Mang Thai Con Của Kẻ Địch [boylove][h+]
-
C74: Ba Đứa Bé Là Ai?
Đến bệnh viện, Hạ Phong được trực tiếp đưa vào khu vực hồi sức. Hữu Đông ngồi bên ngoài chờ, cậu thở dài, mắt hướng đến nhìn Nhất Nhất dò hỏi.
" Anh nói đi, Hạ Phong bị bệnh gì? "
Nhất Nhất gật đầu, anh ta ngồi xuống ghế đối diện cậu.
" Ngài ấy bị mất khống chế pheromone. Nói cho dễ hiểu là giống như việc pheromone bị đóng lại trong một cái hộp và không thể mở ra vậy. Căng bệnh đó sẽ diễn biến nặng ở một Alpha trội, việc không thể đào thải ra pheromone dục vọng rất nguy hiểm, nó là một con dao hai lưỡi, có thể giúp ngài ấy khắc chế người khác rất mạnh, nhưng nó cũng sẽ hại ngài ấy mất đi thứ này hoặc thứ nọ trên cơ thể vì biến chứng xấu. Hiện tại bây giờ nó đang bắt đầu ăn mòn đi đôi mắt của ngài ấy, sợ là khi chiếm được đôi mắt thì pheromone tồn động đó sẽ tiếp tục hại các bộ phận khác của ngài ấy và không dừng lại cho đến khi ngài ấy chết. "
Hữu Đông im lặng, cậu không nói gì, lòng ngực trái lúc này cứ thoi thóp cái cảm giác nhói đau. Cậu không ngờ rằng bản thân mình vẫn còn cảm xúc lớn lao dành cho hắn như vậy. Sáu năm nay có nhiều lúc cậu mơ về khoảng thời gian bị hắn làm chuyện đồi bại cậu cũng không quá đau đớn, thế mà nghe đến việc hắn bị bệnh nặng thì lòng cậu nhoi nhói đến nóng ran cả người.
" Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ chấp nhận giúp Hạ Phong nhưng sau khi bệnh của anh ta hết thì đổi lại anh ta sẽ không bao giờ được phép tìm đến tôi nữa, nói với anh ta như vậy, nếu anh ta đồng ý thì đến gặp tôi "
Cậu đứng dậy rời khỏi bệnh viện, vừa ra đến cửa khoé mắt cậu đã đỏ hoen. Cậu không hiểu tại sao cậu lại khóc, Hữu Đông chỉ biết là cậu thấy buồn với thấy đau lắm. Cậu còn cảm thấy rất hận bản thân mình yếu đuối nữa.
" Mày ngốc lắm Đông ơi. . . ngày xưa người ta đối xử với mày ra sao mà bây giờ mày nhìn người ta như vậy thì mày thấy xót hả? "
Hữu Đông tán mạnh vào má mình, làn da trắng nõn đó ửng đỏ lên. Cậu tự thấy mình ngốc nghếch đến mức đáng thương. Những năm tháng đó người ta đối xử tệ hại, hành hạ. Người ta từng tuyên bố dõng dạc rằng có chết cũng chẳng yêu cậu. Ấy thế mà lòng cậu bây giờ vẫn chấp mê bất ngộ như ngày đó, một chút cũng đau vì hắn, động tý cũng xót xa chạnh lòng vì hắn. Nghĩ đến thôi là cậu đã không thể ngừng được nước mắt.
" Về thôi. . về với cục vàng của mình thôi "
Cậu đưa tay lên dụi dụi khoé mắt. Bước chân chậm chạp đi đến trạm xe bus, bóng dáng bé nhỏ có chút yếu đuối đó ngồi ở hàng ghế. Mặt cậu dần thả lỏng ra hưởng thụ cơn gió của buổi xế trưa, đôi mắt long lanh tự do ngắm nhìn mọi thứ. Bản thân cậu chỉ muốn được ung dung tự tại mà thôi. Trong khoảng thời gian dài không có Hạ Phong cậu đã tận hưởng được nó bên cạnh đứa con quý báu của mình, có điều cực khổ và gian nan dồn dập đến rất nhiều.
" Mong là xong chuyện này rồi thì mình có thể an nhàn một đời, có thể thong dong nhìn Bảo Phương lớn lên và an hưởng tuổi già. . . "
Cậu bước lên xe bus, chuyến xe dần dần khuất đi. Cơn gió từ chiếc xe cuốn những cái lá khô vừa rụng bên vệ đường bay lên, nó bay bay phấp phới, phấp phới đến bên cửa sổ của một phòng bệnh trắng xoá. Hạ Phong chăm chú nhìn chiếc lá bay kia, vẻ mặt hắn lúc này cứ ngờ ngợ nghĩ đến sự tức giận và vẻ chán ghét của Hữu Đông dành cho hắn.
" Em căm phẫn anh đến như vậy sao Hữu Đông? "
Cái suy nghĩ buồn rầu, ủ dột cứ lởn vởn lượn qua lượn lại trong đầu hắn. Lòng hắn thì y như bị kim nhọn châm chít đâm vào vậy, đau rát từng chút một. Hắn thở dài não nề, không khí sầu não bao trùm lấy hắn. Tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Nhất Nhất rón rén đi vào vì nghĩ rằng Hạ Phong vẫn còn bất tỉnh.
" Tôi thức lâu rồi, không cần lén lút đi vào đâu "
Hạ Phong cất giọng nói làm cho anh ta giật bắn mình. Nhất Nhất cười gượng, ngồi xuống ghế. Anh ta lịch sự hỏi han hắn.
" Ngài đã thấy đỡ hơn chưa? "
" Chỉ truyền nước biển sơ sài thôi nhưng nó cũng làm tôi thấy khoẻ hơn được một xíu. Y học ở đây quả nhiên không phát triển bằng ở thành phố tân tiến nhưng như vậy cũng cho là tạm ổn rồi "
Hắn làu bàu nói, cái mặt còn hiện lên sự chán chường. Nhất Nhất giữ gương mặt không cảm xúc của mình, đáp.
" Khi nãy tôi đã thương lượng với cậu Hữu Đông một việc mà chưa có sự cho phép của ngài. Tôi mong khi tôi nói ra sẽ được ngài xem xét và giảm nhẹ hình phạt dành cho tôi "
Anh ta gục mặt xuống nói. Hạ Phong ngồi dậy, hắn tựa người vào thành giường.
" Nói đi! "
" Tôi đã nói với cậu ấy về bệnh của ngài vì lúc đó tôi hoảng loạn quá. Sợ là cứ để như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đôi mắt của ngài và sợ rằng nó sẽ. . . sẽ giết chết ngài. Khi tôi nói ra cậu ấy đã đáp lại là sẽ phối hợp điều trị cho ngài nhưng đổi lại, lúc ngài hết bệnh thì cậu ấy phải được tự do tuyệt đối, ngài cũng không được phép tìm cậu ấy hay xuất hiện trước mặt cậu ấy nữa "
Hạ Phong cười nhạt, hắn thở một hơi nhẹ nhõm. Cánh tay rắn chắc tiến đến vai của Nhất Nhất, hắn vỗ nhẹ một cái như cố trấn an anh ta bình tĩnh hơn.
" Cảm ơn, tôi đã không nghĩ ra cái cớ nào để ở bên cạnh em ấy, bây giờ thì có rồi "
Nhất Nhất rạng rỡ cười, chỉ cần một lời khen của Hạ Phong thôi là đủ để anh ta vui cả một năm rồi. Anh ta cứ sợ lần vạ miệng này sẽ bị hắn mắng cho tơi bời hoa lá hẹ chứ, ai ngờ Hạ Phong hắn lại khen ngợi anh. Nhưng mà có điều vui thì vui nhưng anh ta vẫn cảm thấy thương cho hắn. Chỉ vì tình yêu mà hắn có thể bất chấp như vậy, ở bên cạnh một người hận mình, còn ghét cay ghét đắng mình, thật sự sẽ rất khó khăn.
" À- Xém thì quên, có một chuyện tôi muốn giao cho cậu làm. Tý nữa về công ty tôi sẽ nói rõ "
Anh ta gật đầu, mặt lại bày ra cái vẻ ngập ngừng như muốn hỏi gì đó. Sau vài phút yên ắng, anh ta lấy can đảm mở lời.
" Ngài không định nói với cậu ấy về chuyện quá khứ của hai người sao? Biết đâu cậu Hữu Đông sẽ tin tưởng và tha thứ cho ngài "
Hắn cười nhạt, lắc đầu. Sự phiền muộn hiện hết lên mặt.
" Ngay lúc này em ấy sẽ không tin bất kì điều gì mà tôi nói ra đâu. Chính em ấy đã nói như vậy mà nên tôi sẽ làm cho em ấy tin tưởng, rồi lúc đó nói cũng không muộn "
Nhất Nhất gật đầu, anh ta cúi chào hắn và rời đi. Hạ Phong nằm phịch xuống giường, cái vẻ mặt từ ủ rũ dần chuyển sang vẻ tươi tắn. Hắn ta còn lén lút cười thầm vài cái vì vui sướng.
" Thời gian sắp tới mình có thể có lí do gặp em ấy thường xuyên rồi "
Hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang của buổi xế trưa hất vào. Không khí xung quanh hắn thay đổi, khi nãy nó chỉ mang một sự lạnh giá của buồn bã, bây giờ đã tươi tắn hơn và còn kèm theo một chút ấm cúng.
" Dù em có bảo với anh là khi anh hết bệnh, anh không được tìm em nữa, thì anh vẫn sẽ dành hết mọi tâm tư để chinh phục em. Bất kể em có đem anh ra cấu xé bằng sự ghét bỏ đó, anh vẫn sẽ kiên trì và không bỏ cuộc đâu "
Hắn ta tự tin nói, cái dáng vẻ của hắn có hơi ngốc và rất chi là giống một kẻ không được bình thường khi đang nói chuyện một mình. Mặc dù khá ngố nhưng mà cái quyết tâm và ý định mang cậu về lại bên cạnh hắn thật sự rất lớn và nó không phải là đùa giỡn, cái quyết tâm đó được dùng bằng cả chân thành mang tên sáu năm của hắn, thế nên nó cứ hừng hựt lên trong mắt hắn giống hệt ngọn lửa cao nguyên đang bùng cháy.
Đây là kết quả cho sự mong mỏi, khi con người ta tìm được thứ mà mình đánh mất từ rất lâu thì người ta sẽ cảm nhận được thế nào là vui sướng đến cực độ. Hạ Phong hắn lúc này đang trải qua cảm giác ấy nhưng mà. . . hắn lại quên mất một câu nói khác đó chính là hy vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng cao.
" Nhưng mà hình như. . Em ấy đã có con rồi nhỉ? Ba của đứa trẻ đó là ai? Mình liệu có cơ hội mang em ấy quay về không? "
Hắn lại thở dài, cái bầu không khí rạng rỡ của hắn còn chả thể kéo dài được quá nửa tiếng. Cái mặt cao ngạo xụ xuống, tới lúc hắn khoẻ lại hắn vẫn tiếp tục phiền muộn vì vấn đề ba đứa bé là ai?. Nhất Nhất vào thu dọn đồ đặt và vài vật dụng để trở về công ty, hắn thì không là gì ngoài mang cái mặt xụ đó về. Nhân viên xung quanh nhìn hắn mà ủ rũ theo, bởi Hạ Phong mà mang cái mặt này thì hôm nay bọn họ cũng chết chắc.
Làm việc mà lơ tơ mơ là đảm bảo ăn đủ với hắn nên các trưởng phòng và giám đốc điều hành, ai nấy điều nghiêm chỉnh làm việc. Họ giao bản kế hoạch, dự án mới lên cho hắn xem xét mà nghe hắn thở dài là chân tay tự động run lẩy bẩy, hắn cũng chả có sức sống mà chuyên tâm làm nữa. Bởi vậy thất tình đúng là nguy hiểm mà, lúc thì kéo hắn lên tận mây xanh, lúc thì thả hắn rớt cái vèo xuống tận đáy địa ngục.
______________ Còn Tiếp _________
Truyện được đăng tải duy nhất trên Wad pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống ( y hệt ) thì điều là reup trái phép. đề cập đến một người dùng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook