Mang Theo Cục Cưng Chơi Game
-
Chương 20
Ba ngày sau, Tiếu Lăng Phong vừa login liền hỏi chuyện
người giả mạo Diệp Lạc, dù sao bị lừa cũng là một số tiền lớn, tuy so với tổng
số tài sản thì không đáng kể lắm, nhưng mỗi lần ngẫm lại, Tiếu Lăng Phong đều
rất đau lòng a!
Hôm nay, Tiếu Lăng Phong vừa lên là đã có tin tức tốt
Tên trộm kia đã bị một ông chủ của cửa hàng vũ khí bắt lại
Nói tin tức này cho bọn Diệp Lạc, sau đó bọn họ nhanh chóng đi đến cửa hàng vũ khí kia
Diệp Lạc nhận được tin nhắn, lập tức đưa Thu Dĩnh và bé đến đó
Chỉ thấy một chàng trai anh tuấn mặc áo trắng ngồi trên ghế, chàng trai áo đen ngồi cạnh bên có lẽ là ông chủ của cửa hàng, mà trên bàn giữa hai người bày một thanh chuỷ thủ đen, trước khi bọn họ đi vào dường như đang bàn luận gì đó
Nhìn thấy bọn họ đi vào cửa, áo đen đứng lên, cười nói: “Nói vậy, vị này hẳn là Diệp Lạc các chủ Diệp Lạc Bi Ai, nghe danh đã lâu, tại hạ là ông chủ Tâm Lão Yêu.”
Diệp Lạc đáp lễ: “Ông chủ, Diệp Lạc cảm ơn ngài trước, chúng ta thiếu ngài một cái nhân tình.”
“Ha ha ha, Diệp Lạc các chủ xử lí sự vụ trước đi, qua chuyện này chúng ta mới bàn đến chuyện đó.” Nói xong vén rèm vải ở góc lên đi ra sau phòng.
Thu Dĩnh âm thầm quan sát chàng trai áo trắng nãy giờ vẫn không mở lời, 1 hành vi nhỏ của hắn Thu Dĩnh cũng thấy được, khi lão bản nói “Diệp Lạc các chủ”, trên mặt nam tử áo trắng kia thoáng hiện một tia khẩn trương, nhưng lập tức bị ly trà nâng trong tay hắn che dấu, đến khi hắn buông ly trà ra, trên mặt đã khôi phục lại vẻ thong dong như cũ, xem ra là có chút can đảm, hơn nữa cấp bậc còn cao, ít nhất, lấy cấp 60 hiện tại của Thu Dĩnh mà không thấy được cấp của hắn, thì chắc chắn là cao hơn so với Thu Dĩnh, [cấp cao có thể thấy được 1 ít tư liệu cơ bản của cấp thấp, mà thấp lại không thể nhìn được từ cấp cao], hẳn là nghĩ mình cấp cao mà bình tĩnh vậy đi?
Diệp Lạc cùng Thu Dĩnh ngồi xuống, nhìn áo trắng không lên tiếng.
chàng trai áo trắng, cũng chỉ mong là mọi chuyện chưa bại lộ nên mới tìm đến đây, nhưng dưới ánh mắt lạnh của Diệp Lạc, hắn rốt cuộc ngồi không yên nữa, hắn đứng dậy đi đến trước cửa, nhưng vừa đứng lên thì Diệp Lạc đã mở miệng: “Đứng lại.”
Lạc Dạ ra vẻ không nghe thấy, tiếp tục bước đi, nhưng đã nhanh chóng bị ngăn lại, chỉ thấy một phi đao mỏng mang xát qua má hắn cắm thẳng vào tường, chỉ nghe một tiếng sói rống, tiếp theo, hắn bị một sói dữ màu bạc bổ nhào đến, hàng răng cưa của sói nhanh chóng xuất hiện trong mắt hắn, trong nháy mắt, hắn ứa cả mồ hôi lạnh ra, cố gắng trấn định nói: “Vị huynh đài này, chúng ta không oán không thù, sao anh lại công kích tôi?”
“Ha ha, anh nói xem? Dám làm phải dám chịu a.” Diệp Lạc thâm ý nói.
“Ha ha, vậy xin huynh đài kêu sói bạc này buông trước, có cái gì nói chúng ta từ từ nói, từ từ nói.”
Diệp Lạc ra hiệu sói bạc buông Lạc Dạ ra, Lạc Dạ đứng lên
Lúc này, một giọng nói kiều mị tiến vào, “Lạc Dạ ca ca, còn chưa mua xong sao?”
Ngay sau đó, một cô gái áo trắng mang theo hương khí nồng đậm đi vào trong
Trong nháy mắt nhìn thấy cô gái kia, Thu Dĩnh nhíu nhíu mày, nghe thấy trong không khí có mùi hương khí nồng đậm, Thu Dĩnh thật nghi ngờ có phải cô ta đổ cả bình nước hoa lên người không
Lạc Dạ nhìn co gái áo trắng -- Ngọc Linh Nhi, nhíu mày vội hỏi: “Linh Nhi, sao em lại đến đây!?”
Ngọc Linh Nhi ôm lấy cánh tay Lạc Dạ, làm nũng nói: “Người ta cùng bọn Vũ tỷ tỷ đang chờ anh ở núi Vân Bạch nha, thấy anh không đến, người ta mới đến đây tìm Lạc...”
Còn chưa nói xong, cô đã bị một lực đạo mạnh đưa về phía sau ca ca, lúc này cô mới phát hiện trong phòng còn có Thu Dĩnh, Diệp Lạc và baby, còn có một sói dữ phát ra ánh sáng màu bạc, một loại không khí sắc bén quay chung quanh
Ngọc Linh Nhi nhìn thấy roi mềm màu xanh giắt bên hông Thu Dĩnh, mắt sáng ngời, cô uyển chuyển đi đến trước Thu Dĩnh nó: “Này, cái roi kia bao nhiêu tiền? Tôi mua.”
“Roi này không phải cô muốn mua thì mua được nha.” Thu Dĩnh buồn cười lắc đầu, xem ra sau này nhất định phải giấu nó rồi
Ngọc Linh Nhi nghe thấy vậy, nghĩ Thu Dĩnh đang khinh thường cô, hừ một tiếng, dùng ngữ khí khinh thường nói: “Mắc cười, tôi mua không nổi? Côi có biết tôi là ai không? Tôi là phu nhân tương lai của Diệp Lạc các chủ! Cô nói tôi mua không nổi sao?” Tuy rằng nhìn thấy ánh mắt Lạc Dạ đã cảnh báo cô không được nói ra
Lạc Dạ đứng một bên thầm rên một tiếng, vốn muốn nói dối tránh tội, bây giờ được lắm, bị người nhà nói hết, hắn không quên trừng mắt nhìn Ngọc Linh Nhi
Diệp Lạc đột nhiên mở miệng nói: “ Tôi là Diệp Lạc Các chủ.”
Nghe thấy Diệp Lạc nói, Lạc Dạ nản lòng nhắm mắt lại
Ngọc Linh Nhi còn chưa hiểu gì, hỏi một câu: “Có ý tứ gì?”
Thu Dĩnh đứng cạnh tủm tỉm cười nói: “Ý tứ là vị bên cạnh cô là giả"
“Giả!?” Ngọc Linh Nhi trừng lớn hai mắt không dám tin nhìn về phía Lạc Dạ, “Lạc Dạ ca ca, bọn họ nói anh là giả? Anh làm sao mà giả được?”
Lúc này, Tiếu Lăng Phong đi vào trong cửa hàng, đi vào trong nhìn thấy Thu Dĩnh và Diệp Lạc đang ở đó, mà đối diện là một đôi áo trắng.
Khi Tiếu Lăng Phong đi vào trong cửa hàng, bọn Thất Hàn cũng vừa đuổi tới
Tự Nhất Mi vừa đi vào liền bịt mũi lại, “Sao hôm nay thơm vậy a? Đâu đâu cũng có mùi!”
“Còn lo thơm hay không thơm cái gì, người giả mạo đâu? Giả mạo đâu?” PhiNgư hưng phấn hỏi.
“Đúng vậy! Giả mạo đâu? Là hắn sao?” Tiếu Lăng Phong nhìn chằm chằm Lạc Dạ hỏi.
Thất Hàn cũng có hứng thú nói: “Diệp Lạc, nhìn thử xem, Các chủ này có thể sánh bằng các chủ cậu không.”
Cũng không phải không đúng, so với Diệp Lạc, Lạc Dạ có vẻ đạo mạo hơn, tướng mạo càng xuất sắc hơn, nếu chỉ nhìn bình thường, Diệp Lạc cũng như những người chơi bình thường khác, không giống một đại nhân vật tí nào
Lạc Dạ không rõ lắm ý tứ của bọn họ, giống như chỉ có chàng trai áo đen kia chú ý đến chuyện hắn giả mạo, còn 3 người kia chỉ đến xem náo nhiệt, về phần nhân vật chính thì làm như không liên quan đến mình vậy
Chúc mừng bạn, người giả mạo! Tiếu Lăng Phong đau lòng muốn lấy bạc về, cho dù tìm được hay không cũng không được bồi thường lại, còn bọn Thất Hàn kia đơn thuần chỉ là đến xem, về phần Diệp Lạc có một nửa cũng giống Tiếu Lăng Phong, lấy lại bạc về, tuy chỉ là con số nhỏ nhưng cũng là kết tinh của các huynh đệ trong các, không thể ra đi không minh bạch như vậy được
Hôm nay, Tiếu Lăng Phong vừa lên là đã có tin tức tốt
Tên trộm kia đã bị một ông chủ của cửa hàng vũ khí bắt lại
Nói tin tức này cho bọn Diệp Lạc, sau đó bọn họ nhanh chóng đi đến cửa hàng vũ khí kia
Diệp Lạc nhận được tin nhắn, lập tức đưa Thu Dĩnh và bé đến đó
Chỉ thấy một chàng trai anh tuấn mặc áo trắng ngồi trên ghế, chàng trai áo đen ngồi cạnh bên có lẽ là ông chủ của cửa hàng, mà trên bàn giữa hai người bày một thanh chuỷ thủ đen, trước khi bọn họ đi vào dường như đang bàn luận gì đó
Nhìn thấy bọn họ đi vào cửa, áo đen đứng lên, cười nói: “Nói vậy, vị này hẳn là Diệp Lạc các chủ Diệp Lạc Bi Ai, nghe danh đã lâu, tại hạ là ông chủ Tâm Lão Yêu.”
Diệp Lạc đáp lễ: “Ông chủ, Diệp Lạc cảm ơn ngài trước, chúng ta thiếu ngài một cái nhân tình.”
“Ha ha ha, Diệp Lạc các chủ xử lí sự vụ trước đi, qua chuyện này chúng ta mới bàn đến chuyện đó.” Nói xong vén rèm vải ở góc lên đi ra sau phòng.
Thu Dĩnh âm thầm quan sát chàng trai áo trắng nãy giờ vẫn không mở lời, 1 hành vi nhỏ của hắn Thu Dĩnh cũng thấy được, khi lão bản nói “Diệp Lạc các chủ”, trên mặt nam tử áo trắng kia thoáng hiện một tia khẩn trương, nhưng lập tức bị ly trà nâng trong tay hắn che dấu, đến khi hắn buông ly trà ra, trên mặt đã khôi phục lại vẻ thong dong như cũ, xem ra là có chút can đảm, hơn nữa cấp bậc còn cao, ít nhất, lấy cấp 60 hiện tại của Thu Dĩnh mà không thấy được cấp của hắn, thì chắc chắn là cao hơn so với Thu Dĩnh, [cấp cao có thể thấy được 1 ít tư liệu cơ bản của cấp thấp, mà thấp lại không thể nhìn được từ cấp cao], hẳn là nghĩ mình cấp cao mà bình tĩnh vậy đi?
Diệp Lạc cùng Thu Dĩnh ngồi xuống, nhìn áo trắng không lên tiếng.
chàng trai áo trắng, cũng chỉ mong là mọi chuyện chưa bại lộ nên mới tìm đến đây, nhưng dưới ánh mắt lạnh của Diệp Lạc, hắn rốt cuộc ngồi không yên nữa, hắn đứng dậy đi đến trước cửa, nhưng vừa đứng lên thì Diệp Lạc đã mở miệng: “Đứng lại.”
Lạc Dạ ra vẻ không nghe thấy, tiếp tục bước đi, nhưng đã nhanh chóng bị ngăn lại, chỉ thấy một phi đao mỏng mang xát qua má hắn cắm thẳng vào tường, chỉ nghe một tiếng sói rống, tiếp theo, hắn bị một sói dữ màu bạc bổ nhào đến, hàng răng cưa của sói nhanh chóng xuất hiện trong mắt hắn, trong nháy mắt, hắn ứa cả mồ hôi lạnh ra, cố gắng trấn định nói: “Vị huynh đài này, chúng ta không oán không thù, sao anh lại công kích tôi?”
“Ha ha, anh nói xem? Dám làm phải dám chịu a.” Diệp Lạc thâm ý nói.
“Ha ha, vậy xin huynh đài kêu sói bạc này buông trước, có cái gì nói chúng ta từ từ nói, từ từ nói.”
Diệp Lạc ra hiệu sói bạc buông Lạc Dạ ra, Lạc Dạ đứng lên
Lúc này, một giọng nói kiều mị tiến vào, “Lạc Dạ ca ca, còn chưa mua xong sao?”
Ngay sau đó, một cô gái áo trắng mang theo hương khí nồng đậm đi vào trong
Trong nháy mắt nhìn thấy cô gái kia, Thu Dĩnh nhíu nhíu mày, nghe thấy trong không khí có mùi hương khí nồng đậm, Thu Dĩnh thật nghi ngờ có phải cô ta đổ cả bình nước hoa lên người không
Lạc Dạ nhìn co gái áo trắng -- Ngọc Linh Nhi, nhíu mày vội hỏi: “Linh Nhi, sao em lại đến đây!?”
Ngọc Linh Nhi ôm lấy cánh tay Lạc Dạ, làm nũng nói: “Người ta cùng bọn Vũ tỷ tỷ đang chờ anh ở núi Vân Bạch nha, thấy anh không đến, người ta mới đến đây tìm Lạc...”
Còn chưa nói xong, cô đã bị một lực đạo mạnh đưa về phía sau ca ca, lúc này cô mới phát hiện trong phòng còn có Thu Dĩnh, Diệp Lạc và baby, còn có một sói dữ phát ra ánh sáng màu bạc, một loại không khí sắc bén quay chung quanh
Ngọc Linh Nhi nhìn thấy roi mềm màu xanh giắt bên hông Thu Dĩnh, mắt sáng ngời, cô uyển chuyển đi đến trước Thu Dĩnh nó: “Này, cái roi kia bao nhiêu tiền? Tôi mua.”
“Roi này không phải cô muốn mua thì mua được nha.” Thu Dĩnh buồn cười lắc đầu, xem ra sau này nhất định phải giấu nó rồi
Ngọc Linh Nhi nghe thấy vậy, nghĩ Thu Dĩnh đang khinh thường cô, hừ một tiếng, dùng ngữ khí khinh thường nói: “Mắc cười, tôi mua không nổi? Côi có biết tôi là ai không? Tôi là phu nhân tương lai của Diệp Lạc các chủ! Cô nói tôi mua không nổi sao?” Tuy rằng nhìn thấy ánh mắt Lạc Dạ đã cảnh báo cô không được nói ra
Lạc Dạ đứng một bên thầm rên một tiếng, vốn muốn nói dối tránh tội, bây giờ được lắm, bị người nhà nói hết, hắn không quên trừng mắt nhìn Ngọc Linh Nhi
Diệp Lạc đột nhiên mở miệng nói: “ Tôi là Diệp Lạc Các chủ.”
Nghe thấy Diệp Lạc nói, Lạc Dạ nản lòng nhắm mắt lại
Ngọc Linh Nhi còn chưa hiểu gì, hỏi một câu: “Có ý tứ gì?”
Thu Dĩnh đứng cạnh tủm tỉm cười nói: “Ý tứ là vị bên cạnh cô là giả"
“Giả!?” Ngọc Linh Nhi trừng lớn hai mắt không dám tin nhìn về phía Lạc Dạ, “Lạc Dạ ca ca, bọn họ nói anh là giả? Anh làm sao mà giả được?”
Lúc này, Tiếu Lăng Phong đi vào trong cửa hàng, đi vào trong nhìn thấy Thu Dĩnh và Diệp Lạc đang ở đó, mà đối diện là một đôi áo trắng.
Khi Tiếu Lăng Phong đi vào trong cửa hàng, bọn Thất Hàn cũng vừa đuổi tới
Tự Nhất Mi vừa đi vào liền bịt mũi lại, “Sao hôm nay thơm vậy a? Đâu đâu cũng có mùi!”
“Còn lo thơm hay không thơm cái gì, người giả mạo đâu? Giả mạo đâu?” PhiNgư hưng phấn hỏi.
“Đúng vậy! Giả mạo đâu? Là hắn sao?” Tiếu Lăng Phong nhìn chằm chằm Lạc Dạ hỏi.
Thất Hàn cũng có hứng thú nói: “Diệp Lạc, nhìn thử xem, Các chủ này có thể sánh bằng các chủ cậu không.”
Cũng không phải không đúng, so với Diệp Lạc, Lạc Dạ có vẻ đạo mạo hơn, tướng mạo càng xuất sắc hơn, nếu chỉ nhìn bình thường, Diệp Lạc cũng như những người chơi bình thường khác, không giống một đại nhân vật tí nào
Lạc Dạ không rõ lắm ý tứ của bọn họ, giống như chỉ có chàng trai áo đen kia chú ý đến chuyện hắn giả mạo, còn 3 người kia chỉ đến xem náo nhiệt, về phần nhân vật chính thì làm như không liên quan đến mình vậy
Chúc mừng bạn, người giả mạo! Tiếu Lăng Phong đau lòng muốn lấy bạc về, cho dù tìm được hay không cũng không được bồi thường lại, còn bọn Thất Hàn kia đơn thuần chỉ là đến xem, về phần Diệp Lạc có một nửa cũng giống Tiếu Lăng Phong, lấy lại bạc về, tuy chỉ là con số nhỏ nhưng cũng là kết tinh của các huynh đệ trong các, không thể ra đi không minh bạch như vậy được
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook