Mang Theo Không Gian Tới Thập Niên 50
-
Chương 14: Cãi Lộn
Cãi lộn
Vương Kiến Đảng và Bảo Lâm đi tới nhà kho của đại đội, đặt đồ trong đội xuống, hai người với sọt trên lưng vừa đi tới cửa nhà, ở sau lưng cách đó không xa, Vương lão đầu mang theo con trai con dâu tan làm, vội vàng đi về.
Đi sau lưng Vương lão đầu là Lý Đào, người đi trước những người khác, nhìn thấy sọt của hai cha con cô đầy ắp thì hai mắt phát sáng.
Đại bá mẫu Lý Đào đem thằng cả vứt cho Vương Kiến Quân, chạy vượt qua lão Vương, chạy tới sau lưng hai cha con.
“Em hai à, mang Bảo Lâm đi huyện thành mua được cái gì vậy?. ” nói xong, liền nóng lòng muốn lật sọt ra để xem.
Vương Kiến Đảng xoay người đối diện với chị dâu Lý Đào, điều này khiến Lý Đào muốn mở sọt cũng không được, Vương Kiến Đảng người thì cao, sọt lại ở phía sau, đúng thật là...
Dù sao cũng là chú em chồng, vẫn cần phải chú ý một chút, nếu để mấy mụ già trong thôn trông thấy, không biết đàm tiếu thành cái dạng gì.
Đứa lớn không được, Lý Đào vội chuyển hướng sang đứa nhỏ để ra tay.
Dù sao thì có thể nhìn thấy đồ trong nội thành ở trong cái sọt này, cũng khiến cho người ta thấy thích thú.
Mới đến gần, cô còn chưa nhìn rõ, thứ mà hai người đeo trên lưng là gì, trông thấy đồ ở trước mặt rồi, mà không thấy được, có khác gì đang vặt lông Lý Đào đâu.
“Bảo Lâm, nhanh, để đại bá mẫu xem xem cha cháu mua gì cho cháu vậy, ai nha, cả nhà ngoài cháu có thể sống tốt ra, cháu xem đại ca, nhị ca vẫn phải ra ngoài kiếm điểm công kìa, cháu một đứa con gái con đứa, cha đưa lên huyện thành chơi, ta nói em trai em gái bọn họ quá sủng rồi, con gái sao có thể nuôi như vậy được. ” Lý Đào vừa nói vừa giật mạnh sọt sau lưng của Bảo Lâm .
Bảo Lâm không muốn đại bá mẫu giật đồ của mình nên hơi di chuyển một chút, nhưng do không cẩn thận, suýt chút nữa thì bị đại bá mẫu đè ngã, may mà có cha kéo lại không là ngã xuống đất rồi.
Vương Kiến Đảng rất bất mãn với hàng vi này của chị dâu, sao có thể lôi kéo con gái hắn như kẻ cướp vậy, kéo thành như vậy, nếu không phải là chị dâu là nữ, thì có thể hắn sẽ đấm cho mấy phát rồi.
Lúc nay, ở cách đó không xa Tô Hồng Anh đang nóng lòng muốn gặp con gái, nhìn thấy Lý Đào đối xử với con gái mình như vậy, đâu còn nhịn được nữa.
Dùng hai ba bước chạy tới, cầm lấy cái cốc đập mạnh vào phần lưng của Lý Đào .
Lý Đào kêu một tiếng sau đó buông sọt ra, dùng tay sờ lưng không thấy vết máu gì, mới nhìn tới Tô Hồng Anh đang cầm cái cốc, còn gì mà không hiểu nữa, cũng không cố tiếp tục nữa.
Nhìn thấy Tô Hồng Anh dám động thủ, cô cũng không phải ngốc, hiện tại trên tay cũng không có thứ gì, ngăn không được, đến lúc đánh nhau, người thua thiệt vẫn là mình, Lý Đào cô không phải là người chịu thiệt, không đánh được thì mắng.
“Được đấy Tô Hồng Anh, cô đây là thừa cơ giết người có phải không, đáng chém ngàn đao mà, to gan thật, sao không dùng cuốc ấy! ”
“Tôi nói cho cô biết, đợi lát nữa tôi bị thương rồi, không có ba đến năm mao thì không xong với tôi đâu”
Tô Hồng Anh nhìn chị dâu không động thủ, ban nãy mình có đánh một cái, không biết có dọa sợ Bảo Lâm hay không, nếu mà muốn động thủ, vậy thì đừng có trách, cô buông cốc trên tay xuống, hai tay chống eo, cùng chị dâu mắng nhau.
“Tôi còn chưa nói cô đâu, cái đồ mặt dày, là đại bá mẫu của Bảo Lâm, vậy sao có thể lay nó như vậy hả, nếu cha con bé không đỡ kịp thì có phải nó ngã xuống rồi không, đúng là đồ lòng dạ độc ác. ”
“Còn nữa, nhà ta mua cái gì thì liên quan méo gì tới cô, vừa nhìn thấy thì đã xông lên, đừng có lộ ra cái suy nghĩ kinh tởm đó chứ”
“Lúc trước không phải thỏa thuận rõ ràng rồi à, chỉ ăn chung một nồi mà thôi, còn những cái khác là vốn riêng, đã là vốn riêng mua cái gì thì cô quản được à? ”
Lý Đào sờ sờ mũi, ánh mắt né tránh, không ngờ vừa rồi chính mình kích động đến mức không tự chủ được suýt chút nữa làm ngã Bảo Lâm, mà nó lại là vảy ngược của cả nhà chú hai, không thể động vào.
Năm đó Bảo Lâm 3tuổi, bà nội Vương quan tâm đến cháu trai hơn, trong một lần ngoài ý muốn, Văn Xán nghịch ngợm trèo lên bàn, lúc sắp ngã, gần như sắp rơi xuống, bà nội Vương vì quá sốt ruột chạy tới phía trước, không cẩn thận khiến Bảo Lâm đụng vào góc ghế, trên trán chảy ra rất nhiều máu, bà nội Vương đỡ được cháu trai rồi thì cũng không quan tâm lắm, liền để Bảo Lâm tùy tiện đắp ít cỏ với tro vào.
Đợi một nhà con thứ hai quay về, thấy đứa con gái mình yêu thương thành ra như vậy, mẹ ruột lại vì cháu trai mới thành ra vậy, vì vậy đã cãi nhau rất to, còn đập tủ khóa, để bà Vương lấy tiền đưa Bảo Lâm đi bệnh viện khám, băng bó vết thương và lấy thuốc men.
Sau khi trở về thì lại cùng đại phòng cãi nhau, đánh nhau rất ầm ĩ, kể từ đó về sau, trong nhà không còn ai dám đụng vào Bảo Lâm nữa, ở nhà cũng không dám ồn ào cái gì mà trọng nam khinh nữ, nói một tý thôi cũng không được.
Kể từ đó, cả nhà con thứ 2 vô cùng lo lắng trong một thời gian dài, đi đâu cũng mang theo con, trừ khi thời tiết xấu thì mới để ở nhà, lo lắng tới khi Bảo Lâm được 6tuổi mới thôi.
Bây giờ Tô Hồng Anh nghe nói mới nãy Bảo Lâm suýt thì ngã, trong lòng đã sớm dậy sóng, bình thường chọc Tô Hồng Anh thì không sao, nhưng động đến con gái thì là chuyện lớn.
Lại nói, còn không phải nhìn thấy sọt của hai cha con cô nên mới hưng phấn hay sao, thế mới không chú ý, chứ bình thường điên hay sao mà động vào đứa con gái của nhà chú hai.
Nơi này bầu không khí đang vi diệu, bà nội Vương nghe thấy tiếng hai đứa con dâu, nên cầm cái thìa đi ra ngoài.
“Làm cái gì đó, chặn cửa làm cái gì, nguyên một đám đều không bớt lo, đều quay về hết cho ta. ”
Ông nội Vương với hai đứa con trai, một đứa con dâu và hai đứa cháu trai đang chậm rãi đi phía sau, cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy điều này.
Không phải bọn họ nhát gan, mà là bên kia thực lực quá lớn, không ai muốn chọc ghẹo vào hai vị này, cũng không muốn nhúng tay vào tình thế tiến thoái lưỡng nan ở cửa kia.
Bước chậm một chút, đợi người quyền lực nhất trong gia đình ra giải quyết là được.
Lý Đào và Tô Hồng Anh cũng không dám công khai chống đối lại bà nội Vương, ngu gì đâu, bọn họ vẫn còn đang ăn chung một nồi đấy.
Sau khi một nhà bà người vào phòng, Bảo Lâm lật tức lấy những đồ mua từ huyện thành ra.
“Con gái ta thật thông minh, đi ra ngoài một chuyến, chỉ với một chút tiền, mà có thể mang về bao nhiêu là sách. ” Tô Hồng Anh nâng niu mấy cuốn sách xong thì đem trả lại “Sao trước đây không nghĩ ra còn có thể như thế này nhỉ. ”
Sau khi Bảo Lâm lấy túi đường đỏ đã được đổi ra, Tô Hồng Anh vui tới mức không ngậm được miệng.
Tô Hồng Anh chạm vào viên đường đỏ đặt trong bọc giấy dầu và nói: "Con gái, đợi buổi tối mẹ pha nước đường cho con uống."
“được, mẹ, tới lúc đó pha 3 chén, mỗi người một chén, chúng ta cùng uống, có tận một cân cơ mà”
" Ừm, con gái của ta thật là người hiếu thảo mà. "
Vương Kiến Đảng ở một bên cũng cười híp mắt lại.
Vương Kiến Đảng và Bảo Lâm đi tới nhà kho của đại đội, đặt đồ trong đội xuống, hai người với sọt trên lưng vừa đi tới cửa nhà, ở sau lưng cách đó không xa, Vương lão đầu mang theo con trai con dâu tan làm, vội vàng đi về.
Đi sau lưng Vương lão đầu là Lý Đào, người đi trước những người khác, nhìn thấy sọt của hai cha con cô đầy ắp thì hai mắt phát sáng.
Đại bá mẫu Lý Đào đem thằng cả vứt cho Vương Kiến Quân, chạy vượt qua lão Vương, chạy tới sau lưng hai cha con.
“Em hai à, mang Bảo Lâm đi huyện thành mua được cái gì vậy?. ” nói xong, liền nóng lòng muốn lật sọt ra để xem.
Vương Kiến Đảng xoay người đối diện với chị dâu Lý Đào, điều này khiến Lý Đào muốn mở sọt cũng không được, Vương Kiến Đảng người thì cao, sọt lại ở phía sau, đúng thật là...
Dù sao cũng là chú em chồng, vẫn cần phải chú ý một chút, nếu để mấy mụ già trong thôn trông thấy, không biết đàm tiếu thành cái dạng gì.
Đứa lớn không được, Lý Đào vội chuyển hướng sang đứa nhỏ để ra tay.
Dù sao thì có thể nhìn thấy đồ trong nội thành ở trong cái sọt này, cũng khiến cho người ta thấy thích thú.
Mới đến gần, cô còn chưa nhìn rõ, thứ mà hai người đeo trên lưng là gì, trông thấy đồ ở trước mặt rồi, mà không thấy được, có khác gì đang vặt lông Lý Đào đâu.
“Bảo Lâm, nhanh, để đại bá mẫu xem xem cha cháu mua gì cho cháu vậy, ai nha, cả nhà ngoài cháu có thể sống tốt ra, cháu xem đại ca, nhị ca vẫn phải ra ngoài kiếm điểm công kìa, cháu một đứa con gái con đứa, cha đưa lên huyện thành chơi, ta nói em trai em gái bọn họ quá sủng rồi, con gái sao có thể nuôi như vậy được. ” Lý Đào vừa nói vừa giật mạnh sọt sau lưng của Bảo Lâm .
Bảo Lâm không muốn đại bá mẫu giật đồ của mình nên hơi di chuyển một chút, nhưng do không cẩn thận, suýt chút nữa thì bị đại bá mẫu đè ngã, may mà có cha kéo lại không là ngã xuống đất rồi.
Vương Kiến Đảng rất bất mãn với hàng vi này của chị dâu, sao có thể lôi kéo con gái hắn như kẻ cướp vậy, kéo thành như vậy, nếu không phải là chị dâu là nữ, thì có thể hắn sẽ đấm cho mấy phát rồi.
Lúc nay, ở cách đó không xa Tô Hồng Anh đang nóng lòng muốn gặp con gái, nhìn thấy Lý Đào đối xử với con gái mình như vậy, đâu còn nhịn được nữa.
Dùng hai ba bước chạy tới, cầm lấy cái cốc đập mạnh vào phần lưng của Lý Đào .
Lý Đào kêu một tiếng sau đó buông sọt ra, dùng tay sờ lưng không thấy vết máu gì, mới nhìn tới Tô Hồng Anh đang cầm cái cốc, còn gì mà không hiểu nữa, cũng không cố tiếp tục nữa.
Nhìn thấy Tô Hồng Anh dám động thủ, cô cũng không phải ngốc, hiện tại trên tay cũng không có thứ gì, ngăn không được, đến lúc đánh nhau, người thua thiệt vẫn là mình, Lý Đào cô không phải là người chịu thiệt, không đánh được thì mắng.
“Được đấy Tô Hồng Anh, cô đây là thừa cơ giết người có phải không, đáng chém ngàn đao mà, to gan thật, sao không dùng cuốc ấy! ”
“Tôi nói cho cô biết, đợi lát nữa tôi bị thương rồi, không có ba đến năm mao thì không xong với tôi đâu”
Tô Hồng Anh nhìn chị dâu không động thủ, ban nãy mình có đánh một cái, không biết có dọa sợ Bảo Lâm hay không, nếu mà muốn động thủ, vậy thì đừng có trách, cô buông cốc trên tay xuống, hai tay chống eo, cùng chị dâu mắng nhau.
“Tôi còn chưa nói cô đâu, cái đồ mặt dày, là đại bá mẫu của Bảo Lâm, vậy sao có thể lay nó như vậy hả, nếu cha con bé không đỡ kịp thì có phải nó ngã xuống rồi không, đúng là đồ lòng dạ độc ác. ”
“Còn nữa, nhà ta mua cái gì thì liên quan méo gì tới cô, vừa nhìn thấy thì đã xông lên, đừng có lộ ra cái suy nghĩ kinh tởm đó chứ”
“Lúc trước không phải thỏa thuận rõ ràng rồi à, chỉ ăn chung một nồi mà thôi, còn những cái khác là vốn riêng, đã là vốn riêng mua cái gì thì cô quản được à? ”
Lý Đào sờ sờ mũi, ánh mắt né tránh, không ngờ vừa rồi chính mình kích động đến mức không tự chủ được suýt chút nữa làm ngã Bảo Lâm, mà nó lại là vảy ngược của cả nhà chú hai, không thể động vào.
Năm đó Bảo Lâm 3tuổi, bà nội Vương quan tâm đến cháu trai hơn, trong một lần ngoài ý muốn, Văn Xán nghịch ngợm trèo lên bàn, lúc sắp ngã, gần như sắp rơi xuống, bà nội Vương vì quá sốt ruột chạy tới phía trước, không cẩn thận khiến Bảo Lâm đụng vào góc ghế, trên trán chảy ra rất nhiều máu, bà nội Vương đỡ được cháu trai rồi thì cũng không quan tâm lắm, liền để Bảo Lâm tùy tiện đắp ít cỏ với tro vào.
Đợi một nhà con thứ hai quay về, thấy đứa con gái mình yêu thương thành ra như vậy, mẹ ruột lại vì cháu trai mới thành ra vậy, vì vậy đã cãi nhau rất to, còn đập tủ khóa, để bà Vương lấy tiền đưa Bảo Lâm đi bệnh viện khám, băng bó vết thương và lấy thuốc men.
Sau khi trở về thì lại cùng đại phòng cãi nhau, đánh nhau rất ầm ĩ, kể từ đó về sau, trong nhà không còn ai dám đụng vào Bảo Lâm nữa, ở nhà cũng không dám ồn ào cái gì mà trọng nam khinh nữ, nói một tý thôi cũng không được.
Kể từ đó, cả nhà con thứ 2 vô cùng lo lắng trong một thời gian dài, đi đâu cũng mang theo con, trừ khi thời tiết xấu thì mới để ở nhà, lo lắng tới khi Bảo Lâm được 6tuổi mới thôi.
Bây giờ Tô Hồng Anh nghe nói mới nãy Bảo Lâm suýt thì ngã, trong lòng đã sớm dậy sóng, bình thường chọc Tô Hồng Anh thì không sao, nhưng động đến con gái thì là chuyện lớn.
Lại nói, còn không phải nhìn thấy sọt của hai cha con cô nên mới hưng phấn hay sao, thế mới không chú ý, chứ bình thường điên hay sao mà động vào đứa con gái của nhà chú hai.
Nơi này bầu không khí đang vi diệu, bà nội Vương nghe thấy tiếng hai đứa con dâu, nên cầm cái thìa đi ra ngoài.
“Làm cái gì đó, chặn cửa làm cái gì, nguyên một đám đều không bớt lo, đều quay về hết cho ta. ”
Ông nội Vương với hai đứa con trai, một đứa con dâu và hai đứa cháu trai đang chậm rãi đi phía sau, cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy điều này.
Không phải bọn họ nhát gan, mà là bên kia thực lực quá lớn, không ai muốn chọc ghẹo vào hai vị này, cũng không muốn nhúng tay vào tình thế tiến thoái lưỡng nan ở cửa kia.
Bước chậm một chút, đợi người quyền lực nhất trong gia đình ra giải quyết là được.
Lý Đào và Tô Hồng Anh cũng không dám công khai chống đối lại bà nội Vương, ngu gì đâu, bọn họ vẫn còn đang ăn chung một nồi đấy.
Sau khi một nhà bà người vào phòng, Bảo Lâm lật tức lấy những đồ mua từ huyện thành ra.
“Con gái ta thật thông minh, đi ra ngoài một chuyến, chỉ với một chút tiền, mà có thể mang về bao nhiêu là sách. ” Tô Hồng Anh nâng niu mấy cuốn sách xong thì đem trả lại “Sao trước đây không nghĩ ra còn có thể như thế này nhỉ. ”
Sau khi Bảo Lâm lấy túi đường đỏ đã được đổi ra, Tô Hồng Anh vui tới mức không ngậm được miệng.
Tô Hồng Anh chạm vào viên đường đỏ đặt trong bọc giấy dầu và nói: "Con gái, đợi buổi tối mẹ pha nước đường cho con uống."
“được, mẹ, tới lúc đó pha 3 chén, mỗi người một chén, chúng ta cùng uống, có tận một cân cơ mà”
" Ừm, con gái của ta thật là người hiếu thảo mà. "
Vương Kiến Đảng ở một bên cũng cười híp mắt lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook