Mảnh Ghép Oan Gia
-
Chương 11
Edit: Tuyen83~DĐLQĐ
sau khi Vương Miêu dành một ngày ở nhà bạn trai, về đến nhà chỉ muốn tắm rửa một cái nhanh đi ngủ.
Vương Hi Văn nhẹ giọng hỏi cô, “Cô nhỏ, tối hôm qua cô đi nơi nào? Có phải đến nhà chú Cố hay không!”
“Cháu nói hơi nhiều.” Vương Miêu nhéo lên miệng cô bé một cái, ý bảo cô bé im lặng.
Vương Hi Văn đắc ý cười, “Bị cháu đoán đúng rồi sao! Cháu đã biết! Yên tâm đi cháu sẽ không nói cho ông bà nội biết, còn chú Cố như thế nào?”
Vương Miêu nhìn nụ cười trưởng thành không phải mười bảy tuổi kia của con bé rất muốn mở đầu và đào ra những suy nghĩ không trong sáng của con bé ra, “Sau này cháu ít xem những thứ không đứng đắn đi! Chăm chỉ học tập!”
“Được rồi…… Không nói thì thôi! Cô và con nói chuyện bát quái! Ngày hôm qua ông bà nội cãi nhau!” Vương Hi Văn lại là vẻ mặt thần thần bí bí, “Ngày hôm qua ông nội nhận một cuộc điện thoại, ngay từ đầu con tưởng là bán thuốc, sau tới nghe giống như bán sữa chua, cuối cùng mới biết được nguyên lai là bán dép lê bảo vệ sức khoẻ! 398 một đôi!”
Vương Miêu biết ba cô mấy năm nay rất dễ dàng tin vào lời nói của những nhân viên bán hàng, mua thật nhiều thuốc bảo vệ sức khoẻ về nhà. Tiền hưu của ba cô rất cao, cô không quá đau lòng khi ba tiêu tiền mua thuốc, chỉ sợ ba cô học những người hoàng đế đó vọng tưởng ăn chút thuốc trường sinh bất lão lại để chính mình ăn đến chết.
Vương Miêu thở dài, “Rồi sau đó? Ông nội mua? Bà nội cháu ầm ĩ với ông?”
“Không mua không mua, còn chưa nói muốn mua đã khiến cho bà nội cháu lấy điện thoại đặt xuống rồi. Bà nội ở nhà một lúc thấy ông nội gọi điện thoại, gọi điện hơn nửa giờ, lại nghe cô gái kia nói chuyện quyến rũ liền tức giận tắt điện thoại.” Vương Hi Văn diễn tả cái ống nghe ở bên tai, ý bảo với Vương Miêu bắt chước giọng nói của cô nhân viên bán hàng để nói chuyện, “Chú à, chú cũng thật là có phúc, con trai con gái đều có tiền đồ như vậy, thật hạnh phúc ~ hiện tại buổi tối chú còn đi ra ngoài rèn luyện sao? Oa ~ khó trách thân thể của chú vẫn còn khỏe mạnh như vậy ~”
Vương Miêu bún lên cái trán của cô một cái, “Họ nói cái gì sao cháu có thể nghe rõ ràng như vậy!”
“Điện thoại bàn nhà chúng ta rò rỉ âm thanh nghiêm trọng như vậy, nơi nào có cái gì bí mật! Cháu cũng nghe ông nội nói điện thoại đã lâu vẫn không chịu tắt mới làm bộ đi ra ngoài uống nước, muốn ngăn cản ông đừng mua cái gì thực phẩm chức năng.”
“Được rồi, đã biết, cháu yên tâm đi, cô muốn tắm gội thay quần áo.” Vương Miêu phất tay đuổi cô bé chạy về phòng mình, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong khi thay quần áo bỗng nhiên nhớ tới quần lót của Cố Lâm có size lớn hơn cô rất nhiều, là vải cotton đích thật rất thoải mái, cũng vô cùng…… ba chiều.
Không biết có phải hôm nay quá nóng hay không, Vương Miêu cảm thấy trên người có chút hanh khô, mở điều hòa ôm chăn nằm trên giường lại cảm thấy bụng không thoải mái.
Cô cố gắng không thèm nghĩ đến sự việc xấu hổ xảy ra ở nhà Cố Lâm, suy nghĩ lung tung nhớ tới lời Vương Hi Văn vừa rồi nói.
Kỳ thật cô có thể hiểu rằng trong lòng ba mẹ cô hy vọng cô nhanh chóng lấy chồng, không chỉ là sợ cô lớn tuổi không gả đi được, hơn nữa sợ bọn họ đã già rồi, sợ bọn họ không biết ngày nào đó sẽ không còn nữa.
Trong lòng Vương Miêu có chút chua xót, làm sao ba mẹ có thể già nhanh đến như vậy đây, cô còn muốn để cho bọn họ có thể nhìn con của cô lớn lên cũng như nhìn thấy Vương Hi Văn lớn lên vậy.
Cô buồn buồn gửi tin nhắn cho Cố Lâm, “Không phải nói ‘ ngày mốt thử lại ’ sao, hôm nay sao anh không hỏi xem em có muốn đính hôn?”
Cố Lâm trả lời cô: “Hôm nay có muốn đính hôn?”
Vương Miêu vui vẻ nhìn thấy tin nhắn có liên quan đến anh, nhếch khóe miệng ôm di động trả lời: “Không muốn!”
Cố Lâm chỉ hối thúc cô một câu, “Nhanh đi ngủ.”
Bị hối thúc dường như Vương Miêu lập tức cảm thấy hài lòng, cơ thể mệt mỏi, ngủ rất nhanh.
Cô còn mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ cô mặc chiếc váy dài phết đất, cầm một bó hoa tường vi, ôm cánh tay ba của cô đi từng bước một về phía Cố Lâm.
Trong mơ tất cả đều làm cho người ta say mê, khi đi được nữa đường, bỗng nhiên ba Vương Miêu trượt chân té ngã về phía trước, Vương Miêu sợ tới mức luống cuống tay chân đỡ ba cô lên, Vương Hi Văn vọt tới bên cạnh bọn họ, giơ dép lê bảo vệ sức khoẻ một đôi 398 để Vương Miêu thay cho ba, Vương Ký Minh ở một bên lạnh lùng nói “Người già nhất định phải mang dép chống trơn.”.
Cô ở trong mơ chỉ cảm thấy buồn cười, lại rất tán thành lời nói của anh trai cô, còn gọi điện thoại đặt vài đôi dép lê kia cho tất cả những người lớn tuổi, đến cuối cùng hôn lễ cũng không bị ảnh hưởng chút nào, và cô đã chuyển phát cho mỗi người trong gia đình một đôi dép lê.
Buổi sáng rời giường còn có thể nhớ rõ cảnh hoang đường trong mơ này, cô muốn nói truyện cười này với Cố Lâm, nghĩ nghĩ lại từ bỏ, đều nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, cô nghĩ không muốn cho Cố Lâm lưu lại ấn tượng chính mình rất vội vã lập gia đình.
Tuy nói cô xác thật đã bắt đầu kế hoạch muốn đi cửa hàng Võng Hồng chụp ảnh cưới rồi.
Ngay cả khi ảnh chụp có thể được sửa, cô vẫn muốn tổ chức một đám cưới xinh đẹp nhất có thể khi cô còn trẻ.
Vừa đến trường học đã bị giáo viên trong phòng tuyển sinh gọi đi, đưa cho cô một mẫu đơn khiếu nại, nội dung khiếu nại là chất lượng bài giảng của cô không cao, xin thay giáo viên.
Vương Miêu nhìn thấy tên họ người gửi đơn, chính là học sinh kia tìm cô yêu cầu học phụ đạo và bị từ chối.
Tuy rằng ngày thường giáo viên phòng tuyển dụng không có giao tình gì với Vương Miêu, nhưng cũng cùng nhau đi công tác đã làm hội thảo tuyển dụng, rất lịch sự mời cô ngồi trên sô pha rót cho cô một ly trà, “Cũng không phải chuyện lớn gì, đây là lần đầu tiên cô nhận được đơn khiếu nại, cô có thể không có kinh nghiệm, cô phải viết đơn khiếu nại và giải thích nội dung khiếu nại của học sinh này một chút, rồi mới có thể bị trừ một ít thành tích trong tháng này.”
Vương Miêu cắn chặt răng, có chút khó chịu, kiềm chế cơn giận dữ và hỏi đồng nghiệp này, “Bây giờ viết chỗ này luôn sao?”
“Cô có thể lên lớp trước, trong ngày hôm nay nộp lại đây là được.”
Vương Miêu lên tiếng bỏ đơn khiếu nại trừ tiền lương kia bỏ vào trong túi, đi ra ngoài hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng trước khi trở lại lớp học.
Nữ sinh đó cũng không đến lớp, như vậy cũng tốt, bằng không Vương Miêu khẳng định nhịn không được dựng ngón giữa lên với cô ấy.
Cô nói một lần để cho học sinh về nhà làm bài thi trước ngày mưa, khi ngồi trong phòng nghỉ nghỉ giữa giờ nhìn vào danh sách khiếu nại kia đến sững sờ, mở máy tính xách tay viết một văn kiện mới, dùng từ ngữ hoa lệ bằng tiếng Pháp mắng nữ sinh kia một hồi, mắng xong lại ấn delete xóa bỏ từng dòng chữ, cố gắng dùng lời nói khách quan giải thích nữ sinh kia muốn để cô lén dạy phụ đạo thì bị cô từ chối.
Trực tiếp gửi qua cho giáo viên phòng tuyển dụng đó, kết quả bên kia gọi lại điện thoại nói “Không được”.
“Đơn khiếu nại này không có liên quan đến nội dung khiếu nại, cô bé khiếu nại chính là chất lượng giảng bài của cô, yêu cầu cô phải trả lời đến khía cạnh này. Như vấn đề cô nói chúng tôi sẽ phản ánh đến lãnh đạo.”
Mặc dù khi Vương Miêu đi học thành tích bình thường, nhưng khi đi du học trở về làm giáo viên phụ đạo ở cơ quan cô vẫn luôn cảm thấy mình dạy rất chu đáo, bằng cái gì học sinh nói cô giảng chất lượng không cao cô sẽ phải giải thích? Đều là thông qua đơn vị chuyên nghiệp xác định và đánh giá, vì cái gì cô phải giải thích?
Vương Miêu nhét cái đơn khiếu nại kia vào sách giáo khoa và gấp lại, không thèm nhìn, nếu cô đã sẵn sàng trừ tiền lương thì trừ đi thôi, cô không có gì để giải thích.
Vì vậy cô đi thẳng về nhà sau khi kết thúc tiết học còn lại, không nghĩ tới mọi người đã ngồi ở trước bàn cơm cơ quan bên kia còn gọi điện thoại cho cô yêu cầu cô nộp lại đơn trong 24 giờ.
Vương Miêu thở dài nhẹ nhõm khi nghe xong điện thoại, cơm nước xong đi vào phòng Vương Hi Văn, ném đơn khiếu nại trừ tiền kia đến trước mặt cô bé, “Giúp cô viết bảng kiểm điểm.”
“A?” Vương Hi Văn cầm lấy tờ giấy nhìn nhìn, há miệng nói đến lý đạo lý, “Tôi sẽ suy nghĩ về những thiếu xót của mình, giảng dạy một cách khoa học hơn, sẽ tiến hành thay đổi phương pháp dạy học, mời các học sinh và các bậc cha mẹ giám sát.”
“Cảm ơn.” Vương Miêu cầm giấy quay đầu liền đi, về phòng của mình viết lại những lời Vương Hi Văn nói kia một chữ không sót tất cả đều gửi tới phòng tuyển sinh.
Rồi mới cho xử phạt theo quy định trừ tiền lương 10%, đại khái phát cho cô tiền lương giảm đi tám trăm đồng tiền. Như là vì trấn an cô, cơ quan lại sắp xếp cho cô một tuần tập huấn trong doanh trại trong dịp lễ quốc khánh, một tuần tiền lương là một vạn.
Hôm sau trước khi Vương Miêu và Cố Lâm đi xem phim điện ảnh thì có chút buồn bực không vui, Cố Lâm nhìn ra được sau đó hỏi vài lần, nghe nói cô là bị người ta khiếu nại, không có chê cười cô chuyện bé xé ra to, mua cho cô rất nhiều chocolate để cho cô ăn, “Anh cũng thường xuyên gặp được người bệnh không nói lý, quanh năm trong túi áo của anh đều có chocolate, một là khi không kịp ăn cơm bổ sung một ít năng lượng, hai là ăn chút đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt lên một chút.”
Vương Miêu nghĩ lại chính mình thấy tin tức của bác sĩ quá ầm ĩ, cảm thấy Cố Lâm rất đáng thương, chính mình chỉ là bị học sinh nói giảng bài không tốt sẽ buồn như vậy, khi Cố Lâm bị người bệnh làm khó dễ khẳng định càng tức giận hơn.
Cô có chút thói quen cùng Cố Lâm loại phương thức tình yêu “Quân tử chi giao” này, là sở trường xoa xoa mặt anh và cũng là an ủi anh một cách tốt, nhiều nhất là khi xem phim điện ảnh đầu gối lên trên vai anh, mà đơn giản chạm vào cảm thấy rất là thân mật.
Bọn họ xem chính là bộ phim hoạt hình hài hước, khi xem ha ha cười, xem xong rồi cũng không có cảm xúc gì cả, thuần túy chính là giết thời gian.
Hai người nắm tay nhau đi về, Cố Lâm đột nhiên hỏi cô có muốn “Thí hôn” hay không.
Vương Miêu nhìn ra, “Thí hôn” ý tứ chính là “Sống chung trước hôn nhân”, trái tim cô âm thầm dễ chịu, cảm thấy Cố Lâm rõ ràng đang tìm cái lý do tiếp xúc thân mật với cô.
Cố Lâm lại nói anh phải về nhà trong hai ngày, có một số việc phải xử lý, hỏi cô có muốn qua chơi không.
Từ trước đến nay Vương Miêu chưa bao giờ trải qua một chuyện đáng sợ như gặp cha mẹ, cô cảm thấy rằng cô không có biện pháp giống như Cố Lâm đối mặt ba mẹ cô đối đáp tự nhiên như vậy, nhưng nếu hai người bọn họ thật muốn nói đến hôn nhân hay là đi theo xem một chút.
Vì vậy rối rắm một hồi, cô nói với anh lễ quốc khánh cô có một tuần tập huấn trong doanh trại, cũng cho thấy mình không thể không làm, giao quyền quyết định cho Cố Lâm.
Nhưng mà Cố Lâm nói kêu cô cứ làm việc như bình thường, thuận tiện giúp anh chăm sóc chó nhà anh một chút.
Vương Miêu thở phào nhẹ nhõm một lúc và có hơi lúng túng, như vậy xem ra Cố Lâm về nhà không phải nói đến chuyện hôn nhân của bọn họ, bằng không như thế nào sẽ không dẫn theo cô đâu.
Sau khi Cố Lâm đi rồi, Vương Miêu tự nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Thành phố này có rất nhiều người như vậy, thì ra thiếu đi một người cô có thể cảm nhận được. Chó nhà anh, Vương Miêu vẫn không có hứng thú gì, mỗi ngày tan việc đi qua như mọi ngày, thêm một chút nước và một chút thức ăn cho chó, ném hai con gà □□ đậu đậu cho bọn chúng liền quay trở về nhà của mình.
Cô rất mong Cố Lâm nhanh chóng trở lại, sạch sẽ đơn thuần mỉm cười với cô, sờ đầu cô hỏi cô có phải ngốc hay không.
Không nghĩ tới vào ngày Cố Lâm nói rằng anh sẽ quay trở lại, bên kia anh lại có chút việc phải trì hoãn ngày về.
Vương Miêu chán nản đi nhà anh lấy gà □□ ném lên người Cố Nhị, Cố Nhị một bên “Ngao ngao” kêu to một bên vui vẻ ăn hết con gà □□.
Khi đi ra khỏi nhà Cố Lâm, di động Vương Miêu truyền đến âm báo tin nhắn, là nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cô click mở, nhìn thấy một email bằng tiếng Pháp, đại ý là nói anh đến Trung Quốc du lịch, muốn gặp cô một mặt mời cô làm hướng dẫn du lịch dẫn anh đi dạo khắp nơi.
Chữ kí là Bernard, người kia ở Ukraine, là mối tình đầu của cô.
sau khi Vương Miêu dành một ngày ở nhà bạn trai, về đến nhà chỉ muốn tắm rửa một cái nhanh đi ngủ.
Vương Hi Văn nhẹ giọng hỏi cô, “Cô nhỏ, tối hôm qua cô đi nơi nào? Có phải đến nhà chú Cố hay không!”
“Cháu nói hơi nhiều.” Vương Miêu nhéo lên miệng cô bé một cái, ý bảo cô bé im lặng.
Vương Hi Văn đắc ý cười, “Bị cháu đoán đúng rồi sao! Cháu đã biết! Yên tâm đi cháu sẽ không nói cho ông bà nội biết, còn chú Cố như thế nào?”
Vương Miêu nhìn nụ cười trưởng thành không phải mười bảy tuổi kia của con bé rất muốn mở đầu và đào ra những suy nghĩ không trong sáng của con bé ra, “Sau này cháu ít xem những thứ không đứng đắn đi! Chăm chỉ học tập!”
“Được rồi…… Không nói thì thôi! Cô và con nói chuyện bát quái! Ngày hôm qua ông bà nội cãi nhau!” Vương Hi Văn lại là vẻ mặt thần thần bí bí, “Ngày hôm qua ông nội nhận một cuộc điện thoại, ngay từ đầu con tưởng là bán thuốc, sau tới nghe giống như bán sữa chua, cuối cùng mới biết được nguyên lai là bán dép lê bảo vệ sức khoẻ! 398 một đôi!”
Vương Miêu biết ba cô mấy năm nay rất dễ dàng tin vào lời nói của những nhân viên bán hàng, mua thật nhiều thuốc bảo vệ sức khoẻ về nhà. Tiền hưu của ba cô rất cao, cô không quá đau lòng khi ba tiêu tiền mua thuốc, chỉ sợ ba cô học những người hoàng đế đó vọng tưởng ăn chút thuốc trường sinh bất lão lại để chính mình ăn đến chết.
Vương Miêu thở dài, “Rồi sau đó? Ông nội mua? Bà nội cháu ầm ĩ với ông?”
“Không mua không mua, còn chưa nói muốn mua đã khiến cho bà nội cháu lấy điện thoại đặt xuống rồi. Bà nội ở nhà một lúc thấy ông nội gọi điện thoại, gọi điện hơn nửa giờ, lại nghe cô gái kia nói chuyện quyến rũ liền tức giận tắt điện thoại.” Vương Hi Văn diễn tả cái ống nghe ở bên tai, ý bảo với Vương Miêu bắt chước giọng nói của cô nhân viên bán hàng để nói chuyện, “Chú à, chú cũng thật là có phúc, con trai con gái đều có tiền đồ như vậy, thật hạnh phúc ~ hiện tại buổi tối chú còn đi ra ngoài rèn luyện sao? Oa ~ khó trách thân thể của chú vẫn còn khỏe mạnh như vậy ~”
Vương Miêu bún lên cái trán của cô một cái, “Họ nói cái gì sao cháu có thể nghe rõ ràng như vậy!”
“Điện thoại bàn nhà chúng ta rò rỉ âm thanh nghiêm trọng như vậy, nơi nào có cái gì bí mật! Cháu cũng nghe ông nội nói điện thoại đã lâu vẫn không chịu tắt mới làm bộ đi ra ngoài uống nước, muốn ngăn cản ông đừng mua cái gì thực phẩm chức năng.”
“Được rồi, đã biết, cháu yên tâm đi, cô muốn tắm gội thay quần áo.” Vương Miêu phất tay đuổi cô bé chạy về phòng mình, cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong khi thay quần áo bỗng nhiên nhớ tới quần lót của Cố Lâm có size lớn hơn cô rất nhiều, là vải cotton đích thật rất thoải mái, cũng vô cùng…… ba chiều.
Không biết có phải hôm nay quá nóng hay không, Vương Miêu cảm thấy trên người có chút hanh khô, mở điều hòa ôm chăn nằm trên giường lại cảm thấy bụng không thoải mái.
Cô cố gắng không thèm nghĩ đến sự việc xấu hổ xảy ra ở nhà Cố Lâm, suy nghĩ lung tung nhớ tới lời Vương Hi Văn vừa rồi nói.
Kỳ thật cô có thể hiểu rằng trong lòng ba mẹ cô hy vọng cô nhanh chóng lấy chồng, không chỉ là sợ cô lớn tuổi không gả đi được, hơn nữa sợ bọn họ đã già rồi, sợ bọn họ không biết ngày nào đó sẽ không còn nữa.
Trong lòng Vương Miêu có chút chua xót, làm sao ba mẹ có thể già nhanh đến như vậy đây, cô còn muốn để cho bọn họ có thể nhìn con của cô lớn lên cũng như nhìn thấy Vương Hi Văn lớn lên vậy.
Cô buồn buồn gửi tin nhắn cho Cố Lâm, “Không phải nói ‘ ngày mốt thử lại ’ sao, hôm nay sao anh không hỏi xem em có muốn đính hôn?”
Cố Lâm trả lời cô: “Hôm nay có muốn đính hôn?”
Vương Miêu vui vẻ nhìn thấy tin nhắn có liên quan đến anh, nhếch khóe miệng ôm di động trả lời: “Không muốn!”
Cố Lâm chỉ hối thúc cô một câu, “Nhanh đi ngủ.”
Bị hối thúc dường như Vương Miêu lập tức cảm thấy hài lòng, cơ thể mệt mỏi, ngủ rất nhanh.
Cô còn mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ cô mặc chiếc váy dài phết đất, cầm một bó hoa tường vi, ôm cánh tay ba của cô đi từng bước một về phía Cố Lâm.
Trong mơ tất cả đều làm cho người ta say mê, khi đi được nữa đường, bỗng nhiên ba Vương Miêu trượt chân té ngã về phía trước, Vương Miêu sợ tới mức luống cuống tay chân đỡ ba cô lên, Vương Hi Văn vọt tới bên cạnh bọn họ, giơ dép lê bảo vệ sức khoẻ một đôi 398 để Vương Miêu thay cho ba, Vương Ký Minh ở một bên lạnh lùng nói “Người già nhất định phải mang dép chống trơn.”.
Cô ở trong mơ chỉ cảm thấy buồn cười, lại rất tán thành lời nói của anh trai cô, còn gọi điện thoại đặt vài đôi dép lê kia cho tất cả những người lớn tuổi, đến cuối cùng hôn lễ cũng không bị ảnh hưởng chút nào, và cô đã chuyển phát cho mỗi người trong gia đình một đôi dép lê.
Buổi sáng rời giường còn có thể nhớ rõ cảnh hoang đường trong mơ này, cô muốn nói truyện cười này với Cố Lâm, nghĩ nghĩ lại từ bỏ, đều nói ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, cô nghĩ không muốn cho Cố Lâm lưu lại ấn tượng chính mình rất vội vã lập gia đình.
Tuy nói cô xác thật đã bắt đầu kế hoạch muốn đi cửa hàng Võng Hồng chụp ảnh cưới rồi.
Ngay cả khi ảnh chụp có thể được sửa, cô vẫn muốn tổ chức một đám cưới xinh đẹp nhất có thể khi cô còn trẻ.
Vừa đến trường học đã bị giáo viên trong phòng tuyển sinh gọi đi, đưa cho cô một mẫu đơn khiếu nại, nội dung khiếu nại là chất lượng bài giảng của cô không cao, xin thay giáo viên.
Vương Miêu nhìn thấy tên họ người gửi đơn, chính là học sinh kia tìm cô yêu cầu học phụ đạo và bị từ chối.
Tuy rằng ngày thường giáo viên phòng tuyển dụng không có giao tình gì với Vương Miêu, nhưng cũng cùng nhau đi công tác đã làm hội thảo tuyển dụng, rất lịch sự mời cô ngồi trên sô pha rót cho cô một ly trà, “Cũng không phải chuyện lớn gì, đây là lần đầu tiên cô nhận được đơn khiếu nại, cô có thể không có kinh nghiệm, cô phải viết đơn khiếu nại và giải thích nội dung khiếu nại của học sinh này một chút, rồi mới có thể bị trừ một ít thành tích trong tháng này.”
Vương Miêu cắn chặt răng, có chút khó chịu, kiềm chế cơn giận dữ và hỏi đồng nghiệp này, “Bây giờ viết chỗ này luôn sao?”
“Cô có thể lên lớp trước, trong ngày hôm nay nộp lại đây là được.”
Vương Miêu lên tiếng bỏ đơn khiếu nại trừ tiền lương kia bỏ vào trong túi, đi ra ngoài hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng trước khi trở lại lớp học.
Nữ sinh đó cũng không đến lớp, như vậy cũng tốt, bằng không Vương Miêu khẳng định nhịn không được dựng ngón giữa lên với cô ấy.
Cô nói một lần để cho học sinh về nhà làm bài thi trước ngày mưa, khi ngồi trong phòng nghỉ nghỉ giữa giờ nhìn vào danh sách khiếu nại kia đến sững sờ, mở máy tính xách tay viết một văn kiện mới, dùng từ ngữ hoa lệ bằng tiếng Pháp mắng nữ sinh kia một hồi, mắng xong lại ấn delete xóa bỏ từng dòng chữ, cố gắng dùng lời nói khách quan giải thích nữ sinh kia muốn để cô lén dạy phụ đạo thì bị cô từ chối.
Trực tiếp gửi qua cho giáo viên phòng tuyển dụng đó, kết quả bên kia gọi lại điện thoại nói “Không được”.
“Đơn khiếu nại này không có liên quan đến nội dung khiếu nại, cô bé khiếu nại chính là chất lượng giảng bài của cô, yêu cầu cô phải trả lời đến khía cạnh này. Như vấn đề cô nói chúng tôi sẽ phản ánh đến lãnh đạo.”
Mặc dù khi Vương Miêu đi học thành tích bình thường, nhưng khi đi du học trở về làm giáo viên phụ đạo ở cơ quan cô vẫn luôn cảm thấy mình dạy rất chu đáo, bằng cái gì học sinh nói cô giảng chất lượng không cao cô sẽ phải giải thích? Đều là thông qua đơn vị chuyên nghiệp xác định và đánh giá, vì cái gì cô phải giải thích?
Vương Miêu nhét cái đơn khiếu nại kia vào sách giáo khoa và gấp lại, không thèm nhìn, nếu cô đã sẵn sàng trừ tiền lương thì trừ đi thôi, cô không có gì để giải thích.
Vì vậy cô đi thẳng về nhà sau khi kết thúc tiết học còn lại, không nghĩ tới mọi người đã ngồi ở trước bàn cơm cơ quan bên kia còn gọi điện thoại cho cô yêu cầu cô nộp lại đơn trong 24 giờ.
Vương Miêu thở dài nhẹ nhõm khi nghe xong điện thoại, cơm nước xong đi vào phòng Vương Hi Văn, ném đơn khiếu nại trừ tiền kia đến trước mặt cô bé, “Giúp cô viết bảng kiểm điểm.”
“A?” Vương Hi Văn cầm lấy tờ giấy nhìn nhìn, há miệng nói đến lý đạo lý, “Tôi sẽ suy nghĩ về những thiếu xót của mình, giảng dạy một cách khoa học hơn, sẽ tiến hành thay đổi phương pháp dạy học, mời các học sinh và các bậc cha mẹ giám sát.”
“Cảm ơn.” Vương Miêu cầm giấy quay đầu liền đi, về phòng của mình viết lại những lời Vương Hi Văn nói kia một chữ không sót tất cả đều gửi tới phòng tuyển sinh.
Rồi mới cho xử phạt theo quy định trừ tiền lương 10%, đại khái phát cho cô tiền lương giảm đi tám trăm đồng tiền. Như là vì trấn an cô, cơ quan lại sắp xếp cho cô một tuần tập huấn trong doanh trại trong dịp lễ quốc khánh, một tuần tiền lương là một vạn.
Hôm sau trước khi Vương Miêu và Cố Lâm đi xem phim điện ảnh thì có chút buồn bực không vui, Cố Lâm nhìn ra được sau đó hỏi vài lần, nghe nói cô là bị người ta khiếu nại, không có chê cười cô chuyện bé xé ra to, mua cho cô rất nhiều chocolate để cho cô ăn, “Anh cũng thường xuyên gặp được người bệnh không nói lý, quanh năm trong túi áo của anh đều có chocolate, một là khi không kịp ăn cơm bổ sung một ít năng lượng, hai là ăn chút đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt lên một chút.”
Vương Miêu nghĩ lại chính mình thấy tin tức của bác sĩ quá ầm ĩ, cảm thấy Cố Lâm rất đáng thương, chính mình chỉ là bị học sinh nói giảng bài không tốt sẽ buồn như vậy, khi Cố Lâm bị người bệnh làm khó dễ khẳng định càng tức giận hơn.
Cô có chút thói quen cùng Cố Lâm loại phương thức tình yêu “Quân tử chi giao” này, là sở trường xoa xoa mặt anh và cũng là an ủi anh một cách tốt, nhiều nhất là khi xem phim điện ảnh đầu gối lên trên vai anh, mà đơn giản chạm vào cảm thấy rất là thân mật.
Bọn họ xem chính là bộ phim hoạt hình hài hước, khi xem ha ha cười, xem xong rồi cũng không có cảm xúc gì cả, thuần túy chính là giết thời gian.
Hai người nắm tay nhau đi về, Cố Lâm đột nhiên hỏi cô có muốn “Thí hôn” hay không.
Vương Miêu nhìn ra, “Thí hôn” ý tứ chính là “Sống chung trước hôn nhân”, trái tim cô âm thầm dễ chịu, cảm thấy Cố Lâm rõ ràng đang tìm cái lý do tiếp xúc thân mật với cô.
Cố Lâm lại nói anh phải về nhà trong hai ngày, có một số việc phải xử lý, hỏi cô có muốn qua chơi không.
Từ trước đến nay Vương Miêu chưa bao giờ trải qua một chuyện đáng sợ như gặp cha mẹ, cô cảm thấy rằng cô không có biện pháp giống như Cố Lâm đối mặt ba mẹ cô đối đáp tự nhiên như vậy, nhưng nếu hai người bọn họ thật muốn nói đến hôn nhân hay là đi theo xem một chút.
Vì vậy rối rắm một hồi, cô nói với anh lễ quốc khánh cô có một tuần tập huấn trong doanh trại, cũng cho thấy mình không thể không làm, giao quyền quyết định cho Cố Lâm.
Nhưng mà Cố Lâm nói kêu cô cứ làm việc như bình thường, thuận tiện giúp anh chăm sóc chó nhà anh một chút.
Vương Miêu thở phào nhẹ nhõm một lúc và có hơi lúng túng, như vậy xem ra Cố Lâm về nhà không phải nói đến chuyện hôn nhân của bọn họ, bằng không như thế nào sẽ không dẫn theo cô đâu.
Sau khi Cố Lâm đi rồi, Vương Miêu tự nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Thành phố này có rất nhiều người như vậy, thì ra thiếu đi một người cô có thể cảm nhận được. Chó nhà anh, Vương Miêu vẫn không có hứng thú gì, mỗi ngày tan việc đi qua như mọi ngày, thêm một chút nước và một chút thức ăn cho chó, ném hai con gà □□ đậu đậu cho bọn chúng liền quay trở về nhà của mình.
Cô rất mong Cố Lâm nhanh chóng trở lại, sạch sẽ đơn thuần mỉm cười với cô, sờ đầu cô hỏi cô có phải ngốc hay không.
Không nghĩ tới vào ngày Cố Lâm nói rằng anh sẽ quay trở lại, bên kia anh lại có chút việc phải trì hoãn ngày về.
Vương Miêu chán nản đi nhà anh lấy gà □□ ném lên người Cố Nhị, Cố Nhị một bên “Ngao ngao” kêu to một bên vui vẻ ăn hết con gà □□.
Khi đi ra khỏi nhà Cố Lâm, di động Vương Miêu truyền đến âm báo tin nhắn, là nhắc nhở có tin nhắn mới.
Cô click mở, nhìn thấy một email bằng tiếng Pháp, đại ý là nói anh đến Trung Quốc du lịch, muốn gặp cô một mặt mời cô làm hướng dẫn du lịch dẫn anh đi dạo khắp nơi.
Chữ kí là Bernard, người kia ở Ukraine, là mối tình đầu của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook