Mạnh Bà Truy Phu Ký
-
Chương 85: Vết bầm trên trán
Dịch: Thanh Hoan
Mạnh Thê Thê lặng lẽ và lén lút giấu đai lưng của Thịnh Gia Ngạn về phía sau, vốn cho rằng hắn không nhìn thấy, ai ngờ Thịnh Gia Ngạn đưa tay ra bắt ngay được cái tay đang giấu đai lưng của nàng. Sau đó, không đợi Mạnh Thê Thê kịp phản ứng, Thịnh Gia Ngạn đã đè vai của nàng xuống, động tác lưu loát dứt khoát, hai cánh tay của Mạnh Thê Thê đã bị trói lại treo lên rèm tơ rủ xuống giường
Tư thế kì quái này…
“Anh trói ta làm gì?” Nàng giãy dụa một hồi, làm cho rèm che càng lay động kịch liệt.
Thịnh Gia Ngạn ngồi bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống Mạnh Thê Thê đang không ngừng giãy dụa kia, ý cười thoáng xẹt qua đáy mắt đen sâu hút của hắn: “Còn giãy nữa là rách rèm đó.”
Bị giày vò như thế, Mạnh Thê Thê vốn đã khô nóng khó chịu giờ lại càng cảm thấy trong người như có một mồi lửa đang thiêu đốt.
Mà khuôn mặt như băng như ngọc của Thịnh Gia Ngạn lại cứ gần trong gang tấc.
Hai tay nàng bị trói vào rèm che, chỉ sơ ý một cái là giật rách mất thật, nhưng mà hiện giờ phải đối mặt với Thịnh Gia Ngạn như lãnh ngọc trước mắt, nàng quả thực khó nhịn nổi lửa nóng trong lòng, chỉ hận không thể cuộn mình nhào vào lòng Thịnh Gia Ngạn ngay.
Dù là Mạnh Thê Thê vẫn còn một tia lý trí đang thoi thóp nói cho nàng rằng không được nghĩ đến chuyện táy máy tay chân với Thịnh Gia Ngạn nữa, nhưng mà vô ích.
Nội tâm của Mạnh Thê Thê đang phải chịu một trận giằng xé: “Mày phải khống chế lại bản thân mày đi, Thê Thê nha! Mặc dù Thịnh Gia Ngạn có dung mạo phong hoa tuyệt đại, mũi hắn đẹp như thế, bờ môi mê người như vậy. Đôi mắt còn đẹp mắt đến đòi mạng! Nhưng dù vậy mày cũng không được phóng túng mình nha! Mày phải biết một khi bắt đầu chuyện này, sau này muốn làm một thuộc hạ bình thường là không thể nào!”
Đúng vào lúc Mạnh Thê Thê cho rằng lý trí của mình đã chiến thắng nỗi kích động thì…
“Chân muội quấn lấy ta làm gì?” Thịnh Gia Ngạn lạnh lùng hỏi, biểu cảm của hắn còn tạm xem như trấn định thả hai chân của Mạnh Thê Thê quấn lên người hắn vào trong chăn.
Mạnh Thê Thê híp mắt nhìn dáng người cao ráo và vòng eo thon gầy của Thịnh Gia Ngạn nuốt nước bọt ừng ực đầy gian tà: “A Ngạn, anh có thể tới gần một chút nữa được không?”
Thịnh Gia Ngạn bước ra ngoài mấy bước, sửa sang lại vạt áo: “Không được, muội nghỉ một lát đi, ta ngồi ngoài kia xem tấu chương.”
“Đừng đi!” Mạnh Thê Thê đột nhiên giật giật hai tay đang bị trói: “Anh đi đâu thì ta đi đó, anh muốn phê tấu chương thì cũng phải cởi trói cho ta đã chứ!”
“Không được!”
Mạnh Thê Thê thấy Thịnh Gia Ngạn xoay người đi ra ngoài thật, vội vã giật mạnh tay xuống, tấm rèm tơ hơi mỏng bị nàng giật bung ra rồi. Nàng đang định xuống giường đuổi theo Thịnh Gia Ngạn, ai ngờ hai chân không biết bị Thịnh Gia Ngạn dúi vào chăn từ lúc nào, bị quấn thành một cái bánh mì làm Mạnh Thê Thê không biết phải duỗi chân ra kiểu gì. Xu thế đổ người về phía trước của nàng không ngăn được, Mạnh Thê Thê chuẩn bị ngã xuống với tư thế mặt cắm xuống đất mông chổng lên trời.
Mắt thấy nàng sắp bị ngã một cú chó đớp bùn, Thịnh Gia Ngạn nhanh tay nhanh mắt quay lại túm lấy eo nàng ôm vào trong ngực.
“Nghịch ngợm!” Hắn giận dữ mắng một tiếng, tay đã sờ lên gò má Mạnh Thê Thê kiểm tra xem nàng có bị va vào đâu không.
Mạnh Thê Thê chớp thời cơ dựa hẳn người vào Thịnh Gia Ngạn, cặp môi đỏ mọng kề sát vào hắn lầu bầu: “Oa, A Ngạn người anh mát thật đấy.”
Mặt Thịnh Gia Ngạn không đổi sắc che lại miệng Mạnh Thê Thê đang lại gần: “Muội mà cứ làm loạn như thế, bao giờ mới tốt lên được?”
Mạnh Thê Thê tránh thoát bàn tay của hắn, bắt đầu cọ xát vào ngực của Thịnh Gia Ngạn: “Vậy anh cởi trói tay cho ta đi, ta cam đoan ta sẽ không làm loạn nữa.”
Thịnh Gia Ngạn lần này lại sảng khoái cởi đai lưng ra, sau đó ôm Mạnh Thê Thê về giường. Trong khoảnh khắc hai tay Mạnh Thê Thê được thả tự do đó, phản ứng đầu tiên của nàng là ôm lấy cổ Thịnh Gia Ngạn. Thịnh Gia Ngạn hơi tránh sang một bên, Mạnh Thê Thê không cam lòng lại lấy chân quấn lấy hắn, tiếp tục bị Thịnh Gia Ngạn né tránh.
Mạnh Thê Thê sốt ruột: “Anh chán ghét ta đến mức không chịu ôm ta lấy một chút như thế à?”
“Ta không.” Thịnh Gia Ngạn nhìn chăm chú vào nàng một lát, thản nhiên hỏi: “Muội không thể ngoan ngoãn nằm một mình ở đây một lúc à?”
“Không thể! Ta mặc kệ, anh qua đây, anh qua đây!” Mạnh Thê Thê nằm trên giường đập đập hai chân, khóc lóc om sòm còn lăn qua lăn lại nữa, cuối cùng đầu đụng vào thành giường, đau đớn kêu lên một tiếng, bắt đầu thút thít khóc.
Thịnh Gia Ngạn nhìn cả quá trình ấy, lập tức cười khẽ lên: “Thôi.”
Hắn nằm lên giường kéo Mạnh Thê Thê lại ôm vào ngực, vuốt ve mái tóc dài của nàng nhỏ giọng trấn an: “Đừng khóc nữa.”
Mạnh Thê Thê đã được thỏa nguyện, hai tay vội vàng túm lấy vạt áo trước ngực hắn, nàng vùi mặt vào ngực của Thịnh Gia Ngạn: “A Ngạn, ta đau.”
Thịnh Gia Ngạn đưa tay xoa xoa chỗ trán bị thương của nàng, Mạnh Thê Thê nằm trong ngực hắn, mắt lim dim khép hờ, vẻ mặt cực kì hưởng thụ người lạnh băng như Thịnh Gia Ngạn này phục vụ mình. Cùng lúc đó, hai chân nàng còn đang lén lút quấn lấy chân Thịnh Gia Ngạn ở dưới chăn.
Thân thể Thịnh Gia Ngạn cứng đờ, bờ môi lạnh lùng mím chặt lại, có vẻ đang nhẫn nhịn rất vất vả.
Nhưng cũng may, Mạnh Thê Thê nằm trong ngực hắn cũng trở nên ngoan ngoãn hơi rất nhiều, nói chuyện cũng đứt quãng, một lát sau đã ngủ thiếp đi rồi.
Thịnh Gia Ngạn vẫn tiếp tục vuốt tóc Mạnh Thê Thê, lúc ngủ, Mạnh Thê Thê cảm thấy đôi tay này hơi phiền, liền kéo tay này xuống đặt ngay trước ngực của mình.
Bởi vì bàn tay này cũng lạnh buốt, rất thoải mái, nàng còn nhoài người về cái tay đó cọ cọ.
Thịnh Gia Ngạn cứng đờ, rủ mắt xuống nhìn Mạnh Thê Thê không mảnh vải che thân.
“Muội có biết bây giờ muội không mặc gì không?” Hắn nhịn không được hỏi.
“Ưm?” Mạnh Thê Thê mơ hồ lên tiếng, nàng ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Thịnh Gia Ngạn, phát hiện trong mắt hắn như có đốm lửa đang nhen, sắp bùng lên và lan rộng ra.
Thịnh Gia Ngạn thấy nàng như vậy, định vung tay rời đi để bình tĩnh lại một lát. Nhưng Mạnh Thê Thê lại không cho hắn cơ hội, phát hiện hắn muốn đi, lại kéo tay hắn đến hai luồng mềm mại trước ngực mình: “Như thế này rất dễ chịu, anh nằm yên không được à?”
Ánh mắt Thịnh Gia Ngạn dần sâu thẳm lại, một lát sau, hắn khàn giọng bảo nàng: “Đây là muội mời ta, ngày mai đừng có hối hận.”
Dứt lời, hắn đã cắn lên môi Mạnh Thê Thê.
Đương lúc nửa tỉnh nửa mê lại nếm được một mảnh lạnh buốt, ruột gan đang nóng ran của Mạnh Thê Thê như được làm dịu, nàng vô thức đáp lại hết sức chủ động.
Chuyện tiếp theo xảy đến không thể ngăn cản, nàng không chỉ chủ động, còn rất phối hợp mà quấn chân lên eo Thịnh Gia Ngạn.
Bộ dạng mời gọi ấy, có lẽ chính nàng cũng không phát hiện.
Nàng chỉ biết, mình hình như đang làm một giấc mộng xuân.
Trong mộng nàng và Thịnh Gia Ngạn đang nằm cạnh nhau rất thân mật, giữa mông lung, nàng nhìn chăm chú vào cặp mắt dài và sâu của hắn, cảm thấy trong ánh mắt hắn chứa ngàn ngôi sao rực rỡ. Lại phục hồi tinh thần lại, phát hiện Thịnh Gia Ngạn đang cắn nuốt môi son của mình.
Mọi chuyện đều phát sinh trong lúc nàng không hề hay biết.
Nhưng nhiếp chính vương đại nhân luôn một mực cao ngạo lãnh đạm, thích nuôi béo con mồi rồi mới làm thịt giờ này không nhịn được nữa rồi, hắn đặt Mạnh Thê Thê xuống dưới thân, đang định tiếp tục động tác thâm nhập sâu hơn.
Nào ngờ, đúng lúc này…
“Đại trực nhược khuất, đại xảo nhược chuyết, đại biện nhược nột” * Mạnh Thê Thê thì thào.
“Cái gì?” Động tác của Thịnh Gia Ngạn chợt khựng lại.
“Nửa câu sau trong Đạo Đức Kinh mà anh vừa đọc đó, ta đột nhiên nghĩ đến…”
* Vẫn là Đạo Đức Kinh, câu tiếp theo của chương trước, nghĩa là “Cực thẳng thì dường như cong, cực khéo thì dường như vụng, ăn nói cực khéo thì dường như ấp úng”
…….Hắn cười khẽ một tiếng, sau đó vuốt lại những sợi tóc rối trên mặt Mạnh Thê Thê với vẻ đầy yêu thương: “Cũng tốt, hiện giờ còn chưa phải lúc…”
Thịnh Gia Ngạn ôm nàng hồi lâu, cho đến tận khi Mạnh Thê Thê đã ngủ say hắn mới xuống giường đi tắm nước lạnh.
Ngày hôm sau, khi Mạnh Thê Thê dậy thì mặt trời lên cao bằng mấy con sào, Thịnh Gia Ngạn cũng không ở trong phòng.
Nàng lặng lẽ liếc qua căn phòng lộn xộn, nào là rèm tơ vứt trên mặt đất, nào là mấy vũng nước đọng xung quanh thùng tắm cách đó không xa, còn có đệm chăn xốc xếch đắp trên người mình, cùng với thân thể không một mảnh vải dưới chăn của mình.
Trán còn hơi nhói nhói đau, ngực cũng có vết tích khả nghi.
Mạnh Thê Thê ngẩn người một hồi.
Không phải nàng đã... cưỡng… Thịnh Gia Ngạn rồi đấy chứ?
Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không rõ ràng lắm. Chỉ nhớ toàn thân mình nóng ran, dẫn đến cảm xúc cực kì kịch liệt, nóng nảy.
Nhưng dù có thế thì cũng không đến mức biến hình thành kẻ có gan chó đi sàm sỡ vương gia đại nhân chứ?
Mạnh Thê Thê ngồi trên giường cắn ngón tay suy nghĩ sâu xa. Đúng lúc này nha hoàn của Ngụy phủ lại gõ cửa.
“Mạnh cô nương, cô nương tỉnh rồi ạ?”
Mạnh Thê Thê đột nhiên bừng tỉnh, lên tiếng đáp lời. Bốn cô nha hoàn bưng dụng cụ rửa mặt nối đuôi nhau đi vào. Các nàng nhìn thấy cảnh lộn xôn trong phòng cũng không kinh ngạc, ngược lại, chỉ một mực cung kính hầu hạ Mạnh Thê Thê rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo.
Thái độ này của bọn nha hoàn làm trái tim Mạnh Thê Thê lại chìm thêm mấy tấc.
Chẳng lẽ nàng thực sự đã làm chuyện bá vương ngạnh thượng cung với Thịnh Gia Ngạn rồi? Sau đó, cũng giống như tất cả các tiểu thuyết có nói, hiện giờ mình chính là nữ tử thân thể mảnh mai không sức lực, đợi nha hoàn hầu hạ sau đêm xuân kia?
Càng nghĩ càng thấy lòng run rẩy, mặc quần áo xong, nhân lúc tiểu nha hoàn đang cài trâm lên đầu cho mình, Mạnh Thê Thê thử thăm dò nói: Không ngờ lại làm phòng này bừa bộn như thế, vất vả các cô phải dọn dẹp rồi, ta thành thật xin lỗi.”
Tiểu nha hoàn kia cười đáp: “Cô nương nói quá lời rồi, đây là bổn phận của chúng nô tỳ, làm gì có chuyện vất vả hay không ạ? Hơn nữa cô nương với Thịnh công tử đêm qua mệt nhọc rồi, cô nương hôm nay muốn ăn gì, nô tỳ đi gọi phòng bếp chuẩn bị ạ?”
Đêm qua mệt nhọc….
“Thực ra mọi chuyện không như các cô nghĩ đâu.” Mạnh Thê Thê còn chưa nói xong thì tiểu nha hoàn kia đã vội vàng nói:
“Cô nương yên tâm, loại chuyện này qua rồi thì cứ cho qua, cô nương tuyệt đối đừng thấy ngượng ngùng hay gì cả, chuyện thường trong đời người thôi, chúng nô tỳ hiểu mà. Cô nương hãy nghỉ ngơi tiếp đi, có chuyện gì cứ gọi nô tỳ nhé.”
Nàng ta dứt lời, liền dẫn mấy tỳ nữ rời khỏi phòng. Mạnh Thê Thê cứng đờ quay đầu nhìn căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, gục xuống bàn trang điểm thầm kêu rên trong lòng.
Chẳng lẽ thật sự để nàng bá vương ngạnh thượng cung còn làm ồn cho cả Ngụy phủ này biết rồi sao?
Trời ạ, về sau nàng còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa?
Bốn tỳ nữ kia theo hành lang đi về, Ngụy Sơ Hoa đứng cuối hành lang nóng ruột chờ đợi, đi tới đi lui, thấy các nàng trở về lập tức xông đến vội vàng hỏi: “Sao rồi, cô ta vẫn ổn chứ?”
Buổi sáng lúc Ngụy Sơ Hoa dậy, nghe nói Thịnh Gia Ngạn ra ngoài với sắc mặt cực kì xấu. Nàng nhớ tới vẻ nóng nảy của Mạnh Thê Thê sau khi ăn nhân sâm xong, lại nghe người dưới nói tối hôm qua động tĩnh trong phòng Mạnh Thê Thê cực kì lớn, hình như còn nghe thấy tiếng khóc thút thít.
Ngụy Sơ Hoa lập tức suy đoán Mạnh Thê Thê chắc đã bị vương gia đánh rồi. Dù sao, nàng ta làm ầm ĩ như thế, mà vương gia lại là một người lãnh đạm thích yên tĩnh như vậy.
Rất có thể vương gia không kiên nhẫn đã đánh cho Mạnh Thê Thê một trận rồi nha!
Cho nên, sáng sớm Ngụy Sơ Hoa đã phái nha hoàn ra ngoài thăm dò thực hư chuyện này.
Chỉ nghe tiểu nha hoàn dẫn đầu lúc nãy nói: “Đúng như tiểu thư đã dự đoán, Mạnh cô nương hình như đã bị Thịnh công tử đánh thật rồi, hồi nãy lúc nô tỳ vấn tóc giúp cô ấy còn thấy trên trán cô ấy có vết bầm nhàn nhạt kìa!”
Mạnh Thê Thê lặng lẽ và lén lút giấu đai lưng của Thịnh Gia Ngạn về phía sau, vốn cho rằng hắn không nhìn thấy, ai ngờ Thịnh Gia Ngạn đưa tay ra bắt ngay được cái tay đang giấu đai lưng của nàng. Sau đó, không đợi Mạnh Thê Thê kịp phản ứng, Thịnh Gia Ngạn đã đè vai của nàng xuống, động tác lưu loát dứt khoát, hai cánh tay của Mạnh Thê Thê đã bị trói lại treo lên rèm tơ rủ xuống giường
Tư thế kì quái này…
“Anh trói ta làm gì?” Nàng giãy dụa một hồi, làm cho rèm che càng lay động kịch liệt.
Thịnh Gia Ngạn ngồi bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống Mạnh Thê Thê đang không ngừng giãy dụa kia, ý cười thoáng xẹt qua đáy mắt đen sâu hút của hắn: “Còn giãy nữa là rách rèm đó.”
Bị giày vò như thế, Mạnh Thê Thê vốn đã khô nóng khó chịu giờ lại càng cảm thấy trong người như có một mồi lửa đang thiêu đốt.
Mà khuôn mặt như băng như ngọc của Thịnh Gia Ngạn lại cứ gần trong gang tấc.
Hai tay nàng bị trói vào rèm che, chỉ sơ ý một cái là giật rách mất thật, nhưng mà hiện giờ phải đối mặt với Thịnh Gia Ngạn như lãnh ngọc trước mắt, nàng quả thực khó nhịn nổi lửa nóng trong lòng, chỉ hận không thể cuộn mình nhào vào lòng Thịnh Gia Ngạn ngay.
Dù là Mạnh Thê Thê vẫn còn một tia lý trí đang thoi thóp nói cho nàng rằng không được nghĩ đến chuyện táy máy tay chân với Thịnh Gia Ngạn nữa, nhưng mà vô ích.
Nội tâm của Mạnh Thê Thê đang phải chịu một trận giằng xé: “Mày phải khống chế lại bản thân mày đi, Thê Thê nha! Mặc dù Thịnh Gia Ngạn có dung mạo phong hoa tuyệt đại, mũi hắn đẹp như thế, bờ môi mê người như vậy. Đôi mắt còn đẹp mắt đến đòi mạng! Nhưng dù vậy mày cũng không được phóng túng mình nha! Mày phải biết một khi bắt đầu chuyện này, sau này muốn làm một thuộc hạ bình thường là không thể nào!”
Đúng vào lúc Mạnh Thê Thê cho rằng lý trí của mình đã chiến thắng nỗi kích động thì…
“Chân muội quấn lấy ta làm gì?” Thịnh Gia Ngạn lạnh lùng hỏi, biểu cảm của hắn còn tạm xem như trấn định thả hai chân của Mạnh Thê Thê quấn lên người hắn vào trong chăn.
Mạnh Thê Thê híp mắt nhìn dáng người cao ráo và vòng eo thon gầy của Thịnh Gia Ngạn nuốt nước bọt ừng ực đầy gian tà: “A Ngạn, anh có thể tới gần một chút nữa được không?”
Thịnh Gia Ngạn bước ra ngoài mấy bước, sửa sang lại vạt áo: “Không được, muội nghỉ một lát đi, ta ngồi ngoài kia xem tấu chương.”
“Đừng đi!” Mạnh Thê Thê đột nhiên giật giật hai tay đang bị trói: “Anh đi đâu thì ta đi đó, anh muốn phê tấu chương thì cũng phải cởi trói cho ta đã chứ!”
“Không được!”
Mạnh Thê Thê thấy Thịnh Gia Ngạn xoay người đi ra ngoài thật, vội vã giật mạnh tay xuống, tấm rèm tơ hơi mỏng bị nàng giật bung ra rồi. Nàng đang định xuống giường đuổi theo Thịnh Gia Ngạn, ai ngờ hai chân không biết bị Thịnh Gia Ngạn dúi vào chăn từ lúc nào, bị quấn thành một cái bánh mì làm Mạnh Thê Thê không biết phải duỗi chân ra kiểu gì. Xu thế đổ người về phía trước của nàng không ngăn được, Mạnh Thê Thê chuẩn bị ngã xuống với tư thế mặt cắm xuống đất mông chổng lên trời.
Mắt thấy nàng sắp bị ngã một cú chó đớp bùn, Thịnh Gia Ngạn nhanh tay nhanh mắt quay lại túm lấy eo nàng ôm vào trong ngực.
“Nghịch ngợm!” Hắn giận dữ mắng một tiếng, tay đã sờ lên gò má Mạnh Thê Thê kiểm tra xem nàng có bị va vào đâu không.
Mạnh Thê Thê chớp thời cơ dựa hẳn người vào Thịnh Gia Ngạn, cặp môi đỏ mọng kề sát vào hắn lầu bầu: “Oa, A Ngạn người anh mát thật đấy.”
Mặt Thịnh Gia Ngạn không đổi sắc che lại miệng Mạnh Thê Thê đang lại gần: “Muội mà cứ làm loạn như thế, bao giờ mới tốt lên được?”
Mạnh Thê Thê tránh thoát bàn tay của hắn, bắt đầu cọ xát vào ngực của Thịnh Gia Ngạn: “Vậy anh cởi trói tay cho ta đi, ta cam đoan ta sẽ không làm loạn nữa.”
Thịnh Gia Ngạn lần này lại sảng khoái cởi đai lưng ra, sau đó ôm Mạnh Thê Thê về giường. Trong khoảnh khắc hai tay Mạnh Thê Thê được thả tự do đó, phản ứng đầu tiên của nàng là ôm lấy cổ Thịnh Gia Ngạn. Thịnh Gia Ngạn hơi tránh sang một bên, Mạnh Thê Thê không cam lòng lại lấy chân quấn lấy hắn, tiếp tục bị Thịnh Gia Ngạn né tránh.
Mạnh Thê Thê sốt ruột: “Anh chán ghét ta đến mức không chịu ôm ta lấy một chút như thế à?”
“Ta không.” Thịnh Gia Ngạn nhìn chăm chú vào nàng một lát, thản nhiên hỏi: “Muội không thể ngoan ngoãn nằm một mình ở đây một lúc à?”
“Không thể! Ta mặc kệ, anh qua đây, anh qua đây!” Mạnh Thê Thê nằm trên giường đập đập hai chân, khóc lóc om sòm còn lăn qua lăn lại nữa, cuối cùng đầu đụng vào thành giường, đau đớn kêu lên một tiếng, bắt đầu thút thít khóc.
Thịnh Gia Ngạn nhìn cả quá trình ấy, lập tức cười khẽ lên: “Thôi.”
Hắn nằm lên giường kéo Mạnh Thê Thê lại ôm vào ngực, vuốt ve mái tóc dài của nàng nhỏ giọng trấn an: “Đừng khóc nữa.”
Mạnh Thê Thê đã được thỏa nguyện, hai tay vội vàng túm lấy vạt áo trước ngực hắn, nàng vùi mặt vào ngực của Thịnh Gia Ngạn: “A Ngạn, ta đau.”
Thịnh Gia Ngạn đưa tay xoa xoa chỗ trán bị thương của nàng, Mạnh Thê Thê nằm trong ngực hắn, mắt lim dim khép hờ, vẻ mặt cực kì hưởng thụ người lạnh băng như Thịnh Gia Ngạn này phục vụ mình. Cùng lúc đó, hai chân nàng còn đang lén lút quấn lấy chân Thịnh Gia Ngạn ở dưới chăn.
Thân thể Thịnh Gia Ngạn cứng đờ, bờ môi lạnh lùng mím chặt lại, có vẻ đang nhẫn nhịn rất vất vả.
Nhưng cũng may, Mạnh Thê Thê nằm trong ngực hắn cũng trở nên ngoan ngoãn hơi rất nhiều, nói chuyện cũng đứt quãng, một lát sau đã ngủ thiếp đi rồi.
Thịnh Gia Ngạn vẫn tiếp tục vuốt tóc Mạnh Thê Thê, lúc ngủ, Mạnh Thê Thê cảm thấy đôi tay này hơi phiền, liền kéo tay này xuống đặt ngay trước ngực của mình.
Bởi vì bàn tay này cũng lạnh buốt, rất thoải mái, nàng còn nhoài người về cái tay đó cọ cọ.
Thịnh Gia Ngạn cứng đờ, rủ mắt xuống nhìn Mạnh Thê Thê không mảnh vải che thân.
“Muội có biết bây giờ muội không mặc gì không?” Hắn nhịn không được hỏi.
“Ưm?” Mạnh Thê Thê mơ hồ lên tiếng, nàng ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Thịnh Gia Ngạn, phát hiện trong mắt hắn như có đốm lửa đang nhen, sắp bùng lên và lan rộng ra.
Thịnh Gia Ngạn thấy nàng như vậy, định vung tay rời đi để bình tĩnh lại một lát. Nhưng Mạnh Thê Thê lại không cho hắn cơ hội, phát hiện hắn muốn đi, lại kéo tay hắn đến hai luồng mềm mại trước ngực mình: “Như thế này rất dễ chịu, anh nằm yên không được à?”
Ánh mắt Thịnh Gia Ngạn dần sâu thẳm lại, một lát sau, hắn khàn giọng bảo nàng: “Đây là muội mời ta, ngày mai đừng có hối hận.”
Dứt lời, hắn đã cắn lên môi Mạnh Thê Thê.
Đương lúc nửa tỉnh nửa mê lại nếm được một mảnh lạnh buốt, ruột gan đang nóng ran của Mạnh Thê Thê như được làm dịu, nàng vô thức đáp lại hết sức chủ động.
Chuyện tiếp theo xảy đến không thể ngăn cản, nàng không chỉ chủ động, còn rất phối hợp mà quấn chân lên eo Thịnh Gia Ngạn.
Bộ dạng mời gọi ấy, có lẽ chính nàng cũng không phát hiện.
Nàng chỉ biết, mình hình như đang làm một giấc mộng xuân.
Trong mộng nàng và Thịnh Gia Ngạn đang nằm cạnh nhau rất thân mật, giữa mông lung, nàng nhìn chăm chú vào cặp mắt dài và sâu của hắn, cảm thấy trong ánh mắt hắn chứa ngàn ngôi sao rực rỡ. Lại phục hồi tinh thần lại, phát hiện Thịnh Gia Ngạn đang cắn nuốt môi son của mình.
Mọi chuyện đều phát sinh trong lúc nàng không hề hay biết.
Nhưng nhiếp chính vương đại nhân luôn một mực cao ngạo lãnh đạm, thích nuôi béo con mồi rồi mới làm thịt giờ này không nhịn được nữa rồi, hắn đặt Mạnh Thê Thê xuống dưới thân, đang định tiếp tục động tác thâm nhập sâu hơn.
Nào ngờ, đúng lúc này…
“Đại trực nhược khuất, đại xảo nhược chuyết, đại biện nhược nột” * Mạnh Thê Thê thì thào.
“Cái gì?” Động tác của Thịnh Gia Ngạn chợt khựng lại.
“Nửa câu sau trong Đạo Đức Kinh mà anh vừa đọc đó, ta đột nhiên nghĩ đến…”
* Vẫn là Đạo Đức Kinh, câu tiếp theo của chương trước, nghĩa là “Cực thẳng thì dường như cong, cực khéo thì dường như vụng, ăn nói cực khéo thì dường như ấp úng”
…….Hắn cười khẽ một tiếng, sau đó vuốt lại những sợi tóc rối trên mặt Mạnh Thê Thê với vẻ đầy yêu thương: “Cũng tốt, hiện giờ còn chưa phải lúc…”
Thịnh Gia Ngạn ôm nàng hồi lâu, cho đến tận khi Mạnh Thê Thê đã ngủ say hắn mới xuống giường đi tắm nước lạnh.
Ngày hôm sau, khi Mạnh Thê Thê dậy thì mặt trời lên cao bằng mấy con sào, Thịnh Gia Ngạn cũng không ở trong phòng.
Nàng lặng lẽ liếc qua căn phòng lộn xộn, nào là rèm tơ vứt trên mặt đất, nào là mấy vũng nước đọng xung quanh thùng tắm cách đó không xa, còn có đệm chăn xốc xếch đắp trên người mình, cùng với thân thể không một mảnh vải dưới chăn của mình.
Trán còn hơi nhói nhói đau, ngực cũng có vết tích khả nghi.
Mạnh Thê Thê ngẩn người một hồi.
Không phải nàng đã... cưỡng… Thịnh Gia Ngạn rồi đấy chứ?
Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không rõ ràng lắm. Chỉ nhớ toàn thân mình nóng ran, dẫn đến cảm xúc cực kì kịch liệt, nóng nảy.
Nhưng dù có thế thì cũng không đến mức biến hình thành kẻ có gan chó đi sàm sỡ vương gia đại nhân chứ?
Mạnh Thê Thê ngồi trên giường cắn ngón tay suy nghĩ sâu xa. Đúng lúc này nha hoàn của Ngụy phủ lại gõ cửa.
“Mạnh cô nương, cô nương tỉnh rồi ạ?”
Mạnh Thê Thê đột nhiên bừng tỉnh, lên tiếng đáp lời. Bốn cô nha hoàn bưng dụng cụ rửa mặt nối đuôi nhau đi vào. Các nàng nhìn thấy cảnh lộn xôn trong phòng cũng không kinh ngạc, ngược lại, chỉ một mực cung kính hầu hạ Mạnh Thê Thê rửa mặt, chải đầu, mặc quần áo.
Thái độ này của bọn nha hoàn làm trái tim Mạnh Thê Thê lại chìm thêm mấy tấc.
Chẳng lẽ nàng thực sự đã làm chuyện bá vương ngạnh thượng cung với Thịnh Gia Ngạn rồi? Sau đó, cũng giống như tất cả các tiểu thuyết có nói, hiện giờ mình chính là nữ tử thân thể mảnh mai không sức lực, đợi nha hoàn hầu hạ sau đêm xuân kia?
Càng nghĩ càng thấy lòng run rẩy, mặc quần áo xong, nhân lúc tiểu nha hoàn đang cài trâm lên đầu cho mình, Mạnh Thê Thê thử thăm dò nói: Không ngờ lại làm phòng này bừa bộn như thế, vất vả các cô phải dọn dẹp rồi, ta thành thật xin lỗi.”
Tiểu nha hoàn kia cười đáp: “Cô nương nói quá lời rồi, đây là bổn phận của chúng nô tỳ, làm gì có chuyện vất vả hay không ạ? Hơn nữa cô nương với Thịnh công tử đêm qua mệt nhọc rồi, cô nương hôm nay muốn ăn gì, nô tỳ đi gọi phòng bếp chuẩn bị ạ?”
Đêm qua mệt nhọc….
“Thực ra mọi chuyện không như các cô nghĩ đâu.” Mạnh Thê Thê còn chưa nói xong thì tiểu nha hoàn kia đã vội vàng nói:
“Cô nương yên tâm, loại chuyện này qua rồi thì cứ cho qua, cô nương tuyệt đối đừng thấy ngượng ngùng hay gì cả, chuyện thường trong đời người thôi, chúng nô tỳ hiểu mà. Cô nương hãy nghỉ ngơi tiếp đi, có chuyện gì cứ gọi nô tỳ nhé.”
Nàng ta dứt lời, liền dẫn mấy tỳ nữ rời khỏi phòng. Mạnh Thê Thê cứng đờ quay đầu nhìn căn phòng đã được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, gục xuống bàn trang điểm thầm kêu rên trong lòng.
Chẳng lẽ thật sự để nàng bá vương ngạnh thượng cung còn làm ồn cho cả Ngụy phủ này biết rồi sao?
Trời ạ, về sau nàng còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa?
Bốn tỳ nữ kia theo hành lang đi về, Ngụy Sơ Hoa đứng cuối hành lang nóng ruột chờ đợi, đi tới đi lui, thấy các nàng trở về lập tức xông đến vội vàng hỏi: “Sao rồi, cô ta vẫn ổn chứ?”
Buổi sáng lúc Ngụy Sơ Hoa dậy, nghe nói Thịnh Gia Ngạn ra ngoài với sắc mặt cực kì xấu. Nàng nhớ tới vẻ nóng nảy của Mạnh Thê Thê sau khi ăn nhân sâm xong, lại nghe người dưới nói tối hôm qua động tĩnh trong phòng Mạnh Thê Thê cực kì lớn, hình như còn nghe thấy tiếng khóc thút thít.
Ngụy Sơ Hoa lập tức suy đoán Mạnh Thê Thê chắc đã bị vương gia đánh rồi. Dù sao, nàng ta làm ầm ĩ như thế, mà vương gia lại là một người lãnh đạm thích yên tĩnh như vậy.
Rất có thể vương gia không kiên nhẫn đã đánh cho Mạnh Thê Thê một trận rồi nha!
Cho nên, sáng sớm Ngụy Sơ Hoa đã phái nha hoàn ra ngoài thăm dò thực hư chuyện này.
Chỉ nghe tiểu nha hoàn dẫn đầu lúc nãy nói: “Đúng như tiểu thư đã dự đoán, Mạnh cô nương hình như đã bị Thịnh công tử đánh thật rồi, hồi nãy lúc nô tỳ vấn tóc giúp cô ấy còn thấy trên trán cô ấy có vết bầm nhàn nhạt kìa!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook