Tô Dương ngập ngừng, nhìn Tô Nam lúc thì vui mừng như muốn nhảy cẫng lên, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, không khỏi lo lắng.

Với lại chị ấy vừa nói cái gì? Báu vật? Sao lại liên quan đến sinh mệnh?
Dù không hiểu son môi là gì, nhưng nhìn bao bì đã biết thứ này không rẻ, có lẽ họ mua không nổi.

Nhưng chị lại có vẻ thích nó lắm.

Tô Dương lặng lẽ bóp chặt mớ tiền giấu trong ngăn phụ của chiếc túi xách màu xanh quân đội, cắn răng, nếu chị đã thích!
"Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"
Tô Nam thu lại vẻ vui mừng, giả vờ không vừa ý mà đặt thỏi son xuống, rồi cầm lên hộp kem sò khác, giọng lạnh lùng hỏi.

Không thể để ông chủ nhìn ra ý của cô, nhỡ hắn ta đòi thêm tiền thì sao?
Nghe vậy, Chu Nhượng nhấc mí mắt, uể oải nói: "Bảy đồng, không cần phiếu.

"
Trời, đắt thế!
Giờ một tô mì Dương Xuân hai lạng là tám xu, một quả trứng sáu xu, cả trăm cân gạo cũng chỉ mười bảy đồng, mà hộp kem sò bé tí này bán những bảy đồng? Cướp tiền à?

Vậy son môi chẳng phải còn đắt hơn? Dù sao thì son môi thời này vẫn là của hiếm.

Tô Nam bĩu môi đặt hộp kem sò xuống, sau khi hỏi giá một vài món nữa mới cầm lại thỏi son.

"Cái này thì sao?" Nếu vượt quá ngân sách, cô chắc chắn sẽ phải cắn răng bỏ lại.

Dù sao trong cái thời đại ăn không đủ no mặc không đủ ấm này mà bỏ nhiều tiền mua một thỏi son thì thật là hoang phí.

Hơn nữa, cô còn phải để dành chút tiền đem theo khi về quê.

Chu Nhượng dập điếu thuốc sắp cháy hết, liếc nhìn Tô Nam, người tưởng mình giấu rất kỹ nhưng thực chất vẻ lo lắng lại hiện rõ trên mặt, chỉ cảm thấy buồn cười.

"Hai đồng.

"
Có đắt quá không đây? Nhỡ đâu làm cô bé này khóc thì sao?
Chu Nhượng cau mày, ngón tay cọ xát mẩu thuốc lá.


Vừa định mở miệng đổi giá thì thấy người trước mặt cười tít mắt, nhanh chóng nhét thỏi son vào túi, rồi như sợ anh đổi ý, vội nói:
"Vậy cứ thế đi.

"
"Ừ.

" Anh lặng lẽ nuốt lời định nói vào trong.

Tô Nam thấy anh đồng ý, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy ra hai cuộn tiền nhăn nhúm như mớ giấy vụn từ trong túi.

"Nè, cho anh, hai đồng không thiếu một xu.

"
Tô Nam đứng dậy, nhìn số tiền lần cuối đầy tiếc nuối, rồi dứt khoát đưa cho người đàn ông trước mặt.

Tô Dương phía sau trợn mắt há hốc mồm, chị cậu đúng là có tiền, xem ra không cần đến sự giúp đỡ của cậu.

Cậu lại bóp chặt ngăn bên trong túi xách, bên trong yên ổn nằm một đồng hai xu mà cậu đã chắt chiu để dành.

Bỗng cảm thấy xót xa!
"Ừ.

"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương