Manh đăng
-
Chương 6:
Chương 06
Ôn Hỏa không an ủi Thu Minh Vận, bởi cô biết cô ấy đã nghĩ thông, chỉ là không làm được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trưởng thành sẽ đủ thông minh để xử lý tốt cảm xúc, chỉ là có chuyện xử lý tốt, có chuyện lại không. Xử lý tốt, sống lại, xử lý không tốt, diệt vong. Chính là vậy.
Cho nên, dù Ôn Hỏa có tin tưởng sự thông minh của Thu Minh Vận đến đâu, thì lúc này vẫn đi qua ôm cô ấy: “Luận văn có thể sửa đi sửa lại, sửa xong có thể in bản thảo, nhưng tình yêu thì không được. Vết nứt trong tình yêu luôn tồn tại, sẽ lan tràn, biến dị, sửa không được. Nhìn như sửa được rồi, nhưng đó chỉ là tạm thời, là biểu hiện giả dối. Cậu có thể yêu bất cứ ai, nhưng đừng quên yêu chính mình. Sau này cậu sẽ thấy, ai cũng không xứng.”
Thu Minh Vận ôm eo cô, nước mắt thấm ướt quần áo: “Thật ra từ thời điểm cậu ta trầm mặt, mình bắt đầu xin lỗi, thì chúng mình nên dừng lại rồi.”
Ôn Hỏa không nói chuyện.
Thu Minh Vận ôm chặt cô: “Nhưng mà, là cậu ta thích mình trước mà. Thời điểm cậu ta nói “Chị à, có thể ôm anh một cái không?”, như là thực sự yêu mình vậy. Là do mình có chỗ nào không tốt, làm giảm đi sự nhiệt tình của cậu ta chứ?”
Ôn Hỏa buông cô ấy ra, ngồi xuống, lau nước mắt giúp cô ấy, nói: “Mình nhớ rõ, năm ngoái cậu muốn một vé concert của ca sĩ A nào đó, còn nói chàng trai hoàn mỹ như vậy không được tận mắt xem sẽ là tiếc nuối cả đời. Cuối cùng, không mua được vé, cậu lại đổi sang thần tượng người khác. Còn chưa có được mà cậu đã mất đi hứng thú rồi, huống chi là cậu đã từng có được cậu ta.”
Thu Minh Vận che mặt, bả vai run run: “Vì sao lại vậy?”
Ôn Hỏa nói: “Có mới nới cũ là vấn đề không có lời giải, cậu thấy ai có thể tránh được? Chỉ là người có lương tâm sẽ nguyện ý nỗ lực, còn ngược lại sẽ dễ dàng buông tay.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lớp trang điểm của Thu Minh Vận đã tèm lem, cọ trên áo trắng của Ôn Hỏa, lần thứ hai nói: “Cậu ta lúc đó nhìn rất yêu mình, còn từng nói sẽ kết hôn với mình…”
“Mỗi năm đều có bốn mùa, mà mỗi mùa mỗi năm lại khác nhau, cậu còn không giống bộ dáng năm trước, vậy những lời ngon ngọt đó còn có thể sao?”
Thu Minh Vận không nói nữa, chỉ còn tiếng khóc nức nở.
Quay đầu nhìn lại, cô ấy hiểu đạo lý không nên quay đầu lại, nhưng giữa hiểu và làm lại cách một con đường lớn.
*
Ôn Hỏa dỗ Thu Minh Vận lên giường ngủ, cô biết cô ấy không ngủ được, sự thật là có những vết thương phải tự mình chữa lành, cô đã làm hết những thứ có thể rồi.
Cô ra cửa liền thấy xe của Thẩm Thành, hình như anh đã sớm đến, nhưng không báo cho cô.
Thẩm Thành ngồi trên xe nghe kịch, nhắm mắt, dựa lưng vào ghế tựa, nghe tiếng Ôn Hỏa lên xe cũng không mở mắt, càng không nói chuyện với cô.
Ôn Hỏa thấy vậy cũng im lặng,
Lát sau, Thẩm Thành mở mắt, tháo tai nghe xuống, lái xe, đi ra ngoài khu học viện.
Thẩm Thành đưa Ôn Hỏa đến phòng ở trên đường Kiến Quốc, cạnh SKP, mất khoảng chừng nửa giờ.
Sau khi đến bãi đỗ xe, Ôn Hỏa nhìn xuyên qua kính chắn gió, đối diện là McLaren P1, cạnh là 62S, Maybach, khoan, dừng khoảng chừng 2s, ai lại có thể nghĩ Thẩm Thành rất khiêm tốn chứ?
Thẩm Thành không vội xuống xe, trước tiên tháo kính xuống, rồi nói: “Luận văn gửi đến PRL của Ngô Quá có hướng đi tương tự em, thậm chí còn hoàn thành tốt hơn so với em. Nhưng phạm vi ý tưởng hẹp, không bằng của em.”
Ôn Hỏa không nói chuyện.
Anh biết Ngô Quá.
Thẩm Thành nói tiếp: “Em nghĩ vì sao cậu ta lại có mặt ở hội thảo? Vì sao lại tiếp cận em? Em nghĩ mình có sức hấp dẫn đến vậy à?”
Giọng điệu của anh hơi khác so với sự lãnh đạm thường ngày, có chút chế giễu, Ôn Hỏa cũng không tốt hơn: “Em không hề nghĩ vậy.”
Thẩn Thành quay qua, đưa tay sờ lên mặt cô: “Ôn Hỏa, tôi đã dạy em thế nào?”
Ôn Hỏa bình tĩnh nhìn lại, không hé răng.
Tay Thẩm Thành chậm rãi xoa nắn mặt cô, cuối cùng dừng ở môi cô, dùng sức nhấn: “Lúc em uống rượu phải có tôi ở cạnh.”
Ôn Hỏa nhìn anh: “Anh là gì của tôi chư?”
Thẩm Thành tạm dừng một chút, cô thực sự uống nhiều, từ sau khi việc kia phát sinh, mỗi lần gặp cô đều im lặng. Anh có chút kinh ngạc, ngữ điệu cao hơn chút:
“Là em chặn tôi trước cửa xe, em nói muốn ngủ với tôi.”
Ôn Hỏa dời mắt: “Anh nhớ nhầm rồi.”
Thẩm Thành lấy điện thoại, mở một file ghi âm.
Giọng Ôn Hỏa vang lên, khác một trời một vực so với dáng vẻ bình tĩnh giữ kín như bưng hiện tại, giọng cô lúc đó vừa mềm mại vừa quyến rũ.
“Thầy Thẩm, đề này em không làm được.”
“Thầy Thẩm, luận văn của em không xong được, phải làm sao đây?”
“Thầy Thẩm, thầy giải thích giúp em được không?”
“Thầy Thẩm, thầy thích uống sữa không? Sữa dê hay sữa bò? Hay sữa khác?”
“Thầy Thẩm, trên sách nói cần ngậm lấy vận mệnh, ngậm lấy vận mệnh là có gì gì? Ngậm như nào chứ? Em thật ngốc quá đi.”
“Thầy Thẩm, quần của thầy phồng lên kìa, là gì vậy? Em có thể sờ thử không?”
“Thầy Thẩm, thầy sờ thử áo em nè, có phải rất lớn không?”
“Thầy Thẩm, em khát…”
Ôn Hỏa đưa tay đoạt lấy điện thoại, không ngoài dự đoán của cả hai, cô nhào vào lồng ngực Thẩm Thành.
Thẩm Thành đưa tay lên cao, nhìn lửa giận trong mắt Ôn Hỏa, dễ chịu hơn chút: “Tôi chưa thấy qua sinh viên nào như em, lấy cớ hỏi bài để dụ dỗ giảng viên, gan thật lớn.”
“Em không có.”
Thẩm Thành nâng eo cô: “Không có gì? Không quyến rũ tôi? Vậy em học ai việc không mặc quần lót rồi đến nghe giảng? Còn giả vờ nhặt đồ để tôi nhìn thấy?”
Ôn Hỏa phấn khích: “Vậy thầy kiên trì giữ nguyên tắc của giảng viên sao?”
Thẩm Thành kéo cô từ ghế phụ lên đùi mình, hơi cúi đầu nhìn: “Tôi không phải giảng viên, tôi là người đàn ông của em.”
Ôn Hỏa nhàn nhạt nói: “Là người đàn ông của Hàn Bạch Lộ.”
Thẩm Thành bóp mặt cô, ép cô nhìn anh: “Là em tự nguyện.”
Đúng vậy, Ôn Hỏa tự nguyện.
Trở thành nhân tình của Thẩm Thành, là cô tự nguyện.
Đầu năm ngoái, Ôn Hỏa trời xui đất khiến dự một tiết học của Thẩm Thành, phong cách giảng mới mẻ cùng giọng nói rõ ràng, có trật tự của anh thành công khiến cô chú ý. Vừa nhìn, là khó dời mắt.
Khuôn mặt cùng cử chỉ của Thẩm Thành mãnh liệt đánh sâu vào cảm xúc của Ôn Hỏa, sự kinh diễm từ cái nhìn đầu tiên đó khiến cô chạy đến tìm anh ngay sau khi tan học, lấy phương thức lưu manh “không cho số không được đi” để xin bằng được tài khoản WeChat của anh.
Sau lần đó, cô đã chạy đến bữa tiệc của anh sau khi uống 700ml rượu vang, chờ sẵn ở trước xe, hỏi anh có thể ngủ với cô hay không?
Cô vẫn nhớ rõ Thẩm Thành ở đối diện mình, lúc đó, anh giải thích với đồng nghiệp xung quanh: “Đây là sinh viên của tôi, gần đây chịu khá nhiều áp lực.”
Cô cũng nhớ rõ một người đàn ông Địa Trung Hải đã nói: “Người của thầy Thẩm đều là sinh viên xinh đẹp nha.”
Thẩm Thành không tiếp lời, đỡ cô vào trong xe.
Anh cho rằng đã xong, Ôn Hỏa làm ầm một trận vẫn chưa tỉnh, không ngờ tới cô uống rượu ngấm chậm, khi đến trước ký túc xá, cô không xuống xe, còn nổi giận với hắn: “A.”
Thẩm Thành định lấy bình nước của mình rót ra cốc cho cô, cô đoạt lấy bình, cứ như vậy dùng cái ly của anh, nói: “Sinh viên của thầy Thẩm đều là người xinh đẹp, ý ngoài mặt chữ chính là người kia đã từng gặp sinh viên khác của thầy rồi. Vì sao ông ta lại gặp qua rồi?”
Cô không đợi Thẩm Thành trả lời, nói tiếp: “Nhất định là thầy đưa người kia đi cùng. Vì sao lại cùng tham gia hoạt động như này? Kia tất nhiên là đêm hôm trước hai người ngủ cùng nhau. Thầy có thể ngủ cùng họ, vì sao không thể cùng em?”
Thẩm Thành nhíu mày: “Em biết mình đang nói gì không?”
Cô dừng lại, tỏ vẻ ấm ức: “Thầy Thẩm, thầy ngủ cùng em được không? Em đã lâu rồi chưa được ngủ, thật mệt mỏi.”
Lúc đó Thẩm Thành thấy rất phản cảm, hỏi địa chỉ nhà cô, đưa cô về nhà.
Sáng hôm sau, Ôn Hỏa tỉnh dậy, vừa chóng mặt vừa đau đầu, hỏi Ôn Băng mới biết được đêm qua cô bị bỏ trước cửa nhà.
Mặc dù không nhớ rõ lắm mọi chuyện xảy ra cụ thể như nào, nhưng cô biết đêm qua đã ngủ được, còn ngủ rất ngon. Từ đó, ngủ cùng Thẩm Thành trở thành mục tiêu của cô.
Để ngủ cùng anh, cô đã làm rất nhiều việc trái lương tâm, nhưng cô không hối hận, cô không phải người lương thiện, mặc kệ người khác.
Có một câu nói, vô đạo đức thì sẽ không bị đạo đức trói buộc, cô chính là biết ba thì làm trái cả ba, chính là muốn ngủ cùng Thẩm Thành.
Vì sao ư?
Bởi vì cô mắc phải chứng mất ngủ, rất nghiêm trọng, PRL cũng được, báo cáo khoa học hay các loại tập san, cùng nhiều phát hiện khoa học khác, đều là cô đổi lấy từ hàng trăm ngàn đêm trắng vừa phấn khởi vừa thống khổ.
Cô có thể như vậy thêm mấy năm, nhưng dã tâm của cô lớn, có quá nhiều điều muốn làm, cô không muốn chết sớm như vậy, nên cô nhất định phải ngủ được.
Rõ ràng là Ôn Hỏa chủ động gửi tin WeChat trước, nhưng lại giống như Thẩm Thành mới là người chủ động, anh xoa mạnh vào môi cô, đến khi ửng hồng, như là muốn xuất huyết tới nơi: “Giả bộ đủ chưa?”
“Em đắc tội thầy sao?”
Thẩm Thành bóp chặt eo cô, ấn xuống người mình: “Ngô Quá tiếp cận em không có ý tốt, em lạt mềm buộc chặt với cậu ta cũng không tốt lành gì.”
Mí mắt Ôn Hỏa chớp chớp, không nói chuyện.
Thẩm Thành không chút lưu tình, vạch trần ý định của cô: “Giáo sư hướng dẫn Ngô Quá là Dương Dẫn Lâu, vốn một năm trước em muốn học tiết học của ông ấy, xui rủi lại vào lớp của tôi. Em giờ muốn đổi lại, muốn thông qua Ngô Quá tiếp cận Dương Dẫn Lâu, hay là nói, hồi đó em quyến rũ nhầm người, đang tính sửa lại sai lầm?”
Ôn Hỏa biết trí tuệ của Thẩm Thành siêu việt, rất dễ dàng đoán được ý đồ của Ngô Quá khi mời cô ăn kem, add WeChat của cô. Nhưng cô không ngờ tới, anh còn đoán được mục đích cô cho phép Ngô Quá tiếp cận mình.
Đúng là cô muốn tìm đến Dương Dẫn Lâu, nhưng không phải như Thẩm Thành nghĩ, song, cô vẫn trả lời theo ý anh:
“Đúng thì thế nào?”
“Em dám!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook