Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
-
Chương 32: Quyết Định
Khoảng 0 giờ rạng sáng ngày hôm sau, Bảo Lâm sau khi đã nằm cứng đơ hơn một tiếng đồng hồ, cô từ từ đứng dậy một cách thận trọng và chậm rãi.
Khi xuống giường, cô không mang giày mà chỉ xách nó trên tay, sau đó lặng lẽ bước ra cửa sau.
Trước đó Bảo Lâm giả vờ ra ngoài đi vệ sinh, khi quay lại cô chỉ nhẹ nhàng đóng cửa sau lại chứ không cài chốt, thế nên bây giờ cô muốn lặng lẽ mở cửa sau, thuận lợi trốn ra ngoài mà không bị ai phát hiện.
Mười mấy phút sau, Bảo Lâm ngồi xổm trên bãi cỏ đối diện nhà cô, sau khi đảm bảo rằng không có ai bước ra cô mới cẩn thận đi đến rừng hoa đào ở Hậu Sơn.
Suốt dọc đường cô đi rồi lại dừng, nấp chỗ này trốn chỗ kia, sợ rằng ngộ nhỡ có người theo dõi cô giống như ở trong phim, nhưng thật may mắn là không có ai đi theo cô cả.
Đến rừng Đào Hoa, Bảo Lâm từ không gian lấy ra pin sạc dự phòng nhỏ của mình, nhấn nút trên đó hai lần sau đó bật đèn và cẩn thận đi vào trong.
Pin sạc dự phòng lấy ở ký túc xá của cô, hồi còn học cấp 2 cô đã mang theo nó để dùng. Do nguồn điện không nhiều nên chỉ đủ sạc điện thoại một lần, sau này vì chê nguồn điện quá yếu cô đã thay thế nó bằng một cái khác, còn cái này cô không nỡ vứt đi mà cứ luôn giữ nó bên người.
Đã nhiều năm như vậy rồi, Bảo Lâm cũng tích góp được năm cục sạc dự phòng, đó đều là những cái đã sử dụng được một hai năm và không còn dùng tốt nữa nên bị bỏ đi, những cái khác không nói đến, cái bây giờ dùng làm đèn pin cũng khá tốt, tuy nguồn sáng không mạnh nhưng đủ để nhìn thấy rõ đường đi phía trước.
Khi đến tảng đá lớn, dưới ánh trăng nhìn thấy bóng dáng gầy gò yếu ớt đang ngồi trên đó, Bảo Lâm mới bình thản trở lại sau một đêm phập phồng lo sợ.
Lý Thảo không cao lắm, có lẽ là do từ nhỏ đã làm nhiều việc nặng cộng thêm không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng nên cô chỉ cao khoảng 1m52, khi cô và Bảo Lâm hai người đứng cùng nhau trông cô chỉ cao hơn Bảo Lâm nửa cái đầu.
Đương nhiên chiều cao này ở trong thôn không được coi là quá thấp, chỉ là thấp hơn trung bình một xíu. Hầu hết các cô gái trong thôn trạc tuổi Bảo Lâm có chiều cao khoảng 1m55, không giống các thế hệ sau đều có chiều cao trung bình là 1m60.
Lý Thảo nhìn chẳng giống Từ Tú Anh chút nào, có lẽ cô ấy giống với người bố đã mất sớm của mình, cô có gương mặt thanh tú chỉ là trông quá gầy, tuy nhiên vết sẹo dài 3 tấc trên mặt trái đã của cô phá hỏng tổng thể khuôn mặt, khiến khuôn mặt của cô thoạt nhìn vào có chút đáng sợ.
Cô ấy rất khỏe, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, đó là vì cô ấy đã được rèn luyện từ khi còn nhỏ.
Vết sẹo dài khoảng 3 tấc trên mặt trái của cô là khi cô 15 tuổi có người đến dặm hỏi đã bị Từ Tú Anh “vô tình” làm xước.
Không biết kiếp trước cô đã gây ra bao nhiêu tội lỗi mà kiếp này lại có một người mẹ “tốt” như vậy.
Sau này, nhà họ Lý lấy danh nghĩa muốn tốt cho cô, quyết không gả cô cho những tên không biết điều và giữ cô lại cho đến ngày hôm nay. Một tháng nữa cô sẽ tròn hai mươi tuổi và sẽ trở thành gái già ế nổi tiếng khắp thôn.
Mặc dù Luật Hôn nhân quy định độ tuổi kết hôn hợp pháp lúc bấy giờ là nam không được sớm hơn 20 tuổi và nữ không được sớm hơn 18 tuổi, nhưng ở nông thôn họ không hề quan tâm đến vấn đề này, nam thì thường 16 17 18 tuổi là kết hôn, còn nữ thì lại càng sớm, rất nhiều cô gái 14 15 tuổi đã lấy chồng rồi. Đám cưới chỉ mời họ hàng bạn bè, và đãi tiệc rượu thôi nên về cơ bản chẳng cần phải đi xin giấy đăng ký kết hôn vì ở quê họ không có tư tưởng đó.
Bảo Lâm đi đến dưới tảng đá, lặng lẽ trèo lên và lặng lẽ ngồi bên cạnh Lý Thảo.
Lý Thảo thật ra vẫn chưa ngủ, cũng đúng, làm sao cô có thể ngủ được vào lúc này cơ chứ, nhưng cô không biết phải nói với Bảo Lâm như thế nào, cô biết Bảo Lâm rất chín chắn và hiểu chuyện, hơn nữa còn biết nhiều hơn cả cô, vì vậy lúc gặp Bảo Lâm bên bờ sông, khi Bảo Lâm sắp đi cô cứ nói ngập ngừng chẳng nên câu.
Cô vừa sợ Bảo Lâm không hiểu, lại vừa sợ Bảo Lâm hiểu rồi sẽ đi nói với người khác, hoặc là bị người khác phát hiện ra điều gì đó bất thường sẽ đi tìm cô, nhưng dù sao cô cũng đã nói rồi nên mới đợi ở đây, cuối cùng Bảo Lâm cũng đã hiểu ra ý của cô và đến thật rồi, vì vậy cô cảm thấy rất vui.
“Bảo Lâm ... tôi ...” Lý Thảo ngẩng đầu lên, do dự không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tôi đã biết hết rồi, nhưng cô đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa?” Bảo Lâm cũng quay đầu lại nhìn Lý Thảo, cắt ngang lời nói của cô.
“Ừm, tôi muốn tiếp tục sống, muốn rời khỏi đây, tôi muốn tôi của sau này có thể sống một cuộc sống thật tốt.”
“Chuyện đã đến nước này rồi, tôi đương nhiên là ủng hộ cô, nhưng mà cô đã nghĩ đến con đường phía trước cô phải bước tiếp như thế nào chưa?”
“Chưa, tôi chỉ muốn đi thật xa nơi đây, có lẽ tôi sẽ đi men theo chân núi Đại Thanh Lĩnh, đi đến một nơi đủ xa và hẻo lánh rồi tìm một người để kết hôn, an cư lạc nghiệp, dù sao thì ở quê cũng không thể gả cho mấy tên lưu manh được nên cứ tìm một người tốt rồi gả cho họ vậy!” Giọng Lý Thảo hơi run và pha chút nghẹn ngào.
Đúng vậy, khi người con gái lấy chồng thì họ giống như được đầu thai lại lần 2 vậy. Nếu như có thể, ai mà chẳng muốn trong hàng ngàn sự lựa chọn tìm ra được một đấng lang quân như ý chứ.
“ Cô có tin tôi không? Hãy đưa tôi đi cùng.” Bảo Lâm nghĩ ngợi một hồi rồi nói ra. Cô ấy là một cô gái đơn thuần, trước giờ chỉ quanh quẩn ở trong thôn Thượng Hà này, nên Bảo Lâm thật sự không thể nào yên tâm được.
“ Tôi tin cô, nhưng tôi không biết mình sẽ đi bao xa và sẽ đi về đâu nữa. Nếu như cô đi theo tôi thì bố mẹ cô phải làm sao đây? Họ chắc chắn sẽ rất lo lắng.”
“Tôi sẽ để lại một mảnh giấy cho họ và nói với họ rằng tôi đến nhà bạn cùng lớp chơi, vài ngày nữa tôi sẽ về. Những thứ mà chúng ta không mang đi được tôi sẽ nhờ bố mẹ tôi lấy giúp, vậy nên cô đừng lo, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa”.
Bảo Lâm tất nhiên biết đây không phải là một cách hay, bố mẹ cô tuyệt đối sẽ không đồng ý. Bảo Lâm từ nhỏ đến lớn không có quan hệ tốt với bạn học nào, cô trước giờ còn chưa từng đến nhà họ, chứ đừng nói là ở lại đó.
Cô không thể đích thân đem sự thật này nói với bố mẹ được bởi vì họ chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn nữa có khả năng còn vạch trần chuyện của Lý Thảo, cô không thể lấy Lý Thảo ra đánh cược được, vì thế đành phải tiền trảm hậu tấu, để lại thư nói với họ mình vẫn an toàn, đồng thời còn nhắc khéo chuyện của tối qua để bố cô biết bây giờ cô đang ở cùng ai và để tránh việc nhà họ Lý nghĩ rằng Bảo Lâm với Lý Thảo đang ở cùng nhau rồi ôm hận mà đi tìm cô. Bố của Bảo Lâm sẽ không nói cho người khác biết tung tích của cô vì ông ấy chỉ biết là cô đã đi đến nhà bạn học của mình.
Nhưng cho dù họ biết cô đi cùng Lý Thảo đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là họ sẽ không lo lắng, suy cho cùng với tầm tuổi này của Bảo Lâm, dù cô có chín chắn và hiểu chuyện đến đâu thì bây giờ cô cũng chỉ là một đứa trẻ.
Bảo Lâm chỉ có thể nhanh chóng cùng Lý Thảo tìm một nơi thích hợp, Lý Thảo không thể ở lại thôn Thượng Hà và những nơi gần đó, nếu không nhà họ Lý và Từ Tú Anh sẽ biết được tung tích của cô, bọn họ sẽ không tha cho cô, trừ khi cô đã sống ổn định ở một nơi khác.
“Cô mang theo hành lý và gùi đi tới cây cầu đá trước rồi đi qua sông, sau đó tìm một đồi cỏ và ngồi ở đó đợi tôi. Sau khi tôi giải quyết xong công việc ở đây tôi sẽ mang chăn bông đến tìm cô.”
“Nhưng mà… thôi được, tôi đem một con gà là đủ rồi, phần còn lại cứ để lại cho dì Hồng Anh đi.” Tuy vẫn chưa yên tâm lắm nhưng cô biết Bảo Lâm trước giờ luôn có chính kiến của mình hơn nữa còn rất bướng bỉnh, vì vậy cô cũng không thể khuyên nổi.
Nhìn thấy bóng dáng của Lý Thảo mang theo đồ đạc đi xa rồi, Bảo Lâm trực tiếp đặt con gà mà cô ấy để lại cùng chiếc túi vải bố giấu ở trong bụi gai.
Những thứ này Bảo Lâm không định dùng tới, sau này cô sẽ tìm cơ hội để trả lại chúng cho Lý Thảo.
Khi xuống giường, cô không mang giày mà chỉ xách nó trên tay, sau đó lặng lẽ bước ra cửa sau.
Trước đó Bảo Lâm giả vờ ra ngoài đi vệ sinh, khi quay lại cô chỉ nhẹ nhàng đóng cửa sau lại chứ không cài chốt, thế nên bây giờ cô muốn lặng lẽ mở cửa sau, thuận lợi trốn ra ngoài mà không bị ai phát hiện.
Mười mấy phút sau, Bảo Lâm ngồi xổm trên bãi cỏ đối diện nhà cô, sau khi đảm bảo rằng không có ai bước ra cô mới cẩn thận đi đến rừng hoa đào ở Hậu Sơn.
Suốt dọc đường cô đi rồi lại dừng, nấp chỗ này trốn chỗ kia, sợ rằng ngộ nhỡ có người theo dõi cô giống như ở trong phim, nhưng thật may mắn là không có ai đi theo cô cả.
Đến rừng Đào Hoa, Bảo Lâm từ không gian lấy ra pin sạc dự phòng nhỏ của mình, nhấn nút trên đó hai lần sau đó bật đèn và cẩn thận đi vào trong.
Pin sạc dự phòng lấy ở ký túc xá của cô, hồi còn học cấp 2 cô đã mang theo nó để dùng. Do nguồn điện không nhiều nên chỉ đủ sạc điện thoại một lần, sau này vì chê nguồn điện quá yếu cô đã thay thế nó bằng một cái khác, còn cái này cô không nỡ vứt đi mà cứ luôn giữ nó bên người.
Đã nhiều năm như vậy rồi, Bảo Lâm cũng tích góp được năm cục sạc dự phòng, đó đều là những cái đã sử dụng được một hai năm và không còn dùng tốt nữa nên bị bỏ đi, những cái khác không nói đến, cái bây giờ dùng làm đèn pin cũng khá tốt, tuy nguồn sáng không mạnh nhưng đủ để nhìn thấy rõ đường đi phía trước.
Khi đến tảng đá lớn, dưới ánh trăng nhìn thấy bóng dáng gầy gò yếu ớt đang ngồi trên đó, Bảo Lâm mới bình thản trở lại sau một đêm phập phồng lo sợ.
Lý Thảo không cao lắm, có lẽ là do từ nhỏ đã làm nhiều việc nặng cộng thêm không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng nên cô chỉ cao khoảng 1m52, khi cô và Bảo Lâm hai người đứng cùng nhau trông cô chỉ cao hơn Bảo Lâm nửa cái đầu.
Đương nhiên chiều cao này ở trong thôn không được coi là quá thấp, chỉ là thấp hơn trung bình một xíu. Hầu hết các cô gái trong thôn trạc tuổi Bảo Lâm có chiều cao khoảng 1m55, không giống các thế hệ sau đều có chiều cao trung bình là 1m60.
Lý Thảo nhìn chẳng giống Từ Tú Anh chút nào, có lẽ cô ấy giống với người bố đã mất sớm của mình, cô có gương mặt thanh tú chỉ là trông quá gầy, tuy nhiên vết sẹo dài 3 tấc trên mặt trái đã của cô phá hỏng tổng thể khuôn mặt, khiến khuôn mặt của cô thoạt nhìn vào có chút đáng sợ.
Cô ấy rất khỏe, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, đó là vì cô ấy đã được rèn luyện từ khi còn nhỏ.
Vết sẹo dài khoảng 3 tấc trên mặt trái của cô là khi cô 15 tuổi có người đến dặm hỏi đã bị Từ Tú Anh “vô tình” làm xước.
Không biết kiếp trước cô đã gây ra bao nhiêu tội lỗi mà kiếp này lại có một người mẹ “tốt” như vậy.
Sau này, nhà họ Lý lấy danh nghĩa muốn tốt cho cô, quyết không gả cô cho những tên không biết điều và giữ cô lại cho đến ngày hôm nay. Một tháng nữa cô sẽ tròn hai mươi tuổi và sẽ trở thành gái già ế nổi tiếng khắp thôn.
Mặc dù Luật Hôn nhân quy định độ tuổi kết hôn hợp pháp lúc bấy giờ là nam không được sớm hơn 20 tuổi và nữ không được sớm hơn 18 tuổi, nhưng ở nông thôn họ không hề quan tâm đến vấn đề này, nam thì thường 16 17 18 tuổi là kết hôn, còn nữ thì lại càng sớm, rất nhiều cô gái 14 15 tuổi đã lấy chồng rồi. Đám cưới chỉ mời họ hàng bạn bè, và đãi tiệc rượu thôi nên về cơ bản chẳng cần phải đi xin giấy đăng ký kết hôn vì ở quê họ không có tư tưởng đó.
Bảo Lâm đi đến dưới tảng đá, lặng lẽ trèo lên và lặng lẽ ngồi bên cạnh Lý Thảo.
Lý Thảo thật ra vẫn chưa ngủ, cũng đúng, làm sao cô có thể ngủ được vào lúc này cơ chứ, nhưng cô không biết phải nói với Bảo Lâm như thế nào, cô biết Bảo Lâm rất chín chắn và hiểu chuyện, hơn nữa còn biết nhiều hơn cả cô, vì vậy lúc gặp Bảo Lâm bên bờ sông, khi Bảo Lâm sắp đi cô cứ nói ngập ngừng chẳng nên câu.
Cô vừa sợ Bảo Lâm không hiểu, lại vừa sợ Bảo Lâm hiểu rồi sẽ đi nói với người khác, hoặc là bị người khác phát hiện ra điều gì đó bất thường sẽ đi tìm cô, nhưng dù sao cô cũng đã nói rồi nên mới đợi ở đây, cuối cùng Bảo Lâm cũng đã hiểu ra ý của cô và đến thật rồi, vì vậy cô cảm thấy rất vui.
“Bảo Lâm ... tôi ...” Lý Thảo ngẩng đầu lên, do dự không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tôi đã biết hết rồi, nhưng cô đã thực sự suy nghĩ kỹ chưa?” Bảo Lâm cũng quay đầu lại nhìn Lý Thảo, cắt ngang lời nói của cô.
“Ừm, tôi muốn tiếp tục sống, muốn rời khỏi đây, tôi muốn tôi của sau này có thể sống một cuộc sống thật tốt.”
“Chuyện đã đến nước này rồi, tôi đương nhiên là ủng hộ cô, nhưng mà cô đã nghĩ đến con đường phía trước cô phải bước tiếp như thế nào chưa?”
“Chưa, tôi chỉ muốn đi thật xa nơi đây, có lẽ tôi sẽ đi men theo chân núi Đại Thanh Lĩnh, đi đến một nơi đủ xa và hẻo lánh rồi tìm một người để kết hôn, an cư lạc nghiệp, dù sao thì ở quê cũng không thể gả cho mấy tên lưu manh được nên cứ tìm một người tốt rồi gả cho họ vậy!” Giọng Lý Thảo hơi run và pha chút nghẹn ngào.
Đúng vậy, khi người con gái lấy chồng thì họ giống như được đầu thai lại lần 2 vậy. Nếu như có thể, ai mà chẳng muốn trong hàng ngàn sự lựa chọn tìm ra được một đấng lang quân như ý chứ.
“ Cô có tin tôi không? Hãy đưa tôi đi cùng.” Bảo Lâm nghĩ ngợi một hồi rồi nói ra. Cô ấy là một cô gái đơn thuần, trước giờ chỉ quanh quẩn ở trong thôn Thượng Hà này, nên Bảo Lâm thật sự không thể nào yên tâm được.
“ Tôi tin cô, nhưng tôi không biết mình sẽ đi bao xa và sẽ đi về đâu nữa. Nếu như cô đi theo tôi thì bố mẹ cô phải làm sao đây? Họ chắc chắn sẽ rất lo lắng.”
“Tôi sẽ để lại một mảnh giấy cho họ và nói với họ rằng tôi đến nhà bạn cùng lớp chơi, vài ngày nữa tôi sẽ về. Những thứ mà chúng ta không mang đi được tôi sẽ nhờ bố mẹ tôi lấy giúp, vậy nên cô đừng lo, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa”.
Bảo Lâm tất nhiên biết đây không phải là một cách hay, bố mẹ cô tuyệt đối sẽ không đồng ý. Bảo Lâm từ nhỏ đến lớn không có quan hệ tốt với bạn học nào, cô trước giờ còn chưa từng đến nhà họ, chứ đừng nói là ở lại đó.
Cô không thể đích thân đem sự thật này nói với bố mẹ được bởi vì họ chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn nữa có khả năng còn vạch trần chuyện của Lý Thảo, cô không thể lấy Lý Thảo ra đánh cược được, vì thế đành phải tiền trảm hậu tấu, để lại thư nói với họ mình vẫn an toàn, đồng thời còn nhắc khéo chuyện của tối qua để bố cô biết bây giờ cô đang ở cùng ai và để tránh việc nhà họ Lý nghĩ rằng Bảo Lâm với Lý Thảo đang ở cùng nhau rồi ôm hận mà đi tìm cô. Bố của Bảo Lâm sẽ không nói cho người khác biết tung tích của cô vì ông ấy chỉ biết là cô đã đi đến nhà bạn học của mình.
Nhưng cho dù họ biết cô đi cùng Lý Thảo đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là họ sẽ không lo lắng, suy cho cùng với tầm tuổi này của Bảo Lâm, dù cô có chín chắn và hiểu chuyện đến đâu thì bây giờ cô cũng chỉ là một đứa trẻ.
Bảo Lâm chỉ có thể nhanh chóng cùng Lý Thảo tìm một nơi thích hợp, Lý Thảo không thể ở lại thôn Thượng Hà và những nơi gần đó, nếu không nhà họ Lý và Từ Tú Anh sẽ biết được tung tích của cô, bọn họ sẽ không tha cho cô, trừ khi cô đã sống ổn định ở một nơi khác.
“Cô mang theo hành lý và gùi đi tới cây cầu đá trước rồi đi qua sông, sau đó tìm một đồi cỏ và ngồi ở đó đợi tôi. Sau khi tôi giải quyết xong công việc ở đây tôi sẽ mang chăn bông đến tìm cô.”
“Nhưng mà… thôi được, tôi đem một con gà là đủ rồi, phần còn lại cứ để lại cho dì Hồng Anh đi.” Tuy vẫn chưa yên tâm lắm nhưng cô biết Bảo Lâm trước giờ luôn có chính kiến của mình hơn nữa còn rất bướng bỉnh, vì vậy cô cũng không thể khuyên nổi.
Nhìn thấy bóng dáng của Lý Thảo mang theo đồ đạc đi xa rồi, Bảo Lâm trực tiếp đặt con gà mà cô ấy để lại cùng chiếc túi vải bố giấu ở trong bụi gai.
Những thứ này Bảo Lâm không định dùng tới, sau này cô sẽ tìm cơ hội để trả lại chúng cho Lý Thảo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook