Manh đăng
-
Chương 18:
Chương 19
Thẩm Thành xuống xe, Ôn Hỏa vẫn chưa chịu xuống, anh đứng bên ngoài xe nhìn cô: "Xuống xe."
Ôn Hỏa chỉ vào chân: "Chân còn tê."
"Đã nửa tiếng rồi chân vẫn còn tê?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Hỏa gật đầu, mím môi: "Ừm."
Lái xe cố gắng khiến cho sự tồn tại của bản thân mình xuống thật thấp, thật thấp. Anh ta đã nghe quá nhiều cuộc nói chuyện bất bình thường giữa Thẩm Thành và Ôn Hỏa, anh ta cũng biết hai người đang có quan hệ ngoài hôn nhân, quả thực cũng khiến cho tai người ta phải nóng lên.
Chỉ là kiểu trêu chọc giữa nam và nữ, còn có tiếng cười giấu bên trong giọng nói khiến người khác nghe không hiểu, nhưng lại khiến trong lòng anh ngứa ngáy.
Thẩm Thành cởi cúc áo vest, hành động này có nghĩa là anh muốn dễ thở hơn một chút, cũng thuận tiện nghĩ xem bản thân mình sẽ làm thế nào để dạy dỗ cô.
Ôn Hỏa thấy chuyển biến tốt thì ngoan ngoãn hẳn, vươn tay giúp anh cài chặt nút áo mà anh vừa mới cởi ra kia: "Em không sao rồi."
Thẩm Thành cứ như vậy nhìn thấy cô lưu loát từ trên xe bước xuống, sau đó tự nhiên bước vào đại sảnh.
Vào nhà, đóng cửa lại, Ôn Hỏa muốn đi vào phòng vệ sinh, nhưng Thẩm Thành không cho cô đi, giữ chặt lấy tay cô.
Ôn Hỏa quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt có ý: Anh làm sao vậy?
Thẩm Thành hỏi cô: "Cà vạt của tôi đâu?"
Ôn Hỏa xoay người lại, đối mặt với anh: "Anh đoán đi."
Thẩm Thành đặt tay lên eo cô rồi từ từ hướng xuống phía mông cô. Lòng bàn tay đặt lên phía trên da thịt được ngăn cách bởi một lớp vải mỏng, âm thầm đánh giá, đi qua bất cứ nơi nào, thì mỗi một tế bào đều bị dục vọng thiêu đốt.
Anh dùng rất sức rất mạnh, không giống như có ý muốn vuốt ve mà mang lại cho người ta cảm giác áp bách, ép Ôn Hỏa phải sát vào trong lòng anh.
Ôn Hỏa không có cách nào dừng lại, lảo đảo hai bước rồi ngã vào trong lòng anh.
Thẩm Thành cúi đầu nhìn Ôn Hỏa, môi anh giống như vô tình cọ qua trán cổ: “Muốn mình không thể xuống được giường sao?"
Ôn Hỏa bị anh làm cho ngứa ngáy: "Em muốn đi vệ sinh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thành đưa tay sờ sờ phía trước phần mu âm hộ nhô lên của cô: "Gấp như vậy sao?"
Ôn Hỏa bị anh sờ như vậy thì lại càng khó lòng chịu được: "Rất gấp."
Thẩm Thành buông cô ra, cầm lấy một chiếc cốc pha lê trên bàn bên cạnh, đưa cho cô.
Ôn Hỏa vừa nhìn đã hiểu ra, anh muốn cô đi tiểu trong chiếc cốc này: "Anh không thể đợi em một lát được sao?"
Thẩm Thành đương nhiên không muốn đợi, nhất quyết đưa cốc cho cô, anh nhất định muốn xem nước tiểu trong cốc của cô sao.
Ôn Hỏa chăm chú nhìn anh một hồi, cô đột nhiên nghĩ đến lúc lần đầu tiên Hàn Bạch Lộ nói với cô chuyện tạm dừng hợp tác giữa hai người, cô lợi dụng Thẩm Thành tìm mình, cô đã nói rất nhiều lời khiến anh cảm thấy đau lòng, nói cái gì mà trò chơi ghê tởm, cô không thích chút nào.
Thực ra cũng không phải tất cả đều cố ý khiến cho anh khó chịu, trong chuyện làm tình, quả thật anh có rất nhiều hành động biến thái.
Ôn Hỏa cầm lấy chiếc cốc, bước vào phòng tắm.
Thẩm Thành nói: "Ở ngay đây."
Ôn Hỏa lại xoay người lại, cô không muốn, nhưng lúc này cô cũng sẽ không nói ra rằng mình không muốn, bởi vì thái độ của Thẩm Thành đã trở nên rất nghiêm túc. Có rất nhiều người ở rất nhiều thời điểm, chưa từng kiên trì nhiều như vậy, lý trí của cô thậm chí còn để ý tới tình huống lúc này hơn cơ thể: "Em xấu hổ."
Thẩm Thành ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cô: "Lần đầu tiên em bắn ra cũng đâu có nói mình xấu hổ đâu."
Ôn Hỏa nhớ rõ, lần đó ở trong căn biệt thự B2 ở khu ngoại thành, nơi đó có một căn phòng giống như ngục giam, Thẩm Thành giữ lấy hai chân của cô đang cho ra bên ngoài song sắt, đâm vào bên trong người cô hơn hai mươi phút, cuối cùng anh vẫn còn chưa bắn ra, thì cô đã bắn ra trước, toàn bộ nước đều bắn lên người anh.
Có thể là khi đó, Thẩm Thành đối với Ôn Hỏa mà nói là nhiệm vụ cũng là mục tiêu, cô biết bản thân mình đạt tới cao trào, nhưng cũng không có bất cứ cảm xúc khác nào.
Cô có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện bản thân phun ra như vậy, vì vậy nhất định sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Đây là lý do tại sao hiếp dâm và quan hệ tình dục tự phát là hai cảm giác khác nhau, bị ép buộc hoặc không muốn, có thể giống với việc xuất phát từ nội tâm được sao?
Ôn Hỏa đặt cái cốc xuống, đi tới chỗ Thẩm Thành ngồi trên đùi anh, vòng tay ôm lấy cổ anh: "Thầy Thẩm, anh làm như vậy sẽ để lại bóng ma cho em, sau này khi nhìn thấy cái ly em sẽ muốn đi vệ sinh, anh muốn em như vậy sao?"
Thẩm Thành đột nhiên bị cô ôm vào lòng, đôi mắt hơi mở to.
Ôn Hỏa giữ mặt anh: “Đợi khi em đi vệ sinh xong trở về chúng ta cùng chơi sau.” Cô ghé vào tai Thẩm Thành thì thầm: “Làm hỏng em luôn.”
Thẩm Thành đang định nói thì Ôn Hỏa đã chạy mất.
Anh nhìn bàn tay mình còn đang dừng lại trên không trung, trong lòng không biết đang nghĩ gì. Anh là người luôn có thể xử lý các tình huống khẩn cấp một cách hợp lý, bởi vì anh là người có thể phán đoán chính xác, nhưng khi Ôn Hỏa làm ra hành động kia, anh không hề có chuẩn bị.
Ôn Hỏa vừa đi liền đi một lúc lâu, Thẩm Thành có linh cảm cô lại gây ra chuyện gì đó rồi, vừa đi tới phòng vệ sinh liền nhìn thấy, quả nhiên người đang ghé vào bồn cầu ngủ thiếp đi.
Anh có thể cảm nhận được rất rõ ràng gân xanh ở hai bên huyệt Thái Dương của mình không ngừng giật giật, anh không thèm đếm xỉa đến cô, quay đầu đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Tắm rửa, uống rượu, ngủ.
Nằm trên giường, nhắm mắt lại, một đêm dường như sẽ kết thúc như thế này. Nếu anh không mở mắt ra.
Nằm ở trên giường chưa được mười phút, anh mở mắt ra, rồi đi vào phòng vệ sinh ôm Ôn Hỏa đang ngủ trong toilet đặt lên giường.
Anh nghiêng người nhìn cô, muốn xác định xem có phải cô đang dùng cách lạt mềm buộc chặt với mình hay không. Anh có thể thông qua thái độ của Ôn Hỏa đối với mình để phán đoán xem Hàn Bạch Lộ đã giao cho cô nhiệm vụ gì.
Sau khi từ Canada trở về, thái độ Ôn Hỏa đối với anh không còn tích cực như lúc trước nữa, lúc đó hẳn là Hàn Bạch Lộ đã tạm dừng hợp tác, hơn nữa cô muốn đến Cambridge nhưng không thành nên đã trút hết lửa giận trong lòng vào người anh.
Suy nghĩ của anh lúc đó rất đơn giản, anh cảm thấy khó chịu với những lời nói đó, trong khi anh chẳng hại ai, tuyệt đối không thể để bản thân mình bị phụ nữ trêu chọc như vậy được.
Rõ ràng cô là người dụ dỗ anh trước, bây giờ còn muốn là người nói lời chia tay trước, dựa vào cái gì chứ?
Anh còn chưa nghĩ ra cách dạy dỗ cô như thế nào, cô đã đi tìm người đàn ông khác. Kể cả tình cảm với anh chỉ là diễn, cô còn không thể diễn đến nơi đến chốn được sao? Hơi tí là muốn tạm dừng? Chuyện này làm một người chưa biết thua là gì như anh cảm thấy bị sỉ nhục.
Ngày hôm đó anh tức giận, chuẩn bị bắt cô phải phục tùng mình, sau đó đuổi cô đi. Ai ngờ rằng khi cô vào cửa đã trở nên lúng túng, trông rất tiều tụy, khiến anh bị bất ngờ. Suy cho cùng, cô cũng là người phụ nữ đã cùng mình ngủ nhiều đêm như vậy, không người đàn ông nào có thể cưỡng lại việc cô yếu thế.
Cứ như vậy, một người có lý trí như anh lại đưa ra một quyết định rất phi lý - tiếp tục chơi, còn chuyện sau này để sau này rồi nói.
Lần này quay lại, về phương diện trêu chọc anh của Ôn Hỏa, so với khi bắt đầu quyến rũ anh còn tốn nhiều công sức hơn, nếu quyết tâm khiến anh có tình cảm, vậy thì anh sẽ giúp cô vào công nghiệp Quốc Thông, giúp cô gửi công văn đi.
Nhìn xem ai là người rung động trước, ai là người khóc lóc nói Làm ơn hãy yêu tôi trước.
Ôn Hỏa đột nhiên trở mình, chui vào vòng tay của Thẩm Thành.
Buổi tối khi đi ngủ Thẩm Thành thường mặc quần áo ngủ rất rộng, cổ áo rất lớn, mặt Ôn Hỏa vùi vào ngực anh, vô thức cọ qua cọ lại.
Thẩm Thành nhìn thấy cô như vậy, lại nhớ tới những lời bướng bỉnh mà cô đã nói trong hai ngày nay. Anh quả thực hơn cô tám chín tuổi, cô đúng là vẫn còn trẻ, anh không thể nói mình đã già, nhưng thật sự đã không thể theo kịp sức sống của những người trẻ tuổi như cô.
Trên thực tế, quan hệ của anh với Ôn Hỏa, quả thật là một chuyện ngoài kế hoạch.
Cô có ý đồ từ trước, còn anh là ngoài ý muốn.
Ngay cả khi bản thân tuổi trẻ ham chơi, anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ quen một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy, có thể liên quan đến việc ba của anh là một người truyền thống.
Cho nên trong suy nghĩ của bản thân, anh đã xem chính bản thân mình trở thành một trưởng bối.
Anh cũng cố ý dạy cho Ôn Hỏa rất nhiều kỹ xảo để tự mình đi ra ngoài xã hội mà cô không hề hay biết, cũng vẫn luôn đồng ý để cô gọi mình là thầy Thẩm. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể nhiều lần lấy chuyện tuổi tác ra để nói chuyện với anh.
Đây có lẽ là điều mà người đàn ông mâu thuẫn nhất.
Muốn bảo vệ một người, tôi muốn làm vị thần trong lòng cô, nhưng lại không muốn cô thật sự đặt mình vào vị trí đó, còn luôn nhắc nhở về sự chênh lệch giữa bọn họ.
Thẩm Thành suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đắp chăn cho cô rồi đi ra ngoài.
Đèn trên lầu vụt tắt, Ôn Hỏa mở mắt ra.
Trong mũi vẫn còn mùi sữa tắm trên người Thẩm Thành, cô không biết vừa rồi Thẩm Thành đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt, con người Thẩm Thành này, nhắm mắt hay mở mắt đều là tính kế.
Cô đã suy nghĩ ổn thỏa, đến khi cô câu được Thẩm Thành tới tay, hợp tác với Hàn Bạch Lộ kết thúc, cô nhất định phải đi tìm mẹ của Dương Dẫn Lâu.
Em gái của Dương Dẫn Lâu, Quan Tâm Lôi đã chết, nhưng mẹ của ông ấy vẫn còn sống, vì vậy nhất định sẽ có cách, có thể ngăn chặn chứng mất ngủ dẫn tới bệnh tim. Đợi tới khi tìm được cách, cô nhất định phải tới Canada.
Cô có thể học tập ở bất cứ đâu. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy khó khăn là tách khỏi Ôn Băng, cô vẫn còn lo lắng cho anh ấy.
…
Mắt Ôn Hỏa nhìn ra ngoài cửa sổ, Bắc Kinh - một thành phố không bao giờ ngủ, một nửa bầu trời là màu của pháo hoa, nhân gian yên lành, bách quỷ dạ hành, người nằm bên gối là người thật lòng thích, người thật lòng thích, lại nằm trong vòng tay của người khác.
Tình mới, tình cũ, ai có thể ngờ rằng một tình yêu giống y như thật, thật ra tất cả đều là diễn, căn bản bọn họ ngay cả một giây cũng chưa từng rung động.
Đây là hiện thực của tình yêu.
Lời yêu thuận miệng là có thể nói ra, làm tình có thể tùy tiện làm mọi chốn.
*
Khi Ôn Hỏa rời giường, Thẩm Thành đã đi ra ngoài từ sớm.
Cô vệ sinh cá nhân, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi căn hộ cao cấp của Thẩm Thành.
Chung cư kiểu này về cơ bản được dùng để “kim ốc tàng Kiều”. Khi Ôn Hỏa ra vào nơi này vẫn luôn nhìn bắt gặp những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Họ mặc đồ hiệu sang trọng, cầm ô Rolls-Royce. Họ không bao giờ nhìn thẳng vào mọi người, nhưng vẫn luôn giữ cho mình nụ cười trên gương mặt. Bởi vì cho dù đôi mắt của họ có cảm thấy chán đời thì đôi môi vẫn luôn phải mỉm cười.
Đương nhiên không phải là tuyệt đối, hầu hết những người phụ nữ quyền lực sẽ không chọn sống ở một nơi như vậy, dù có mua nhà thì họ cũng dùng vào mục đích khác.
Ôn Hỏa quay trở về trường, chiều nay sẽ có một tiết dạy của Thẩm Thành ở Đại học Bắc Kinh, cô sẽ cùng Thu Minh Vận qua đó.
Xuống tàu điện ngầm, Ôn Hỏa gặp Ngô Quá, anh ấy đang đứng trước một cửa hàng bán sách cũ.
Ngô Quá nhìn thấy cô thì đứng lên: "Ôn Hỏa."
Ôn Hỏa nhìn nhìn quyển sách của anh của ta: "Anh thiếu tiền sao?"
Ngô Quá nói đùa với cô: "Em trông anh giống người có tiền sao? Một bộ quần áo đã mặc rất nhiều năm."
Ôn Hỏa nở nụ cười. Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với anh ấy, chuẩn bị lên tiếng chào hỏi rồi rời đi, nhưng anh ấy lại gọi cô lại: "Ngày hôm qua, giáo sư Dương có hỏi anh, quan hệ của em với thầy Thẩm như thế nào, anh nói em là học trò của thầy ấy, chuyện này không sao chứ?"
"Ừm."
Ngô Quá kiên định nói: "Chuyện này anh cũng đã giải thích với những người khác. Giáo sư Dương cũng nói thầy Thẩm là người ngay thẳng. Em không cần phải lo lắng sẽ có những lời lẽ không hay truyền ra ngoài."
Ôn Hỏa nhớ tới câu mà Thẩm Thành đã nói ngày hôm qua, bọn họ biết anh sẽ không mù quáng như vậy, cho nên cũng sẽ không nghĩ nhiều. Anh đúng là hiểu rất rõ.
Trở lại trường, Ôn Băng gọi điện tới, rất kích động, nói rằng mình đã được thăng chức, còn có phòng làm việc riêng, hơn nữa còn có cả cửa sổ rất lớn.
Ôn Hỏa tiện tay bấm vào tin tức xã hội, đoạn video mà cô quay trước đó quả nhiên đã bị lộ ra. Được sự giúp sức của dư luận để trấn áp và giám sát, bọn người chuyên đi bắt nạt người mềm yếu hẳn là sẽ thu liễm lại một chút, công việc sau này của Ôn Băng sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
*
Buổi chiều Thẩm Thành có lớp, vì vậy anh đến văn phòng sớm để hoàn thành công việc rồi trở về nhà.
Anh phải để Hàn Bạch Lộ và Y Y gặp nhau, con gái không thể tiếp tục không gặp mẹ, điều đó không tốt cho sự phát triển của nó.
Trong hai ngày, Hàn Bạch Lộ được cho uống thuốc an thần và rất nhiều thuốc chống loạn thần dưới sự sắp xếp của Thẩm Thành, hiện tại cô ta nằm trên mặt đất giống như một đám bùn nhão.
Khi Thẩm Thành mở khóa cửa phòng của cô ta ra, nhìn qua trông có vẻ rất quan tâm hỏi: "Đã ăn chưa?"
Hàn Bạch Lộ nhìn thấy anh, giãy dụa trên mặt đất một hồi, sau đó nước mắt lăn dài theo khóe mắt, đều chảy vào trong miệng, tất cả đều là chua xót. Giọng nói của cô ta trở nên khàn khàn, không còn sức lực mà hét lên: "Thẩm Thành…Tôi sinh con cho anh... Tôi là mẹ ruột của con gái anh..."
Cô ta muốn nói, tại sao anh lại làm như vậy với mình, chỉ vì bản thân đã từng lừa gạt anh, chuyện đứa nhỏ trong bụng của Anna không phải con của anh?
Thẩm Thành ngồi xổm xuống nhìn cô: "Chờ cô tắm xong, tôi đưa cô đi gặp Y Y."
Hàn Bạch Lộ nhìn anh, trong ánh mắt đều là nghi ngờ.
Thẩm Thành đương nhiên có điều kiện: "Cho tôi số điện thoại cô dùng để liên lạc với Ôn Hỏa."
Hàn Bạch Lộ nghe vậy giống như nhìn thấy quỷ sống, cả người run lên không ngừng lùi về phía sau góc tường, anh đã biết… Anh đã biết! Chuyện gì anh ta cũng biết! Ôn Hỏa… Chẳng lẽ anh cũng định sẽ xuống tay với Ôn Hỏa sao?
Thẩm Thành nói thêm: "Còn có cả nội dung hợp tác cụ thể giữa hai người, cô cho cô ấy bao nhiêu tiền, cô ấy đã giúp cô làm được những việc gì."
Hàn Bạch Lộ không nói lời nào, cô ta không thể nói cho anh biết.
"Nếu không nói, cô sẽ phải tiếp tục ở lại đây chữa bệnh. Nếu như cô chịu nói, tôi sẽ cho phép cô định kỳ ít nhất một lần nhìn thấy Y Y."
Đôi môi nứt nẻ của Hàn Bạch Lộ kịch liệt run rẩy, nước bọt dính dính vào hai bên môi, cô ta há miệng ra, sợi chỉ bạc cũng bị kéo dài ra.
Căn phòng này nằm hoàn toàn ở phía Tây của căn biệt thự, dường như không hề trực tiếp tiếp xúc với ánh nắng, cho nên có vẻ mờ tối. Tư thế ngồi xổm của Thẩm Thành quỳ một chân đặt trên mặt đất khiến anh chiếm ưu thế hơn, dường như chỉ cần ngồi xổm ở đó, một luồng áp lực vô hình không ngừng mạnh mẽ tràn vào bên trong thất khiếu của Hàn Bạch Lộ.
Cô ta không thể từ chối.
Cô ta không thể từ chối một con quái vật luôn biết che giấu sức mạnh thực sự của nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook