Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình
-
22: Hồi Ức Tuổi 20 4
Con người của Nhan Lam có chút hướng nội, lại có chút hướng ngoại, Thái Văn Bối không biết nên giải thích như thế nào nữa.
Kiểu như, Nhan Lam thì rất biết lắng nghe người khác, cô có khả năng giao tiếp cực kỳ tốt, hành xử cũng rất phù hợp với tình huống thời gian, rất hiếm gặp trường hợp cô lúng túng trước đám đông.
Nhưng Nhan Lam lắm lúc lại thích ở một mình hơn, thế giới nội tâm của cô có hơi phức tạp, bình thường cô sẽ không trải lòng với bất kỳ ai, cho dù có là bạn thân cũng không.
Nói Nhan Lam thần bí chính là vậy, có những việc Nhan Lam chỉ giấu trong lòng làm của riêng, không thể thổ lộ cho bất kỳ ai biết được.
Có điều nhìn sơ lược tình hình Thái Văn Bối có thể nắm chắc được 90% Nhan Lam đã phải lòng tiền bối họ Lăng kia rồi.
Để Nhan Lam có thể bộc lộ được cảm xúc thật của mình như thế này là chuyện hiếm có khó tìm, Thái Văn Bối rất an phận cảm thấy như thế là đủ, không cần miễn cưỡng phải ép Nhan Lam phải thành thật làm gì.
“Thôi vậy, tớ buồn ngủ quá à, đi về kí túc xá ngủ trước, Tiểu Lam bảo bối cứ ở lại mà xem trận đấu này đi.”
“Thôi vậy, tớ buồn ngủ quá à, đi về kí túc xá ngủ trước, Tiểu Lam bảo bối cứ ở lại mà xem trận đấu này đi.”
Thái Văn Bối muốn để cho Nhan Lam có thêm không gian riêng tư nên đã tự động rút lui trước.
Cô ngẫm nghĩ mới thấy nơi này gần với sân tập bóng như vậy, Nhan Lam hiển nhiên là đã lựa chọn cẩn thận từ trước, lúc sáng tụi Tư Lan hối mà Nhan Lam cũng không thèm vội, chắc là đã sớm chuẩn bị nơi này để xem đàn anh họ Lăng kia thi đấu rồi.
Nhan Lam ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng của Thái Văn Bối đi càng lúc càng xa, cô lại nhìn xuống sân tập bóng kia, lúc này mới ngớ ra.
“Hình như khi nãy cậu ấy cũng không có nói “anh ấy” mà mình thích là ai…”
-
Buổi thi đấu kết thúc, không ngoài dự đoán đội Kinh Tế chiến thắng mỹ mãn.
Nhan Lam cười tít cả mắt, vui mừng nhìn về phía xa xa kia Lăng Tử Quân đang cùng với đồng đội cười nói vui vẻ ăn mừng cho chiến thắng.
Cô hơi đưa tay lần tìm chiếc túi xách của mình, lấy ra mấy viên kẹo mà cô đã chuẩn bị sẵn để tặng Lăng Tử Quân từ trước.
Nhìn ngắm chúng một chút, sau đó cho dù không đành lòng cũng cho lại vào trong túi, không dám lấy ra lần nữa.
Thôi vậy, dù sao cũng đông người đứng vây quanh anh như thế, Nhan Lam nào có cơ hội đến tặng quà cho anh chứ.
Chẳng những thế mấy viên kẹo tầm thường này thì sao có thể gọi là “quà” cho được, ấu trĩ.
Nhan Lam có chút rầu rĩ, cô đứng thẫn thờ ở ban công tầng hai nhìn xuống sân trường, lúc này cô đương nhiên không biết phía sau mình đang có người dùng đôi mắt thâm trầm âm thầm đánh giá cô.
Hội trưởng hội sinh viên dõi mắt nhìn về phía cô gái đang đứng sững người ở đằng kia, anh đã đứng ở nơi này từ nãy giờ rất lâu rồi, thế nhưng xem ra cô gái đó vẫn không nhận ra sự hiện diện của anh.
Cũng do anh bắt gặp một sinh viên nữ lén lén lút lút từ trên tòa F đi xuống, vẻ mặt cô ta ngố đến mắc cười, vừa đi vừa sợ hãi rụt vai, trông có vẻ sợ ma.
Bởi thế sau đó Lăng Tử Phong mới đi lên đây xem thử xem có còn ai khác nữa không.
Sau đó anh gặp cô gái này.
Ánh mắt của Lăng Tử Phong chăm chú ngắm nhìn sườn mặt non nớt ngây ngô của cô gái kia, mi mắt người nọ cong dài xinh đẹp, đôi môi đỏ hồng hơi mím lại cười duyên dáng, đặc biệt là trong ánh mắt đó sáng rực lên như chứa đựng muôn vàn vì tinh tú vậy.
Đó là lần đầu tiên Lăng Tử Phong và Nhan Lam gặp nhau.
Ở cái nơi được gọi là “cấm kỵ” của trường đại học, bọn họ cứ như thế lần đầu gặp được đối phương.
Lăng Tử Phong tiến tới sát bên cạnh Nhan Lam, phát hiện ra đôi mắt sáng trong của cô gái xinh đẹp ấy nãy giờ cứ chăm chú nhìn về phía sân tập, dường như đang thả hồn phiêu du nơi chân trời nào.
Anh cũng như thế dõi theo đường nhìn của cô gái nọ, phát hiện ra giữa sân tập bóng lúc này chính là Lăng Tử Quân – em trai của anh.
Trong một đám sinh viên nam chỉ có Lăng Tử Quân là nổi bật nhất, người được mệnh danh là “con nhà người ta” vô cùng xuất chúng lại điển trai, học tập tốt, ngay cả thể thao cũng không chê vào đâu được.
Lăng Tử Phong đứng bên cạnh cô, ngay lúc Nhan Lam đang không tập trung mà hỏi cô.
“Em thích Tử Quân à?”
Thanh âm của Lăng Tử Phong cũng không tính là quá lớn, nhưng trong không gian tĩnh lặng lúc này lại cứ như phát loa cực đại, khiến Nhan Lam giật mình bật ngửa ra đằng sau.
Lăng Tử Phong bật cười, đem Nhan Lam ôm vào người, giữ cô lại không cho cô ngã xuống.
“Xin lỗi, anh làm em giật mình hả?”
Giọng nói trầm ấm của người nọ phả vào vành vai cô khiến Nhan Lam sợ hết hồn, cô hơi đẩy người anh ra, đứng sang một bên, hai mắt lo lắng nhìn chằm chằm.
“Anh là ai vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của người này, Nhan Lam không sợ bằng việc thấy anh ở đây.
Tòa F bình thường không có ai đến, nhà trường cũng cấm sinh viên tụ tập ở nơi này, ngoài Nhan Lam có gan phá luật đi vào thì còn ai mà dám vào đây nữa chứ.
“Anh hả?” Lăng Tử Phong nhìn cô, thấy cô ngạc nhiên nhìn mình như vậy thì chỉ khẽ cười: “Anh là Tử Phong.”
“Không phải, ý em không phải hỏi anh tên gì.”
Nhan Lam có chút bối rối nhìn người đang đứng trước mặt mình, cô không sợ ma quỷ, theo chủ nghĩa vô thần, nhưng tình huống này có chút oái oăm, không hỏi thì không được.
Cô hơi nhíu mày, sau khi điều chỉnh lại được giọng nói, cố gắng tìm một từ dễ nghe, Nhan Lam hỏi người ở trước mặt mình:
“Ý em là anh có phải con người không vậy?”
Lần đầu tiên gặp mặt, câu nói đầu tiên Nhan Lam đón tiếp anh chính là hỏi Lăng Tử Phong rốt cuộc là người hay là ma vậy.
Thề rằng lúc đó Lăng Tử Phong đã sốc đến không mở miệng nổi, chỉ biết trầm ngâm nhìn cô, thầm nghĩ nếu như mình là ma liệu cô gái gan dạ này có biết sợ hay không nhỉ?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook