không nên giấu diếm, cũng không cần kiếm cớ, chúng ta hãy rộng lượng một chút, cho nhau tự do nhé!”

Năm đó, thành phố S không có tuyết rơi, nam Kinh cũng không có tuyết rơi, toàn bộ miền Nam một hạt tuyết cũng không có.

Khi mùa xuân tới, Ái Ái bị Âu Dương lôi đi chụp ảnh.

Cô đứng dưới tàng cây anh đào, vuốt vuốt tóc rồi cột chúng lại, chỉnh lại áo.

Mỉm cười, rồi lại mỉm cười.

Có phải mặt quá tròn không? Có phải tóc hơi rối không?… Có phải là chụp ảnh lên sẽ rất xấu không?

Cô nhìn vào ống kính, nghĩ đến anh đứng đằng sau cái máy ảnh đó, dù làm thế nào cũng không thể tự nhiên cho nổi.

Đúng lúc bấm máy thì có một cánh anh đào rơi xuống, cô khẽ nhắm hai mắt lại…

Liệt Tình, tớ đã từng không thể hiểu nổi tại sao trên thế giới lại có nhiều người thích hứa hẹn như vậy, lại còn có nhiều người thích nghe những lời hứa như thế? Nếu đã không làm được chi bằng đừng nói ra miệng! Sau này tớ mới hiểu, những lời hứa tốt đẹp như vậy, trong khoảnh khắc anh ấy nói ra, tớ rất tin tưởng, tớ rất hạnh phúc, vậy là đủ rồi. Chúng ta khi còn trẻ đều có rất nhiều chuyện không thể làm được cũng có rất nhiều lời hứa không thể thực hiện. Thực ra, ngay lúc đó chúng ta không sai, không có lời nói dối và cũng không lừa dối chỉ là thời gian vẫn cứ chầm chậm trôi đi, chỉ như vậy mà thôi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương