Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
-
Chương 36: Hải Sản
Ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, hai người Bảo Lâm với Lý Thảo đã thu dọn đồ đạc sớm, ra sông tắm rửa.
Thực chất chỉ ra rửa mặt, súc miệng, chải đầu chải tóc gọn gàng thôi.
Rốt cuộc trong trường hợp này, không thể nói là hai người đi tắm rửa thay quần áo, vì điều kiện không cho phép!
Khi Bảo Lâm đang chải đầu, cô sờ sờ vào tóc của mình, trơn mượt, có hơi xấu, nếu có cơ hội, khi trở về cô nhất định sẽ cắt tóc, không biết có cắt thành đầu đinh hay không, vì ở thời đại này không có dầu gội đầu, nên việc đấy chắc chắc sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù bây giờ cô cũng đã là một học sinh đầu đội nắp nồi rồi, tóc dài đến vai, nhưng cô vẫn có thể phấn đấu được, cắt ngắn tóc lại.
Ngửi ngửi quần áo đang mặc trên người, ừm, đã hai ba ngày, quần áo bắt đầu có mùi rồi, nhưng vào lúc này, chuyện này hoàn toàn bình thường, dù sao thì quần áo bằng vải cotton không thể giặt thường xuyên được, nếu thường xuyên giặt, sẽ dễ bị hỏng trong vòng nửa năm, đầu gối với chỗ mông thường xuyên bị cọ xát, sẽ rách mất.
Vậy nên lúc này, có thể tắm rửa thường xuyên, nhưng quần áo nhất định không được giặt thường xuyên.
Quần áo mặc trên người có mùi, đó là điều rất bình thường.
“Bảo Lâm, em nói chị tìm ở chỗ này, liệu có tìm thấy được không?” Sau khi tắm rửa xong, Lý Thảo háo hức nhìn cảnh tượng trước mặt.
Những cánh đồng lúa rộng lớn đầy cây con, từ đây có thể nhìn thấy những ngôi nhà trong thôn cũng là những ngôi nhà gạch lớn mái ngói hay những ngôi nhà gạch đất mái ngói, vừa nhìn những ngôi nhà này thì lập tức biết những ngôi nhà đó là của nhà giàu, cuộc sống tất nhiên tốt hơn.
“Vâng ... Nếu có đồ tốt rồi, tất nhiên sẽ có thể tìm thấy được ạ.”
Bảo Lâm trong nháy mắt biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng ở nơi này có rất nhiều cô gái muốn gả cho người ta, nếu Lý Thảo, một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, muốn tìm một người đàn ông tốt ở đây, e là rất khó!
Quên đi, vì bảo vệ cô ấy, chưa ăn qua thịt heo chẳng lẽ lại chưa từng thấy heo chạy bao giờ sao!
Khi thấy điều gì không ổn, cô muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng cô lại muốn chính mình vừa lòng, trời ơi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy trách nhiệm này rất lớn rồi, khó quá đi!
Quên đi, cứ tới xem sao!
Sau khi hai người ăn sáng “cháo trắng cần tây” xong, hai người đeo đồ trên lưng đi đến chợ thôn Thông Mậu, lúc đó đã khoảng 8 giờ rồi.
Khu chợ này rất sôi động, người ra vào tấp nập, đâu đâu cũng có người đeo giỏ ra vào mua bán trao đổi hàng hóa.
Đi vào bên trong, tới gần bến tàu ven sông, có rất nhiều người dân làng chài đang lập quầy hàng ở đó.
Bọn họ đều là những ngư dân chèo thuyền đánh cá đến thôn Thông Mậu để bán hải sản và trao đổi đồ từ sáng sớm.
Họ sống dựa vào ở núi thì ăn đồ núi, ở biển thì ăn đồ biển, tuy bọn họ sống ở bờ biển có những món quà được biển tặng, nhưng có một điều là đất ven biển cằn cỗi, đất đai bị nhiễm mặn nghiêm trọng, không thể trồng trọt được gì, nhiều nhất chỉ trồng được khoai lang với đậu phộng thôi, cho nên thường phải đến thôn Thông Mậu dùng hải sản trao đổi với rau củ quả.
Hầu hết các quầy hàng của bọn họ là một số hải sản, các loại hải sản thông thường như cá biển, tảo bẹ, bạch tuộc, tôm, cá muối, cá nhỏ, sò, sò điệp, ốc xà cừ, nhiều hải sản tương tự khác.
Bảo Lâm nhìn những đồ hải sản này, trong lòng thầm ước lượng những thứ trong không gian của mình, không biết có thể lấy đồ gì để đổi được không!
Đúng vậy, trái tim của Bảo Lâm rung động khi nhìn thấy những món đồ này, đây chính là thịt, là protein đó!
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để hành động, hai người ở bên nhau không dễ mua đồ.
“Chị, hai chúng ta tách nhau ra đi dạo xem đồ đi, nếu ai dạo xem đồ xong rồi thì quay lại đây đợi.” Bảo Lâm nhìn quầy gian hàng hải sản, cô không đành lòng từ bỏ cơ hội hiếm có này.
“Việc này ... cũng được, vậy thì em cầm tiền đi, mua gì đó ăn đi, nếu đi xem mệt quá, thì lập tức tập hợp ở đây nhé.”
“Đừng đi quá xa, cũng đừng đi theo người khác.”
Lý Thảo nghĩ ngợi một lúc, nhìn đôi mắt ngân ngấn nước đầy háo hức của cô, cô ấy không đành lòng từ chối lời đề nghị của Bảo Lâm, Lý Thảo đưa tay lấy ra một ít tiền lẻ từ trong túi quần đưa cho Bảo Lâm, miễn cưỡng dặn dò.
Có thể là Bảo Lâm muốn mua đồ gì đó, có lẽ là có cô ở bên cạnh nên Bảo Lâm không thấy thoải mái đi, nhưng cô sẽ không đi sâu theo đuổi vào hành vi và suy nghĩ của Bảo Lâm, đây là quyền riêng tư cá nhân.
Nhìn tiền lẻ trong tay mình, 1 tệ có 5 xu hay 1 xu cũng có, nhìn qua tổng số tiền này cũng 5 tệ rồi, nhưng Bảo Lâm cũng không từ chối, bây giờ trên người cô thực sự không có tiền, chờ lần sau Bảo Lâm sẽ cung cấp đưa lại cho cô ấy.
Về phương diện tiền bạc, ngoài cha mẹ ra, Bảo Lâm thích tính toán rõ ràng với người khác, cô không muốn có nhiều mối quan hệ lợi ích bị liên lụy, suy cho cùng thì một mối quan hệ dù có tốt đẹp đến đâu nhưng cũng có quá nhiều lợi ích liên quan đến tiền bạc xen vào, lâu ngày cũng sẽ biến đổi.
Một số thứ thực sự không thể chịu đựng được thử nghiệm, Bảo Lâm không định dùng những thứ này để kiểm tra bản chất thật của con người hay đại loại thế, nó phiền phức lắm, không bằng làm rõ ràng vụ việc ngay lúc đầu.
Ban đầu, cô định dùng măng, nấm với khoai lang này trong không gian để thử xem có trao đổi được không, nếu thực sự không được, cô sẽ tự mang khăn trải giường vỏ chăn các thứ cắt thành vải rồi đem đi trao đổi, bây giờ cô cũng không cần phải đụng đến khoai lang và khăn trải giường này nữa.
Suy cho cùng thì lúc này không có gì là quý giá bằng lương thực rau củ, vải vóc cũng vậy, đồ này đổi được ra ngoài thì dễ, nhưng mua lại thì khó.
Với số tiền này, cộng với măng và nấm trong không gian, cô có thể đổi được rất nhiều thứ.
Bảo Lâm mất hơn 3 giờ đồng hồ để đổi măng lấy rất nhiều nghêu, sò biển và ốc xà cừ, ngoài ra còn dùng nấm đổi được hơn chục con sò điệp, những thứ này cộng lại khoảng năm mươi đến sáu mươi cân, chủ yếu là do vỏ nặng, thịt bên trong không có nhiều, nếu bóc thịt rồi chắc chỉ còn mười cân thôi!
Những con ốc bươu này đều được trao đổi bằng măng tươi “lột da”, ba lạng măng tươi đổi lấy một cân ốc, Bảo Lâm tự cho rằng nó vẫn đáng giá, dù sao thì ở thôn Thượng Hà thực sự có rất nhiều măng tươi, cũng có những khu rừng trúc lớn ở thôn Thượng Hà!
Lần sau vào mùa đào măng, nhất định cô phải chăm chỉ lấy nhiều cho vào không gian mới được.
Chỉ cần đổi được nhữn con ốc bươu này rồi, mớ măng tươi trên chiếc giường không gian của Bảo Lâm bị tiêu dùng chỉ còn lại một góc nhỏ, khoảng chừng năm mươi đến sáu mươi cân đi, mệt chết cô rồi, mỗi lần sau khi trao đổi với chủ quầy hàng xong, cô lập tức mang theo giỏ đi ra ngoài chợ, ở bên ngoài đợi một lát rồi thay đổi quần áo trên người hoặc thay đổi quần áo ở một nơi rất xa, rồi sau đó lại cùng chủ quầy hàng khác trao đổi.
Sau ba bốn lần cô nằm liệt ra vì mệt, quyết định giữ lại số măng còn lại, chờ lần sau đổi tiếp hoặc để dành cho chính mình ăn.
Cô cũng đã đổi được một mẻ 15 con cá biển tươi, tất cả đều là loại một hoặc hai cân 1 con, loại cá này chỉ có thể đổi bằng lương thực hoặc phải mua bằng tiền, 7 xu một cân không đắt, chỉ trong một lúc cô đã tiêu 1 tệ 7 xu.
Con tôm cỡ ngón tay cái đổi được hai cân, con này 3 xu một cân, hai cân 6 xu. Con tôm này chỉ có tiền mới mua được, ăn ngon nhưng đắt quá, Bảo Lâm cũng không muốn mua nhiều, nên chỉ mua hai cân ăn thử thôi.
Tảo bẹ khô trao đổi lấy một bao lớn, cái này dùng tiện, chỉ tốn nửa cân nấm khô là đổi lấy được, miếng tảo bẹ khô ngâm rượu là đủ cho một bữa ăn, một bao này, đủ cho Bảo Lâm dùng trong một thời gian dài thời gian.
Cô mua 17 con cá muối, loại cá này rẻ, 6 xu bốn cân, phơi không khô lắm, nên cho ít muối biển vào để phơi khô lâu hơn, chắc là vì mỗi tháng chỉ bán một lần, không cần ủ quá lâu.
Cá muối có thể dùng khoai lang hoặc bột ngô thô hay đại loại vậy để đổi lấy, ba cân khoai lang hoặc hai cân bột ngô thô có thể đổi lấy hai cân cá muối, bởi thế mà thứ này rất phổ biến ở trong chợ.
Bảo Lâm chạy qua lại một số quầy hàng mới mua được 17 con cá này, về cơ bản một con đều khoảng một cân hoặc một cân rưỡi, cũng có một quầy bán cá lớn hơn các chủ quầy hàng khác. Bảo Lâm đã mua 5 con cá ở đó, khoảng ba cân một con, loại cá này bán cũng khá đắt, 7 xu một cân, 17 con cá muối này tổng cộng đã tiêu hết 2 tệ của Bảo Lâm.
Bảo Lâm thấy có bán mấy con bào ngư hoang dã nên cũng mua, mua 25 con, giá 7 xu, hơi đắt, nếu không sai thì khoảng 3 xu 1 con.
Chỉ tốn 5 tệ mà có thể mua được nhiều thứ như vậy, lúc này tiền đúng thật là có giá trị, vùng biển bên cạnh rất giàu tài nguyên, hơn nữa những đồ hải sản này do ngư dân trực tiếp bán nên mới rẻ như vậy.
Thực chất chỉ ra rửa mặt, súc miệng, chải đầu chải tóc gọn gàng thôi.
Rốt cuộc trong trường hợp này, không thể nói là hai người đi tắm rửa thay quần áo, vì điều kiện không cho phép!
Khi Bảo Lâm đang chải đầu, cô sờ sờ vào tóc của mình, trơn mượt, có hơi xấu, nếu có cơ hội, khi trở về cô nhất định sẽ cắt tóc, không biết có cắt thành đầu đinh hay không, vì ở thời đại này không có dầu gội đầu, nên việc đấy chắc chắc sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Mặc dù bây giờ cô cũng đã là một học sinh đầu đội nắp nồi rồi, tóc dài đến vai, nhưng cô vẫn có thể phấn đấu được, cắt ngắn tóc lại.
Ngửi ngửi quần áo đang mặc trên người, ừm, đã hai ba ngày, quần áo bắt đầu có mùi rồi, nhưng vào lúc này, chuyện này hoàn toàn bình thường, dù sao thì quần áo bằng vải cotton không thể giặt thường xuyên được, nếu thường xuyên giặt, sẽ dễ bị hỏng trong vòng nửa năm, đầu gối với chỗ mông thường xuyên bị cọ xát, sẽ rách mất.
Vậy nên lúc này, có thể tắm rửa thường xuyên, nhưng quần áo nhất định không được giặt thường xuyên.
Quần áo mặc trên người có mùi, đó là điều rất bình thường.
“Bảo Lâm, em nói chị tìm ở chỗ này, liệu có tìm thấy được không?” Sau khi tắm rửa xong, Lý Thảo háo hức nhìn cảnh tượng trước mặt.
Những cánh đồng lúa rộng lớn đầy cây con, từ đây có thể nhìn thấy những ngôi nhà trong thôn cũng là những ngôi nhà gạch lớn mái ngói hay những ngôi nhà gạch đất mái ngói, vừa nhìn những ngôi nhà này thì lập tức biết những ngôi nhà đó là của nhà giàu, cuộc sống tất nhiên tốt hơn.
“Vâng ... Nếu có đồ tốt rồi, tất nhiên sẽ có thể tìm thấy được ạ.”
Bảo Lâm trong nháy mắt biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng ở nơi này có rất nhiều cô gái muốn gả cho người ta, nếu Lý Thảo, một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, muốn tìm một người đàn ông tốt ở đây, e là rất khó!
Quên đi, vì bảo vệ cô ấy, chưa ăn qua thịt heo chẳng lẽ lại chưa từng thấy heo chạy bao giờ sao!
Khi thấy điều gì không ổn, cô muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng cô lại muốn chính mình vừa lòng, trời ơi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy trách nhiệm này rất lớn rồi, khó quá đi!
Quên đi, cứ tới xem sao!
Sau khi hai người ăn sáng “cháo trắng cần tây” xong, hai người đeo đồ trên lưng đi đến chợ thôn Thông Mậu, lúc đó đã khoảng 8 giờ rồi.
Khu chợ này rất sôi động, người ra vào tấp nập, đâu đâu cũng có người đeo giỏ ra vào mua bán trao đổi hàng hóa.
Đi vào bên trong, tới gần bến tàu ven sông, có rất nhiều người dân làng chài đang lập quầy hàng ở đó.
Bọn họ đều là những ngư dân chèo thuyền đánh cá đến thôn Thông Mậu để bán hải sản và trao đổi đồ từ sáng sớm.
Họ sống dựa vào ở núi thì ăn đồ núi, ở biển thì ăn đồ biển, tuy bọn họ sống ở bờ biển có những món quà được biển tặng, nhưng có một điều là đất ven biển cằn cỗi, đất đai bị nhiễm mặn nghiêm trọng, không thể trồng trọt được gì, nhiều nhất chỉ trồng được khoai lang với đậu phộng thôi, cho nên thường phải đến thôn Thông Mậu dùng hải sản trao đổi với rau củ quả.
Hầu hết các quầy hàng của bọn họ là một số hải sản, các loại hải sản thông thường như cá biển, tảo bẹ, bạch tuộc, tôm, cá muối, cá nhỏ, sò, sò điệp, ốc xà cừ, nhiều hải sản tương tự khác.
Bảo Lâm nhìn những đồ hải sản này, trong lòng thầm ước lượng những thứ trong không gian của mình, không biết có thể lấy đồ gì để đổi được không!
Đúng vậy, trái tim của Bảo Lâm rung động khi nhìn thấy những món đồ này, đây chính là thịt, là protein đó!
Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để hành động, hai người ở bên nhau không dễ mua đồ.
“Chị, hai chúng ta tách nhau ra đi dạo xem đồ đi, nếu ai dạo xem đồ xong rồi thì quay lại đây đợi.” Bảo Lâm nhìn quầy gian hàng hải sản, cô không đành lòng từ bỏ cơ hội hiếm có này.
“Việc này ... cũng được, vậy thì em cầm tiền đi, mua gì đó ăn đi, nếu đi xem mệt quá, thì lập tức tập hợp ở đây nhé.”
“Đừng đi quá xa, cũng đừng đi theo người khác.”
Lý Thảo nghĩ ngợi một lúc, nhìn đôi mắt ngân ngấn nước đầy háo hức của cô, cô ấy không đành lòng từ chối lời đề nghị của Bảo Lâm, Lý Thảo đưa tay lấy ra một ít tiền lẻ từ trong túi quần đưa cho Bảo Lâm, miễn cưỡng dặn dò.
Có thể là Bảo Lâm muốn mua đồ gì đó, có lẽ là có cô ở bên cạnh nên Bảo Lâm không thấy thoải mái đi, nhưng cô sẽ không đi sâu theo đuổi vào hành vi và suy nghĩ của Bảo Lâm, đây là quyền riêng tư cá nhân.
Nhìn tiền lẻ trong tay mình, 1 tệ có 5 xu hay 1 xu cũng có, nhìn qua tổng số tiền này cũng 5 tệ rồi, nhưng Bảo Lâm cũng không từ chối, bây giờ trên người cô thực sự không có tiền, chờ lần sau Bảo Lâm sẽ cung cấp đưa lại cho cô ấy.
Về phương diện tiền bạc, ngoài cha mẹ ra, Bảo Lâm thích tính toán rõ ràng với người khác, cô không muốn có nhiều mối quan hệ lợi ích bị liên lụy, suy cho cùng thì một mối quan hệ dù có tốt đẹp đến đâu nhưng cũng có quá nhiều lợi ích liên quan đến tiền bạc xen vào, lâu ngày cũng sẽ biến đổi.
Một số thứ thực sự không thể chịu đựng được thử nghiệm, Bảo Lâm không định dùng những thứ này để kiểm tra bản chất thật của con người hay đại loại thế, nó phiền phức lắm, không bằng làm rõ ràng vụ việc ngay lúc đầu.
Ban đầu, cô định dùng măng, nấm với khoai lang này trong không gian để thử xem có trao đổi được không, nếu thực sự không được, cô sẽ tự mang khăn trải giường vỏ chăn các thứ cắt thành vải rồi đem đi trao đổi, bây giờ cô cũng không cần phải đụng đến khoai lang và khăn trải giường này nữa.
Suy cho cùng thì lúc này không có gì là quý giá bằng lương thực rau củ, vải vóc cũng vậy, đồ này đổi được ra ngoài thì dễ, nhưng mua lại thì khó.
Với số tiền này, cộng với măng và nấm trong không gian, cô có thể đổi được rất nhiều thứ.
Bảo Lâm mất hơn 3 giờ đồng hồ để đổi măng lấy rất nhiều nghêu, sò biển và ốc xà cừ, ngoài ra còn dùng nấm đổi được hơn chục con sò điệp, những thứ này cộng lại khoảng năm mươi đến sáu mươi cân, chủ yếu là do vỏ nặng, thịt bên trong không có nhiều, nếu bóc thịt rồi chắc chỉ còn mười cân thôi!
Những con ốc bươu này đều được trao đổi bằng măng tươi “lột da”, ba lạng măng tươi đổi lấy một cân ốc, Bảo Lâm tự cho rằng nó vẫn đáng giá, dù sao thì ở thôn Thượng Hà thực sự có rất nhiều măng tươi, cũng có những khu rừng trúc lớn ở thôn Thượng Hà!
Lần sau vào mùa đào măng, nhất định cô phải chăm chỉ lấy nhiều cho vào không gian mới được.
Chỉ cần đổi được nhữn con ốc bươu này rồi, mớ măng tươi trên chiếc giường không gian của Bảo Lâm bị tiêu dùng chỉ còn lại một góc nhỏ, khoảng chừng năm mươi đến sáu mươi cân đi, mệt chết cô rồi, mỗi lần sau khi trao đổi với chủ quầy hàng xong, cô lập tức mang theo giỏ đi ra ngoài chợ, ở bên ngoài đợi một lát rồi thay đổi quần áo trên người hoặc thay đổi quần áo ở một nơi rất xa, rồi sau đó lại cùng chủ quầy hàng khác trao đổi.
Sau ba bốn lần cô nằm liệt ra vì mệt, quyết định giữ lại số măng còn lại, chờ lần sau đổi tiếp hoặc để dành cho chính mình ăn.
Cô cũng đã đổi được một mẻ 15 con cá biển tươi, tất cả đều là loại một hoặc hai cân 1 con, loại cá này chỉ có thể đổi bằng lương thực hoặc phải mua bằng tiền, 7 xu một cân không đắt, chỉ trong một lúc cô đã tiêu 1 tệ 7 xu.
Con tôm cỡ ngón tay cái đổi được hai cân, con này 3 xu một cân, hai cân 6 xu. Con tôm này chỉ có tiền mới mua được, ăn ngon nhưng đắt quá, Bảo Lâm cũng không muốn mua nhiều, nên chỉ mua hai cân ăn thử thôi.
Tảo bẹ khô trao đổi lấy một bao lớn, cái này dùng tiện, chỉ tốn nửa cân nấm khô là đổi lấy được, miếng tảo bẹ khô ngâm rượu là đủ cho một bữa ăn, một bao này, đủ cho Bảo Lâm dùng trong một thời gian dài thời gian.
Cô mua 17 con cá muối, loại cá này rẻ, 6 xu bốn cân, phơi không khô lắm, nên cho ít muối biển vào để phơi khô lâu hơn, chắc là vì mỗi tháng chỉ bán một lần, không cần ủ quá lâu.
Cá muối có thể dùng khoai lang hoặc bột ngô thô hay đại loại vậy để đổi lấy, ba cân khoai lang hoặc hai cân bột ngô thô có thể đổi lấy hai cân cá muối, bởi thế mà thứ này rất phổ biến ở trong chợ.
Bảo Lâm chạy qua lại một số quầy hàng mới mua được 17 con cá này, về cơ bản một con đều khoảng một cân hoặc một cân rưỡi, cũng có một quầy bán cá lớn hơn các chủ quầy hàng khác. Bảo Lâm đã mua 5 con cá ở đó, khoảng ba cân một con, loại cá này bán cũng khá đắt, 7 xu một cân, 17 con cá muối này tổng cộng đã tiêu hết 2 tệ của Bảo Lâm.
Bảo Lâm thấy có bán mấy con bào ngư hoang dã nên cũng mua, mua 25 con, giá 7 xu, hơi đắt, nếu không sai thì khoảng 3 xu 1 con.
Chỉ tốn 5 tệ mà có thể mua được nhiều thứ như vậy, lúc này tiền đúng thật là có giá trị, vùng biển bên cạnh rất giàu tài nguyên, hơn nữa những đồ hải sản này do ngư dân trực tiếp bán nên mới rẻ như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook