Mang Thai Trước Khi Ly Hôn
-
Chương 13
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Lâm Ngộ An vẫn luôn tôn trọng chồng cậu, có lẽ vì ngay từ đầu đây đã chính là một cuộc hôn nhân thương mại, nên trong lòng bọn họ luôn có một cái gai.
Sự tồn tại của cái gai kia, khiến cho sự thân mật trong hai năm qua của bọn họ không được xem là thân mật, mà gọi là khách sáo, hai người bọn họ khách sáo sống chung hai năm.
Nhìn như là hiểu rõ đối phương lắm, thật ra từ trong đáy lòng cũng chẳng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Giống như bây giờ, Hàn Đông Dương phát hiện mình không thể ra khỏi phòng vệ sinh được, cũng sẽ không nghĩ đây là chuyện tốt mà "anh chồng hiền dịu ngoan" của hắn làm ra, ở trong lòng hắn, sẽ tự động quy tất về thành khoá cửa hỏng hóc.
Lâm Ngộ An nằm trên giường, nghe tiếng động truyền tới từ trong phòng vệ sinh, nghẹn đến đỏ bừng mặt, đầu chôn trong chăn cười thầm, chẳng hề quan tâm đến động tĩnh trong phòng vệ sinh nữa.
Chồng cậu còn thử gọi cậu hai tiếng, có thể là thấy không trả lời lại, liền không gọi nữa, chờ tiếng động bên trong từ từ im ắng xuống, cậu mới rón rén xuống giường, lặng lẽ đi tới, nghe xem thế nào.
Lâm Ngộ An cũng không dám nhốt Hàn Đông Dương trong phòng vệ sinh cả đêm, cậu cầm chìa khoá, mở cửa ra, liền thấy chồng cậu ngồi dưới dất, tội nghiệp ôm bồn cầu ngủ.
Lâm Ngộ An: "..."
Thôi, sống thì phải bao dung chút.
Lâm Ngộ An thở dài, cậu đi tới, khom lưng bế chồng cậu lên.
Nhìn Hàn Đông Dương gầy hơn cậu, nhưng lại nặng hơn cậu, Lâm Ngộ An cắn răng, ôm người đặt lên giường.
"Hừ." Đầu mới chạm gối, Hàn Đông Dương đã mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Lâm Ngộ An: "..."
Kết quả, chồng cậu lại híp mắt, cặp lông mi xinh đẹp chớp hai cái, lại nhắm mắt ngủ say.
...
Thật ra chồng cậu rất ngoan rất đẹp trai, mặt trơn nhẵn đến độ muỗi đứng trên đó cũng có thể bị trượt chân.
Đường nét rõ ràng lại còn sáng sủa, hai gò má như được rìu mà Bàn Cổ dùng để khai thiên đẽo ra, gọi đơn giản là khuôn mặt như dao gọt.
Da hắn như da trẻ con không có lỗ chân lông nào, lông mi thì dài có ngắn có to có nhỏ có, ngay cả chỗ trong viền môi cũng có một nốt ruồi, nho nhỏ tròn trịa, lúc hắn không nói chuyện ngậm miệng vào thì không thấy được.
Vậy sao cậu lại thấy được chứ.
Bởi vì bây giờ Lâm Ngộ An đang ngồi xổm ở đầu giường, một tay cầm nến, một tay kéo môi chồng cậu ra, mượn ánh sáng của nến quan sát thật kỹ.
Nhìn một cái, ngay cả hai cái răng cửa kia cũng mọc đến thật là khoẻ khoắn.
Lâm Ngộ An cảm thán điêu luyện sắc sảo tự nhiên này, lại tiếc hận vì sao Hàn Đông Dương lại là chồng cậu.
Nếu như không phải, thừa lúc bây giờ, cậu chắc chắn cởi quần xơi hắn luôn, xơi từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, từ lúc mặt trời lặn đến lúc trăng lên, làm cho hắn khóc gọi ông xã, nghĩ thôi mà cũng kích thích lắm rồi.
Dù sao đây cũng là người đàn ông mà cậu mới nhìn lần đầu là đã muốn đè hắn.
Suy nghĩ một chút, hô hấp của Lâm Ngộ An bỗng nặng nề hơn, che con hổ dữ tợn sắp tỉnh lại giữa hai chân, đọc mấy lần trong đầu: tĩnh tâm, tu thân, dưỡng tính, tĩnh tâm, tu thân, dưỡng tính, tĩnh tâm, tu thân, dưỡng tính, phát hiện là không dùng được.
Sau đó nhanh chóng đọc một câu "Hàn Dục Hào," lập tức tỉnh táo lại ngay.
Lâm Ngộ An chống hai chân tê rần run rẩy đứng lên, đắp chăn cho Hàn Đông Dương, thổi tắt nến, yên lặng chui vào ổ chăn của mình ngủ.
...
Lúc Lâm Ngộ An tỉnh lại ngày hôm sau, liền nghe thấy chồng cậu đang gọi điện khiếu nại công ty Chim Gõ Kiến ở trong phòng khách, nói là khoá nhà bọn họ có vấn đề, họ lừa gạt người tiêu thụ.
Dì Ngô không hiểu là có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Lâm Ngộ An, nhỏ giọng hỏi: "Cậu Hàn sao vậy, mới sáng sớm đã hỏi khoá nhà chúng ta là hiệu gì, nói phải khiếu nại bọn họ."
Tiểu nhân trong lòng Lâm Ngộ An rõ mọi chuyện cười đến đụng ngang đụng dọc, ngoài miệng lại nói: "Con cũng không biết sao nữa."
Hẳn là chồng cậu bị tức điên rồi, vô cùng nghiêm túc, tập trung hoả lực ngồi trên sô pha, giống như trên đầu mọc ra hai ác ma có sừng, miệng y như đạn pháo, dùng sức bắn kỹ năng ra, cuối cùng là từng bước ép sát bắt đối phương nói xin lỗi, rồi mới thở phì phò đi tới ăn sáng.
Lâm Ngộ An liền vội vàng uống hết sữa đậu nành, xoay người lên lầu, kết quả Hàn Đông Dương lại gọi cậu lại.
"Khoan đã, khoá trên lầu hư rồi, anh đừng nên khoá."
Lâm Ngộ An quay lưng về phía hắn, cắn đầu lưỡi nói không rõ ràng: "Ừm, biết rồi."
Lên lầu, Lâm Ngộ An đóng cửa phòng lại, chạy nhanh leo lên giường, ôm bụng cười phá lên, sao trước đây cậu lại không phát hiện ra chồng cậu thú vị như thế chứ.
Nhìn qua hết sức thông minh lanh lợi, thực chất lại có ba phần ngớ ngẩn.
Nói là làm gì cũng có căn cứ, làm việc đâu ra đó, cần dũng cảm thì sẽ không mềm yếu, cần im lặng thì sẽ không hát vang. Nói chung, lúc nên phải làm gì đó, chồng cậu y như một cái máy, ngay cả lời nói mỗi ngày cũng như là đã được tính toán hết rồi mới nói ra.
Nhìn rất thâm trầm, nhưng trong lòng lại rất đơn giản.
Lúc trước cậu có nghe cha Hàn nói, khi Hàn Đông Dương chín tuổi, nghe cô giáo nói ngày mai bạn nào cũng phải mang theo một cái chậu đựng nhiều thịt (quả/trái cây) đến lớp để quan sát, vì thế sáng hôm sau, khi ra ngoài thì hắn liền bưng một cái chậu thịt heo đi đến trường.
Còn nói với cô giáo là, tuy là chủng loại không nhiều, nhưng thắng ở chỗ là thịt rất tươi.
Cậu ngồi trên ghế, một tay cầm bản kế hoạch, tay kia thì để trên bàn, trong đầu lại nghĩ đến lời dặn mà Hàn Đông Dương nghiêm túc nói với cậu sáng nay, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Phòng họp lập tức im phăng phắc, mọi người: "?"
"Khụ, Lâm tổng."
Đường Sanh ngồi kế, tay hơi nắm lại, để ở bên mép ho nhẹ một tiếng.
"Hửm?" Lâm Ngộ An phản ứng kịp, nhìn lướt qua xung quanh, bình tĩnh giơ văn kiện trong tay lên, cười nhạt nói: "Phương án mở rộng mà phòng Kế hoạch nói lần này cũng không tồi."
Đường Sanh: "..."
Đường Sanh vung tay, đặt báo cáo số liệu do bộ phận Marketing đưa tới lên bàn.
Lâm Ngộ An lập tức nhận được tín hiệu sau một giây, nhìn lướt qua quản lý bộ phận Marketing, nói: "Nhưng mà, tuy lúc trước có người nổi tiếng làm đại diện phát ngôn miễn phí cho chúng ta, nhưng chuyện mở rộng thị trường cũng là một việc cực kỳ cần thiết, người tiêu thụ của chúng ta không chỉ giới hạn là nhân sĩ cao cấp, mà còn tới từ các cửa hàng nữa."
"Dữ liệu tiêu thụ thị trường của quý trước đã giảm 7 phần trăm." Cậu đặt văn kiện trên tay xuống, "Tôi không cần phương án lý luận suông hoa hoè hoa sói của mọi người, cái tôi muốn là kết quả và năng lực làm việc tròn bổn phận, dựa vào số liệu mà nói. Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới cho mùa Thu này của chúng ta sẽ rơi vào ngày hai mươi ba..."
Đi ra từ phòng họp, nhóm quản lý cấp cao ai cũng ủ rũ, Lâm Ngộ An thì nhìn qua cũng không tệ lắm, có một loại cảm giác cãi nhau giành được thắng lợi tuyệt đối.
...
Tiếp đó, trong khoảng thời gian này, Lâm Ngộ An bận đến y như một con quay, hầu như là tối nào Hàn Đông Dương cũng ăn cơm một mình, hắn cũng có gọi một hai cuộc điện thoại đến MEET hỏi một chút, kết quả đều là Lâm Ngộ An đang tăng ca, đợi đến khi Lâm Ngộ An về đến nhà, thì Hàn Đông Dương cũng ngủ mất rồi.
Thỉnh thoảng khi ra khỏi cửa vào lúc sáng sớm thì hai người cũng có chào hỏi, nói vài ba câu, bọn họ vốn đã xa lạ, một khi mà đã bận rộn lên thì chính là còn xa lạ hơn người lạ.
Trước đây Lâm Ngộ An gọi đây là cô vợ vắng chồng, bây giờ cậu lại bận rộn, bỗng có một loại cảm giác chồng cậu vì cậu mà làm cô vợ vắng chồng.
Hơn nữa, cậu cũng không biết có phải dạo này vì quá mệt mỏi không, mà ăn uống cũng không ngon miệng lắm, ăn cái gì cũng chẳng vô.
Có lúc tối đến mang bản kế hoạch về nhà đọc, còn chưa kịp đọc thì đã ngủ mất.
Nói chung, cả người bỗng trở nên rất mệt mỏi.
/Hết chương 13/
Lâm Ngộ An vẫn luôn tôn trọng chồng cậu, có lẽ vì ngay từ đầu đây đã chính là một cuộc hôn nhân thương mại, nên trong lòng bọn họ luôn có một cái gai.
Sự tồn tại của cái gai kia, khiến cho sự thân mật trong hai năm qua của bọn họ không được xem là thân mật, mà gọi là khách sáo, hai người bọn họ khách sáo sống chung hai năm.
Nhìn như là hiểu rõ đối phương lắm, thật ra từ trong đáy lòng cũng chẳng hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Giống như bây giờ, Hàn Đông Dương phát hiện mình không thể ra khỏi phòng vệ sinh được, cũng sẽ không nghĩ đây là chuyện tốt mà "anh chồng hiền dịu ngoan" của hắn làm ra, ở trong lòng hắn, sẽ tự động quy tất về thành khoá cửa hỏng hóc.
Lâm Ngộ An nằm trên giường, nghe tiếng động truyền tới từ trong phòng vệ sinh, nghẹn đến đỏ bừng mặt, đầu chôn trong chăn cười thầm, chẳng hề quan tâm đến động tĩnh trong phòng vệ sinh nữa.
Chồng cậu còn thử gọi cậu hai tiếng, có thể là thấy không trả lời lại, liền không gọi nữa, chờ tiếng động bên trong từ từ im ắng xuống, cậu mới rón rén xuống giường, lặng lẽ đi tới, nghe xem thế nào.
Lâm Ngộ An cũng không dám nhốt Hàn Đông Dương trong phòng vệ sinh cả đêm, cậu cầm chìa khoá, mở cửa ra, liền thấy chồng cậu ngồi dưới dất, tội nghiệp ôm bồn cầu ngủ.
Lâm Ngộ An: "..."
Thôi, sống thì phải bao dung chút.
Lâm Ngộ An thở dài, cậu đi tới, khom lưng bế chồng cậu lên.
Nhìn Hàn Đông Dương gầy hơn cậu, nhưng lại nặng hơn cậu, Lâm Ngộ An cắn răng, ôm người đặt lên giường.
"Hừ." Đầu mới chạm gối, Hàn Đông Dương đã mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Lâm Ngộ An: "..."
Kết quả, chồng cậu lại híp mắt, cặp lông mi xinh đẹp chớp hai cái, lại nhắm mắt ngủ say.
...
Thật ra chồng cậu rất ngoan rất đẹp trai, mặt trơn nhẵn đến độ muỗi đứng trên đó cũng có thể bị trượt chân.
Đường nét rõ ràng lại còn sáng sủa, hai gò má như được rìu mà Bàn Cổ dùng để khai thiên đẽo ra, gọi đơn giản là khuôn mặt như dao gọt.
Da hắn như da trẻ con không có lỗ chân lông nào, lông mi thì dài có ngắn có to có nhỏ có, ngay cả chỗ trong viền môi cũng có một nốt ruồi, nho nhỏ tròn trịa, lúc hắn không nói chuyện ngậm miệng vào thì không thấy được.
Vậy sao cậu lại thấy được chứ.
Bởi vì bây giờ Lâm Ngộ An đang ngồi xổm ở đầu giường, một tay cầm nến, một tay kéo môi chồng cậu ra, mượn ánh sáng của nến quan sát thật kỹ.
Nhìn một cái, ngay cả hai cái răng cửa kia cũng mọc đến thật là khoẻ khoắn.
Lâm Ngộ An cảm thán điêu luyện sắc sảo tự nhiên này, lại tiếc hận vì sao Hàn Đông Dương lại là chồng cậu.
Nếu như không phải, thừa lúc bây giờ, cậu chắc chắn cởi quần xơi hắn luôn, xơi từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, từ lúc mặt trời lặn đến lúc trăng lên, làm cho hắn khóc gọi ông xã, nghĩ thôi mà cũng kích thích lắm rồi.
Dù sao đây cũng là người đàn ông mà cậu mới nhìn lần đầu là đã muốn đè hắn.
Suy nghĩ một chút, hô hấp của Lâm Ngộ An bỗng nặng nề hơn, che con hổ dữ tợn sắp tỉnh lại giữa hai chân, đọc mấy lần trong đầu: tĩnh tâm, tu thân, dưỡng tính, tĩnh tâm, tu thân, dưỡng tính, tĩnh tâm, tu thân, dưỡng tính, phát hiện là không dùng được.
Sau đó nhanh chóng đọc một câu "Hàn Dục Hào," lập tức tỉnh táo lại ngay.
Lâm Ngộ An chống hai chân tê rần run rẩy đứng lên, đắp chăn cho Hàn Đông Dương, thổi tắt nến, yên lặng chui vào ổ chăn của mình ngủ.
...
Lúc Lâm Ngộ An tỉnh lại ngày hôm sau, liền nghe thấy chồng cậu đang gọi điện khiếu nại công ty Chim Gõ Kiến ở trong phòng khách, nói là khoá nhà bọn họ có vấn đề, họ lừa gạt người tiêu thụ.
Dì Ngô không hiểu là có chuyện gì xảy ra, nhìn thấy Lâm Ngộ An, nhỏ giọng hỏi: "Cậu Hàn sao vậy, mới sáng sớm đã hỏi khoá nhà chúng ta là hiệu gì, nói phải khiếu nại bọn họ."
Tiểu nhân trong lòng Lâm Ngộ An rõ mọi chuyện cười đến đụng ngang đụng dọc, ngoài miệng lại nói: "Con cũng không biết sao nữa."
Hẳn là chồng cậu bị tức điên rồi, vô cùng nghiêm túc, tập trung hoả lực ngồi trên sô pha, giống như trên đầu mọc ra hai ác ma có sừng, miệng y như đạn pháo, dùng sức bắn kỹ năng ra, cuối cùng là từng bước ép sát bắt đối phương nói xin lỗi, rồi mới thở phì phò đi tới ăn sáng.
Lâm Ngộ An liền vội vàng uống hết sữa đậu nành, xoay người lên lầu, kết quả Hàn Đông Dương lại gọi cậu lại.
"Khoan đã, khoá trên lầu hư rồi, anh đừng nên khoá."
Lâm Ngộ An quay lưng về phía hắn, cắn đầu lưỡi nói không rõ ràng: "Ừm, biết rồi."
Lên lầu, Lâm Ngộ An đóng cửa phòng lại, chạy nhanh leo lên giường, ôm bụng cười phá lên, sao trước đây cậu lại không phát hiện ra chồng cậu thú vị như thế chứ.
Nhìn qua hết sức thông minh lanh lợi, thực chất lại có ba phần ngớ ngẩn.
Nói là làm gì cũng có căn cứ, làm việc đâu ra đó, cần dũng cảm thì sẽ không mềm yếu, cần im lặng thì sẽ không hát vang. Nói chung, lúc nên phải làm gì đó, chồng cậu y như một cái máy, ngay cả lời nói mỗi ngày cũng như là đã được tính toán hết rồi mới nói ra.
Nhìn rất thâm trầm, nhưng trong lòng lại rất đơn giản.
Lúc trước cậu có nghe cha Hàn nói, khi Hàn Đông Dương chín tuổi, nghe cô giáo nói ngày mai bạn nào cũng phải mang theo một cái chậu đựng nhiều thịt (quả/trái cây) đến lớp để quan sát, vì thế sáng hôm sau, khi ra ngoài thì hắn liền bưng một cái chậu thịt heo đi đến trường.
Còn nói với cô giáo là, tuy là chủng loại không nhiều, nhưng thắng ở chỗ là thịt rất tươi.
Cậu ngồi trên ghế, một tay cầm bản kế hoạch, tay kia thì để trên bàn, trong đầu lại nghĩ đến lời dặn mà Hàn Đông Dương nghiêm túc nói với cậu sáng nay, bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Phòng họp lập tức im phăng phắc, mọi người: "?"
"Khụ, Lâm tổng."
Đường Sanh ngồi kế, tay hơi nắm lại, để ở bên mép ho nhẹ một tiếng.
"Hửm?" Lâm Ngộ An phản ứng kịp, nhìn lướt qua xung quanh, bình tĩnh giơ văn kiện trong tay lên, cười nhạt nói: "Phương án mở rộng mà phòng Kế hoạch nói lần này cũng không tồi."
Đường Sanh: "..."
Đường Sanh vung tay, đặt báo cáo số liệu do bộ phận Marketing đưa tới lên bàn.
Lâm Ngộ An lập tức nhận được tín hiệu sau một giây, nhìn lướt qua quản lý bộ phận Marketing, nói: "Nhưng mà, tuy lúc trước có người nổi tiếng làm đại diện phát ngôn miễn phí cho chúng ta, nhưng chuyện mở rộng thị trường cũng là một việc cực kỳ cần thiết, người tiêu thụ của chúng ta không chỉ giới hạn là nhân sĩ cao cấp, mà còn tới từ các cửa hàng nữa."
"Dữ liệu tiêu thụ thị trường của quý trước đã giảm 7 phần trăm." Cậu đặt văn kiện trên tay xuống, "Tôi không cần phương án lý luận suông hoa hoè hoa sói của mọi người, cái tôi muốn là kết quả và năng lực làm việc tròn bổn phận, dựa vào số liệu mà nói. Buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới cho mùa Thu này của chúng ta sẽ rơi vào ngày hai mươi ba..."
Đi ra từ phòng họp, nhóm quản lý cấp cao ai cũng ủ rũ, Lâm Ngộ An thì nhìn qua cũng không tệ lắm, có một loại cảm giác cãi nhau giành được thắng lợi tuyệt đối.
...
Tiếp đó, trong khoảng thời gian này, Lâm Ngộ An bận đến y như một con quay, hầu như là tối nào Hàn Đông Dương cũng ăn cơm một mình, hắn cũng có gọi một hai cuộc điện thoại đến MEET hỏi một chút, kết quả đều là Lâm Ngộ An đang tăng ca, đợi đến khi Lâm Ngộ An về đến nhà, thì Hàn Đông Dương cũng ngủ mất rồi.
Thỉnh thoảng khi ra khỏi cửa vào lúc sáng sớm thì hai người cũng có chào hỏi, nói vài ba câu, bọn họ vốn đã xa lạ, một khi mà đã bận rộn lên thì chính là còn xa lạ hơn người lạ.
Trước đây Lâm Ngộ An gọi đây là cô vợ vắng chồng, bây giờ cậu lại bận rộn, bỗng có một loại cảm giác chồng cậu vì cậu mà làm cô vợ vắng chồng.
Hơn nữa, cậu cũng không biết có phải dạo này vì quá mệt mỏi không, mà ăn uống cũng không ngon miệng lắm, ăn cái gì cũng chẳng vô.
Có lúc tối đến mang bản kế hoạch về nhà đọc, còn chưa kịp đọc thì đã ngủ mất.
Nói chung, cả người bỗng trở nên rất mệt mỏi.
/Hết chương 13/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook