Từ Tú Anh xụi lơ trên mặt đất bừa bộn, tự lẩm bẩm một mình:”Xong rồi, mất hết rồi.”

Lý Cường đi theo sau Từ Tú Anh, vừa về đã thấy nhà cửa ngổn ngang, đi đứng cũng không vững suýt nữa thì ngã, may mà có anh trai cậu lớn Từ Đại Binh đỡ được, giúp ông đứng vững.

Rõ ràng trước lúc đi vẫn còn tốt đẹp, sao khi quay lại đã thành ra thế này. Khuôn mặt luôn tươi cười của Lý Cường giờ đây có một nỗi đau khó kiềm chế được, đôi mắt ngân ngấn lệ, ngẩng đầu nhìn lên trời, cố gắng để nước mắt chảy ngược vào khoang mắt, không muốn chảy ra một giọt nào. Vậy mà để người khác xem trò cười này, lại bị người khác xem nhẹ.

“Cường Tử, cậu phải vững vàng a, trong nhà lớn nhỏ đều dựa vào mình cậu đấy.” Đại ca của Từ Tú Anh, Từ Đại Binh đỡ Lý Cường, không để ông bị ngã.

Lúc này, một nơi nho nhỏ nhà họ Lý, trong sân ngoài sân đông nghịt người đến cứu hỏa xem náo nhiệt. Già trẻ trai gái, thanh niên cường tráng đều có mặt, vây khu nhà có diện tích được xem là lớn của nhà họ Lý biến thành một nơi nhỏ bé.

Trước lúc cứu hỏa, thím Thúy Nga hét lên thông báo khắp nơi, chỉ cần có ở nhà, thân thể nhanh nhẹn, cơ bản đều chạy đến chữa cháy.

Thêm những người trở về sau đó, tám chục một trăm người chen chút trong nhà họ Lý, không phải đã đầy rồi ư, chỉ có một con đường trước cửa chưa cho mọi người ra vào không bị tắc.

Nhiều người đến như vậy không phải rõ ràng quan hệ nhà họ Lý và người trong thôn tốt, ngược lại nhà họ Lý và đa số mọi người quan hệ rất tệ.

Người trong thôn đều chạy đến chữa cháy, một phần là trong thôn giúp đỡ lẫn nhau, hôm nay tôi giúp anh, ngày mai anh giúp tôi đã định thành quy tắt. Trong thôn những người nào không như vậy sẽ bị bài xích. Còn có người thì không nhịn được, dù gì cuộc sống lúc này đã khó khăn như vậy rồi, muốn bọn họ mở to mắt nhìn nhà họ Lý bị thiêu rụi, bọn họ làm không được.

Cho nên vừa nghe tiếng thét cháy nhà cứu hỏa liền có rất nhiều người lũ lượt kéo đến nhà họ Lý. Người đông sẽ loạn thành một đống, còn là đêm tối lại hỗn loạn thế này, khó tránh khỏi có người thừa nước đục thả câu.

Trong trong ngoài ngoài, đến đến đi đi, khắp nơi toàn là đồ đạc. Những người khác trong nhà họ Lý vẫn chưa về, hiện trường loạn thành một đống, điều này lại càng khiến bọn họ ra tay không kiêng nể gì.



Lúc một số người ở bên trong lục lọi đồ đạc, không kiềm gì nữa, lấy được đồ, kéo rồi giật, sau đó tùy tiện bỏ vào túi quần hoặc bỏ vào trong đũng quần. Đến lúc đó nhân lúc hỗn loạn từ chỗ tối ít người chạy ra ngoài, chờ cất xong đồ lại lén quay lại, thần không biết quỷ không hay.

Khi ấy cứ cho là có người nhìn thấy bóng dáng của họ cũng không ngạc nhiên với những hành vi của họ mà nghi ngờ họ. Dù sao thì ai cũng đều bận rộn dập lửa, đi tới đi lui khắp nơi là điều bình thường, hơn nữa có bóng tối của thiên nhiên bảo hộ lại càng an toàn hơn.

Chỉ có mấy người trộm đồ trong lòng có quỷ, những người động tay với nhà họ Lý sẽ lưu ý lẫn nhau, trong lòng có tính toán. Nhưng đồng thời, họ cũng ngầm hiểu ý, ai cũng sẽ không nói, cũng sẽ không nhận.

Chờ khi lửa nhà họ Lý đều bị dập tắt trừ phòng củi, cả nhà họ Lý bình tĩnh trở lại, nhìn cảnh tượng trong sân, hai chị em Lý Cúc và Lý Quyên cũng hớt hãi trở về.

“Cha, mẹ, có chuyện… gì vậy, ai…làm thế ạ?” Vừa vào cửa, còn chưa kịp thở, nhìn thấy cảnh tượng nhà họ lý bị thiêu hết một mảng xong, người nóng tính và cũng chín chắn như Lý Cúc không kiềm được mà thốt lên.

Đổi thành ai xem xong cảnh tượng này cũng đều không chịu nổi kích thích này, muốn hỏi rõ ngay lập tức.

Từ Tú Anh bị lời này kích thích, hai mắt tối lại, giống như tìm ra lối giải tỏa cảm xúc đi đến trước mặt Lý Cúc, “chát” một bạt tay.

Lý Cúc bị cái tát này làm cho choáng váng, cúi đầu che bên má phải đang bị sưng đỏ, không nói lời nào, trong mắt mang theo ý hận sâu sắc.

Lại như vậy với mình, vừa không hài lòng muốn đánh liền đánh.

Nhưng cứ cho là cô ta đối với mẹ mình là Từ Tú Anh có bao nhiêu bất mãn, Lý Cúc cũng không dám lớn gan thể hiện sự bất mãn với bà ta. Dù gì Từ Tú Anh cũng là mẹ của cô, hơn nữa đứa con gái như cô ở trong mắt Từ Tú Anh không có chút địa vị nào. Nếu dám phản kháng chống đối bà ấy thì kết cục của cô sẽ còn không bằng bình dầu kéo, chị cả Lý Thảo của cô ta tốt quá còn gì.

Tiếng tát lảnh lót khiến Lý Cường như ngừng thở, Lý Cường đang chìm đắm trong cảnh tượng trước mắt định thần trở lại, bước đến đẩy Từ Tú Anh ra:” Bà điên rồi à? Tự dưng sao lại đánh nó.”

Nói xong, ông đi đến chỗ Lý Cúc, vỗ vỗ vai cô xem như an ủi, rồi lại quay người nhìn về phòng củi đang bị cháy, ánh mắt mông lung.



Đợi con trai trưởng của cậu hai Từ Tú Anh cầm đèn dầu và nến đi từ nhà đến thì hai người Từ Tú Anh và Lý Cường đợi không được nữa xông lên phía trước, mỗi người cầm một cây nến, thắp nến ở trong phòng củi vẫn còn đang cháy, vội vàng cầm nến đi vào trong nhà.

Sau khi đám cháy trước đó được dập tắt, bởi nhà họ Lý vẫn chưa về nên cũng không có ai vào nhà kiểm tra tình hình bên trong. Dù sao thì không phải người nhà họ Lý, nếu vào đó rồi lại thiếu mất thứ gì thì không giải thích rõ được. Ai cũng không dám tự tìm phiền phức, nên tự nhiên sẽ không có ai dám quang minh chính đại bước vào trong.

Nhà mẹ của Từ Tú Anh cũng vậy, tuy rằng là thông gia nhưng nếu thực sự thiếu thứ gì cũng không dễ ăn nói. Chỉ có thể đợi đến lúc lửa sắp tắt bảo Từ Hạo đi gọi người, còn Từ Ba thì về nhà lấy đèn lấy nến, đến lúc nhà họ Lý kiểm tra lại đồ đạc trong nhà chắc chắn sẽ dùng đến.

Kết quả, Hai người Từ Tú Anh và Lý Cường không vào không biết, vừa đi vào đã bị dọa giật mình, trong nhà nhìn như bị thổ phỉ càn quét vậy, thế mà lại bị người ta nhân lúc hỗn loạn lấy sạch mọi thứ.

Nhà chính chỉ còn sót lại một bộ bàn ghế và mấy món đồ kích thước lớn, còn những món đồ làm nông nhỏ bình thường để trong một góc như lưỡi liềm, rìu chặt củi đều bị người ta trộm sạch, cứ như bị cướp vậy.

Bên trái là phòng của Từ Tú Anh và Lý Cường, bởi vì đã khóa nên không mở được, đồ đạc bên trong không thiếu gì, có điều bị ném vào nhiều đất đá làm cho căn phòng trở nên bẩn thỉu.

Mấy tấm màn che cửa sổ cũng bị xé toạc ra từ bên ngoài. Một số song cửa gỗ bị làm gãy, nhìn dấu vết chắc là lúc ném đá vào làm gãy.

Nhìn cảnh tượng này thì biết hai vợ chồng này bình thường ở ngoài đã đắc tội không ít người a!

Bên phải là phòng của hai chị em, không khóa, ai biết được sẽ xảy ra chuyện như thế này.

Trong căn phòng này chỉ có một cái rương và một chiếc giường. Trong trương để quần áo, trên giường cũng chỉ có một tấm chăn. Vừa vào bên trong đã thấy rương bị mở ra, quần áo bên trong không còn nữa. Đệm trải trên giường cũng bị xé toạc, chăn bông bên trong cũng bị người ta trộm mất, chỉ còn lại chiếc chăn ố bẩn thỉu bị mấy dấu chân giẫm lên đang bị vứt dưới nền nhà.

Căn phòng sau nhà của bà Lý có nhiều đồ nhất cũng bị mất nhiều đồ nhất, trong tủ trống không, trên giường chỉ còn sót lại đống rơm, thùng thóc bên cạnh tủ cũng trroongs không, đến cả hũ dưa muối, dưa cả ở góc phòng cũng bị người ta đập vỡ, nước muối chua chảy khắp nơi, sàn nhà bẩn đến không còn chỗ nào để xem nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương