Mang Em Trở Lại
-
Chương 7
Tory đong sữa, đường và bột ca cao mà không để ý chút nào. Cơn ác mộng đầu tiên đã đến từ bao giờ nhỉ?
Sau khi mình về nhà từ chuyến đi cuối cùng.
Bao lâu sau đó? Hay hai ba ngày? Khi nào thì… rồi cô dừng lại, thìa vẫn cầm lơ lửng trên tay.
Sau khi mình phóng to bức ảnh. Đó là lúc cơn ác mộng bắt đầu. Sau khi mình phóng to bức ảnh!
Sữa bắt đầu nổi bong bóng trong nồi, nhưng cô vẫn còn mải mê suy nghĩ.
Tại sao lại là khi đó? Có phải tại không khí lễ hội carnival? Không. Mình đã ở với họ tới sáu tuần cơ mà. Không thể vì lễ hội được.
Sữa tiếp tục nóng lên, bong bóng nổi lên càng ngày càng nhiều.
Có phải là vì Brett đã nói gì đó? Hay làm gì đó?
Cô nhớ lần anh mang bàn tay bầm dập vì đánh nhau ở quán bar về nhà.
Việc đó đã kích thích nỗi sợ hãi nào trong mình ư?
Sữa bắt đầu khét, nhưng Tory không hề biết. Cô chỉ vừa mới nhớ ra một điều khác.
Người đàn ông trong ảnh. Người có hình xăm.
“Tory! Sữa cháy kìa!”
Tory chớp mắt, rồi nhìn xuống. “Ôi không,” cô lẩm bẩm và nhấc cái nồi ra khỏi bếp nhưng đã quá trễ.
Cynthia cười lớn. “Với bác thế cũng không sao. Lúc nào bác cũng thích uống nước ngọt lạnh hơn.”
“Bác cứ tự nhiên ạ,” Tory nói và bắt đầu lau dọn trong khi bà Cynthia tìm kiếm trong tủ lạnh. Kể cả khi đang làm việc, Tory cũng không thể bỏ qua suy nghĩ rằng có thể mình đã đúng.
Có đúng thế không? Có thể nào gương mặt của người đàn ông đó đã kích thích những giấc mơ của mình? Và nếu thế thì tại sao?
Nhưng đêm nay không phải là lúc theo đuổi ý tưởng này, thực ra mà nói thì cả ngày mai cũng vậy. Cho đến khi Brett về nhà và bà Cynthia ra đi - cho đến khi hạn chót nộp bài của cô đã qua và thế giới trở lại bình thường - cô không có thời gian để mà suy tư. Có lẽ để sau. Nhưng cho đến khi ấy thì Brett phải là số một. Với một tiếng thở dài não nề, cô xả nước lạnh vào cái nồi và quay sang hỏi:
“Bác Cynthia, giờ cháu sẽ trở lại giường nhé?”
Bà Cynthia bước lùi khỏi tủ lạnh, trên tay là một lon nước ngọt. Bà đặt nó xuống bàn rồi ôm Tory.
“Cháu sẽ ổn chứ?”
Tory gật đầu. “Chỉ là một giấc mơ thôi ạ. Nó qua rồi.”
Bà Cynthia mỉm cười rồi vuốt một lọn tóc xõa xuống trán Tory. “Cháu là một cô bé rất can đảm, phải không nào?”
Tory thấy xấu hổ và cố bỏ qua lời khen bằng cách tự trào: “Can đảm thế nào cơ ạ? Nửa đêm nửa hôm hét loạn lên vì những thứ không thể làm hại cháu ư? Nghe có vẻ không được dũng cảm cho lắm.”
Bà Cynthia lắc đầu. “Cháu đã lao vào tên giết người mà chẳng hề nghĩ đến bản thân, tay không đánh hắn bên giường Brett đấy thôi.”
“Nếu cháu để yên cho hắn hại Brett thì chẳng khác nào chính tay cháu hại anh ấy. Tất nhiên cháu phải cố gắng cản hắn. Nếu bác ở đó thì bác cũng làm vậy thôi.”
“Dù là thế cháu cũng đừng khiêm nhường về chiến công của mình. Thực ra bác nghĩ là cháu đang âm thầm chịu đựng những vết thương. Đó là một việc làm rất dũng cảm.”
Tory cố mỉm cười để bỏ qua những điều mẹ Brett nói, nhưng càng cố thì lại càng cảm thấy nghẹn ngào.
Bà Cynthia có thể trông thấy Tory đang chấp nhận lời khen của mình một cách khó nhọc, nhưng bà nghĩ mình vẫn cần phải nói.
“Giờ thì về giường đi cháu,” bà khẽ nói. “Và ngủ ngon nhé! Bác sẽ ở ngay đây nếu cháu cần bác, được không?”
Tory gật đầu rồi đi ra, cảm tạ trời vì đã tránh được sự quan sát tỉ mỉm nhưng lại cảm động đến khó hiểu của bà Cynthia.
Vài người bạn cũ từ hồi Brett làm cảnh sát khu vực vừa mới đi khỏi, căn phòng lại một lần nữa trở về im ắng. Anh không còn cần tới một y tá chăm sóc đặc biệt nữa, và lính gác vẫn ngồi bên ngoài cửa, khách tới thăm thì chỉ lác đác. Chuyện Tory không đến là lỗi của anh chứ không ai khác. Anh là người đã bảo cô về nhà để cô có thể nộp bài kịp thời gian. Brett khịt mũi rồi nhăn nhó khi vươn tay bật ti vi. Làm người cao thượng cũng phải trả giá. Anh nhớ cô đến phát điên rồi.
Khi cánh cửa mở toang, anh nhìn lên, lòng đầy hy vọng. Kể cả khi người đến là một kỹ thuật viên xét nghiệm, anh cũng thấy mừng.
“Này Dracula. Lại đến lấy thêm máu hả?”
Kỹ thuật viên cười lớn và nhướng cặp lông mày, làm bộ chế nhạo. “Lúc nào bệnh nhân sẵn sàng về nhà là biết ngay. Họ bắt đầu nói năng như thánh như tướng.”
Brett cười toe. “Kiện tôi đi.”
Kỹ thuật viên buộc một sợi dây cao su mảnh quanh cánh tay Brett rồi thít chặt. “Tôi thà lấy máu còn hơn.”
Brett duỗi cánh tay ra. “Sao tôi không thấy ngạc nhiên nhỉ?”
Kỹ thuật viên mỉm cười. “Sau mọi chuyện xảy ra với anh, tôi nghĩ một lọ máu nhỏ cũng chẳng bõ bèn gì.”
Một nụ cười gượng làm cong khóe miệng Brett. “Nói thế cũng có cái đúng nhỉ!”
“Công việc của anh hay xảy ra mấy vụ kiểu này lắm à?” anh ta hỏi.
Brett cau mày. “Ý anh là bị bắn à? Không hẳn thế đâu. Ít nhất từ khi tôi bỏ nghề cảnh sát.”
Kỹ thuật viên gật đầu. “Vậy chắc anh phải thấy mình được ban phước đến hai lần,” anh ta nói. “Bị mưu sát hai lần liền trong hai ngày đúng là quá lắm, nếu anh hỏi tôi.”
Cặp lông mày của Brett càng cau chặt hơn. “Hai à?”
“Đúng, anh biết mà. Gã đã lẻn vào phòng anh với ống xi lanh đầy thuốc độc ấy. Tôi nghe nói là nếu không nhờ có vợ anh thì chắc anh đang yên nghỉ dưới mồ rồi.”
Máu đã rút hết ra khỏi mặt Brett nhưng anh kỹ thuật viên đang mải mê làm việc nên không để ý thấy. Vợ à? Người phụ nữ duy nhất gần với miêu tả đó là Tory. Anh hầu như chẳng nhớ gì về mấy ngày đầu tiên sau cuộc phẫu thuật cả. Vậy thì đã có chuyện quái quỷ gì nhỉ?
“Rồi, hẹn gặp lần tiếp theo,” kỹ thuật viên nói rồi cầm khay đồ của mình và đi ra.
Brett với lấy điện thoại.
Tory mới ra ngoài được chừng năm phút thì điện thoại reo vang. Bà Cynthia lấy khăn lau tay rồi mới nhấc ống nghe.
“Xin chào?”
“Mẹ à, con đây.”
Mặt bà giãn ra thành nụ cười. “Con yêu, nghe giọng con thật là tốt. Hôm nay con thấy sao rồi? Giờ Tory đang trên đường vào viện, còn mẹ thì định chiều nay qua. Nếu con cần gì thì cứ bảo mẹ nhé!”
Anh chuyển điện thoại sang tai bên kia. “Vâng, con cần một thứ đây,” anh nói. “Con cần biết về cái kẻ đã định mưu sát con lần thứ hai. Con muốn biết Tory đã làm cái quái gì trong vụ đó, và tại sao không ai chịu nói cho con nghe một tí ti gì hết?”
Bà Cynthia thở dài. Cứ hễ Brett nổi nóng là chẳng ai nói lý lẽ gì với anh được.
“Chuyện đó con phải hỏi bác sĩ của con và Victoria,” bà nói. “Họ nói con đang ở giai đoạn hồi phục, nên không cần phải biết những chuyện xảy ra trong lúc đang ngủ say.”
“Chúa Jesus ơi! Kiểu lý lẽ vớ va vớ vẩn gì thế…”
“Brett Hooker! Đừng có đem tên Chúa ra vô tội vạ như thế!”
Anh thở dài. “Con xin lỗi.”
“Con đã suýt chết đấy, chàng trai ạ.”
Anh lại thở dài hơn. Anh muộn màng nhớ ra mình đã to tiếng với nhầm người.
“Vâng, thưa mẹ. Con cũng biết thế rồi.”
“Chuyện con vẫn còn sống hoàn toàn là nhờ công Victoria.”
Anh trắng bệch đi. “Mẹ này, con chỉ…”
“Không, con nghe đây! Con bé sẽ tới đó nhanh thôi. Bất kể con muốn nói gì cũng được. Nhưng nếu mẹ nghe thấy người ta bảo con đã to tiếng với nó, mẹ sẽ tự tay xử lý con đấy, nghe chưa?”
Brett thở dài. Dù đã ba mươi sáu tuổi đầu, nhưng ngay lúc này anh thấy mình như mới sáu tuổi.
“Vâng, thưa mẹ. Con nghe mẹ rõ lắm rồi.”
Bà Cynthia mỉm cười. “Tốt. Giờ thì… mẹ yêu con. Nghỉ ngơi đi, chúc con có một ngày tuyệt vời.”
Khi bà gác máy, Brett cảm thấy như mình vừa được ân xá. Đúng là mẹ có khác. Một mặt thì cho roi cho vọt, một mặt lại ngọt ngào êm ái. Trong lúc đó, Tory đang trên đường đến đây, và mẹ anh đã nói đúng một điểm: cô là người ít có lỗi nhất trong chuyện này. Nếu sự thực có phần nào đúng với câu chuyện anh nghe được thì anh cần phai hôn cả đất dưới chân cô mới đúng.
Brett lại nhấc điện thoại lên, lần này là gọi cho người mà anh biết chắc sẽ kể anh nghe toàn bộ sự thật. Khi nhân viên tiếp tân trả lời, anh đã sẵn sàng và chờ đợi.
“Hooker đây,” anh nói. “Ông Lacey tới chưa?”
Giao thông thật kinh khủng. Tới lúc Tory đến được bệnh viện và đậu xe, cô đã mệt mỏi và căng thẳng vô cùng, thế mà ngày hôm đó mới chỉ bắt đầu. Ngươi trông coi bãi xe gọi tên cô, và khi cô đi bộ qua hành lang tới chỗ thang máy thì một lao công đã cười và vẫy tay với cô, trong khi một nhân viên khác của bệnh viện cất tiếng chào.
Khi cô đứng chờ thang máy, một tình nguyện viên đẩy chiếc xe đầy báo và hoa rẽ vào góc nhà. Tory đổi túi sang bên vai kia và tránh đường. Nhưng khi tình nguyện viên kia nhận ra cô, dường như cô ta không vội đi nữa.
“Chào chị,” cô ta nói, cười toe toét với Tory. “Chị có phải Kẻ hủy diệt không?”
Tory gượng cười. Đây không phải là lần đầu cô bị trêu vì đã tay không hạ gục một gã đàn ông.
“Chào chị,” cô nói và cầu trời khấn Phật cho thang máy mau đến. Cô không có tâm trạng chuyện phiếm, nhưng rõ ràng là người phụ nữ kia lại đang muốn.
“Thật mừng vì chồng chị đang hồi phục,” cô ta nói.
Tory không buồn thanh minh về mối quan hệ giữa mình với Brett nữa. Trước cô đã thử nhưng cứ để mặc thế này còn dễ hơn.
“Vâng. Đúng là Chúa đã nghe thấu lời cầu nguyện.” Rồi cô ta ghé sát Tory hơn như hai người bạn thân đang chia sẻ một bí mật. “Mấy phút trước tôi vừa ở trên ấy. Chắc sáng nay anh ấy thấy khỏe hơn nhiều rồi.”
“Sao chị lại biết thế?”
Người phụ nữ cười. “Chị biết đàn ông thế nào mà. Càng khỏe người thì họ càng to giọng.”
Mặt Tory trắng bệch. “Brett đang la hét ư?”
“Tôi nghe được tiếng anh ấy từ tuốt ngoài hành lang.” Rồi có lẽ cô ta nhận ra mình đã nói quá nhiều. “Nhưng tất nhiên tôi không thể nghe rõ anh ấy nói gì. Tôi chỉ đi ngang qua thôi mà.”
Cuối cùng thang máy cũng tới nơi, cứu Tory thoát khỏi một cuộc chuyện phiếm xã giao mà cô không muốn có. Nhưng suốt trên đường lên tầng bốn, cô cứ tự hỏi tại sao Brett lại nổi giận.
Tim Brett đập liên hồi khi anh nghe tiếng Tory chào hai người vệ sĩ ở ngoài cửa. Anh hít một hơi thật sâu và nhắc mình thả lỏng. Bình tĩnh. Hãy bình tĩnh. Từ từ thôi. Đừng phản ứng thái quá.
Rồi cô mở cửa ra và vào trong. Nụ cười trên mặt cô trông như mặt trời sau một tuần mưa tầm tã. Không có cô, anh thấy mình hoàn toàn đơn độc. Nhớ tiếng cười của cô. Nhớ tiếng nói và bàn tay cô chạm vào người mình. Vậy mà điều đầu tiên anh nói ra lại là phàn nàn.
“Em định lúc nào thì mới nói với anh?” Brett gầm gừ.
Nụ cười của Tory héo đi một nửa. Ố ồ.
“Nói gì cơ anh?”
“Victoria, đừng đùa nữa. Anh không có tâm trạng đùa.”
Cô phát hoảng. Anh đã biết. Rồi cơn giận của chính cô cũng nổi lên và cô đổi tư thế đứng.
“Còn em thì không có tâm trạng xem anh bị giết.”
Brett tái nhợt đi. Nói như vậy, anh không biết đáp lại thế nào để nghe không giống như một kẻ đê tiện. Anh hít một hơi dài rồi giơ hai tay ra.
“Lại đây.” Thấy cô không chịu tới, anh nói thêm. “Đi nào.”
Cô thả chiếc túi xách xuống một cái ghế cạnh cửa, rồi vài giây sau đã ở trong vòng tay anh.
“Chúa ơi, hắn có thể giết em.”
“Anh đáng để em làm thế.”
Anh nhắm mắt và ôm cô chặt hơn, để cảm nhận cô bằng trực giác thay vì hình ảnh.
“Nếu vì anh mà em gặp chuyện gì…”
Cô nhỏm người ra khỏi vòng tay anh, bắt anh nhìn mình, bắt anh chấp nhận sự thật: “Nếu em không làm việc đó, anh đầu còn ở đây nữa.”
Anh thở dài. “Dù nghe có sáo rỗng thế nào anh cũng chỉ biết nói cảm ơn em.”
Cô mỉm cười. “Không có chi.”
Anh kéo cô vào với mình, cho đến khi cô ngồi trên mép giường.
“Kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra đi! Em có sao không? Hắn có làm em đau không…?”
Cô đứng dậy và quay nhanh một vòng. “Thấy không, em ổn cả. Không sẹo, không vết bầm.” Rồi cô cười toe. “Nhưng anh phải trông thấy gã kia cơ.”
Lông mày Brett nhướng lên. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Họ phải khâu cho hắn rồi mới bắt hắn đi được.”
Brett bắt đầu cười. Đây là một điều mới mẻ ở Tory mà anh chưa từng biết.
“Em khoái vụ này lắm đúng không?”
Cô chống hai tay lên hông, cố tạo dáng. Cô gái Kỳ diệu[1]. “Quanh đây họ gọi em là Kẻ hủy diệt đấy.”
[1] Nguyên văn “Wonder Woman” – một nhân vật nữ anh hùng trong truyện tranh của All Star Comics. Cô là một nữ chiến binh Amazon và có những sức mạnh siêu nhiên.
Nụ cười của anh giãn rộng hơn. “Em đùa à?”
Cô không cười lại. “Không đùa. Lát nữa em đi rồi, anh cứ hỏi người đầu tiên vào trong phòng này mà xem.”
“Nhưng em đã làm thế nào?”
“Cứ cho là em với hắn chơi bóng đá và khắp cả sân cắm đầy cờ phạt đền.”
Brett cười phá lên. “Là sao?”
“Em đánh vào dưới thắt lưng và từ phía sau lưng hắn.” Rồi cô cau mày. “Hình như em nhớ nhầm luật bóng đá với luật quyền anh thì phải.” Cô nhún vai. “Ôi chao, anh biết em rồi đấy. Em chẳng bao giờ giỏi thể thao.”
Brett vẫn còn cười lớn khi cửa phòng mở ra. Tory quay lại, và thấy một tình nguyện viên khác mang một bình hoa lớn vào. Phòng anh đã đầy những chậu cây và lẵng hoa từ bạn bè và người thân gửi đến, nhưng cô không bao giờ thôi ngạc nhiên với những bình hoa mới. Người phụ nữ mỉm cười và vẫy tay khi đi ra.
“Ôi đẹp quá,” Tory kêu lên. “Anh lại có thêm hoa này. Em muốn biết ai gửi chúng đến quá.”
Brett nắm tay cô trước khi cô với tới cái thiệp. “Lại đây,” anh van nài. “Anh còn chưa được hôn.”
Cô cúi xuống, sẵn sàng đi đến nơi anh muốn. Môi họ gặp nhau và nụ hôn bắt đầu, lưu luyến còn lâu hơn lời chào mà anh đã đòi.
“Ừm,” Brett rên rỉ khi cuối cùng họ cũng tách ra. “Như thế này chỉ làm anh ước chừng chúng ta đang ở nhà với nhau thôi.”
Tory thở dài. “Tốt hơn là chúng ta nên nghĩ ra chuyện khác để làm.” Rồi cô quay sang đám hoa. “Anh muốn em đưa anh xem thiệp không?”
“Anh biết chúng là của ai rồi.”
Cô mỉm cười. “Đừng nói với em là giờ anh thành nhà ngoại cảm rồi nhé! Làm sao anh biết ai gửi hoa tới cho mình?”
“Chúng không phải cho anh,” Brett khẽ nói. “Mà là cho em.”
Giật mình, cô nhìn sâu vào mắt anh, nhìn vào tình yêu đang ngập tràn ở đó, và cảm thấy có một cục nghẹn nơi cổ họng. Cô với lấy tấm thiệp, nín thở lôi nó ra khỏi phong bì.
“Cảm ơn em vì đã yêu anh, Brett.”
Cục nghẹn giờ đã quá lớn đến nỗi không lời nào thoát ra được. Cô lại nhìn anh. Cảm giác tội lỗi luôn có trong cô giờ càng lớn lên, đè nén mọi lời ngọt ngào cô muốn nói ra. Yêu Brett Hooker là việc quá dễ. Ở lại bên anh mới là khó khăn. Giọng cô run rẩy, trái tim cô tràn ngập tình yêu dành cho người đàn ông này, tới mức thở cũng đau đớn. Nhưng như mọi khi, anh sẽ luôn chờ đợi. Chờ đợi cô.
“Em rất vui, anh biết đấy.” Cô thở dài. “Anh làm cho việc ấy trở nên dễ dàng.”
Rồi cô lao vào vòng tay Brett, má kề ngực anh, trân trọng nhịp tim đều đặn vang lên dưới tai mình.
Bà Cynthia đóng nốt đinh ghim vào một đầu của tấm biển vừa in ở hàng photocopy rồi lùi lại để ngắm nghía tác phẩm của mình.
Chào mừng Brett về nhà!
“Được rồi. Cháu thấy sao?”
Tory quay sang nhìn rồi cười với mẹ Brett. “Cháu nghĩ anh ấy sẽ hiểu thông điệp.”
Bà Cynthia cười, hài lòng với mình và với công việc mình làm. “Bác còn giúp gì được cháu không? Chúng ta có đủ nước ngọt chưa? Bác có nên mua thêm một ổ bánh mỳ nữa không?”
Tory lắc đầu. “Không ạ, cháu nghĩ mọi thứ đều ổn rồi.” Trừ cháu.
Nhưng Tory không nói ra những nỗi lo sợ của mình. Một người có tâm lý ổn định như bà Cynthia Hooker sẽ không hiểu được.
Tory đã định sẽ đi đón Brett ở bệnh viện về, nhưng sáng hôm đó Ryan đã trở lại, khăng khăng đòi đi, và cô đã im lặng nhượng bộ.
Cô cũng định sẽ đưa Brett về nhà trong yên lặng, không tiệc tùng gì cả. Nhưng bà Cynthia không đồng ý. Thêm vào đó, em gái Brett là Celia cùng chồng và đứa con mới sinh của cô cũng sẽ đến đây.
Tory cứ nghĩ giá như mình có thể đi chỗ khác khi họ tới, nhưng cô không thể bỏ lỡ giây phút Brett bước qua ngưỡng cửa. Vài tuần trước cô đã sợ rằng chuyện đó sẽ không thể xảy ra. Sau khi chắc chắn là anh sẽ khỏi, cô đã sống vì ngày được nhìn anh trở lại với căn hộ này… và với cô.
Và nỗi bực tức của cô với nhà Brett lại còn được chồng thêm mặc cảm tội lỗi. Cô không khó chịu với gia đình anh, nhưng cô cũng không muốn là một phần trong đó. Khi tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ ở đây, cô cảm thấy một áp lực ngầm buộc phải hòa mình, nhưng cô không thuộc về họ, thậm chí không thuộc về chính mình. Giữa những tâm sự ngổn ngang của cô, chuông cửa reo vang. Trước khi Tory kịp phản ứng, bà Cynthia đã lao ra cửa.
“Sớm thế này thì không phải Brett rồi. Chắc là vợ chồng Tom, Celia và bé con đây,” bà nói.
Bụng dạ Tory nhộn nhạo. Lại thêm người nữa.
Bà Cynthia đã nói đúng. Gia đình con gái bà ào vào trong nhà cùng với tã, bỉm và những tiếng cười. Tory đứng chờ được giới thiệu, cảm thấy dường như những bức tường đang ép chặt vào mình, từng phút một. Nghe thấy bà Cynthia gọi tên mình, cô liền ép bản thân mỉm cười. Không còn đường lui, không còn chỗ nào để trốn chạy nữa.
Brett ngồi trên xe một cách thoải mái, dễ chịu vì Ryan đang lái xe và vì cuối cùng anh cũng được về nhà. Thời tiết hôm nay khá dễ chịu, khác hẳn mùa này trong năm. Khi họ đi qua khu chung cư anh đang ở, Brett nhìn ngắm thế giới nơi mình vẫn sống và bắt đầu nhận ra mình đã coi nhẹ nhiều thứ như thế nào. Tất cả vẫn y nguyên như suốt bảy năm qua, nhưng với anh chúng đã khác hẳn.
Hoa và bụi cây dọc hai bên vỉa hè và quanh các ngôi nhà giống như những chùm màu sắc sống động điểm tô lên nền cỏ xanh sẫm. Anh trông thấy bọn trẻ cười đùa trong bể bơi công cộng mà họ vừa đi qua, thấy một cụ già dẫn chó đi dạo. Dõi theo một cậu bé đang đạp xe, anh hít vào một hơi thật sâu, thật chậm rãi, tận hưởng món quà của cuộc sống.
Ryan nhìn Brett lo lắng: “Em không sao chứ?”
Brett gật đầu. “Em chỉ mừng vì được về nhà thôi.”
“Không bằng bọn anh mừng vì có lại em đâu, em trai ạ.”
Brett nhìn đi chỗ khác. Anh nghe thấy giọng anh trai đầy xúc động. Để cho cảm xúc của chính mình tuôn trào như anh ấy thật quá dễ dàng. Nhưng không phải hôm nay. Hôm nay là ngày ăn mừng. Hôm nay anh còn sống và đang về nhà với Tory. Ý nghĩ về cô khiến lòng anh se lại.
“Anh Ryan.”
“Sao?”
“Tory chịu đựng mọi chuyện thế nào?”
Ryan cau mày. “Ý em là chuyện em bị bắn hả?”
“Không, ý em là đám đông ở nhà kìa.”
Ryan trông có vẻ lo lắng. Bữa tiệc mừng Brett về nhà đáng lẽ là một sự bất ngờ. Nếu không, mẹ sẽ đổ lỗi cho anh.
“Đám đông nào nhỉ?” anh hỏi.
Brett cười toe. “Thôi nào, bọn mình lạ gì tính mẹ nữa. Và đừng lo, em sẽ giả vờ ngạc nhiên.” Rồi anh thở dài. “Em chỉ lo cho Tory thôi. Cô ấy không thiết tha với bất kỳ kiểu tụ tập đông người nào.”
Cái cau mày của Ryan sâu hơn. “Sao lại thế?”
Brett lắc đầu. “Em không biết. Chắc có gì đó liên quan tới thời thơ ấu của cô ấy.”
“Em đã sống với Tory ba năm, mà vẫn còn chưa hiểu hết cô ấy à?”
“Em hiểu đủ,” Brett nói ngắn gọn. “Này, mình sắp về đến nhà rồi đấy.”
Ryan nghe thấy sự cảnh báo trong giọng Brett và biết là mình đã nói đủ rồi.
“Nhớ là anh không nói lời nào về vụ này đâu nhé,” Ryan lẩm bẩm khi họ đi vào chung cư và đỗ xe.
Càng về gần tới căn hộ thì Brett càng sốt ruột. Tiếng cười nói vẳng ra từ hành lang trước mặt họ, và chỉ trong một giây, anh ước gì mình đã về nhà một mình. Dù yêu gia đình mình đến đâu, anh cũng cần ít thời gian ở riêng với Tory. Cô gái xinh đẹp của anh. Tình yêu của anh.
Anh nghĩ về nụ cười của cô và thói quen cắn môi dưới mỗi lúc tập trung. Bụng anh thắt lại khi nhớ đến hơi thở chậm, sâu của cô mỗi lúc anh đi vào trong cô. Anh nhớ mắt cô sâu thẳm - đôi mắt chứa đựng những bí mật mà cô không biết làm sao để chia sẻ. Tory. Tory của anh.
Ryan dừng trước cánh cửa và bấm chuông. “Đến rồi,” anh nói. “Giả vờ ngạc nhiên đi.”
Rồi bà Cynthia mở cửa và họ lập tức bị cuốn vào nhà.
Tory đang rửa bát thì chuông cửa reo. Trước khi cô kịp với lấy khăn lau, một người khác đã ra mở cửa. Bị thất bại trước cả khi kịp xuất phát, cô chỉ có thể đứng nhìn gia đình Brett vây quanh anh và cố không thể hiện nỗi thất vọng ra mặt.
“Mừng con về nhà! Mừng anh về nhà!”
Những tiếng reo mừng Brett tới từ mọi hướng và anh vui vẻ chấp nhận chúng, mỉm cười và trả lời các câu hỏi dồn dập của mọi người, không quên giả vờ ngạc nhiên, đồng thời không ngừng tìm kiếm Tory. Rồi anh trông thấy cô đang đứng ở ngưỡng cửa nối giữa bếp với phòng khách, hơi cách xa đám đông như mọi khi. Ánh mắt họ gặp nhau và lưu lại hồi lâu. Brett từ từ thở ra, chỉ đến khi đó anh mới biết mình đã nín thở. Anh khẽ vỗ vào vai em gái Celia.
“Xin lỗi em gái, nhưng còn một nụ hôn chào mừng nữa anh không muốn bỏ lỡ.”
Mọi người đều quay lại nhìn Tory rồi đột nhiên tìm ngay được một việc khác để làm. Trước khi Brett kịp di chuyển, Tory đã ở trong vòng tay anh, chạm vào mặt anh, ngực anh, rồi cầm bàn tay anh đưa lên áp vào má mình. Đôi mắt cô rưng rưng hàng lệ chỉ chực rơi xuống, nhưng mặt cô lại nở nụ cười.
“Chào mừng anh về nhà,” cô khẽ nói.
Brett khẽ rên lên rồi nâng cằm cô để hôn. Môi cô mềm mại, dâng hiến cho anh, anh vòng tay quanh vai cô, bao bọc cô trong cái ôm ghì không thể tách rời.
“Cẩn thận nào,” Tory thì thầm, khẽ chạm vào vai anh để nhắc nhở vết thương.
Brett nhìn xuống cô và cười toe toét. “Không đâu cưng ạ, em mới là người phải cẩn thận. Cái gì đó mách bảo với anh là em đang gặp nguy hiểm cực kỳ. Em có nhớ anh đã nói gì với em ngay trước khi ra khỏi nhà ba tuần trước không?”
Cô trả lời mà không mất một giây suy nghĩ. “Anh đã bảo em ‘hãy giữ ý nghĩ ấy’.”
Brett cười khúc khích. “Ngoan lắm. Em đã chú tâm đấy.”
Cô mỉm cười. “Em không bao giờ quên những chuyện quan trọng.”
“Anh sẽ xem em giữ lời hứa như thế nào sau,” anh thì thầm và vòng một cánh tay ôm cô, không chịu để cô tách ra khi anh đi vào phòng khách và tham dự bữa tiệc.
Giữa lúc Tory để Brett kéo mình vào trung tâm gia đình anh, những lời nói của chính cô đang quay lại ám ảnh.
Không bao giờ quên những chuyện quan trọng. Không bao giờ quên. Không bao giờ quên.
Vậy thì tại sao cô không thể nhớ nổi người đàn ông xăm mặt trong ảnh? Rõ ràng ở ông ta có điều gì đó đã kích thích ký ức cô. Tại sao… vì Chúa, tại sao cô không nhớ nổi?
Căn hộ đã trở nên im ắng. Theo yêu cầu của Brett, Ryan đã xua cả gia đình tới một nhà nghỉ gần đó để qua đêm, cho anh và Tory chút không gian để thở. Giờ thì anh đang đứng trong ngôi nhà yên tĩnh của mình, cảm nhận rõ âm thanh thành phố bên ngoài bốn bức tường, nhưng càng cảm nhận người phụ nữ bên trong rõ hơn. Anh so vai, khẽ xoay các cơ bắp để thử chỗ đau, rồi nhăn nhó khi nó bị kéo căng. Buổi tối nay thật dài và mệt mỏi, mà anh còn vài tuần trị liệu nữa mới hồi phục hoàn toàn. Nhưng lòng anh vẫn tràn ngập cảm giác thanh bình.
Ở phòng bên cạnh, Tory đang tắm. Cả cô cũng thấy kiệt sức vì những chuyện xảy ra trong ba tuần vừa qua. Không gian riêng của cô đã bị xâm phạm hoàn toàn, nhưng Brett vẫn ngạc nhiên vì thấy cô có vẻ thích nghi được. Với niềm hy vọng ca hát trong tim, anh đi về phòng ngủ. Cho dù gia đình không hiểu cô, họ cũng đã thực sự thích cô, và từ những gì anh nhìn thấy thì cô cũng thích họ.
Những ý nghĩ của anh bị cắt ngang khi tiếng nước chảy đột ngột dừng lại. Vào giây phút đó, mọi điều khác trên đời đều trở nên bé nhỏ so với chuyện anh và Tory rốt cuộc đã được ở riêng với nhau.
Nước nhỏ giọt xuống đuôi tóc Tory khi cô bước ra khỏi vòi hoa sen, nhắm mắt quờ quạng tìm khắn tắm. Thay vì chiếc khăn bông, tay cô chạm phải một cơ thể chắc nịch, trần trụi. Tory mở choàng mắt. Brett! Ánh mắt cô dán chặt vào ngọn lửa trong mắt anh rồi tự động tìm tới vết thương còn đỏ trên vai anh.
“Đừng.” Brett khẽ nói và kéo cô vào lòng.
Tory nhắm mắt, trong giây lát đầu hàng sự kiên quyết của anh. “Ôi, Brett, em sợ.”
Anh dụi dụi tai cô, liếm những giọt nước trên da cô một cách chậm chạp, gợi tình. “Sợ gì cơ?” anh gầm gừ.
Cô vươn tay chạm vào vai anh. “Sợ làm anh đau.”
Brett dừng lại rồi kéo tay cô xuống. “Nếu chúng ta dừng lại lúc này thì em sẽ làm anh đau thật đấy.”
Những ngón tay Tory bao quanh anh, cảm nhận rõ sự căng cứng của anh. Nhu cầu được ở cùng anh lớn dần trong cô, để được sống lần nữa trong vòng tay anh. Lương tâm cô bảo nên chờ đợi, nhưng ham muốn của cô với người đàn ông này còn lớn hơn thế. Cô để anh đưa vào phòng ngủ. Khi anh đẩy cô xuống giường, Tory sực nhớ đến những chiếc ga sạch sẽ cô chỉ vừa mới thay sáng nay.
“Ôi Brett, người em đang ướt.”
Brett đưa tay xuống giữa hai chân cô và mỉm cười khi cô rên rỉ. “Ồ, em yêu, đúng thế thật,” anh thì thầm và cúi đầu xuống.
Rột roạt. Rột roạt. Rột roạt.
Cô bé bơ vơ trong bóng tối, đôi mắt nhắm chặt, hai bàn tay bịt chặt tai. Nhưng bất kể nó có cố gắng đến đâu, âm thanh ấy vẫn càng ngày càng tiến lại gần hơn.
Rột roạt. Rột roạt. Rột roạt.
Trong lúc hoảng sợ, nó mở to mắt, nhìn chúng bò lên tường và rơi xuống từ trên trần nhà. Con màu đen. Con màu nâu. Thậm chí có cả con dài ngoẵng màu đỏ máu. Con lớn. Con nhỏ. Những cái đuôi đầy gai cong lại như cái móc đằng sau lưng khi chúng lao đi trên những cái chân có vuốt nhỏ bé.
Một con rơi lên vai cô bé rồi một con khác rơi xuống váy. Nó vội vã gạt chúng đi trong cơn kích động. Không còn chỗ nào để chạy, không còn nơi để trốn nữa. Nó bắt đầu lùi sâu vào trong tủ áo, ngày càng lùi xa hơn, cho đến khi không còn chỗ lùi. Nó nín thở, làm như nếu chúng không nghe thấy nó, chúng sẽ không tìm được nó vậy. Nhưng vô ích. Lũ bọ cạp! Chúng ở khắp mọi nơi… và chúng đang lao vào nó.
Tory giật mình tỉnh giấc và ngồi bật dậy, nuốt lại tiếng thét chực thoát ra khỏi miệng. Mồ hôi chảy khắp người khi cô trèo ra khỏi giường và với tay lấy áo choàng. Cẩn thận không làm Brett tỉnh dậy, cô kéo cánh cửa trượt và bước ra ngoài ban công. Bầu trời bên ngoài nặng nề và tĩnh lặng. Cô liếc nhìn lên, hy vọng trời sẽ mưa. Mưa là điềm lành. Mưa sẽ rửa trôi đi những thứ xấu xa. Cô hít một hơi dài và nhắm mắt. Thay vì cảm thấy khá hơn vì đã không còn bị tù túng, cô lại thấy bứt rứt hơn. Cô sợ hãi. Một điều gì đó đang xảy ra trong đầu mà Tory không thể kiểm soát được. Nó đã nghiêm trọng đến mức cô sợ đêm xuống. Mỗi lần lên giường và nhắm mắt lại là Tory trông thấy hình xăm bọ cạp trên mặt người đàn ông nọ. Kể cả khi đang thức, những suy nghĩ của cô cũng chỉ quanh quẩn về gương mặt ông ta trong đám đông.
Tory liếc nhìn lại phòng ngủ sau lưng, nhìn Brett say ngủ. Người yêu dấu của cô.
Cô quay lại nhìn đường phố bên dưới, nghĩ về tuần vừa qua và ngày anh từ bệnh viện về nhà. Cô đã không hề thoải mái khi ở giữa những người thân của anh, vậy mà cô vẫn muốn được làm một phần của họ.
Mẹ anh là người cuối cùng rời khỏi, và kể cả khi bà đang tạm biệt cả hai, Tory vẫn thấy mình đang cố tách ra khỏi tình yêu mà bà sẵn sàng trao tặng. Trong giây phút ấy, cô đã khám phá ra một điều. Hơi thở cô nghẹn lại nơi cổ họng và nước mắt dâng lên phủ mờ hình ảnh thành phố về đêm.
Tại sao mình không thể để cho người khác yêu thương?
Tiếng còi xe cảnh sát đột ngột vang lẹn xé toạc màn đêm. Tory rùng mình. Ở đâu đó, có người đang gặp nguy hiểm… hay cần giúp đỡ.
Cầu Chúa phù hộ cho họ… và những người thân yêu của họ.
Tory bất chợt cảm thấy cần phải ở thật gần Brett. Để chạm vào anh, ôm anh, để biết rằng cơ thể anh nóng ấm, chứa đầy sức sống, và cô đang ở trong vòng tay anh. Cô quay lại và bước vào phòng ngủ, lặng lẽ như lúc đi ra, trèo trở lại giường với Brett, với chính cô.
Nhưng mặc dù Tory biết mình được an toàn đằng sau những bức tường này, trong vòng tay của người yêu, sự bức bối trong lòng cô vẫn không chịu lắng xuống. Cô nhìn bầu trời đêm cho đến khi nó bắt đầu hửng. Rất lâu trước khi ngày mới đến, Tory đã biết mình cần phải làm gì.
Brett đột ngột tỉnh giấc đến nỗi anh phải giật mình và nhận ra mình đang nằm đơn độc trên giường. Kể từ khi ở viện về, Tory thường để cho anh ngủ dậy muộn, nhưng lúc này trong nhà có một sự trống trải khác hẳn lúc anh đi ngủ. Anh liếc qua tủ quần áo. Cánh cửa chỉ khép hờ, và không cần nhìn anh cũng biết là vài bộ quần áo của cô đã không còn ở đó.
Không, Tory. Không phải là lúc này!
Anh lăn ra khỏi giường và với lấy chiếc quần, vội vã mặc vào và đi ra phòng khách. Nó trống trải y như dạ dày của anh lúc này. Một cơn giận trỗi lên trong lòng khi anh tìm khắp cả căn hộ, từng phòng một, tìm một lời nhắn, cầu xin cô để lại một lời giải thích. Không có gì hết. Anh lao vào phòng tối của cô, vừa bước vào cửa bật đèn trần, rồi anh đứng sững lại, choáng váng đến nỗi không nhúc nhích nổi.
Chúng ở khắp mọi nơi: treo trên giá, gắn vào tường, nằm trên bàn, bị vứt một đống trên sàn nhà. Hàng chục tấm ảnh giống hệt nhau: những bức hình phóng to một gương mặt đàn ông và hình xăm con bọ cạp đang cong đuôi trên má ông ta.
Anh nhặt hết tấm này đến tấm khác lên, cố nén lại nỗi sợ hãi mà anh không thể gọi tên khi đứng giữa không gian chật hẹp này, tưởng tượng Tory ở đây, tráng đi tráng lại một bức ảnh. Nhưng tại sao? Tay anh run run trong lúc anh nhìn vào gương mặt ông già.
“Tôi cầu Chúa cho ông biết nói, vì Tory không biết.”
Rồi anh ném bức ảnh sang một bên và bước ra, khóa chặt những con quỷ của Tory trong phòng.
Brett đứng trong căn hộ im ắng của mình, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc và những tiếng vọng lại của một mối tình sắp chết. Anh không biết phải làm gì nữa. Trong anh không còn chút sức lực nào để chiến đấu tiếp. Và kể cả có đi nữa, anh cũng không thể đánh nhau với thứ anh không nhìn thấy. Trong đầu Tory có một cái gì đó không để cho cô tin tưởng ai, dù là anh hay chính cô.
Nỗi đau do viên đạn gây ra không là gì so với nỗi đau trong lòng anh lúc này. Suốt ba năm qua anh đã sống với một mối tình lúc có lúc không. Và vì yêu cô, anh chấp nhận những gì cô sẵn lòng trao tặng. Nhưng trong những giây phút cuối cùng này, Brett đã phát hiện ra một điều mà anh không còn tiếp tục lờ đi được nữa. Anh sẽ không bao giờ phủ nhận Victoria Lancaster là tình yêu của đời mình, nhưng anh không còn tin rằng anh là như thế với cô nữa.
Brett nhìn quanh căn hộ, chú ý tới những đồ đạc lặt vặt mà Tory còn bỏ lại. Một chiếc lược đồi mồi trên bàn cà phê. Một vỏ đựng phim rỗng trong thùng rác. Những tờ giấy thừa cô vừa mới viết. Những thứ nhỏ nhặt. Không quan trọng. Anh thở dài. Lúc nào cũng thế này. Mỗi lần ra đi cô đều mang theo những thứ quan trọng với mình.
Và giây phút đó sự thật đánh thẳng vào anh. Brett lảo đảo tới chiếc ghế gần kề và rơi phịch xuống đó. Anh là một phần của những thứ bị cô bỏ lại sau lưng.
Ôi Chúa ơi.
Anh vươn người tới, vùi mặt trong hai bàn tay. Có lẽ anh đã yêu Victoria Lancaster theo cách sai lầm ngay từ đầu. Đáng lẽ anh không nên ép cô dọn về ở với mình từ mấy năm trước. Có một sai lầm khủng khiếp nào đó trong cuộc sống của họ, nếu không cô đã chẳng bỏ rơi anh mà không nói một lời, hết lần này sang lần khác như thế.
Brett ngồi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà suốt cả ngày. Buổi trưa đến rồi đi, anh lờ đi những cơn đói cuộn lên trong dạ dày, thay vì ăn uống anh cứ đi đi lại lại, vật lộn với lương tâm và trái tim mình. Đêm đến, anh để mặc bóng tối phủ xuống mình mà không buồn bật đèn, cố gắng thu lấy một chút an ủi từ sự che chở mà nó mang lại.
Sáng sớm hôm sau, Brett đã ngủ được một lát. Trái tim anh nặng trĩu, nhưng lý trí đã trở lại. Anh biết mình phải làm gì. Anh đã mất nhiều công sức để học được rằng cuộc sống quý giá và ngắn ngủi dường nào. Anh sẽ cho Tory không gian riêng, cho dù việc đó sẽ làm tim anh vỡ tan thành ngàn mảnh vụn. Cách duy nhất để làm việc đó là ra đi trước khi cô trở lại. Hợp đồng thuê nhà đã được trả đến hết năm, vì thế đồ đạc của Tory sẽ được an toàn cho đến khi cô về. Anh sẽ để lại địa chỉ và số điện thoại mới cho người quản lý tòa nhà, phòng khi cô muốn tìm anh. Ngoài những việc đó ra, Brett Hooker chấp nhận rút lui.
Tory lái xe mà không suy nghĩ gì cả, cô chỉ lần ngược lại quãng đường đã đi cùng đoàn lễ hội carnival. Nhờ các ghi chép của mình, cô đã xác định được vị trí chụp bức ảnh đám đông. Đó là Dellpoint, Iowa. Nhưng cô không thể nào biết được người trong ảnh đi cùng với đoàn, hay là người địa phương. Và cô cũng phải đối mặt với chuyện có thể ông ta chỉ tình cờ đi ngang qua - một người hoàn toàn xa lạ với tất cả mọi người ở đây. Nhưng nhu cầu cấp thiết phải tìm ra câu trả lời đã khiến cô tiếp tục đi lên hướng bắc.
Một chồng ảnh của người đàn ông đặt trên ghế bên cạnh. Khi tới đó, cô sẽ phân phát chúng. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô sẽ gặp may.
Khi đi qua ranh giới bang để tiến vào Kansas, Tory vượt trước một chiếc xe cảnh sát tuần tra xa lộ Oklahoma và nghĩ đến Brett.
Lẽ ra mình phải chờ. Mình phải nói chuyện với anh ấy. Anh đáng được biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Rồi Tory thở dài chịu trận. Chẳng có gì để nói, vì cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho Brett trong lúc anh đang cần nghỉ ngơi.
Mình có thể nói gì đây? Mình nằm mơ à? Ai mà chẳng nằm mơ. Nhưng mình mơ về những điều xấu xa mà chính mình còn không nhớ nổi. Làm sao mình biết là chúng xấu? Bởi mình thức dậy giữa những tiếng khóc và tiếng thét.
Tory liếc xuống tấm bản đồ bên cạnh rồi lại nhìn đường, một cảm giác trống rỗng chiếm lấy cô. Cô không rõ tại sao mình lại biết, nhưng bằng cách nào đó, người đàn ông này nắm giữ câu trả lời cho mọi câu hỏi của cô. Nhưng nếu không thể tìm được ông ta, thì lần này về nhà cô sẽ lên lịch hẹn với một bác sĩ tâm lý. Brett xứng đáng có một người phụ nữ toàn vẹn, không phải một kẻ sợ được yêu thương. Tory rùng mình. Cô không thể chấp nhận nổi ý nghĩ mất anh. Anh là chiếc mỏ neo giữ cô lại cuộc đời này.
Dellpoint Iowa, vùng canh tác ngô, có 1.354 người sinh sống. Một nơi không thích hợp để người đàn ông có hình xăm bọ cạp cư ngụ. Hai ngày sau khi rời khỏi Oklahoma. Tory đưa xe vào nhà nghỉ duy nhất trong thị trấn, thở dài nhẹ nhõm khi bước ra khỏi ô tô. Cô sẽ thuê một phòng rồi gọi cho Brett. Nếu anh không ở nhà thì cô sẽ để lại lời nhắn.
Người đàn ông sau quầy nhìn Tory chăm chú khi cô bước vào.
“Chào cô. Cần một phòng phải không?”
Cô gật đầu và đưa bức ảnh chụp mặt người đàn ông nọ ngang qua quầy.
“Làm ơn cho phòng không hút thuốc,” cô nói rồi thêm. “Anh đã từng trông thấy người này chưa?”
Anh ta cầm bức ảnh lên, nghiêng nó về phía ánh sáng để nhìn rõ hơn rồi lắc đầu.
“Không, tôi không thể nói là đã gặp.” Rồi anh ta nói thêm. “Cô là cảnh sát à?”
Trông Tory có vẻ ngạc nhiên. “Không. Sao anh lại hỏi thế?”
Anh ta nhún vai. “Không có lý do gì, tôi chỉ đoán thôi, với lại trông ông ta có vẻ khá ngầu. Chắc không có họ hàng gì với cô, trông cô xinh xắn thế cơ mà.”
Tory không biết nên vui vì được khen hay nên lo lắng. Ký ức của cô chỉ dừng lại ở những gia đình bố mẹ nuôi. Trước đó thì không ai biết được. Và cô không phải không biết một thực tế là, nếu khuôn mặt ông già đã gợi lên những cơn ác mộng, thì nhiều khả năng ông ta là một phần của cái quá khứ cô không muốn nhớ lại kia.
Chúa giúp con, cô nghĩ, ký vào giấy đăng ký, nhét chìa khóa vào túi, nhặt bức ảnh của mình lên và đi ra.
Phòng của Tory thật thảm hại, rất hợp với tâm trạng cô lúc này. Nhu cầu nói chuyện với Brett càng trở nên lớn hơn, cô thả túi xuống giường và với tay lấy điện thoại. Cuộc gọi được kết nối và Tory đếm số hồi chuông, mỗi lúc lại mong chờ được nghe giọng anh trả lời. Khi nó kêu đến bảy, rồi tám lần, mà thậm chí cả máy trả lời tự động cũng không bật lên, cô gác máy, tự nhủ rằng có thể anh đã ra ngoài mà quên bật máy.
Tory liếc nhìn đồng hồ. Mới ba giờ chiều. Dạ dày cô cuộn lên, phản đối chiếc bánh quy bơ lạc và lon nước vừa là bữa sáng vừa là bữa trưa ngày hôm nay. Người cô nóng rực và đẫm mồ hôi, quần áo thì trông như được mặc nguyên đi ngủ cả đêm qua, mà đúng là như thế thật. Dù cô mong muốn bắt đầu cuộc tìm kiếm đến thế nào thì cũng có những thứ khác cần được ưu tiên. Nếu muốn người ta tôn trọng mình, cô cần phải tắm, thay quần áo và ăn cái gì đó.
Tory rời khỏi giường, vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm. Lát sau cô đã đứng dưới vòi hoa sen, xoa dầu gội vào tóc trong lúc những tia nước nóng xả xuống làn da. Khi dòng nước chảy xuống người cô, cuốn theo bụi đường bẩn thỉu, cô cứ ước giá mà những con ma trong quá khứ của mình cũng bị đuổi đi dễ dàng như thế.
Đã có một lần Tory hỏi một trong các bà mẹ nuôi rằng mình từ đâu tới, và người phụ nữ đó đã cười vào mặt cô, bảo rằng tốt hơn hết cô nên lo lắng đến chuyện mình sẽ ra sao nếu không nhanh tay làm cho xong việc. Kể từ đó Tory đã dằn lại nỗi tò mò và chỉ tập trung vào việc sống cho qua ngày mà thôi.
Sau khi mình về nhà từ chuyến đi cuối cùng.
Bao lâu sau đó? Hay hai ba ngày? Khi nào thì… rồi cô dừng lại, thìa vẫn cầm lơ lửng trên tay.
Sau khi mình phóng to bức ảnh. Đó là lúc cơn ác mộng bắt đầu. Sau khi mình phóng to bức ảnh!
Sữa bắt đầu nổi bong bóng trong nồi, nhưng cô vẫn còn mải mê suy nghĩ.
Tại sao lại là khi đó? Có phải tại không khí lễ hội carnival? Không. Mình đã ở với họ tới sáu tuần cơ mà. Không thể vì lễ hội được.
Sữa tiếp tục nóng lên, bong bóng nổi lên càng ngày càng nhiều.
Có phải là vì Brett đã nói gì đó? Hay làm gì đó?
Cô nhớ lần anh mang bàn tay bầm dập vì đánh nhau ở quán bar về nhà.
Việc đó đã kích thích nỗi sợ hãi nào trong mình ư?
Sữa bắt đầu khét, nhưng Tory không hề biết. Cô chỉ vừa mới nhớ ra một điều khác.
Người đàn ông trong ảnh. Người có hình xăm.
“Tory! Sữa cháy kìa!”
Tory chớp mắt, rồi nhìn xuống. “Ôi không,” cô lẩm bẩm và nhấc cái nồi ra khỏi bếp nhưng đã quá trễ.
Cynthia cười lớn. “Với bác thế cũng không sao. Lúc nào bác cũng thích uống nước ngọt lạnh hơn.”
“Bác cứ tự nhiên ạ,” Tory nói và bắt đầu lau dọn trong khi bà Cynthia tìm kiếm trong tủ lạnh. Kể cả khi đang làm việc, Tory cũng không thể bỏ qua suy nghĩ rằng có thể mình đã đúng.
Có đúng thế không? Có thể nào gương mặt của người đàn ông đó đã kích thích những giấc mơ của mình? Và nếu thế thì tại sao?
Nhưng đêm nay không phải là lúc theo đuổi ý tưởng này, thực ra mà nói thì cả ngày mai cũng vậy. Cho đến khi Brett về nhà và bà Cynthia ra đi - cho đến khi hạn chót nộp bài của cô đã qua và thế giới trở lại bình thường - cô không có thời gian để mà suy tư. Có lẽ để sau. Nhưng cho đến khi ấy thì Brett phải là số một. Với một tiếng thở dài não nề, cô xả nước lạnh vào cái nồi và quay sang hỏi:
“Bác Cynthia, giờ cháu sẽ trở lại giường nhé?”
Bà Cynthia bước lùi khỏi tủ lạnh, trên tay là một lon nước ngọt. Bà đặt nó xuống bàn rồi ôm Tory.
“Cháu sẽ ổn chứ?”
Tory gật đầu. “Chỉ là một giấc mơ thôi ạ. Nó qua rồi.”
Bà Cynthia mỉm cười rồi vuốt một lọn tóc xõa xuống trán Tory. “Cháu là một cô bé rất can đảm, phải không nào?”
Tory thấy xấu hổ và cố bỏ qua lời khen bằng cách tự trào: “Can đảm thế nào cơ ạ? Nửa đêm nửa hôm hét loạn lên vì những thứ không thể làm hại cháu ư? Nghe có vẻ không được dũng cảm cho lắm.”
Bà Cynthia lắc đầu. “Cháu đã lao vào tên giết người mà chẳng hề nghĩ đến bản thân, tay không đánh hắn bên giường Brett đấy thôi.”
“Nếu cháu để yên cho hắn hại Brett thì chẳng khác nào chính tay cháu hại anh ấy. Tất nhiên cháu phải cố gắng cản hắn. Nếu bác ở đó thì bác cũng làm vậy thôi.”
“Dù là thế cháu cũng đừng khiêm nhường về chiến công của mình. Thực ra bác nghĩ là cháu đang âm thầm chịu đựng những vết thương. Đó là một việc làm rất dũng cảm.”
Tory cố mỉm cười để bỏ qua những điều mẹ Brett nói, nhưng càng cố thì lại càng cảm thấy nghẹn ngào.
Bà Cynthia có thể trông thấy Tory đang chấp nhận lời khen của mình một cách khó nhọc, nhưng bà nghĩ mình vẫn cần phải nói.
“Giờ thì về giường đi cháu,” bà khẽ nói. “Và ngủ ngon nhé! Bác sẽ ở ngay đây nếu cháu cần bác, được không?”
Tory gật đầu rồi đi ra, cảm tạ trời vì đã tránh được sự quan sát tỉ mỉm nhưng lại cảm động đến khó hiểu của bà Cynthia.
Vài người bạn cũ từ hồi Brett làm cảnh sát khu vực vừa mới đi khỏi, căn phòng lại một lần nữa trở về im ắng. Anh không còn cần tới một y tá chăm sóc đặc biệt nữa, và lính gác vẫn ngồi bên ngoài cửa, khách tới thăm thì chỉ lác đác. Chuyện Tory không đến là lỗi của anh chứ không ai khác. Anh là người đã bảo cô về nhà để cô có thể nộp bài kịp thời gian. Brett khịt mũi rồi nhăn nhó khi vươn tay bật ti vi. Làm người cao thượng cũng phải trả giá. Anh nhớ cô đến phát điên rồi.
Khi cánh cửa mở toang, anh nhìn lên, lòng đầy hy vọng. Kể cả khi người đến là một kỹ thuật viên xét nghiệm, anh cũng thấy mừng.
“Này Dracula. Lại đến lấy thêm máu hả?”
Kỹ thuật viên cười lớn và nhướng cặp lông mày, làm bộ chế nhạo. “Lúc nào bệnh nhân sẵn sàng về nhà là biết ngay. Họ bắt đầu nói năng như thánh như tướng.”
Brett cười toe. “Kiện tôi đi.”
Kỹ thuật viên buộc một sợi dây cao su mảnh quanh cánh tay Brett rồi thít chặt. “Tôi thà lấy máu còn hơn.”
Brett duỗi cánh tay ra. “Sao tôi không thấy ngạc nhiên nhỉ?”
Kỹ thuật viên mỉm cười. “Sau mọi chuyện xảy ra với anh, tôi nghĩ một lọ máu nhỏ cũng chẳng bõ bèn gì.”
Một nụ cười gượng làm cong khóe miệng Brett. “Nói thế cũng có cái đúng nhỉ!”
“Công việc của anh hay xảy ra mấy vụ kiểu này lắm à?” anh ta hỏi.
Brett cau mày. “Ý anh là bị bắn à? Không hẳn thế đâu. Ít nhất từ khi tôi bỏ nghề cảnh sát.”
Kỹ thuật viên gật đầu. “Vậy chắc anh phải thấy mình được ban phước đến hai lần,” anh ta nói. “Bị mưu sát hai lần liền trong hai ngày đúng là quá lắm, nếu anh hỏi tôi.”
Cặp lông mày của Brett càng cau chặt hơn. “Hai à?”
“Đúng, anh biết mà. Gã đã lẻn vào phòng anh với ống xi lanh đầy thuốc độc ấy. Tôi nghe nói là nếu không nhờ có vợ anh thì chắc anh đang yên nghỉ dưới mồ rồi.”
Máu đã rút hết ra khỏi mặt Brett nhưng anh kỹ thuật viên đang mải mê làm việc nên không để ý thấy. Vợ à? Người phụ nữ duy nhất gần với miêu tả đó là Tory. Anh hầu như chẳng nhớ gì về mấy ngày đầu tiên sau cuộc phẫu thuật cả. Vậy thì đã có chuyện quái quỷ gì nhỉ?
“Rồi, hẹn gặp lần tiếp theo,” kỹ thuật viên nói rồi cầm khay đồ của mình và đi ra.
Brett với lấy điện thoại.
Tory mới ra ngoài được chừng năm phút thì điện thoại reo vang. Bà Cynthia lấy khăn lau tay rồi mới nhấc ống nghe.
“Xin chào?”
“Mẹ à, con đây.”
Mặt bà giãn ra thành nụ cười. “Con yêu, nghe giọng con thật là tốt. Hôm nay con thấy sao rồi? Giờ Tory đang trên đường vào viện, còn mẹ thì định chiều nay qua. Nếu con cần gì thì cứ bảo mẹ nhé!”
Anh chuyển điện thoại sang tai bên kia. “Vâng, con cần một thứ đây,” anh nói. “Con cần biết về cái kẻ đã định mưu sát con lần thứ hai. Con muốn biết Tory đã làm cái quái gì trong vụ đó, và tại sao không ai chịu nói cho con nghe một tí ti gì hết?”
Bà Cynthia thở dài. Cứ hễ Brett nổi nóng là chẳng ai nói lý lẽ gì với anh được.
“Chuyện đó con phải hỏi bác sĩ của con và Victoria,” bà nói. “Họ nói con đang ở giai đoạn hồi phục, nên không cần phải biết những chuyện xảy ra trong lúc đang ngủ say.”
“Chúa Jesus ơi! Kiểu lý lẽ vớ va vớ vẩn gì thế…”
“Brett Hooker! Đừng có đem tên Chúa ra vô tội vạ như thế!”
Anh thở dài. “Con xin lỗi.”
“Con đã suýt chết đấy, chàng trai ạ.”
Anh lại thở dài hơn. Anh muộn màng nhớ ra mình đã to tiếng với nhầm người.
“Vâng, thưa mẹ. Con cũng biết thế rồi.”
“Chuyện con vẫn còn sống hoàn toàn là nhờ công Victoria.”
Anh trắng bệch đi. “Mẹ này, con chỉ…”
“Không, con nghe đây! Con bé sẽ tới đó nhanh thôi. Bất kể con muốn nói gì cũng được. Nhưng nếu mẹ nghe thấy người ta bảo con đã to tiếng với nó, mẹ sẽ tự tay xử lý con đấy, nghe chưa?”
Brett thở dài. Dù đã ba mươi sáu tuổi đầu, nhưng ngay lúc này anh thấy mình như mới sáu tuổi.
“Vâng, thưa mẹ. Con nghe mẹ rõ lắm rồi.”
Bà Cynthia mỉm cười. “Tốt. Giờ thì… mẹ yêu con. Nghỉ ngơi đi, chúc con có một ngày tuyệt vời.”
Khi bà gác máy, Brett cảm thấy như mình vừa được ân xá. Đúng là mẹ có khác. Một mặt thì cho roi cho vọt, một mặt lại ngọt ngào êm ái. Trong lúc đó, Tory đang trên đường đến đây, và mẹ anh đã nói đúng một điểm: cô là người ít có lỗi nhất trong chuyện này. Nếu sự thực có phần nào đúng với câu chuyện anh nghe được thì anh cần phai hôn cả đất dưới chân cô mới đúng.
Brett lại nhấc điện thoại lên, lần này là gọi cho người mà anh biết chắc sẽ kể anh nghe toàn bộ sự thật. Khi nhân viên tiếp tân trả lời, anh đã sẵn sàng và chờ đợi.
“Hooker đây,” anh nói. “Ông Lacey tới chưa?”
Giao thông thật kinh khủng. Tới lúc Tory đến được bệnh viện và đậu xe, cô đã mệt mỏi và căng thẳng vô cùng, thế mà ngày hôm đó mới chỉ bắt đầu. Ngươi trông coi bãi xe gọi tên cô, và khi cô đi bộ qua hành lang tới chỗ thang máy thì một lao công đã cười và vẫy tay với cô, trong khi một nhân viên khác của bệnh viện cất tiếng chào.
Khi cô đứng chờ thang máy, một tình nguyện viên đẩy chiếc xe đầy báo và hoa rẽ vào góc nhà. Tory đổi túi sang bên vai kia và tránh đường. Nhưng khi tình nguyện viên kia nhận ra cô, dường như cô ta không vội đi nữa.
“Chào chị,” cô ta nói, cười toe toét với Tory. “Chị có phải Kẻ hủy diệt không?”
Tory gượng cười. Đây không phải là lần đầu cô bị trêu vì đã tay không hạ gục một gã đàn ông.
“Chào chị,” cô nói và cầu trời khấn Phật cho thang máy mau đến. Cô không có tâm trạng chuyện phiếm, nhưng rõ ràng là người phụ nữ kia lại đang muốn.
“Thật mừng vì chồng chị đang hồi phục,” cô ta nói.
Tory không buồn thanh minh về mối quan hệ giữa mình với Brett nữa. Trước cô đã thử nhưng cứ để mặc thế này còn dễ hơn.
“Vâng. Đúng là Chúa đã nghe thấu lời cầu nguyện.” Rồi cô ta ghé sát Tory hơn như hai người bạn thân đang chia sẻ một bí mật. “Mấy phút trước tôi vừa ở trên ấy. Chắc sáng nay anh ấy thấy khỏe hơn nhiều rồi.”
“Sao chị lại biết thế?”
Người phụ nữ cười. “Chị biết đàn ông thế nào mà. Càng khỏe người thì họ càng to giọng.”
Mặt Tory trắng bệch. “Brett đang la hét ư?”
“Tôi nghe được tiếng anh ấy từ tuốt ngoài hành lang.” Rồi có lẽ cô ta nhận ra mình đã nói quá nhiều. “Nhưng tất nhiên tôi không thể nghe rõ anh ấy nói gì. Tôi chỉ đi ngang qua thôi mà.”
Cuối cùng thang máy cũng tới nơi, cứu Tory thoát khỏi một cuộc chuyện phiếm xã giao mà cô không muốn có. Nhưng suốt trên đường lên tầng bốn, cô cứ tự hỏi tại sao Brett lại nổi giận.
Tim Brett đập liên hồi khi anh nghe tiếng Tory chào hai người vệ sĩ ở ngoài cửa. Anh hít một hơi thật sâu và nhắc mình thả lỏng. Bình tĩnh. Hãy bình tĩnh. Từ từ thôi. Đừng phản ứng thái quá.
Rồi cô mở cửa ra và vào trong. Nụ cười trên mặt cô trông như mặt trời sau một tuần mưa tầm tã. Không có cô, anh thấy mình hoàn toàn đơn độc. Nhớ tiếng cười của cô. Nhớ tiếng nói và bàn tay cô chạm vào người mình. Vậy mà điều đầu tiên anh nói ra lại là phàn nàn.
“Em định lúc nào thì mới nói với anh?” Brett gầm gừ.
Nụ cười của Tory héo đi một nửa. Ố ồ.
“Nói gì cơ anh?”
“Victoria, đừng đùa nữa. Anh không có tâm trạng đùa.”
Cô phát hoảng. Anh đã biết. Rồi cơn giận của chính cô cũng nổi lên và cô đổi tư thế đứng.
“Còn em thì không có tâm trạng xem anh bị giết.”
Brett tái nhợt đi. Nói như vậy, anh không biết đáp lại thế nào để nghe không giống như một kẻ đê tiện. Anh hít một hơi dài rồi giơ hai tay ra.
“Lại đây.” Thấy cô không chịu tới, anh nói thêm. “Đi nào.”
Cô thả chiếc túi xách xuống một cái ghế cạnh cửa, rồi vài giây sau đã ở trong vòng tay anh.
“Chúa ơi, hắn có thể giết em.”
“Anh đáng để em làm thế.”
Anh nhắm mắt và ôm cô chặt hơn, để cảm nhận cô bằng trực giác thay vì hình ảnh.
“Nếu vì anh mà em gặp chuyện gì…”
Cô nhỏm người ra khỏi vòng tay anh, bắt anh nhìn mình, bắt anh chấp nhận sự thật: “Nếu em không làm việc đó, anh đầu còn ở đây nữa.”
Anh thở dài. “Dù nghe có sáo rỗng thế nào anh cũng chỉ biết nói cảm ơn em.”
Cô mỉm cười. “Không có chi.”
Anh kéo cô vào với mình, cho đến khi cô ngồi trên mép giường.
“Kể cho anh nghe chuyện đã xảy ra đi! Em có sao không? Hắn có làm em đau không…?”
Cô đứng dậy và quay nhanh một vòng. “Thấy không, em ổn cả. Không sẹo, không vết bầm.” Rồi cô cười toe. “Nhưng anh phải trông thấy gã kia cơ.”
Lông mày Brett nhướng lên. “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Họ phải khâu cho hắn rồi mới bắt hắn đi được.”
Brett bắt đầu cười. Đây là một điều mới mẻ ở Tory mà anh chưa từng biết.
“Em khoái vụ này lắm đúng không?”
Cô chống hai tay lên hông, cố tạo dáng. Cô gái Kỳ diệu[1]. “Quanh đây họ gọi em là Kẻ hủy diệt đấy.”
[1] Nguyên văn “Wonder Woman” – một nhân vật nữ anh hùng trong truyện tranh của All Star Comics. Cô là một nữ chiến binh Amazon và có những sức mạnh siêu nhiên.
Nụ cười của anh giãn rộng hơn. “Em đùa à?”
Cô không cười lại. “Không đùa. Lát nữa em đi rồi, anh cứ hỏi người đầu tiên vào trong phòng này mà xem.”
“Nhưng em đã làm thế nào?”
“Cứ cho là em với hắn chơi bóng đá và khắp cả sân cắm đầy cờ phạt đền.”
Brett cười phá lên. “Là sao?”
“Em đánh vào dưới thắt lưng và từ phía sau lưng hắn.” Rồi cô cau mày. “Hình như em nhớ nhầm luật bóng đá với luật quyền anh thì phải.” Cô nhún vai. “Ôi chao, anh biết em rồi đấy. Em chẳng bao giờ giỏi thể thao.”
Brett vẫn còn cười lớn khi cửa phòng mở ra. Tory quay lại, và thấy một tình nguyện viên khác mang một bình hoa lớn vào. Phòng anh đã đầy những chậu cây và lẵng hoa từ bạn bè và người thân gửi đến, nhưng cô không bao giờ thôi ngạc nhiên với những bình hoa mới. Người phụ nữ mỉm cười và vẫy tay khi đi ra.
“Ôi đẹp quá,” Tory kêu lên. “Anh lại có thêm hoa này. Em muốn biết ai gửi chúng đến quá.”
Brett nắm tay cô trước khi cô với tới cái thiệp. “Lại đây,” anh van nài. “Anh còn chưa được hôn.”
Cô cúi xuống, sẵn sàng đi đến nơi anh muốn. Môi họ gặp nhau và nụ hôn bắt đầu, lưu luyến còn lâu hơn lời chào mà anh đã đòi.
“Ừm,” Brett rên rỉ khi cuối cùng họ cũng tách ra. “Như thế này chỉ làm anh ước chừng chúng ta đang ở nhà với nhau thôi.”
Tory thở dài. “Tốt hơn là chúng ta nên nghĩ ra chuyện khác để làm.” Rồi cô quay sang đám hoa. “Anh muốn em đưa anh xem thiệp không?”
“Anh biết chúng là của ai rồi.”
Cô mỉm cười. “Đừng nói với em là giờ anh thành nhà ngoại cảm rồi nhé! Làm sao anh biết ai gửi hoa tới cho mình?”
“Chúng không phải cho anh,” Brett khẽ nói. “Mà là cho em.”
Giật mình, cô nhìn sâu vào mắt anh, nhìn vào tình yêu đang ngập tràn ở đó, và cảm thấy có một cục nghẹn nơi cổ họng. Cô với lấy tấm thiệp, nín thở lôi nó ra khỏi phong bì.
“Cảm ơn em vì đã yêu anh, Brett.”
Cục nghẹn giờ đã quá lớn đến nỗi không lời nào thoát ra được. Cô lại nhìn anh. Cảm giác tội lỗi luôn có trong cô giờ càng lớn lên, đè nén mọi lời ngọt ngào cô muốn nói ra. Yêu Brett Hooker là việc quá dễ. Ở lại bên anh mới là khó khăn. Giọng cô run rẩy, trái tim cô tràn ngập tình yêu dành cho người đàn ông này, tới mức thở cũng đau đớn. Nhưng như mọi khi, anh sẽ luôn chờ đợi. Chờ đợi cô.
“Em rất vui, anh biết đấy.” Cô thở dài. “Anh làm cho việc ấy trở nên dễ dàng.”
Rồi cô lao vào vòng tay Brett, má kề ngực anh, trân trọng nhịp tim đều đặn vang lên dưới tai mình.
Bà Cynthia đóng nốt đinh ghim vào một đầu của tấm biển vừa in ở hàng photocopy rồi lùi lại để ngắm nghía tác phẩm của mình.
Chào mừng Brett về nhà!
“Được rồi. Cháu thấy sao?”
Tory quay sang nhìn rồi cười với mẹ Brett. “Cháu nghĩ anh ấy sẽ hiểu thông điệp.”
Bà Cynthia cười, hài lòng với mình và với công việc mình làm. “Bác còn giúp gì được cháu không? Chúng ta có đủ nước ngọt chưa? Bác có nên mua thêm một ổ bánh mỳ nữa không?”
Tory lắc đầu. “Không ạ, cháu nghĩ mọi thứ đều ổn rồi.” Trừ cháu.
Nhưng Tory không nói ra những nỗi lo sợ của mình. Một người có tâm lý ổn định như bà Cynthia Hooker sẽ không hiểu được.
Tory đã định sẽ đi đón Brett ở bệnh viện về, nhưng sáng hôm đó Ryan đã trở lại, khăng khăng đòi đi, và cô đã im lặng nhượng bộ.
Cô cũng định sẽ đưa Brett về nhà trong yên lặng, không tiệc tùng gì cả. Nhưng bà Cynthia không đồng ý. Thêm vào đó, em gái Brett là Celia cùng chồng và đứa con mới sinh của cô cũng sẽ đến đây.
Tory cứ nghĩ giá như mình có thể đi chỗ khác khi họ tới, nhưng cô không thể bỏ lỡ giây phút Brett bước qua ngưỡng cửa. Vài tuần trước cô đã sợ rằng chuyện đó sẽ không thể xảy ra. Sau khi chắc chắn là anh sẽ khỏi, cô đã sống vì ngày được nhìn anh trở lại với căn hộ này… và với cô.
Và nỗi bực tức của cô với nhà Brett lại còn được chồng thêm mặc cảm tội lỗi. Cô không khó chịu với gia đình anh, nhưng cô cũng không muốn là một phần trong đó. Khi tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ ở đây, cô cảm thấy một áp lực ngầm buộc phải hòa mình, nhưng cô không thuộc về họ, thậm chí không thuộc về chính mình. Giữa những tâm sự ngổn ngang của cô, chuông cửa reo vang. Trước khi Tory kịp phản ứng, bà Cynthia đã lao ra cửa.
“Sớm thế này thì không phải Brett rồi. Chắc là vợ chồng Tom, Celia và bé con đây,” bà nói.
Bụng dạ Tory nhộn nhạo. Lại thêm người nữa.
Bà Cynthia đã nói đúng. Gia đình con gái bà ào vào trong nhà cùng với tã, bỉm và những tiếng cười. Tory đứng chờ được giới thiệu, cảm thấy dường như những bức tường đang ép chặt vào mình, từng phút một. Nghe thấy bà Cynthia gọi tên mình, cô liền ép bản thân mỉm cười. Không còn đường lui, không còn chỗ nào để trốn chạy nữa.
Brett ngồi trên xe một cách thoải mái, dễ chịu vì Ryan đang lái xe và vì cuối cùng anh cũng được về nhà. Thời tiết hôm nay khá dễ chịu, khác hẳn mùa này trong năm. Khi họ đi qua khu chung cư anh đang ở, Brett nhìn ngắm thế giới nơi mình vẫn sống và bắt đầu nhận ra mình đã coi nhẹ nhiều thứ như thế nào. Tất cả vẫn y nguyên như suốt bảy năm qua, nhưng với anh chúng đã khác hẳn.
Hoa và bụi cây dọc hai bên vỉa hè và quanh các ngôi nhà giống như những chùm màu sắc sống động điểm tô lên nền cỏ xanh sẫm. Anh trông thấy bọn trẻ cười đùa trong bể bơi công cộng mà họ vừa đi qua, thấy một cụ già dẫn chó đi dạo. Dõi theo một cậu bé đang đạp xe, anh hít vào một hơi thật sâu, thật chậm rãi, tận hưởng món quà của cuộc sống.
Ryan nhìn Brett lo lắng: “Em không sao chứ?”
Brett gật đầu. “Em chỉ mừng vì được về nhà thôi.”
“Không bằng bọn anh mừng vì có lại em đâu, em trai ạ.”
Brett nhìn đi chỗ khác. Anh nghe thấy giọng anh trai đầy xúc động. Để cho cảm xúc của chính mình tuôn trào như anh ấy thật quá dễ dàng. Nhưng không phải hôm nay. Hôm nay là ngày ăn mừng. Hôm nay anh còn sống và đang về nhà với Tory. Ý nghĩ về cô khiến lòng anh se lại.
“Anh Ryan.”
“Sao?”
“Tory chịu đựng mọi chuyện thế nào?”
Ryan cau mày. “Ý em là chuyện em bị bắn hả?”
“Không, ý em là đám đông ở nhà kìa.”
Ryan trông có vẻ lo lắng. Bữa tiệc mừng Brett về nhà đáng lẽ là một sự bất ngờ. Nếu không, mẹ sẽ đổ lỗi cho anh.
“Đám đông nào nhỉ?” anh hỏi.
Brett cười toe. “Thôi nào, bọn mình lạ gì tính mẹ nữa. Và đừng lo, em sẽ giả vờ ngạc nhiên.” Rồi anh thở dài. “Em chỉ lo cho Tory thôi. Cô ấy không thiết tha với bất kỳ kiểu tụ tập đông người nào.”
Cái cau mày của Ryan sâu hơn. “Sao lại thế?”
Brett lắc đầu. “Em không biết. Chắc có gì đó liên quan tới thời thơ ấu của cô ấy.”
“Em đã sống với Tory ba năm, mà vẫn còn chưa hiểu hết cô ấy à?”
“Em hiểu đủ,” Brett nói ngắn gọn. “Này, mình sắp về đến nhà rồi đấy.”
Ryan nghe thấy sự cảnh báo trong giọng Brett và biết là mình đã nói đủ rồi.
“Nhớ là anh không nói lời nào về vụ này đâu nhé,” Ryan lẩm bẩm khi họ đi vào chung cư và đỗ xe.
Càng về gần tới căn hộ thì Brett càng sốt ruột. Tiếng cười nói vẳng ra từ hành lang trước mặt họ, và chỉ trong một giây, anh ước gì mình đã về nhà một mình. Dù yêu gia đình mình đến đâu, anh cũng cần ít thời gian ở riêng với Tory. Cô gái xinh đẹp của anh. Tình yêu của anh.
Anh nghĩ về nụ cười của cô và thói quen cắn môi dưới mỗi lúc tập trung. Bụng anh thắt lại khi nhớ đến hơi thở chậm, sâu của cô mỗi lúc anh đi vào trong cô. Anh nhớ mắt cô sâu thẳm - đôi mắt chứa đựng những bí mật mà cô không biết làm sao để chia sẻ. Tory. Tory của anh.
Ryan dừng trước cánh cửa và bấm chuông. “Đến rồi,” anh nói. “Giả vờ ngạc nhiên đi.”
Rồi bà Cynthia mở cửa và họ lập tức bị cuốn vào nhà.
Tory đang rửa bát thì chuông cửa reo. Trước khi cô kịp với lấy khăn lau, một người khác đã ra mở cửa. Bị thất bại trước cả khi kịp xuất phát, cô chỉ có thể đứng nhìn gia đình Brett vây quanh anh và cố không thể hiện nỗi thất vọng ra mặt.
“Mừng con về nhà! Mừng anh về nhà!”
Những tiếng reo mừng Brett tới từ mọi hướng và anh vui vẻ chấp nhận chúng, mỉm cười và trả lời các câu hỏi dồn dập của mọi người, không quên giả vờ ngạc nhiên, đồng thời không ngừng tìm kiếm Tory. Rồi anh trông thấy cô đang đứng ở ngưỡng cửa nối giữa bếp với phòng khách, hơi cách xa đám đông như mọi khi. Ánh mắt họ gặp nhau và lưu lại hồi lâu. Brett từ từ thở ra, chỉ đến khi đó anh mới biết mình đã nín thở. Anh khẽ vỗ vào vai em gái Celia.
“Xin lỗi em gái, nhưng còn một nụ hôn chào mừng nữa anh không muốn bỏ lỡ.”
Mọi người đều quay lại nhìn Tory rồi đột nhiên tìm ngay được một việc khác để làm. Trước khi Brett kịp di chuyển, Tory đã ở trong vòng tay anh, chạm vào mặt anh, ngực anh, rồi cầm bàn tay anh đưa lên áp vào má mình. Đôi mắt cô rưng rưng hàng lệ chỉ chực rơi xuống, nhưng mặt cô lại nở nụ cười.
“Chào mừng anh về nhà,” cô khẽ nói.
Brett khẽ rên lên rồi nâng cằm cô để hôn. Môi cô mềm mại, dâng hiến cho anh, anh vòng tay quanh vai cô, bao bọc cô trong cái ôm ghì không thể tách rời.
“Cẩn thận nào,” Tory thì thầm, khẽ chạm vào vai anh để nhắc nhở vết thương.
Brett nhìn xuống cô và cười toe toét. “Không đâu cưng ạ, em mới là người phải cẩn thận. Cái gì đó mách bảo với anh là em đang gặp nguy hiểm cực kỳ. Em có nhớ anh đã nói gì với em ngay trước khi ra khỏi nhà ba tuần trước không?”
Cô trả lời mà không mất một giây suy nghĩ. “Anh đã bảo em ‘hãy giữ ý nghĩ ấy’.”
Brett cười khúc khích. “Ngoan lắm. Em đã chú tâm đấy.”
Cô mỉm cười. “Em không bao giờ quên những chuyện quan trọng.”
“Anh sẽ xem em giữ lời hứa như thế nào sau,” anh thì thầm và vòng một cánh tay ôm cô, không chịu để cô tách ra khi anh đi vào phòng khách và tham dự bữa tiệc.
Giữa lúc Tory để Brett kéo mình vào trung tâm gia đình anh, những lời nói của chính cô đang quay lại ám ảnh.
Không bao giờ quên những chuyện quan trọng. Không bao giờ quên. Không bao giờ quên.
Vậy thì tại sao cô không thể nhớ nổi người đàn ông xăm mặt trong ảnh? Rõ ràng ở ông ta có điều gì đó đã kích thích ký ức cô. Tại sao… vì Chúa, tại sao cô không nhớ nổi?
Căn hộ đã trở nên im ắng. Theo yêu cầu của Brett, Ryan đã xua cả gia đình tới một nhà nghỉ gần đó để qua đêm, cho anh và Tory chút không gian để thở. Giờ thì anh đang đứng trong ngôi nhà yên tĩnh của mình, cảm nhận rõ âm thanh thành phố bên ngoài bốn bức tường, nhưng càng cảm nhận người phụ nữ bên trong rõ hơn. Anh so vai, khẽ xoay các cơ bắp để thử chỗ đau, rồi nhăn nhó khi nó bị kéo căng. Buổi tối nay thật dài và mệt mỏi, mà anh còn vài tuần trị liệu nữa mới hồi phục hoàn toàn. Nhưng lòng anh vẫn tràn ngập cảm giác thanh bình.
Ở phòng bên cạnh, Tory đang tắm. Cả cô cũng thấy kiệt sức vì những chuyện xảy ra trong ba tuần vừa qua. Không gian riêng của cô đã bị xâm phạm hoàn toàn, nhưng Brett vẫn ngạc nhiên vì thấy cô có vẻ thích nghi được. Với niềm hy vọng ca hát trong tim, anh đi về phòng ngủ. Cho dù gia đình không hiểu cô, họ cũng đã thực sự thích cô, và từ những gì anh nhìn thấy thì cô cũng thích họ.
Những ý nghĩ của anh bị cắt ngang khi tiếng nước chảy đột ngột dừng lại. Vào giây phút đó, mọi điều khác trên đời đều trở nên bé nhỏ so với chuyện anh và Tory rốt cuộc đã được ở riêng với nhau.
Nước nhỏ giọt xuống đuôi tóc Tory khi cô bước ra khỏi vòi hoa sen, nhắm mắt quờ quạng tìm khắn tắm. Thay vì chiếc khăn bông, tay cô chạm phải một cơ thể chắc nịch, trần trụi. Tory mở choàng mắt. Brett! Ánh mắt cô dán chặt vào ngọn lửa trong mắt anh rồi tự động tìm tới vết thương còn đỏ trên vai anh.
“Đừng.” Brett khẽ nói và kéo cô vào lòng.
Tory nhắm mắt, trong giây lát đầu hàng sự kiên quyết của anh. “Ôi, Brett, em sợ.”
Anh dụi dụi tai cô, liếm những giọt nước trên da cô một cách chậm chạp, gợi tình. “Sợ gì cơ?” anh gầm gừ.
Cô vươn tay chạm vào vai anh. “Sợ làm anh đau.”
Brett dừng lại rồi kéo tay cô xuống. “Nếu chúng ta dừng lại lúc này thì em sẽ làm anh đau thật đấy.”
Những ngón tay Tory bao quanh anh, cảm nhận rõ sự căng cứng của anh. Nhu cầu được ở cùng anh lớn dần trong cô, để được sống lần nữa trong vòng tay anh. Lương tâm cô bảo nên chờ đợi, nhưng ham muốn của cô với người đàn ông này còn lớn hơn thế. Cô để anh đưa vào phòng ngủ. Khi anh đẩy cô xuống giường, Tory sực nhớ đến những chiếc ga sạch sẽ cô chỉ vừa mới thay sáng nay.
“Ôi Brett, người em đang ướt.”
Brett đưa tay xuống giữa hai chân cô và mỉm cười khi cô rên rỉ. “Ồ, em yêu, đúng thế thật,” anh thì thầm và cúi đầu xuống.
Rột roạt. Rột roạt. Rột roạt.
Cô bé bơ vơ trong bóng tối, đôi mắt nhắm chặt, hai bàn tay bịt chặt tai. Nhưng bất kể nó có cố gắng đến đâu, âm thanh ấy vẫn càng ngày càng tiến lại gần hơn.
Rột roạt. Rột roạt. Rột roạt.
Trong lúc hoảng sợ, nó mở to mắt, nhìn chúng bò lên tường và rơi xuống từ trên trần nhà. Con màu đen. Con màu nâu. Thậm chí có cả con dài ngoẵng màu đỏ máu. Con lớn. Con nhỏ. Những cái đuôi đầy gai cong lại như cái móc đằng sau lưng khi chúng lao đi trên những cái chân có vuốt nhỏ bé.
Một con rơi lên vai cô bé rồi một con khác rơi xuống váy. Nó vội vã gạt chúng đi trong cơn kích động. Không còn chỗ nào để chạy, không còn nơi để trốn nữa. Nó bắt đầu lùi sâu vào trong tủ áo, ngày càng lùi xa hơn, cho đến khi không còn chỗ lùi. Nó nín thở, làm như nếu chúng không nghe thấy nó, chúng sẽ không tìm được nó vậy. Nhưng vô ích. Lũ bọ cạp! Chúng ở khắp mọi nơi… và chúng đang lao vào nó.
Tory giật mình tỉnh giấc và ngồi bật dậy, nuốt lại tiếng thét chực thoát ra khỏi miệng. Mồ hôi chảy khắp người khi cô trèo ra khỏi giường và với tay lấy áo choàng. Cẩn thận không làm Brett tỉnh dậy, cô kéo cánh cửa trượt và bước ra ngoài ban công. Bầu trời bên ngoài nặng nề và tĩnh lặng. Cô liếc nhìn lên, hy vọng trời sẽ mưa. Mưa là điềm lành. Mưa sẽ rửa trôi đi những thứ xấu xa. Cô hít một hơi dài và nhắm mắt. Thay vì cảm thấy khá hơn vì đã không còn bị tù túng, cô lại thấy bứt rứt hơn. Cô sợ hãi. Một điều gì đó đang xảy ra trong đầu mà Tory không thể kiểm soát được. Nó đã nghiêm trọng đến mức cô sợ đêm xuống. Mỗi lần lên giường và nhắm mắt lại là Tory trông thấy hình xăm bọ cạp trên mặt người đàn ông nọ. Kể cả khi đang thức, những suy nghĩ của cô cũng chỉ quanh quẩn về gương mặt ông ta trong đám đông.
Tory liếc nhìn lại phòng ngủ sau lưng, nhìn Brett say ngủ. Người yêu dấu của cô.
Cô quay lại nhìn đường phố bên dưới, nghĩ về tuần vừa qua và ngày anh từ bệnh viện về nhà. Cô đã không hề thoải mái khi ở giữa những người thân của anh, vậy mà cô vẫn muốn được làm một phần của họ.
Mẹ anh là người cuối cùng rời khỏi, và kể cả khi bà đang tạm biệt cả hai, Tory vẫn thấy mình đang cố tách ra khỏi tình yêu mà bà sẵn sàng trao tặng. Trong giây phút ấy, cô đã khám phá ra một điều. Hơi thở cô nghẹn lại nơi cổ họng và nước mắt dâng lên phủ mờ hình ảnh thành phố về đêm.
Tại sao mình không thể để cho người khác yêu thương?
Tiếng còi xe cảnh sát đột ngột vang lẹn xé toạc màn đêm. Tory rùng mình. Ở đâu đó, có người đang gặp nguy hiểm… hay cần giúp đỡ.
Cầu Chúa phù hộ cho họ… và những người thân yêu của họ.
Tory bất chợt cảm thấy cần phải ở thật gần Brett. Để chạm vào anh, ôm anh, để biết rằng cơ thể anh nóng ấm, chứa đầy sức sống, và cô đang ở trong vòng tay anh. Cô quay lại và bước vào phòng ngủ, lặng lẽ như lúc đi ra, trèo trở lại giường với Brett, với chính cô.
Nhưng mặc dù Tory biết mình được an toàn đằng sau những bức tường này, trong vòng tay của người yêu, sự bức bối trong lòng cô vẫn không chịu lắng xuống. Cô nhìn bầu trời đêm cho đến khi nó bắt đầu hửng. Rất lâu trước khi ngày mới đến, Tory đã biết mình cần phải làm gì.
Brett đột ngột tỉnh giấc đến nỗi anh phải giật mình và nhận ra mình đang nằm đơn độc trên giường. Kể từ khi ở viện về, Tory thường để cho anh ngủ dậy muộn, nhưng lúc này trong nhà có một sự trống trải khác hẳn lúc anh đi ngủ. Anh liếc qua tủ quần áo. Cánh cửa chỉ khép hờ, và không cần nhìn anh cũng biết là vài bộ quần áo của cô đã không còn ở đó.
Không, Tory. Không phải là lúc này!
Anh lăn ra khỏi giường và với lấy chiếc quần, vội vã mặc vào và đi ra phòng khách. Nó trống trải y như dạ dày của anh lúc này. Một cơn giận trỗi lên trong lòng khi anh tìm khắp cả căn hộ, từng phòng một, tìm một lời nhắn, cầu xin cô để lại một lời giải thích. Không có gì hết. Anh lao vào phòng tối của cô, vừa bước vào cửa bật đèn trần, rồi anh đứng sững lại, choáng váng đến nỗi không nhúc nhích nổi.
Chúng ở khắp mọi nơi: treo trên giá, gắn vào tường, nằm trên bàn, bị vứt một đống trên sàn nhà. Hàng chục tấm ảnh giống hệt nhau: những bức hình phóng to một gương mặt đàn ông và hình xăm con bọ cạp đang cong đuôi trên má ông ta.
Anh nhặt hết tấm này đến tấm khác lên, cố nén lại nỗi sợ hãi mà anh không thể gọi tên khi đứng giữa không gian chật hẹp này, tưởng tượng Tory ở đây, tráng đi tráng lại một bức ảnh. Nhưng tại sao? Tay anh run run trong lúc anh nhìn vào gương mặt ông già.
“Tôi cầu Chúa cho ông biết nói, vì Tory không biết.”
Rồi anh ném bức ảnh sang một bên và bước ra, khóa chặt những con quỷ của Tory trong phòng.
Brett đứng trong căn hộ im ắng của mình, lắng nghe tiếng đồng hồ tích tắc và những tiếng vọng lại của một mối tình sắp chết. Anh không biết phải làm gì nữa. Trong anh không còn chút sức lực nào để chiến đấu tiếp. Và kể cả có đi nữa, anh cũng không thể đánh nhau với thứ anh không nhìn thấy. Trong đầu Tory có một cái gì đó không để cho cô tin tưởng ai, dù là anh hay chính cô.
Nỗi đau do viên đạn gây ra không là gì so với nỗi đau trong lòng anh lúc này. Suốt ba năm qua anh đã sống với một mối tình lúc có lúc không. Và vì yêu cô, anh chấp nhận những gì cô sẵn lòng trao tặng. Nhưng trong những giây phút cuối cùng này, Brett đã phát hiện ra một điều mà anh không còn tiếp tục lờ đi được nữa. Anh sẽ không bao giờ phủ nhận Victoria Lancaster là tình yêu của đời mình, nhưng anh không còn tin rằng anh là như thế với cô nữa.
Brett nhìn quanh căn hộ, chú ý tới những đồ đạc lặt vặt mà Tory còn bỏ lại. Một chiếc lược đồi mồi trên bàn cà phê. Một vỏ đựng phim rỗng trong thùng rác. Những tờ giấy thừa cô vừa mới viết. Những thứ nhỏ nhặt. Không quan trọng. Anh thở dài. Lúc nào cũng thế này. Mỗi lần ra đi cô đều mang theo những thứ quan trọng với mình.
Và giây phút đó sự thật đánh thẳng vào anh. Brett lảo đảo tới chiếc ghế gần kề và rơi phịch xuống đó. Anh là một phần của những thứ bị cô bỏ lại sau lưng.
Ôi Chúa ơi.
Anh vươn người tới, vùi mặt trong hai bàn tay. Có lẽ anh đã yêu Victoria Lancaster theo cách sai lầm ngay từ đầu. Đáng lẽ anh không nên ép cô dọn về ở với mình từ mấy năm trước. Có một sai lầm khủng khiếp nào đó trong cuộc sống của họ, nếu không cô đã chẳng bỏ rơi anh mà không nói một lời, hết lần này sang lần khác như thế.
Brett ngồi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà suốt cả ngày. Buổi trưa đến rồi đi, anh lờ đi những cơn đói cuộn lên trong dạ dày, thay vì ăn uống anh cứ đi đi lại lại, vật lộn với lương tâm và trái tim mình. Đêm đến, anh để mặc bóng tối phủ xuống mình mà không buồn bật đèn, cố gắng thu lấy một chút an ủi từ sự che chở mà nó mang lại.
Sáng sớm hôm sau, Brett đã ngủ được một lát. Trái tim anh nặng trĩu, nhưng lý trí đã trở lại. Anh biết mình phải làm gì. Anh đã mất nhiều công sức để học được rằng cuộc sống quý giá và ngắn ngủi dường nào. Anh sẽ cho Tory không gian riêng, cho dù việc đó sẽ làm tim anh vỡ tan thành ngàn mảnh vụn. Cách duy nhất để làm việc đó là ra đi trước khi cô trở lại. Hợp đồng thuê nhà đã được trả đến hết năm, vì thế đồ đạc của Tory sẽ được an toàn cho đến khi cô về. Anh sẽ để lại địa chỉ và số điện thoại mới cho người quản lý tòa nhà, phòng khi cô muốn tìm anh. Ngoài những việc đó ra, Brett Hooker chấp nhận rút lui.
Tory lái xe mà không suy nghĩ gì cả, cô chỉ lần ngược lại quãng đường đã đi cùng đoàn lễ hội carnival. Nhờ các ghi chép của mình, cô đã xác định được vị trí chụp bức ảnh đám đông. Đó là Dellpoint, Iowa. Nhưng cô không thể nào biết được người trong ảnh đi cùng với đoàn, hay là người địa phương. Và cô cũng phải đối mặt với chuyện có thể ông ta chỉ tình cờ đi ngang qua - một người hoàn toàn xa lạ với tất cả mọi người ở đây. Nhưng nhu cầu cấp thiết phải tìm ra câu trả lời đã khiến cô tiếp tục đi lên hướng bắc.
Một chồng ảnh của người đàn ông đặt trên ghế bên cạnh. Khi tới đó, cô sẽ phân phát chúng. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô sẽ gặp may.
Khi đi qua ranh giới bang để tiến vào Kansas, Tory vượt trước một chiếc xe cảnh sát tuần tra xa lộ Oklahoma và nghĩ đến Brett.
Lẽ ra mình phải chờ. Mình phải nói chuyện với anh ấy. Anh đáng được biết chuyện gì đang xảy ra với mình.
Rồi Tory thở dài chịu trận. Chẳng có gì để nói, vì cô không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô sẽ chỉ gây thêm rắc rối cho Brett trong lúc anh đang cần nghỉ ngơi.
Mình có thể nói gì đây? Mình nằm mơ à? Ai mà chẳng nằm mơ. Nhưng mình mơ về những điều xấu xa mà chính mình còn không nhớ nổi. Làm sao mình biết là chúng xấu? Bởi mình thức dậy giữa những tiếng khóc và tiếng thét.
Tory liếc xuống tấm bản đồ bên cạnh rồi lại nhìn đường, một cảm giác trống rỗng chiếm lấy cô. Cô không rõ tại sao mình lại biết, nhưng bằng cách nào đó, người đàn ông này nắm giữ câu trả lời cho mọi câu hỏi của cô. Nhưng nếu không thể tìm được ông ta, thì lần này về nhà cô sẽ lên lịch hẹn với một bác sĩ tâm lý. Brett xứng đáng có một người phụ nữ toàn vẹn, không phải một kẻ sợ được yêu thương. Tory rùng mình. Cô không thể chấp nhận nổi ý nghĩ mất anh. Anh là chiếc mỏ neo giữ cô lại cuộc đời này.
Dellpoint Iowa, vùng canh tác ngô, có 1.354 người sinh sống. Một nơi không thích hợp để người đàn ông có hình xăm bọ cạp cư ngụ. Hai ngày sau khi rời khỏi Oklahoma. Tory đưa xe vào nhà nghỉ duy nhất trong thị trấn, thở dài nhẹ nhõm khi bước ra khỏi ô tô. Cô sẽ thuê một phòng rồi gọi cho Brett. Nếu anh không ở nhà thì cô sẽ để lại lời nhắn.
Người đàn ông sau quầy nhìn Tory chăm chú khi cô bước vào.
“Chào cô. Cần một phòng phải không?”
Cô gật đầu và đưa bức ảnh chụp mặt người đàn ông nọ ngang qua quầy.
“Làm ơn cho phòng không hút thuốc,” cô nói rồi thêm. “Anh đã từng trông thấy người này chưa?”
Anh ta cầm bức ảnh lên, nghiêng nó về phía ánh sáng để nhìn rõ hơn rồi lắc đầu.
“Không, tôi không thể nói là đã gặp.” Rồi anh ta nói thêm. “Cô là cảnh sát à?”
Trông Tory có vẻ ngạc nhiên. “Không. Sao anh lại hỏi thế?”
Anh ta nhún vai. “Không có lý do gì, tôi chỉ đoán thôi, với lại trông ông ta có vẻ khá ngầu. Chắc không có họ hàng gì với cô, trông cô xinh xắn thế cơ mà.”
Tory không biết nên vui vì được khen hay nên lo lắng. Ký ức của cô chỉ dừng lại ở những gia đình bố mẹ nuôi. Trước đó thì không ai biết được. Và cô không phải không biết một thực tế là, nếu khuôn mặt ông già đã gợi lên những cơn ác mộng, thì nhiều khả năng ông ta là một phần của cái quá khứ cô không muốn nhớ lại kia.
Chúa giúp con, cô nghĩ, ký vào giấy đăng ký, nhét chìa khóa vào túi, nhặt bức ảnh của mình lên và đi ra.
Phòng của Tory thật thảm hại, rất hợp với tâm trạng cô lúc này. Nhu cầu nói chuyện với Brett càng trở nên lớn hơn, cô thả túi xuống giường và với tay lấy điện thoại. Cuộc gọi được kết nối và Tory đếm số hồi chuông, mỗi lúc lại mong chờ được nghe giọng anh trả lời. Khi nó kêu đến bảy, rồi tám lần, mà thậm chí cả máy trả lời tự động cũng không bật lên, cô gác máy, tự nhủ rằng có thể anh đã ra ngoài mà quên bật máy.
Tory liếc nhìn đồng hồ. Mới ba giờ chiều. Dạ dày cô cuộn lên, phản đối chiếc bánh quy bơ lạc và lon nước vừa là bữa sáng vừa là bữa trưa ngày hôm nay. Người cô nóng rực và đẫm mồ hôi, quần áo thì trông như được mặc nguyên đi ngủ cả đêm qua, mà đúng là như thế thật. Dù cô mong muốn bắt đầu cuộc tìm kiếm đến thế nào thì cũng có những thứ khác cần được ưu tiên. Nếu muốn người ta tôn trọng mình, cô cần phải tắm, thay quần áo và ăn cái gì đó.
Tory rời khỏi giường, vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm. Lát sau cô đã đứng dưới vòi hoa sen, xoa dầu gội vào tóc trong lúc những tia nước nóng xả xuống làn da. Khi dòng nước chảy xuống người cô, cuốn theo bụi đường bẩn thỉu, cô cứ ước giá mà những con ma trong quá khứ của mình cũng bị đuổi đi dễ dàng như thế.
Đã có một lần Tory hỏi một trong các bà mẹ nuôi rằng mình từ đâu tới, và người phụ nữ đó đã cười vào mặt cô, bảo rằng tốt hơn hết cô nên lo lắng đến chuyện mình sẽ ra sao nếu không nhanh tay làm cho xong việc. Kể từ đó Tory đã dằn lại nỗi tò mò và chỉ tập trung vào việc sống cho qua ngày mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook