Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
Chương 16: Cơm Tối (2)

Tô Hồng Anh, cô nói ai hả, tôi vừa mới quay về nhà liền vào phòng bếp giúp mẹ, đâu giống cô, vừa về đến nhà liền cùng đàn ông ở trong phòng, còn không biết là đang làm cái nữa kìa, một bó tuổi rồi còn không biết chữ xấu hổ viết thế nào”

Lý Đào vừa nghe Tô Hồng Anh chỉ cây dâu mắng cây hòe, liền không vui nổi huống hồ ban nãy ở cửa bị Tô Hồng Anh dùng cuốc gõ, nợ cũ nợ mới, càng nói chuyện càng thêm khó nghe.

Dù sao đối với phụ nữ mà nói, lấy chuyện hai vợ chồng ra để nói là một việc hết sức ngại ngùng và xấu hổ, cũng không muốn đối mặt để trả lời vấn đề này.

Huống hồ ai không biết vừa mới rồi là một nhà ba người đều ở trong phòng, nói lời này, cũng quá khó nghe.

Đúng vậy, chị dâu hai, vừa rồi tôi cùng với chị dâu cả ở phòng bếp nhóm lửa, rửa rau, vừa mới ngồi xuống đấy thôi, Từ Tình cũng liền tục xua tay không thừa nhận lời Tô Hồng Anh vừa nói.

Từ Tình, cô ta vẫn luôn như thế này, biểu tình gì đó trước không nói chỉ cần lời cô ta nói, đó nhất định là lời hay ý đẹp, mềm mại, trơn tru không bắt được lỗi, bắt không được cái đuôi, sẽ không làm người lên án.

Hiện tại lời này nói ra, nghe như là nhẹ nhàng không thừa nhận, không gây một chút chói tai nhưng chỉ với mấy câu nói đó, đã phản bác lời của Tô Hồng Anh nói, tùy tiện kể lại tình huống, còn làm người nghe không cảm thấy tự ái, hai bên đều không đắc tội.

Nhưng có thể hay không? Vừa mới nãy một nhà ba người Bảo Lâm bước vào, nhìn thấy trong mắt Từ Tình tràn ngập sự giả tạo, làm người ta phản cảm, giờ nói những lời đó làm người khác có cảm giác sói đói đội lốt cừu vậy, ác cảm dâng lên, trong lòng phòng bị mỗi lúc một nhiều.

Đương nhiên, Từ tình xác thật là so Lý Đào thông minh hơn, mỗi lần có việc, người xuất đầu "đấu tranh anh dũng" khiến người căm ghét là Lý đào dù sao xuất đầu trước dễ làm mọi việc hỏng bét

Từ Tình so với Lý Đào còn khó chơi, xảo quyệt, xấu tính hơn nhiều.

Trách không được nhà ông Vương có ba đứa con dâu, Từ Tình luôn là người có danh tiếng tốt nhất, trong thôn những bà lão lớn tuổi rất thích cô ta, ngay cả trong thôn này luôn thích nói chuyện tầm phào, khua môi mua mép cũng chưa nói xấu cô ta lần nào.

Trước kia, Tô Hồng Anh ở bên ngoài, nhưng ăn không ít những lời nói mật ngọt này của cô ta, hiện tại Tô Hồng Anh không rảnh quan tâm đến cô ta, Lý Đào thì không ngừng phát ra những từ ngữ thô tục, khó nghe.

“Ai da, ai thả bom vậy, thối như vậy chị dâu cả à, không phải em nhắc chị chứ, làm việc cũng chú ý đến trường hợp một chút, nhiều trẻ con như vậy, làm trò cho cả nhà như thế, giống như là miệng phun đây phân vậy”Vừa nói còn làm động tác nhéo nhéo cái mũi, ngượng ngùng xoắn xít dùng tay ở trước mặt phẩy phẩy, nhìn qua, không biết còn tưởng rằng cô đang nói đỡ giúp Lý Đào chứ

Tô Hồng Anh vừa dứt lời, trong phòng liền vang lên từng đợt âm thanh “Phụt”, ngay cả bà nội Vương cũng không nhịn được, cả hai đứa con của Lý Đào cũng cười cong lưng

Lý Đào sắc mặt đỏ lên, nhanh chóng đứng dậy, tay phải hướng tới cái bàn đập một cái thật mạnh, ngữ khí thực hung dữ nói năng có chút lộn xộn: “Tô Hồng Anh, bà điên, cô mới đánh rắm, chó má nhà cô, tôi làm gì có "



“Ai da chị đừng kích động như vậy? Đây không phải chỉ đùa một chút thôi sao, có cái gì chứ, còn không phải là học chị hay sao, nếu không buồn cười, vậy em ở đây lại kể một câu chuyện cười vậy.”

“Trong nhà có một nồi cháo, cháo phải do ba người làm, có rắm ở trong phòng bếp, mọi người nói xem ba người đi vào thì có thể thay đổi được hay không? Ha ha ha ha, chị dâu, em dâu, hai người có thấy buồn cười không?"

“Tại sao lại không thể, tôi cùng em dâu ba vừa về nhà liền ở phòng bếp giúp mẹ, ba người cùng làm, không giống ai đó lười biếng đúng không em dâu ba.” Lý Đào ánh mắt chợt lé, ngữ khí ngược lại càng lớn, Từ Tình ở phía sau vội vàng đáp dạ. Nhìn thấy sắp lâm vào cảnh cãi cọ, bà nội Vương không thể không ra ngăn cản, mình có hỗ trợ nấu ăn hay không, trong lòng phải tự biết, trong nhà nhiều người như vậy, sao lại tranh cãi trước mặt trẻ con, muốn chúng sau này không cẩn thận lỡ miệng, để mặt mũi gia đình này ở đâu, thứ ngu dốt này.

“Được rồi, không cần ồn ào nữa, đều là người một nhà, cả ngày ồn ào nhốn nháo còn ra thể thống gì, đừng cãi nhau nữa, nếu ai còn lấy việc này ra nói nữa, thì cơm chiều cũng đừng ăn.” Bà nội Vương vừa nói vừa trừng mắt nhìn mấy cô con dâu, con dâu thứ hai ngày thường ở nhà không nghe lời, khuyến khích thằng hai cùng bà cãi nhau, con dâu lớn thường ngày rất tích cực, nhưng quan trọng là người ngu muốn chết, con dâu út chỉ biết nói lời hay, mọi chuyện không dính tay, trơn tuột như cá chạch, ngày thường còn được, nói vài lời hay ý đẹp, thời điểm quan trọng thì không được tích sự gì, đến cuối cùng còn không phải do bà ra tay dọn dẹp hay sao

Hơn nữa, ai cũng biết đàn ông nhà họ Vương sợ vợ nghe lời vợ, có truyền thống từ thời bà cố nội đến nay, hiện tại bà nội Vương cùng mấy đứa con dâu, đều là người làm chủ gia đinh, ngay cả Vương Kiến Quân là người không đàng hoàng cũng bị Từ Tình nắm chặt gắt gao.

Đây đúng là điểm mà các cô gái trong thôn luôn hâm mộ mấy cô con dâu nhà họ Vương, dù sao không đánh vợ đã là một người con trai tốt, huống hồ mấy đứa con trai nhà này không những không đánh vợ lại còn ngoan ngoan nghe lời, làm sao mà không muốn tranh giành cho được.

bà nội Vương ngồi ngay ngắn ở bên cạnh người bạn già, ra lệnh cho Tô Hồng Anh " Vợ thằng hai đi cầm bát đĩa đến đây"

Trong ba đứa con dâu, bà nội Vương không thích nhất là Tô Hồng Anh, hôm nay làm ra vở kịch này, không thể phung phí được, liền trực tiếp phân phó Tô Hồng Anh, muốn cô phải đi lấy, ở ngoài mặt, không phải không dám không nghe lời mẹ chồng hay sao.

“Vâng, Bảo Lâm cùng đi với mẹ, chúng ta đi lấy chén đũa.” Bây giờ đang ở dưới một cái mái hiên, ăn cùng mâm cơm Tô Hồng Anh không dám cùng bà nội Vương tranh cãi, bằng không tự mình hại mình, nhưng nếu tranh cãi để con gái ở đây không thích hợp, vẫn là mang theo con gái miễn cho nó ở đây nhìn không vừa mắt.

“ấy, con gái, từ từ, cha cũng đi cùng với, hai người đi, sợ không cẩn thận làm rơi thì không tốt” Nhìn thấy vợ cùng với con gái đi ra ngoài, Vương Kiến Đảng cũng không nghĩ sẽ ở lại nhìn mọi người, không bằng đi cùng vợ, ít nhất đi cùng vợ sẽ vui hơn.

Bà nội Vương nhìn một màn này, đôi mắt đỏ rực, tay run rẩy chỉ vào hướng một nhà ba người rời đi

“ Ông à, ông nhìn xem, nhà nó còn có quy củ không? Đó là cháu gái ruột, con trai ruột, tôi còn có thể đối đãi họ như thế nào, hiện tại tất cả đi theo con hồ linh tinh kia ra ngoài, đây là muốn làm tôi tức chết mà.

Ông nội Vương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay vợ mình, đem tách trà bên cạnh đưa cho bà: “ Con cháu đều có phúc của con cháu”

Bà nội Vương nhận lấy, cũng không nói gì, uống nước ừng ực, cả người dễ chịu hơn nhiều, chờ chen đũa lấy tới, chỉ bình tĩnh phân cơm, coi như chưa có gì xảy ra, sóng êm biển lặng mà ăn xong cơm chiều .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương