Ngủ một lúc lâu, Hạ Phong giật mình thức dậy. Nhìn đồng hồ, hắn tiếp tục chán chường dán mắt vào màn hình laptop để giải quyết nốt đóng công việc của mình. Đang hăng hái làm việc, đột nhiên cái bụng rỗng của hắn réo lên, nó còn có chút đau đau vì căng bệnh dạ dày đang bắt đầu bám theo hắn.

" Tối giải quyết luôn vậy "

Hắn đóng laptop lại, rời khỏi bàn làm việc, hắn vươn vai toả vẻ khoẻ khoắn, và sau cái vươn vai đó là bước chân thoăn thoắt đến ga xe.
Hạ Phong đề máy, hắn lao thẳng đến trường mẫu giáo của bé Dâu. Lần này hắn lại chạy với vận tốc ánh sáng, có điều may mắn hơn mọi khi một chút là hắn không có bị công an giao thông hốt đi.

Đến nới, hắn vứt chiếc Roll Royce ngoài nắng chói chang mà ba chân bốn cẳng tới lớp của bé Dâu. Nó nhìn thấy hắn từ xa, hớn ha hớn hở nhào đến ôm hắn.

" CHÚ ƠI!!!! "

Hắn cười tươi rói, tay nhẹ nhàng bế nó lên. Hai người bọn họ vừa đi đến phòng ăn, vừa tâm sự những điều thú vị cho nhau nghe.

" Chú ơi, cái này, hôm qua chú làm rơi nè "

Bé dâu lấy trong túi ra chiếc smart key hắn đánh rơi. Do cái chìa khoá thông minh này mà nó đã phải hy sinh việc nghe Hữu Đông kể truyện trước khi ngủ, nó sợ cậu thấy và phát hiện ra bí mật của nó với Hạ Phong.

" Chú cảm ơn bé Phương nhé! Có lẽ con đã khá cực vì phải giấu nó nhỉ? "

" Dạ cực thật ạ, con đã không thể nghe ba kể truyện trước khi ngủ đó chú "

Bé cưng mím môi, mặt rõ trù ụ. Hạ Phong kìm nén, hắn thèm thơm má của nó lắm rồi, sự đáng yêu này vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn.

" Vậy hôm nay con có thể nghe ba kể truyện rồi, sẽ không còn cực nữa "

Nói dứt lời, hắn hôn chụt lên mặt nó. Cái mùi thơm mát của trẻ con làm hắn ngay lập tức hiểu được vì sao người lớn lại ghiền hôn trẻ nhỏ. Cảm xúc làm ba lâng lâng trong tim hắn.

" Dạ "


Hai người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn. Hạ Phong hứng thú hỏi nó đủ thứ về nửa buổi học hôm nay, nó thì hỏi Hạ Phong về nơi hắn đang sống. Nghe câu hỏi này hắn ta nhiệt tình kể về mấy khu trò chơi hiện đại và công viên, đôi mắt tròn nay lại càng tròn hơn vì ngạc nhiên.

" Công viên thú có mấy con hổ thật hả chú? Có cả chim cánh cục nữa ạ? "

" Đúng vậy! Ở đó còn có cả sư tử nữa, sau này nếu có thể chú chắc chắn sẽ đưa bé Phương đi xem một lần cho biết nhé! "

Hạ Phong xoa tóc nó, nó gật đầu lia lịa vì phấn khích.

" Mà. . khi đi xem công viên, chú có thể trả tiền thay ba Đông được không ạ? Tại ba đi làm ngày đêm nên ba không dám sử dụng tiền phung phí đâu. Ba sợ con bệnh rồi không có tiền điều trị nên ba không có chịu ăn ngon "

Lời nói này làm hắn xót lòng, nghe nó nói mấy lần hắn càng biết rõ hơn về cuộc sống cực khổ mà cậu trãi qua.
Hắn cảm nhận được Hữu Đông đã phải cực lực vì trang trải cuộc sống cho cả hai như thế nào, cậu gửi bé Dâu ở trường đến chiều muộn thì chắc chắn một điều cậu đã làm việc đến chiều. Hôm qua lúc nó nói cậu sắp về thì cũng tầm 21h đêm rồi.

" Em ấy đã làm việc nguyên một ngày và chỉ về để nghỉ ngơi được vài tiếng. Nghĩ đến thôi là thấy đau lòng, em ấy gầy gò như vậy chắc là đã bỏ ăn nhiều lắm "

Hắn mơ hồ suy nghĩ, cảm giác giày xéo tâm can bắt đầu nổi lên. Bé Dâu quơ quơ tay trước mắt hắn, đôi môi nhỏ cất tiếng gọi.

" Chú ơi!!! "

" Ơ- à chú xin lỗi. Do chú đang bận suy nghĩ một chuyện vô cùng quan trọng nên quên mất con "

Bé Dâu chớm chớm mắt, tò mò nhìn hắn.

" Chuyện gì vậy chú? Chú nói con nghe với được hông? "

" Chú đang nghĩ là có nên mang con với ba của con đến nhà chú ở luôn không đó mà, nhà chú rất lớn nha. Có hồ bơi, có một cái sân rộng ơi là rộng, còn có rất rất nhiều đồ chơi mới nữa. Lúc đó chú với bé Dâu tha hồ dành thời gian để vui đùa cùng nhau luôn "

Đứa trẻ ngây ngô cười tươi đến hai con mắt cong như trăng lưỡi liềm.


" Con sẽ đến ạ!!! "

" Hahaha vậy hai chúng ta phải cố gắng dụ dỗ ba Hữu Đông rồi "

Tâm tình xong, hai người họ cùng nhau ăn cơm chiều, hắn ta còn yêu thương bé Dâu tới nổi ngồi ở băng ghế đá đợi nó hết tiết học.
Nhìn dáng vẻ chăm ngoan của nó hắn cảm thấy trong lòng dậy sóng một loại phức cảm. Nó giống như một người ba đang đợi con mình tan học vậy, mặc dù bé Dâu chưa từng gọi hắn một tiếng ba, nó cũng không biết hắn là ba mình. Nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân đang dần trở thành ba của nó thật sự.

" Lúc trước mình chỉ nghĩ đến chuyện mang Hữu Đông về lại bên mình chứ mình không nghĩ sẽ có một gia đình đúng nghĩa với em ấy. Khi nhìn thấy đứa trẻ này và biết nó là con mình thì mình lại thấy hạnh phúc đến khó tả và cái hạnh phúc này nó hối thút mình rằng nhất định mình phải mang em ấy, đứa con của mình về bên cạnh mình, sẽ bù đắp những thiệt thòi mà hai người họ phải chịu "

Vài tiếng đồng hồ trôi qua, ánh nắng gay gắt của buổi chiều dần hạ. Bé Dâu đã tan học, hắn đứng dậy, tay chỉnh sửa lại cà vạt trên áo, sau đó giả vờ làm cái điệu bộ như mới đến đón nó, nó cười phá lên vui mừng vì hắn vẫn giữ lời hứa sẽ ở bên cạnh nó cho đến tối muộn.

" Không biết quý khách muốn đi đâu đây? Tài xế này sẽ tận tình đưa đón ngài "

" Tôi muốn về nhà ạ! "

Hạ Phong đưa tay nâng nó lên, hắn sảng khoái xoay xoay với nó vài vòng.

" Tôi sẽ lập tức đưa cậu chủ của tôi về nhà "

" Hahaha "

Hai ba con cứ vậy mà vui đùa một lúc, giáo viên chủ nhiệm của bé Dâu nhìn thấy cũng mát lòng theo.
Hắn cùng bé Dâu lên xe, hai người cứ thản nhiên về nhà mà không biết rằng Hữu Đông đang ở nhà nấu bửa tối, cậu sau khi lấy thuốc từ phòng khám về đã quyết là sẽ nghĩ công việc ở quán nhậu để dành nhiều thời gian bên cạnh Dâu Tây hơn. Cậu sợ rằng nếu cứ bỏ mặc nó như vậy thì sau này cậu sẽ phải hối hận.

" Mình nêm như vậy vừa ăn chưa ta? "


Cậu khuấy khuấy đều tay cho gia vị bên trong tan ra. Hữu Đông mút lên một muỗng, đôi môi có chút khô sằn húp một ít nước súp.

" Như vậy chắc tạm ổn "

Cậu cười trừ, tắt bếp. Xong xuôi mọi thứ, Hữu Đông khoác vội chiếc áo khoác ở móc đồ. Cậu nhanh chân rời khỏi nhà và đi đến tiệm tạp hóa ở gần dãy trọ.

Cùng lúc đó, Hạ Phong đã đưa bé Dâu về tới, hắn dẫn nó đi vào trong, hai người cứ râm ran cả đoạn đường. Vào nhà, hắn bỗng khựng người vì mùi hương của cậu đang động lại rất nồng, hắn cảm nhận được cậu chưa đi xa.

" Không xong rồi, mình phải lập tức rời khỏi đây "

Hạ Phong tức tốc quay người lại, hắn dự sẽ chạy đi ngay để cậu không phát hiện nhưng tiếc thay là Hữu Đông đã về.
Cậu đứng trước cửa nhìn hắn với vẻ mặt sững sờ, cậu không ngờ hắn đã biết Bảo Phương và còn rất thân với nó. Bé Dâu hoảng hốt nhìn cậu, một lúc sau nó xụ mặt xuống, ánh mắt hối lỗi.

" Chuyện này là sao hả Dâu Tây? "

" Dạ con-"

" Là do anh "

Hắn cắt lời nó, thấy bé Dâu đang mếu máo sắp khóc hắn không kìm được mà muốn bảo vệ. Cái dáng vẻ yêu thương của hắn dành cho nó làm cậu tức giận hơn, Hữu Đông tiến tới gạt tay hắn xuống.

" Ra ngoài ngay "

" Đông à, anh xin-"

" CÚT RA NGOÀI!!! "

Hữu Đông hét lên giận dữ, cậu trừng mắt nhìn hắn, cái cau mày đầy phẫn nộ. Hắn chỉ dám im lặng và không thể làm gì khác ngoài việc thuận theo cậu. Lúc Hạ Phong ra ngoài, cậu đã cố gắng hít thở điều điều để bình ổn tâm trạng lại.

" Con ra ghế ngồi với ba, ba muốn hỏi con vài chuyện "

Bé Dâu nghe vậy liền lủi thủi đi đến ghế, nó ngồi xuống một cách lo lắng, đôi tay nhỏ cứ đan vào nhau, môi mím lại.
Từ trước tới nay cậu không bao giờ đánh nó, dữ dội lắm thì cũng chỉ mắng nó một trận rồi thôi, nhưng mà lần này trong cậu rất giận nên nó sợ cậu sẽ không thương nó nữa, hai khoé mắt cứ đỏ ngần lên từng chút vì bùi ngùi.


" Ba từng hỏi con là con có giấu ba chuyện gì không, đúng không Bảo Phương? Lúc đó con nói là không, vậy rốt cuộc việc này là sao? Sao con biết người đó? "

" Con xin lỗi ba, con. . con biết chú là vì chú nói chú là bạn của ba với lại chú cũng là người tốt nên con mới nói dối ba. Ba đừng có buồn con, ba đừng có bỏ con. . hức. . Con không dám vậy nữa đâu, con xin lỗi ba. . hức "

Hai hàng nước mắt dàn dụa rơi xuống, nó đưa tay lên dụi dụi, mặt cứ gục, nó không dám nhìn cậu. Hữu Đông cũng đã khóc, cậu chồm tới ôm lấy nó vào lòng.

" Ba sao có thể bỏ con được hả? Con có biết là ba đã lo lắng thế nào không? Ba sợ con bị bệnh mà giấu ba, ba còn sợ là sẽ hối hận nếu không tìm được nguyên nhân gây ra căng bệnh cho cậu, còn con thì cứ giấu ba, con không sợ ba buồn hả? "

Cậu nức nở trách móc nó, nó khóc oà lên.

" Hức. . con xin lỗi. . ai ốt con hổng dậy nữa ( mai mốt con không vậy nữa ) "

Cậu cười phì, cái giọng ngọng nghịu của bé Dâu khi khóc làm cậu không thể giận được nữa. Hữu Đông kéo tay áo ra, cậu lau lau nước mắt cho nó.

" Được rồi, nín đi ba thương. Giờ con đi rửa mặt, ba có chuyện cần nói với chú ấy "

Bé Dâu ngoan ngoãn chạy đi, cậu lau sạch sẽ mặt mũi của mình, xong chậm rãi bước đi ra cửa. Không khí của buổi chiều tàn khá lạnh, Hạ Phong đứng bên ngoài cứ se se hai tay liên tục để tạo độ ấm. Hữu Đông nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cậu cảm thấy có chút áy náy.

" Vào trong đi, tôi muốn hỏi anh một chút việc "

" Được, anh vào liền! "

" Khoé mắt của em ấy đỏ quá, em ấy đã khóc sao? "

Hạ Phong rón rén đi vào, thấy cậu ngồi xuống ghế rồi hắn mới dám khẽ khàng đi tới và ngồi xuống. Hắn quay qua nhìn cậu, hai ánh mắt vô tình chạm nhau, những rung động của họ lại ẩn hiện hỗn loạn. Hắn ngượng ngùng quay sang nơi khác, cậu vẫn giữ nguyên biểu cảm lạnh nhạt.

" Anh tại sao lại tìm đến thằng bé và tại sao anh biết nó là con trai tôi? "

___________Còn Tiếp___________

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống (y hệt) thì điều là reup trái phép

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương