Mảnh Ghép Oan Gia
-
Chương 3
Editor: Tuyen83
Cố Lâm tận mắt nhìn thấy di động của anh bị chú chó ngu ngốc ném vào trong bồn cầu sau đó thiếu chút nữa đã đánh nó, ai biết chú chó chui vào dưới giường nhìn thẳng về phía anh gào khóc, như là nói cho anh, anh tính lớn tiếng giải thích như vậy nó cũng không tiếp thu.
Tới cùng là ai đang gây chuyện rắc rối?
Anh mang bao tay cao su từ trong bồn cầu lấy ra chiếc điện thoại, lấy giấy vệ sinh bọc lại từng lớp lại dùng máy sấy thổi một hồi, vẫn là mở không được máy. Sau cùng đành phải đem di động lấy ra, định đi đổi cái di động cũ để trong bệnh viện tạm thời sử dụng.dđlqđ
Hôm sau đến chỗ bệnh viện là một cuộc giải phẫu tiếp này đến cuộc giải phẫu khác, mãi đến tan tầm thay đổi y phục kiểm tra điện thoại mới nhớ tới quên nói với Vương Miêu một tiếng vì sao tối hôm qua bỗng nhiên tắt máy.
Chỉ có điều qua lâu như vậy, bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô nói hành động vĩ đại của con chó nhà mình tựa hồ có tán gẫu tao hiềm nghi, cũng không biết cô sẽ phản cảm hay không.
Đang do dự, cô gọi điện thoại tới cho anh trước, nói là chân cô bị đau đang ở gần bệnh viện muốn tới khám bệnh.
Chuyện cái điện thoại rơi vào bồn cầu có vẻ không quan trọng rồi.
Cố Lâm không biết mức độ tổn thương chân của cô, mượn cái xe lăn đi cửa chờ cô, nhìn thấy cô khập khiễng nhìn mình cười cảm thấy chắc là thương tổn không nghiêm trọng - - ít nhất còn có thể cười.
Cô mặc một cái áo sơmi màu trắng cỏi chữ V, chiếc váy màu đen dài tới gối, không trang điểm, nhìn ra chắc là mới vừa tan học, anh thấy cô trưởng thành hơn ngày hôm qua.
Đẩy giúp cô trở về văn phòng, vừa lúc lão Trương cũng ở đây, Cố Lâm cảm thấy được cô nàng này đặc biệt chạy tới khám bệnh, nếu anh nói cho cô rằng: "Chân này của cô không vấn đề gì trở về nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi" có vẻ rất không hợp tình hợp lý, cho nên để cho lão Trương giúp cô khám rõ ràng một chút.
Sau đó mình lại thích hợp biểu đạt quan tâm, hằng ngày nên chú ý công việc một chút là được.
Cô nàng này lại cố tình ngu ngốc liên tiếp hỏi anh có phải là không cần khám bệnh hay không, Cố Lâm hé miệng, nín cười.
Lão Trương kia cũng không phải là người dễ bắt nạt, nắm mắt cá chân Vương Miêu cố làm ra vẻ xem xét vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu không làm cho khách hàng an tâm mang cô đi chụp phim nhìn xem, như vậy có vẻ an tâm hơn."
Cố Lâm liếc mắt nhìn anh ta, cũng không vạch trần anh ta, nhìn thấy Vương Miêu nhìn chân mình chằm chằm bộ dáng đang suy nghĩ, sợ cô suy nghĩ quá nhiều, đẩy xe lăn đi ra ngoài, "Đừng lo lắng, tôi đẩy cô đi chụp phim."
Vừa ra đến trước cửa anh trở tay đóng cửa, thấy lão Trương nhìn anh nháy mắt ra hiệu cười, giống như đã tạo cho anh thêm cơ hội.
Không chỉ là lão Trương, trên đường từ đăng ký đến chụp phim này, năm bước một người y tá, mười bước một bác sĩ, miễn là cùng anh có chút giao tình đều rất hiếu kỳ với Vương Miêu, Cố Lâm lại không thể cùng người ta giới thiệu nói đây là đối tượng anh đi xem mắt, rõ ràng cũng chưa nói Vương Miêu là ai, chào hỏi xong nhanh chóng rời đi.
Vương Miêu đối với những cái ánh mắt dò xét này lại hoàn toàn như không có để ý, còn đang rối rắm vấn đề anh có thể khám bệnh hay không, Cố Lâm nghe xong quả thực bất đắc dĩ, cuối cùng khó mà nói "Tôi cảm thấy được cô không có tật xấu quá chuyện bé xé ra to rồi." Hoặc là "Tôi nghi ngờ cô chỉ là tìm một cái lý do để đến nhìn tôi nhưng tôi không muốn vạch trần cô" thôi. Đương nhiên, nếu Vương Miêu thật sự là ở tình huống thứ hai, Cố Lâm lại cảm thấy được rất vinh hạnh, cô nàng vì muốn nhìn thấy anh mà mạnh dạn như vậy, có thể thấy được anh vẫn rất có sức hấp dẫn.
Vì thế Cố Lâm nói bừa lý do, "Tôi cũng sẽ không yêu đương với đồng nghiệp và bệnh nhân của mình."
Cũng không tính nói bừa, đích thật là anh không ăn cỏ gần hang, trong công việc và tình cảm anh luôn luôn phân biệt rõ ràng, kể cả khi anh yêu đương cũng rất ít để cho bạn gái tới bệnh viện.
Đương nhiên, việc này với chu kỳ yêu đương tương đối ngắn của anh cũng có quan hệ, đổi được bạn gái quá siêng năng anh đều sợ hãi đồng nghiệp của mình nhìn không rõ kêu sai tên thì rất xấu hổ.
Vương Miêu giống như tin tưởng, ngửa đầu vẻ mặt quái dị hỏi anh: “Bạn gái anh bị bệnh anh cũng sẽ không khám bệnh cho cô ấy sao?"
"Đầu tiên là bạn gái của tôi, lại làm bệnh nhân của tôi, có thể; đầu tiên là bệnh nhân của tôi, lại không thể là bạn gái của tôi." Cố Lâm giải thích một chút trình tự câu hỏi.
Vương Miêu nói tiếp vấn đề, "Cho nên tôi không phải bệnh nhân của anh mới có thể làm bạn gái của anh, là ý này?"
"Có thể." Cố Lâm gật đầu.
Bỗng nhiên Vương Miêu như phản ứng kịp cái gì, cau mày trừng anh, “Có thể cái gì mà có thể!"
Cố Lâm vui vẻ dừng xe lăn ở cửa phòng chụp phim, "Đều có thể."
Phim chụp vừa ra Cố Lâm xem trước, quả thật không nhiều vấn đề lắm, anh cũng không quay trở lại tìm lão Trương, nhìn xem Vương Miêu ở bên cạnh kiên quyết không chịu ngồi xe lăn, rất thân sĩ hỏi cô: “Bây giờ là muốn tôi trực tiếp đưa cô về nhà hay là đưa cô đi ăn chút gì đó rồi lại đưa cô về nhà?"
Vương Miêu đi đường tư thế vẫn có chút không được tự nhiên như cũ, đi qua trước mặt Cố Lâm, "Bản thân tôi có thể trở về, phiền toái đến người rồi."
"Được, xem ra là không cần vội vàng, vậy thì rất hân hạnh để cho tôi mời cô ăn một bữa cơm đi." Cố Lâm đối Vương Miêu cảm giác không tệ, hôm nay cô không tới bệnh viện tìm anh, anh cũng định mấy ngày nay bỏ ra thời gian để mời cô ăn cơm.
Vương Miêu lịch sự từ chối, Cố Lâm nghĩ một chút có thể cô đi đứng không thoải mái muốn về nhà nghỉ ngơi, vì thế từ bỏ, "Được rồi, chờ chân khỏe hơn lại mời cô ăn cơm."
Sắp xếp Vương Miêu ngồi chiếc ghế ở gần cửa bệnh viện, Cố Lâm đi lái xe tới đây, nhìn thấy Vương Miêu cố gắng bước, tay nâng đỡ cánh tay của cô, dìu người ngồi vào ghế trước thật tốt.
Trên đường có một đoạn bị kẹt xe muốn chết, Cố Lâm nhìn thấy Vương Miêu không nói gì, sợ cô nhàm chán bật nhạc lên nghe. Mở một hồi cảm thấy được trong xe an tĩnh có chút kỳ quái, nghiêng nghiêng đầu nhìn thấy Vương Miêu nhắm mắt như là đang ngủ gà ngủ gật.
Cố Lâm buồn bực, nhỏ giọng kêu cô một tiếng, "Cô giáo Vương?"
Vương Miêu lập tức mở mắt ra nhìn anh, "A, tôi ở chỗ này."
Đã đến đèn xanh, chiếc xe dừng ở phía trước chậm rãi khởi động, Cố Lâm chạy theo một đoạn rồi dừng lại, sau đó mới tiếp tục nói chuyện với Vương Miêu, "Biết cô ở chỗ này, như thế nào ngủ thiếp đi?"
Vương Miêu ngồi dậy, "Tôi ngồi xe chạy chậm dễ dàng mệt mỏi. Đoạn đường này đi nửa giờ rồi? Còn chưa có qua cầu?"
"Rất nanh, lại có hai cái đèn xanh. Đi khỏi chỗ này lập tức thông thuận rồi." Cố Lâm tắt âm nhạc, "Nếu cô mệt thì lại nhắm mắt một chút."
"Không nhắm mắt, buồn ngủ lỡ như tôi lây bệnh đến người thì sao, e ngại người lái xe."
"Tôi cũng không lớn hơn nhiều tuổi lắm, đừng nói "Người người"." Cố Lâm nói xong lại bổ sung câu, "Kêu tên của ta là được."
Vương Miêu gật gật đầu, như là không biết muốn nói gì, không nói lời gì nữa.
Xe rốt cục chạy qua khu vực phồn hoa, con đường phía sau quả nhiên như Cố Lâm nói thông thuận rất nhiều.
Con đường không tắt nghẽn làm tâm tình cũng nhẹ nhàng theo, Cố Lâm nghĩ muốn nói chuyện phiếm với Vương Miêu, hỏi tình huống trong nhà cô, "Cô là con một sao?"
"Không phải, tôi còn có một người anh trai, lớn hơn tôi mười ba tuổi."
"A..., vậy khẳng định ở nhà cô rất được yêu thương." Cố Lâm không có anh chị em, mới trước đây còn muốn mình có một người em gái giống búp bê thì tốt rồi. Nhưng khi anh nói lời này cho mẹ, mẹ anh bày tỏ bản thân chăm sóc một người mới quan tâm đầy đủ, ai yêu thương người đó sinh, dù sao bà là không sinh rồi.
"Khi tôi hiểu biết anh trai tôi một lòng ở nơi khác đọc sách đi làm, sớm kết hôn sinh con rồi ly hôn, lúc tôi mười tuổi anh trai đưa cháu gái tới bên này cho ba mẹ tôi chăm sóc." Vương Miêu kể ngắn gọn rõ ràng thành viên liên quan trong gia đình chải chuốt một chút, "Cháu gái đến đây sau này trên cơ bản mẹ tôi đều để hết tâm tư lên người cháu gái, tôi cũng đi theo chăm sóc đứa bé."
Khi Cố Lâm nghe cô nói những lời này lặng lẽ nhìn cô một cái, thấy cô tuy là oán giận, khóe miệng lại nở một nụ cười.
Cho nên Vương Miêu mười mấy tuổi mà bắt đầu chăm sóc bạn nhỏ, là kiểu nữ sinh ở nhà.
Anh còn đang suy nghĩ tính cách của Vương Miêu, bỗng nhiên nghe thấy cô hỏi mình, "Tôi có thể hỏi anh một chút hay không, vì sao anh muốn xem mắt? Điều kiện của anh tốt như vậy, nên rất dễ dàng tìm bạn gái?"
Trong lòng Cố Lâm lộp bộp một tiếng, bình thường anh ở trước mặt Phạm Tư Triết như thế nào biện giải mình không phải hoa tâm, cũng biết nếu anh nói ra mình hay thay đổi bạn gái đều không phải là chuyện tốt. May mà Vương Miêu chỉ hỏi anh vì sao xem mắt, còn chưa có hỏi trước kia từng có bao nhiêu bạn gái, mỗi người bạn gái đều quen biết nhau như thế nào, đang làm gì, vì sao chia tay những câu hỏi chi tiết này.
Kia vẫn có thể là ăn ngay nói thật.
"Bình thường công việc bận quá, tôi lại không muốn tìm bạn gái ở trong bệnh viện, không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ phù hợp để kết hôn." Ừ, không phải không cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, chỉ là anh rất ít khi nói muốn kết hôn với bạn gái.
"Vậy anh vẫn nói chuyện yêu đương rồi? Vì sao chia tay với bạn gái trước?"
Cố Lâm chia tay với Thẩm Lăng Tâm về sau lại vẫn cùng một nữ tiếp viên hàng không vui vẻ một thời gian, chẳng qua anh quyết định chỉ nói về Thẩm Lăng Tâm, "Cô ấy kết hôn với người khác rồi."
Khi anh nói những lời này giọng nói nhỏ lại, bảy chữ vô cùng đơn giản có thể hợp lại như một chuyện tình buồn trong MV, nhìn thần sắc không rõ ở phía trước.
Khi Vương Miêu nói tiếp giọng nói cũng có chút áy náy, "Thực xin lỗi."
Cố Lâm không trả lời.
Nhà Vương Miêu ở tiểu khu có chút cũ kỹ, dây thường xuân leo ở trên tường mà lại có vẻ đẹp khác thường.
Cố Lâm xuống xe đi mở cửa xe cho Vương Miêu, khi muốn đỡ lấy tay cô bị cô từ chối, "Tôi có thể tự mình đi được, trời cũng không còn sớm, đã làm trễ anh ăn cơm tối, anh mau trở về đi thôi." Tuyen83~ dđ lqđ
Cố Lâm nhìn thoáng qua tầng lầu, kiểu như là không có thang máy, "Cô ở tầng mấy? Tôi còn đưa cô lên."
"Không nghiêm trọng như vậy, bây giờ tôi cảm thấy được cũng không còn đau nữa." Vương Miêu còn đang từ chối, có chút sốt ruột nói, "Thật sự không có việc gì, anh mau trở về đi thôi, bị ba mẹ tôi nhìn thấy nói không rõ ràng!"
Cố Lâm nhìn thấy cô sốt ruột, cảm thấy trêu đùa rất vui, ngược lại không vội mà đi tới, "Chúng ta không phải đang xem mắt sao? Việc này có cái gì nói không rõ ràng, tôi thấy nên đi nhà cô uống chén trà."
Chỉ là còn chưa có đùa cô hai câu, thì nghe thấy giọng người phụ nữ gọi ở phía sau: "Ngạch Nhĩ Hách."
Vẻ mặt Vương Miêu đau khổ lên tiếng, cau mày nhìn Cố Lâm, "Vậy anh tới nhà của tôi uống chén trà đi."
Cố Lâm sửng sốt, trên lưng tóc gáy đều đã dựng lên, quay đầu lại thấy hai vợ chồng trung niên cặp tay nhau, Cố Lâm bật cười lên tiếng chào hỏi, "Cháu chào chú, chào dì."
Mẹ Nữu xem ra tâm tình rất tốt, buông cánh tay người chồng ra bước nhanh đi tới chỗ bọn họ, "Bác sĩ Cố đúng không? Vất vả cháu đưa Vương Miêu trở về, đi nhanh vào trong nhà ngồi một chút."
Cố Lâm lễ phép nói lời cảm ơn, đi theo sau lưng cha mẹ của Vương Miêu đi đến tầng lầu.
Vương Miêu đi ở bên cạnh anh, nhỏ giọng nói thầm, "Nói anh đi nhanh, anh không nghe."
Cố Lâm nhớ lại bọn anh cách cha mẹ Vương Miêu không xa, lòi nói có thể đã bị nghe thấy, không nói đùa với Vương Miêu.
Anh không trả lời, Vương Miêu liền bỏ qua anh một bên anh nói chuyện với ba mẹ, "Mẹ! Chân con bị đau rồi."
Mẹ Nữu lơ đãng trả lời một câu, "À..., uống hơi nhiều nước ấm."
Cố Lâm thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhìn thấy Vương Miêu cúi thấp đầu một bộ dáng ủ rũ, không chuyện nói nhảm hỏi cô: "Vừa rồi mẹ cô vì sao gọi cô là đồ ngốc?"
Bọn anh đã đi vào trong hành lang, những ngọn đèn được kích hoạt theo tiếng nói của bọn họ nói chuyện mà sáng lên tầng lớp.
Vương Miêu tay vịn cầu thang bắt đầu từ từ bước, đưa lưng về phía Cố Lâm bỏ lại một câu, "Anh mới đúng là đồ ngốc."
Cố Lâm tận mắt nhìn thấy di động của anh bị chú chó ngu ngốc ném vào trong bồn cầu sau đó thiếu chút nữa đã đánh nó, ai biết chú chó chui vào dưới giường nhìn thẳng về phía anh gào khóc, như là nói cho anh, anh tính lớn tiếng giải thích như vậy nó cũng không tiếp thu.
Tới cùng là ai đang gây chuyện rắc rối?
Anh mang bao tay cao su từ trong bồn cầu lấy ra chiếc điện thoại, lấy giấy vệ sinh bọc lại từng lớp lại dùng máy sấy thổi một hồi, vẫn là mở không được máy. Sau cùng đành phải đem di động lấy ra, định đi đổi cái di động cũ để trong bệnh viện tạm thời sử dụng.dđlqđ
Hôm sau đến chỗ bệnh viện là một cuộc giải phẫu tiếp này đến cuộc giải phẫu khác, mãi đến tan tầm thay đổi y phục kiểm tra điện thoại mới nhớ tới quên nói với Vương Miêu một tiếng vì sao tối hôm qua bỗng nhiên tắt máy.
Chỉ có điều qua lâu như vậy, bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô nói hành động vĩ đại của con chó nhà mình tựa hồ có tán gẫu tao hiềm nghi, cũng không biết cô sẽ phản cảm hay không.
Đang do dự, cô gọi điện thoại tới cho anh trước, nói là chân cô bị đau đang ở gần bệnh viện muốn tới khám bệnh.
Chuyện cái điện thoại rơi vào bồn cầu có vẻ không quan trọng rồi.
Cố Lâm không biết mức độ tổn thương chân của cô, mượn cái xe lăn đi cửa chờ cô, nhìn thấy cô khập khiễng nhìn mình cười cảm thấy chắc là thương tổn không nghiêm trọng - - ít nhất còn có thể cười.
Cô mặc một cái áo sơmi màu trắng cỏi chữ V, chiếc váy màu đen dài tới gối, không trang điểm, nhìn ra chắc là mới vừa tan học, anh thấy cô trưởng thành hơn ngày hôm qua.
Đẩy giúp cô trở về văn phòng, vừa lúc lão Trương cũng ở đây, Cố Lâm cảm thấy được cô nàng này đặc biệt chạy tới khám bệnh, nếu anh nói cho cô rằng: "Chân này của cô không vấn đề gì trở về nghỉ ngơi hai ngày thì tốt rồi" có vẻ rất không hợp tình hợp lý, cho nên để cho lão Trương giúp cô khám rõ ràng một chút.
Sau đó mình lại thích hợp biểu đạt quan tâm, hằng ngày nên chú ý công việc một chút là được.
Cô nàng này lại cố tình ngu ngốc liên tiếp hỏi anh có phải là không cần khám bệnh hay không, Cố Lâm hé miệng, nín cười.
Lão Trương kia cũng không phải là người dễ bắt nạt, nắm mắt cá chân Vương Miêu cố làm ra vẻ xem xét vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu không làm cho khách hàng an tâm mang cô đi chụp phim nhìn xem, như vậy có vẻ an tâm hơn."
Cố Lâm liếc mắt nhìn anh ta, cũng không vạch trần anh ta, nhìn thấy Vương Miêu nhìn chân mình chằm chằm bộ dáng đang suy nghĩ, sợ cô suy nghĩ quá nhiều, đẩy xe lăn đi ra ngoài, "Đừng lo lắng, tôi đẩy cô đi chụp phim."
Vừa ra đến trước cửa anh trở tay đóng cửa, thấy lão Trương nhìn anh nháy mắt ra hiệu cười, giống như đã tạo cho anh thêm cơ hội.
Không chỉ là lão Trương, trên đường từ đăng ký đến chụp phim này, năm bước một người y tá, mười bước một bác sĩ, miễn là cùng anh có chút giao tình đều rất hiếu kỳ với Vương Miêu, Cố Lâm lại không thể cùng người ta giới thiệu nói đây là đối tượng anh đi xem mắt, rõ ràng cũng chưa nói Vương Miêu là ai, chào hỏi xong nhanh chóng rời đi.
Vương Miêu đối với những cái ánh mắt dò xét này lại hoàn toàn như không có để ý, còn đang rối rắm vấn đề anh có thể khám bệnh hay không, Cố Lâm nghe xong quả thực bất đắc dĩ, cuối cùng khó mà nói "Tôi cảm thấy được cô không có tật xấu quá chuyện bé xé ra to rồi." Hoặc là "Tôi nghi ngờ cô chỉ là tìm một cái lý do để đến nhìn tôi nhưng tôi không muốn vạch trần cô" thôi. Đương nhiên, nếu Vương Miêu thật sự là ở tình huống thứ hai, Cố Lâm lại cảm thấy được rất vinh hạnh, cô nàng vì muốn nhìn thấy anh mà mạnh dạn như vậy, có thể thấy được anh vẫn rất có sức hấp dẫn.
Vì thế Cố Lâm nói bừa lý do, "Tôi cũng sẽ không yêu đương với đồng nghiệp và bệnh nhân của mình."
Cũng không tính nói bừa, đích thật là anh không ăn cỏ gần hang, trong công việc và tình cảm anh luôn luôn phân biệt rõ ràng, kể cả khi anh yêu đương cũng rất ít để cho bạn gái tới bệnh viện.
Đương nhiên, việc này với chu kỳ yêu đương tương đối ngắn của anh cũng có quan hệ, đổi được bạn gái quá siêng năng anh đều sợ hãi đồng nghiệp của mình nhìn không rõ kêu sai tên thì rất xấu hổ.
Vương Miêu giống như tin tưởng, ngửa đầu vẻ mặt quái dị hỏi anh: “Bạn gái anh bị bệnh anh cũng sẽ không khám bệnh cho cô ấy sao?"
"Đầu tiên là bạn gái của tôi, lại làm bệnh nhân của tôi, có thể; đầu tiên là bệnh nhân của tôi, lại không thể là bạn gái của tôi." Cố Lâm giải thích một chút trình tự câu hỏi.
Vương Miêu nói tiếp vấn đề, "Cho nên tôi không phải bệnh nhân của anh mới có thể làm bạn gái của anh, là ý này?"
"Có thể." Cố Lâm gật đầu.
Bỗng nhiên Vương Miêu như phản ứng kịp cái gì, cau mày trừng anh, “Có thể cái gì mà có thể!"
Cố Lâm vui vẻ dừng xe lăn ở cửa phòng chụp phim, "Đều có thể."
Phim chụp vừa ra Cố Lâm xem trước, quả thật không nhiều vấn đề lắm, anh cũng không quay trở lại tìm lão Trương, nhìn xem Vương Miêu ở bên cạnh kiên quyết không chịu ngồi xe lăn, rất thân sĩ hỏi cô: “Bây giờ là muốn tôi trực tiếp đưa cô về nhà hay là đưa cô đi ăn chút gì đó rồi lại đưa cô về nhà?"
Vương Miêu đi đường tư thế vẫn có chút không được tự nhiên như cũ, đi qua trước mặt Cố Lâm, "Bản thân tôi có thể trở về, phiền toái đến người rồi."
"Được, xem ra là không cần vội vàng, vậy thì rất hân hạnh để cho tôi mời cô ăn một bữa cơm đi." Cố Lâm đối Vương Miêu cảm giác không tệ, hôm nay cô không tới bệnh viện tìm anh, anh cũng định mấy ngày nay bỏ ra thời gian để mời cô ăn cơm.
Vương Miêu lịch sự từ chối, Cố Lâm nghĩ một chút có thể cô đi đứng không thoải mái muốn về nhà nghỉ ngơi, vì thế từ bỏ, "Được rồi, chờ chân khỏe hơn lại mời cô ăn cơm."
Sắp xếp Vương Miêu ngồi chiếc ghế ở gần cửa bệnh viện, Cố Lâm đi lái xe tới đây, nhìn thấy Vương Miêu cố gắng bước, tay nâng đỡ cánh tay của cô, dìu người ngồi vào ghế trước thật tốt.
Trên đường có một đoạn bị kẹt xe muốn chết, Cố Lâm nhìn thấy Vương Miêu không nói gì, sợ cô nhàm chán bật nhạc lên nghe. Mở một hồi cảm thấy được trong xe an tĩnh có chút kỳ quái, nghiêng nghiêng đầu nhìn thấy Vương Miêu nhắm mắt như là đang ngủ gà ngủ gật.
Cố Lâm buồn bực, nhỏ giọng kêu cô một tiếng, "Cô giáo Vương?"
Vương Miêu lập tức mở mắt ra nhìn anh, "A, tôi ở chỗ này."
Đã đến đèn xanh, chiếc xe dừng ở phía trước chậm rãi khởi động, Cố Lâm chạy theo một đoạn rồi dừng lại, sau đó mới tiếp tục nói chuyện với Vương Miêu, "Biết cô ở chỗ này, như thế nào ngủ thiếp đi?"
Vương Miêu ngồi dậy, "Tôi ngồi xe chạy chậm dễ dàng mệt mỏi. Đoạn đường này đi nửa giờ rồi? Còn chưa có qua cầu?"
"Rất nanh, lại có hai cái đèn xanh. Đi khỏi chỗ này lập tức thông thuận rồi." Cố Lâm tắt âm nhạc, "Nếu cô mệt thì lại nhắm mắt một chút."
"Không nhắm mắt, buồn ngủ lỡ như tôi lây bệnh đến người thì sao, e ngại người lái xe."
"Tôi cũng không lớn hơn nhiều tuổi lắm, đừng nói "Người người"." Cố Lâm nói xong lại bổ sung câu, "Kêu tên của ta là được."
Vương Miêu gật gật đầu, như là không biết muốn nói gì, không nói lời gì nữa.
Xe rốt cục chạy qua khu vực phồn hoa, con đường phía sau quả nhiên như Cố Lâm nói thông thuận rất nhiều.
Con đường không tắt nghẽn làm tâm tình cũng nhẹ nhàng theo, Cố Lâm nghĩ muốn nói chuyện phiếm với Vương Miêu, hỏi tình huống trong nhà cô, "Cô là con một sao?"
"Không phải, tôi còn có một người anh trai, lớn hơn tôi mười ba tuổi."
"A..., vậy khẳng định ở nhà cô rất được yêu thương." Cố Lâm không có anh chị em, mới trước đây còn muốn mình có một người em gái giống búp bê thì tốt rồi. Nhưng khi anh nói lời này cho mẹ, mẹ anh bày tỏ bản thân chăm sóc một người mới quan tâm đầy đủ, ai yêu thương người đó sinh, dù sao bà là không sinh rồi.
"Khi tôi hiểu biết anh trai tôi một lòng ở nơi khác đọc sách đi làm, sớm kết hôn sinh con rồi ly hôn, lúc tôi mười tuổi anh trai đưa cháu gái tới bên này cho ba mẹ tôi chăm sóc." Vương Miêu kể ngắn gọn rõ ràng thành viên liên quan trong gia đình chải chuốt một chút, "Cháu gái đến đây sau này trên cơ bản mẹ tôi đều để hết tâm tư lên người cháu gái, tôi cũng đi theo chăm sóc đứa bé."
Khi Cố Lâm nghe cô nói những lời này lặng lẽ nhìn cô một cái, thấy cô tuy là oán giận, khóe miệng lại nở một nụ cười.
Cho nên Vương Miêu mười mấy tuổi mà bắt đầu chăm sóc bạn nhỏ, là kiểu nữ sinh ở nhà.
Anh còn đang suy nghĩ tính cách của Vương Miêu, bỗng nhiên nghe thấy cô hỏi mình, "Tôi có thể hỏi anh một chút hay không, vì sao anh muốn xem mắt? Điều kiện của anh tốt như vậy, nên rất dễ dàng tìm bạn gái?"
Trong lòng Cố Lâm lộp bộp một tiếng, bình thường anh ở trước mặt Phạm Tư Triết như thế nào biện giải mình không phải hoa tâm, cũng biết nếu anh nói ra mình hay thay đổi bạn gái đều không phải là chuyện tốt. May mà Vương Miêu chỉ hỏi anh vì sao xem mắt, còn chưa có hỏi trước kia từng có bao nhiêu bạn gái, mỗi người bạn gái đều quen biết nhau như thế nào, đang làm gì, vì sao chia tay những câu hỏi chi tiết này.
Kia vẫn có thể là ăn ngay nói thật.
"Bình thường công việc bận quá, tôi lại không muốn tìm bạn gái ở trong bệnh viện, không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ phù hợp để kết hôn." Ừ, không phải không cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, chỉ là anh rất ít khi nói muốn kết hôn với bạn gái.
"Vậy anh vẫn nói chuyện yêu đương rồi? Vì sao chia tay với bạn gái trước?"
Cố Lâm chia tay với Thẩm Lăng Tâm về sau lại vẫn cùng một nữ tiếp viên hàng không vui vẻ một thời gian, chẳng qua anh quyết định chỉ nói về Thẩm Lăng Tâm, "Cô ấy kết hôn với người khác rồi."
Khi anh nói những lời này giọng nói nhỏ lại, bảy chữ vô cùng đơn giản có thể hợp lại như một chuyện tình buồn trong MV, nhìn thần sắc không rõ ở phía trước.
Khi Vương Miêu nói tiếp giọng nói cũng có chút áy náy, "Thực xin lỗi."
Cố Lâm không trả lời.
Nhà Vương Miêu ở tiểu khu có chút cũ kỹ, dây thường xuân leo ở trên tường mà lại có vẻ đẹp khác thường.
Cố Lâm xuống xe đi mở cửa xe cho Vương Miêu, khi muốn đỡ lấy tay cô bị cô từ chối, "Tôi có thể tự mình đi được, trời cũng không còn sớm, đã làm trễ anh ăn cơm tối, anh mau trở về đi thôi." Tuyen83~ dđ lqđ
Cố Lâm nhìn thoáng qua tầng lầu, kiểu như là không có thang máy, "Cô ở tầng mấy? Tôi còn đưa cô lên."
"Không nghiêm trọng như vậy, bây giờ tôi cảm thấy được cũng không còn đau nữa." Vương Miêu còn đang từ chối, có chút sốt ruột nói, "Thật sự không có việc gì, anh mau trở về đi thôi, bị ba mẹ tôi nhìn thấy nói không rõ ràng!"
Cố Lâm nhìn thấy cô sốt ruột, cảm thấy trêu đùa rất vui, ngược lại không vội mà đi tới, "Chúng ta không phải đang xem mắt sao? Việc này có cái gì nói không rõ ràng, tôi thấy nên đi nhà cô uống chén trà."
Chỉ là còn chưa có đùa cô hai câu, thì nghe thấy giọng người phụ nữ gọi ở phía sau: "Ngạch Nhĩ Hách."
Vẻ mặt Vương Miêu đau khổ lên tiếng, cau mày nhìn Cố Lâm, "Vậy anh tới nhà của tôi uống chén trà đi."
Cố Lâm sửng sốt, trên lưng tóc gáy đều đã dựng lên, quay đầu lại thấy hai vợ chồng trung niên cặp tay nhau, Cố Lâm bật cười lên tiếng chào hỏi, "Cháu chào chú, chào dì."
Mẹ Nữu xem ra tâm tình rất tốt, buông cánh tay người chồng ra bước nhanh đi tới chỗ bọn họ, "Bác sĩ Cố đúng không? Vất vả cháu đưa Vương Miêu trở về, đi nhanh vào trong nhà ngồi một chút."
Cố Lâm lễ phép nói lời cảm ơn, đi theo sau lưng cha mẹ của Vương Miêu đi đến tầng lầu.
Vương Miêu đi ở bên cạnh anh, nhỏ giọng nói thầm, "Nói anh đi nhanh, anh không nghe."
Cố Lâm nhớ lại bọn anh cách cha mẹ Vương Miêu không xa, lòi nói có thể đã bị nghe thấy, không nói đùa với Vương Miêu.
Anh không trả lời, Vương Miêu liền bỏ qua anh một bên anh nói chuyện với ba mẹ, "Mẹ! Chân con bị đau rồi."
Mẹ Nữu lơ đãng trả lời một câu, "À..., uống hơi nhiều nước ấm."
Cố Lâm thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhìn thấy Vương Miêu cúi thấp đầu một bộ dáng ủ rũ, không chuyện nói nhảm hỏi cô: "Vừa rồi mẹ cô vì sao gọi cô là đồ ngốc?"
Bọn anh đã đi vào trong hành lang, những ngọn đèn được kích hoạt theo tiếng nói của bọn họ nói chuyện mà sáng lên tầng lớp.
Vương Miêu tay vịn cầu thang bắt đầu từ từ bước, đưa lưng về phía Cố Lâm bỏ lại một câu, "Anh mới đúng là đồ ngốc."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook