Manh đăng
-
Chương 20:
Chương 21
Buổi tối Thẩm Thành còn có việc, cho nên không thể ở bên cạnh Ôn Hỏa quá lâu.
Ôn Hỏa đã quen với hành vi ngoảnh mặt làm ngơ của anh sau khi mặc quần vào, nhưng lần này nhìn thấy thái độ tiễn khách của anh, ý nghĩ muốn trêu chọc lại nổi lên, trước khi xuống xe, cô liền lao tới hôn lên mặt anh sau đó còn mút vào một cái, để lại trên mặt của anh một dấu ấn màu đỏ: "Thầy Thẩm, tối nay ăn cơm ngon miệng."
Thầy Thẩm nhíu mày, còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện, thì cô đã lập tức nhanh nhẹn xuống xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn vào gương chiếu hậu, quả nhiên cô cố ý để lại dấu vết này. Anh đưa tay ra lau, cố ý khiến xong quanh đỏ lên để che đi dấu vết này, nhưng lau hơn nửa ngày cũng không hề giảm bớt, nó vẫn giống như lúc trước.
Anh nhìn về hướng Ôn Hỏa chạy đi, cô lại có thể bước đi một cách sảng khoái như vậy.
Sau khi Ôn Hỏa sảng khoái bước xuống xe, vẻ mặt lập tức trở nên lãnh đạm, giống như người vừa rồi đối mặt Thẩm Thành là một người khác.
Cô hẹn Trình Thố, cô muốn biết thêm về tình trạng của một số bệnh nhân tâm thần từ anh ấy.
Trình Thố rất bận, mỗi ngày có quá nhiều người bệnh tới tìm anh ấy để chẩn đoán bệnh.
Luôn có một cuốn sách được đặt trong phòng khám của anh ấy, "Crazy", được viết bởi Manfred Lutz. Trang 12 trích lời Friedrich Nietzsche: Sự điên rồ hiếm khi xảy ra ở từng cá nhân, nhưng đối với các đoàn thể, đảng phái, quốc gia cùng thời đại mà nói lại là điều bình thường.
Anh ấy cần dùng một câu như vậy để nhắc nhở bản thân rằng khác biệt mới là bình thường, có như vậy anh mới có thể đi vào sâu trong nội tâm của bệnh nhân.
Hai người hẹn nhau tại nhà hàng thịt nướng ở Công Thể, Trình Thố đưa "Crazy" cho Ôn Hỏa.
Ôn Hỏa nhận lấy: "Đây không phải là sách của anh ở phòng khám sao? Anh muốn đưa cho em sao?"
Trình Thố gọi một đĩa thịt bò mới thái, một đĩa thịt nguội, và một đĩa 200 gram thịt thăn, nói: "Anh mua cho em một bản mới."
Ôn Hỏa mỉm cười, cô biết điều đó.
Trình Thố nói: "Hôm nay anh tiếp nhận một bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng. Người này trạng thái bệnh có chút tương tự em. Chỉ có điều anh ta biết rất rõ tình trạng bệnh của mình, thậm chí so với anh, anh ta còn biết rõ trạng thái bệnh phát sinh như thế nào."
Chết khi tỉnh táo là cách chết phổ biến nhất trong thời hiện đại.
Trình Thố chống khuỷu tay lên bàn, nói: "Anh ấy nói với anh rằng những người bị bệnh tinh thần chỉ muốn sống trong một trạng thái mà họ cảm thấy thoải mái, vì vậy họ có vẻ khác với những người bình thường, cho nên mọi người đều nghĩ rằng anh ấy bị bệnh."
Ôn Hỏa đồng ý: "Cho nên anh ấy mới tới gặp anh để xem bệnh, chỉ là muốn nghe anh giải thích vấn đề về tinh thần của mình?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh cảm thấy anh ấy chỉ muốn nói chuyện."
"Nói về cái gì?"
"Không tiện nói cho em biết điều này."
"Vậy tại sao anh lại đề cập chuyện này với em chứ?"
"Em đang hỏi xem anh đưa ra chẩn đoán như thế nào, không phải muốn nghe về chứng bệnh của bọn họ, còn có liệu pháp của anh, không phải để tìm ra cách điều trị chứng mất ngủ cho em hay sao? Anh chỉ muốn nói với em là, bệnh nhân này cũng giống với em, đều rất tỉnh táo, nhưng vẫn không giải tỏa được căng thẳng tinh thần, vẫn cần phải nói chuyện. Cho nên em đó, nếu có thể nói ra được thì cứ nói hết ra, nếu cần phải phát tiết thì cứ phát tiết. Căn bệnh mất ngủ này không phải đột nhiên hình thành, cũng không phải tự nhiên sẽ khỏi hẳn.”
Nói đến chuyện trút giận, Ôn Hỏa đã lâu không chủ động trút giận.
Kiểu trút giận bị động lên Thẩm Thành không tính.
Trình Thố nhìn thấy cô như vậy, cũng biết trong đầu cô đang suy nghĩ điều gì: "Nữ vương hộp đêm sắp tái xuất giang hồ?"
Ôn Hỏa lập tức gắp một miếng thịt bỏ vào miệng: "Có thể coi là như vậy."
Trình Thố mỉm cười: "Chỉ có hai chúng ta? Có muốn gọi thêm vài người nữa không?"
Ôn Hỏa không nói lời nào, Trình Thố gửi lời mời đến nhóm nhảy mà anh ấy tham gia, Mr 13, gửi tới một lời mới, mọi người có thể đến được không? Ngay khi biết tin, các chị em đều ồ lên.
Trình Thố gọi điện cho một người bạn đã lăn lộn ở bên kia nhiều năm, nhờ người này đặt cho một gian phòng bao số 13, sau đó còn đặt thêm một ít rượu, cũng xem như quan tâm tới chuyện làm ăn của người này: "Nhóm người này, chỉ cần dùng thẻ là có thể hoạt động."
"Tất cả đều là nữ?"
Trình Thố nhướng mày: "Em dám tìm đàn ông sao?"
Ôn Hỏa nhìn anh ấy, có cái gì mà không dám?
Trình Thố khâm phục lòng dũng cảm của cô, nhấp vào một nhóm anh em, gửi tới một lời mời.
*
Tháng sau sẽ có triển lãm công nghệ sáng chế trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật được tổ chức tại Bắc Kinh, chỉ dành cho người trong nghề, ngưỡng cửa cao, Thẩm Thành được mời đến tham quan. Bữa tiệc lần này được mở ra cũng bởi vì biểu đạt thành ý muốn mời anh.
Thẩm Thành chưa từng lên tiếng thừa nhận mình là người đứng đầu độc quyền trong lĩnh vực kỹ thuật ở trong nước, nhưng không ai là không cho rằng như vậy.
Người đứng ra tổ chức nhìn thấy vết đỏ trên mặt Thẩm Thành nhưng không nhìn ra được đó là gì, còn nghĩ rằng anh bị dị ứng nên quan tâm hỏi: "Mặt thầy Thẩm bị sao vậy? Có phải là anh bị dị ứng với cua này không? Hay là lá vàng này?"
Thẩm Thành nói: "Không sao, bị một con chó nhỏ ở nhà cắn."
Người đứng ra tổ chức cười: "Vậy thì con chó anh nuôi đúng là có chút hung dữ.”
Thẩm Thành nói: "Chỉ là một con chó nhỏ thích bắt nạt người, hơi gầy."
Những người có mặt đều bật cười.
Bữa tiệc diễn ra tốt đẹp, sau khi kết thúc, Thẩm Thành mời người đứng ra tổ chức ở lại, người này tỏ ra có chút khó xử, thẳng thắn nói với: "Tôi thực sự xin lỗi, thầy Thẩm, còn phải nhanh chóng tới đó, tôi còn có hẹn với một người bạn."
Thẩm Thành tỏ ra tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, tôi còn muốn nói chuyện với ngài về hai hạng mục kỹ thuật liên quan tới khoa học kỹ thuật Đông Phong.”
Khoa học kỹ thuật Đông Phong là một công ty công nghệ mà người đứng ra tổ chức có cổ phần, khi nghe điều này, anh ta tỏ ra thích thú: "Như vậy đi, để tôi hỏi người bạn này của tôi một chút xem có thể đổi sang hôm khác được không."
Thẩm Thành đề nghị: "Nếu anh thật sự có việc quan trọng hơn, có thể tới chỗ bạn của anh."
Người đứng ra tổ chức không lên tiếng, nhưng có thể nhìn ra được anh ta đang cân nhắc chuyện này.
Thẩm Thành lại thêm củi vào lửa: "Hai bên đều không chậm trễ, anh nghĩ như thế nào?"
“Được!” Người đứng ra tổ chức đi qua một bên liên lạc với bạn của anh ta.
Thẩm Thành thu hồi lại vẻ mặt lịch sự, lập tức trở nên lãnh đạm.
Người hẹn với người đứng ra tổ chức là trưởng đoàn thanh tra kỷ luật của cục thuế địa phương, bọn họ là quan hệ cá nhân, có hẹn cũng là tiệc riêng, Thẩm Thành đã sắp xếp như vậy, chính là muốn nói một vài chuyện quan trọng.
Công ty túi da mà Lục Hạnh Xuyên sử dụng để trốn thuế, anh đã nhờ Đường Quân Ân kiểm tra giúp, sắp sửa ra mắt.
Thẩm Thành cũng không phải là người tốt, anh đã mua lại truyền thông Hãn Tinh, nhưng anh không nói số tiền đó là dùng để lấp lỗ hổng trong giao dịch bất hợp pháp của mình. Anh còn rất nhiều khoản thuế chưa nộp, sao có thể bị lừa được?
Lục Hạnh Xuyên ngàn vạn lần không nên, có suy nghĩ dùng thủ đoạn với Thẩm Thành, bởi vì Thẩm Thành nhất định sẽ cho anh ta một bài học.
*
Sirteen, Mr 13.
Trình Thố gọi không ít người tới, cho nên không đủ chỗ, đến khi đổi sang một địa điểm khác đã phải rút ra gấp đôi tiền.
Ôn Hỏa không quay về thay quần áo, chỉ cởi bỏ áo sơ mi, còn lại áo hai dây, để lộ ra tấm lưng và xương quai xanh xinh đẹp, so với bất cứ trang bị nào thì lực sát thương cũng đều lớn hơn.
Trình Thố nhắc nhở cô: "Anh muốn nhắc nhở em kiềm chế động chạm một chút, ngộ nhỡ bị anh họ của anh biết được, tay chân mảnh khảnh này của em, cũng không đủ cho anh ấy đánh đâu."
"Anh không nói, em cũng không nói, làm sao anh ấy có thể biết được?"
“Vậy thì em đã đánh giá thấp anh ấy rồi.”
Ôn Hỏa cũng không ngốc: "Đừng tưởng rằng em không biết vì sao anh ấy biết được chuyện em tới vũ trường, ngoại trừ từ miệng của anh, em cũng không nghĩ ra được anh ấy có thể biết được từ chỗ nào khác. Anh cho rằng anh ấy là vạn năng không gì không biết, còn em là một kẻ ngốc có đúng không?"
Trình Thố nghẹn lời: "Được rồi, em nhảy đi. Nếu anh lắm miệng, anh sẽ tự tát vào miệng mình.”
Ôn Hỏa bước vào sàn nhảy, Trình Thố cầm một ly Jagermeister*, nhìn bóng lưng của cô.
*Jagermeister là một thức uống xuất phát từ Đức.
Cô là một người phụ nữ thực tế và tỉnh táo, nhưng cô lại có mái tóc dài và đôi mắt như trong truyện cổ tích, ai cũng thích, nhưng không phải ai cũng dám xâm phạm.
Anh ấy lắc đầu cười, bản thân cũng không nghĩ tới chuyện này. Một số người phụ nữ chỉ để làm bạn, nếu có thêm tình cảm khác thì sẽ cảm thấy không hợp khẩu vị. Khi Trình Thố lần đầu tiên gặp Ôn Hỏa, anh ấy đã cảm thấy được bọn họ sẽ là bạn bè.
Dẹp đi những suy nghĩ trong lòng, Trình Thố vòng tay qua eo một cô gái nhỏ bên cạnh, đưa cốc rượu qua.
Hai người cứ như vậy mà thì thầm vào tai nhau, nói chuyện phiếm, không khí có thêm vài phần mờ ám, cho tới khi có người vỗ vào bả vai anh ấy: "Này."
Anh ấy cảm thấy có chút phiền, quay đầu định chửi bới thì thấy là Đường Quân Ân, Trình Thố lập tức xem thường liếc mắt nhìn anh ấy một cái: "Tôi còn tưởng là ai không có mắt như vậy."
Đường Quân Ân ngồi xuống: "Lại ra ngoài ăn chơi nhảy múa à?"
Trình Thố khi còn nhỏ luôn đi theo phía sau mông Thẩm Thành và Đường Quân Ân, chỉ là nhắc nhở một chút, tới khi lớn lên cảm thấy đây là một đoạn lịch sử vô cùng đen tối, cho nên cũng sẽ không liên hệ với bọn họ quá nhiều.
Thẩm Thành là anh họ cho nên anh ấy cũng không còn cách nào khác, Đường Quân Ân không liên quan gì đến mình, sau này cũng không chơi với nhau nữa.
Đường Quân Ân xem trận chiến của anh ấy: "Kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Cuối tuần nói bao phòng thì lập tức bao phòng?"
Trình Thố nói: "Tôi mời đấy."
Đường Quân Ân quay đầu nhìn đôi nam nữ bên cạnh, bọn họ trẻ tuổi hơn anh ấy, trông cũng không giống con nhà giàu: "Ai vậy? Giới thiệu một chút đi, lần tới tôi cũng tới, một mình tổ chức không nổi."
Trình Thố cho rằng Đường Quân Ân không biết về chuyện của Thẩm Thành và Ôn Hỏa, vì vậy anh ấy liền chỉ vào Ôn Hỏa đang vui vẻ nhảy múa trên sàn nhảy: "Là cô gái kia."
Đường Quân Ân nhìn sang, hả, đây không phải là bảo bối nhỏ của Thẩm Thành sao?
Anh ấy nhanh chóng quay một đoạn video rồi gửi đi.
Anh ấy cũng không hiểu, sao học sinh giỏi này lại có thể hăng hái như vậy, eo nhỏ không ngừng lắc lư, còn thấy cô không ngừng xen vào giữa đám thanh niên trẻ tuổi, hai tay của bọn họ không ngừng sờ soạng trên người cô.
Khi Thẩm Thành nhìn thấy đoạn video này còn đang ngâm mình trong nước thuốc, cơ bắp trên cơ thể trần trụi của anh đột nhiên thắt lại, gân xanh trên cổ anh nổi lên tưởng chừng như sắp vỡ ra.
Con cún nhỏ đồ chơi này đúng là có rất nhiều sức trẻ ha, bị anh giày vò nhiều như vậy mà vẫn có thể nhảy?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook