Mang Theo Taobao Xuyên Về 70
-
Chương 47
Nhưng suy nghĩ này cũng không giả, cả đời con gái chúng ta, không phải muốn có người đối xử tốt với mình sao?
Hiểu Hiểu cháu vừa đẹp lại vừa chịu khó, con người Chí Thành cũng thành thật, cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình. Đợi hai đứa kết hôn, không cần đợi ngày lành tháng tốt ư.”
Nhưng từng câu Mục Hiểu Hiểu lại nghe vào lòng, tìm nhà chồng không phải cũng tìm nhà đối xử tốt với mình sao?
Giống như mẹ cô, thay vì tìm bố dượng cho cô nhưng vì chị kế không xuống nông thôn nên đưa cô đến nông thôn ở, ngay cả một câu mẹ cô cũng không dám nói.
Chu Mai Hương tận tình khuyên bảo nói một đống, thấy Mục Hiểu Hiểu cúi đầu không nói từ chối cũng không nói đồng ý bèn nói tiếp: “Ông chồng nhà thím biết thím đến làm mai còn cảm thán với thím. Nói Chí Thành vì cưới vợ cũng biết vươn lên, ngày ngày làm việc đều nghiêm túc, chắc chắn là muốn làm cho người khác xem, muốn cho người ta yên tâm đấy.”
Làm cho ai xem, là cho cô xem sao?
Mục Hiểu Hiểu cắn môi, nhớ đến buổi sáng cả người Điền Chí Thành ướt đẫm mồ hôi, trên vai hình như còn bị cọ xát đến chảy máu, nhưng nửa câu anh cũng không oán giận, cũng không lười biếng.
Điền Chí Thành muốn khiến mình yên tâm sao? Dù sao Điền Chí Thành đã từng nói, anh là người thành thật, lời nói ra sẽ làm được, anh sẽ đối xử tốt với cô…
Trong một lúc, trong lòng Mục Hiểu Hiểu có hơi dao động.
Nếu lấy Điền Chí Thành, anh sẽ đối xử với mình tốt chứ?
Nhưng mà nếu không lấy Điền Chí Thành, cô có thể lấy ai đây, cả đời lúc nào cũng sống trong sự giễu cợt của người khác sao?
“Hiểu Hiểu, lời thím nói đều xuất phát từ nội tâm, nếu cháu bằng lòng thì gật đầu một cái.”
Chu Mai Hương cảm thấy bản thân đã nói hết lời, còn lại chỉ có thể để Mục Hiểu Hiểu quyết định. Bà ấy cũng không thể cưỡng ép người ta gật đầu được.
Chỉ hy vọng lần làm mối này nếu như thành công, Điền Chí Thành có thể giành được chút tinh thần, đối xử với người ta cho tốt.
Hiểu Hiểu cháu vừa đẹp lại vừa chịu khó, con người Chí Thành cũng thành thật, cũng có thể kiếm tiền nuôi gia đình. Đợi hai đứa kết hôn, không cần đợi ngày lành tháng tốt ư.”
Nhưng từng câu Mục Hiểu Hiểu lại nghe vào lòng, tìm nhà chồng không phải cũng tìm nhà đối xử tốt với mình sao?
Giống như mẹ cô, thay vì tìm bố dượng cho cô nhưng vì chị kế không xuống nông thôn nên đưa cô đến nông thôn ở, ngay cả một câu mẹ cô cũng không dám nói.
Chu Mai Hương tận tình khuyên bảo nói một đống, thấy Mục Hiểu Hiểu cúi đầu không nói từ chối cũng không nói đồng ý bèn nói tiếp: “Ông chồng nhà thím biết thím đến làm mai còn cảm thán với thím. Nói Chí Thành vì cưới vợ cũng biết vươn lên, ngày ngày làm việc đều nghiêm túc, chắc chắn là muốn làm cho người khác xem, muốn cho người ta yên tâm đấy.”
Làm cho ai xem, là cho cô xem sao?
Mục Hiểu Hiểu cắn môi, nhớ đến buổi sáng cả người Điền Chí Thành ướt đẫm mồ hôi, trên vai hình như còn bị cọ xát đến chảy máu, nhưng nửa câu anh cũng không oán giận, cũng không lười biếng.
Điền Chí Thành muốn khiến mình yên tâm sao? Dù sao Điền Chí Thành đã từng nói, anh là người thành thật, lời nói ra sẽ làm được, anh sẽ đối xử tốt với cô…
Trong một lúc, trong lòng Mục Hiểu Hiểu có hơi dao động.
Nếu lấy Điền Chí Thành, anh sẽ đối xử với mình tốt chứ?
Nhưng mà nếu không lấy Điền Chí Thành, cô có thể lấy ai đây, cả đời lúc nào cũng sống trong sự giễu cợt của người khác sao?
“Hiểu Hiểu, lời thím nói đều xuất phát từ nội tâm, nếu cháu bằng lòng thì gật đầu một cái.”
Chu Mai Hương cảm thấy bản thân đã nói hết lời, còn lại chỉ có thể để Mục Hiểu Hiểu quyết định. Bà ấy cũng không thể cưỡng ép người ta gật đầu được.
Chỉ hy vọng lần làm mối này nếu như thành công, Điền Chí Thành có thể giành được chút tinh thần, đối xử với người ta cho tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook