Tiết Giác lực đạo không nặng, Tổ Kỳ bị nắm hai má cũng chút nào cảm giác được đau đớn, chỉ là cậu một đại nam nhân lại như một tiểu cô nương bị nắm mặt.
Chỉ là ngẫm lại bọn họ giờ khắc này tư thế cùng hình ảnh, Tổ Kỳ liền bị tức cười.
Tổ Kỳ một cái tát vỗ bỏ móng vuốt của Tiết Giác, một giây sau liền thừa dịp Tiết Giác không chú ý, trở tay kềm ở cằm của hắn, khá là khiêu khích đưa tay nhấc lên.
"Dầu gì cũng so với cái người nhàm chán như anh cũng phong phú hơn." Cậu tốt xấu gì trong đại học cũng từng có bạn gái, Tiết Giác chỉ sợ là ngay cả mối tình đầu đều không có đi.
Nào có biết Tiết Giác nghe câu nói này sau, sắc mặt càng âm trầm, hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tổ Kỳ, bỗng nhiên phóng ra một nụ cười gằn: "Ngươi cái gọi là phong phú chính là Thạch Hạo loại người như vậy cho ngươi sáng tạo ? Vậy ngươi ánh mắt thật là không thế nào hảo."
Tổ Kỳ căn bản không buồn, cợt nhả trên cằm Tiết Giác nặn nặn, cho đến khi cảm giác được Tiết Giác trên người tản mát ra sát khí, mới không chút hoang mang thu tay về.
"Tôi thừa nhận ánh mắt tôi rất kém cỏi." Tổ Kỳ nhún vai một cái, "Nếu như tôi có ánh mắt tốt..."
Nói tới chỗ này, Tổ Kỳ rõ ràng dừng lại chốc lát.
Cậu nhấc mắt nhìn về phía khuôn mặt ẩn ẩn tức giận của Tiết Giác, khóe miệng hơi vểnh lên, bất động thanh sắc dựa vào bên tai Tiết Giác thổi một hơi: "Anh cảm thấy được ban đầu tôi còn có thể cùng anh ngủ ở trên một cái giường sao?"
Tiết Giác mặt trong nháy mắt biến thành màu gan lợn, hắn đột nhiên đứng lên kéo xa khoảng cách giữa hai người, khiếp sợ không còn gì để nói nhìn Tổ Kỳ một hồi lâu, quay người trở về phòng
Những người khác cùng Trương quản gia nhìn thấy toàn bộ sự việc, cúi đầu tiếp tục ăn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới viết "Ta không nghe thấy ta không nhìn thấy ta cái gì cũng không biết"...
"Trương quản gia." Tổ Kỳ hô.
Trương quản gia lúc này mới như vừa tình giấc chiêm bao mà ngẩng đầu: "Phu nhan, ngài có dặn dò gì sao?"
Tổ Kỳ cầm lấy tiền lì xì trên bàn đưa tới trước mặt Trương quản gia: "Chờ một lát đưa cái này giao cho Tiết Giác."
"Vâng."
Sau khi ăn cơm xong, nhóm nữ hầu thu thập tàn cục, Tổ Kỳ giống như thường ngày nằm ở trên ghế một lát để tiêu thưc ,sau đó ôm bụng ung dung thong thả về phòng.
Cậu vừa ngồi xuống bên giường, đột nhiên nghe một trận bước chân dồn dập, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Giác lúc ăn cơm bị cậu chọc tức bỏ đi sải bước đi trở về.
Còn không đợi Tổ Kỳ phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, liền thấy Tiết Giác phi thường tự nhiên ở bên cạnh cậu ngồi xuống, một cái tay thành thạo thân thiết ôm eo Tổ Kỳ.
"Cậu ấy ở chỗ này, tụi con mới vừa cơm nước xong."
Tiết Giác một tay khác giương điện thoại di động, hắn đối điện thoại di động nói rằng, thần sắc luôn luôn lãnh đạm lạnh lẽo hiếm thấy ôn hòa không ít.
Tổ Kỳ định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện Tiết Giác đang cùng người khác video, đối diện là một phu nhân quần áo hoa lệ mỹ mạo, ngồi ở mễ màu ghế sa lon bằng da thật màu trắng, gương mặt được bảo dưỡng mang nụ cười thân thiết.
"Tiểu Kỳ, đã lâu không gặp." Phu nhân cười chào hỏi.
Cùng lúc đó, Tiết Giác tay không nhẹ không nặng tại bên hông Tổ Kỳ ngắt hai lần, hắn nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai Tổ Kỳ.
"Mẹ tôi đối với cậu không tệ, tôi không cần biết cậu có cái gì bất mãn với tôi, bà sẽ không hi vọng vào lúc này nghe việc chúng ta chia tay."
Nguyên lai phu nhân này là mẫu thân Tiết Giác, Ông Ngọc Hương? !
Tổ Kỳ đối Ông Ngọc Hương nhân vật này ấn tượng phi thường sâu khắc, sau này Tiết Giác vì theo đuổi nữa chủ, dằn vặt không ít nguyên chủ cùng con trai bọn họ, cơ hồ tất cả mọi người lựa chọn làm như không thấy, bọn họ không dám cùng Tiết Giác đối nghịch.
Chỉ có Ông Ngọc Hương đau lòng nguyên chủ cùng tôn tử, lặng lẽ tìm nơi dàn xếp hai cha con bọn họ,
Đáng tiếc sau đó chuyện này bị nữ chủ trong lúc vô tình phát hiện, biết được chân tướng Tiết Giác nổi trận lôi đình, lúc này đem nguyên chủ không một xu dính túi đuổi ra ngoài, bất quá Ông Ngọc Hương cầu xin nên vẫn lưu lại con trai bọn họ.
Nói tóm lại, Ông Ngọc Hương tại trong tiểu thuyết biểu hiện rất tốt, chỉ là bà một nữ nhân thiện tâm như thế cư nhiên lại giáo dục ra loại người bỏ chồng bỏ con như Tiết Giác, thật là khiến người ta khó hiểu.
Vừa nghĩ tới chính mình sau này phải đối mặt với tình cảnh khốn khó, Tổ Kỳ vừa uất ức vừa tức giận, bám vào cái tay đang bám trên eo mình của Tiết Giác mạnh mẽ bấm một cái.
Bị đau Tiết Giác "Tê" một tiếng, lại vẫn cứ ôm Tổ Kỳ không tha, thậm chí trên mặt rất nhanh khôi phục nụ cười, bình tĩnh đến thật giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Tổ Kỳ tức giận xong, cũng nỗ lực bỏ ra một cái nụ cười xán lạn, lễ phép đối Ông Ngọc Hương nói rằng: "A di càng ngày càng đẹp, vừa nãy con mới nhìn, còn tưởng rằng Giác ca đang cùng người tỷ tỷ nào của anh ấy nói chuyện."
Nghe vậy Ông Ngọc Hương cười đến híp mắt, lập tức che miệng lại giả bộ trách cứ: "Ngươi đứa nhỏ này miệng cũng càng ngày càng ngọt, chờ tiểu bảo bối sinh ra, ta đã lên chức bà nội."
Tổ Kỳ cong cong khóe miệng, cặp mắt đào hoa đẹp đẽ tại dưới ánh đèn sáng lên như sao.
Thân thể này của hắn bất qua mới 19 tuổi, thời điểm cười rộ lên trên gương mặt có một vòng xoay lê nông trên má, rất có cảm giác thiếu niên, tướng mạo này cũng đặc biệt khiến các trưởng bối yêu thích.
"Đó chỉ là ngài nghĩ như vậy thôi, nói không chắc chờ hài tử đến bốn, năm tuổi, còn có thể hỏi con tại sao bà nội thoạt nhìn xinh đẹp như mấy a di ngoài kia đến vậy."
Ông Ngọc Hương bị chọc cho liền lúc thường bưng hình tượng cũng không để ý, cười đến nước mắt đều sắp chảy ra.
Tổ Kỳ cùng Ông Ngọc Hương trò chuyện vui vẻ ra mặt, bên cạnh Tiết Giác thì lại từ đầu đến cuối không thể chen vào được một lời, mà Ông Ngọc Hương cũng đem con ruột nàng quên đến không còn một mống.
Đúng là tình cảm mẹ con hàng thật đúng giá plastic.
Hàn huyên gần tới một canh giờ, Ông Ngọc Hương bên kia đột nhiên truyền đến chút tiếng vang, chỉ thấy Ông Ngọc Hương đột nhiên đem nụ cười vừa thu lại, trong nháy mắt biến thành một phu nhân nghiệm cẩn.
"Mẹ." Bên cạnh có người nhẹ giọng hô.
Ông Ngọc Hương qua loa gật gật đầu, liền dư quang đều không bố thí đối phương một chút, ngược lại đối với Tiết Giác đang nhàm chán nói: "Đúng rồi, những chuyện của Thạch Hạo là do con làm ?"
Tiết Giác lười biếng gật gật đầu, không để ý lắm mà nói: "Cho hắn chút dạy dỗ mà thôi."
Ông Ngọc Hương đôi mi thanh tú cau lại, hơi có chút chán ghét nói: "Đừng để cho cóc ghẻ nhảy nhót trở ra lần nữa."
Tổ Kỳ nghe được rơi vào trầm mặc, trực giác nói cho cậu biết, nội dung trò chuyện của Tiết Giác cùng Ông Ngọc Hương cùng cậu có liên quan, chẳng qua là khi Ông Ngọc Hương trước mặt,cậu không thể hỏi.
Đợi đến khi cắt đứt video, Tổ Kỳ nín một hồi lâu còn chưa kịp đặt câu hỏi, quay đầu liền phát hiện Tiết Giác dùng ánh mắt như xem quái vật nhìn chằm chằm mình.
"Miệng lưỡi đủ lưu loát, đem mẹ tôi vui đến hồ đồ."
"Nói chuyện cũng là môn nghệ thuật." Tổ Kỳ thoáng đắc ý nhấc cằm, "Có câu nói, ngàn xuyên vạn xuyên nịnh nọt không xuôi."
Tiết Giác: "..." Hắn tự nhiên liền cảm thấy bộ dạng đắc ý dào dạt này của Tổ Kỳ là muốn ăn đòn.
Tổ Kỳ vốn còn muốn hỏi thăm chuyện của Thạch Hạo, nhưng đáng tiếc cậu vừa dứt lời,, Tiết Giác liền nhận được một cuộc điện thoại nên vội vã rời đi, Tổ Kỳ đành phải chờ ngày mai lại nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tổ Kỳ ăn xong bữa sáng Tiểu Nhã chuẩn bị, chính cân nhắc lại đi Tiết Giác bên kia hỏi một chút, kết quả là thời điểm mấu chốt lại nhận được cuộc gọi của Thạch Hạo.
"Tiểu Kỳ, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi, tôi không nên tại thời điểm chúng ta qua lại bắt cá nhiều tay, tôi không nên chuốc rượu em rồi chụp ảnh phát tán ra ngoài, không nên sau khi chia tay trở lại quấy rầy em, em bỏ qua cho tôi đi!"
Trong điện thoại Thạch Hạo khóc khóc khanh khanh, hoàn toàn không còn khí thế hung hăng như lần đầu gặp gỡ.Nếu như bọn họ hai người mặt đối mặt, e sợ Thạch Hạo sẽ trực tiếp quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái.
Tổ Kỳ bị Thạch Hạo thay đổi đến 180 độ làm kinh sợ, nửa ngày mới kinh ngạc nói: "Anh gặp vấn đề gì ? Tôi lại không đụng tới anh."
Thạch Hạo trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng, hắn vạn phần bi thống nói: "Tôi thật sự biết sai rồi, em hãy nể tình tình cảm của chúng ta ngày trước giúp tôi hướng Tiết tổng cầu xin được không? Tiết tổng quả thực là muốn đem tôi bức đến tử lộ a !"
Nghe lời này, Tổ Kỳ nhất thời minh bạch, cũng đoán được ý tứ Tiết Giác cùng Ông Ngọc Hương tối hôm qua.
"Giữa chúng ta có tình cảm sao?" Tổ Kỳ lạnh như băng mở miệng, khóe miệng nhấc lên một độ cong lương bạc, "Cái gọi là tình cảm của anh chính là cùng Đường Mạc Ninh đồng thời đối với tôi vu oan hãm hại, ba lần bốn lượt cướp đi vai diễn cùng quảng cáo cảu tôi?"
"..." Thạch Hạo lời nói ở bên miệng bị chặn lại, chỉ cảm thấy yết hầu bên trong phảng phất bị ngẹn ngay cả hít thở cũng khó khăn, "Tiểu Kỳ, kia đều là Đường Mạc Ninh làm, cậu không thể toàn bộ đổ lên đầu tôi , trước đây tôi vẫn luôn che chở em..."
Thạch Hạo âm thanh càng ngày càng yếu ớt, phỏng chừng liền chính hắn đều không có sức lực.
Tổ Kỳ không muốn mới sáng sớm đã nghe Thạch Hạo phí lời, vốn định trực tiếp cúp điện thoại, ngay trong chớp mắt, cậu bỗng nhiên bắt lấy một thông tin mấu chốt.
"Anh chờ một lát." Tổ Kỳ lấy tay ra hiệu Tiểu Nhã đem máy tính bảng mang đến, sau đó để Tiểu Nhã cầm điện thoại di động, cậu mở trình duyệt tìm tên Bách Quang Kiến.
Rất nhanh toàn bộ thông tin của Bách Quang Kiến hiện ra, Tổ Kỳ chú ý vào mục vợ của ông ta.
Trần Mỹ Hinh...
Cái tên thật quen thuộc.
Tổ Kỳ sờ ra cằm suy nghĩ nửa ngày, nhất thời có một cái kế hoạch hình thành trong đầu, cậu nhếch miệng, trong mắt lập loè ánh sáng giảo hoạt.
"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, qua một thời gian ngắn chúng ta gặp mặt ăn nữa cơm đi, tôi sẽ gọi Tiết Giác đến, lúc đó anh có gì thì nói trực tiếp với Tiết Giác đi."
Thạch Hạo bị kinh hỉ từ trên trời giáng xuống đập trúng, đến nửa ngày mới ngất ngất ngây ngây lấy lại tinh thần: "Tiểu Kỳ, tôi biết em trong lòng vẫn có tôi mà..."
"Chớ tự mình đa tình, tôi chỉ là không ưa cái bộ dạng giống như con chó đi cầu khẩn tôi của anh mà thôi, làm tôi có cảm giác trước đây mình là một kẻ mù." Tổ Kỳ nói chuyện cực kì chanh chua, làm người khác tức giận đến không nói nên lời.
Thạch Hạo thành công bị Tổ Kỳ chọc giận, sắc mặt hắn tái xanh, một tay khác nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào trong thịt phảng phất không cảm giác được đau.
Hiển nhiên, từng chữ Tổ Kỳ nói như cục đá đập thẳng vào đầu hắn, đập đến hắn vỡ đầu chảy máu, không để ý lòng tự trọng đã bị đập nát dưới đất.
"Không sao, vẫn là rất cám ơn em." Thạch Hạo nheo mắt lại, trong con ngươi đen ngòm đổ đầy âm hiểm và độc ác.
"Chờ tôi nhắn tin thông báo thời gian cùng địa điểm." Tổ Kỳ nhẹ nhàng nói xong một câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Thạch Hạo vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại một lúc lâu không hề nhúc nhích, hắn nghe âm thanh bên trong điện thoại di động biến mất, sắc mặt khó coi giống như là muốn ăn thịt người
"Hạo ca." Một đạo âm thanh vui vẻ của nam nhân vang lên, ngay sau đó một đôi tay từ phía sau ôm lấy Thạch Hạo, Đường Mạc Ninh dán chặt Thạch Hạo, nhẹ giọng an ủi, "Dù sao anh và cậu ta cũng từng có một đọa tình cảm, sẽ không đối với anhi thấy chết mà không cứu."
Thạch Hạo trên mặt cùng trong đôi mắt tất cả đều là lệ khí, hắn bỗng nhiên quay người đẩy Đường Mạc Ninh ra, hất tay nện điện thoại di động trên mặt đất.
"Tổ, kỳ." Thạch Hạo nham hiểm nghiến răng, từ trong cổ họng bỏ ra cái tên này.
Một ngày nào đó, cậu sẽ rơi vào tay Thạch Hạo này.

Góc PR nho nhỏ của mỗ Củ Cải nè :
Chuyện là chưa xong bộ này mà đú đa đú đởn làm tiếp bộ khác. Nếu các bạn hứng thú thì vào theo dõi trên nhà mình nhá. Mới có 1 chương hà. Hihi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương