Mang Thai Con Của Tình Địch, Làm Sao Đây?
-
Chương 19
19.
Lục Cảnh Tu thuận theo làm một ly, lại rút một tờ khăn giấy trên bàn chùi miệng qua loa, lắc đầu nói: "Sao mọi người lại tin mấy cái tin đó, cũng đâu còn là con nít gì nữa. Truyền thông viết linh tinh, tôi chỉ mới nói vài câu thôi."
Ma men Triệu Phổ nghe xong lời này liền khinh thường liếc Lục Cảnh Tu: "Anh Lục à, cậu tốt bụng như vậy từ hồi nào chớ? Ở cùng với anh em còn che che giấu giấu, thật là quá nghĩa khí, chúng ta sẽ không cáo trạng đâu."
Lục Cảnh Tu lười tranh cãi với con ma men này, liền tranh thủ nói: "Cứ vậy đi, hôm nay là tôi sai, bao nhiêu rượu hôm nay tôi bao hết."
Bốn phía lập tức có người reo hò, huýt sáo nói: "Hôm nay Lục đại gia mời khách, mọi người uống thoải mái đê!"
Cuối cùng mọi người cũng hết nhìn chằm chằm anh chuốc rượu, Lục Cảnh Tu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống kế bên Triệu Phổ.
Triệu Phổ châm một điếu thuốc lá, lại duỗi tay đưa cho Lục Cảnh Tu một điếu, lại bị anh xua tay từ chối: "Cai rồi."
Triệu Phổ lắc đầu, nhìn những người khác bu thành một vòng tròn ngồi chơi bài, nói với Lục Cảnh Tu: "Cậu càng ngày càng dưỡng sinh, sau này chắc chắn là người hói đầu muộn nhất trong cả đám."
Lục Cảnh Tu híp mắt, dựa vào lưng ghế sopha cười mắng: "Cậu mói hói đó, tóc anh đây sẽ mãi mãi phiêu dật, mãi mãi dày đặc."
Lời này chỉ là vui đùa, một lát sau, Lục Cảnh Tu mới đúng đắn nói: "Chủ yếu do tới tuổi này rồi cũng không muốn chơi gì nữa, thấy bọn họ hi hi ha ha, cảm thấy tinh lực bản thân thật không còn đủ."
"Cái này là nguyên nhân gần đây cậu liên tục từ chối lời mời của tôi?" Triệu Phổ hút vài hơi, cũng cảm thấy không có gì thú vị, liền dụi điếu thuốc vào gạt tàn: "Thôi bỏ đi, chẳng lẽ gần đây cậu đã bắt được chị dâu? Hưởng tuần trăng mật hả?"
Lục Cảnh Tu đang chóng mặt nhức đầu, nghe được chữ "chị dâu" vẫn chưa phản ứng lại. Anh vừa "Ờ" một tiếng liền cảm thấy có gì đó sai sai. Lần cuối gặp Triệu Phổ là một tháng trước, khi đó anh còn thề son thề sắt mà nói trong ba tháng mình sẽ bắt Hà Dục vào tay, ai ngờ chưa tới một tháng đã thất bại. Lục Cảnh Tu thở dài nói: "Đừng nói nữa, tôi với cậu ta không có khả năng."
"Vậy sao gần đây cậu lại không ra ngoài? Lúc trước nói bận việc công ty, bây giờ chắc cũng đã xong việc rồi chứ, chắc chắn có yêu tinh cản bước chân của cậu chứ gì. Ây dà, quốc vương bị tiểu yêu tinh dùng sắc đẹp mê hoặc, không thèm quan tâm tới đất nước gì cả~"
"Tôi gãy xương đùi, tĩnh dưỡng nửa tháng mới khỏi, được chưa?" Lục Cảnh Tu cực kì bất lực với tên đồng đội heo này, "Làm gì có tiểu yêu tinh nào ở đây."
"Đàn ông đều là động vật thị giác, tiểu minh tinh kia phù hợp với tiêu chí của cậu như vậy, anh đây không tin cậu không động tâm! Đừng có nói là không có cảm giác với người ta, cậu là dạng người gì anh đây còn không biết sao? Trước giờ cậu chưa từng tốt với ai như vậy."
Triệu Phổ nhịn không được nói một tràng, mới xả ra một nửa đã bị Lục Cảnh Tu dùng chai bia chặn miệng.
Lục Cảnh Tu mặt vô cảm nói: "Anh đây uống say, cậu đừng chấp nhặt."
Triệu Phổ bị anh bắt uống rượu, một bên nuốt xuống một bên hàm hồ nói: "Cậu... thẹn quá... hoá giận... chứ gì..."
Câu này của Triệu Phổ làm Lục Cảnh Tu tức đến lông mày nhảy tưng tưng.
Cố Nguyên An đi rồi Sở Tầm mới chậm rãi cẩn thận mở lá cây ra, chia một nửa cá cho Minh Kiều. Loại cá biển này có rất ít xương, ăn không sợ hóc, nhưng Cố Nguyên An vẫn rất cẩn thận mà lựa hết xương bỏ đi.
Trừ bữa sáng ăn bên ngoài, hôm nay một giọt nước Sở Tầm cũng chưa uống, lúc này bụng đã đói lắm rồi.
Cậu không ngờ sinh tồn dã ngoại lại khó như vậy. Vốn dĩ lưới đánh cá được phân phát là công cụ đi săn rất tốt, nhưng Sở Tầm không có kinh nghiệm, một con cá cũng không lọt lưới. Các tổ khác có thể dùng xẻng đào sò biển, nhưng tổ họ cơ bản không có thu hoạch được gì.
Ngày mai không thể tiếp tục như vậy, nếu không hai người sống trong những ngày còn lại như thế nào? Không thể luôn dựa vào cá Cố Nguyên An đưa cho bọn họ được.
Nghĩ tới cá trong tay là của Cố Nguyên An đưa đến, Sở Tầm liền cảm thấy Cố Nguyên An quả là người tốt. Kịch bản không sắp xếp cho các tổ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng buổi chiều Cố Nguyên An vẫn giúp Anh Tiêu dựng lều trại. Sở Tầm vốn cho rằng y là vì muốn tranh màn ảnh, bán rẻ tình bạn thân thiết giống các nghệ sĩ khác, lúc đó cậu luôn cảm thấy những người đó quá mức hiệu quả và muốn lợi ích, nhưng tiền bối Cố Nguyên An làm vậy, chẳng ai dám nói gì.
Chờ đến tối, Cố Nguyên An đưa cá cho bọn họ, chút thành kiến này của Sở Tầm đối với y lập tức tan thành mây khói, thậm chí còn vì tâm tư chiều nay của mình mà hổ thẹn.
Cố Nguyên An nếu muốn xây dựng hình ảnh đẹp đẽ thì cứ đứng trước màn ảnh hỗ trợ là được rồi, cần gì phải đợi tới buổi tối đi đến nơi không ai thấy lén cho bọn họ đồ ăn mình tiết kiệm? Nếu là Cố Nguyên An muốn nịnh bợ bọn họ à? Sở Tầm cảm thấy tài nguyên của mình và Minh Kiều còn không đáng giá để y nhắc tới ấy chứ.
Sở Tầm nương theo ánh trăng vừa ăn cá vừa nghĩ xem ngày mai phải làm thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa nghĩ ra, cậu có chút hối hận bản thân chưa có kinh nghiệm sinh tồn gì đã hấp tấp vội vàng tham gia chương trình. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, hợp đồng một năm đã kí, bây giờ đổi ý cũng không còn kịp nữa.
Cá có chút lạnh, còn có chút tanh. Nhưng so với việc phải chịu đói, chút vị tanh ấy chẳng tính là gì. Sở Tầm ngồi buồn chán mà nghĩ linh tinh, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới Lục Cảnh Tu. Nếu là Lục Cảnh Tu, chắc là anh ta thà chịu đói cũng không chạm vào cá một miếng đi. Có lẽ đến khi ba ngày này kết thúc, Lục Cảnh Tu sẽ đói đến mắt mờ tay run luôn.
Trong đầu hiện lên bộ dáng run run rẩy rẩy của Lục Cảnh Tu, Sở Tầm vô ý cười ra tiếng, lại vội vàng ngậm miệng, kết quả lại không cẩn thận cắn vào má, đâu đến hít một hơi.
Minh Kiều một miếng cá cũng chưa ăn, lại nhìn qua Sở Tầm đang ngồi cười ở bên kia, suy đoán trong lòng làm cô có chút kinh hồn táng đảm.
Sở Tầm sờ miệng, phục hồi lại tinh thần mới thấy Minh Kiều không hề nhúc nhích, cá cũng không ăn.
Sở Tầm nhịn đau hỏi: "Sao chị không ăn, không hợp khẩu vị sao? Cá có chút lạnh, hương vị cũng không tốt lắm, nhưng cố gắng ăn chút gì đi. Nếu không ngày mai chúng ta sẽ không có sức hoạt động."
Minh Kiều do dự một chút, bộ dáng như là muốn hỏi cái gì, nhưng ngại mở miệng. Sở Tầm nhạy cảm nhìn ra, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì cả." Minh Kiều ngập ngừng một lát mới rơi vào trầm tư. Cô lo lắng nhìn Sở Tầm, lều trại không sáng, Sở Tầm không thấy được ánh mắt kì quái của Minh Kiều, chỉ cho là Minh Kiều không vui vì sinh tồn hôm nay không thuận lợi.
Sở Tầm an ủi: "Chị Minh Kiều đừng lo lắng, ngày mai chúng ta có thể xem xem còn biện pháp nào khác hay không. Tổ tiết mục chắc chắn sẽ không thật sự để chúng ta chịu đói đâu."
Minh Kiều không đáp.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều lục đục rời giường, Sở Tầm và Minh Kiều dẫn đầu đi tới bờ biển. Hôm qua gió rất lớn, trên bờ cát vẫn còn lưu lại nhiều hố nước lớn nhỏ.
Mặt nước phản chiếu ánh sáng, sóng biển óng ánh, giống như khoác một lớp nguỵ trang. Minh Kiều đi không vững, lòng bàn chân trượt một cái, cả người nghiêng ngả sắp rớt xuống hố.
Sở Tầm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, Minh Kiều mới đứng vững. Đá ngầm dưới biển đều có mặt ngoài thô ráp, còn có nhiều góc nhọn. Nếu vừa nãy thật sự ngã xuống, nói không chừng có thể bị rạch chảy máu. Trái tim Minh Kiều nhảy bụp bụp, sợ hãi túm chặt tay Sở Tầm.
Sở Tầm đỡ cô ngồi xuống trước, xem xem có chỗ nào bị thương không.
Đột nhiên trong vũng nước bay lên một con cá, doạ Sở Tầm và Minh Kiều giật nảy mình.
Minh Kiều bật thốt ra: "Chỗ này có cá?"
Sở Tầm lập tức ngồi xổm xuống, bàn tay mò mò sờ soạng khắp nơi.
Vốn dĩ cậu đang đưa lưng về phía màn ảnh, sau khi sờ xong lại quay đầu về phía máy quay với vẻ mặt đau đớn kịch liệt, còn thở dài một hơi. Chờ đến lúc thích hợp, cậu mới thay bằng khuôn mặt tươi cười nói: "Xem ra đêm nay chúng ta sẽ không làm người đứng chót nữa rồi."
Minh Kiều nghỉ ngơi chốc lát rồi mới đi lòng vòng bờ biển tìm xem hố nào có cá, sau đó nói cho Sở Tầm, Sở Tầm sẽ phụ trách mò cá. Hai người phối hợp ăn ý, một buổi sáng bắt được tổng cộng khoảng bảy tám con cá nhỏ.
Cá tuy nhỏ, không cách nào to bằng cá Cố Nguyên An bắt được dưới biển, nhưng ít ra vẫn có thể nhét kẽ răng.
Ban ngày mọi người đều cố gắng đấu tranh sinh tồn, buổi tối ăn xong rồi thì quây quần lại, Anh Tiêu đề nghị mọi người chơi trò chơi.
Ai thua sẽ phải nhận phạt, vòng thứ nhất Sở Tầm thua. Máy quay lia đến Sở Tầm, cậu bán manh nói: "Thảm quá đi àaa, mọi người muốn phạt gì?"
Anh Tiêu nói muốn Sở Tầm hít đất, mọi người đều ha ha cười lớn. Dáng người của Sở Tầm khá gầy, cũng không giống như người thường xuyên rèn luyện.
Hít đất chắc chắn là mấy cái cũng không làm nổi.
Trong lòng Sở Tầm tuy muốn bày ra mị lực nam tính, nhưng cậu cũng rõ trình độ từ hồi đại học của mình. Hồi đó còn làm được 40 cái một phút, bây giờ được 20 là cậu đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Trên mặt Sở Tầm hiện ra chút do dự, ngay lúc cậu muốn đáp ứng thì Cố Nguyên An lại lên tiếng: "Buổi tối tổ chức đại hội thể thao thì chút nữa sẽ phấn khích không ngủ được. Vậy thì ca hát đi, chúng ta còn có ca sĩ đỉnh cao giới âm nhạc ở đây mà, cơ hội được nghe hát ở hiện trường không nhiều đâu."
Tiền bối đã lên tiếng, mọi người liền đáp ứng hoà theo, Sở Tầm cũng thừa cơ hát một bài, coi như là tránh được một kiếp.
Chờ đến khi hoạt động kết thúc, mọi người dập lửa rồi lần lượt trở về lều trại của chính mình. Sở Tầm chuẩn bị đứng dậy đi về lại bị Minh Kiều gọi tới.
"Sao vậy chị?" Sở Tầm hỏi.
Minh Kiều liếc nhìn bốn phía, thấy nhóm người quay phim đều đã đi ăn cơm liền vẫy tay ra hiệu Sở Tầm lại đây với cô.
Minh Kiều đưa Sở Tầm đi xa khỏi đám người trên bờ cát. Hai người đứng yên một lúc, Minh Kiều mới nhỏ giọng nói: "Tuy rằng cái này là việc riêng tư, nhưng chị vẫn muốn hỏi em một chút. Em có quen biết Cố Nguyên An hay không?"
"Em mới quen anh ấy gần đây, trước đây chưa từng gặp mặt." Sở Tầm nghi hoặc nói, không hiểu vì sao Minh Kiều lại hỏi cái này.
Minh Kiều lại nhìn về hướng mọi người dựng lều, cẩn thận nói: "Em không thấy rằng Cố Nguyên An thân cận với em quá sao? Lời này chị không nên nói, nhưng sáng nay em giúp chị một chút, chị cũng nên nói cho em cái này. Cố Nguyên An không phải là người gì tốt đẹp đâu. Hắn đối tốt với ai cũng đều có mưu đồ cả, em tốt hơn hết vẫn là giữ khoảng cách với hắn ta một chút."
"Nhưng em có cái gì anh ấy muốn chứ?"
Đây cũng là điều mà Minh Kiều không nghĩ ra được. Tuy rằng Sở Tầm là một minh tinh có lực lượng, nhưng xét chung với những người khác trong chương trình thì như vậy vẫn là tương đối thấp, Cố Nguyên An cần gì phải nơi nơi giúp đỡ Sở Tầm như vậy?
"Em cứ nhớ phải cách xa hắn một chút là được rồi. Có thể làm ảnh đế, kĩ thuật diễn chắc chắn sẽ không tệ." Minh Kiều thấy Sở Tầm ngoan ngoãn gật đầu mới có chút yên lòng.
Tuy cô và Sở Tầm ở cùng một công ty, nhưng hướng đi của hai người hoàn toàn không giống nhau, cho nên bình thường cũng không có gặp nhau nhiều. Nhưng hiện tại cô đã rõ vì sao Sở Tầm lại có nhiều fan như vậy.
Ở chung với Sở Tầm lâu rồi mới biết, cậu rất dễ dàng gây thiện cảm với người khác, làm người ta có cảm giác muốn nâng niu cậu. Bờ biển mang tới từng trận gió thổi, làm người ta phải run rẩy vì lạnh. Minh Kiều vuốt vuốt cằm, nhìn khuôn mặt của Sở Tầm tự hỏi nói: "Nói không chừng hắn ta coi trọng khuôn mặt của em thì sao."
Lục Cảnh Tu thuận theo làm một ly, lại rút một tờ khăn giấy trên bàn chùi miệng qua loa, lắc đầu nói: "Sao mọi người lại tin mấy cái tin đó, cũng đâu còn là con nít gì nữa. Truyền thông viết linh tinh, tôi chỉ mới nói vài câu thôi."
Ma men Triệu Phổ nghe xong lời này liền khinh thường liếc Lục Cảnh Tu: "Anh Lục à, cậu tốt bụng như vậy từ hồi nào chớ? Ở cùng với anh em còn che che giấu giấu, thật là quá nghĩa khí, chúng ta sẽ không cáo trạng đâu."
Lục Cảnh Tu lười tranh cãi với con ma men này, liền tranh thủ nói: "Cứ vậy đi, hôm nay là tôi sai, bao nhiêu rượu hôm nay tôi bao hết."
Bốn phía lập tức có người reo hò, huýt sáo nói: "Hôm nay Lục đại gia mời khách, mọi người uống thoải mái đê!"
Cuối cùng mọi người cũng hết nhìn chằm chằm anh chuốc rượu, Lục Cảnh Tu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống kế bên Triệu Phổ.
Triệu Phổ châm một điếu thuốc lá, lại duỗi tay đưa cho Lục Cảnh Tu một điếu, lại bị anh xua tay từ chối: "Cai rồi."
Triệu Phổ lắc đầu, nhìn những người khác bu thành một vòng tròn ngồi chơi bài, nói với Lục Cảnh Tu: "Cậu càng ngày càng dưỡng sinh, sau này chắc chắn là người hói đầu muộn nhất trong cả đám."
Lục Cảnh Tu híp mắt, dựa vào lưng ghế sopha cười mắng: "Cậu mói hói đó, tóc anh đây sẽ mãi mãi phiêu dật, mãi mãi dày đặc."
Lời này chỉ là vui đùa, một lát sau, Lục Cảnh Tu mới đúng đắn nói: "Chủ yếu do tới tuổi này rồi cũng không muốn chơi gì nữa, thấy bọn họ hi hi ha ha, cảm thấy tinh lực bản thân thật không còn đủ."
"Cái này là nguyên nhân gần đây cậu liên tục từ chối lời mời của tôi?" Triệu Phổ hút vài hơi, cũng cảm thấy không có gì thú vị, liền dụi điếu thuốc vào gạt tàn: "Thôi bỏ đi, chẳng lẽ gần đây cậu đã bắt được chị dâu? Hưởng tuần trăng mật hả?"
Lục Cảnh Tu đang chóng mặt nhức đầu, nghe được chữ "chị dâu" vẫn chưa phản ứng lại. Anh vừa "Ờ" một tiếng liền cảm thấy có gì đó sai sai. Lần cuối gặp Triệu Phổ là một tháng trước, khi đó anh còn thề son thề sắt mà nói trong ba tháng mình sẽ bắt Hà Dục vào tay, ai ngờ chưa tới một tháng đã thất bại. Lục Cảnh Tu thở dài nói: "Đừng nói nữa, tôi với cậu ta không có khả năng."
"Vậy sao gần đây cậu lại không ra ngoài? Lúc trước nói bận việc công ty, bây giờ chắc cũng đã xong việc rồi chứ, chắc chắn có yêu tinh cản bước chân của cậu chứ gì. Ây dà, quốc vương bị tiểu yêu tinh dùng sắc đẹp mê hoặc, không thèm quan tâm tới đất nước gì cả~"
"Tôi gãy xương đùi, tĩnh dưỡng nửa tháng mới khỏi, được chưa?" Lục Cảnh Tu cực kì bất lực với tên đồng đội heo này, "Làm gì có tiểu yêu tinh nào ở đây."
"Đàn ông đều là động vật thị giác, tiểu minh tinh kia phù hợp với tiêu chí của cậu như vậy, anh đây không tin cậu không động tâm! Đừng có nói là không có cảm giác với người ta, cậu là dạng người gì anh đây còn không biết sao? Trước giờ cậu chưa từng tốt với ai như vậy."
Triệu Phổ nhịn không được nói một tràng, mới xả ra một nửa đã bị Lục Cảnh Tu dùng chai bia chặn miệng.
Lục Cảnh Tu mặt vô cảm nói: "Anh đây uống say, cậu đừng chấp nhặt."
Triệu Phổ bị anh bắt uống rượu, một bên nuốt xuống một bên hàm hồ nói: "Cậu... thẹn quá... hoá giận... chứ gì..."
Câu này của Triệu Phổ làm Lục Cảnh Tu tức đến lông mày nhảy tưng tưng.
Cố Nguyên An đi rồi Sở Tầm mới chậm rãi cẩn thận mở lá cây ra, chia một nửa cá cho Minh Kiều. Loại cá biển này có rất ít xương, ăn không sợ hóc, nhưng Cố Nguyên An vẫn rất cẩn thận mà lựa hết xương bỏ đi.
Trừ bữa sáng ăn bên ngoài, hôm nay một giọt nước Sở Tầm cũng chưa uống, lúc này bụng đã đói lắm rồi.
Cậu không ngờ sinh tồn dã ngoại lại khó như vậy. Vốn dĩ lưới đánh cá được phân phát là công cụ đi săn rất tốt, nhưng Sở Tầm không có kinh nghiệm, một con cá cũng không lọt lưới. Các tổ khác có thể dùng xẻng đào sò biển, nhưng tổ họ cơ bản không có thu hoạch được gì.
Ngày mai không thể tiếp tục như vậy, nếu không hai người sống trong những ngày còn lại như thế nào? Không thể luôn dựa vào cá Cố Nguyên An đưa cho bọn họ được.
Nghĩ tới cá trong tay là của Cố Nguyên An đưa đến, Sở Tầm liền cảm thấy Cố Nguyên An quả là người tốt. Kịch bản không sắp xếp cho các tổ giúp đỡ lẫn nhau, nhưng buổi chiều Cố Nguyên An vẫn giúp Anh Tiêu dựng lều trại. Sở Tầm vốn cho rằng y là vì muốn tranh màn ảnh, bán rẻ tình bạn thân thiết giống các nghệ sĩ khác, lúc đó cậu luôn cảm thấy những người đó quá mức hiệu quả và muốn lợi ích, nhưng tiền bối Cố Nguyên An làm vậy, chẳng ai dám nói gì.
Chờ đến tối, Cố Nguyên An đưa cá cho bọn họ, chút thành kiến này của Sở Tầm đối với y lập tức tan thành mây khói, thậm chí còn vì tâm tư chiều nay của mình mà hổ thẹn.
Cố Nguyên An nếu muốn xây dựng hình ảnh đẹp đẽ thì cứ đứng trước màn ảnh hỗ trợ là được rồi, cần gì phải đợi tới buổi tối đi đến nơi không ai thấy lén cho bọn họ đồ ăn mình tiết kiệm? Nếu là Cố Nguyên An muốn nịnh bợ bọn họ à? Sở Tầm cảm thấy tài nguyên của mình và Minh Kiều còn không đáng giá để y nhắc tới ấy chứ.
Sở Tầm nương theo ánh trăng vừa ăn cá vừa nghĩ xem ngày mai phải làm thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chưa nghĩ ra, cậu có chút hối hận bản thân chưa có kinh nghiệm sinh tồn gì đã hấp tấp vội vàng tham gia chương trình. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, hợp đồng một năm đã kí, bây giờ đổi ý cũng không còn kịp nữa.
Cá có chút lạnh, còn có chút tanh. Nhưng so với việc phải chịu đói, chút vị tanh ấy chẳng tính là gì. Sở Tầm ngồi buồn chán mà nghĩ linh tinh, chẳng hiểu sao lại nghĩ tới Lục Cảnh Tu. Nếu là Lục Cảnh Tu, chắc là anh ta thà chịu đói cũng không chạm vào cá một miếng đi. Có lẽ đến khi ba ngày này kết thúc, Lục Cảnh Tu sẽ đói đến mắt mờ tay run luôn.
Trong đầu hiện lên bộ dáng run run rẩy rẩy của Lục Cảnh Tu, Sở Tầm vô ý cười ra tiếng, lại vội vàng ngậm miệng, kết quả lại không cẩn thận cắn vào má, đâu đến hít một hơi.
Minh Kiều một miếng cá cũng chưa ăn, lại nhìn qua Sở Tầm đang ngồi cười ở bên kia, suy đoán trong lòng làm cô có chút kinh hồn táng đảm.
Sở Tầm sờ miệng, phục hồi lại tinh thần mới thấy Minh Kiều không hề nhúc nhích, cá cũng không ăn.
Sở Tầm nhịn đau hỏi: "Sao chị không ăn, không hợp khẩu vị sao? Cá có chút lạnh, hương vị cũng không tốt lắm, nhưng cố gắng ăn chút gì đi. Nếu không ngày mai chúng ta sẽ không có sức hoạt động."
Minh Kiều do dự một chút, bộ dáng như là muốn hỏi cái gì, nhưng ngại mở miệng. Sở Tầm nhạy cảm nhìn ra, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì cả." Minh Kiều ngập ngừng một lát mới rơi vào trầm tư. Cô lo lắng nhìn Sở Tầm, lều trại không sáng, Sở Tầm không thấy được ánh mắt kì quái của Minh Kiều, chỉ cho là Minh Kiều không vui vì sinh tồn hôm nay không thuận lợi.
Sở Tầm an ủi: "Chị Minh Kiều đừng lo lắng, ngày mai chúng ta có thể xem xem còn biện pháp nào khác hay không. Tổ tiết mục chắc chắn sẽ không thật sự để chúng ta chịu đói đâu."
Minh Kiều không đáp.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đều lục đục rời giường, Sở Tầm và Minh Kiều dẫn đầu đi tới bờ biển. Hôm qua gió rất lớn, trên bờ cát vẫn còn lưu lại nhiều hố nước lớn nhỏ.
Mặt nước phản chiếu ánh sáng, sóng biển óng ánh, giống như khoác một lớp nguỵ trang. Minh Kiều đi không vững, lòng bàn chân trượt một cái, cả người nghiêng ngả sắp rớt xuống hố.
Sở Tầm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, Minh Kiều mới đứng vững. Đá ngầm dưới biển đều có mặt ngoài thô ráp, còn có nhiều góc nhọn. Nếu vừa nãy thật sự ngã xuống, nói không chừng có thể bị rạch chảy máu. Trái tim Minh Kiều nhảy bụp bụp, sợ hãi túm chặt tay Sở Tầm.
Sở Tầm đỡ cô ngồi xuống trước, xem xem có chỗ nào bị thương không.
Đột nhiên trong vũng nước bay lên một con cá, doạ Sở Tầm và Minh Kiều giật nảy mình.
Minh Kiều bật thốt ra: "Chỗ này có cá?"
Sở Tầm lập tức ngồi xổm xuống, bàn tay mò mò sờ soạng khắp nơi.
Vốn dĩ cậu đang đưa lưng về phía màn ảnh, sau khi sờ xong lại quay đầu về phía máy quay với vẻ mặt đau đớn kịch liệt, còn thở dài một hơi. Chờ đến lúc thích hợp, cậu mới thay bằng khuôn mặt tươi cười nói: "Xem ra đêm nay chúng ta sẽ không làm người đứng chót nữa rồi."
Minh Kiều nghỉ ngơi chốc lát rồi mới đi lòng vòng bờ biển tìm xem hố nào có cá, sau đó nói cho Sở Tầm, Sở Tầm sẽ phụ trách mò cá. Hai người phối hợp ăn ý, một buổi sáng bắt được tổng cộng khoảng bảy tám con cá nhỏ.
Cá tuy nhỏ, không cách nào to bằng cá Cố Nguyên An bắt được dưới biển, nhưng ít ra vẫn có thể nhét kẽ răng.
Ban ngày mọi người đều cố gắng đấu tranh sinh tồn, buổi tối ăn xong rồi thì quây quần lại, Anh Tiêu đề nghị mọi người chơi trò chơi.
Ai thua sẽ phải nhận phạt, vòng thứ nhất Sở Tầm thua. Máy quay lia đến Sở Tầm, cậu bán manh nói: "Thảm quá đi àaa, mọi người muốn phạt gì?"
Anh Tiêu nói muốn Sở Tầm hít đất, mọi người đều ha ha cười lớn. Dáng người của Sở Tầm khá gầy, cũng không giống như người thường xuyên rèn luyện.
Hít đất chắc chắn là mấy cái cũng không làm nổi.
Trong lòng Sở Tầm tuy muốn bày ra mị lực nam tính, nhưng cậu cũng rõ trình độ từ hồi đại học của mình. Hồi đó còn làm được 40 cái một phút, bây giờ được 20 là cậu đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
Trên mặt Sở Tầm hiện ra chút do dự, ngay lúc cậu muốn đáp ứng thì Cố Nguyên An lại lên tiếng: "Buổi tối tổ chức đại hội thể thao thì chút nữa sẽ phấn khích không ngủ được. Vậy thì ca hát đi, chúng ta còn có ca sĩ đỉnh cao giới âm nhạc ở đây mà, cơ hội được nghe hát ở hiện trường không nhiều đâu."
Tiền bối đã lên tiếng, mọi người liền đáp ứng hoà theo, Sở Tầm cũng thừa cơ hát một bài, coi như là tránh được một kiếp.
Chờ đến khi hoạt động kết thúc, mọi người dập lửa rồi lần lượt trở về lều trại của chính mình. Sở Tầm chuẩn bị đứng dậy đi về lại bị Minh Kiều gọi tới.
"Sao vậy chị?" Sở Tầm hỏi.
Minh Kiều liếc nhìn bốn phía, thấy nhóm người quay phim đều đã đi ăn cơm liền vẫy tay ra hiệu Sở Tầm lại đây với cô.
Minh Kiều đưa Sở Tầm đi xa khỏi đám người trên bờ cát. Hai người đứng yên một lúc, Minh Kiều mới nhỏ giọng nói: "Tuy rằng cái này là việc riêng tư, nhưng chị vẫn muốn hỏi em một chút. Em có quen biết Cố Nguyên An hay không?"
"Em mới quen anh ấy gần đây, trước đây chưa từng gặp mặt." Sở Tầm nghi hoặc nói, không hiểu vì sao Minh Kiều lại hỏi cái này.
Minh Kiều lại nhìn về hướng mọi người dựng lều, cẩn thận nói: "Em không thấy rằng Cố Nguyên An thân cận với em quá sao? Lời này chị không nên nói, nhưng sáng nay em giúp chị một chút, chị cũng nên nói cho em cái này. Cố Nguyên An không phải là người gì tốt đẹp đâu. Hắn đối tốt với ai cũng đều có mưu đồ cả, em tốt hơn hết vẫn là giữ khoảng cách với hắn ta một chút."
"Nhưng em có cái gì anh ấy muốn chứ?"
Đây cũng là điều mà Minh Kiều không nghĩ ra được. Tuy rằng Sở Tầm là một minh tinh có lực lượng, nhưng xét chung với những người khác trong chương trình thì như vậy vẫn là tương đối thấp, Cố Nguyên An cần gì phải nơi nơi giúp đỡ Sở Tầm như vậy?
"Em cứ nhớ phải cách xa hắn một chút là được rồi. Có thể làm ảnh đế, kĩ thuật diễn chắc chắn sẽ không tệ." Minh Kiều thấy Sở Tầm ngoan ngoãn gật đầu mới có chút yên lòng.
Tuy cô và Sở Tầm ở cùng một công ty, nhưng hướng đi của hai người hoàn toàn không giống nhau, cho nên bình thường cũng không có gặp nhau nhiều. Nhưng hiện tại cô đã rõ vì sao Sở Tầm lại có nhiều fan như vậy.
Ở chung với Sở Tầm lâu rồi mới biết, cậu rất dễ dàng gây thiện cảm với người khác, làm người ta có cảm giác muốn nâng niu cậu. Bờ biển mang tới từng trận gió thổi, làm người ta phải run rẩy vì lạnh. Minh Kiều vuốt vuốt cằm, nhìn khuôn mặt của Sở Tầm tự hỏi nói: "Nói không chừng hắn ta coi trọng khuôn mặt của em thì sao."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook