Vội vàng yêu em.

Một lời hai nghĩa.

Thẩm Thiên Trản muốn đỏ mặt thể hiện sự xấu hổ của mình, nhưng khi cô nhìn thấy Qúy Thanh Hòa thì cảnh tượng vô cùng xấu hổ vào buổi chiều lại bất giác hiện ra trước mắt cô.

Nghe trộm góc tường mà còn định diễn cảnh thái bình giả tạo?

Không có cửa đấy đâu!

Cô cố tình né tránh, lạnh lùng với anh.

Đôi mắt lạnh lùng ấy, đuôi mắt rủ xuống tựa như đuôi phượng hoàng, chăm chú nhìn hàng cây rì rào khuất bóng dần bên đường ngoài cửa kính xe.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Quý Thanh Hòa quay đầu lại liếc nhìn cô.

Thẩm Thiên Trản đang cúi đầu lướt điện thoại, chiếc cổ thon dài ưu nhã và mềm mại như cổ thiên nga, tựa như chim hồng hạc đang kiếm mồi trên mặt nước, thong thả bước từng bước nhỏ, tuy lười biếng nhưng lại không làm mất đi sự ưu nhã.

Nhận thức được ánh mắt của anh, Thẩm Thiên Trản hơi ngẩng đầu lên, khóe mắt liếc anh một cái, ánh mắt đều lộ ra vẻ thờ ơ uể oải.

Thật ra, từ câu nói vô ý của Qúy Lân lúc chiều, cô liền chẳng khác nào mèo bị giẫm phải đuôi. Luôn luôn cảnh giác, luôn luôn đề phòng. Cứ một lúc lại ra hiệu bằng ánh mắt cho anh, để anh nhận thức được hành vi nghe lén của bản thân

Ở nhà họ Qúy, Qúy Lân luôn dính lấy cô, Qúy Thanh Hòa không có cách nào chen vào được.

Khó khăn lắm mới đưa được người ra ngoài, cô lại bày ra vẻ mặt đối địch với anh, trên mặt chỉ thiếu điều dán lên ba từ “Không nói chuyện” để từ chối giao tiếp với anh.

Qúy Thanh Hòa gõ gõ ngón tay trên hộp số, tìm một chủ đề: "Anh với Minh Quyết sẽ đi Hồng Kông vào cuối tuần này."

Thẩm Thiên Trản nghe xong liền liếc nhìn ngày hiển thị trên điện thoại, hôm nay là thứ năm, vậy tức là ngày mai sau trở về Vô Tích, ngày mốt sẽ rời đi.

"Có một hội nghị thượng đỉnh quan trọng được tổ chức ở chi nhánh Hồng Kông, lịch trình của Mạnh phu nhân có thay đổi, anh đến giải quyết."

Đèn đỏ đếm ngược còn năm giây liền tự động chuyển màu.


Qúy Thanh Hòa rút ngón tay trên hộp số điều khiển, chuyển sang số D, nhấn ga, lách vòng qua cầu vượt một vòng, từ làn đường bên trái rời đi.

“Đi bao nhiêu ngày?” Thẩm Thiên Trản hỏi.

“Tính cả đi cả về sẽ mất hai ngày.” Anh một tay xoay vô lăng, ung dung lái xe lướt đi trong dòng xe cộ: “Nếu không phải vì thời gian không cho phép thì anh còn định trở về luôn trong ngày. "

Thẩm thiên Trản gẩy gẩy móng tay, không phát ra tiếng động.

Thân phận của Qúy Thanh Hòa đặc biệt, hợp đồng của anh với đoàn làm phim cũng vô cùng tự do. Lịch trình của anh, cho dù là nhà sản xuất Thẩm Thiên Trản - người nắm quyền cao nhất trong đoàn hay là Tô giám chế quản lí thời gian của nghệ sĩ thì đều không có quyền can thiệp.

Huống hồ, diễn viên lại còn đặc biệt chen chúc nhau chạy đến thông báo, Quý Thanh Hòa trên cương vị là Giám đốc điều hành khu vực Trung Quốc của “Bất Chung Tuế”, cả ngày nhàn rỗi ở lại cùng đoàn phim để bàn chuyện yêu đương với cô, đây mới là chuyện lạ.

Qúy Thanh Hòa thấy cô mất tinh thần, nói thêm: "Đồng hồ ngày mai sẽ được giao, chậm nhất là thứ bảy sẽ đến nơi. Anh sẽ đợi đến khi sắp xếp ổn thỏa hết đống đồng hồ đấy rồi mới đi Hồng Kông."

Thẩm Thiên Trản chưa tính đến vị trí đặt đồng hồ, nghe anh nhắc đến, mới nhận ra nhiệm vụ trở về của đoàn phim không hề dễ dàng, việc sắp đặt và trông coi chiếc đồng hồ cổ là một vấn đề lớn mà cô sẽ phải đối mặt hàng ngày.

Cô không từ chối lòng tốt của Qúy Thanh Hòa, biết điều nhận lấy cành ô liu mà anh ném sang cho cô: “Anh đã lựa ra người ổn định và thận trọng nhất cho việc trông coi đồng hồ, anh ấy đã hợp tác với anh trong nhiều năm, đáng tin cậy và có ý thức trách nhiệm cao. Có thêm em ở bên cạnh hướng dẫn thì lại càng ổn thỏa hơn. "

Anh dùng âm mũi khẳng định lại một tiếng, lại hỏi: "Nể tình anh vẫn còn giá trị lợi dụng như vậy, có thể bớt giận được chưa?"

Chủ đề bất ngờ thay đổi, Thẩm Thiên Trản ngớ ra một lúc mới hiểu được ý của anh.

Anh không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc tới sắc mặt cô lập tức liền đỏ lên, cam, vàng, lục, lam rồi tím, thay phiên liên tục như đèn bão. Cô cúi đầu không nói, lần này dứt khoát khoanh chân ngồi dựa lên ghế, quẹt mạnh điện thoại.

Màn hình điện thoại kéo đến đoạn hiển thị không có trạng thái mới được cập nhật trên vòng bạn bè ở wechat, cô không buồn dời mắt, xem lại tất cả tin đã đọc qua một lần nữa, lần lượt bình luận từng cái một.

Trong khi đó ở Vô Tích, Tô Tạm vừa ăn xong cơm hộp cùng đoàn phim, mới xếp đũa lại định kết thúc bữa ăn cùng mọi người xung quanh thì phát hiện ra có đến tận 10 thông báo bình luận mới. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Mang trong mình tâm trạng đặc biệt háo hức, cậu ta vui mừng phấn khởi mở ra xem.

-----------

Chị Trản kiêu ngạo ngút trời của tôi: nông cạn.


Chị Trản kiêu ngạo ngút trời của tôi: dung tục.

Chị Trản kiêu ngạo ngút trời của tôi: đầu óc đơn giản.

Chị Trản kiêu ngạo ngút trời của tôi: nhân phẩm đê tiện.

Chị Trản kiêu ngạo ngút trời của tôi: thực hiện xuân thu đại mộng của cậu đi.

Chị Trản kiêu ngạo ngút trời của tôi: đồ ngốc.

Chị Trản kiêu ngạo ngút trời của tôi: ...

...

Tô Tạm:? ? ?

Chị điên à!

——

Về đến thành phố đã là nửa giờ sau.

Trước khi xe đi qua Tháp Trống, Thẩm Thiên Trản hạ một nửa cửa kính xe xuống, nhìn đám đông trên quảng trường đằng xa.

Là một trong những công trình mang tính bước ngoặt ở Tây An, Tháp Trống luôn là địa điểm thu hút khách du lịch về đêm. Ngoài Tháp Trống, phố người Hồi chỉ cách Tháp Trống một con đường cũng náo nhiệt vô cùng, ánh đèn rực rỡ.

Thấy cô có vẻ thích thú, Quý Thanh Hòa cố tình đi chậm lại, cho cô thêm thời gian suy nghĩ.

Chưa đầy ba giây sau, Thẩm Thiên Trản quay người lại, mắt sáng rực, hỏi anh: "Anh có muốn uống sữa chua không?"

-----------------


Qúy Thanh Hòa đỗ xe, cùng Thẩm Thiên Trản một trước một sau đi theo dòng người tiến về phố người Hồi.

Là cố đô của mười ba triều đại, Tây An mang trong mình một di sản lịch sử phong phú, thu hút lượng du khách đổ về không dứt hàng năm. Khu vực tháp Trống và phố người Hồi là một trong những điểm thu hút khách du lịch nổi tiếng ở Tây An, quanh năm đông đúc, trừ đêm khuya và rạng sáng ra thì chưa bao giờ quạnh quẽ vắng vẻ.

Thẩm Thiên Trản tổng cộng đã đến Tây An vài lần, để thuận tiện cho việc di chuyển, cô luôn trọ tại một khách sạn gần Tháp Trống, đồng thời nắm trong lòng bàn tay của ngon vật lạ ở khu vực Tháp Trống này.

Sữa chua là đặc sản du lịch mà mỗi địa điểm du lịch đều có, tuy nhiên chất lượng lại không giống nhau.

Cô theo thói quen dẫn Qúy Thanh Hòa đến một cửa hàng sữa chua ở sâu trong một con ngõ nhỏ ở phố người Hồi.

Khi thời tiết trở nên nóng hơn, hai bên cửa tiệm liên tiếp bày ra nhiều loại nước lạnh, nước ô mai, nước dưa hấu mà bình thường đâu đâu cũng thấy.

Thấy cô bước đi càng lúc càng nhanh, giống như chú cá nhỏ xuôi theo biển lớn, vẫy đuôi vài cái đã như muốn biến mất trong dòng người, Quý Thanh Hòa dựa vào lợi thế chiều cao của mình, nắm bả vai bảo vệ cô trong lòng: "Chọn nắm hoặc ôm, một khi em rời xa anh nửa bước thì đêm nay sữa chua này không uống được, về nhà đổi loại khác cho em uống. ”

Thẩm Thiên Trản nóng bừng mặt, suy nghĩ trôi đến một loại chất lỏng xấu xa khó nói nào đó.

Cô tự kiểm điểm lại một phen, tuổi ngày càng lớn kèm theo đó là kinh nghiệm nhiều dần lên xuống cùng với tâm tư thiếu nữ đơn thuần cũng hao hụt dần, lại tức giận lườm anh một cái, thành thành thật thật đưa tay cho anh nắm: "Em thấy cửa hàng sữa chua ở ngay phía trước mặt rồi." Cô dừng lại một chút, lại nói: "Em lớn như thế này, cũng không biến mất được. "

Qúy Thanh Hòa im lặng.

Khuôn mặt anh phản chiếu ánh đèn từ cửa sổ phía sau tựa như ánh mặt trời ngày xuân ấm áp, sâu trong ánh mắt lại như có thủy triều, bất giác thu hút ánh mắt của Thẩm Thiên Trản hướng về anh.

Ngày thường Qúy Thanh Hòa luôn ưu nhã quý phái, toàn thân nhã nhặn phong độ không dính bụi trần. Khoác lên mình bộ vest, anh liền biến thành một tên cặn bã văn nhã, chính là kiểu mặt người dạ thú. Nhưng khi cởi bỏ bộ vest, anh dường như đã làm phai mờ đi vẻ thư sinh, giữa hai hàng lông mày của anh lại có sự hòa quyện hiếm thấy giữa khí phách của một thiếu niên đầy nhiệt huyết và sự thành thục của người đàn ông trưởng thành.

Vào lúc này, anh nhìn cô chằm chằm như vậy, trong mắt có một chút cấm chế, cô lập tức không thể không thần phục đầu hàng.

Cô cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ chết chìm trong mắt người đàn ông này.

-----------------

Cửa hàng sữa chua là một cửa hàng nhỏ chỉ vài mét vuông, nằm giữa sự sôi nổi tấp nập của quán súp thịt cừu và khách sạn, nhỏ bé đến đáng thương.

Cửa hàng nhỏ chỉ đặt một chiếc tủ làm mát trong suốt để trưng bày sản phẩm, trừ thứ đó ra thì dường như không thể chứa thêm bất kì cái gì khác. Ngay cả chủ cửa hàng cũng phải kê ghế ngồi bên lối đi chật hẹp, phe phẩy chiếc quạt, dỏng tai nghe kịch cổ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Thẩm Thiên Trản gọi hai hộp sữa chua, tranh thủ lúc chủ cửa hàng đang đóng gói, lại kéo Qúy Thanh Hòa chỉ chỉ xiên thịt cừu ở cửa hàng sát vách, gì cũng không nói, chỉ là trong mắt hiện rõ mồn một “Em đều muốn.”

Qúy Thanh Hòa cười nhẹ, không nói gì, hành động lại tự nhiên vô cùng, thay cô đến cửa hàng sát vách xếp hàng mua cừu xiên nướng.

Chủ cửa hàng im lặng nhìn sự tương tác ăn ý của đôi tình nhân, mỉm cười đưa hộp sữa chua qua. Thấy cô mở hộp ra định ăn luôn, còn chu đáo nhường ghế ra hiệu cho cô vừa ăn vừa đợi.


Thẩm Thiên Trản mỉm cười, cảm ơn anh ta, nhưng không thực sự ngồi xuống. Cô đứng dưới ngọn đèn đường, chọn một vị trí thích hợp, múc một thìa sữa chua lại nhìn Qúy Thanh Hòa một lần, múc hai thìa sữa chua lại nhìn Qúy Thanh Hòa hai lần.

Khi đã ăn gần hết cốc sữa chua, cuối cùng cũng đến lượt Quý Thanh Hòa.

Thẩm Thiên Trản và Quý Thanh Hòa cách nhau vài mét, ngoại trừ một bóng người dần dần bị chặn lại bởi đám đông, không thể nghe thấy Quý Thanh Hòa nói gì.

Cô thản nhiên xúc một chiếc thìa nhỏ cho sữa chua vào miệng. Đếm từ một đến mười, và sau đó từ mười đến một, lặp đi lặp lại ba lần, anh cuối cùng cũng quay lại, sải bước tiến về phía cô.

“Đợi lâu rồi?” Qúy Thanh Hòa liếc cô một cái, dùng ngón tay lau đi vết sữa chua bên khóa môi cô, che cô dưới ngọn đèn đường.

Dòng người xung quanh cô hỗn loạn, người qua đường và khách du lịch cứ lần lượt lướt qua cô, nhưng cô lại như không nhìn thấy bất kỳ ai, đứng một góc ngã tư như một cái giá đỡ hình người sống động.

"Không có." Thẩm Thiên Trản lắc đầu, cầm lấy xiên thịt cừu anh đưa cho, hỏi: "Qúy tổng, có thích nghi được với môi trường như này không?"

Qúy Thanh Hòa thậm chí còn không nghĩ tới, lại hỏi cô: "Nơi này thì có gì khác biệt so với trung tâm thương mại, người ra người vào giống nhau, tại sao anh lại không quen?"

Anh nhận thấy trạng thái của Thẩm Thiên Trản có gì đó không đúng, nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, tỉ mỉ quan sát một chút: "Chờ lâu nên mệt, hay là giận anh chuyện buổi chiều?"

Anh buông tay, không chút lưu tình, ngăn cản tầm mắt tứ phía, giấu cô dưới bóng của chính mình: "Anh và Qúy Lân vừa mới về phòng lấy Lego thì dì đã đem Lego đến để ở phòng vui chơi của Quý Lân trước rồi. Lúc anh quay lại liền bắt gặp em đang nói chuyện ... "Anh dừng lại, giọng hơi nhấn mạnh: “Anh không dám ngắt lời. "

"Em chưa bao giờ nghe thấy anh nhắc đến những việc này."

Anh không muốn giải quyết chuyện cá nhân trong môi trường ồn ào của người qua lại, nhìn thấy nước thịt cừu rơi vào lòng bàn tay cô dọc theo chiếc que, Qúy Thanh Hòa hơi nhăn mày, rút khăn giấy giúp cô lau sạch tay. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.

Đến khi ngước mắt lên, nhìn thấy Thẩm Thiên Trản đang ngẩn người nhìn mình, ngón tay cong búng nhẹ lên trán cô: "Về nhà thôi, nhỉ?"

“Qúy Thanh Hòa.” Cô dùng đầu ngón tay sạch sẽ xoa nhẹ chỗ vừa bị anh búng, lật tay nắm chặt lấy anh.

Ngón tay Thẩm Thiên Trản bị hộp sữa chua đông lạnh làm lạnh ngắt, khi nắm tay anh, đầu ngón tay khẽ run lên, có chút mất tự nhiên: “Ngủ cũng đã ngủ qua mấy lần rồi, nhưng đến khi cầm tay lại thấy ngây thơ như lần đầu.” Cô tự giễu cười, hơi nâng cằm lên ra hiệu hướng về phía cửa hàng sữa chua: "Năm ngoái em đến Tây An hai lần, và cả hai lần em đều ở gần Tháp Trống."

"Mỗi đêm em đều sẽ đến đây để mua sữa chua, nhìn hàng dài người bên cạnh xếp hàng để mua cừu xiên nướng số lượng có hạn."

"Trong 30 năm cuộc đời, em chỉ muốn yêu hai lần. Lần đầu tiên chính tại nơi này, em muốn có bạn trai xếp hàng thay em mua cừu xiên nướng. Lần thứ hai vẫn tại nơi này, chính là bây giờ."

"Ngay lập tức."


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương